Quả nhiên, tuy biết Liễu Thư như vậy vẫn có chút không đúng, nhưng thú nhân được vuốt lông lại bị bộ dáng chút toan tính ôn nhu của tức phụ nhi nhà mình làm cho mặt đỏ tai hồng, cuối cùng chỉ có thể lắp bắp nói: Vậy, vậy lần sau nhất định nghe lời, loại việc nặng này để anh làm.
Kathy ở bên cạnh làm bộ nôn mửa, ghét bỏ liếc mắt nhìn hai người đang đằm thắm ân ái một cái, Allen quay lưng về phía cô nên không nhìn thấy, Liễu Thư vừa vặn chống lại ánh mắt của cô nàng, quăng cho cô nàng một cái ánh mắt đắc ý mà đáng đánh đòn, sau đó rất rộng rãi gật đầu với Allen: Đã biết, mau giúp em chuyển tảng đá này xuống dưới.
Allen đảo mắt nhìn qua, tốt rồi, nồi và bếp nhà mình cũng sắp bị hủy đi, đây rốt cuộc là cái tình huống gì, nhưng mà liếc mắt nhìn biểu tình ngượng ngùng của cô vợ bé nhỏ một cái thì biết tuyệt đối là kiệt tác của cô. Làm một thú nhân, hơn nữa sủng thê vô hạn cuối tuy rằng hắn khó hiểu nhưng biểu hiện ra là mình vô nguyên tắc, cái gì cũng chưa nói ngoan ngoãn chuyển mấy tảng đá to đặt ở trên bếp lò xuống dưới rồi ném tới trong viện.
Quy tắc của thú nhân, bạn lữ nói gì đều phải vâng theo, nếu có chút nghi hoặc mời tham khảo câu trước!
Allen ném tảng đá qua một bên mới đi tới phòng bếp đứng, thì nhìn thấy mấy giống cái tranh nhau duỗi cổ nhìn vào trong lòng bếp đã được bưng nồi đi. Bên trong đen đen như mực thật bẩn, mấy người Kathy thế nào thì hắn mới mặc kệ, Tiểu Thư cũng không thể để bụi bậm đầy người, cô sẽ khó chịu.
Muốn lấy cái gì vậy? Để anh, em không cần hướng bên trong, sẽ bị bẩn. Một tay chặn ngang ôm Liễu Thư cách ra, Allen tự mình tiến lên.
Liễu Thư lo lắng, lôi kéo tay Allen nói: Anh cẩn thận một chút, lấy đồ gốm bên trong ra, cẩn thận một chút đừng chạm hỏng.
Thấy Liễu Thư đã vậy còn quá để bụng, Allen cũng nghiêm túc lên, vẫy lui mấy người Eva hướng bên trong thì thấy, bên trong là một đống đen thui, thật vất vả phân biệt ra vài cái gì đó kỳ quái, lòng nghĩ đây hẳn là đồ gốm gì đó Tiểu Thư nói đi, lại nói, đồ gốm là cái gì?
Mặc kệ đồ gốm rốt cuộc là cái gì trước mang lên rồi nói sau, Allen quả thật rất nghiêm túc nghe theo lời Liễu Thư nói lấy nhóm đồ gốm bên trong mà hắn cho rằng hình thù thực kỳ quái ra. Bên cạnh là bốn người Liễu Thư lòng tràn đầy chờ mong thành phẩm hiện thân, đợi cho món cuối cùng được mang lên, biểu tình trên mặt mấy người đều biến hóa nhiều lần.
Tại sao có thể như vậy, đều nát. Vẻ mặt Kathy như đưa đám oán giận, lòng tràn đầy chờ mong mà.
Liễu Thư lại không thèm để ý, rất thản nhiên nói: Cái này rất bình thường thôi, chẳng qua xác xuất thành công cũng rất cao, không cần để cho một hai cái này thương tâm. An ủi xong thì cầm hai cái bát hoàn hảo không tổn hao của mình lên cười vui tươi hớn hở.
Năm món đồ gốm cuối cùng chỉ có ba cái là tốt, phân biệt là hai cái bát của Liễu Thư và cái bình nhỏ của Kathy. Năm món còn lại ba món, loại xác xuất thành công này đã rất tốt, cô thực sự thỏa mãn, chỉ là Kathy có chút thất vọng, lại nói mặt trên cái bình nhỏ còn có một vết rạn nữa.
Đồ gốm sinh ra nháy mắt bắt mọi người ở đây làm tù binh, Allen chưa bao giờ gặp qua loại đồ này tỏ ý qua Liễu Thư, rồi thật cẩn thận cầm lấy một cái bát, cảm giác chạm tay đặc biệt làm cho hắn vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội vàng trong mong nhìn Liễu Thư: Đây... chính là đồ gốm mọi người nói, thật tốt...
Alice và Eva cũng là vô cùng vui, như sợ chạm vào sẽ hỏng mấy thứ đồ vật dễ vỡ này nên chỉ trong mong ngóng đợi cũng không dám lấy tay chạm đến, vẫn là Liễu Thư tùy tiện cầm chén nhét vào trong tay hai cô mới coi như không có gì. Chỉ là đồ gốm mà thôi, nếu như đã có thể làm ra thì sợ gì bị hỏng.
Kathy cũng chỉ là rối rắm một hồi như vậy, hiện tại thấy bộ dáng bọn họ đều vui rạo rực, cũng chỉnh đốn lại tâm tình đi theo cầm lấy cái bình nhỏ của mình giống như là một bảo bối cục cưng, ai thấy cũng buốn cười, cứ giống như một đứa bé.
Cái bình nhỏ này của cậu không có làm nắp, cậu rỗi rảnh thì hãy dùng khúc gỗ khắc một cái, cái bình này tuy rằng nứt một chút nhưng vẫn có thể sử dụng, đựng muối cũng rất tốt. Liễu Thư thực thành khẩn đề nghị, ngẫm lại hôm nay mình vừa làm xong cái bình, quyết định làm nhiều thêm một ít bình nhỏ đựng gia
Kathy ở bên cạnh làm bộ nôn mửa, ghét bỏ liếc mắt nhìn hai người đang đằm thắm ân ái một cái, Allen quay lưng về phía cô nên không nhìn thấy, Liễu Thư vừa vặn chống lại ánh mắt của cô nàng, quăng cho cô nàng một cái ánh mắt đắc ý mà đáng đánh đòn, sau đó rất rộng rãi gật đầu với Allen: Đã biết, mau giúp em chuyển tảng đá này xuống dưới.
Allen đảo mắt nhìn qua, tốt rồi, nồi và bếp nhà mình cũng sắp bị hủy đi, đây rốt cuộc là cái tình huống gì, nhưng mà liếc mắt nhìn biểu tình ngượng ngùng của cô vợ bé nhỏ một cái thì biết tuyệt đối là kiệt tác của cô. Làm một thú nhân, hơn nữa sủng thê vô hạn cuối tuy rằng hắn khó hiểu nhưng biểu hiện ra là mình vô nguyên tắc, cái gì cũng chưa nói ngoan ngoãn chuyển mấy tảng đá to đặt ở trên bếp lò xuống dưới rồi ném tới trong viện.
Quy tắc của thú nhân, bạn lữ nói gì đều phải vâng theo, nếu có chút nghi hoặc mời tham khảo câu trước!
Allen ném tảng đá qua một bên mới đi tới phòng bếp đứng, thì nhìn thấy mấy giống cái tranh nhau duỗi cổ nhìn vào trong lòng bếp đã được bưng nồi đi. Bên trong đen đen như mực thật bẩn, mấy người Kathy thế nào thì hắn mới mặc kệ, Tiểu Thư cũng không thể để bụi bậm đầy người, cô sẽ khó chịu.
Muốn lấy cái gì vậy? Để anh, em không cần hướng bên trong, sẽ bị bẩn. Một tay chặn ngang ôm Liễu Thư cách ra, Allen tự mình tiến lên.
Liễu Thư lo lắng, lôi kéo tay Allen nói: Anh cẩn thận một chút, lấy đồ gốm bên trong ra, cẩn thận một chút đừng chạm hỏng.
Thấy Liễu Thư đã vậy còn quá để bụng, Allen cũng nghiêm túc lên, vẫy lui mấy người Eva hướng bên trong thì thấy, bên trong là một đống đen thui, thật vất vả phân biệt ra vài cái gì đó kỳ quái, lòng nghĩ đây hẳn là đồ gốm gì đó Tiểu Thư nói đi, lại nói, đồ gốm là cái gì?
Mặc kệ đồ gốm rốt cuộc là cái gì trước mang lên rồi nói sau, Allen quả thật rất nghiêm túc nghe theo lời Liễu Thư nói lấy nhóm đồ gốm bên trong mà hắn cho rằng hình thù thực kỳ quái ra. Bên cạnh là bốn người Liễu Thư lòng tràn đầy chờ mong thành phẩm hiện thân, đợi cho món cuối cùng được mang lên, biểu tình trên mặt mấy người đều biến hóa nhiều lần.
Tại sao có thể như vậy, đều nát. Vẻ mặt Kathy như đưa đám oán giận, lòng tràn đầy chờ mong mà.
Liễu Thư lại không thèm để ý, rất thản nhiên nói: Cái này rất bình thường thôi, chẳng qua xác xuất thành công cũng rất cao, không cần để cho một hai cái này thương tâm. An ủi xong thì cầm hai cái bát hoàn hảo không tổn hao của mình lên cười vui tươi hớn hở.
Năm món đồ gốm cuối cùng chỉ có ba cái là tốt, phân biệt là hai cái bát của Liễu Thư và cái bình nhỏ của Kathy. Năm món còn lại ba món, loại xác xuất thành công này đã rất tốt, cô thực sự thỏa mãn, chỉ là Kathy có chút thất vọng, lại nói mặt trên cái bình nhỏ còn có một vết rạn nữa.
Đồ gốm sinh ra nháy mắt bắt mọi người ở đây làm tù binh, Allen chưa bao giờ gặp qua loại đồ này tỏ ý qua Liễu Thư, rồi thật cẩn thận cầm lấy một cái bát, cảm giác chạm tay đặc biệt làm cho hắn vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội vàng trong mong nhìn Liễu Thư: Đây... chính là đồ gốm mọi người nói, thật tốt...
Alice và Eva cũng là vô cùng vui, như sợ chạm vào sẽ hỏng mấy thứ đồ vật dễ vỡ này nên chỉ trong mong ngóng đợi cũng không dám lấy tay chạm đến, vẫn là Liễu Thư tùy tiện cầm chén nhét vào trong tay hai cô mới coi như không có gì. Chỉ là đồ gốm mà thôi, nếu như đã có thể làm ra thì sợ gì bị hỏng.
Kathy cũng chỉ là rối rắm một hồi như vậy, hiện tại thấy bộ dáng bọn họ đều vui rạo rực, cũng chỉnh đốn lại tâm tình đi theo cầm lấy cái bình nhỏ của mình giống như là một bảo bối cục cưng, ai thấy cũng buốn cười, cứ giống như một đứa bé.
Cái bình nhỏ này của cậu không có làm nắp, cậu rỗi rảnh thì hãy dùng khúc gỗ khắc một cái, cái bình này tuy rằng nứt một chút nhưng vẫn có thể sử dụng, đựng muối cũng rất tốt. Liễu Thư thực thành khẩn đề nghị, ngẫm lại hôm nay mình vừa làm xong cái bình, quyết định làm nhiều thêm một ít bình nhỏ đựng gia
/215
|