Chuyện này đã quyết định rồi!
Thánh thượng và hắn đã bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió!
Nếu hắn không đi Sóc Bắc, mặt mũi của Thánh thượng cũng không giữ được.
Bây giờ nói những thứ này, còn có ý nghĩa gì nữa đâu?
'Thẩm Lạc Nhạn càng nghĩ càng giận, lại nghiến răng nghiến lợi nói: “Đều là tên khốn kiếp Chương Hư kia làm hại! Hắn ta không mang ngươi tới Quần Phương Uyển thì sẽ không có chuyện gì xảy ra cả!”
“Đừng trách hắn ta.”
Vân Hạc lắc đầu cười: “Là tự ta uống nhiều, mắc mớ gì đến người khác? Được rồi, chúng ta đi ra ngoài thôi, nếu không bọn họ còn tưởng rằng chúng ta làm gì ở hậu viện đó!”
Làm gì?
'Thẩm Lạc Nhạn hơi sửng sốt, khuôn mặt xinh đẹp lại đỏ lên. “Ngươi đừng nói hươu nói vượn! Ta có thể làm gì với ngươi?“. Truyện Full
'Thẩm Lạc Nhạn hung dữ trừng Vân Hạc một cái sau đó xoay người đi ra ngoài.
Sau bữa tối, người trong cung tới, Văn đế lại triệu Vân Hạc vào cung. Vân Hạc bất đắc dĩ, đành phải đi vào trong cung.
Có lẽ hôm nay thằng cha hờ kia tức thảm nên lúc này mới triệu kiến hắn, chắc là không phải là chuyện tốt gì.
Quên đi! Là phúc thì không phải là họa, là họa thì cũng không tránh nổi! Nên thế nào thì thế đó đi!
Dù sao ông ấy cũng mệt mỏi với âm mưu của đám người khốn nạn Vân Lệ kia rồi, có lẽ không còn sức để trừng phạt hắn nữa.
Nghĩ như vậy, hình như hắn còn phải cảm tạ đám người Vân Lệ ngu ngốc kia!
Dọc đường đi, Vân Hạc miên man suy nghĩ mãi, cuối cùng mới đi theo thái giám tới Dưỡng Tâm điện.
Văn đế dựa nửa người vào đó, còn có cung nữ đang mát-xa và xoa bóp chân cho ông ấy.
Vốn dĩ lúc này hẳn là phải rất hưởng thụ nhưng mặt Văn đế vẫn suy sụp, rõ ràng là còn chưa nguôi giận.
Đợi Vân Hạc hành lễ xong, Văn đế phất tay ý bảo cung nữ lui ra. “Ngồi đi!”
Văn đế mệt mỏi phất phất tay, ra hiệu ý bảo Vân Hạc ngồi xuống. “Tạ phụ hoàng.”
Vân Hạc ngoan ngoãn ngồi nghiêm chỉnh.
Văn đế giương mắt nhìn Vân Hạc, mệt nhọc nói: “Ngươi còn chưa trả lời trầm vấn đề buổi trưa.”
“Hả?” Vân Hạc lập tức bắt đầu giả ngu. “Hả cái rắm mà hải!”
Văn đế thấy bộ dạng này của hắn lập tức nổi giận, thuận tay cầm lên một quả
lê trong mâm trái cây đập về phía Vân Hạc, tức giận nói: “Trẫm hỏi ngươi, liệu trãm có nên cho ngươi tới Sóc Bắc hay không?”
“Cái này...” Vân Hạc hơi cứng lại, cung kính nói: “Nhi thần nghe phụ hoàng.”
“Ngươi nghe trẫm có ích lợi quái gì!”
Văn đế tức giận không thôi: “Những lời ngươi nói ở Quần Phương Uyển đã truyền đến tai mọi người hết rồi! Bây giờ trẫm không cho ngươi đến Sóc Bắc thì trẫm thành cái gì?”
Vân Hạc hơi ngẩng đầu: “Vậy con sẽ đi Sóc Bắc.”
Văn đế nheo mắt lại: “Ngươi thật sự muốn đi Sóc Bắc sao?”
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Vân Hạc trả lời: “Nhi thần không thể để cho phụ hoàng bị người đời chỉ trích, cũng không muốn...”
“Đừng nói những điều vớ vẩn đó!” Văn đế cắt ngang Vân Hạc, lạnh lùng nói: “Trẫm là hỏi ngươi, ngươi có thật sự muốn đến Sóc Bắc không, hay là chỉ nói thế thôi!”
Trong lòng Vân Hạc nhảy dựng, thầm nghĩ vấn đề này cũng không dễ trả lời chút nào!
Nói không chừng, đây chính là một câu hỏi lấy mạng!
Yên lặng suy tư một lát, Vân Hạc nghiêm mặt nói: “Nhi thần thật sự muốn đi Sóc Bắc!”
Hình như Văn đế đã dự đoán được đáp án của hắn từ trước rồi, ánh mắt ông ấy sáng quắc nói: “Có phải ngươi cũng cảm thấy cho dù ngươi ở lại Hoàng thành thì sớm hay muộn cũng sế bị những huynh đệ của ngươi hại chết đúng không?”
Vân Hạc do dự nửa ngày, cẩn thận gật đầu: “Vâng...”
“Nói như vậy tức là ngươi vẫn nghi ngờ Tam ca ngươi muốn giết ngươi sao?” Văn đế lại hỏi.
Chết tiệt! Lại là một câu hỏi lấy mạng!
Trong lòng Vân Hạc vẫn trầm lặng nhưng trong đầu đã nhanh chóng chuyển động.
'Trầm mặc một lát, Vân Hạc mới chậm rãi nói: “Thật ra, Tam ca có muốn giết nhi thần hay không cũng đều như vậy thôi! Từ khi nhi thần sinh ra đã không có duyên với ngôi vị Hoàng đế rồi.”
“Ngày qua ngày nhi thần đều sống nơm nớp lo sợ như đang đi trên lớp băng mỏng, chớp mắt cái mà đã sống ngây ngốc như vậy suốt khoảng hai mươi năm rồi”
“Phụ hoàng, nhi thần mệt rồi, đột nhiên nhi thần muốn sống ra dáng người.”
“Cho dù tới Sóc Bắc có gặp nguy hiểm, cho dù chết ở Sóc Bắc thì tốt xấu gì nhi thần cũng oanh oanh liệt liệt một lần, không muốn phí phạm cuộc đời này!”
“Nhi thần không cầu lưu danh sử sách, chỉ mong không sử sách không ghi lại dòng chữ viết con trai thứ sáu của Văn đế là một kẻ vô dụng...”
Vân Hạc nói lời khẩn thiết, thỉnh thoảng trên mặt còn lộ ra vẻ bi tráng.
Văn đế lẳng lặng nhìn hắn, một lúc lâu sau vẫn không nói gì...
Thánh thượng và hắn đã bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió!
Nếu hắn không đi Sóc Bắc, mặt mũi của Thánh thượng cũng không giữ được.
Bây giờ nói những thứ này, còn có ý nghĩa gì nữa đâu?
'Thẩm Lạc Nhạn càng nghĩ càng giận, lại nghiến răng nghiến lợi nói: “Đều là tên khốn kiếp Chương Hư kia làm hại! Hắn ta không mang ngươi tới Quần Phương Uyển thì sẽ không có chuyện gì xảy ra cả!”
“Đừng trách hắn ta.”
Vân Hạc lắc đầu cười: “Là tự ta uống nhiều, mắc mớ gì đến người khác? Được rồi, chúng ta đi ra ngoài thôi, nếu không bọn họ còn tưởng rằng chúng ta làm gì ở hậu viện đó!”
Làm gì?
'Thẩm Lạc Nhạn hơi sửng sốt, khuôn mặt xinh đẹp lại đỏ lên. “Ngươi đừng nói hươu nói vượn! Ta có thể làm gì với ngươi?“. Truyện Full
'Thẩm Lạc Nhạn hung dữ trừng Vân Hạc một cái sau đó xoay người đi ra ngoài.
Sau bữa tối, người trong cung tới, Văn đế lại triệu Vân Hạc vào cung. Vân Hạc bất đắc dĩ, đành phải đi vào trong cung.
Có lẽ hôm nay thằng cha hờ kia tức thảm nên lúc này mới triệu kiến hắn, chắc là không phải là chuyện tốt gì.
Quên đi! Là phúc thì không phải là họa, là họa thì cũng không tránh nổi! Nên thế nào thì thế đó đi!
Dù sao ông ấy cũng mệt mỏi với âm mưu của đám người khốn nạn Vân Lệ kia rồi, có lẽ không còn sức để trừng phạt hắn nữa.
Nghĩ như vậy, hình như hắn còn phải cảm tạ đám người Vân Lệ ngu ngốc kia!
Dọc đường đi, Vân Hạc miên man suy nghĩ mãi, cuối cùng mới đi theo thái giám tới Dưỡng Tâm điện.
Văn đế dựa nửa người vào đó, còn có cung nữ đang mát-xa và xoa bóp chân cho ông ấy.
Vốn dĩ lúc này hẳn là phải rất hưởng thụ nhưng mặt Văn đế vẫn suy sụp, rõ ràng là còn chưa nguôi giận.
Đợi Vân Hạc hành lễ xong, Văn đế phất tay ý bảo cung nữ lui ra. “Ngồi đi!”
Văn đế mệt mỏi phất phất tay, ra hiệu ý bảo Vân Hạc ngồi xuống. “Tạ phụ hoàng.”
Vân Hạc ngoan ngoãn ngồi nghiêm chỉnh.
Văn đế giương mắt nhìn Vân Hạc, mệt nhọc nói: “Ngươi còn chưa trả lời trầm vấn đề buổi trưa.”
“Hả?” Vân Hạc lập tức bắt đầu giả ngu. “Hả cái rắm mà hải!”
Văn đế thấy bộ dạng này của hắn lập tức nổi giận, thuận tay cầm lên một quả
lê trong mâm trái cây đập về phía Vân Hạc, tức giận nói: “Trẫm hỏi ngươi, liệu trãm có nên cho ngươi tới Sóc Bắc hay không?”
“Cái này...” Vân Hạc hơi cứng lại, cung kính nói: “Nhi thần nghe phụ hoàng.”
“Ngươi nghe trẫm có ích lợi quái gì!”
Văn đế tức giận không thôi: “Những lời ngươi nói ở Quần Phương Uyển đã truyền đến tai mọi người hết rồi! Bây giờ trẫm không cho ngươi đến Sóc Bắc thì trẫm thành cái gì?”
Vân Hạc hơi ngẩng đầu: “Vậy con sẽ đi Sóc Bắc.”
Văn đế nheo mắt lại: “Ngươi thật sự muốn đi Sóc Bắc sao?”
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Vân Hạc trả lời: “Nhi thần không thể để cho phụ hoàng bị người đời chỉ trích, cũng không muốn...”
“Đừng nói những điều vớ vẩn đó!” Văn đế cắt ngang Vân Hạc, lạnh lùng nói: “Trẫm là hỏi ngươi, ngươi có thật sự muốn đến Sóc Bắc không, hay là chỉ nói thế thôi!”
Trong lòng Vân Hạc nhảy dựng, thầm nghĩ vấn đề này cũng không dễ trả lời chút nào!
Nói không chừng, đây chính là một câu hỏi lấy mạng!
Yên lặng suy tư một lát, Vân Hạc nghiêm mặt nói: “Nhi thần thật sự muốn đi Sóc Bắc!”
Hình như Văn đế đã dự đoán được đáp án của hắn từ trước rồi, ánh mắt ông ấy sáng quắc nói: “Có phải ngươi cũng cảm thấy cho dù ngươi ở lại Hoàng thành thì sớm hay muộn cũng sế bị những huynh đệ của ngươi hại chết đúng không?”
Vân Hạc do dự nửa ngày, cẩn thận gật đầu: “Vâng...”
“Nói như vậy tức là ngươi vẫn nghi ngờ Tam ca ngươi muốn giết ngươi sao?” Văn đế lại hỏi.
Chết tiệt! Lại là một câu hỏi lấy mạng!
Trong lòng Vân Hạc vẫn trầm lặng nhưng trong đầu đã nhanh chóng chuyển động.
'Trầm mặc một lát, Vân Hạc mới chậm rãi nói: “Thật ra, Tam ca có muốn giết nhi thần hay không cũng đều như vậy thôi! Từ khi nhi thần sinh ra đã không có duyên với ngôi vị Hoàng đế rồi.”
“Ngày qua ngày nhi thần đều sống nơm nớp lo sợ như đang đi trên lớp băng mỏng, chớp mắt cái mà đã sống ngây ngốc như vậy suốt khoảng hai mươi năm rồi”
“Phụ hoàng, nhi thần mệt rồi, đột nhiên nhi thần muốn sống ra dáng người.”
“Cho dù tới Sóc Bắc có gặp nguy hiểm, cho dù chết ở Sóc Bắc thì tốt xấu gì nhi thần cũng oanh oanh liệt liệt một lần, không muốn phí phạm cuộc đời này!”
“Nhi thần không cầu lưu danh sử sách, chỉ mong không sử sách không ghi lại dòng chữ viết con trai thứ sáu của Văn đế là một kẻ vô dụng...”
Vân Hạc nói lời khẩn thiết, thỉnh thoảng trên mặt còn lộ ra vẻ bi tráng.
Văn đế lẳng lặng nhìn hắn, một lúc lâu sau vẫn không nói gì...
/231
|