Giày là đặc biệt làm cho Allen, ủng đến đầu gối Allen đã nhiều ngày luôn luôn đang chờ đâu, tính toán kỹ hôm nay khẳng định Liễu Thư có thể làm xong. Lúc này vừa về đến thì đã vội vàng chạy trở lại, quả nhiên giống như hắn dự liệu.
Hắn ngất ngây được Liễu Thư kéo đến ngồi xuống bên cạnh lò sưởi sưởi ấm, trong tay cũng bị nhét một ly nước nóng, đây là mỗi lần sau khi Allen trở về thì Liễu Thư chuẩn bị cho. Thuốc cảm mạo trong túi của cô chỉ còn một hộp, còn nghĩ phải để phong ngừa cho bất cứ tình huống nào, không phải thời khắc mấu chốt có thể không động tới thì vẫn không nên động vào thì tốt hơn. Mà ở đây hoàn cảnh đơn sơ, cũng không có thứ gì khác xua khí lạnh, chỉ có thể dùng biện pháp nước ấm.
Uống mấy ngụm nước ấm, Allen cười cười với Liễu Thư, sau đó rất là sốt ruột khó nén nổi lấy giày qua tự mình thử mang vào, Liễu Thư vừa thấy vội vàng ngăn cản nói: Đợi chút.
Nói xong một câu này thì Liễu Thư lập tức nhận thấy được tầm mắt tội nghiệp của Allen, cô nhất thời cạn lời. Cô còn chưa có làm gì đâu, bất đắc dĩ đành phải mở miệng giải thích: Anh vừa trở về, trên chân đều là nước tuyết, rửa chân trước đã. Nói xong còn chỉ chỉ chân trần bọc da thú của Allen, trên mặt còn dính tuyết trắng, đều tan thành nước, nói vậy bên trong đều tích đầy nước băng lãnh. Huống chi, chân bẩn như vậy trực tiếp xỏ vô giầy, cô cũng không thể tiếp thu được rồi, cái này có thể xem như là đôi giày đầu tiên cô tân tân khổ khổ làm ra, đúng là không nghĩ bị chà đạp tệ như vậy, tối thiểu phải quý trọng một chút.
Allen sửng sốt, cúi đầu nhìn xem chân của mình, cũng không có phản ứng gì, vốn đây chính là thói quen của hắn, trở về cũng cứ như vậy. Hiện tại Liễu Thư nói đi rửa hắn còn không có phản kịp đâu. Trong ngày thường mặc kệ như thế nào trước khi ngủ Liễu Thư đều phải rửa sạch cho mình một lần, không tắm rửa thì lau cũng tốt. Nhưng mà thú nhân cũng không giống vậy, giống cái thì còn may, thú nhân thì mặc kệ là săn bắn trở về hay là thế nào đều thích chui đầu vào trong con sông của bộ lạc rửa sạch một lần. Đây là phương thức bọn họ rửa mặt, có thú nhân trực tiếp cọ rửa ở con sông bên ngoài bộ lạc, cho nên đều không có thói quen nấu nước rửa mặt trước khi ngủ. Allen và Liễu Thư trong ngày thường ăn uống cùng nhau, nhưng buổi tối là chia ra ngủ, mấy thứ này vẫn luôn không biết.
Liễu Thư cũng không đợi Allen nói chuyện, nồi đá trên bếp lửa, bên trong đang đun nước ấm, vừa vặn có thể sử dụng. Cô lấy ra chậu chuyên dụng dùng để tẩy rửa chân, pha nước ấm, thử xem nhiệt độ nước lại đổ thêm chút nước lạnh đi vào, chuẩn bị độ ấm thích hợp, trực tiếp bưng qua cho Allen.
Đến cởi da thú ra, ngâm chân nhanh lên, đừng để cảm lạnh. Thấy Allen còn vẫn không nhúc nhích, Liễu Thư thúc giục, trong lòng thực bất đắc dĩ, một thú nhân lớn như vậy, thế nào mà còn không chiếu cố chính mình như vậy nha, cũng may mắn có mình tới đây, bằng không trông cậy vào thú nhân gấu này, còn không biết sống lôi thôi thế nào đâu.
Vốn định đưa tay cởi bỏ da thú bọc chân giúp Allen, nhưng đại thú nhân Allen làm sao có thể để cho Liễu Thư làm cái này. Trong lòng hắn thương giống cái còn không kịp, tuyệt đối là không chịu để cho giống cái hầu hạ mình. Hắn vội vàng ngăn cô lại, tự mình vừa cởi bỏ da thú vừa hấp tấp nói: Tiểu Thư em không cần, tự tôi đến làm, cái này để tự tôi là có thể, vừa lạnh lại bẩn.
Chân mình giẫm qua trong bùn, trong tuyết, lại bẩn hề hề, Allen còn rất là ngượng ngùng, sau cởi bỏ da thú bọc chân mình, có chút không đành lòng cứ như vậy mà bỏ chân vào trong nước ấm sạch sẽ trước mặt. Cho nên cái tên Allen nhị hóa này liền đứng dậy múc một ca nước lạnh trước tiên rửa ở ngoài một chút rồi mới chạy tới ngâm chân.
Liễu Thư nhìn toàn bộ quá trình, vẻ mặt hắc tuyến, cái hàng ngốc này, thế nào lại nhị như vậy, ực... chẳng qua nhị làm cho người ta nghĩ không thích cũng khó. Cho dù như thế Liễu Thư vẫn là trừng mắt liếc nhìn thú nhân một cái, dạy dỗ một phen, lần sau đừng phạm nhị. Allen thụ giáo miệng ừ ừ đáp ứng, cái đầu cứ gật, cái vẻ nhất định nghe lời, làm cho cô thật sự là vừa bực mình vừa buồn cười, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh
Allen tẩy rửa chân cực kì nghiêm túc, theo ý hắn, mình phải rửa sạch chân mới được mang hài mới, đây là Liễu Thư đã làm rất lâu. Hàng này còn đang tẩy rửa, nước cũng đã lạnh, Liễu Thư vẻ mặt hắc tuyến đưa qua da thú dùng để lau chân: Nước cũng lạnh đừng rửa nữa, mau lau chân sạch sẽ.
Từ lúc Liễu Thư đáp ứng cho Allen theo đuổi, sau khi tạm thời ở cùng một chỗ, Allen gần như là cô ra một hiệu lệnh thì hắn một động tác. Giờ vừa nghe vậy, thực tự giác lấy da thú, lau chân sạch sẽ, cẩn thận mang giầy.
Giày thực vừa chân, bên trong còn có da thú mềm mại thật dày lót vào, cũng không cộm chân. Huống chi khi làm giày còn có suy xét gỗ làm đế giày, Liễu Thư phải mất một phen công phu mới mài đế giày thật bóng loáng. Hiện tại nhìn Allen mang vào giầy chính mình làm, một loại cảm giác thỏa mãn từ trong lòng làm cho cô dừng không được ý cười trên khóe miệng.
Rất tốt, thực thoải mái, tôi thực thích. Allen mang giày mới đi qua đi lại ở trong sơn động rồi lại đi lòng vòng một hồi. Đôi mắt màu đen sáng lấp lánh nhìn Liễu Thư, miệng nói không ngừng mấy câu nói đó. Thú nhân không quá biết biểu đạt cảm xúc của mình, bình thường sẽ trực tiếp làm động tác, hiện tại có thể vui sướng nói những lời này đã rất hiếm có. Mà Liễu Thư thực sự vừa lòng, lại nói nhiều lời ngon tiếng ngọt, cũng không bù được vài câu thật tình tự đáy lòng.
Về sau anh đi ra ngoài săn bắn sẽ mang, có biết không? Lấy Liễu hiểu biết của Thư đối với Allen, thú nhân này nhất định là không nỡ mang giầy này đi ra ngoài, nhất định sẽ chỉ mang vụng trộm vui vẻ ở trong sơn động.
Quả nhiên Allen một bộ dáng thực luyến tiếc, do dự nhìn Liễu Thư nói: Đi ra ngoài săn thú sẽ làm
Hắn ngất ngây được Liễu Thư kéo đến ngồi xuống bên cạnh lò sưởi sưởi ấm, trong tay cũng bị nhét một ly nước nóng, đây là mỗi lần sau khi Allen trở về thì Liễu Thư chuẩn bị cho. Thuốc cảm mạo trong túi của cô chỉ còn một hộp, còn nghĩ phải để phong ngừa cho bất cứ tình huống nào, không phải thời khắc mấu chốt có thể không động tới thì vẫn không nên động vào thì tốt hơn. Mà ở đây hoàn cảnh đơn sơ, cũng không có thứ gì khác xua khí lạnh, chỉ có thể dùng biện pháp nước ấm.
Uống mấy ngụm nước ấm, Allen cười cười với Liễu Thư, sau đó rất là sốt ruột khó nén nổi lấy giày qua tự mình thử mang vào, Liễu Thư vừa thấy vội vàng ngăn cản nói: Đợi chút.
Nói xong một câu này thì Liễu Thư lập tức nhận thấy được tầm mắt tội nghiệp của Allen, cô nhất thời cạn lời. Cô còn chưa có làm gì đâu, bất đắc dĩ đành phải mở miệng giải thích: Anh vừa trở về, trên chân đều là nước tuyết, rửa chân trước đã. Nói xong còn chỉ chỉ chân trần bọc da thú của Allen, trên mặt còn dính tuyết trắng, đều tan thành nước, nói vậy bên trong đều tích đầy nước băng lãnh. Huống chi, chân bẩn như vậy trực tiếp xỏ vô giầy, cô cũng không thể tiếp thu được rồi, cái này có thể xem như là đôi giày đầu tiên cô tân tân khổ khổ làm ra, đúng là không nghĩ bị chà đạp tệ như vậy, tối thiểu phải quý trọng một chút.
Allen sửng sốt, cúi đầu nhìn xem chân của mình, cũng không có phản ứng gì, vốn đây chính là thói quen của hắn, trở về cũng cứ như vậy. Hiện tại Liễu Thư nói đi rửa hắn còn không có phản kịp đâu. Trong ngày thường mặc kệ như thế nào trước khi ngủ Liễu Thư đều phải rửa sạch cho mình một lần, không tắm rửa thì lau cũng tốt. Nhưng mà thú nhân cũng không giống vậy, giống cái thì còn may, thú nhân thì mặc kệ là săn bắn trở về hay là thế nào đều thích chui đầu vào trong con sông của bộ lạc rửa sạch một lần. Đây là phương thức bọn họ rửa mặt, có thú nhân trực tiếp cọ rửa ở con sông bên ngoài bộ lạc, cho nên đều không có thói quen nấu nước rửa mặt trước khi ngủ. Allen và Liễu Thư trong ngày thường ăn uống cùng nhau, nhưng buổi tối là chia ra ngủ, mấy thứ này vẫn luôn không biết.
Liễu Thư cũng không đợi Allen nói chuyện, nồi đá trên bếp lửa, bên trong đang đun nước ấm, vừa vặn có thể sử dụng. Cô lấy ra chậu chuyên dụng dùng để tẩy rửa chân, pha nước ấm, thử xem nhiệt độ nước lại đổ thêm chút nước lạnh đi vào, chuẩn bị độ ấm thích hợp, trực tiếp bưng qua cho Allen.
Đến cởi da thú ra, ngâm chân nhanh lên, đừng để cảm lạnh. Thấy Allen còn vẫn không nhúc nhích, Liễu Thư thúc giục, trong lòng thực bất đắc dĩ, một thú nhân lớn như vậy, thế nào mà còn không chiếu cố chính mình như vậy nha, cũng may mắn có mình tới đây, bằng không trông cậy vào thú nhân gấu này, còn không biết sống lôi thôi thế nào đâu.
Vốn định đưa tay cởi bỏ da thú bọc chân giúp Allen, nhưng đại thú nhân Allen làm sao có thể để cho Liễu Thư làm cái này. Trong lòng hắn thương giống cái còn không kịp, tuyệt đối là không chịu để cho giống cái hầu hạ mình. Hắn vội vàng ngăn cô lại, tự mình vừa cởi bỏ da thú vừa hấp tấp nói: Tiểu Thư em không cần, tự tôi đến làm, cái này để tự tôi là có thể, vừa lạnh lại bẩn.
Chân mình giẫm qua trong bùn, trong tuyết, lại bẩn hề hề, Allen còn rất là ngượng ngùng, sau cởi bỏ da thú bọc chân mình, có chút không đành lòng cứ như vậy mà bỏ chân vào trong nước ấm sạch sẽ trước mặt. Cho nên cái tên Allen nhị hóa này liền đứng dậy múc một ca nước lạnh trước tiên rửa ở ngoài một chút rồi mới chạy tới ngâm chân.
Liễu Thư nhìn toàn bộ quá trình, vẻ mặt hắc tuyến, cái hàng ngốc này, thế nào lại nhị như vậy, ực... chẳng qua nhị làm cho người ta nghĩ không thích cũng khó. Cho dù như thế Liễu Thư vẫn là trừng mắt liếc nhìn thú nhân một cái, dạy dỗ một phen, lần sau đừng phạm nhị. Allen thụ giáo miệng ừ ừ đáp ứng, cái đầu cứ gật, cái vẻ nhất định nghe lời, làm cho cô thật sự là vừa bực mình vừa buồn cười, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh
Allen tẩy rửa chân cực kì nghiêm túc, theo ý hắn, mình phải rửa sạch chân mới được mang hài mới, đây là Liễu Thư đã làm rất lâu. Hàng này còn đang tẩy rửa, nước cũng đã lạnh, Liễu Thư vẻ mặt hắc tuyến đưa qua da thú dùng để lau chân: Nước cũng lạnh đừng rửa nữa, mau lau chân sạch sẽ.
Từ lúc Liễu Thư đáp ứng cho Allen theo đuổi, sau khi tạm thời ở cùng một chỗ, Allen gần như là cô ra một hiệu lệnh thì hắn một động tác. Giờ vừa nghe vậy, thực tự giác lấy da thú, lau chân sạch sẽ, cẩn thận mang giầy.
Giày thực vừa chân, bên trong còn có da thú mềm mại thật dày lót vào, cũng không cộm chân. Huống chi khi làm giày còn có suy xét gỗ làm đế giày, Liễu Thư phải mất một phen công phu mới mài đế giày thật bóng loáng. Hiện tại nhìn Allen mang vào giầy chính mình làm, một loại cảm giác thỏa mãn từ trong lòng làm cho cô dừng không được ý cười trên khóe miệng.
Rất tốt, thực thoải mái, tôi thực thích. Allen mang giày mới đi qua đi lại ở trong sơn động rồi lại đi lòng vòng một hồi. Đôi mắt màu đen sáng lấp lánh nhìn Liễu Thư, miệng nói không ngừng mấy câu nói đó. Thú nhân không quá biết biểu đạt cảm xúc của mình, bình thường sẽ trực tiếp làm động tác, hiện tại có thể vui sướng nói những lời này đã rất hiếm có. Mà Liễu Thư thực sự vừa lòng, lại nói nhiều lời ngon tiếng ngọt, cũng không bù được vài câu thật tình tự đáy lòng.
Về sau anh đi ra ngoài săn bắn sẽ mang, có biết không? Lấy Liễu hiểu biết của Thư đối với Allen, thú nhân này nhất định là không nỡ mang giầy này đi ra ngoài, nhất định sẽ chỉ mang vụng trộm vui vẻ ở trong sơn động.
Quả nhiên Allen một bộ dáng thực luyến tiếc, do dự nhìn Liễu Thư nói: Đi ra ngoài săn thú sẽ làm
/215
|