*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Bóng trăng chập chờn, làn khí đen đặc chậm rãi bốc lên từ mặt đất, dần dần, hình dáng một người phụ nữ chợt hiện ra.
Một cơn gió lạnh thổi qua khe cửa sổ, thổi tung tóc của bà ta, Thời Mộ thấy rõ mặt bà ta.
Đó là gương mặt đáng sợ và dữ tợn, trên trán bị nứt ra thành một vết thương lớn, máu huyết tanh hôi không ngừng rỉ ra, môi bà ta cong lên đầy quỷ dị, mắt không có con ngươi mà chỉ còn tròng trắng.
Thời Mộ thấy trên người bà ta có khoảng mười lỗ thủng nhỏ máu, giòi bọ trào ra theo đường máu, cô chưa từng thấy qua quỷ hồn ác tâm như vậy, bất chợt cô thấy buồn nôn, hơn nữa không dám tưởng tượng bảy năm qua mỗi ngày nhìn thấy mẹ kế quỷ hồn thế này làm sao Phó Vân Thâm có thể chịu đựng được.
“Ô...” Hai chân mẹ kế cách mặt đất, chậm rãi đến gần Phó Vân Thâm.
Thời Mộ kéo chăn lên, nửa hé mắt nhìn lén tình hình bên kia.
“Vân... Thâm...”
Mẹ kế vừa gọi tên Phó Vân Thâm, vừa đến gần cậu, rất nhanh, bà ta đã đứng bên giường Phó Vân Thâm.
Dưới ánh trăng mờ mờ, bà ta từ từ giơ tay lên rút lưỡi dao ra, đâm vào vai Phó Vân Thâm.
Vẻ mặt Phó Vân Thâm vô cảm, có lẽ bi thương thống hận đã hóa thành bình tĩnh, cứ nằm yên, lẳng lặng nhìn bà ta.
Năm tuổi thì cha mẹ ly hôn, mẹ chọn em trai, cậu đi theo ba. Từ trước đến giờ, ba là một người đàn ông mềm yếu, cầm khoản tài sản ly hôn sống qua ngày ở một thành phố hẻo lánh, ông không cho cậu đi học, không cho cậu kết bạn, không cho cậu gặp bất kỳ ai.
Khi còn bé Phó Vân Thâm không hiểu tại sao, sau đó cậu đã biết.
Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên. Những trang khác chỉ là bản copy. Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)
—— Ba sợ cậu, hoặc là, e ngại cậu sẽ cho mang đến bất hạnh cho người vô tội.
Sau đó không lâu, một người phụ nữ tên là Lưu Ái Liên xuất hiện trong cuộc đời cậu và ba cậu, bà ta thành mẹ mới của cậu.
Lưu Ái Liên rất xinh đẹp, cũng rất thanh nhã, không coi thường cậu như mẹ ruột của cậu, bà ta sẽ dạy chữ cho cậu, vào buổi tối sẽ làm một bàn ăn phong phú, thỉnh thoảng còn kể chuyện cổ tích trước giờ ngủ cho cậu. Đó là lần đầu tiên Phó Vân Thâm cảm nhận được có mẹ thật tuyệt vời, thế nhưng ba năm sau, ba ngã bệnh, hồ ly rốt cuộc lòi đuôi.
Ban ngày, trước mặt người khác, Lưu Ái Liên luôn tận tâm chăm sóc cậu. Ban đêm, bà ta lại dùng bạo lực với cậu, đánh đủ rồi, bà ta sẽ xích chân cậu, bịt miệng cậu lại, nhét vào tủ quần áo chật chội. Lúc này, tình nhân của Lưu Ái Liên sẽ tới tằng tịu với mẹ kế của cậu.
So với ngược đãi, cậu cảm thấy hình ảnh nam nữ giao hoan mới là đáng sợ nhất.
Khi còn bé, Phó Vân Thâm đã hiểu ra rằng, bà ta che giấu lâu như vậy chỉ vì muốn lấy được tài sản của ba cậu.
Bệnh ba ngày càng nặng, không chịu nổi đả kích, cho nên cậu lựa chọn giấu giếm, nhẫn nại năm này qua tháng nọ, ngày này qua ngày khác, nhưng cậu không tuyệt vọng, tin tưởng cuối cùng có một ngày cậu sẽ thấy được nắng ấm.
Ngày 30 tháng 12, ba qua đời, tất cả tài sản do con trai Phó Vân Thâm thừa kế. Năm đó, Phó Vân Thâm vừa qua mười tuổi.
Ngày 1 tháng 1, năm mới, Lưu Ái Liên cầm dao xông vào phòng ngủ, để lại một vết chém sâu hoắm trên bả vai cậu, là một vết thương mãi mãi không thể phai mờ.
Lúc giành lấy dao, cậu quẹt bị thương trán của Lưu Ái Liên, tranh thủ thời cơ lật người sấn tới, hung hăng đâm liên tiếp 15 nhát vào người bà ta.
Rất nhiều máu, rất nhiều rất nhiều, trong mắt của cậu, trong thế giới của cậu, chỉ còn lại màu đỏ máu, màu đỏ này phủ đầy miệng mũi, che kín đôi mắt, đầy rẫy khắp nơi.
12 giờ, Phó Vân Thâm báo cảnh sát.
Ngoài cửa sổ có người bắn pháo hoa, trên nền trời đen nhánh chợt lóe lên hình ảnh muôn màu muôn vẻ, rồi sau đó mau chóng tiêu tan. Trong khoảnh khắc, cậu hiểu được, cõi đời này... không có mặt trời.
Nghĩ đến đủ loại chuyện mà mình đã từng trải qua, tâm trạng Phó Vân Thâm chỉ còn sự lạnh nhạt chưa bao giờ có.
Cậu lần tìm cây kiếm gỗ đào đã sớm được thấm máu từ mi tâm ở dưới gối đầu, trong chớp mắt khi Lưu Ái Liên đến gần, cậu không chút do dự đâm nhát kiếm kia vào mi tâm của bà ta, động tác lưu loát, không hề do dự, như đêm mồng một tháng một hôm đó.
Thân kiếm cắm vào bên trong, thân thể Lưu Ái Liên bắn ra ánh sáng màu đỏ như máu. Thời Mộ nhanh chóng híp ánh mắt, vội vàng kéo chăn lên.
Bên tai, tiếng quỷ kêu thê lương: “Phó Vân Thâm, mày lại dám ——!”
“Mày cho rằng tao sẽ chết sao? Tao sẽ bị mày giết lần thứ hai sao?!”
“Tao nguyền rủa mày! Nguyền rủa mày đời đời kiếp kiếp, vô tâm vô tình, nguyền rủa mày sinh không chỗ sống, già không chỗ chôn!”
“Phó Vân Thâm!!!!”
Lưu Ái Liên hận cậu tột cùng, dồn hết tất cả những lời nguyền rủa ác độc vào cậu.
Phó Vân Thâm cười lạnh: “Bà cho rằng tôi sẽ quan tâm?”
Nói xong, rút kiếm ra lại đâm vào.
“Á ——!”
Bà ta kêu gào thảm thiết, rồi im bặt, chờ sau khi ánh sáng tản đi, Thời Mộ cẩn thận kéo chăn ra.
Chấp niệm của Lưu Ái Liên khá sâu, cho dù trúng một kiếm trí mạng, cũng chưa hoàn toàn tiêu tán. Bà ta đau đớn giãy giụa giữa không trung, thân thể bị xé nát thành vô số mảnh vụn, thỉnh thoảng tụ lại,
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Bóng trăng chập chờn, làn khí đen đặc chậm rãi bốc lên từ mặt đất, dần dần, hình dáng một người phụ nữ chợt hiện ra.
Một cơn gió lạnh thổi qua khe cửa sổ, thổi tung tóc của bà ta, Thời Mộ thấy rõ mặt bà ta.
Đó là gương mặt đáng sợ và dữ tợn, trên trán bị nứt ra thành một vết thương lớn, máu huyết tanh hôi không ngừng rỉ ra, môi bà ta cong lên đầy quỷ dị, mắt không có con ngươi mà chỉ còn tròng trắng.
Thời Mộ thấy trên người bà ta có khoảng mười lỗ thủng nhỏ máu, giòi bọ trào ra theo đường máu, cô chưa từng thấy qua quỷ hồn ác tâm như vậy, bất chợt cô thấy buồn nôn, hơn nữa không dám tưởng tượng bảy năm qua mỗi ngày nhìn thấy mẹ kế quỷ hồn thế này làm sao Phó Vân Thâm có thể chịu đựng được.
“Ô...” Hai chân mẹ kế cách mặt đất, chậm rãi đến gần Phó Vân Thâm.
Thời Mộ kéo chăn lên, nửa hé mắt nhìn lén tình hình bên kia.
“Vân... Thâm...”
Mẹ kế vừa gọi tên Phó Vân Thâm, vừa đến gần cậu, rất nhanh, bà ta đã đứng bên giường Phó Vân Thâm.
Dưới ánh trăng mờ mờ, bà ta từ từ giơ tay lên rút lưỡi dao ra, đâm vào vai Phó Vân Thâm.
Vẻ mặt Phó Vân Thâm vô cảm, có lẽ bi thương thống hận đã hóa thành bình tĩnh, cứ nằm yên, lẳng lặng nhìn bà ta.
Năm tuổi thì cha mẹ ly hôn, mẹ chọn em trai, cậu đi theo ba. Từ trước đến giờ, ba là một người đàn ông mềm yếu, cầm khoản tài sản ly hôn sống qua ngày ở một thành phố hẻo lánh, ông không cho cậu đi học, không cho cậu kết bạn, không cho cậu gặp bất kỳ ai.
Khi còn bé Phó Vân Thâm không hiểu tại sao, sau đó cậu đã biết.
Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên. Những trang khác chỉ là bản copy. Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)
—— Ba sợ cậu, hoặc là, e ngại cậu sẽ cho mang đến bất hạnh cho người vô tội.
Sau đó không lâu, một người phụ nữ tên là Lưu Ái Liên xuất hiện trong cuộc đời cậu và ba cậu, bà ta thành mẹ mới của cậu.
Lưu Ái Liên rất xinh đẹp, cũng rất thanh nhã, không coi thường cậu như mẹ ruột của cậu, bà ta sẽ dạy chữ cho cậu, vào buổi tối sẽ làm một bàn ăn phong phú, thỉnh thoảng còn kể chuyện cổ tích trước giờ ngủ cho cậu. Đó là lần đầu tiên Phó Vân Thâm cảm nhận được có mẹ thật tuyệt vời, thế nhưng ba năm sau, ba ngã bệnh, hồ ly rốt cuộc lòi đuôi.
Ban ngày, trước mặt người khác, Lưu Ái Liên luôn tận tâm chăm sóc cậu. Ban đêm, bà ta lại dùng bạo lực với cậu, đánh đủ rồi, bà ta sẽ xích chân cậu, bịt miệng cậu lại, nhét vào tủ quần áo chật chội. Lúc này, tình nhân của Lưu Ái Liên sẽ tới tằng tịu với mẹ kế của cậu.
So với ngược đãi, cậu cảm thấy hình ảnh nam nữ giao hoan mới là đáng sợ nhất.
Khi còn bé, Phó Vân Thâm đã hiểu ra rằng, bà ta che giấu lâu như vậy chỉ vì muốn lấy được tài sản của ba cậu.
Bệnh ba ngày càng nặng, không chịu nổi đả kích, cho nên cậu lựa chọn giấu giếm, nhẫn nại năm này qua tháng nọ, ngày này qua ngày khác, nhưng cậu không tuyệt vọng, tin tưởng cuối cùng có một ngày cậu sẽ thấy được nắng ấm.
Ngày 30 tháng 12, ba qua đời, tất cả tài sản do con trai Phó Vân Thâm thừa kế. Năm đó, Phó Vân Thâm vừa qua mười tuổi.
Ngày 1 tháng 1, năm mới, Lưu Ái Liên cầm dao xông vào phòng ngủ, để lại một vết chém sâu hoắm trên bả vai cậu, là một vết thương mãi mãi không thể phai mờ.
Lúc giành lấy dao, cậu quẹt bị thương trán của Lưu Ái Liên, tranh thủ thời cơ lật người sấn tới, hung hăng đâm liên tiếp 15 nhát vào người bà ta.
Rất nhiều máu, rất nhiều rất nhiều, trong mắt của cậu, trong thế giới của cậu, chỉ còn lại màu đỏ máu, màu đỏ này phủ đầy miệng mũi, che kín đôi mắt, đầy rẫy khắp nơi.
12 giờ, Phó Vân Thâm báo cảnh sát.
Ngoài cửa sổ có người bắn pháo hoa, trên nền trời đen nhánh chợt lóe lên hình ảnh muôn màu muôn vẻ, rồi sau đó mau chóng tiêu tan. Trong khoảnh khắc, cậu hiểu được, cõi đời này... không có mặt trời.
Nghĩ đến đủ loại chuyện mà mình đã từng trải qua, tâm trạng Phó Vân Thâm chỉ còn sự lạnh nhạt chưa bao giờ có.
Cậu lần tìm cây kiếm gỗ đào đã sớm được thấm máu từ mi tâm ở dưới gối đầu, trong chớp mắt khi Lưu Ái Liên đến gần, cậu không chút do dự đâm nhát kiếm kia vào mi tâm của bà ta, động tác lưu loát, không hề do dự, như đêm mồng một tháng một hôm đó.
Thân kiếm cắm vào bên trong, thân thể Lưu Ái Liên bắn ra ánh sáng màu đỏ như máu. Thời Mộ nhanh chóng híp ánh mắt, vội vàng kéo chăn lên.
Bên tai, tiếng quỷ kêu thê lương: “Phó Vân Thâm, mày lại dám ——!”
“Mày cho rằng tao sẽ chết sao? Tao sẽ bị mày giết lần thứ hai sao?!”
“Tao nguyền rủa mày! Nguyền rủa mày đời đời kiếp kiếp, vô tâm vô tình, nguyền rủa mày sinh không chỗ sống, già không chỗ chôn!”
“Phó Vân Thâm!!!!”
Lưu Ái Liên hận cậu tột cùng, dồn hết tất cả những lời nguyền rủa ác độc vào cậu.
Phó Vân Thâm cười lạnh: “Bà cho rằng tôi sẽ quan tâm?”
Nói xong, rút kiếm ra lại đâm vào.
“Á ——!”
Bà ta kêu gào thảm thiết, rồi im bặt, chờ sau khi ánh sáng tản đi, Thời Mộ cẩn thận kéo chăn ra.
Chấp niệm của Lưu Ái Liên khá sâu, cho dù trúng một kiếm trí mạng, cũng chưa hoàn toàn tiêu tán. Bà ta đau đớn giãy giụa giữa không trung, thân thể bị xé nát thành vô số mảnh vụn, thỉnh thoảng tụ lại,
/125
|