Xoa bóp?
Con mẹ nó hắn cũng đang muốn xoa bóp đây này!
Vân Hạc âm thầm than thở trong lòng, nhưng lại liên tục xua tay, ngồi nghiêm chỉnh nói: "Không cần, nếu tỷ làm vậy mà bị người khác nhìn thấy thì sợ là sẽ gây nên hiểu lầm không cần thiết."
Diệp Tử tức giận nguýt hắn một cái, sau đó mới ngồi xuống.
Vân Hạc ngượng ngùng cười cười, lập tức cầm bầu rượu lên rót cho Diệp Tử.
Diệp Tử nhìn dáng vẻ ân cần này của Vân Hạc thì vừa tức giận vừa buồn cười.
'Tên khốn này, một chút dáng vẻ của hoàng tử cũng không có!
Hắn liên tiếp uống hai chén rượu với Diệp Tử, thấy vẻ mặt nàng ấy có vẻ dịu đi không ít, lúc này Vân Hạc mới nói chính sự với Diệp Tử.
Nghe Vân Hạc nói xong, Diệp Tử không khỏi hừ nhẹ: "Lần này đệ hài lòng chưa?"
"Chắc chắn rồi!"
Vân Hạc cười ha ha một tiếng: "Đệ hận không thể khởi hành đi Sóc Bắc ngay sau ngày thành hôn! Đệ không muốn ở lại cái Hoàng Thành rách nát này thêm một ngày nào nữa!"
Diệp Tử lườm hắn một cái, lại hỏi: "Đệ gọi tỷ tới chỉ để nói việc này?"
"Đương nhiên không phải."
Vân Hạc nhẹ nhàng lắc đầu: "Ta nhất định sẽ không thể rời khỏi Hoàng Thành trong một thời gian, trong khoảng thời gian này, ta phải đến Thần Võ quân học binh pháp chiến trận, có rất nhiều chuyện ta không có cách nào tự thân đi làm, nên chỉ có nhờ tỷ giúp ta làm."
"Nói đi!"
Diệp Tử xoa xoa đầu.
Đại hôn của Vân Hạc đã tới gần, những ngày này nàng ấy đã đủ bận rộn rồi.
Về sau sợ là lại càng thêm bận rộn.
Vân Hạc cũng không dài dòng, hắn nhanh chóng giải thích việc mình muốn nhờ Diệp Tử làm.
Diệp Tử cũng tạm thời quên đi xấu hổ trước đó của hai người và ghi nhớ những gì Vân Hạc nói ở trong lòng.
Từ khi bắt đầu leo lên chiếc thuyền này của Vân Hạc, nàng ấy đã không còn đường lui.
Dù Vân Hạc có biến thành ma quỷ thì nàng ấy cũng chỉ có thể đi theo bước chân ma quỷ, dốc hết toàn lực hoàn thành chuyện Vân Hạc đã bàn giao.
Sau khi giao phó chính sự xong, Vân Hạc lại hỏi thăm Diệp Tử: "Tỷ cảm thấy đệ có cơ hội đưa toàn bộ người của Thẩm gia đến Sóc Bắc hay không?"
"Chuyện này sợ là có chút khó."
Diệp Tử cau mày nói: "Đệ muốn dẫn Thẩm Hinh đi, chắc chắn không thành vấn đề! Nhưng nếu đệ muốn đưa toàn bộ người của Thẩm gia đi, sợ là sẽ gây nên hoài nghi."
"Như vậy sao?”
Vân Hạc thoáng suy tư: "Vậy phải nghĩ biện pháp tìm một chỗ để bọn họ tập hợp với chúng ta! Dù sao người của Thẩm gia cũng không thể ở lại Hoàng Thành! Bao gồm cả tỷ, đại tẩu và người nhà mẹ đẻ của hai người, tốt nhất cũng là cùng đi Sóc Bắc, cho dù tình hình có tệ đến đâu thì cũng không thể ở lại Hoàng Thành!"
Hắn chỉ cần đi Sóc Bắc thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Nếu những người này ở lại Hoàng Thành thì rất có thể sẽ bị hắn liên lụy.
"Chẳng mấy khi đệ còn nghĩ tới người nhà mẹ đẻ của tỷ và đại tẩu."
Diệp Tử Vi khế ngước mắt lên: "Tỷ không có người nhà mẹ đẻ, đệ không cần lo lắng chỗ tỷ!"
"Tỷ... Tỷ không có người nhà mẹ đẻ sao?" Vân Hạc ngạc nhiên. Đúng là hắn không biết chuyện này!
"Tỷ là bé gái mồ côi." Diệp Tử nhẹ nhàng thở dài: "Khi gần mười ba tuổi, tỷ được Thẩm gia nhận nuôi..."
Vân Hạc ngạc nhiên, cười khổ nói: "Cho nên, tỷ và nhị ca của Thẩm Hinh xem như thanh mai trúc mã?"
"Cũng gần như vậy!"
Diệp Tử nhẹ nhàng gật đầu. Con mẹ nó!
Vân Hạc lập tức nhức đầu.
Hình như cạy chân tường này thì không tốt lắm đâu!
Con mẹ nó hắn cũng đang muốn xoa bóp đây này!
Vân Hạc âm thầm than thở trong lòng, nhưng lại liên tục xua tay, ngồi nghiêm chỉnh nói: "Không cần, nếu tỷ làm vậy mà bị người khác nhìn thấy thì sợ là sẽ gây nên hiểu lầm không cần thiết."
Diệp Tử tức giận nguýt hắn một cái, sau đó mới ngồi xuống.
Vân Hạc ngượng ngùng cười cười, lập tức cầm bầu rượu lên rót cho Diệp Tử.
Diệp Tử nhìn dáng vẻ ân cần này của Vân Hạc thì vừa tức giận vừa buồn cười.
'Tên khốn này, một chút dáng vẻ của hoàng tử cũng không có!
Hắn liên tiếp uống hai chén rượu với Diệp Tử, thấy vẻ mặt nàng ấy có vẻ dịu đi không ít, lúc này Vân Hạc mới nói chính sự với Diệp Tử.
Nghe Vân Hạc nói xong, Diệp Tử không khỏi hừ nhẹ: "Lần này đệ hài lòng chưa?"
"Chắc chắn rồi!"
Vân Hạc cười ha ha một tiếng: "Đệ hận không thể khởi hành đi Sóc Bắc ngay sau ngày thành hôn! Đệ không muốn ở lại cái Hoàng Thành rách nát này thêm một ngày nào nữa!"
Diệp Tử lườm hắn một cái, lại hỏi: "Đệ gọi tỷ tới chỉ để nói việc này?"
"Đương nhiên không phải."
Vân Hạc nhẹ nhàng lắc đầu: "Ta nhất định sẽ không thể rời khỏi Hoàng Thành trong một thời gian, trong khoảng thời gian này, ta phải đến Thần Võ quân học binh pháp chiến trận, có rất nhiều chuyện ta không có cách nào tự thân đi làm, nên chỉ có nhờ tỷ giúp ta làm."
"Nói đi!"
Diệp Tử xoa xoa đầu.
Đại hôn của Vân Hạc đã tới gần, những ngày này nàng ấy đã đủ bận rộn rồi.
Về sau sợ là lại càng thêm bận rộn.
Vân Hạc cũng không dài dòng, hắn nhanh chóng giải thích việc mình muốn nhờ Diệp Tử làm.
Diệp Tử cũng tạm thời quên đi xấu hổ trước đó của hai người và ghi nhớ những gì Vân Hạc nói ở trong lòng.
Từ khi bắt đầu leo lên chiếc thuyền này của Vân Hạc, nàng ấy đã không còn đường lui.
Dù Vân Hạc có biến thành ma quỷ thì nàng ấy cũng chỉ có thể đi theo bước chân ma quỷ, dốc hết toàn lực hoàn thành chuyện Vân Hạc đã bàn giao.
Sau khi giao phó chính sự xong, Vân Hạc lại hỏi thăm Diệp Tử: "Tỷ cảm thấy đệ có cơ hội đưa toàn bộ người của Thẩm gia đến Sóc Bắc hay không?"
"Chuyện này sợ là có chút khó."
Diệp Tử cau mày nói: "Đệ muốn dẫn Thẩm Hinh đi, chắc chắn không thành vấn đề! Nhưng nếu đệ muốn đưa toàn bộ người của Thẩm gia đi, sợ là sẽ gây nên hoài nghi."
"Như vậy sao?”
Vân Hạc thoáng suy tư: "Vậy phải nghĩ biện pháp tìm một chỗ để bọn họ tập hợp với chúng ta! Dù sao người của Thẩm gia cũng không thể ở lại Hoàng Thành! Bao gồm cả tỷ, đại tẩu và người nhà mẹ đẻ của hai người, tốt nhất cũng là cùng đi Sóc Bắc, cho dù tình hình có tệ đến đâu thì cũng không thể ở lại Hoàng Thành!"
Hắn chỉ cần đi Sóc Bắc thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Nếu những người này ở lại Hoàng Thành thì rất có thể sẽ bị hắn liên lụy.
"Chẳng mấy khi đệ còn nghĩ tới người nhà mẹ đẻ của tỷ và đại tẩu."
Diệp Tử Vi khế ngước mắt lên: "Tỷ không có người nhà mẹ đẻ, đệ không cần lo lắng chỗ tỷ!"
"Tỷ... Tỷ không có người nhà mẹ đẻ sao?" Vân Hạc ngạc nhiên. Đúng là hắn không biết chuyện này!
"Tỷ là bé gái mồ côi." Diệp Tử nhẹ nhàng thở dài: "Khi gần mười ba tuổi, tỷ được Thẩm gia nhận nuôi..."
Vân Hạc ngạc nhiên, cười khổ nói: "Cho nên, tỷ và nhị ca của Thẩm Hinh xem như thanh mai trúc mã?"
"Cũng gần như vậy!"
Diệp Tử nhẹ nhàng gật đầu. Con mẹ nó!
Vân Hạc lập tức nhức đầu.
Hình như cạy chân tường này thì không tốt lắm đâu!
/231
|