Liễu Thư có chút ấn tượng duy nhất chính là tro than thêm mỡ động vật là có thể sinh ra phản ứng sự xà phòng hoá, còn có dầu mỡ thêm chút kiềm, cô không quá hiểu biết cụ thể, nhưng biết chút thứ này thì đã rất tốt rồi.
Mình muốn đốt mấy cái này. Liễu Thư chỉ vào một đống lá cỏ dưới sự cố gắng tìm kiếm của hai người nói.
A? Vậy rốt cuộc cậu muốn làm cái gì? Kathy khó hiểu, chớp mắt hỏi.
Muốn giải thích mà nói còn phải tốn nhiều võ mồm, Liễu Thư tiết kiệm phiền toái, lắc đầu nói: Trước đừng hỏi, cậu lại đi tìm một ít cỏ cây khô héo, mình trở về lấy đá lửa. Lúc đi đã quên lấy.
Đá lửa chính là tảng đá sinh tồn, lửa đối với thú nhân mà nói vô cùng quan trọng, nó có thể nấu chín thực phẩm, xua rét lạnh, dự phòng mãnh thú. Mà đá lửa cũng vô cùng trân quý, cũng không phải là mỗi nhà đều có, càng nhiều là mấy nhà dùng chung, mà trong lò sưởi sẽ thói quen giữ lại mồi lửa, cho nên cũng không cần mỗi lần nhóm lửa đều phải dùng đá lửa. Khối này là thuộc về bản thân Allen, là thời điểm hắn ra ngoài tìm được, có thể làm vật riêng tư. Dặn dò Kathy một câu, Liễu Thư trở về lấy đá lửa, thuận tiện nhìn xem Lỗ Cách đang ngủ, đừng để thức dậy không thấy người lớn ở bên cạnh lại khóc nháo.
Lỗ Cách còn đang ngủ say, tã cũng khô mát, vì suy nghĩ an toàn cho hắn ngủ mà trên giường vây quanh một tầng đệm da thú, tránh cho đứa nhỏ đầu gấu này thức dậy bò loạn rồi ngã xuống. Sau khi cầm đá lửa thì cô vội vàng lại đi trở về.
Thế nào, nhiều như vậy đủ đi? Lau đi mồ hôi trên trán, Kathy cười hì hì tranh công nói với Liễu Thư.
Được. Liễu Thư buồn cười: Đến lúc đó cậu chính là đệ nhất công thần, nếu là thành công, không bằng để cho cậu dạy cái này cho nhóm giống cái khác trong bộ lạc đi, tin tưởng bọn họ cũng sẽ thực thích, thực sự cảm kích cậu. Biết Kathy thích lấy cái mình biết đến dạy người khác, Liễu Thư đầu thả mồi.
Cũng không ngoài dự đoán, tiểu giống cái còn kém không có cao hứng vỗ tay: Được được, đã như vậy chúng ta cũng nhanh chút, hiện tại đủ, thì đốt đi.
Tìm cái mấy cỏ khô làm mồi nhóm lửa, đợi cầm đá lửa đốt lên, lấy lửa dẫn tới chỗ là cỏ cây hai người chất đống mà đốt. Đống cỏ này cũng không phải toàn bộ đều là cỏ cây khô, cũng có ẩm ướt, cho nên một đám khói đặc toát ra từ trong đó. Nhìn thế lửa cháy, biết đây là phải đốt một hồi, Liễu Thư làm tốt biện pháp phòng cháy chung quanh, cũng may thời tiết hiện tại cũng không sẽ phát sinh hành vi hoả hoạn gì.
Cái này còn phải đốt một hồi, chúng ta đi về trước, đợi lát nữa lại đến. Liễu Thư lôi kéo Kathy nói.
Ừ. Xem tình huống xác thực như thế, Kathy đồng ý gật gật đầu: Vậy trở về đi.
Chờ thêm hai mươi phút sau hai người lại tới đây, đống cỏ lá đã sớm bị đốt thành tro tàn, chung quanh đều là dấu vết sau đốt cháy, đen tuyền. Khói đặc nơi này đương nhiên khiến cho những người khác trong bộ lạc chú ý, nhưng phần lớn thú nhân lúc này đã đi ra ngoài, mấy giống cái trông thấy đã kêu a sao lớn tuổi đến xem.
Thời điểm Liễu Thư và Kathy đang thu thập tro than cất vào trong túi da thú thì thấy có người đi tới.
Liễu Thư Kathy, các con làm cái gì vậy đây, vừa rồi trông thấy nơi này có khói đặc bay lên, có phải cháy hay không, ở nơi nào? Trong thời tiết mưa dông sẽ có cây bị sấm sét bổ trúng mà bốc cháy, do đó dẫn phát lửa lớn trong rừng cây. Cho nên đối với lửa, các thú nhân là vừa kính vừa e sợ lại hướng tới, rất là mâu thuẫn. Thấy được nơi đây có khói bốc lên, cũng khẩn trương, nhất là nhìn đến một chút dấu vết đốt cháy.
Ngượng ngùng, a sao. Biết là lửa đã dẫn nhóm giống cái a sao tới đây, Liễu Thư hơi có áy náy: Con chỉ là đốt một ít cỏ dại, không có làm cái gì.
Đúng vậy đúng vậy, chính là nhiều cỏ, nên đốt lâu chút. Muốn cấp cho mọi người kinh hỉ, Kathy hát đệm giấu diếm mục đích thật sự của hai người họ: Các a sao xem, đều không có cháy hỏng cái gì, không có nguy hiểm.
Nhóm giống cái đều ngẩn người, không nghĩ tới là cái lý do này, nhìn nhìn lại, chung quanh xác thực theo như lời Kathy, dấu vết nhóm lửa chỉ có một mảnh đó, vẫn là đất trống, thật là không có nguy hiểm tổn hại. Lúc này mới từ bỏ, nhưng mà vẫn lời nói thấm thía dạy vài câu, tiểu hài tử không cần nghịch lửa rồi mới nhất nhất rời đi.
Chúng ta lừa nhóm a sao không có việc gì chứ? Kathy vẫn có chút không yên, dù sao lần đầu tiên không thành thật, nên rất chột dạ. Liễu Thư tự nhiên không có mấy băn khoăn này, chẳng hề để ý: Yên tâm đi, hiện tại là thí nghiệm, còn không có biết được thành công hay không đâu, nếu không được, chẳng phải là làm cho người ta cao hứng hụt một hồi.
Ngẫm lại cũng đúng, Kathy gật đầu, mang theo non nửa bao phân tro, đuổi kịp bước chân của Liễu Thư.
Cho nên dụng cụ đều tương đối đầy đủ, mọi chuyện đã sẵn sàng, ở bên ngoài bẻ khối gậy gỗ, cuối cùng nhìn xem thật là không thiếu gì, cô mới cắn răng nhịn đau đều lấy ra mỡ mình thật vất vả tích góp từng tí một, mỡ động vật cái gì, cũng chỉ vật này thay thế rồi. (ed: theo mình hiểu thì làm xà phòng sẽ dùng dầu thiên nhiên như dầu dừa và tinh dầu nữa. Nhưng ở đây chưa có dầu tự nhiên nên nữ chính dùng mỡ động vật thay thế)
Còn phải dùng mỡ hả? Trước không nói Liễu Thư, Kathy nhìn cũng đau lòng, mỡ rất hiếm có, tuy rằng mỡ là dùng thịt để luyện ra, nhưng cũng phải nhìn là cái thịt gì, có thú trên người có rất ít thịt béo nên tinh luyện không được: Dùng cái khác không được sao, nhất định phải dùng mỡ làm cái gì, chẳng lẽ xào đám tro bụi đó?
Vốn còn đang đau thịt, cô thấy bộ dạng Kathy thì trực tiếp nở nụ cười, tức thì bị lời của cô ấy nói mà cười khổ không thôi. Liễu Thư không nói gì, chẳng lẽ cô nói cùng với cô ấy cái gì là sự phản ứng xà phòng hoá, và phương trình hoá học sao? Đó cũng quá hãm hại rồi, cho dù cô nói, hiểu hay không còn là một chuyện khác, cô vội ho nhẹ một tiếng mới nói: Không có biện pháp, nhất định phải dùng. Trước khi cô không có biện pháp rất tốt khác, thì đành phải vậy.
Một khi đã như vậy, vậy thì chỉ có thể bất đắc dĩ, tuy rằng đồng ý, Kathy vẫn không cam lòng, đáy lòng cũng âm thầm nói, nhất định phải làm cái xà phòng gì đó ra được, nếu không thật sự là rất thực xin lỗi bao nhiêu mỡ này, có thể làm rất nhiều ăn ngon đó.
Kỳ thực mỡ cũng cũng không cần bao nhiêu, Liễu Thư đều đã thả mỡ đọng
Mình muốn đốt mấy cái này. Liễu Thư chỉ vào một đống lá cỏ dưới sự cố gắng tìm kiếm của hai người nói.
A? Vậy rốt cuộc cậu muốn làm cái gì? Kathy khó hiểu, chớp mắt hỏi.
Muốn giải thích mà nói còn phải tốn nhiều võ mồm, Liễu Thư tiết kiệm phiền toái, lắc đầu nói: Trước đừng hỏi, cậu lại đi tìm một ít cỏ cây khô héo, mình trở về lấy đá lửa. Lúc đi đã quên lấy.
Đá lửa chính là tảng đá sinh tồn, lửa đối với thú nhân mà nói vô cùng quan trọng, nó có thể nấu chín thực phẩm, xua rét lạnh, dự phòng mãnh thú. Mà đá lửa cũng vô cùng trân quý, cũng không phải là mỗi nhà đều có, càng nhiều là mấy nhà dùng chung, mà trong lò sưởi sẽ thói quen giữ lại mồi lửa, cho nên cũng không cần mỗi lần nhóm lửa đều phải dùng đá lửa. Khối này là thuộc về bản thân Allen, là thời điểm hắn ra ngoài tìm được, có thể làm vật riêng tư. Dặn dò Kathy một câu, Liễu Thư trở về lấy đá lửa, thuận tiện nhìn xem Lỗ Cách đang ngủ, đừng để thức dậy không thấy người lớn ở bên cạnh lại khóc nháo.
Lỗ Cách còn đang ngủ say, tã cũng khô mát, vì suy nghĩ an toàn cho hắn ngủ mà trên giường vây quanh một tầng đệm da thú, tránh cho đứa nhỏ đầu gấu này thức dậy bò loạn rồi ngã xuống. Sau khi cầm đá lửa thì cô vội vàng lại đi trở về.
Thế nào, nhiều như vậy đủ đi? Lau đi mồ hôi trên trán, Kathy cười hì hì tranh công nói với Liễu Thư.
Được. Liễu Thư buồn cười: Đến lúc đó cậu chính là đệ nhất công thần, nếu là thành công, không bằng để cho cậu dạy cái này cho nhóm giống cái khác trong bộ lạc đi, tin tưởng bọn họ cũng sẽ thực thích, thực sự cảm kích cậu. Biết Kathy thích lấy cái mình biết đến dạy người khác, Liễu Thư đầu thả mồi.
Cũng không ngoài dự đoán, tiểu giống cái còn kém không có cao hứng vỗ tay: Được được, đã như vậy chúng ta cũng nhanh chút, hiện tại đủ, thì đốt đi.
Tìm cái mấy cỏ khô làm mồi nhóm lửa, đợi cầm đá lửa đốt lên, lấy lửa dẫn tới chỗ là cỏ cây hai người chất đống mà đốt. Đống cỏ này cũng không phải toàn bộ đều là cỏ cây khô, cũng có ẩm ướt, cho nên một đám khói đặc toát ra từ trong đó. Nhìn thế lửa cháy, biết đây là phải đốt một hồi, Liễu Thư làm tốt biện pháp phòng cháy chung quanh, cũng may thời tiết hiện tại cũng không sẽ phát sinh hành vi hoả hoạn gì.
Cái này còn phải đốt một hồi, chúng ta đi về trước, đợi lát nữa lại đến. Liễu Thư lôi kéo Kathy nói.
Ừ. Xem tình huống xác thực như thế, Kathy đồng ý gật gật đầu: Vậy trở về đi.
Chờ thêm hai mươi phút sau hai người lại tới đây, đống cỏ lá đã sớm bị đốt thành tro tàn, chung quanh đều là dấu vết sau đốt cháy, đen tuyền. Khói đặc nơi này đương nhiên khiến cho những người khác trong bộ lạc chú ý, nhưng phần lớn thú nhân lúc này đã đi ra ngoài, mấy giống cái trông thấy đã kêu a sao lớn tuổi đến xem.
Thời điểm Liễu Thư và Kathy đang thu thập tro than cất vào trong túi da thú thì thấy có người đi tới.
Liễu Thư Kathy, các con làm cái gì vậy đây, vừa rồi trông thấy nơi này có khói đặc bay lên, có phải cháy hay không, ở nơi nào? Trong thời tiết mưa dông sẽ có cây bị sấm sét bổ trúng mà bốc cháy, do đó dẫn phát lửa lớn trong rừng cây. Cho nên đối với lửa, các thú nhân là vừa kính vừa e sợ lại hướng tới, rất là mâu thuẫn. Thấy được nơi đây có khói bốc lên, cũng khẩn trương, nhất là nhìn đến một chút dấu vết đốt cháy.
Ngượng ngùng, a sao. Biết là lửa đã dẫn nhóm giống cái a sao tới đây, Liễu Thư hơi có áy náy: Con chỉ là đốt một ít cỏ dại, không có làm cái gì.
Đúng vậy đúng vậy, chính là nhiều cỏ, nên đốt lâu chút. Muốn cấp cho mọi người kinh hỉ, Kathy hát đệm giấu diếm mục đích thật sự của hai người họ: Các a sao xem, đều không có cháy hỏng cái gì, không có nguy hiểm.
Nhóm giống cái đều ngẩn người, không nghĩ tới là cái lý do này, nhìn nhìn lại, chung quanh xác thực theo như lời Kathy, dấu vết nhóm lửa chỉ có một mảnh đó, vẫn là đất trống, thật là không có nguy hiểm tổn hại. Lúc này mới từ bỏ, nhưng mà vẫn lời nói thấm thía dạy vài câu, tiểu hài tử không cần nghịch lửa rồi mới nhất nhất rời đi.
Chúng ta lừa nhóm a sao không có việc gì chứ? Kathy vẫn có chút không yên, dù sao lần đầu tiên không thành thật, nên rất chột dạ. Liễu Thư tự nhiên không có mấy băn khoăn này, chẳng hề để ý: Yên tâm đi, hiện tại là thí nghiệm, còn không có biết được thành công hay không đâu, nếu không được, chẳng phải là làm cho người ta cao hứng hụt một hồi.
Ngẫm lại cũng đúng, Kathy gật đầu, mang theo non nửa bao phân tro, đuổi kịp bước chân của Liễu Thư.
Cho nên dụng cụ đều tương đối đầy đủ, mọi chuyện đã sẵn sàng, ở bên ngoài bẻ khối gậy gỗ, cuối cùng nhìn xem thật là không thiếu gì, cô mới cắn răng nhịn đau đều lấy ra mỡ mình thật vất vả tích góp từng tí một, mỡ động vật cái gì, cũng chỉ vật này thay thế rồi. (ed: theo mình hiểu thì làm xà phòng sẽ dùng dầu thiên nhiên như dầu dừa và tinh dầu nữa. Nhưng ở đây chưa có dầu tự nhiên nên nữ chính dùng mỡ động vật thay thế)
Còn phải dùng mỡ hả? Trước không nói Liễu Thư, Kathy nhìn cũng đau lòng, mỡ rất hiếm có, tuy rằng mỡ là dùng thịt để luyện ra, nhưng cũng phải nhìn là cái thịt gì, có thú trên người có rất ít thịt béo nên tinh luyện không được: Dùng cái khác không được sao, nhất định phải dùng mỡ làm cái gì, chẳng lẽ xào đám tro bụi đó?
Vốn còn đang đau thịt, cô thấy bộ dạng Kathy thì trực tiếp nở nụ cười, tức thì bị lời của cô ấy nói mà cười khổ không thôi. Liễu Thư không nói gì, chẳng lẽ cô nói cùng với cô ấy cái gì là sự phản ứng xà phòng hoá, và phương trình hoá học sao? Đó cũng quá hãm hại rồi, cho dù cô nói, hiểu hay không còn là một chuyện khác, cô vội ho nhẹ một tiếng mới nói: Không có biện pháp, nhất định phải dùng. Trước khi cô không có biện pháp rất tốt khác, thì đành phải vậy.
Một khi đã như vậy, vậy thì chỉ có thể bất đắc dĩ, tuy rằng đồng ý, Kathy vẫn không cam lòng, đáy lòng cũng âm thầm nói, nhất định phải làm cái xà phòng gì đó ra được, nếu không thật sự là rất thực xin lỗi bao nhiêu mỡ này, có thể làm rất nhiều ăn ngon đó.
Kỳ thực mỡ cũng cũng không cần bao nhiêu, Liễu Thư đều đã thả mỡ đọng
/215
|