Có thể dùng ca từ câu thơ đánh bại kẻ địch không?”
“Ngông cuồng!” Mạnh Quảng Bạch hừ lạnh: “Lại còn đọc bừa nữa ư? Vậy ngươi hãy thử ngâm thêm một đoạn thơ nữa để ta mở mang tầm mắt được chứ?”
Mạnh Quảng Bạch hoàn toàn xem nhẹ sự thật là Vân Hạc “uống say”, hắn ta chỉ muốn khiến con ma men kiêu ngạo này phải xấu mặt.
Rất nhiều người đồng tình với lời Mạnh Quảng Bạch nói.
“Đúng vậy!”
“Mặc dù có tài văn chương nhưng người này lại quá ngạo mạn!” “Tưởng rằng làm được hai bài thơ là có thể không coi ai ra gì sao?”
“Người ta uống say nên mạnh miệng hai ba câu thôi mà, không nên coi là thật...”
Mọi người thi nhau lắc đầu.
Thơ hay như vậy mà lại nói là nghĩ bừa đọc bừa sao?
Nếu thật sự là đọc bừa thì mấy người dù có vắt óc nghĩ cũng không thể sáng tác nổi một câu thơ như bọn họ đây là chó má hết sao? Rõ ràng người này đã say rồi, miệng toàn nói lời mê sảng!
“Dải mây Thanh Hải dài phủ cả núi tuyết, thành luỹ chơ vơ, kia ải Sóc Bắc.”
“Chinh chiến trăm trận trên sa mạc cát vàng, mòn cả giáp; chưa dẹp yên giặc, quyết không về.”
Nhưng đúng vào lúc này, giọng điệu “say khướt” của Vân Hạc lại tiếp tục vang lên lần nữa.
Nghe Vân Hạc cất giọng, cả hiện trường chìm trong yên lặng. Tất cả mọi người đều sững sờ nhìn Vân Hạc, giống như không dám tin vào lỗ tai của mình vậy.
Đặc biệt là câu thơ “chinh chiến trăm trận trên sa mạc cát vàng, mòn cả giáp; chưa đẹp yên giặc, quyết không về” lại càng khiến máu nóng trong mỗi người sôi trào.
Bài thơ thứ ba! Đây là bài thơ thứ ba của hắn!
Chỉ trong một thời gian ngắn mà người này có thể sáng tác được ba bài thơ? Hơn nữa còn đang trong tình trạng say mèm!
Mỗi một bài là một tác phẩm kiệt xuất. “Lợi hại! Quá lợi hại!” “Vậy người giành chiến thắng đêm này chỉ có thể là Lưu công tư thôi!”
“Ba bài thơ này vừa được cho ra lò, tất cả những bài thơ khác đều trở thành
nền... “Ai nha, tóm lại là do ta tài hèn ít học thôi...” Trong chốc lát, mọi người thi nhau tán dương.
Bấy giờ mặt Mạnh Quảng Bạch như biến thành màu gan heo, hắn ta bảo hắn sáng tác thêm một bài, vậy mà hắn có thể sáng tác một bài nữa thật? Chưa kể bài thơ thứ ba này vẫn có khí thế ngút ngàn, đúng chuẩn tác phẩm kiệt xuất!
Mẹ nó chứ, thế này thì so tài kiểu chó gì?
Hai mắt Diệu Âm sáng rực, nàng ta nhìn Vân Hạc bằng đôi mắt sáng quắc ấy: “Lưu công tử đây đúng là nhân tài hiếm có, tiểu nữ phục sát đất!”
“Tài cái rắm gì, chỉ đơn giản là không ốm mà rên thôi!” Vân Hạc vẫn tiếp tục giả bộ say, thậm chí hắn còn chửi bới bừa bãi: “Các ngươi đứng đây ngâm thơ đối đáp cũng chỉ là mấy kẻ vọng tưởng sa trường thôi! Một nam nhân nhiệt huyết thực thụ nên xếp bút nghiên theo việc đao cung*, chiến đấu với quân giặc đến cùng!”
*Xếp bút nghiên theo việc đao cung: Gác lại việc học tập để chiến đấu, ra chiến trường đánh giặc.
“Lục hoàng tử chính là Hoàng tử mà còn không tiếc mạng, chạy tới Sóc Bắc chịu chết trước, còn các ngươi thì sao? Các ngươi ngồi đây để ngâm thơ đối đáp, nhưng có mấy ai nghĩ tới việc xông pha chiến trường không?”
Nghe Vân Hạc tức tối mắng, cả hiện trường lặng ngắt như tờ. Rất nhiều người thi nhau cúi đầu, bắt đầu nghĩ lại.
Khuôn mặt giấu dưới lớp khăn che mặt của Diệu Âm cũng nóng bừng lên.
Chỉ có Chương Hư là nhìn Vân Hạc với nét mặt sùng bái, thầm nghĩ Lục điện hạ đúng là không biết xấu hổ, tự trét vàng lên mặt mình mà chẳng hề ngượng ngùng đỏ mặt. Lại còn tuyên truyền cho mọi người giác ngộ chứ? Thật lợi hại! Xem ra hắn ta phải học cách mặt dày vô liêm sỉ của Lục điện hạ!
“Ngươi tưởng Lục điện hạ thật sự muốn xông pha chiến trường sao?”
Thời điểm tất cả mọi người đều im lặng và đỏ mặt vì ngượng thì một giọng nói không mấy dễ nghe vang lên.
Vân Hạc giương mắt lên nhìn, ngoài Mạnh Quảng Bạch ra thì còn ai đâu?
“Vậy chẳng lẽ ngươi nghĩ Lục điện hạ chỉ nói chơi ngoài miệng thôi ư?” Ánh mắt Vân Hạc trở nên mơ hồ không rõ, nói năng hùng hồn: “Chuyện này do chính đương kim Thánh Thượng hạ thánh chỉ! Sau khi thành hôn Lục điện hạ phải tới Sóc Bắc ngay! Chẳng lẽ ngươi nghĩ thánh chỉ là trò đùa?” Tuy bên ngoài Vân Hạc vẫn tỏ ra say khướt, nhưng thực chất trong lòng hắn lại đang hưng phấn vô cùng.
Nữa đi nữa đi! Tranh luận với ta nữa đi! Ta chỉ muốn lợi dụng làn gió này để truyền bá ra ngoài thôi!
Mạnh Quảng Bạch không biết suy nghĩ trong đầu Vân Hạc, hắn ta cũng không biết người trước mặt chính là Lục điện hạ, chỉ biết mở miệng nói với giọng khinh thường: “Thánh thượng có thể hạ chỉ yêu cầu Lục điện hạ tới Sóc Bắc thì ắt cũng có thể hạ chỉ yêu cầu điện hạ không đi! Trước đó không lâu Lục điện hạ vừa mới chiến đấu ba hiệp với quốc sư Bắc Hoàn, khiến quốc sư Bắc Hoàn tức đến hộc. máu. Sao Thánh thượng có thể chấp nhận để Lục điện hạ tới Sóc Bắc chứ?”
Nghe Mạnh Quảng Bạch nói vậy, rất nhiều người đều gật đầu tán thành. “Hoàng tử xông pha chiến trường ư? Sao có chuyện đó được!”
“Đúng vậy! Huống hồ vị Lục hoàng tử kia vốn là người không am hiểu gì về văn võ”
“Theo ta nghĩ nha, ngay cả có cử Lục điện hạ đi Sóc Bắc thật thì cũng chỉ giúp người lấy chút vinh quang chiến trường rồi lại về thôi...”
“Đúng đúng, có lẽ chỉ là diễn mà thôi...” “Huynh đài, chuyện này không nói bậy được đâu...” Mọi người châu đầu ghé tai, thi nhau bàn tán.
Tất cả những người có mặt đều không tin Văn đế thật sự phái Lục hoàng tử tới Sóc Bắc.
Vân Hạc cười thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra khó coi.
“Có cái rắm! Đương kim Thánh Thượng anh minh thần võ, năm năm trước. còn thân chinh ra Bắc Hoàn! Chẳng lẽ Thánh Thượng cũng chỉ tới đó để diễn rồi khoe khoang thôi ư?” Vân Hạc bám vào người Chương Hư, nhìn mọi người với vẻ căm tức theo góc độ từ trên cao.
“Các ngươi đã từng nghe câu 'thiên tử thủ nơi biên giới, quân vương chết nơi xã tắc' chưa?”
“Ngông cuồng!” Mạnh Quảng Bạch hừ lạnh: “Lại còn đọc bừa nữa ư? Vậy ngươi hãy thử ngâm thêm một đoạn thơ nữa để ta mở mang tầm mắt được chứ?”
Mạnh Quảng Bạch hoàn toàn xem nhẹ sự thật là Vân Hạc “uống say”, hắn ta chỉ muốn khiến con ma men kiêu ngạo này phải xấu mặt.
Rất nhiều người đồng tình với lời Mạnh Quảng Bạch nói.
“Đúng vậy!”
“Mặc dù có tài văn chương nhưng người này lại quá ngạo mạn!” “Tưởng rằng làm được hai bài thơ là có thể không coi ai ra gì sao?”
“Người ta uống say nên mạnh miệng hai ba câu thôi mà, không nên coi là thật...”
Mọi người thi nhau lắc đầu.
Thơ hay như vậy mà lại nói là nghĩ bừa đọc bừa sao?
Nếu thật sự là đọc bừa thì mấy người dù có vắt óc nghĩ cũng không thể sáng tác nổi một câu thơ như bọn họ đây là chó má hết sao? Rõ ràng người này đã say rồi, miệng toàn nói lời mê sảng!
“Dải mây Thanh Hải dài phủ cả núi tuyết, thành luỹ chơ vơ, kia ải Sóc Bắc.”
“Chinh chiến trăm trận trên sa mạc cát vàng, mòn cả giáp; chưa dẹp yên giặc, quyết không về.”
Nhưng đúng vào lúc này, giọng điệu “say khướt” của Vân Hạc lại tiếp tục vang lên lần nữa.
Nghe Vân Hạc cất giọng, cả hiện trường chìm trong yên lặng. Tất cả mọi người đều sững sờ nhìn Vân Hạc, giống như không dám tin vào lỗ tai của mình vậy.
Đặc biệt là câu thơ “chinh chiến trăm trận trên sa mạc cát vàng, mòn cả giáp; chưa đẹp yên giặc, quyết không về” lại càng khiến máu nóng trong mỗi người sôi trào.
Bài thơ thứ ba! Đây là bài thơ thứ ba của hắn!
Chỉ trong một thời gian ngắn mà người này có thể sáng tác được ba bài thơ? Hơn nữa còn đang trong tình trạng say mèm!
Mỗi một bài là một tác phẩm kiệt xuất. “Lợi hại! Quá lợi hại!” “Vậy người giành chiến thắng đêm này chỉ có thể là Lưu công tư thôi!”
“Ba bài thơ này vừa được cho ra lò, tất cả những bài thơ khác đều trở thành
nền... “Ai nha, tóm lại là do ta tài hèn ít học thôi...” Trong chốc lát, mọi người thi nhau tán dương.
Bấy giờ mặt Mạnh Quảng Bạch như biến thành màu gan heo, hắn ta bảo hắn sáng tác thêm một bài, vậy mà hắn có thể sáng tác một bài nữa thật? Chưa kể bài thơ thứ ba này vẫn có khí thế ngút ngàn, đúng chuẩn tác phẩm kiệt xuất!
Mẹ nó chứ, thế này thì so tài kiểu chó gì?
Hai mắt Diệu Âm sáng rực, nàng ta nhìn Vân Hạc bằng đôi mắt sáng quắc ấy: “Lưu công tử đây đúng là nhân tài hiếm có, tiểu nữ phục sát đất!”
“Tài cái rắm gì, chỉ đơn giản là không ốm mà rên thôi!” Vân Hạc vẫn tiếp tục giả bộ say, thậm chí hắn còn chửi bới bừa bãi: “Các ngươi đứng đây ngâm thơ đối đáp cũng chỉ là mấy kẻ vọng tưởng sa trường thôi! Một nam nhân nhiệt huyết thực thụ nên xếp bút nghiên theo việc đao cung*, chiến đấu với quân giặc đến cùng!”
*Xếp bút nghiên theo việc đao cung: Gác lại việc học tập để chiến đấu, ra chiến trường đánh giặc.
“Lục hoàng tử chính là Hoàng tử mà còn không tiếc mạng, chạy tới Sóc Bắc chịu chết trước, còn các ngươi thì sao? Các ngươi ngồi đây để ngâm thơ đối đáp, nhưng có mấy ai nghĩ tới việc xông pha chiến trường không?”
Nghe Vân Hạc tức tối mắng, cả hiện trường lặng ngắt như tờ. Rất nhiều người thi nhau cúi đầu, bắt đầu nghĩ lại.
Khuôn mặt giấu dưới lớp khăn che mặt của Diệu Âm cũng nóng bừng lên.
Chỉ có Chương Hư là nhìn Vân Hạc với nét mặt sùng bái, thầm nghĩ Lục điện hạ đúng là không biết xấu hổ, tự trét vàng lên mặt mình mà chẳng hề ngượng ngùng đỏ mặt. Lại còn tuyên truyền cho mọi người giác ngộ chứ? Thật lợi hại! Xem ra hắn ta phải học cách mặt dày vô liêm sỉ của Lục điện hạ!
“Ngươi tưởng Lục điện hạ thật sự muốn xông pha chiến trường sao?”
Thời điểm tất cả mọi người đều im lặng và đỏ mặt vì ngượng thì một giọng nói không mấy dễ nghe vang lên.
Vân Hạc giương mắt lên nhìn, ngoài Mạnh Quảng Bạch ra thì còn ai đâu?
“Vậy chẳng lẽ ngươi nghĩ Lục điện hạ chỉ nói chơi ngoài miệng thôi ư?” Ánh mắt Vân Hạc trở nên mơ hồ không rõ, nói năng hùng hồn: “Chuyện này do chính đương kim Thánh Thượng hạ thánh chỉ! Sau khi thành hôn Lục điện hạ phải tới Sóc Bắc ngay! Chẳng lẽ ngươi nghĩ thánh chỉ là trò đùa?” Tuy bên ngoài Vân Hạc vẫn tỏ ra say khướt, nhưng thực chất trong lòng hắn lại đang hưng phấn vô cùng.
Nữa đi nữa đi! Tranh luận với ta nữa đi! Ta chỉ muốn lợi dụng làn gió này để truyền bá ra ngoài thôi!
Mạnh Quảng Bạch không biết suy nghĩ trong đầu Vân Hạc, hắn ta cũng không biết người trước mặt chính là Lục điện hạ, chỉ biết mở miệng nói với giọng khinh thường: “Thánh thượng có thể hạ chỉ yêu cầu Lục điện hạ tới Sóc Bắc thì ắt cũng có thể hạ chỉ yêu cầu điện hạ không đi! Trước đó không lâu Lục điện hạ vừa mới chiến đấu ba hiệp với quốc sư Bắc Hoàn, khiến quốc sư Bắc Hoàn tức đến hộc. máu. Sao Thánh thượng có thể chấp nhận để Lục điện hạ tới Sóc Bắc chứ?”
Nghe Mạnh Quảng Bạch nói vậy, rất nhiều người đều gật đầu tán thành. “Hoàng tử xông pha chiến trường ư? Sao có chuyện đó được!”
“Đúng vậy! Huống hồ vị Lục hoàng tử kia vốn là người không am hiểu gì về văn võ”
“Theo ta nghĩ nha, ngay cả có cử Lục điện hạ đi Sóc Bắc thật thì cũng chỉ giúp người lấy chút vinh quang chiến trường rồi lại về thôi...”
“Đúng đúng, có lẽ chỉ là diễn mà thôi...” “Huynh đài, chuyện này không nói bậy được đâu...” Mọi người châu đầu ghé tai, thi nhau bàn tán.
Tất cả những người có mặt đều không tin Văn đế thật sự phái Lục hoàng tử tới Sóc Bắc.
Vân Hạc cười thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra khó coi.
“Có cái rắm! Đương kim Thánh Thượng anh minh thần võ, năm năm trước. còn thân chinh ra Bắc Hoàn! Chẳng lẽ Thánh Thượng cũng chỉ tới đó để diễn rồi khoe khoang thôi ư?” Vân Hạc bám vào người Chương Hư, nhìn mọi người với vẻ căm tức theo góc độ từ trên cao.
“Các ngươi đã từng nghe câu 'thiên tử thủ nơi biên giới, quân vương chết nơi xã tắc' chưa?”
/231
|