*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Đoán chừng là muốn biểu hiện tốt một phen, đến khi Thời Mộ và Phó Vân Thâm đến trường thì Chu Thực đã đến, hơn nữa còn quét dọn sạch sẽ phòng ký túc.
Thấy hai người vừa đi vào, cậu như hiến vật quý bu lại: “Hai người tới rồi hả, tôi có mang theo khô bò cho cả hai nè, để lên giường hai người rồi, đúng rồi, còn có vài cuốn sách, cất đi, đừng để lúc kiểm tra phòng bị phát hiện.”
Ánh mắt Thời Mộ chuyển qua Chu Thực, trên giường hai người có một cái túi màu đen, trong túi là đủ loại đồ ăn, mấy quyển sách được bao bì nằm ở phía dưới. Cô cầm lên xem thử, trên đó viết “tư tưởng chủ nghĩa của Các Mác”, lật trang đầu tiên “Cùng cô em ngực lớn nóng bỏngのkích tình trong mật thất”.
Thời Mộ đến chỗ Phó Vân Thâm.
“Bị tiểu đệ đè thì phải làm sao?!”
Thời Mộ: “...”
Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên. Những trang khác chỉ là bản copy. Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)
Thời Mộ cười ý vị thâm trường: “Sách cậu tặng thật không tệ.”
Chu Thực cười há há: “Mộ ca, cậu thích là tốt rồi, Thâm ca thích không? Tôi trộm mấy quyển cậu thích này từ chỗ chị tôi đấy, chị ấy thích nhất loại này, nói là tiểu đệ và đại ca yêu hận tình cừu, Thâm ca đừng hiểu lầm, tôi chắc chắn sẽ không đè cậu đâu.”
Vừa dứt lời, Phó Vân Thâm lấy quyển sách vỗ vào mặt cậu, giữ chặt lấy cậu hung hăng đá vào mông hai cái. Chu Thực kêu đau oai oái, nói vài tiếng xin lỗi thì Phó Vân Thâm mới buông cậu ra.
Phó Vân Thâm hừ lạnh sửa sang lại quần áo hơi xốc xếch: “Còn dám đưa thứ này, tôi sẽ giết cậu.”
Bả vai Chu Thực run lên, tủi thân trốn sau lưng Thời Mộ.
Cháu lớn bị dọa không nhẹ, Thời Mộ không đành lòng, nói: “Cháu lớn cũng vì muốn tốt cho cậu thôi, cậu hung dữ vậy làm gì?”
Phó Vân Thâm cười lạnh, cầm quyển sách kia lên: “Cái này tặng cậu?”
“Không được không được, cho cậu cho cậu.”
Cậu hừ nhẹ, nghiêng đầu đi thu dọn đống xốc xếch trên giường, không nói năng gì với hai người kia nữa.
Nửa ngày sau, mặt trời lên cao, ba người đều không muốn đi ra ngoài ăn trưa, trùng hợp Chu Thực mang về mấy gói mì tôm, thích hợp ăn kèm với cải ngâm.
Chu Thực húp lấy húp để mì nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Thời Mộ, yên lặng hồi lâu, cậu phụt mì ra ngoài, vẻ mặt khiếp sợ: “Khỉ thật, Mộ ca mặt cậu bị sao thế?!”
Tay cầm đũa của Thời Mộ khựng lại: “Cái này đã lâu rồi, giờ cậu mới phát hiện ra sao?”
Trái đất cũng sắp quay hết một vòng rồi.
“Khốn kiếp, có phải có người đã đánh cậu không?” Chu Thực đưa tay chọt vào mặt cô, sau khi uống thuốc rồi nghỉ ngơi một ngày, mặt Thời Mộ đã không còn nghiêm trọng như ngày đầu tiên, nhưng nhìn gần vẫn khá đáng sợ, vết mẫn đỏ chằng chịt khiến Chu Thực nổi cả da gà.
Nhưng mà...
“Mộ ca, mặt cậu mềm ghê.”
Cậu lướt mắt xuống, không nhịn được véo ngón tay Thời Mộ: “Tay cậu sao cũng mềm vậy, như bột mì đã nhào ấy.”
Phó Vân Thâm híp mắt lại, vẻ mặt từ từ nguy hiểm. Chu Thực không hề phát hiện, yêu thích tiếp tục xoa ngón tay của Thời Mộ.
Lạch cạch.
Phó Vân Thâm lấy nĩa nhựa đâm thẳng vào tay phải của Chu Thực, Chu Thực hét ầm lên, che bàn tay phải bị thương tay tức giận nhìn chằm chằm Phó Vân Thâm: “Điên à?”
Cậu nói: “Đàn ông con trai lôi lôi kéo kéo còn ra thể thống gì.”
Thời Mộ phớt lờ khoát khoát tay: “Mọi người đều là con trai, không sao cả.”
Cô cảm thấy con trai kề vai bá cổ, vui đùa nhốn nháo một chút rất bình thường, nếu cố ý kiêng dè, ra vẻ kiểu cách sẽ khiến người ta hoài nghi.
Vừa dứt lời, sắc mặt Phó Vân Thâm tựa như trời tháng tư, trong nháy mắt mây vần gió vũ, cậu đứng bật dậy, cầm tô mì không đi rửa tay, đóng cửa phòng vệ sinh cái rầm.
“Điên thật hả?” Chu Thực khó hiểu: “Cậu ấy đang trong giai đoạn dậy thì à?”
Thời Mộ vừa ăn vừa lướt điện thoại di động: “Cậu đừng chọc cậu ta, không chừng cậu ta lại đánh cậu đấy.”
Chu Thực cười hì hì, đầu cọ trên vai cô: “Vẫn là Mộ ca tốt với tôi, sau này tôi sẽ theo Mộ ca.”
Hình ảnh này vừa khéo bị Phó Vân Thâm thấy, thiếu niên cau mày, thấp giọng nói câu ghê tởm.
Thời Mộ liếc cậu, đưa tay đẩy Chu Thực ra: “Cậu cách xa tôi một chút, chơi gay [1] à.”
[1] Nguyên văn “gay 里 gay 气”: Có thể hiểu theo nghĩa đen là một mô tả mạnh mẽ về tính khí, ăn mặc, hành động và các hiện tượng khác của các chàng trai tiết lộ tính cách trái ngược với trai thẳng.
Chuyện nào ra chuyện đó, Chu Thực cũng biết chừng mực, dọn dẹp sạch sẽ đồ thừa trên bàn, sau đó mở máy tính bảng chơi game.
Ngày xuân nắng ấm, buổi trưa ấm áp.
Không khí phòng túc xá rất tốt, Thời Mộ đang chuẩn bị ra ngoài chạy hai vòng thuận tiện tắm nắng thì điện thoại di động vang lên, wechat nhắc nhở có người thêm bạn tốt. Kể từ khi gửi lời mời trên diễn đàn, mỗi ngày đều có không ít người thêm, nhưng đều không phải với mục đích đàng hoàng, không phải là S tìm
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Đoán chừng là muốn biểu hiện tốt một phen, đến khi Thời Mộ và Phó Vân Thâm đến trường thì Chu Thực đã đến, hơn nữa còn quét dọn sạch sẽ phòng ký túc.
Thấy hai người vừa đi vào, cậu như hiến vật quý bu lại: “Hai người tới rồi hả, tôi có mang theo khô bò cho cả hai nè, để lên giường hai người rồi, đúng rồi, còn có vài cuốn sách, cất đi, đừng để lúc kiểm tra phòng bị phát hiện.”
Ánh mắt Thời Mộ chuyển qua Chu Thực, trên giường hai người có một cái túi màu đen, trong túi là đủ loại đồ ăn, mấy quyển sách được bao bì nằm ở phía dưới. Cô cầm lên xem thử, trên đó viết “tư tưởng chủ nghĩa của Các Mác”, lật trang đầu tiên “Cùng cô em ngực lớn nóng bỏngのkích tình trong mật thất”.
Thời Mộ đến chỗ Phó Vân Thâm.
“Bị tiểu đệ đè thì phải làm sao?!”
Thời Mộ: “...”
Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên. Những trang khác chỉ là bản copy. Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)
Thời Mộ cười ý vị thâm trường: “Sách cậu tặng thật không tệ.”
Chu Thực cười há há: “Mộ ca, cậu thích là tốt rồi, Thâm ca thích không? Tôi trộm mấy quyển cậu thích này từ chỗ chị tôi đấy, chị ấy thích nhất loại này, nói là tiểu đệ và đại ca yêu hận tình cừu, Thâm ca đừng hiểu lầm, tôi chắc chắn sẽ không đè cậu đâu.”
Vừa dứt lời, Phó Vân Thâm lấy quyển sách vỗ vào mặt cậu, giữ chặt lấy cậu hung hăng đá vào mông hai cái. Chu Thực kêu đau oai oái, nói vài tiếng xin lỗi thì Phó Vân Thâm mới buông cậu ra.
Phó Vân Thâm hừ lạnh sửa sang lại quần áo hơi xốc xếch: “Còn dám đưa thứ này, tôi sẽ giết cậu.”
Bả vai Chu Thực run lên, tủi thân trốn sau lưng Thời Mộ.
Cháu lớn bị dọa không nhẹ, Thời Mộ không đành lòng, nói: “Cháu lớn cũng vì muốn tốt cho cậu thôi, cậu hung dữ vậy làm gì?”
Phó Vân Thâm cười lạnh, cầm quyển sách kia lên: “Cái này tặng cậu?”
“Không được không được, cho cậu cho cậu.”
Cậu hừ nhẹ, nghiêng đầu đi thu dọn đống xốc xếch trên giường, không nói năng gì với hai người kia nữa.
Nửa ngày sau, mặt trời lên cao, ba người đều không muốn đi ra ngoài ăn trưa, trùng hợp Chu Thực mang về mấy gói mì tôm, thích hợp ăn kèm với cải ngâm.
Chu Thực húp lấy húp để mì nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Thời Mộ, yên lặng hồi lâu, cậu phụt mì ra ngoài, vẻ mặt khiếp sợ: “Khỉ thật, Mộ ca mặt cậu bị sao thế?!”
Tay cầm đũa của Thời Mộ khựng lại: “Cái này đã lâu rồi, giờ cậu mới phát hiện ra sao?”
Trái đất cũng sắp quay hết một vòng rồi.
“Khốn kiếp, có phải có người đã đánh cậu không?” Chu Thực đưa tay chọt vào mặt cô, sau khi uống thuốc rồi nghỉ ngơi một ngày, mặt Thời Mộ đã không còn nghiêm trọng như ngày đầu tiên, nhưng nhìn gần vẫn khá đáng sợ, vết mẫn đỏ chằng chịt khiến Chu Thực nổi cả da gà.
Nhưng mà...
“Mộ ca, mặt cậu mềm ghê.”
Cậu lướt mắt xuống, không nhịn được véo ngón tay Thời Mộ: “Tay cậu sao cũng mềm vậy, như bột mì đã nhào ấy.”
Phó Vân Thâm híp mắt lại, vẻ mặt từ từ nguy hiểm. Chu Thực không hề phát hiện, yêu thích tiếp tục xoa ngón tay của Thời Mộ.
Lạch cạch.
Phó Vân Thâm lấy nĩa nhựa đâm thẳng vào tay phải của Chu Thực, Chu Thực hét ầm lên, che bàn tay phải bị thương tay tức giận nhìn chằm chằm Phó Vân Thâm: “Điên à?”
Cậu nói: “Đàn ông con trai lôi lôi kéo kéo còn ra thể thống gì.”
Thời Mộ phớt lờ khoát khoát tay: “Mọi người đều là con trai, không sao cả.”
Cô cảm thấy con trai kề vai bá cổ, vui đùa nhốn nháo một chút rất bình thường, nếu cố ý kiêng dè, ra vẻ kiểu cách sẽ khiến người ta hoài nghi.
Vừa dứt lời, sắc mặt Phó Vân Thâm tựa như trời tháng tư, trong nháy mắt mây vần gió vũ, cậu đứng bật dậy, cầm tô mì không đi rửa tay, đóng cửa phòng vệ sinh cái rầm.
“Điên thật hả?” Chu Thực khó hiểu: “Cậu ấy đang trong giai đoạn dậy thì à?”
Thời Mộ vừa ăn vừa lướt điện thoại di động: “Cậu đừng chọc cậu ta, không chừng cậu ta lại đánh cậu đấy.”
Chu Thực cười hì hì, đầu cọ trên vai cô: “Vẫn là Mộ ca tốt với tôi, sau này tôi sẽ theo Mộ ca.”
Hình ảnh này vừa khéo bị Phó Vân Thâm thấy, thiếu niên cau mày, thấp giọng nói câu ghê tởm.
Thời Mộ liếc cậu, đưa tay đẩy Chu Thực ra: “Cậu cách xa tôi một chút, chơi gay [1] à.”
[1] Nguyên văn “gay 里 gay 气”: Có thể hiểu theo nghĩa đen là một mô tả mạnh mẽ về tính khí, ăn mặc, hành động và các hiện tượng khác của các chàng trai tiết lộ tính cách trái ngược với trai thẳng.
Chuyện nào ra chuyện đó, Chu Thực cũng biết chừng mực, dọn dẹp sạch sẽ đồ thừa trên bàn, sau đó mở máy tính bảng chơi game.
Ngày xuân nắng ấm, buổi trưa ấm áp.
Không khí phòng túc xá rất tốt, Thời Mộ đang chuẩn bị ra ngoài chạy hai vòng thuận tiện tắm nắng thì điện thoại di động vang lên, wechat nhắc nhở có người thêm bạn tốt. Kể từ khi gửi lời mời trên diễn đàn, mỗi ngày đều có không ít người thêm, nhưng đều không phải với mục đích đàng hoàng, không phải là S tìm
/125
|