Mục Thuận báo cáo của từng người một.
Ngoài lão Bát, những người khác đều có số con mồi trên mười. Vân Lệ lấy số lượng mười tám con mồi khinh thường mọi người. Thế nhưng lão Bát cũng có chín con mồi.
Theo như lời của Văn đế trước đó, số lượng con mồi của lão Bát và lão Cửu sẽ nhân đôi.
Nếu như vậy, xem như Vân Lệ và lão Bát ngang nhau...
“Được, không tồi, không tồi!”
Văn đế chậm rãi đứng dậy, ánh mắt dừng trên con gấu mà Vân Lệ săn được, ông ấy bỗng nói với lão Bát: “Lão Bát, mặc dù ngươi và Tam ca ngươi bằng nhau, nhưng Tam ca ngươi săn được một con gấu! Trẫm coi như Tam ca ngươi thắng, ngươi có ý kiến gì không?”
“Nhi thần không dám.”
Mặc dù trong lòng Bát hoàng tử không phục, nhưng cũng chỉ có thể nghẹn trong lòng.
“Thánh thượng.”
Lúc này Lương phi đột nhiên nũng nịu nói: “Mặc dù lão Tam săn được gấu, nhưng lão Bát mới mười ba tuổi! Hắn có thể săn được chín con mồi, cũng rất là đáng khen.”
Vừa nghe những lời này của Lương phi, Thục phi đáp lại ngay.
“Muội muội, không thể nói như vậy được.”
Thục phi ngoài cười nhưng trong lòng không cười: “Quả thật lão Bát tuổi nhỏ
nhất, nhưng Thánh thượng đã cố ý ân chuẩn nhân đôi số con mồi của hắn và lão Cửu, bọn họ đã được lợi, cũng không thể lấy lý do tuổi nhỏ ra để nói nữa.”
Lương phi cứng đờ, tạm thời nghẹn họng không trả lời được. “Đúng!” Văn đế cũng gật đầu: “Thục phi nói có lý.”
Lương phi nghe Văn đế nói vậy, cho dù nàng ta không phục, cũng không dám nhiều lời nữa.
Văn đế yên lặng nhìn Vân Lệ, ông ấy lại cao giọng hỏi: “Trước khi trắm tuyên bố kết quả, có ai muốn nói gì không?”
Mọi người nghe Văn đế nói vậy, không khỏi nghi hoặc.
Văn đế đây là có ý gì?
Không phải kết quả đã rất rõ ràng rồi sao?
Còn hỏi mọi người có muốn nói gì không?
Nhưng lúc này trong lòng Vân Hạc cũng rất rõ ràng.
Văn đế đây là đang hỏi thị vệ của bọn họ!
Nhìn xem họ có dám đứng ra nói đám Hoàng tử nói dối không!
Nhưng mà Văn đế nhìn mọi người một lượt, không ai đứng ra.
“Phụ hoàng, nhi thần có chuyện muốn nói.”
Lúc này Vân Lệ đột nhiên mở miệng.
“Hả?”
Trong mắt Văn đế hiện lên một tia khó hiểu: “Ngươi có gì muốn nói? Chẳng lẽ ngươi muốn nhường Bát đệ ngươi?”
Vân Lệ hơi sửng sốt, hắn ta lập tức khom người nói: “Nhi thần có lòng nhường Bát đệ, nhưng nếu đã là thị, nhỉ thân cũng không muốn thua.”
“Vậy ngươi muốn nói gì?” Văn đế dò hỏi.
Khóe miệng Vân Lệ nhếch lên, hắn ta nhìn về phía Vân Hạc: “Sau khi nhi thần săn bắn trở về thì tình cờ gặp Lục đệ, nhi thần và Lục đệ đã đánh cược, nhi thần muốn mời phụ hoàng chứng kiến, để tránh sau này Lục đệ không nhận thua!”
“Khụ khụ...
Vân Hạc nghe thấy Vân Lệ nói vậy, hắn ra sức ho khan, để che dấu ý cười suýt nữa không kiểm soát được của mình.
Mẹ kiếp!
Ngoài lão Bát, những người khác đều có số con mồi trên mười. Vân Lệ lấy số lượng mười tám con mồi khinh thường mọi người. Thế nhưng lão Bát cũng có chín con mồi.
Theo như lời của Văn đế trước đó, số lượng con mồi của lão Bát và lão Cửu sẽ nhân đôi.
Nếu như vậy, xem như Vân Lệ và lão Bát ngang nhau...
“Được, không tồi, không tồi!”
Văn đế chậm rãi đứng dậy, ánh mắt dừng trên con gấu mà Vân Lệ săn được, ông ấy bỗng nói với lão Bát: “Lão Bát, mặc dù ngươi và Tam ca ngươi bằng nhau, nhưng Tam ca ngươi săn được một con gấu! Trẫm coi như Tam ca ngươi thắng, ngươi có ý kiến gì không?”
“Nhi thần không dám.”
Mặc dù trong lòng Bát hoàng tử không phục, nhưng cũng chỉ có thể nghẹn trong lòng.
“Thánh thượng.”
Lúc này Lương phi đột nhiên nũng nịu nói: “Mặc dù lão Tam săn được gấu, nhưng lão Bát mới mười ba tuổi! Hắn có thể săn được chín con mồi, cũng rất là đáng khen.”
Vừa nghe những lời này của Lương phi, Thục phi đáp lại ngay.
“Muội muội, không thể nói như vậy được.”
Thục phi ngoài cười nhưng trong lòng không cười: “Quả thật lão Bát tuổi nhỏ
nhất, nhưng Thánh thượng đã cố ý ân chuẩn nhân đôi số con mồi của hắn và lão Cửu, bọn họ đã được lợi, cũng không thể lấy lý do tuổi nhỏ ra để nói nữa.”
Lương phi cứng đờ, tạm thời nghẹn họng không trả lời được. “Đúng!” Văn đế cũng gật đầu: “Thục phi nói có lý.”
Lương phi nghe Văn đế nói vậy, cho dù nàng ta không phục, cũng không dám nhiều lời nữa.
Văn đế yên lặng nhìn Vân Lệ, ông ấy lại cao giọng hỏi: “Trước khi trắm tuyên bố kết quả, có ai muốn nói gì không?”
Mọi người nghe Văn đế nói vậy, không khỏi nghi hoặc.
Văn đế đây là có ý gì?
Không phải kết quả đã rất rõ ràng rồi sao?
Còn hỏi mọi người có muốn nói gì không?
Nhưng lúc này trong lòng Vân Hạc cũng rất rõ ràng.
Văn đế đây là đang hỏi thị vệ của bọn họ!
Nhìn xem họ có dám đứng ra nói đám Hoàng tử nói dối không!
Nhưng mà Văn đế nhìn mọi người một lượt, không ai đứng ra.
“Phụ hoàng, nhi thần có chuyện muốn nói.”
Lúc này Vân Lệ đột nhiên mở miệng.
“Hả?”
Trong mắt Văn đế hiện lên một tia khó hiểu: “Ngươi có gì muốn nói? Chẳng lẽ ngươi muốn nhường Bát đệ ngươi?”
Vân Lệ hơi sửng sốt, hắn ta lập tức khom người nói: “Nhi thần có lòng nhường Bát đệ, nhưng nếu đã là thị, nhỉ thân cũng không muốn thua.”
“Vậy ngươi muốn nói gì?” Văn đế dò hỏi.
Khóe miệng Vân Lệ nhếch lên, hắn ta nhìn về phía Vân Hạc: “Sau khi nhi thần săn bắn trở về thì tình cờ gặp Lục đệ, nhi thần và Lục đệ đã đánh cược, nhi thần muốn mời phụ hoàng chứng kiến, để tránh sau này Lục đệ không nhận thua!”
“Khụ khụ...
Vân Hạc nghe thấy Vân Lệ nói vậy, hắn ra sức ho khan, để che dấu ý cười suýt nữa không kiểm soát được của mình.
Mẹ kiếp!
/231
|