Tỉnh dậy, Tiểu Lục thấy mình đang nằm ở trên giường, còn Âu Dương Khắc đang ngồi ở khung cửa sổ, mắt hướng về ánh trăng, tay ung dung cầm chiết phiến mà quạt, dáng vẻ cô cùng tiêu sái. Quả thật là một mỹ nam chỉ tiếc hắn lại là Âu Dương Khắc. Biết có người nhìn mình, hắn quay lại nhìn cô:
– Đang ngắm ta à!
– Ngắm cái đầu nhà ngươi.
Lúc này Tiểu Lục mới nhìn lại người mình, y phục đã được thay ra, đổi thành bộ khác. Cô lập tức la lên, đay nghiến nhìn hắn. Tên này tỏ vẻ vô tội, đáp trả:
– Nàng hiểu lầm rồi, là tỳ nữ thay áo cho nàng, không tin có thể kiểm chứng.
Tiểu Lục nghe xong nửa tin, nửa ngờ nhưng mấy ngày nay rõ ràng cô đang ở trên địa bàn của hắn, nếu hắn muốn giở trò, cô sao thoát được, đâu cần đợi cô bất tỉnh. Đúng rồi, Lâm Tiểu Lục bây giờ mới nhớ đến chuyện tối qua. Khi hắn đã an bài xong tất cả, một canh giờ sau Mai Siêu Phong đã xuất hiện, hắn đã dàn trận linh xà hòng lấy được Cửu âm chân kinh, sau đó Hoàng Dược Sư xuất hiện, cứu đồ đệ. Tiểu Lục chịu không nổi tiếng tiêu nên ngất đi, mơ hồ có ai đó đỡ mình rồi bế mình đi.
Là ai cô không nhớ rõ chỉ nhớ khi trận chiến xảy ra, khuôn mặt Âu Dương Khắc thật sự rất đáng sợ, gương mặt lạnh lùng, có phần nhẫn tâm muốn đẩy Mai Siêu Phong vào đường chết khi bà ta không chịu giao chân kinh. Nếu không có Đông Tà thì coi như ngày này năm sau là ngày giỗ của bà ta. Có thể nói mọi chuyện tối qua đều giống như tình tiết trong truyện, trừ việc Âu Dương Khắc không trêu đùa Mục Niệm Từ và việc cô ở cạnh hắn trong tối hôm qua. Thấy cô đang ngồi yên trên giường, Âu Dương Khắc lên tiếng
– Có muốn đi xem kịch hay không?
– Kịch gì?
– Mai Siêu Phong cứu nguy đồ đệ, gặp lại đồng môn.
Đồ đệ mà hắn nói hắn nói là Dương Khang, đồng môn hắn nói hẳn là Lục Thừa Phong. Điều này cô biết nhưng tại sao hắn lại biết. Tên này xem ra còn nguy hiểm hơn trong truyện, kỳ thực rất khó đối phó.
Điều bất ngờ hơn nữa là tại sao hắn có thể dắt cô vào Quy Vân trang một dễ dàng, rõ ràng ở đây có ma trận mê cung cơ mà. Hắn tại sao lại có thể. Đang miên man suy nghĩ, bất giác có người lắc nhẹ vai cô, thì ra là Âu Dương công tử, hắn ôn nhu nói với cô:
– Nàng phải cẩn thận, ở đây không cẩn thận sẽ đi lạc hoặc sập bẫy.
– Sao ngươi biết?
– Ta đã cho người điều tra, thương vong không ít.
Tên này miệng nói mà mặt bình tĩnh vô cùng, chẳng có gì là đau khổ cả. Họ vốn là thuộc hạ của hắn nhưng xem ra có chết cũng chẳng sao, miễn là hoàn thành nhiệm vụ hắn giao. Thoáng lạnh cả người, Tiểu Lục trầm tư nhìn hắn, tự hỏi: “Người này lúc thì vui vẻ, đùa giỡn với cô, lúc lại ra tay dứt khoát, lạnh lùng. Rốt cuộc đâu mới là con người thật của hắn?”
Trên mái nhà có hai kẻ đang hóng truyện người ta một áo trắng, một áo xanh, đó là hai người mới đột nhập vào đây. Dưới nhà là cuộc tranh luận của một nhóm người. Một kẻ ra dáng vẻ bệ vệ, kệnh kiệu hẳn là Cừu Thiên Trượng giả danh em trai là Cừu Thiên Nhận, sáu đám người ăn mặc kỳ quái hẳn là Giang Nam thất quái, một người tuổi trung niên ngồi xe lăn hẳn là Lục Thừa Phong, thanh niên bên cạnh hẳn là Lục Quán Anh.
Hai người còn lại hẳn là Quách Tĩnh, Hoàng Dung. Tên Cừu Thiên Trượng vừa xuất hiện đã ra dáng kênh kiệu, coi khinh Ngũ Tuyệt, không biết đã đắc tội với bốn người, Quách Tĩnh thì không sao nhưng Hoàng Dung đã tỏ vẻ đay nghiến. Lâm Tiểu Lục không khỏi tức giận, thật sự muốn bay xuống vạch trần thân phận lão nhưng nghĩ đến tình tiết, lại thôi. Quay sang nhìn Âu Dương Khắc hắn chỉ cười, bảo cô:
– Nàng trách gì lão già đó, các vị hắn nói không có ở đây nên hắn khua môi múa mép, ta lại không tiện ra tay.
Lâm Tiểu Lục bất ngờ, thầm nghĩ: “Nghe lời nói của hắn xem ra hắn đã phát hiện mấy chiêu trò kỳ xảo của lão già đó, nhưng tại sao hắn lại biết?”
Phải nói đám người phía dưới thật phiền, một kẻ bảo nên thả tiểu vương gia. nhóm Giang Nam thất quái cùng cha con họ Lục ra vẻ bất bình. Kha Trấn Ác lại hô hào nhân nghĩa của Tống nhân. Nghe xong không khỏi làm cô ngáp dài, mấy câu này làm cô nhớ đến lời giáo huấn của Khâu sư bá, cái gì mà “sĩ khả sát bất khả nhục”, làm cô nằm mơ cũng nói, khiến sư bá hết sức hài lòng nhưng mà chỉ có con sâu mới biết có gì trong trái táo.
Nếu cô là mấy người ở dưới, một chữ giết, cần gì mà giáo huấn cho mệt xác, hắn căn bản không quan tâm. Chẳng bao lâu hắn đã bị Hoàng Dung vạch tội. Hoàng cô nương quả là tiên nữ giáng trần, lại còn thông minh. Nàng ta quả là báu vật, nam nhân nào không si mê. Cơ hội đã đến, Tiểu Lục quay sang nói với Âu Dương Khắc:
– Này ngươi nhìn xem Hoàng cô nương kia quả là tuyệt sắc giai nhân, ngươi thấy thế nào. Có phải là vừa gặp đã yêu. Ta thấy hai người rất có tướng phu thê đó!
Lại một lần nữa thiếu chủ Bạch Đà quay sang nhìn cô trìu mến:
– Ta đã nói rồi, với ta nàng là đệ nhất mỹ nhân. Ngoài nàng ta không lấy bất kỳ ai khác.
– Ngươi… ngươi… hết thuốc chữa rồi!
Tiểu Lục khóc không ra tiếng các tình tiết xem như đã ổn trừ việc Âu Dương Khắc đánh chết không chịu xen vào cuộc tình Tĩnh Dung.
Nhớ đến tình tiết, không lâu nữa Mai Siêu Phong, rồi Hoàng Dược Sư sẽ đến đây. Với cao nhân như Đông Tà cho dù có kiếm chỗ núp cũng bị phát hiện, còn cô lại là đệ tử Toàn Chân giáo. Xem ra không tiện. Ngay lập tức Tiểu Lục ghé tay nói với Âu Dương Khắc:
– Này người hôm qua cứu Mai Siêu Phong là ai?
– Giờ mới nhớ ra à, là Hoàng Dược Sư, đảo chủ Đào Hoa đảo.
– Vậy hả, à kịch hay ngươi nói sao chưa xuất hiện, nhân vật là ai?
Phải nói trình độ giả ngu của Lâm cô nương đây rất cao khiến hắn bị lừa:
– Kẻ đến cứu tiểu vương gia là Mai Siêu Phong, ả là sư phụ của y, đồng thời là sư tỷ của Lục trang chủ.
– Sao cả hai đều tên Phong?
– Cô đi hỏi sư phụ của họ. Hoàng Dược Sư đi, ông ta cũng sắp tới rồi.
– Hoàng tiền bối hình như không ưa Toàn Chân bọn ta, lần này ta tiêu rồi.
Dẫn dắt cả buổi cuối cùng cũng tới câu cuối. Âu Dương công tử quả là thông minh, hiểu rõ sự tình lập tức rời đi, kéo Tiểu Lục theo. Phải nói tên này khinh công cực cao, không lâu đã đưa cô ra ngoài, cách Quy Vân trang không xa là nhóm cơ thiếp của hắn. Đáp xuống hắn quay sang nhìn họ, nói:
– Các ngươi đưa Lâm cô nương về khách điếm an toàn, tuyệt đối không được bất kính.
– Này ta không phải con nít, ngươi lo cái gì.
– Vậy hôm qua là cô nương nào bị bắt vậy.
Lâm Tiểu Lục liếc một cái, rồi quay lưng bỏ đi, cô luôn thắc mắc: “Đám cơ thiếp này làm gì mà mê mẩn hắn đến thế, cho dù y có lạnh lùng với họ thì họ cũng răm rắp nghe lệnh, còn hắn đúng là vô tâm không biết trân trọng”
Thấy bóng cô khuất dần, Âu Dương thiếu chủ lập tức hướng về phía Quy Vân trang.
– Đang ngắm ta à!
– Ngắm cái đầu nhà ngươi.
Lúc này Tiểu Lục mới nhìn lại người mình, y phục đã được thay ra, đổi thành bộ khác. Cô lập tức la lên, đay nghiến nhìn hắn. Tên này tỏ vẻ vô tội, đáp trả:
– Nàng hiểu lầm rồi, là tỳ nữ thay áo cho nàng, không tin có thể kiểm chứng.
Tiểu Lục nghe xong nửa tin, nửa ngờ nhưng mấy ngày nay rõ ràng cô đang ở trên địa bàn của hắn, nếu hắn muốn giở trò, cô sao thoát được, đâu cần đợi cô bất tỉnh. Đúng rồi, Lâm Tiểu Lục bây giờ mới nhớ đến chuyện tối qua. Khi hắn đã an bài xong tất cả, một canh giờ sau Mai Siêu Phong đã xuất hiện, hắn đã dàn trận linh xà hòng lấy được Cửu âm chân kinh, sau đó Hoàng Dược Sư xuất hiện, cứu đồ đệ. Tiểu Lục chịu không nổi tiếng tiêu nên ngất đi, mơ hồ có ai đó đỡ mình rồi bế mình đi.
Là ai cô không nhớ rõ chỉ nhớ khi trận chiến xảy ra, khuôn mặt Âu Dương Khắc thật sự rất đáng sợ, gương mặt lạnh lùng, có phần nhẫn tâm muốn đẩy Mai Siêu Phong vào đường chết khi bà ta không chịu giao chân kinh. Nếu không có Đông Tà thì coi như ngày này năm sau là ngày giỗ của bà ta. Có thể nói mọi chuyện tối qua đều giống như tình tiết trong truyện, trừ việc Âu Dương Khắc không trêu đùa Mục Niệm Từ và việc cô ở cạnh hắn trong tối hôm qua. Thấy cô đang ngồi yên trên giường, Âu Dương Khắc lên tiếng
– Có muốn đi xem kịch hay không?
– Kịch gì?
– Mai Siêu Phong cứu nguy đồ đệ, gặp lại đồng môn.
Đồ đệ mà hắn nói hắn nói là Dương Khang, đồng môn hắn nói hẳn là Lục Thừa Phong. Điều này cô biết nhưng tại sao hắn lại biết. Tên này xem ra còn nguy hiểm hơn trong truyện, kỳ thực rất khó đối phó.
Điều bất ngờ hơn nữa là tại sao hắn có thể dắt cô vào Quy Vân trang một dễ dàng, rõ ràng ở đây có ma trận mê cung cơ mà. Hắn tại sao lại có thể. Đang miên man suy nghĩ, bất giác có người lắc nhẹ vai cô, thì ra là Âu Dương công tử, hắn ôn nhu nói với cô:
– Nàng phải cẩn thận, ở đây không cẩn thận sẽ đi lạc hoặc sập bẫy.
– Sao ngươi biết?
– Ta đã cho người điều tra, thương vong không ít.
Tên này miệng nói mà mặt bình tĩnh vô cùng, chẳng có gì là đau khổ cả. Họ vốn là thuộc hạ của hắn nhưng xem ra có chết cũng chẳng sao, miễn là hoàn thành nhiệm vụ hắn giao. Thoáng lạnh cả người, Tiểu Lục trầm tư nhìn hắn, tự hỏi: “Người này lúc thì vui vẻ, đùa giỡn với cô, lúc lại ra tay dứt khoát, lạnh lùng. Rốt cuộc đâu mới là con người thật của hắn?”
Trên mái nhà có hai kẻ đang hóng truyện người ta một áo trắng, một áo xanh, đó là hai người mới đột nhập vào đây. Dưới nhà là cuộc tranh luận của một nhóm người. Một kẻ ra dáng vẻ bệ vệ, kệnh kiệu hẳn là Cừu Thiên Trượng giả danh em trai là Cừu Thiên Nhận, sáu đám người ăn mặc kỳ quái hẳn là Giang Nam thất quái, một người tuổi trung niên ngồi xe lăn hẳn là Lục Thừa Phong, thanh niên bên cạnh hẳn là Lục Quán Anh.
Hai người còn lại hẳn là Quách Tĩnh, Hoàng Dung. Tên Cừu Thiên Trượng vừa xuất hiện đã ra dáng kênh kiệu, coi khinh Ngũ Tuyệt, không biết đã đắc tội với bốn người, Quách Tĩnh thì không sao nhưng Hoàng Dung đã tỏ vẻ đay nghiến. Lâm Tiểu Lục không khỏi tức giận, thật sự muốn bay xuống vạch trần thân phận lão nhưng nghĩ đến tình tiết, lại thôi. Quay sang nhìn Âu Dương Khắc hắn chỉ cười, bảo cô:
– Nàng trách gì lão già đó, các vị hắn nói không có ở đây nên hắn khua môi múa mép, ta lại không tiện ra tay.
Lâm Tiểu Lục bất ngờ, thầm nghĩ: “Nghe lời nói của hắn xem ra hắn đã phát hiện mấy chiêu trò kỳ xảo của lão già đó, nhưng tại sao hắn lại biết?”
Phải nói đám người phía dưới thật phiền, một kẻ bảo nên thả tiểu vương gia. nhóm Giang Nam thất quái cùng cha con họ Lục ra vẻ bất bình. Kha Trấn Ác lại hô hào nhân nghĩa của Tống nhân. Nghe xong không khỏi làm cô ngáp dài, mấy câu này làm cô nhớ đến lời giáo huấn của Khâu sư bá, cái gì mà “sĩ khả sát bất khả nhục”, làm cô nằm mơ cũng nói, khiến sư bá hết sức hài lòng nhưng mà chỉ có con sâu mới biết có gì trong trái táo.
Nếu cô là mấy người ở dưới, một chữ giết, cần gì mà giáo huấn cho mệt xác, hắn căn bản không quan tâm. Chẳng bao lâu hắn đã bị Hoàng Dung vạch tội. Hoàng cô nương quả là tiên nữ giáng trần, lại còn thông minh. Nàng ta quả là báu vật, nam nhân nào không si mê. Cơ hội đã đến, Tiểu Lục quay sang nói với Âu Dương Khắc:
– Này ngươi nhìn xem Hoàng cô nương kia quả là tuyệt sắc giai nhân, ngươi thấy thế nào. Có phải là vừa gặp đã yêu. Ta thấy hai người rất có tướng phu thê đó!
Lại một lần nữa thiếu chủ Bạch Đà quay sang nhìn cô trìu mến:
– Ta đã nói rồi, với ta nàng là đệ nhất mỹ nhân. Ngoài nàng ta không lấy bất kỳ ai khác.
– Ngươi… ngươi… hết thuốc chữa rồi!
Tiểu Lục khóc không ra tiếng các tình tiết xem như đã ổn trừ việc Âu Dương Khắc đánh chết không chịu xen vào cuộc tình Tĩnh Dung.
Nhớ đến tình tiết, không lâu nữa Mai Siêu Phong, rồi Hoàng Dược Sư sẽ đến đây. Với cao nhân như Đông Tà cho dù có kiếm chỗ núp cũng bị phát hiện, còn cô lại là đệ tử Toàn Chân giáo. Xem ra không tiện. Ngay lập tức Tiểu Lục ghé tay nói với Âu Dương Khắc:
– Này người hôm qua cứu Mai Siêu Phong là ai?
– Giờ mới nhớ ra à, là Hoàng Dược Sư, đảo chủ Đào Hoa đảo.
– Vậy hả, à kịch hay ngươi nói sao chưa xuất hiện, nhân vật là ai?
Phải nói trình độ giả ngu của Lâm cô nương đây rất cao khiến hắn bị lừa:
– Kẻ đến cứu tiểu vương gia là Mai Siêu Phong, ả là sư phụ của y, đồng thời là sư tỷ của Lục trang chủ.
– Sao cả hai đều tên Phong?
– Cô đi hỏi sư phụ của họ. Hoàng Dược Sư đi, ông ta cũng sắp tới rồi.
– Hoàng tiền bối hình như không ưa Toàn Chân bọn ta, lần này ta tiêu rồi.
Dẫn dắt cả buổi cuối cùng cũng tới câu cuối. Âu Dương công tử quả là thông minh, hiểu rõ sự tình lập tức rời đi, kéo Tiểu Lục theo. Phải nói tên này khinh công cực cao, không lâu đã đưa cô ra ngoài, cách Quy Vân trang không xa là nhóm cơ thiếp của hắn. Đáp xuống hắn quay sang nhìn họ, nói:
– Các ngươi đưa Lâm cô nương về khách điếm an toàn, tuyệt đối không được bất kính.
– Này ta không phải con nít, ngươi lo cái gì.
– Vậy hôm qua là cô nương nào bị bắt vậy.
Lâm Tiểu Lục liếc một cái, rồi quay lưng bỏ đi, cô luôn thắc mắc: “Đám cơ thiếp này làm gì mà mê mẩn hắn đến thế, cho dù y có lạnh lùng với họ thì họ cũng răm rắp nghe lệnh, còn hắn đúng là vô tâm không biết trân trọng”
Thấy bóng cô khuất dần, Âu Dương thiếu chủ lập tức hướng về phía Quy Vân trang.
/34
|