Thời Lê đã biến mất ba ngày rồi, Thời Mộ sợ cậu ta không cẩn thận mà bị ăn thịt vì vậy vào buổi chiều tan học, một mình cô vào trường tìm người.
Anh Nam nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ để tìm Thời Lê thì thật sự có chút khó khăn. Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể kéo theo Phó Vân Thâm cùng đi tìm.
Hơn tám giờ tối, cuối cùng cả hai cũng tìm thấy Thời Lê trong nhà vệ sinh bỏ hoang.
Nhà vệ sinh này đã được cải tạo thành một phòng kho, trong căn buồng chật hẹp tạp nham, bụi bặm và mạng nhện bám đầy, Thời Lê mặt mày xám ngắt bị treo ngược trong góc. Nhìn thấy bộ dạng của cậu ta, Thời Mộ sợ đến ngây người.
Cô kéo người xuống, nhìn ngó một lúc, thân thể của Thời Lê đã bị tổn hại, cũng không biết là quỷ hồn nào ăn mất.
“Ai bắt nạt anh?”
Thời Lê mím môi không nói gì.
“Mấy ngày nay anh bị nhốt ở đây à?”
Thời Lê cúi đầu a một tiếng.
…… Thật đáng thương.
Đáng thương đến mức Thời Mộ không biết phải an ủi như thế nào.
Thời Mộ sợ làm tổn thương đến lòng tự trọng của Thời Lê, cố ý hạ thấp giọng: “Tại sao lại bắt nạt anh?”
Vẻ mặt Thời Lê lạnh lùng nói: “Chúng nó ganh tỵ ngoại hình của anh đẹp nên nhốt anh ở đây.”
Lúc cậu ta chết đi, vẻ ngoài không có vết thương, không đáng sợ như mấy quỷ hồn nhảy lầu hay thắt cổ tự tử. Cho dù là quỷ hồn cũng có lòng ghen tị, gặp một tiểu bạch kiểm hoàn hảo không chút sứt mẻ, thu hút các ma nữ như vậy, đương nhiên những quỷ hồn khác sẽ xúm lại bắt nạt cậu ta. Chưa nói đến chuyện Thời Lê yếu đuối, cho dù không phải, thiểu số vẫn không thể đánh lại đa số, vẫn kết quả như cũ.
Ánh mắt Thời Mộ nhìn cậu ta đầy thương hại, thở dài vỗ vỗ vai Thời Lê, nhỏ giọng an ủi: “Sau này đừng chạy loạn, trường này kém hơn Nhất Trung, có người lúc sống bá đạo, chết đi cũng vậy, anh không thể quậy bằng người ta được.”
Vừa dứt lời, Phó Vân Thâm vốn luôn im lặng đột nhiên nói: “Là ai làm?” Trong mắt lóe lên sự hiểm ác, lời nói lạnh lùng.
Thời Lê ngẩn ra, cau mày: “Liên quan gì tới cậu?”
Giọng điệu Phó Vân Thâm nặng hơn: “Tôi chỉ hỏi cậu là ai làm.”
Cậu ta hừ lạnh: “Không biết, không biết.” Mấy ngày nay có nhiều hồn quỷ cùng bắt nạt cậu ta như vậy, tính sổ từng đứa chắc tới sang năm cũng chẳng hết.
Thấy hai người lại chuẩn bị đấu đá, Thời Mộ vội vàng giảng hòa: “Bỏ đi bỏ đi, anh, quay về đã, anh đừng ra khỏi ký túc xá nam, như vậy sẽ không ai dám bắt nạt anh.”
Ba người chuẩn bị rời đi, cửa nhà vệ sinh bị khóa chặt, sắc trời thay đổi rõ rệt, vài dấu tay đỏ như máu xuất hiện trên tấm gương bám bụi dày đặc bên cạnh. Thời Mộ người thấy mùi cơm gà hầm nồng đậm. Cô nuốt nước bọt, lại đói bụng.
Cộp, cộp, cộp——
Tiếng bước chân ngày càng gần.
Một bóng đen lắc lư lướt qua, đằng sau có bốn, năm ma nam xuất hiện trước mặt bọn họ.
Ma nam cầm đầu trông khoảng 18, 19 tuổi, trên đầu có một lỗ máu, cơ thể đậm mùi máu, có vẻ như trước đây gã đã ăn rất nhiều hồn ma khác để tăng năng lực.
Mặc dù Thời Mộ thèm cơm gà nhưng vẫn còn chút lý trí, cười ôn hòa: “Các vị, chúng tôi không muốn gây chuyện, để chúng tôi đi được chứ?”
Đối phương không nói gì.
Phó Vân Thâm nheo mắt nhìn Thời Lê: “Bọn họ làm?”
Thời Lê ừ, lại nói: “Không liên quan đến cậu.”
Phó Vân Thâm cười nhạo, bước lên phía trước, không nói không rằng trực tiếp lôi đầu quỷ hồn kia vặn xuống. Không ai ngờ được cậu sẽ làm thế, nhất thời tất cả đều ngây ra.
Cậu không hề sợ, dương khí của cậu nặng, đầu ngón tay chạm vào linh hồn của ma nam, ma nam lập tức cảm thấy bỏng rát. Gã ta hét lên đau đớn, tiếng hét thê lương dọa đám quỷ hồn bên ngoài bỏ chạy.
Ánh mắt Phó Vân Thâm trầm xuống, đáy mắt bao phủ bởi một tầng băng tuyết mỏng, lạnh lẽo vô cùng.
“Chúng mày dám bắt nạt người trong địa bàn của tao?”
Ma nam đảo tròn mắt, nhe nanh trợn mắt nói: “Bọn tao không bắt nạt người!!”
Phó Vân Thâm trầm mặc một lát sửa lại lời nói: “Bắt nạt ma cũng không được."
"Thằng này tự tiện xông vào địa bàn của tao, vậy đừng trách tao bắt nạt nó.” Bên dưới trường Anh Nam chôn không ít thi thể, quỷ hồn oan khuất không thể rời đi, ngày qua ngày linh hồn đều bị nhốt trong trường học. Quỷ hồn dần biến đổi, chia bè kết phái, phân chia địa bàn. Thời Lê không may xâm phạm địa bàn của chúng. Thằng nhóc này lại trắng trẻo vô hại, khá xinh đẹp, được ma nữ yêu thích vì vậy liền bị đám quỷ hồn kia ngứa mắt, muốn dạy cho cậu ta một bài học.
Ngàn vạn lần không ngờ tới, người mới này lại có hậu thuẫn!
Đàn em phía sau nuốt nước bọt, run sợ nhìn Phó Vân Thâm. Đàn em lùi lại hai bước, nơm nớp lo sợ: “Lão đại, người, người này hình như là Phó Vân Thâm.”
“Ai?”
“Anh quên rồi sao, là người đã đuổi mấy đàn anh trong phòng 415 ấy. Các đàn anh còn đến chỗ chúng ta khóc lóc kể lể mà. Đúng rồi, đúng rồi, còn có cả cái đứa ăn quỷ hồn…..”
Vừa dứt lời, bụng Thời Mộ lập tức phối hợp, réo ầm ĩ.
Bọn quỷ hồn đều nhìn về phía này, bắt đầu hoảng loạn, hớt hải bỏ chạy. Chỉ còn lại cái đầu của tên cầm đầu trong tay Phó Vân Thâm.
"..." Tình hình có vẻ hơi tệ.
Con ma cầm đầu bắt đầu hoảng sợ.
Phó Vân Thâm không thèm để ý đến phản ứng của gã, giơ tay ném cái đầu vào tay Thời Lê: “Ăn nó đi.”
Thời Lê đang ôm cái đầu xấu xí, trong mắt hiện lên vẻ ghét bỏ.
Phó Vân Thâm hai tay ôm ngực, khuôn mặt đẹp trai lộ ra vẻ khinh thường: “Thế nào, không dám?”
Thời Lê vứt đầu ma ra, càng nhìn càng cảm thấy buồn nôn: “Sao tôi phải ăn cái này?"
"Nếu cậu muốn sống ở đây thì phải ăn thịt nó. Trong quỷ giới có quy luật, kẻ yếu sinh ra kẻ mạnh sẽ chết. Hôm nay cậu không ăn nó, ngày mai nó sẽ ăn cậu.” Quỷ giới không nói đạo lý, kẻ yếu thì bị ức hiếp là chuyện thường tình, không có ai vì họ mà minh oan, cũng không có ai ra mặt bảo vệ họ, tàn nhẫn nhưng là lẽ đương nhiên.
“Anh không ăn thì tôi ăn nhá?” Thời Mộ sớm đã không đợi được, liếm môi vươn tay chộp lấy.
Đang định chạm vào, Thời Lê đột nhiên tránh đi, ánh mắt cậu ta trở nên thâm thúy, hít sâu một hơi, nén lại cơn buồn nôn mà cắn vào cái đầu một ngụm.
"Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh ——!”
“Đừng ăn tôi! Sao các người lại làm vậy!” Làm gì có đạo lý con người dạy quỷ hồn ăn quỷ hồn, ba người này quá kỳ quặc! Còn nữa, con người kia sao lại lét lút cắn vào vai của gã!?
Sau khi trở thành ma, Thời Lê đã mất khứu giác và vị giác, quỷ hồn trong miệng cũng không có vị tanh tưởi như tưởng tượng, thay vào đó lại giống như đang ăn sashimi, mát lạnh, mềm mịn khá ngon miệng.
Ba miếng cắn thành hai, sau khi ăn Thời Lê nhận ra những chỗ bị ăn mất trên cơ thể mình đã mọc trở lại, tay chân đã có sức, cậu ta cảm thấy mình khỏe lên rất nhiều.
Lúc này Thời Mộ đã nuốt hết phần thân, đây là quỷ hồn đầu tiên cô ăn từ lúc ở nhà họ Thời gia đến đây.
Một con quỷ hồn lót dạ, hai con cổ yếu ớt từ từ hấp thụ phần dinh dưỡng khó có được này.
Bây giờ mị cổ không mạnh bằng triền đằng cổ, không thể hấp thụ, toàn bộ linh hồn đều bị triền đằng cổ hấp thụ hết, chỉ cần triền đằng cổ muốn, mị cổ có thể bị nuốt bất cứ lúc nào.
Triền đằng cổ nhả ra một phần: [Cho ngươi.]
Sau khi mị cổ yếu đi, giọng nói cũng nhỏ hơn, âm thanh mềm mỏng như đứa trẻ: [Không cần.] Giọng điệu vẫn kiêu ngạo không thay đổi.
Triền đằng cổ hừ một tiếng: [Người không ăn sẽ chết, ngươi chết thì Thời Mộ cũng chết theo, ta là vì Thời Mộ, không phải vì ngươi.]
Mị cổ nghe xong thì im lặng một lúc, chầm chậm nuốt phần năng lượng vào, giọng điệu mong manh: [Vậy ngươi có thể nuốt ta, không phải ngươi muốn thế sao? Ngươi ăn ta rồi sẽ biến thành trái tim, cũng không cần lo lắng ta sẽ xúi bậy Thời Mộ.]
Triền đằng cổ nói: [Bây giờ ta không lo ngươi làm bậy. ] Triền đằng cổ dịu dàng, từng chút một bao quanh trái tim, tỉ mỉ ấm áp : [Ta sẽ quấn lấy ngươi cả đời, cho đến khi trái tim này ngừng đập.]
Mị cổ không nói gì, Thời Mộ cảm giác tim đập nhanh hơn.
Cô ôm ngực, nở một nụ cười.
“Làm sao vậy?”
Phó Vân Thâm thì thầm bên tai.
Thời Mộ lắc đầu nhìn cậu, trong mắt ngấn lệ: “Phó Vân Thâm, tương lai anh muốn có con trai hay con gái?”
Phó Vân Thâm sửng sốt: “Không phải em từng hỏi rồi sao?” Cậu liếc nhìn Thời Lê: "Con gái, nếu sau này nó mà di truyền như kiểu người không có tiền đồ nào đó thì rất phiền phức.”
Thời Lê cũng không phải đứa ngốc, tất nhiên hiểu được lời này là châm chọc cậu ta, bật người đáp trả: “Tôi và Thời Mộ là song sinh, cậu mắng tôi chính là mắng em ấy. Thời Mộ, cậu ta mắng em không có tiền đồ.”
Phó Vân Thâm: "Ồ, lấy con gái ra làm lá chắn, không có tiền đồ. "
Thời Lê: “Mặc kệ cậu, ấu trĩ.”
Phó Vân Thâm: "Hạ tiện.”
Hai người, tôi một câu cậu một câu, không khác gì học sinh tiểu học cãi nhau.
Thời Mộ xem thường quay đi, không chịu nổi. Phó Vân Thâm ném cho cậu ta một ánh mắt khinh thường rồi rời đi, lúc cậu chuẩn bị đi ra ngoài, Thời Lê đột nhiên gọi giật lại.
“Này.”
“Có chuyện mau nói, có rắm mau thả.”
Thời Lê siết chặt nắm đấm, hàng lông mi dài khẽ run: “Cảm ơn.” Hai chữ không nặng không nhẹ, rất nhanh tan vào bóng đêm.
Phó Vân Thâm chớp mắt một cái, không khỏi quay đầu nhìn lại, sau lưng trống rỗng, chỉ còn lại có ánh trăng mờ nhạt.
Trường học chìm trong bóng đêm, yên tĩnh không tiếng động, thiếu niên một mình ôm gối ngồi ngoài ban công, từ trên cao nhìn xuống. Quỷ hồn lang thang khắp nơi, một số chơi bóng trên sân thể dục, một số hẹn hò dưới tán cây, một số tranh thủ bán những gì người nhà đốt cho mình đi.
Lắng nghe tiếng gió, cô độc trong đêm, Thời Lê bỗng cảm thấy…. cuộc sống này không tệ lắm.
“Meow meow~~~”
Tiếng kêu bên tai khiến cậu ta cứng đờ, nghiêng mặt nhìn sang, một con mèo không lông run rẩy ngồi xổm trước cánh tay cậu ta đầu ngẩng lên, đôi mắt xanh biếc long lanh vô tội.
Mèo không lông, Thời Lê thở phào nhẹ nhõm.
“Meow.” Nó lại kêu lên một tiếng, cẩn thận cọ cọ đầu vào tay cậu ta. Thời Lê rũ mắt xuống, nhìn đôi tai đang chuyển động của mèo con, cuối cùng không rút tay về nữa.
Thấy Thời Lê không từ chối, mèo con không lông ngang nhiên nhào vào lòng cậu, bắt đầu mút ngón tay của Thời Lê.
Chân cậu ta run rẩy, gương mặt lạnh lùng dần trở nên ấm áp, đầu ngón tay chạm nhẹ vào chóp tai của mèo con, cảm nhận được lớp lông tơ, bỗng phát hiện loài vật đáng sợ này không khó chấp nhận lắm.
“Mèo à, chờ Thời Mộ tốt nghiệp, tao sẽ đi đầu thai.” Từ nhỏ đã bị chia cắt với em gái song sinh, mặc dù biết Thời Mộ không hề cần mình, nhưng cậu ta vẫn muốn, rất muốn cùng cô trải qua lễ trưởng thành.
Lời editor: Mình quay lại rùi đây, theo các ý kiến của mọi ngừi thì mình vẫn như bình thường up từ từ nhé, cảm ơn vì đã ủng hộ mình!
/125
|