_Kỳ Lôi nhẹ nhàng bước đến bên giường đưa hai ngón bắt mạch nàng, mạch ổn định trong lòng hắn cảm thấy nhẹ nhàng hơn một chút.
_Cốc cốc cốc tiếng gõ cửa phòng vang lên nhè nhẹ, tiếng nói trẻ trung của một thiếu niên vang lên, chủ nhân nô tài là Tiểu Phúc Tử đây. Kỳ Lôi bước chân nhẹ nhàng đi ra hướng cửa, đưa tay mở cửa, miệng nhẻ nói, ngươi vào đi, Tiểu Phúc Tử rón rén đi vào theo Kỳ Lôi, đến bên chiếc ghế dài Kỳ Lôi ngồi xuống, đôi mục quan nhìn tên gia nhân lên tiếng hỏi, song thân của ta vẫn khỏe chứ? Dạ hồi vương gia Lão gia và Phu nhân vẫn khỏe ạ, ừ...vậy khi nguoi đi họ có biết không? Dạ hồi vương gia dạ biết, Lão phu nhân dặn dò nô tài chăm sóc cho vương gia, nhắc nhở vương gia dùng cơm đúng bữa, đủ bữa, không được bỏ bữa nào.
_Ừ vậy được rồi, ta gọi ngươi sang đây,là ta giao cho ngươi việc sắc thuốc và xem chừng nhắc nhở gia nhân ở ngự thiện phòng nấu đồ ăn tẩm bổ cho thích hợp với thương thế người bệnh, gồm hai người, một là vương phi tương lai của Vương huynh ta, còn người thứ hai là người quan trọng nhất trong tim ta,người này vì cứu ta mà trọng thương, và ta cũng đã chọn nàng là nương tử của mình.
_ Hả! Tiểu Phúc Tử há to tròn miệng , mắt đứng hình nhìn chủ nhân một cách kinh ngạc, đôi mục quan của Kỳ Lôi châu lại nhìn thái độ của gia nhân của mình hắn lên tiếng, ngươi kinh ngạc đủ chưa? Lúc này T Phúc Tử mới chợt tỉnh táo, dạ nô tài xin lỗi chủ nhân, vậy còn đại tiểu thư con quan bộ thị lang thì sao ạ? Lão gia có hứa hẹn với ông ta về hôn sự của hai người, mặt Kỳ Lôi giờ chuyển màu xanh đen, đôi mục quan trợn ngược nhìn tên gia nhân lớn gan trước mặt. Một cổ lạnh từ sống lưng lên đến đỉnh đầu của Phúc Tử hắn biết vị chủ nhân của mình đang giận, hắn vội vàng quỳ xuống xin tha lỗi,nô tài đáng chết, xin vương gia tha mạng._Kỳ Lôi nghĩ đến người nằm trên giường, không muốn làm cho nàng khó chịu, hắn chợt dằn tâm xuống, miệng khẻ nhếch mép nói, việc đó cha ta hứa, ta không đồng ý, nên xem như không có, còn ngươi không có ý của ta, ngươi không được nói lung tung chuyện này, nếu để nàng ấy biết, ngươi tự hiểu bản thân sẽ ra thế nào, đi theo ta đã lâu chắc ngươi hiểu tính ta chứ? Dạ nô tài đã rõ thưa chủ nhân.
_Kỳ Lôi cầm đơn thuốc đưa cho T Phúc Tử, ngươi đi ra mua đúng trong này, về sắc như ta ghi trong đây, đúng bữa mang vào đây, còn bên vương huynh cứ đưa cho Đỗ quản gia mang vào cho phu nhân của vương huynh. Nhớ thay đổi thực đơn trong bữa ăn cho tốt nhé, Phúc Tử ôm quyền thi lễ khẻ nói, nô tài đã hiểu ý của chủ nhân, đây là hai ngàn lượng vàng ngươi cầm đi mua những gì thiếu trong bữa ăn, và mua dược cho đúng đó, ta nghĩ tướng phủ này không thiếu thứ gì đâu, ngoại trừ dược liệu thôi. Ngươi lo đi đi,dạ nô tài xin phép được cáo lui.Ừ ngươi lui xuống, và gọi người vào dọn phòng cho ta,dạ nô tài xin phép lui ra.
_Kỳ Lôi mắt thấy Tiểu Phúc Tử đã ra ngoài hắn quay vào ôm Uyên Nghi bế nàng lên đi sang cái ghế dài, hắn nhẹ nhàng ngồi xuống, tay vẫn ôm lấy thân nàng, ít giây sau gia nhân đi vào dọn dẹp sạch sẽ trong phòng, còn Kỳ Lôi vẫn chung thủy ôm Uyên Nghi trong lòng mình, đến khi các gia nhân dọn xong lui ra ngoài hết, Kỳ Lôi lại ôm nàng trở lại bên giường, đắp chăn cho nàng cẩn thận, ánh mắt nhìn ra cửa sổ, ánh trăng đã lơ lửng chiếu sáng trên ngọn trúc rồi, cả người hắn cũng cảm thấy mệt mỏi, nên trèo lên giường nằm kế bên nàng, đưa tay vuốt ve đôi má nàng, tay kia để lên eo nàng, mắt hắn nặng trĩu và nhắm lại đi vào giấc mộng đẹp,trống ngoài thành đã điểm báo đầu canh.
_Cốc cốc cốc tiếng gõ cửa phòng vang lên nhè nhẹ, tiếng nói trẻ trung của một thiếu niên vang lên, chủ nhân nô tài là Tiểu Phúc Tử đây. Kỳ Lôi bước chân nhẹ nhàng đi ra hướng cửa, đưa tay mở cửa, miệng nhẻ nói, ngươi vào đi, Tiểu Phúc Tử rón rén đi vào theo Kỳ Lôi, đến bên chiếc ghế dài Kỳ Lôi ngồi xuống, đôi mục quan nhìn tên gia nhân lên tiếng hỏi, song thân của ta vẫn khỏe chứ? Dạ hồi vương gia Lão gia và Phu nhân vẫn khỏe ạ, ừ...vậy khi nguoi đi họ có biết không? Dạ hồi vương gia dạ biết, Lão phu nhân dặn dò nô tài chăm sóc cho vương gia, nhắc nhở vương gia dùng cơm đúng bữa, đủ bữa, không được bỏ bữa nào.
_Ừ vậy được rồi, ta gọi ngươi sang đây,là ta giao cho ngươi việc sắc thuốc và xem chừng nhắc nhở gia nhân ở ngự thiện phòng nấu đồ ăn tẩm bổ cho thích hợp với thương thế người bệnh, gồm hai người, một là vương phi tương lai của Vương huynh ta, còn người thứ hai là người quan trọng nhất trong tim ta,người này vì cứu ta mà trọng thương, và ta cũng đã chọn nàng là nương tử của mình.
_ Hả! Tiểu Phúc Tử há to tròn miệng , mắt đứng hình nhìn chủ nhân một cách kinh ngạc, đôi mục quan của Kỳ Lôi châu lại nhìn thái độ của gia nhân của mình hắn lên tiếng, ngươi kinh ngạc đủ chưa? Lúc này T Phúc Tử mới chợt tỉnh táo, dạ nô tài xin lỗi chủ nhân, vậy còn đại tiểu thư con quan bộ thị lang thì sao ạ? Lão gia có hứa hẹn với ông ta về hôn sự của hai người, mặt Kỳ Lôi giờ chuyển màu xanh đen, đôi mục quan trợn ngược nhìn tên gia nhân lớn gan trước mặt. Một cổ lạnh từ sống lưng lên đến đỉnh đầu của Phúc Tử hắn biết vị chủ nhân của mình đang giận, hắn vội vàng quỳ xuống xin tha lỗi,nô tài đáng chết, xin vương gia tha mạng._Kỳ Lôi nghĩ đến người nằm trên giường, không muốn làm cho nàng khó chịu, hắn chợt dằn tâm xuống, miệng khẻ nhếch mép nói, việc đó cha ta hứa, ta không đồng ý, nên xem như không có, còn ngươi không có ý của ta, ngươi không được nói lung tung chuyện này, nếu để nàng ấy biết, ngươi tự hiểu bản thân sẽ ra thế nào, đi theo ta đã lâu chắc ngươi hiểu tính ta chứ? Dạ nô tài đã rõ thưa chủ nhân.
_Kỳ Lôi cầm đơn thuốc đưa cho T Phúc Tử, ngươi đi ra mua đúng trong này, về sắc như ta ghi trong đây, đúng bữa mang vào đây, còn bên vương huynh cứ đưa cho Đỗ quản gia mang vào cho phu nhân của vương huynh. Nhớ thay đổi thực đơn trong bữa ăn cho tốt nhé, Phúc Tử ôm quyền thi lễ khẻ nói, nô tài đã hiểu ý của chủ nhân, đây là hai ngàn lượng vàng ngươi cầm đi mua những gì thiếu trong bữa ăn, và mua dược cho đúng đó, ta nghĩ tướng phủ này không thiếu thứ gì đâu, ngoại trừ dược liệu thôi. Ngươi lo đi đi,dạ nô tài xin phép được cáo lui.Ừ ngươi lui xuống, và gọi người vào dọn phòng cho ta,dạ nô tài xin phép lui ra.
_Kỳ Lôi mắt thấy Tiểu Phúc Tử đã ra ngoài hắn quay vào ôm Uyên Nghi bế nàng lên đi sang cái ghế dài, hắn nhẹ nhàng ngồi xuống, tay vẫn ôm lấy thân nàng, ít giây sau gia nhân đi vào dọn dẹp sạch sẽ trong phòng, còn Kỳ Lôi vẫn chung thủy ôm Uyên Nghi trong lòng mình, đến khi các gia nhân dọn xong lui ra ngoài hết, Kỳ Lôi lại ôm nàng trở lại bên giường, đắp chăn cho nàng cẩn thận, ánh mắt nhìn ra cửa sổ, ánh trăng đã lơ lửng chiếu sáng trên ngọn trúc rồi, cả người hắn cũng cảm thấy mệt mỏi, nên trèo lên giường nằm kế bên nàng, đưa tay vuốt ve đôi má nàng, tay kia để lên eo nàng, mắt hắn nặng trĩu và nhắm lại đi vào giấc mộng đẹp,trống ngoài thành đã điểm báo đầu canh.
/116
|