Xuyên Không: Trở Thành Người Mạnh Nhất

Chương 122 - Đều nghe kỹ cho bản công tử

/231


Nghe lời Diệu Âm nói, Chương Hư theo bản năng nhìn về phía Vân Hạc.

'Vân Hạc cũng hơi sững sờ.

Em gái ngươi.

Ăn dựa tới trên đầu mình luôn rồi?

Chuyện này cũng truyền ra rồi à?

Ha ha!

Chuyện tốt!

Bản thân hôm nay nói không chừng còn có thể tìm cơ hội nhóm thêm tí lửa.

Vân Hạc yên lặng suy nghĩ, lại thấp giọng hỏi thăm Chương Hư: “Ngươi có muốn làm khách quý của Diệu Âm tiểu thư không?”

“Chắc chắn muốn rồi!" Bỗng nhiên Chương Hư gật đầu, có điều vẻ mặt nhanh chóng ảm đạm: “Nhưng chút kiến thức trong bụng này của ta, đừng nói làm thơ tại hiện trường, bảo ta viết chút văn chương tại hiện trường cũng không viết được...

Vân Hạc nhẹ nhàng viết ra tay, thấp giọng nói: “Đưa lỗ tai qua đây.”

Chương Hư nửa tin nửa ngờ nhìn Vân Hạc một lát rồi lập tức tiến tới. Lúc Vân Hạc nói nhỏ xong, trước mắt Chương Hư bỗng sáng lên.

“Đây là thơi ngươi làm?”

Chương Hư kinh ngạc nhìn Vân Hạc.

“Cái rằm!”

Vân Hạc thấp giọng nói: “Là nhị tẩu Thẩm Lạc Nhạn làm, ta chép đấy”



“Thì ra là thế” Chương Hư giống như hiểu ra: “Ta đã nói rồi, hai ta đều vô dụng giống nhau...”

Chương Hư nói đến một nửa bỗng cảm thấy khác thường, hắn ta lập tức đổi giọng: “Ý ta là kiến thức trong bụng hai ta đều không khác mấy, ha ha...”

“Được rồi được Vân Hạc khoát tay: “Mau ghi lại, đợi lát nữa làm bọn họ. kinh ngạc đến mức rớt cằm.”

Chương Hư ra sức gật đầu, vừa muốn lưu giữ vào tâm trí, nhưng gương mặt lập tức cứng lại, chỉ có thể mặt dạn mày dày tiến lại gần lần nữa, lúng túng nói: “Lục công tử, ngươi nói lại lần nữa đi, ta... ta quên rồi.”

“Ta...” Vân Hạc hơi khựng lại, trong nháy mắt cạn lời.

Con hàng này không phải người có học thứ và hiểu biết à?

Mới nói cho hắn ta biết, hắn ta quên nhanh như vậy?

Vân Hạc bất đắc dĩ, chỉ đành tới gần lỗ tai hắn ta đọc lại lần nữa. Ngay lúc hai người xì xào bàn tán, phía dưới đã bắt đầu có người làm thơ.

Có điều thơ người kia sáng tác thật sự không tính là thơ, chỉ là vài câu không có ý nghĩa cố gắng cưỡng ép ghép lại với nhau mà thôi.

Không nói Diệu Âm, ngay cả người ở hiện trường cũng không ngừng lắc đầu. Người kia bị mất mặt, hắn ta đỏ mặt ngồi xuống. Tiếp theo lại có người bắt đầu làm thơ.

Tốt hơn bài thơ lúc trước một tí, nhưng cũng không khá hơn chút nào. Hiện trường ngoại trừ tiếng cười vang thì còn có tiếng la ó.

Sau đó hơn mười bài thơ đều không có bất cứ chỗ sáng nào.

Mắt thấy đám người này vốn không làm ra được bài thơ nào, bỗng nhiên Chương Hư đứng dậy và cười ngạo nghễ: “Chỉ dựa vào các ngươi mà đòi làm thơ? Cút đi nhanh lên, đừng làm trò hề cho thiên hạ ở đây.”

Nghe lời Chương Hư nói, mọi người dưới lầu nhất thời tức giận.

Bọn họ đã sớm không ưa Chương Hư rồi.



Bây giờ con hàng này còn dám chửi bới bọn họ?

“Chương Hư, loại vô dụng như ngươi cũng dám phát ngôn bừa bãi ở đây?”

Vương Hiển khinh thường nhìn Chương Hư: “Nghe nói cũng bởi vì ngươi quá vô dụng, Chương Các lão cũng đã đuổi ngươi ra khỏi nhà! Ta nghĩ ngươi nên mau tìm một chỗ trốn đi thôi! Đừng mất mặt xấu hổ ở đây nữa...”

“Đúng vậy!” Mạnh Quảng Bạch khẽ phe phẩy cây quạt trong tay, cười nhạo nói: “Nếu không chúng ta cho ngươi một cơ hội thể hiện, cũng không cần ngươi làm thơ, ngươi có thể đường đường chính chính nói ra vài câu lưu loạt, chúng ta xem như ngươi thắng, thế nào?” Vương Hiển vừa nói xong, hiện trường lập tức cười vang.

Một người bị Chương Các lão xem như nỗi nhục của gia tộc, có thể có tài hoa gì?

Bảo hắn ta làm thơ? Tìm đường chết còn tạm được.

Chương Hư không để bụng, mặt không đỏ tim không đập nói: “Bản thiếu gia khiêm tốn lâu như vậy, hôm nay nhất định phải kiêu căng một lần.”

Nghe Chương Hư nói, mọi người lại cười vang.

Vương Hiển và Mạnh Quảng Bạch càng cười đến mức ngửa tới ngửa lui.

“Đều nghe kỹ cho bản công tử.” Bỗng nhiên Chương Hư quát to một tiếng trấn áp mọi người, hắn ta cao giọng nói: “Thắng yên ngựa quí phóng lên đường, trăng lạnh soi... soi dấu... chiến trường, đầu thành... đâu thành... ặc...”

Giọng nói Chương Hư im bặt, đau khổ nhìn về phía Vân Hạc vẫn còn nửa nằm ở đằng kia.

Mát Cứ vậy mà quên rồi?

Vân Hạc đen mặt, vội thấp giọng nhắc nhở: “Tiếng trống đầu thành như tiếng sét, đao vàng trong vỏ máu còn vương.”

“Hả?” Chương Hư không nghe rõ, vội ra hiệu bảo Vân Hạc nói to hơn tí.

Ta nói to cái đầu ngươi!

Ta nói to, thế chẳng phải người khác sẽ biết bài thơ này không phải do ngươi tự làm à?

/231

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status