Xuyên Không: Trở Thành Người Mạnh Nhất
Chương 1 - Nếu đã xuyên thành lão Lục, vậy làm lão Lục thôi
/231
|
"Báo! Cấp báo! Bắc Hoàn xảy ra nạn châu chấu nghiêm trọng, đã tập hợp hai mươi vạn ky binh ở biên cương. Quốc sư Bắc Hoàn sẽ đích thân dẫn sứ đoàn đến Hoàng thành xin tiếp tế lương thực, vài ngày nữa sẽ tới nơi!"
"Xin tiếp tế lương thực mà phải tập hợp hai mươi vạn ky binh? Bắc Hoàn chết tiệt, rõ ràng là đang uy hiếp trãm!"
"Bệ hạ, triều ta mới phải trải qua việc Thái tử mưu phản, nội bộ đang vô cùng bất ổn, lúc này không thể khai chiến với Bắc Hoàn!"
"Truyền chỉ, lệnh các trọng thần trong triều lập tức vào cung bàn chuyện quan trọng, ai chậm trễ sẽ bị trừng phạt!"
Vương triều Đại Càn, nơi ở của Lục hoàng tử, Bích Ba viện. Vân Hạc ngồi một mình trong đình viện.
Mặc dù đã bình tĩnh chấp nhận hiện thực việc bản thân đã xuyên không nhưng trong lòng hắn vẫn có chút buồn bực.
Tại sao lại xuyên thành tên Hoàng tử yếu đuối này chứ?
Mấu chốt là, tên này còn vô tình lấy được huyết thư vạch trần tội phản quốc của Tam hoàng tử mà Thái tử lưu lại, thế là từ đó bị Tam hoàng tử nổi tiếng biến thái nhắm đến mọi lúc mọi nơi!
Tam hoàng tử vì huyết thư mà ngày nào cũng tìm đến gây chuyện, từng giây từng phút đều muốn bức chết hắn!
Khi Vân Hạc còn đang chán nản, các tỳ nữ trong viện của hắn lại tụm lại xì xào bàn tán.
"Hôm qua tên hèn nhát này bị Tam điện hạ tát một cái, đến bây giờ vẫn bị dọa sợ chưa lấy lại sức!"
"Đã hai mốt tuổi rồi mà vẫn chưa có tòa phủ đệ, trong số các Hoàng tử của triều ta chắc chỉ có mỗi mình hắn khác biệt thôi."
"Không phải Tam hoàng tử nói hắn là bè đảng còn sót lại của Thái tử à? Ta đoán ngày chết của hắn không xa nữa đâu!"
"Chết sớm càng tốt! Hắn chết, chúng ta có thể được điều đi nơi khác..."
Mặc dù mấy người này là tỳ nữ nhưng lại cực kỳ coi thường chủ tử của mình.
Dù sao thì Lục hoàng tử Vân Hạc cũng chỉ là con của Văn Đế và cung nữ trong lúc say rượu mà thôi.
Thậm chí mẫu thân hắn khi còn sống cũng không có tước vị, mãi đến sau khi chết mới được truy phong là mỹ nhân.
Vân Hạc không có chống lưng, tính tình lại nhát cáy, bị đánh không dám đánh lại, bị mắng cũng không dám cãi lại.
Xứng đáng bị bắt nạt!
Trong lúc mấy người đang thì thầm to nhỏ, Vân Hạc bỗng đứng bật dậy.
Nếu hắn đã không có căn cơ thì không cần phải lăn lộn trong triều nữa, đến biên cương nắm quân quyền thôi!
Dù sao hắn cũng là học sinh giỏi hệ chỉ huy, vô cùng am hiểu chuyện chiến đấu!
Chỉ cần quân quyền trong tay, ai làm Hoàng đế cũng phải xem sắc mặt của hắn!
Thấy ai không vừa mắt thì đánh! Được, cứ quyết định vậy đi!
Sau khi hạ quyết tâm, Vân Hạc lập tức đứng dậy đi tìm ông cha hờ của mình.
Đúng lúc hắn vừa ra ngoài thì Tam hoàng tử Vân Lệ tiến vào.
"Tham kiến Tam điện hại"
Nhìn thấy Vân Lệ, các cung nữ vội vàng quỳ xuống hành lễ.
Không giống với Vân Hạc, Vân Lệ có chỗ dựa rất lớn trong triều.
Mẫu thân của hắn là Thục phi đang được sủng ái nhất, gia thế nàng ta vô cùng hiển hách, trong gia tộc có rất nhiều người
từng làm quan lớn.
Mặc dù hiện tại vẫn chưa xác định được tân Thái tử nhưng khả năng cao Vân Lệ sẽ được ngồi vào vị trí ấy.
"Đứng lên đi!"
Vân Lệ hừ lạnh, đi thẳng đến trước mặt Vân Hạc, ngoài cười nhưng trong không cười chất vấn: "Lục đệ, sao nhìn thấy vi huynh mà không hành lễ thế?"
Hành lễ?
Ta hành cái đầu mẹ ngươi ấy!
Ngu xuẩn!
Đợi lão tử nắm được quân quyền, người đầu tiên ta giải quyết chính là ngươi!
Vân Hạc mắng thầm trong lòng, xoa đầu nói: "Thân thể ta
ốm yếu, ngày hôm qua còn bị Tam ca tát một cái, bây giờ vẫn chưa lấy lại sức nên xin Tam ca thứ lỗi cho ta không tiện hành ăn lễ.
Nghe Vân Hạc nói xong, Vân Lệ không khỏi ngạc nhiên.
Chẳng lẽ cái tát hôm qua đã thay đổi luôn tính cách của tên nhát gan này ư?
"Lục đệ, ngươi đang trách ta đánh ngươi hử?"
Vân Lệ cười lạnh, nhìn chằm chằm Vân Hạc. "Chẳng lẽ ta còn phải tạ ơn ngươi?" Vân Hạc hỏi lại. "Ngươi quả thật nên cảm ơn Tam cal"
Vân Lệ giêu cợt: "Tam ca dạy dỗ ngươi cũng là muốn tốt cho ngươi thôi, hiểu không?"
Vân Hạc lắc đầu cười: "Ta thật không hiểu."
"Với cái đầu gỗ của ngươi thì chắc chăn không hiểu rồi!"
Vân Lệ khinh bỉ liếc hắn, cười ha ha: "Thái tử mưu phản, tâm phúc của hắn ta liều chết chạy trốn đến chỗ ngươi. Nếu tâm phúc của Thái tử cho ngươi thứ gì đó, ngươi lại kiên quyết không chịu giao ra, vậy ngươi sẽ trở thành đồng phạm của Thái tử!"
Lại là cái chiêu này!
Nguyên chủ của thân thể này nghĩ như vậy, giao huyết thư chắc chăn sẽ bị Tam Hoàng tử giết người diệt khẩu, nhưng không giao thì sẽ bị vu khống là đồng phạm của Thái tử, cũng
khó thoát khỏi số phận bị hành quyết.
Nghĩ tới nghĩ lui, nguyên chủ đang sống sờ sờ lại bị hù chết tươi!
Sống trong uất ức, chết cũng trong uất ức!
"Người đó thật sự không đưa cho ta thứ gì hết."
Vân Hạc lạnh nhạt nói: "Ta đoán người kia bị truy đuổi đến mức hoảng loạn nên chạy bừa, sau đó vô tình chạy vào viện của ta."
Vân Lệ híp mắt, cười khẩy: "Ngươi cảm thấy ta sẽ tin sao?"
Vân Hạc xòe hai tay: "Mặc kệ ngươi có tin hay không, dù sao ta cũng tin!"
Nhìn thái độ này của Vân Hạc, các cung nữ như nhìn thấy quỷ.
Trời ơi!
Lục hoàng tử yếu đuối nhát gan lại dám ăn nói như vậy với Tam hoàng tử ư?
Đừng bảo là hôm qua hắn bị Tam hoàng tử tát đến mức ngu người luôn nhé?
Thấy thái độ khác thường của Vân Hạc, sắc mặt Vân Lệ chợt tối sầm, lạnh lùng hỏi: "Xem ra ngươi nhất định không giao đồ vật của người kia ra đúng không?"
"Ta không có thì lấy gì giao cho ngươi?"
Vân Hạc nhún vai: "Được rồi, ta còn có chuyện phải đi gặp phụ hoàng, không nói chuyện với ngươi nữa! Nếu ngươi cảm thấy chỗ của ta có cái gì đó thì cứ cho người đến từ từ lục soát đi,
Nói xong, Vân Hạc lập tức rời đi.
Dù sao lúc hắn vừa xuyên tới đây đã đốt huyết thư rồi, cứ để hắn ta lục soát!
Vân Lệ biến sắc, lập tức ngăn Vân Hạc lại, hét lớn: "Người đâu!"
Nghe thấy tiếng của Vân Hạc, thị vệ bên ngoài lập tức chạy vào.
Rõ ràng những người này là thị vệ của Vân Hạc ở Bích Ba viện nhưng lại nghe lời Vân Lệ hơn cả chó.
"Ngươi muốn làm gì?"
Trong mắt Vân Hạc khẽ hiện lên tia lạnh lẽo.
"Làm gì?"
Vân Lệ hừ một tiếng, khuôn mặt đầy ý lạnh: "Bắt tên nghịch tặc có ý đồ mưu phản với Thái tử này vào thiên lao cho †a, chờ ngày xử lý!"
Vân Hạc khẽ híp mắt: "Ngươi muốn vu khống ta?"
"Vu khống? Bổn điện hạ có bằng chứng vô cùng chính xác!"
Vân Lệ hừ lạnh, quay sang nhìn các cung nữ: "Các ngươi là người bên cạnh lão Lục, nói cho ta biết, lão Lục có phải là đông bọn của Thái tử hay không?"
Đối mặt với chất vấn của Vân Lệ, mấy cung nữ lập tức gật đầu.
"Đúng vậy, chính tai nô tỳ từng nghe được Lục điện hạ và người của Thái tử mưu đồ bí mật tạo phản."
"Lục điện hạ còn nói muốn tìm một cơ hội đầu độc bệ hạ..."
"Đúng, đúng, nô tỳ cũng nghe được..."
Đám cung nữ lập tức phản bội, còn nói như kiểu đã từng nhìn thấy tận mắt.
Vân Hạc nghe vậy, trong lòng đột nhiên nảy ra sát ý. Mấy con tiện tì này!
Bình thường hắn đối xử với các nàng không tệ, đừng nói việc đánh mắng, ngay cả răn dạy cũng rất hiếm khi.
Giờ các nàng nói vậy cũng là điều dễ hiểu, dù sao bọn họ cũng chỉ là cung nữ có địa vị thấp hèn mà thôi.
Vân Lệ muốn giết các nàng thật sự rất dễ.
Thế nhưng dám vu khống ngay trước mặt hắn thì con mẹ nó, đây chính là tội phản bội điển hình!
Đáng chết! "Bây giờ ngươi còn muốn nói gì nữa không?"
Vân Lệ đắc ý nhìn Vân Hạc, vung tay lên: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, bắt lấy tên nghịch tặc này cho bổn điện hại"
Bắt lấy? Ta bắt con mẹ ngươi đấy! Vân Hạc tức giận, hung hăng đá mạnh vào háng Vân Lệ.
Vân Lệ nằm mơ cũng không ngờ Vân Hạc dám làm vậy, không kịp phản ứng nên hứng trọn cú đá.
Bốp!
"A...
Tiếng kêu thảm thiết lập tức vang vọng khắp Bích Ba viện. Vân Lệ đỡ háng, thống khổ ngã xuống đất.
Thấy cảnh này, toàn bộ cung nữ và thị vệ trong viện đều bị dọa sợ, tất cả đứng đực ra tại chỗ như hóa đá.
Trời ơi!
Lục hoàng tử nhát gan dám đá vào mệnh căn của Tam hoàng tử?
*Mệnh căn: là của quý của người đàn Ảo giác, nhất định là ảo giác!
Thế nhưng tiếng kêu thê lương của Vân Lệ lại nhắc nhở bọn họ rằng chuyện này không phải ảo giác!
"Tam điện hạ, ngài thế nào rồi?" "Mau, mau truyền ngự y!"
Đến khi lấy lại tinh thân, cả đám vội vàng luống cuống chạy tới.
"Bắt... Bắt lấy tên nghịch tặc này cho taI A..."
Vân Lệ chật vật lăn qua lăn lại trên mặt đất, khuôn mặt vặn vẹo la hét.
"Rõ!"
Đám thị vệ nhận mệnh, lập tức bắt lấy Vân Hạc.
"Ai dám!"
Vân Hạc quát lớn trấn áp đám thị vệ, lạnh lùng nói: "Dù thế nào đi nữa bổn điện hạ vẫn là Lục hoàng tử đương triều, ai cho các ngươi lá gan kề dao lên cổ ta? Bổn điện hạ sẽ tự mình đến thỉnh tội với phụ hoàng!"
Dứt lời, Vân Hạc bước nhanh ra ngoài...
"Xin tiếp tế lương thực mà phải tập hợp hai mươi vạn ky binh? Bắc Hoàn chết tiệt, rõ ràng là đang uy hiếp trãm!"
"Bệ hạ, triều ta mới phải trải qua việc Thái tử mưu phản, nội bộ đang vô cùng bất ổn, lúc này không thể khai chiến với Bắc Hoàn!"
"Truyền chỉ, lệnh các trọng thần trong triều lập tức vào cung bàn chuyện quan trọng, ai chậm trễ sẽ bị trừng phạt!"
Vương triều Đại Càn, nơi ở của Lục hoàng tử, Bích Ba viện. Vân Hạc ngồi một mình trong đình viện.
Mặc dù đã bình tĩnh chấp nhận hiện thực việc bản thân đã xuyên không nhưng trong lòng hắn vẫn có chút buồn bực.
Tại sao lại xuyên thành tên Hoàng tử yếu đuối này chứ?
Mấu chốt là, tên này còn vô tình lấy được huyết thư vạch trần tội phản quốc của Tam hoàng tử mà Thái tử lưu lại, thế là từ đó bị Tam hoàng tử nổi tiếng biến thái nhắm đến mọi lúc mọi nơi!
Tam hoàng tử vì huyết thư mà ngày nào cũng tìm đến gây chuyện, từng giây từng phút đều muốn bức chết hắn!
Khi Vân Hạc còn đang chán nản, các tỳ nữ trong viện của hắn lại tụm lại xì xào bàn tán.
"Hôm qua tên hèn nhát này bị Tam điện hạ tát một cái, đến bây giờ vẫn bị dọa sợ chưa lấy lại sức!"
"Đã hai mốt tuổi rồi mà vẫn chưa có tòa phủ đệ, trong số các Hoàng tử của triều ta chắc chỉ có mỗi mình hắn khác biệt thôi."
"Không phải Tam hoàng tử nói hắn là bè đảng còn sót lại của Thái tử à? Ta đoán ngày chết của hắn không xa nữa đâu!"
"Chết sớm càng tốt! Hắn chết, chúng ta có thể được điều đi nơi khác..."
Mặc dù mấy người này là tỳ nữ nhưng lại cực kỳ coi thường chủ tử của mình.
Dù sao thì Lục hoàng tử Vân Hạc cũng chỉ là con của Văn Đế và cung nữ trong lúc say rượu mà thôi.
Thậm chí mẫu thân hắn khi còn sống cũng không có tước vị, mãi đến sau khi chết mới được truy phong là mỹ nhân.
Vân Hạc không có chống lưng, tính tình lại nhát cáy, bị đánh không dám đánh lại, bị mắng cũng không dám cãi lại.
Xứng đáng bị bắt nạt!
Trong lúc mấy người đang thì thầm to nhỏ, Vân Hạc bỗng đứng bật dậy.
Nếu hắn đã không có căn cơ thì không cần phải lăn lộn trong triều nữa, đến biên cương nắm quân quyền thôi!
Dù sao hắn cũng là học sinh giỏi hệ chỉ huy, vô cùng am hiểu chuyện chiến đấu!
Chỉ cần quân quyền trong tay, ai làm Hoàng đế cũng phải xem sắc mặt của hắn!
Thấy ai không vừa mắt thì đánh! Được, cứ quyết định vậy đi!
Sau khi hạ quyết tâm, Vân Hạc lập tức đứng dậy đi tìm ông cha hờ của mình.
Đúng lúc hắn vừa ra ngoài thì Tam hoàng tử Vân Lệ tiến vào.
"Tham kiến Tam điện hại"
Nhìn thấy Vân Lệ, các cung nữ vội vàng quỳ xuống hành lễ.
Không giống với Vân Hạc, Vân Lệ có chỗ dựa rất lớn trong triều.
Mẫu thân của hắn là Thục phi đang được sủng ái nhất, gia thế nàng ta vô cùng hiển hách, trong gia tộc có rất nhiều người
từng làm quan lớn.
Mặc dù hiện tại vẫn chưa xác định được tân Thái tử nhưng khả năng cao Vân Lệ sẽ được ngồi vào vị trí ấy.
"Đứng lên đi!"
Vân Lệ hừ lạnh, đi thẳng đến trước mặt Vân Hạc, ngoài cười nhưng trong không cười chất vấn: "Lục đệ, sao nhìn thấy vi huynh mà không hành lễ thế?"
Hành lễ?
Ta hành cái đầu mẹ ngươi ấy!
Ngu xuẩn!
Đợi lão tử nắm được quân quyền, người đầu tiên ta giải quyết chính là ngươi!
Vân Hạc mắng thầm trong lòng, xoa đầu nói: "Thân thể ta
ốm yếu, ngày hôm qua còn bị Tam ca tát một cái, bây giờ vẫn chưa lấy lại sức nên xin Tam ca thứ lỗi cho ta không tiện hành ăn lễ.
Nghe Vân Hạc nói xong, Vân Lệ không khỏi ngạc nhiên.
Chẳng lẽ cái tát hôm qua đã thay đổi luôn tính cách của tên nhát gan này ư?
"Lục đệ, ngươi đang trách ta đánh ngươi hử?"
Vân Lệ cười lạnh, nhìn chằm chằm Vân Hạc. "Chẳng lẽ ta còn phải tạ ơn ngươi?" Vân Hạc hỏi lại. "Ngươi quả thật nên cảm ơn Tam cal"
Vân Lệ giêu cợt: "Tam ca dạy dỗ ngươi cũng là muốn tốt cho ngươi thôi, hiểu không?"
Vân Hạc lắc đầu cười: "Ta thật không hiểu."
"Với cái đầu gỗ của ngươi thì chắc chăn không hiểu rồi!"
Vân Lệ khinh bỉ liếc hắn, cười ha ha: "Thái tử mưu phản, tâm phúc của hắn ta liều chết chạy trốn đến chỗ ngươi. Nếu tâm phúc của Thái tử cho ngươi thứ gì đó, ngươi lại kiên quyết không chịu giao ra, vậy ngươi sẽ trở thành đồng phạm của Thái tử!"
Lại là cái chiêu này!
Nguyên chủ của thân thể này nghĩ như vậy, giao huyết thư chắc chăn sẽ bị Tam Hoàng tử giết người diệt khẩu, nhưng không giao thì sẽ bị vu khống là đồng phạm của Thái tử, cũng
khó thoát khỏi số phận bị hành quyết.
Nghĩ tới nghĩ lui, nguyên chủ đang sống sờ sờ lại bị hù chết tươi!
Sống trong uất ức, chết cũng trong uất ức!
"Người đó thật sự không đưa cho ta thứ gì hết."
Vân Hạc lạnh nhạt nói: "Ta đoán người kia bị truy đuổi đến mức hoảng loạn nên chạy bừa, sau đó vô tình chạy vào viện của ta."
Vân Lệ híp mắt, cười khẩy: "Ngươi cảm thấy ta sẽ tin sao?"
Vân Hạc xòe hai tay: "Mặc kệ ngươi có tin hay không, dù sao ta cũng tin!"
Nhìn thái độ này của Vân Hạc, các cung nữ như nhìn thấy quỷ.
Trời ơi!
Lục hoàng tử yếu đuối nhát gan lại dám ăn nói như vậy với Tam hoàng tử ư?
Đừng bảo là hôm qua hắn bị Tam hoàng tử tát đến mức ngu người luôn nhé?
Thấy thái độ khác thường của Vân Hạc, sắc mặt Vân Lệ chợt tối sầm, lạnh lùng hỏi: "Xem ra ngươi nhất định không giao đồ vật của người kia ra đúng không?"
"Ta không có thì lấy gì giao cho ngươi?"
Vân Hạc nhún vai: "Được rồi, ta còn có chuyện phải đi gặp phụ hoàng, không nói chuyện với ngươi nữa! Nếu ngươi cảm thấy chỗ của ta có cái gì đó thì cứ cho người đến từ từ lục soát đi,
Nói xong, Vân Hạc lập tức rời đi.
Dù sao lúc hắn vừa xuyên tới đây đã đốt huyết thư rồi, cứ để hắn ta lục soát!
Vân Lệ biến sắc, lập tức ngăn Vân Hạc lại, hét lớn: "Người đâu!"
Nghe thấy tiếng của Vân Hạc, thị vệ bên ngoài lập tức chạy vào.
Rõ ràng những người này là thị vệ của Vân Hạc ở Bích Ba viện nhưng lại nghe lời Vân Lệ hơn cả chó.
"Ngươi muốn làm gì?"
Trong mắt Vân Hạc khẽ hiện lên tia lạnh lẽo.
"Làm gì?"
Vân Lệ hừ một tiếng, khuôn mặt đầy ý lạnh: "Bắt tên nghịch tặc có ý đồ mưu phản với Thái tử này vào thiên lao cho †a, chờ ngày xử lý!"
Vân Hạc khẽ híp mắt: "Ngươi muốn vu khống ta?"
"Vu khống? Bổn điện hạ có bằng chứng vô cùng chính xác!"
Vân Lệ hừ lạnh, quay sang nhìn các cung nữ: "Các ngươi là người bên cạnh lão Lục, nói cho ta biết, lão Lục có phải là đông bọn của Thái tử hay không?"
Đối mặt với chất vấn của Vân Lệ, mấy cung nữ lập tức gật đầu.
"Đúng vậy, chính tai nô tỳ từng nghe được Lục điện hạ và người của Thái tử mưu đồ bí mật tạo phản."
"Lục điện hạ còn nói muốn tìm một cơ hội đầu độc bệ hạ..."
"Đúng, đúng, nô tỳ cũng nghe được..."
Đám cung nữ lập tức phản bội, còn nói như kiểu đã từng nhìn thấy tận mắt.
Vân Hạc nghe vậy, trong lòng đột nhiên nảy ra sát ý. Mấy con tiện tì này!
Bình thường hắn đối xử với các nàng không tệ, đừng nói việc đánh mắng, ngay cả răn dạy cũng rất hiếm khi.
Giờ các nàng nói vậy cũng là điều dễ hiểu, dù sao bọn họ cũng chỉ là cung nữ có địa vị thấp hèn mà thôi.
Vân Lệ muốn giết các nàng thật sự rất dễ.
Thế nhưng dám vu khống ngay trước mặt hắn thì con mẹ nó, đây chính là tội phản bội điển hình!
Đáng chết! "Bây giờ ngươi còn muốn nói gì nữa không?"
Vân Lệ đắc ý nhìn Vân Hạc, vung tay lên: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, bắt lấy tên nghịch tặc này cho bổn điện hại"
Bắt lấy? Ta bắt con mẹ ngươi đấy! Vân Hạc tức giận, hung hăng đá mạnh vào háng Vân Lệ.
Vân Lệ nằm mơ cũng không ngờ Vân Hạc dám làm vậy, không kịp phản ứng nên hứng trọn cú đá.
Bốp!
"A...
Tiếng kêu thảm thiết lập tức vang vọng khắp Bích Ba viện. Vân Lệ đỡ háng, thống khổ ngã xuống đất.
Thấy cảnh này, toàn bộ cung nữ và thị vệ trong viện đều bị dọa sợ, tất cả đứng đực ra tại chỗ như hóa đá.
Trời ơi!
Lục hoàng tử nhát gan dám đá vào mệnh căn của Tam hoàng tử?
*Mệnh căn: là của quý của người đàn Ảo giác, nhất định là ảo giác!
Thế nhưng tiếng kêu thê lương của Vân Lệ lại nhắc nhở bọn họ rằng chuyện này không phải ảo giác!
"Tam điện hạ, ngài thế nào rồi?" "Mau, mau truyền ngự y!"
Đến khi lấy lại tinh thân, cả đám vội vàng luống cuống chạy tới.
"Bắt... Bắt lấy tên nghịch tặc này cho taI A..."
Vân Lệ chật vật lăn qua lăn lại trên mặt đất, khuôn mặt vặn vẹo la hét.
"Rõ!"
Đám thị vệ nhận mệnh, lập tức bắt lấy Vân Hạc.
"Ai dám!"
Vân Hạc quát lớn trấn áp đám thị vệ, lạnh lùng nói: "Dù thế nào đi nữa bổn điện hạ vẫn là Lục hoàng tử đương triều, ai cho các ngươi lá gan kề dao lên cổ ta? Bổn điện hạ sẽ tự mình đến thỉnh tội với phụ hoàng!"
Dứt lời, Vân Hạc bước nhanh ra ngoài...
/231
|