Văn Đế ra lệnh một tiếng, toàn bộ năm tên thị vệ bị đưa xuống.
“Thánh thượng tha mạng!”
“Thánh thượng tha mạng...”
Vân Lệ thị vệ không ngừng kêu rên cầu xin tha thứ, nhưng Văn Đế lại thờ ơ. Chẳng mấy chốc, toàn bộ thị vệ của Vân Lệ đều bị xử tử.
Một đống đầu người đẫm máu còn tại đó khiến không khí hiện trường nghiêm trọng tới cực điểm.
Mặc dù thị vệ của các hoàng tử khác không bị xử tử ngay lập tức, nhưng kết quả cũng không khá hơn là bao.
'Tất cả mọi người biết Văn Đế đang tức giận nên không dám thủ hạ lưu tình, thời điểm ra tay cũng dùng toàn lực.
Bang bang...
m thanh ngột ngạt của gậy gộc đập vào da thịt cùng với tiếng kêu thảm thiết của một đám thị vệ không ngừng vang lên.
Những thị vệ này cũng không oan.
Tất cả bọn hắn đều biết sự thật, nhưng không có một ai nói ra chân tướng. Tất cả bọn họ đều thông đồng với chủ tử của mình để lừa gạt Văn Đế. Nhưng mà những thị vệ này cũng thực sự có chút oan khuất.
Dù sao bọn hắn chỉ là thị vệ, nào dám vạch trần chủ tử của mình?
Nghe tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên bên tai, trong lòng bọn người Cao Hợp không ngừng bồn chồn, lại âm thầm cảm thấy may mắn.
Cũng may mà Lục điện hạ có nguyên tắc. Nếu không hiện tại bọn hắn cũng có kết cục này.
Cứ đánh như thế, năm mươi trượng rơi xuống, những người này không tránh được da tróc thịt bong.
Mặt mũi Văn Đế tràn đầy u ám quét mắt sáu vị hoàng tử, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Vân Lệ.
Sau một khắc, Văn Đế trực tiếp cầm cành mận gai trong hộp, rồi hung hăng quất về phía người Vân Lệ.
“Nói, ngươi săn được gấu ở đâu?”
Chát!
“Ngươi mua chuộc được ai giúp ngươi chuẩn bị con mồi?”
Chát!
“Có phải người nghĩ là trẫm già rồi nên hồ đồ hay không?”
Chát!
Văn Đế tức giận đến mức mặt mũi vặn vẹo.
Sau mỗi một câu nói, ông ấy lại hung hăng hướng Vân Lệ trên thân rút đi. “Phụ hoàng, nhỉ thần biết sai rồi, nhi thần không dám nữa...”
Vân Lệ bị quất đến mức ngao ngao kêu to, không ngừng khóc lóc kể lể cầu xin tha thứ.
Nhưng mà Văn Đế đâu dễ dàng bỏ qua hắn như vậy!”
“Trẫm cho ngươi đi thái miếu* quỳ ba ngày, ngươi suy nghĩ như thế sao?” *Thái Miếu: Nơi thờ các vị vua đã qua đời.
Văn Đế giận không kiềm chế được, không ngừng quất Vân Lệ.
Những hoàng tử khác nhiều nhất chỉ hãm hại lừa gạt, cầm con mồi đã bị bắn giết tới làm con mồi của mình.
Nhưng Vân Lệ thì tốt rồi, ngay cả gấu cũng được chuẩn bị cho hắn ta! Đây không còn là hãm hại lừa gạt đơn giản nữa.
Đó là một sự lừa dối được tính toán trước đối với ông ấy!
Văn Đế liên tiếp quất mười mấy lần, sau đó mới thở hổn hển dừng lại. “Lão Lục!”
Văn Đế gầm thét.
“Có Nhi thần!”
Vân Hạc đi tới.
“Thánh thượng tha mạng!”
“Thánh thượng tha mạng...”
Vân Lệ thị vệ không ngừng kêu rên cầu xin tha thứ, nhưng Văn Đế lại thờ ơ. Chẳng mấy chốc, toàn bộ thị vệ của Vân Lệ đều bị xử tử.
Một đống đầu người đẫm máu còn tại đó khiến không khí hiện trường nghiêm trọng tới cực điểm.
Mặc dù thị vệ của các hoàng tử khác không bị xử tử ngay lập tức, nhưng kết quả cũng không khá hơn là bao.
'Tất cả mọi người biết Văn Đế đang tức giận nên không dám thủ hạ lưu tình, thời điểm ra tay cũng dùng toàn lực.
Bang bang...
m thanh ngột ngạt của gậy gộc đập vào da thịt cùng với tiếng kêu thảm thiết của một đám thị vệ không ngừng vang lên.
Những thị vệ này cũng không oan.
Tất cả bọn hắn đều biết sự thật, nhưng không có một ai nói ra chân tướng. Tất cả bọn họ đều thông đồng với chủ tử của mình để lừa gạt Văn Đế. Nhưng mà những thị vệ này cũng thực sự có chút oan khuất.
Dù sao bọn hắn chỉ là thị vệ, nào dám vạch trần chủ tử của mình?
Nghe tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên bên tai, trong lòng bọn người Cao Hợp không ngừng bồn chồn, lại âm thầm cảm thấy may mắn.
Cũng may mà Lục điện hạ có nguyên tắc. Nếu không hiện tại bọn hắn cũng có kết cục này.
Cứ đánh như thế, năm mươi trượng rơi xuống, những người này không tránh được da tróc thịt bong.
Mặt mũi Văn Đế tràn đầy u ám quét mắt sáu vị hoàng tử, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Vân Lệ.
Sau một khắc, Văn Đế trực tiếp cầm cành mận gai trong hộp, rồi hung hăng quất về phía người Vân Lệ.
“Nói, ngươi săn được gấu ở đâu?”
Chát!
“Ngươi mua chuộc được ai giúp ngươi chuẩn bị con mồi?”
Chát!
“Có phải người nghĩ là trẫm già rồi nên hồ đồ hay không?”
Chát!
Văn Đế tức giận đến mức mặt mũi vặn vẹo.
Sau mỗi một câu nói, ông ấy lại hung hăng hướng Vân Lệ trên thân rút đi. “Phụ hoàng, nhỉ thần biết sai rồi, nhi thần không dám nữa...”
Vân Lệ bị quất đến mức ngao ngao kêu to, không ngừng khóc lóc kể lể cầu xin tha thứ.
Nhưng mà Văn Đế đâu dễ dàng bỏ qua hắn như vậy!”
“Trẫm cho ngươi đi thái miếu* quỳ ba ngày, ngươi suy nghĩ như thế sao?” *Thái Miếu: Nơi thờ các vị vua đã qua đời.
Văn Đế giận không kiềm chế được, không ngừng quất Vân Lệ.
Những hoàng tử khác nhiều nhất chỉ hãm hại lừa gạt, cầm con mồi đã bị bắn giết tới làm con mồi của mình.
Nhưng Vân Lệ thì tốt rồi, ngay cả gấu cũng được chuẩn bị cho hắn ta! Đây không còn là hãm hại lừa gạt đơn giản nữa.
Đó là một sự lừa dối được tính toán trước đối với ông ấy!
Văn Đế liên tiếp quất mười mấy lần, sau đó mới thở hổn hển dừng lại. “Lão Lục!”
Văn Đế gầm thét.
“Có Nhi thần!”
Vân Hạc đi tới.
/231
|