[Xuyên Không] Trở Thành Hoàng Phi Hờ

Chương 96 - Thế Gian Này Nguyện Chỉ Cần Mình Nàng

/116


''Là Nhược Hy đã đẩy muội hay chính muội tự ngã rồi vu oan cho nàng ấy'' Ánh mắt Chiểu Phàm rất đáng sợ giờ đây trong mắt hắn chỉ tràn đầy sự u tối và lạnh lẽo hắn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện Thiên Nhi đã trở thành một con người tàn độc như thế này, hắn luôn yêu thương nàng luôn dành cho nàng những điều tốt đẹp nhất bất cứ chuyện gì nàng làm sai một tay hắn bảo vệ nàng không ai có thể làm hại đến nàng bất kể nàng sai hay đúng hắn cũng chưa từng quan tâm mà vẫn một mực bảo vệ cho muội muội bé nhỏ của hắn

Nhưng giờ đây hắn không thể bảo vệ nàng được nữa, hôm nay mọi thứ diễn ra trước mắt hắn hắn đều nhìn rõ không sót một chi tiết, ánh mắt của nàng khi nhìn Nhược Hy tựa như không phải nàng nữa ánh mắt chỉ muốn giết chết người đang ở ngay trước mặt cuối cùng mọi tội lỗi nàng đổ lên đầu Nhược Hy để tất cả mọi người xem nàng ấy như một kẻ giết người chỉ vì ghen tuông với nàng

Hắn tự hỏi tại sao nàng lại làm như vậy có phải chăng là gì sự ghen tuông mù quáng đối với Nhược Hy chỉ vì nàng sợ mất Mạc Tử Ngôn, hắn hiểu cái cảm giác lo sợ khi mất đi nam nhân mà nàng yêu thương nhất nhưng chẳng lẽ nàng không hiểu Mạc Tử Ngôn đối với nàng bao nhiêu năm qua vẫn không hề thay đổi cho dù Nhược Hy có ở bên Mạc Tử Ngôn từng ấy thời gian đi nữa vẫn không thể bằng nàng khi nàng quay về hắn lập tức chạy tới bên nàng bỏ mặc Nhược Hy phía sau

Hắn càng lúc càng không thể hiểu nổi nàng được nữa, cảm giác như cả hai dường như đã trở thành người xa lạ không quen cũng không biết

'' Huynh đang nói gì vậy, muội không hiểu huynh đang nói gì cả'' Thiên Nhi lập tức quay đi, trong lòng nàng bắt đầu lo sợ, nàng cắn môi cố che giấu đi sự thật

Huynh ấy đã nhìn thấy nàng ngã xuống sao ? Huynh ấy đã ở Thiên Môn từ khi nào tại sao nàng lại không nhìn thấy

Ánh mắt của huynh ấy hoàn toàn rất đáng sợ, chẳng lẽ huynh ấy biết ta đang nói dối sao

Chiểu Phàm đi tới nắm lấy cổ tay của Thiên Nhi lãnh đạm nói

''Muội còn định nói dối ta đến bao giờ, Thiên Nhi''

Thiên Nhi hất tay hắn ra ánh mắt nhìn hắn ngập tràn đau lớn, lớn tiếng lại với hắn

''Phải chính là muội làm chính muội đã vu khống nàng ta, thế thì đã sao huynh sẽ đi nói với Tử Ngôn sao huynh muốn định tội cho muội sao, Chiểu Phàm''

Phải rồi, hắn sẽ định làm gì hắn sẽ đi bẩm báo lại với Tử Ngôn về việc làm của nàng sao ?

Hắn chưa từng nghĩ cũng như hắn chưa từng dám làm dù sao đó cũng là muội muội của hắn là người thân duy nhất hắn còn sót lại trên thế gian này

Nếu hắn làm vậy thì nàng sẽ ra sao?

Nàng biết hắn luôn luôn muốn bảo vệ nàng

Nàng biết dù có chuyện gì xảy ra hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ làm hại tới nàng

Nàng biết hắn luôn cưng chiều nàng, chưa từng để cho nàng phải chịu thiệt thòi

Cũng chính vì nàng biết nên nàng mới lợi dụng hắn như vậy, hắn biết trong thâm tâm nàng sẽ nghĩ rằng hắn sẽ không làm như vậy với nàng, đúng vậy hắn không bao giờ muốn làm hại đến nàng nhưng người nàng làm hại lại chính là người hắn yêu thương nhất hắn chưa từng yêu ai nhiều tới vậy Nhược Hy đối với hắn là cả một sinh mạng hắn không cho phép ai được làm tổn thương nàng, càng không muốn nhìn thấy nàng khóc

Nếu hắn không nói Nhược Hy vẫn sẽ mãi mãi bị mọi người hiểu nhầm là hại chết hài tử của Thiên Nhi

Nếu hắn nói mọi thứ sẽ kết thúc, muội muội hắn sẽ bị đuổi ra khỏi cung mãi mãi bị nam nhân nàng yêu nhất quay lưng lại

Hắn nhất thời nghẹn lời lúc ấy hắn thật sự không biết phải làm gì, Thiên Nhi thấy hắn không nói lời nào nàng tiếp tục nói những lời nói này khiến nàng uất ức đến bật khóc cổ họng như có thứ gì đó chặn lại cảm giác rất đau khổ nặng nề

''Huynh đã thay đổi rồi, ánh mắt khi nãy của huynh dường như đã không muốn bảo vệ muội nữa tại sao lại là nàng ta trên thế gian nàng bao nhiêu nữ nhân tuyệt sắc đều muốn ngả vào lòng huynh nhưng tại sao huynh lại không chọn tại sao nhất định phải là nàng ta, nàng ta có gì khiến huynh có thể rời bỏ muội mà bảo vệ nàng ta đến vậy''

''Không có gì cả, chỉ là ta rất yêu nàng ấy''

''Huynh yêu nàng ta sao, vậy ta hỏi huynh nàng ta có biết huynh yêu nàng ta không, nàng ta có biết huynh vì nàng ta mà tức giận nặng lời với ta nói rằng ta không được phép làm hại đến nàng ta không, nàng ta có biết huynh vì nàng ta mà hi sinh đến thế nào không, huynh mau trả lời cho ta xem rốt cuộc huynh đối với nàng ta có chút gì đó gọi là quan trọng không''

Hắn không trả lời, ánh mắt lại nhìn sang chỗ khác lảng tránh câu hỏi của nàng, nàng nhếch miệng vẻ mặt lạnh tanh tự mình trả lời

''Tất cả chính là không, nàng ta hoàn toàn không biết vậy thì tại sao huynh lại si tình đến vậy thậm chí nàng ta còn không biết người huynh yêu là nàng ta, Chiểu Phàm ta nói cho huynh biết cả đời này dù có muốn huynh và nàng ta mãi mãi sẽ không bao giờ đến được với nhau đâu''

Hắn nắm chặt tay, không át được cơn giận dữ trong lòng lớn tiếng với nàng

''Vậy thì đã sao ? Ta không cần nàng ấy phải đáp lại tình yêu của ta thứ ta cần là nàng ấy được bình yên, nàng ấy được hạnh phúc muội có hiểu không, muội làm sao có thể hiểu được tình yêu của ta dành cho nàng ấy ta đã nói với muội không được làm hại đến nàng ấy, tại sao muội vẫn làm muội không nghĩ nếu muội làm vậy bệ hạ biết được sẽ tha thứ cho muội dễ dàng hay sao''

Nàng lùi xuống một bước, tay buông thõng nàng lúc này rất bất lực nàng không thể nói được bất cứ lời nào khác

Tại sao ai cũng muốn bảo vệ nàng ta, ai cũng coi nàng ta là người quan trọng nhất

Hoàng huynh của ta hết lần này tới lần khác đều muốn bênh vực nàng ta huynh chưa từng lớn tiếng với ta cơ mà, Chiểu Phàm huynh từng nói sẽ mãi mãi bảo vệ cho ta để không ai có thể làm hại đến ta

Lời hứa quan trọng đó chỉ vì một nữ nhân mà huynh định phá nát nó sao ? Ta còn là muội muội của huynh nữa không

Cánh cửa bên ngoài bất chợt mở ra trong chốc lát, Lạc Kinh vội vã chạy vào hơi thở ngắt mạnh từng chút vội vã nói

''Tướng Quân, nương nương bệ hạ .... ''

Thiên Nhi mở to mắt chạy tới chỗ Lạc Kinh có cảm giác như có điều gì xấu đã xảy ra, Chiểu Phàm quay người lại chân mày hắn nhíu chặt lại

''Bệ hạ đã xảy ra chuyện rồi thưa nương nương, người đã bị trọng thương trên cánh tay hiện giờ đại điện đang rất náo loạn chạy đi tìm Quốc Thần Y, vết thương quá sâu nên long thể của người có thể sẽ không qua khỏi''

Lời nói của Kinh Yên như một con dao găm sâu vào trong tim nàng trong phút chốc cả thế gian đối với nàng như sụp đổ, nàng sợ hãi chạy tới đại điện trên đường tới nước mắt vô thức chảy xuống gương mặt tuyệt diễm nàng không dám tin vào điều đáng sợ này

Bên ngoài đại điện các cung nữ ra vào không kể gương mặt ai cũng căng thẳng, lo sợ nàng vội vã mở cửa chạy vào trong bên trong ngập tràn mùi thuốc lẫn mùi hương rất khó ngửi với người đang bị trọng thương thì sẽ rất dễ chịu nhưng đối với người bình thường tựa như mùi độc dược rất khó ngửi, Quốc Thần Y thấy nàng liền ra lệnh cho cung nữ đứng cạnh đem tới đồ bảo hộ cho nàng

Nàng che tấm vải trắng lên trước mặt rồi đi tới chỗ hắn đang nằm trên gường ngay cạnh Quốc Thần Y là rất nhiều tấm vải trắng thấm đẫm máu ngay cả tấm vải được quấn trên tay cũng đã thấm đẫm màu đỏ của máu hắn trong cơn mê man chân mày vẫn nhíu chặt lại rất đau đớn, mồ hôi trên trán chảy xuống không ngừng

''Nương nương, xin người đừng lo lắng bệ hạ hiện tại đã qua cơn nguy kịch không còn nguy hiểm tới long thể của người nữa''

Tay nàng run run chạm lên chạm mắt, con ngươi trong mắt đã nhạt nhòa

''Tại sao lại thành ra như vậy là kẻ nào đã làm người trọng thương''

''Thần không rõ thưa nương nương, vết thương trên cánh tay người rất nặng có lẽ là do bị chém bởi một thanh kiếm khi thần tới quân binh bên ngoài cổng đã bị trọng thương một số thì bất tỉnh số còn lại thì không thấy ở đó nữa khi vào tới bên trong nhìn thấy bệ hạ ngất đi trên nền đất trên cánh tay chảy ra rất nhiều máu cũng may là có thể cứu được hiện giờ long thể đã không còn đáng lo ngại, bệ hạ không thể tỉnh ngay được nên nương nương hãy ở cạnh bệ hạ''

Nàng khẽ gật đầu, một tay gạt đi nước mắt còn đọng lại ở khóe mi trong lòng vừa đau đớn vừa tràn ngập sự oán hận

Là kẻ nào đã khiến chàng ra nông nỗi này

Ta nhất định sẽ ném cái mạng hắn cho chó nhai

Nếu như ta tìm được hắn ta sẽ khiến hắn sống không bằng chết

Mạc Tử Ngôn, xin chàng thiếp xin chàng hãy mau tỉnh lại, đừng dọa thiếp nữa

Nhược Hy nàng đã ngất đi bao nhiêu lâu rồi chính nàng cũng không thể biết thật ra trong lúc này bất tỉnh nàng vẫn có thể cảm nhận được có người đang bế nàng tới một nơi nào đó bên trong thật yên tĩnh, hơi ấm từ người đó tỏa ra vô cùng dịu nhẹ hương thơm cũng rất quen thuộc, nàng nghe được có người gọi tên nàng rất nhẹ nhàng nàng thậm chí không biết mình đã bị đưa đi đâu

Và ai đã đưa nàng đi, nàng cũng đều không muốn biết nàng khi đó đã kiệt sức rồi có muốn cũng không thể tỉnh lại, là ai cũng được miễn sao người đó có thể đưa nàng rời khỏi Nguyên Quốc, đưa nàng rời khỏi nơi đã khiến nàng đau khổ mọi thứ ở nơi đó từ lâu nàng đã không còn lưu luyến nữa rồi

Nàng biết hết chỉ là nàng không muốn tỉnh lại, vẫn một mực ngủ vùi nằm sâu trong giấc mộng trái tim khô kiệt, lạnh giá như băng trong giấc mộng đó luôn hiện ra viễn cảnh hắn và thiên nhi cùng nhau sinh ra đứa trẻ sống một kiếp đời bình thản, hắn rất hạnh phúc bên thiên nhi cùng cầm tay nàng ấy đi ngắm bầu trời đầy sao dưới một cánh đồng đầy hoa

Lần đầu tiên trong đời nàng cảm thấy mình yếu ớt đến vậy, nàng mệt mỏi đến mức chỉ muốn thiếp đi không bao giờ có thể tỉnh lại những chuyện vừa xảy ra đã đập tan tất cả những điều nàng mong muốn, nàng không muốn nghĩ nữa hay đúng hơn là không còn sức để mà nghĩ thậm chí không muốn mở mắt để đối diện với hiện thực. Nàng muốn bỏ qua hết mọi thứ khiến nàng đau khổ ở lại phía sau, chỉ cần nàng không tỉnh lại nữa mọi việc đau khổ đó sẽ dừng lại, nàng sẽ được bình yên. Cho tới khi nàng nghe được hai tiếng gọi

Bệ hạ ! Người đó là ai ? Sao lại thân thuộc với nàng tới vậy

''Bệ hạ, sức khỏe của Nhược Hy nương nương vẫn chưa thể bình phục người vẫn còn đang rất yếu ớt chi bằng bệ hạ hãy hồi cung nghỉ ngơi, từ lúc người đưa nương nương về Bắc Thần Quốc đã 3 đêm người đã không ngủ rồi, việc triều chính người cũng bỏ qua chỉ ở lì trong Thiên Cung với nương nương''

''Lưu Uy ngươi bớt nhiều lời đi, ta không sao ta vẫn có thể chăm sóc cho nàng được'' Ánh mắt Từ Hiên lộ rõ vẻ mệt mỏi hắn cầm chặt tay nàng nhất quyết không buông ra

Không phải hắn không biết mệt mỏi mà là do hắn không muốn để nàng lại một mình, hắn chỉ sợ khi nàng tỉnh dậy không thấy lại nàng lại chạy đi lung tung hắn không thể tìm thấy nàng

Khó khăn lắm hắn mới có thể tìm thấy nàng, hắn đã dầm mưa rất lâu đến nỗi thân thể mệt mỏi suy kiệt nhưng vẫn chẳng thể ngủ, khi hắn thấy nàng bao nhiêu cảm xúc ập đến với hắn cuối cùng hắn cũng có thể đưa nàng rời khỏi Nguyên Quốc

''Bệ hạ, người rốt cuộc đã yêu nương nương nhiều tới mức nào, sự hi sinh đó của người có đáng không khi người đã biết Nhược Hy nương nương đang mang trong mình long thai của Mạc Tử Ngôn bệ hạ'' Lưu Uy hắn vốn biết Từ Hiên là người si tình khi đã yêu một ai không dễ gì buông bỏ nhưng người đối với nhược hy nương nương lại hoàn toàn khác, khi thái ý nói rằng người đang mang long thai bệ hạ cũng không ngạc nhiên từ đầu đến cuối đều rất bình thản, người không hề lo sợ

Nương nương đối với người thật sự quan trọng đến mức đó sao ?

''Vậy thì sao ? Nàng mang thai con của hắn thì đã sao, chỉ cần nàng ở cạnh ta đứa trẻ đó vẫn được sinh ra, ta sẽ không vì điều đó mà buông tay nàng đứa trẻ đó khi nó lớn lên một chút ta sẽ phong cho nó trở thành thái tử, lúc ấy khi nó đã đủ trưởng thành rồi ta nhất định sẽ nhường lại ngôi vị cho đứa trẻ của nàng để nó trở thành vị vua mới của Bắc Thần Quốc, chỉ cần nàng biết ta cần nàng và đứa trẻ của nàng cũng chính là hoàng nhi của ta''

Nàng biết tại sao ta lại có quyết định đó không ?

Chỉ vì ta không thể buông bỏ nàng được, Nhược Hy

Ta yêu nàng, thật sự rất yêu nàng.

/116

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status