*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
“Em, ý của em là...” Bối Linh rũ mày, vén sợi tóc che mặt ra sau tai, lộ ra vành tai ửng đỏ: “Bất kể... Bất kể anh ở bên ai, em đều ủng hộ anh!”
“... Hả?”
Thời Mộ càng ngày càng nghe không hiểu cô bé này đang nói gì, chẳng lẽ gặp phải kích thích quá lớn, làm tổn thương thần kinh?
“Học trưởng Thời Mộ, trước khi đi anh có thể ký tên giúp em không?” Bối Linh luống cuống lấy giấy bút từ trong cặp ra, cẩn thận đưa tới trước mặt cô.
Thời Mộ cười khẽ: “Anh không phải là minh tinh, em muốn anh ký tên làm gì?”
Gương mặt nhỏ của cô hồng đỏ au: “Em cảm thấy là tên anh có thể trừ tà, về nhà, về nhà em sẽ dán lên đầu giường của mình.”
Thời Mộ: “...”
Sao cứ cảm thấy như đây không phải lời khen?
Vì làm yên lòng cô bé, Thời Mộ vẫn làm theo.
Đè cuốn vở tựa trên cột điện, cô cố ý viết tên mình lớn lên. Viết xong, Bối Linh xem cuốn vở như bảo bối ôm trước ngực, hưng phấn cười ngọt ngào: “Cảm ơn học trưởng Thời Mộ.”
“Không có gì, em mau về đi, ngày mai nếu còn sợ thì cùng bọn anh ra ngoài giải sầu.”
Bối Linh lắc đầu: “Ngày mai có một họ hàng xa của em sẽ qua, em phải đi đón cậu ấy, mẹ nói có thể cậu ấy sẽ chuyển đến trường học của chúng ta...”
Hình như nói hơi nhiều, Bối Linh lập tức ngậm miệng, ngẩng đầu cười rực rỡ: “Em về trước, học trưởng Thời Mộ cũng cẩn thận một chút ạ.”
Đưa mắt nhìn Bối Linh vào nhà, lúc này Thời Mộ mới xoay người rời đi.
Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên. Những trang khác chỉ là bản copy. Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)
Trăng lạnh như nước, bước chân cô sột soạt, thỉnh thoảng có ma quỷ xẹt qua từ bên cạnh, cô cứ thờ ơ.
Đột nhiên, ý niệm thoáng qua.
Người họ hàng xa mà Bối Linh nói hình như chính là nam chủ trong truyện tranh nhỉ?
Cô cố sức lục tìm tình tiết trong cuốn truyện “Người thi ngữ” này, nguyên nam chủ tên Hạ Hàng Nhất, cha mẹ đều là người đuổi thi (đánh đuổi xác sống), sau đó gia cảnh sa sút mới đưa cậu ta vào thành phố học, nhà họ Hạ có ân với cha mẹ nhà họ Bối, lại có quan hệ họ hàng, vì vậy cha mẹ Bối đồng ý săn sóc Hạ Hàng Nhất, còn cho cậu ta ở tại nhà mình, hai đứa trẻ mới gặp không quá hợp nhau nhưng dần dần lại nảy sinh tình cảm với nhau...
Sau đó, cha mẹ Hạ qua đời, Hạ Hàng Nhất về lại cố hương, trở thành kẻ đuổi thi mà mình ghét nhất.
Tiếp đó, Bối Linh bị nhân vật phản diện ác độc là “cô” hại thành người thực vật, vì tra rõ nguyên nhân mối tình đầu Bối Linh bị hại mà Hạ Hàng Nhất đã trở thành cảnh sát chìm, triển khai giao chiến với nhân vật phản diện Phó Vân Thâm.
Nếu như tuyến cốt truyện không sai, nguyên nam chủ sắp sửa xuất hiện.
Thời Mộ xoa xoa ngực, nguyên nam chủ là một người đàn ông Ma Kết phúc hắc thoạt nhìn rất biết điều nhưng thật ra lại vô cùng thù dai, một chuyện nhỏ thôi mà cũng có thể nhớ mười năm! Nếu đến đây, điều cô có thể làm là không đi gây sự, cũng hy vọng nam chủ thù dai này đừng đến trêu chọc cô.
Trở lại xe taxi, nổ máy khởi hành.
Phó Vân Thâm không kiên nhẫn, tức giận nói: “Có phải cậu còn vào nhà người ta uống chén trà nữa không?”
Đang lo lắng về nguyên nam chủ, Thời Mộ hoàn toàn không nghe ra giọng điệu giễu cợt của cậu, lắc đầu: “Trà thì không nhưng tôi có ký tên cho em ấy.”
Phó Vân Thâm nghẹn họng, liếc nhìn cô.
Ánh mắt Thời Mộ điềm tĩnh, ngay thẳng, có thể cô hoàn toàn không hiểu ý trong lời cậu.
Đúng là như bò đeo nơ.
Phó Vân Thâm thu hồi tầm mắt, cảm thấy mình ngu thì chịu.
“Này.” Thời Mộ đụng đụng cánh tay cậu, “Thâm Thâm, có muốn ca ký tên cho cưng không, Bối Linh nói tên của tôi trừ tà được đó.”
Thiếu niên hé bạc môi: “Cút.”
Còn nói thêm: “Gọi tôi là Thâm Thâm nữa thì sẽ giết cậu.”
Không đợi Thời Mộ nói tiếp, Chu Thực ngồi ở vị trí phó lái cũng trở nên lớn lối hơn, cậu ta nghiêng đầu sang: “Thâm Thâm, cu Thâm, Vân Vân, cu Vân, cậu thích cái nào hả, hì hì.”
Hì cái đầu bà nội mi chứ hì!
Thằng nhóc này bị đần sao? Không nhìn ra Phó Vân Thâm đang muốn làm thịt người rồi à!
Thời Mộ yên lặng kéo xa khoảng cách với Phó Vân Thâm, mặc dù bên trong xe Phó Vân Thâm không làm gì Chu Thực cả nhưng người ta vẫn hay nói là để dành về tính sổ.
Đến khu nhà Hoa Đô, Chu Thực chủ động thanh toán tiền xe.
Ba người xuống xe, Chu Thực ở phía trước.
Bộp.
Phó Vân Thâm ném cặp vào lồng ngực Thời Mộ, sau đó xắn tay áo đến gần Chu Thực, Chu Thực đang đưa lưng về phía Phó Vân Thâm đánh giá chung quanh, vẻ mặt ngốc bạch ngọt, hoàn toàn không biết nguy hiểm đang ở phía sau.
Từ phía sau Phó Vân Thâm một phát siết chặt Chu Thực, không chút nể tình kéo cậu ta ngã xuống đất, Phó Vân Thâm dùng một gối đè cậu ta, nhấc chân cởi giày thể thao của Chu Thực rồi đưa thẳng cái giày thối hoắc đó bịt vào mặt cậu ta.
Cách đó, Thời Mộ ngửi thấy mùi thum thủm.
Chu Thực điên cuồng giãy dụa, vùng vẫy thoát ra, thấp giọng nức nở nghẹn ngào.
Phó Vân Thâm cười mỉa,
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
“Em, ý của em là...” Bối Linh rũ mày, vén sợi tóc che mặt ra sau tai, lộ ra vành tai ửng đỏ: “Bất kể... Bất kể anh ở bên ai, em đều ủng hộ anh!”
“... Hả?”
Thời Mộ càng ngày càng nghe không hiểu cô bé này đang nói gì, chẳng lẽ gặp phải kích thích quá lớn, làm tổn thương thần kinh?
“Học trưởng Thời Mộ, trước khi đi anh có thể ký tên giúp em không?” Bối Linh luống cuống lấy giấy bút từ trong cặp ra, cẩn thận đưa tới trước mặt cô.
Thời Mộ cười khẽ: “Anh không phải là minh tinh, em muốn anh ký tên làm gì?”
Gương mặt nhỏ của cô hồng đỏ au: “Em cảm thấy là tên anh có thể trừ tà, về nhà, về nhà em sẽ dán lên đầu giường của mình.”
Thời Mộ: “...”
Sao cứ cảm thấy như đây không phải lời khen?
Vì làm yên lòng cô bé, Thời Mộ vẫn làm theo.
Đè cuốn vở tựa trên cột điện, cô cố ý viết tên mình lớn lên. Viết xong, Bối Linh xem cuốn vở như bảo bối ôm trước ngực, hưng phấn cười ngọt ngào: “Cảm ơn học trưởng Thời Mộ.”
“Không có gì, em mau về đi, ngày mai nếu còn sợ thì cùng bọn anh ra ngoài giải sầu.”
Bối Linh lắc đầu: “Ngày mai có một họ hàng xa của em sẽ qua, em phải đi đón cậu ấy, mẹ nói có thể cậu ấy sẽ chuyển đến trường học của chúng ta...”
Hình như nói hơi nhiều, Bối Linh lập tức ngậm miệng, ngẩng đầu cười rực rỡ: “Em về trước, học trưởng Thời Mộ cũng cẩn thận một chút ạ.”
Đưa mắt nhìn Bối Linh vào nhà, lúc này Thời Mộ mới xoay người rời đi.
Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên. Những trang khác chỉ là bản copy. Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)
Trăng lạnh như nước, bước chân cô sột soạt, thỉnh thoảng có ma quỷ xẹt qua từ bên cạnh, cô cứ thờ ơ.
Đột nhiên, ý niệm thoáng qua.
Người họ hàng xa mà Bối Linh nói hình như chính là nam chủ trong truyện tranh nhỉ?
Cô cố sức lục tìm tình tiết trong cuốn truyện “Người thi ngữ” này, nguyên nam chủ tên Hạ Hàng Nhất, cha mẹ đều là người đuổi thi (đánh đuổi xác sống), sau đó gia cảnh sa sút mới đưa cậu ta vào thành phố học, nhà họ Hạ có ân với cha mẹ nhà họ Bối, lại có quan hệ họ hàng, vì vậy cha mẹ Bối đồng ý săn sóc Hạ Hàng Nhất, còn cho cậu ta ở tại nhà mình, hai đứa trẻ mới gặp không quá hợp nhau nhưng dần dần lại nảy sinh tình cảm với nhau...
Sau đó, cha mẹ Hạ qua đời, Hạ Hàng Nhất về lại cố hương, trở thành kẻ đuổi thi mà mình ghét nhất.
Tiếp đó, Bối Linh bị nhân vật phản diện ác độc là “cô” hại thành người thực vật, vì tra rõ nguyên nhân mối tình đầu Bối Linh bị hại mà Hạ Hàng Nhất đã trở thành cảnh sát chìm, triển khai giao chiến với nhân vật phản diện Phó Vân Thâm.
Nếu như tuyến cốt truyện không sai, nguyên nam chủ sắp sửa xuất hiện.
Thời Mộ xoa xoa ngực, nguyên nam chủ là một người đàn ông Ma Kết phúc hắc thoạt nhìn rất biết điều nhưng thật ra lại vô cùng thù dai, một chuyện nhỏ thôi mà cũng có thể nhớ mười năm! Nếu đến đây, điều cô có thể làm là không đi gây sự, cũng hy vọng nam chủ thù dai này đừng đến trêu chọc cô.
Trở lại xe taxi, nổ máy khởi hành.
Phó Vân Thâm không kiên nhẫn, tức giận nói: “Có phải cậu còn vào nhà người ta uống chén trà nữa không?”
Đang lo lắng về nguyên nam chủ, Thời Mộ hoàn toàn không nghe ra giọng điệu giễu cợt của cậu, lắc đầu: “Trà thì không nhưng tôi có ký tên cho em ấy.”
Phó Vân Thâm nghẹn họng, liếc nhìn cô.
Ánh mắt Thời Mộ điềm tĩnh, ngay thẳng, có thể cô hoàn toàn không hiểu ý trong lời cậu.
Đúng là như bò đeo nơ.
Phó Vân Thâm thu hồi tầm mắt, cảm thấy mình ngu thì chịu.
“Này.” Thời Mộ đụng đụng cánh tay cậu, “Thâm Thâm, có muốn ca ký tên cho cưng không, Bối Linh nói tên của tôi trừ tà được đó.”
Thiếu niên hé bạc môi: “Cút.”
Còn nói thêm: “Gọi tôi là Thâm Thâm nữa thì sẽ giết cậu.”
Không đợi Thời Mộ nói tiếp, Chu Thực ngồi ở vị trí phó lái cũng trở nên lớn lối hơn, cậu ta nghiêng đầu sang: “Thâm Thâm, cu Thâm, Vân Vân, cu Vân, cậu thích cái nào hả, hì hì.”
Hì cái đầu bà nội mi chứ hì!
Thằng nhóc này bị đần sao? Không nhìn ra Phó Vân Thâm đang muốn làm thịt người rồi à!
Thời Mộ yên lặng kéo xa khoảng cách với Phó Vân Thâm, mặc dù bên trong xe Phó Vân Thâm không làm gì Chu Thực cả nhưng người ta vẫn hay nói là để dành về tính sổ.
Đến khu nhà Hoa Đô, Chu Thực chủ động thanh toán tiền xe.
Ba người xuống xe, Chu Thực ở phía trước.
Bộp.
Phó Vân Thâm ném cặp vào lồng ngực Thời Mộ, sau đó xắn tay áo đến gần Chu Thực, Chu Thực đang đưa lưng về phía Phó Vân Thâm đánh giá chung quanh, vẻ mặt ngốc bạch ngọt, hoàn toàn không biết nguy hiểm đang ở phía sau.
Từ phía sau Phó Vân Thâm một phát siết chặt Chu Thực, không chút nể tình kéo cậu ta ngã xuống đất, Phó Vân Thâm dùng một gối đè cậu ta, nhấc chân cởi giày thể thao của Chu Thực rồi đưa thẳng cái giày thối hoắc đó bịt vào mặt cậu ta.
Cách đó, Thời Mộ ngửi thấy mùi thum thủm.
Chu Thực điên cuồng giãy dụa, vùng vẫy thoát ra, thấp giọng nức nở nghẹn ngào.
Phó Vân Thâm cười mỉa,
/125
|