Noreen khóc lớn, một phương diện nào đó thì làm giống cái từ nhỏ đến lớn đều là được sủng, cho dù đều là giống cái, lại nể mặt cô ta còn nhỏ cũng sẽ không có ai gây khó khăn cho cô ta. Đây vẫn là lần đầu tiên cô ta gặp phải lúng túng do Liễu Thư gây ra, cũng ủy khuất khóc không nghe ai. Đương nhiên về phương diện khác cũng là muốn Allen trông thấy thì phải đau lòng cô ta, an ủi một chút.
Chẳng qua ý tưởng thì tốt đẹp, sự thật lại không như cô ta dự đoán. Allen vốn còn rất ủy khuất, nhưng Liễu Thư nói câu kia '... Thuộc về ta', làm cho hắn sóng lòng sôi sục. Đây quả thực chính là tuyên ngôn, thú nhân còn kém không kích động tiến lên ôm lấy giống cái mà hổ gầm một tiếng, nhưng nghĩ đến tính tình Liễu Thư, vẫn là từ bỏ, chớ chọc nàng mất hứng.
Thấy em gái nhà mình khóc nức nở, Noah vừa đau lòng lại vừa đau đầu, không phải hắn làm anh trai không giúp đỡ em gái, nhưng loại chuyện này làm sao hắn có thể nhúng tay chứ. Allen không thích Liễu Thư hoặc là Liễu Thư không vừa ý hắn thì còn tốt, nhưng mà hai người đều sắp khế ước, vừa rồi còn tuyên ngôn cho nhau kìa, cho dù là cây kim, cũng không cách nào chen vào, còn tiếp tục như vậy, mọi người đều cảm thấy khó khăn.
Allen ngây ngất tỏa bong bóng trái tim màu hồng, chú ý tới Noreen còn đang gào khóc, chỉ có thể bất đắc dĩ tiến lên khuyên nhủ: Noreen, em đừng như vậy, em sẽ gặp được bạn lữ tương lai của em, chính là thú nhân đối với em tốt nhất. Cũng là hắn nhìn tiểu giống cái này lớn lên, hắn không đến mức ý chí sắt đá.
Liễu Thư chậc chậc thầm than, quả nhiên, xã hội nguyên thuỷ thực phóng khoáng, nếu là người hiện đại thì lúc này nên khóc như hoa lê đẫm mưa chọc người trìu mến. Còn Noreen cực kì phóng túng, oa oa khóc lớn, nước mắt nước mũi cùng tuôn, cả khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đã biến thành mặt mèo hoa, cũng không thấy người chung quanh ghét bỏ.
Vừa lau nước mũi nước mắt trên mặt, tiểu giống cái Noreen dừng khóc trong một giây, nhìn Allen quật cường nói: Hừ, dù sao thì em sẽ không buông tay, các người cứ chờ đi, chỉ cần không có khế ước thì em còn có thể. Nói xong cũng không để ý những người khác, tách mọi người ra liền bỏ chạy đi rồi.
Cái kia... ngượng ngùng, Noreen tính tình cứ như vậy. Noah gãi gãi ót, nhìn nhìn Allen và Liễu Thư, ngượng ngùng cười cười nói: Hai người cũng nhanh trở về đi thôi, tôi đi xem.
Kỳ thực tôi vốn cũng nghĩ đến Allen sẽ chờ Noreen trưởng thành. Kathy từ từ đến một câu này, trên mặt mọi người đều hơi cứng đờ, Abby vội ho một tiếng, đen cả mặt. Đây thật là tự vạch áo cho người xem lưng, thế nào mà hắn lại coi trọng một giống cái ngốc làm cho người ta không thể chống đỡ được như vậy hả, thật là triệt để bi thống.
Eva, không phải cậu nói đi nhà cậu ăn sao, được, cứ định như vậy đi. Giống như là không có nghe được lời Kathy nói, Liễu Thư biểu tình như thường nói.
Ực... Sửng sốt một chút, phản ứng kịp, Eva vội gật đầu: Đúng đúng, nhưng mà hôm nay nhà mình không có người ở, lửa cũng chưa nhóm đâu, vẫn là đi qua chỗ cậu đi, như mà mình nấu cơm.
Được. Cho dù không nói cô cũng tính như vậy, Liễu Thư gật gật đầu: Vậy đi thôi. Những người khác mặc kệ xem náo nhiệt hay là đang làm gì, đều đi rồi, bọn họ cũng cần phải trở về.
Allen cảm xúc suy sụp, hắn cảm thấy Liễu Thư hẳn là tức giận, ai cũng sẽ như vậy, dù sao hôm nay chuyện này xảy ra quả thật là bởi vì mình, có ảo não thế nào đi nữa thì cũng không thể tỏ rõ tâm tình hiện tại của hắn.
Anh còn đứng ngẩn ra đó làm cái gì, đi mau. Cô quay đầu liếc mắt nhìn thú nhân cúi thấp đầu đi quá chậm một, đột nhiên thì thấy con hàng này rất đáng thương. Nếu hình người có hai cái lỗ tai mà nói, như vậy hiện tại khẳng định là đang cụp xuống, cô mắng trong lòng 'đáng', lại yên lặng đau lòng, cuối cùng vẫn lắc đầu, kêu một tiếng.
Vẫn là câu nói kia, nếu có lỗ tai, hiện tại sau khi nghe nói như thế, hai cái lỗ tai tròn tròn của Allen sẽ 'bật mạnh' một dựng thẳng lên, tưởng tượng thấy hình ảnh đó, Liễu Thư nhịn không được cười.
Nhìn thấy ý cười của Liễu Thư, biết cô khẳng định không phải đang trách mình, Allen được một tấc lại muốn tiến một thước lập tức đi nhanh hai bước tiến lên, thật cẩn thận vươn tay giữ chặt đối phương: Tiểu Thư...
Buông tay. Cô mới không thừa nhận mình có chút mềm lòng đâu, đáng tiếc mình là lông tơ khống, nếu hiện tại Allen hóa thành một con mèo bự mà nói, chắc chắn cô sẽ không chống cự được đi...
Liễu Thư quyết định thu hồi những lời này, nhất là khi nhìn đến thú nhân trước mắt một giây hóa thành mèo bự, khóe miệng nhịn không được co rút mãi, cái tình huống gì đây, chẳng qua mình là nghĩ một chút mà thôi, tới mức này sao.
Thú nhân đương nhiên sẽ không nói, hắn đã sớm cảm giác được Liễu Thư mê luyến đối với hình thú của hắn không thể nào lý giải được. Đương nhiên cái này với hắn mà nói quả thực là cái kinh hỉ, kỳ thực thú nhân càng thích hình thú của mình, bởi vì như vậy có vẻ có lực lượng. Bọn họ là tín ngưỡng thần thú, thần thú thì lại đại biểu cho lực lượng không gì sánh kịp.
Đối với cái yêu thích này của Liễu Thư Allen rất cao hứng, mỗi khi hóa thành hình thú nhìn thấy cái loại ánh mắt lửa nóng không chống đỡ nổi của cô nhìn mình, đều làm cho hắn dâng lên một nỗi xúc động từ đáy lòng bành trướng tới một chỗ nào đó. Nhưng mà đều bị hắn ngăn chặn, hắn là thú nhân tốt không thể như vậy.
Khi nhìn thấy ánh mắt Liễu Thư mềm đi, biết mình lại đúng rồi, còn mèo bự không khỏi sung sướng nheo mắt thú lại. Một cái đuôi cọp như roi thép chậm rì vung qua vung lại ở phía sau lưng, một đầu màu đỏ kim khe khẽ kề đi qua cọ a cọ. Cọ đến nỗi Liễu Thư có muốn tránh cũng không chỗ để tránh, chỉ có thể oán hận xoa cái đầu màu đỏ kim của thú nhân, vò đến rối loạn mới bỏ qua.
Thật tàn bạo vò mèo bự một chút, Liễu Thư ngẩng đầu thì thấy, hay thật, mọi người đi hết rồi, chỉ thừa lại hai người bọn họ. Mấy người Eva thì không cần phải nói, khẳng định là cố ý rồi, cô rất ấm ức lại trừng mắt liếc nhìn Allen còn đang khoe mẽ cọ trên người mình một, tức giận nói: Được rồi được rồi, mau trở về đi thôi, chậm nữa thì sẽ không được ăn, tôi cũng đói bụng.
Vừa nghe Liễu Thư đói bụng, Allen cũng không làm gì khác, tiến lên vài bước, dùng cái đuôi ngoắc ngoắc Liễu Thư, ý bảo nàng ngồi lên đi. Liễu Thư cũng không trì hoãn nhiều, dù sao đã ngồi qua rất nhiều lần, cô sải chân một bước an vị trên người mèo bự cố ý nằm thấp xuống, ngồi
Chẳng qua ý tưởng thì tốt đẹp, sự thật lại không như cô ta dự đoán. Allen vốn còn rất ủy khuất, nhưng Liễu Thư nói câu kia '... Thuộc về ta', làm cho hắn sóng lòng sôi sục. Đây quả thực chính là tuyên ngôn, thú nhân còn kém không kích động tiến lên ôm lấy giống cái mà hổ gầm một tiếng, nhưng nghĩ đến tính tình Liễu Thư, vẫn là từ bỏ, chớ chọc nàng mất hứng.
Thấy em gái nhà mình khóc nức nở, Noah vừa đau lòng lại vừa đau đầu, không phải hắn làm anh trai không giúp đỡ em gái, nhưng loại chuyện này làm sao hắn có thể nhúng tay chứ. Allen không thích Liễu Thư hoặc là Liễu Thư không vừa ý hắn thì còn tốt, nhưng mà hai người đều sắp khế ước, vừa rồi còn tuyên ngôn cho nhau kìa, cho dù là cây kim, cũng không cách nào chen vào, còn tiếp tục như vậy, mọi người đều cảm thấy khó khăn.
Allen ngây ngất tỏa bong bóng trái tim màu hồng, chú ý tới Noreen còn đang gào khóc, chỉ có thể bất đắc dĩ tiến lên khuyên nhủ: Noreen, em đừng như vậy, em sẽ gặp được bạn lữ tương lai của em, chính là thú nhân đối với em tốt nhất. Cũng là hắn nhìn tiểu giống cái này lớn lên, hắn không đến mức ý chí sắt đá.
Liễu Thư chậc chậc thầm than, quả nhiên, xã hội nguyên thuỷ thực phóng khoáng, nếu là người hiện đại thì lúc này nên khóc như hoa lê đẫm mưa chọc người trìu mến. Còn Noreen cực kì phóng túng, oa oa khóc lớn, nước mắt nước mũi cùng tuôn, cả khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đã biến thành mặt mèo hoa, cũng không thấy người chung quanh ghét bỏ.
Vừa lau nước mũi nước mắt trên mặt, tiểu giống cái Noreen dừng khóc trong một giây, nhìn Allen quật cường nói: Hừ, dù sao thì em sẽ không buông tay, các người cứ chờ đi, chỉ cần không có khế ước thì em còn có thể. Nói xong cũng không để ý những người khác, tách mọi người ra liền bỏ chạy đi rồi.
Cái kia... ngượng ngùng, Noreen tính tình cứ như vậy. Noah gãi gãi ót, nhìn nhìn Allen và Liễu Thư, ngượng ngùng cười cười nói: Hai người cũng nhanh trở về đi thôi, tôi đi xem.
Kỳ thực tôi vốn cũng nghĩ đến Allen sẽ chờ Noreen trưởng thành. Kathy từ từ đến một câu này, trên mặt mọi người đều hơi cứng đờ, Abby vội ho một tiếng, đen cả mặt. Đây thật là tự vạch áo cho người xem lưng, thế nào mà hắn lại coi trọng một giống cái ngốc làm cho người ta không thể chống đỡ được như vậy hả, thật là triệt để bi thống.
Eva, không phải cậu nói đi nhà cậu ăn sao, được, cứ định như vậy đi. Giống như là không có nghe được lời Kathy nói, Liễu Thư biểu tình như thường nói.
Ực... Sửng sốt một chút, phản ứng kịp, Eva vội gật đầu: Đúng đúng, nhưng mà hôm nay nhà mình không có người ở, lửa cũng chưa nhóm đâu, vẫn là đi qua chỗ cậu đi, như mà mình nấu cơm.
Được. Cho dù không nói cô cũng tính như vậy, Liễu Thư gật gật đầu: Vậy đi thôi. Những người khác mặc kệ xem náo nhiệt hay là đang làm gì, đều đi rồi, bọn họ cũng cần phải trở về.
Allen cảm xúc suy sụp, hắn cảm thấy Liễu Thư hẳn là tức giận, ai cũng sẽ như vậy, dù sao hôm nay chuyện này xảy ra quả thật là bởi vì mình, có ảo não thế nào đi nữa thì cũng không thể tỏ rõ tâm tình hiện tại của hắn.
Anh còn đứng ngẩn ra đó làm cái gì, đi mau. Cô quay đầu liếc mắt nhìn thú nhân cúi thấp đầu đi quá chậm một, đột nhiên thì thấy con hàng này rất đáng thương. Nếu hình người có hai cái lỗ tai mà nói, như vậy hiện tại khẳng định là đang cụp xuống, cô mắng trong lòng 'đáng', lại yên lặng đau lòng, cuối cùng vẫn lắc đầu, kêu một tiếng.
Vẫn là câu nói kia, nếu có lỗ tai, hiện tại sau khi nghe nói như thế, hai cái lỗ tai tròn tròn của Allen sẽ 'bật mạnh' một dựng thẳng lên, tưởng tượng thấy hình ảnh đó, Liễu Thư nhịn không được cười.
Nhìn thấy ý cười của Liễu Thư, biết cô khẳng định không phải đang trách mình, Allen được một tấc lại muốn tiến một thước lập tức đi nhanh hai bước tiến lên, thật cẩn thận vươn tay giữ chặt đối phương: Tiểu Thư...
Buông tay. Cô mới không thừa nhận mình có chút mềm lòng đâu, đáng tiếc mình là lông tơ khống, nếu hiện tại Allen hóa thành một con mèo bự mà nói, chắc chắn cô sẽ không chống cự được đi...
Liễu Thư quyết định thu hồi những lời này, nhất là khi nhìn đến thú nhân trước mắt một giây hóa thành mèo bự, khóe miệng nhịn không được co rút mãi, cái tình huống gì đây, chẳng qua mình là nghĩ một chút mà thôi, tới mức này sao.
Thú nhân đương nhiên sẽ không nói, hắn đã sớm cảm giác được Liễu Thư mê luyến đối với hình thú của hắn không thể nào lý giải được. Đương nhiên cái này với hắn mà nói quả thực là cái kinh hỉ, kỳ thực thú nhân càng thích hình thú của mình, bởi vì như vậy có vẻ có lực lượng. Bọn họ là tín ngưỡng thần thú, thần thú thì lại đại biểu cho lực lượng không gì sánh kịp.
Đối với cái yêu thích này của Liễu Thư Allen rất cao hứng, mỗi khi hóa thành hình thú nhìn thấy cái loại ánh mắt lửa nóng không chống đỡ nổi của cô nhìn mình, đều làm cho hắn dâng lên một nỗi xúc động từ đáy lòng bành trướng tới một chỗ nào đó. Nhưng mà đều bị hắn ngăn chặn, hắn là thú nhân tốt không thể như vậy.
Khi nhìn thấy ánh mắt Liễu Thư mềm đi, biết mình lại đúng rồi, còn mèo bự không khỏi sung sướng nheo mắt thú lại. Một cái đuôi cọp như roi thép chậm rì vung qua vung lại ở phía sau lưng, một đầu màu đỏ kim khe khẽ kề đi qua cọ a cọ. Cọ đến nỗi Liễu Thư có muốn tránh cũng không chỗ để tránh, chỉ có thể oán hận xoa cái đầu màu đỏ kim của thú nhân, vò đến rối loạn mới bỏ qua.
Thật tàn bạo vò mèo bự một chút, Liễu Thư ngẩng đầu thì thấy, hay thật, mọi người đi hết rồi, chỉ thừa lại hai người bọn họ. Mấy người Eva thì không cần phải nói, khẳng định là cố ý rồi, cô rất ấm ức lại trừng mắt liếc nhìn Allen còn đang khoe mẽ cọ trên người mình một, tức giận nói: Được rồi được rồi, mau trở về đi thôi, chậm nữa thì sẽ không được ăn, tôi cũng đói bụng.
Vừa nghe Liễu Thư đói bụng, Allen cũng không làm gì khác, tiến lên vài bước, dùng cái đuôi ngoắc ngoắc Liễu Thư, ý bảo nàng ngồi lên đi. Liễu Thư cũng không trì hoãn nhiều, dù sao đã ngồi qua rất nhiều lần, cô sải chân một bước an vị trên người mèo bự cố ý nằm thấp xuống, ngồi
/215
|