Editor: ChieuNinh
Tốc độ của thú nhân rất nhanh cho dù là nửa thú hóa cũng không thể so với tầm thường, chẳng qua sừng tê giác thú bị mất ấu tể sắp nổi điên cũng không phải chỉ ngồi không, tứ chi dùng sức bước dài, tuyệt đối không đơn giản.
Ta đi, cũng sắp đuổi kịp rồi. Oman quay đầu liếc mắt nhìn một cái thì bị dọa nhảy dựng, khoảng cách hiện tại theo bọn họ làm bất cẩn một cái là đuổi theo ngay, nhất thời lại càng vung chân chạy đi.
Hiện tại đã là đêm khuya, đúng là thời điểm sắc trời mờ tối, nhưng mà bởi vì tuyết nên tầm nhìn chung quanh vẫn rất cao, phỏng đoán khoảng cách với bầy sói, Allen mím môi: Anh hóa thú hình đi trước, em đuổi theo phía sau.
Oman cho rằng Allen lại muốn một mình một người, vốn nghĩ không đồng ý, nhưng mà nhìn sắc mặt hắn lúc này cũng không phải thời điểm để từ chối, khẽ cắn môi rồi hóa thú trong một giây, mở ra cánh bay lên trời cao, bay đi rất nhanh tới phương hướng bầy sói.
Allen cầm lấy tiểu ấu tể sừng tê giác thú, vẫn để lại không ít hơi thở ở ven đường, nhưng mà đồng thời tốc độ cũng tăng lên, hắn không đến mức vì thế mà không cần mệnh của mình. Đợi cảm thấy thời cơ không sai biệt lắm, mà phía sau cảm xúc đại quân sừng tê giác thú cũng bị treo cao cao, có lẽ sẽ không gặp được chuyện gì ngoài ý muốn mà dừng lại, thế này hắn mới mở rộng một đôi cánh, nhưng mà bay đi sát đất. Cũng may ở vùng này cây cối trống trải, cũng không có bao nhiêu chướng ngại vật, hắn cẩn thận bay cũng không lo ngại.
Nhìn nhóc con trong tay, hắn không do dự liền dùng móng vuốt sắc bén xé rách một cái chân trước của nó, nhất thời máu tươi rơi ra, để lại một chuỗi giọt máu trên mặt tuyết. Trong không khí rét lạnh truyền đến mùi máu tươi sau đó nhóm sừng tê giác thú đuổi theo không ngừng trở nên táo bạo dị thường. Nhận được cái mình muốn, Allen không hề do dự mà tốc độ lại nhanh hơn, quăng một đám sừng tê giác thú ở sau người rất xa.
Allen. Đợi đến mục đích của bọn họ, thì nhìn thấy Oman đã sớm đợi, Allen đảo qua hắn từ trên xuống dưới, thì phát hiện đã không thấy ấu tể hắn bắt.
Anh ném vào trong bầy sói. Oman duy trì thú hình nói.
... Allen... : Ừm, tốt, đợi em một chút, em cũng ném đi qua.
Được, nhanh chút, vừa rồi tộc trưởng bên kia đang thúc dục.
Hắn cũng muốn tốc chiến tốc thắng, đã xa cách Liễu Thư một ngày rồi, Allen thống khoái thừa nhận hắn nhớ cô, rất nhớ cô, nhất là từng bước tính kế sừng tê giác thú đi vào bẫy, thì càng nhớ.
Lúc này bầy sói cũng sôi trào, nói đến chúng nó cũng thực sự không hay ho, mùa đông này chẳng những bị tới sớm, lại còn dài hơn, mùa đông vốn đã không dễ chịu, huống chi lại như vậy. Đợi khi mùa đông qua hơn phân nửa, sau khi thật sự tìm không ra đồ ăn, mấy con sói đầu đàn tụ tập cùng một chỗ chuẩn bị đánh chủ ý lên bộ lạc thú nhân. Cái ý tưởng này hay, hơn nữa bầy sói tụ tập đến cũng không phải là một số lượng nhỏ, đương nhiên, thú nhân cũng tuyệt đối không phải không có năng lực phản kháng, đến lúc đó cũng có thể là đả thương địch thủ một ngàn tự tổn hại tám trăm, nhưng dưới nguy cơ sinh tồn đã không thể để ý nhiều như vậy.
Nghĩ xong hết, trước khi đi ra ngoài đánh một trận đánh ác liệt thì vui vẻ ăn no một bữa, cho dù tăng thêm bữa cơm cũng tốt. Cũng không nghĩ tới chính là vừa đi như vậy, thì toàn bộ tộc đàn lớn lâm thời đã sắp chôn vùi một nửa, nếu không phải mấy con sói đầu lĩnh nhận thấy được không đúng, chỉ sợ lúc này tổn thất còn muốn gia tăng lên thêm.
Thú chính là thú, chúng nó không có biện pháp tiến hóa thành sinh vật cao cấp như thú nhân này, cho nên chúng nó cũng không cách nào nghĩ thông suốt hết thảy. Không biết thú nhân lại xuất hiện từ đâu, một chút hơi thở cũng không cảm giác được, xuất quỷ nhập thần, còn có những thứ cạm bẫy xa lạ làm cho bầy sói sợ hãi. Đúng, sợ hãi, cho dù chống lại thú nhân chúng nó cũng dám là sói hung ác, chúng nó sợ thứ có thể nói đơn giản là cạm bẫy này.
Bầy sói vẫn tập trung ở tại lãnh địa lâm thời, vốn có bốn con sói đầu đàn hiện tại chỉ còn lại có ba con, trong đó còn có một con què một chân, trên cái đùi kia còn kéo theo một sợi dây, đó là cạm bẫy của các thú nhân. Hiện tại một đầu dây khác buộc thật chặt vào trong máu thịt chân trái phía sau của con sói màu rám nắng. Cái chân kia vết máu loang lổ, có thể thấy được xương trắng dày đặc, hiển nhiên sức chiến đấu giảm xuống thẳng tắp.
Bốn con đầu đàn trực tiếp mất hai, đả kích đối với bầy sói không thể nói là không lớn, sói đầu đàn đều là tồn tại mạnh nhất trong bầy sói, dù sao trong đám thú bọn nó càng thi hành lực lượng vi tôn, sẽ không giống tộc trưởng Lôi Đức tìm kiếm người lãnh đạo liếc mắt một cái thì các phương diện đều thích hợp.
Lúc này thì càng thể hiện ra chênh lệch giữa thú thuần túy và thú nhân, bầy sói vốn là tụ tập lâm thời, mà ràng buộc giữa chúng nó chính là bốn con sói đầu đàn, hiện tại đã chết một con, bầy sói của con sói đó hiện tại rục rịch, muốn chọn ra một con sói đầu đàn khác. Con sói què chân thì càng không cần phải nói, nội bộ nhà mình mâu thuẫn, đám sói đều đã nhìn chăm chú muốn trong quyết đấu cướp đoạt địa vị thủ lĩnh.
Bầy sói căn bản không để ý hiện tại có phải lúc có thích hợp hay không, bọn nó chính là dựa theo bản năng đến hành động. Lập tức trong tộc quần con sói đầu đàn màu rám nắng bị thương liền có con không an phận nhảy ra quyết đấu với nó. Đây là không thể tránh né, cũng không có cách nào trốn tránh, con sói đầu đàn bị thương chỉ có thể ứng chiến, tuyệt không lùi bước.
Sói khác rất ăn ý nhường ra khoảnh đất trống, ngay cả hai con sói đầu đàn bầy sói khác cũng lui đi, nhường ra sân chiến đấu. Chẳng qua con sói đầu đàn chính là sói đầu đàn, cho dù là bị thương vẫn có thể đánh một trận. Chỉ là chờ sau khi đánh bại hai con thì cũng vô lực tiếp tục, bị một con nổi giận giống vậy, lại hơi lớn hơn một chút bổ nhào ngã xuống đất. Con bị thương chân ngã thật mạnh trên mặt đất, muốn đứng cũng đứng dậy không nổi, sau khi thử vài lần đều phí công vô lực, đàn sói phát ra một tiếng tru, hoàn toàn kết thúc thời đại của nó.
Thời điểm Oman đuổi tới, đúng là khi con sói đầu đàn đó nhận hoan hô của tộc quần, hắn không hề nghĩ ngợi, một móng vuốt liền ném ấu tể trong tay đi qua, sau đó đập cánh một cái bay đi, vòng qua bầy sói bay đi một cái phương hướng khác, nửa điểm cũng không dừng lại.
Con sói đầu đàn mới còn đang nhận hoan hô, còn chưa có làm rõ ràng tình huống, thì có một vật nặng nện xuống vào đầu, không nghiêng lệch chính là vừa vặn nện ở trên đầu nó, đập một cái nó đứng thẳng không xong mà trực tiếp nằm bò, mất hết hình tượng. Nó nổi giận gầm lên một tiếng nhanh chóng bò dậy thì thấy, ngay tại
Tốc độ của thú nhân rất nhanh cho dù là nửa thú hóa cũng không thể so với tầm thường, chẳng qua sừng tê giác thú bị mất ấu tể sắp nổi điên cũng không phải chỉ ngồi không, tứ chi dùng sức bước dài, tuyệt đối không đơn giản.
Ta đi, cũng sắp đuổi kịp rồi. Oman quay đầu liếc mắt nhìn một cái thì bị dọa nhảy dựng, khoảng cách hiện tại theo bọn họ làm bất cẩn một cái là đuổi theo ngay, nhất thời lại càng vung chân chạy đi.
Hiện tại đã là đêm khuya, đúng là thời điểm sắc trời mờ tối, nhưng mà bởi vì tuyết nên tầm nhìn chung quanh vẫn rất cao, phỏng đoán khoảng cách với bầy sói, Allen mím môi: Anh hóa thú hình đi trước, em đuổi theo phía sau.
Oman cho rằng Allen lại muốn một mình một người, vốn nghĩ không đồng ý, nhưng mà nhìn sắc mặt hắn lúc này cũng không phải thời điểm để từ chối, khẽ cắn môi rồi hóa thú trong một giây, mở ra cánh bay lên trời cao, bay đi rất nhanh tới phương hướng bầy sói.
Allen cầm lấy tiểu ấu tể sừng tê giác thú, vẫn để lại không ít hơi thở ở ven đường, nhưng mà đồng thời tốc độ cũng tăng lên, hắn không đến mức vì thế mà không cần mệnh của mình. Đợi cảm thấy thời cơ không sai biệt lắm, mà phía sau cảm xúc đại quân sừng tê giác thú cũng bị treo cao cao, có lẽ sẽ không gặp được chuyện gì ngoài ý muốn mà dừng lại, thế này hắn mới mở rộng một đôi cánh, nhưng mà bay đi sát đất. Cũng may ở vùng này cây cối trống trải, cũng không có bao nhiêu chướng ngại vật, hắn cẩn thận bay cũng không lo ngại.
Nhìn nhóc con trong tay, hắn không do dự liền dùng móng vuốt sắc bén xé rách một cái chân trước của nó, nhất thời máu tươi rơi ra, để lại một chuỗi giọt máu trên mặt tuyết. Trong không khí rét lạnh truyền đến mùi máu tươi sau đó nhóm sừng tê giác thú đuổi theo không ngừng trở nên táo bạo dị thường. Nhận được cái mình muốn, Allen không hề do dự mà tốc độ lại nhanh hơn, quăng một đám sừng tê giác thú ở sau người rất xa.
Allen. Đợi đến mục đích của bọn họ, thì nhìn thấy Oman đã sớm đợi, Allen đảo qua hắn từ trên xuống dưới, thì phát hiện đã không thấy ấu tể hắn bắt.
Anh ném vào trong bầy sói. Oman duy trì thú hình nói.
... Allen... : Ừm, tốt, đợi em một chút, em cũng ném đi qua.
Được, nhanh chút, vừa rồi tộc trưởng bên kia đang thúc dục.
Hắn cũng muốn tốc chiến tốc thắng, đã xa cách Liễu Thư một ngày rồi, Allen thống khoái thừa nhận hắn nhớ cô, rất nhớ cô, nhất là từng bước tính kế sừng tê giác thú đi vào bẫy, thì càng nhớ.
Lúc này bầy sói cũng sôi trào, nói đến chúng nó cũng thực sự không hay ho, mùa đông này chẳng những bị tới sớm, lại còn dài hơn, mùa đông vốn đã không dễ chịu, huống chi lại như vậy. Đợi khi mùa đông qua hơn phân nửa, sau khi thật sự tìm không ra đồ ăn, mấy con sói đầu đàn tụ tập cùng một chỗ chuẩn bị đánh chủ ý lên bộ lạc thú nhân. Cái ý tưởng này hay, hơn nữa bầy sói tụ tập đến cũng không phải là một số lượng nhỏ, đương nhiên, thú nhân cũng tuyệt đối không phải không có năng lực phản kháng, đến lúc đó cũng có thể là đả thương địch thủ một ngàn tự tổn hại tám trăm, nhưng dưới nguy cơ sinh tồn đã không thể để ý nhiều như vậy.
Nghĩ xong hết, trước khi đi ra ngoài đánh một trận đánh ác liệt thì vui vẻ ăn no một bữa, cho dù tăng thêm bữa cơm cũng tốt. Cũng không nghĩ tới chính là vừa đi như vậy, thì toàn bộ tộc đàn lớn lâm thời đã sắp chôn vùi một nửa, nếu không phải mấy con sói đầu lĩnh nhận thấy được không đúng, chỉ sợ lúc này tổn thất còn muốn gia tăng lên thêm.
Thú chính là thú, chúng nó không có biện pháp tiến hóa thành sinh vật cao cấp như thú nhân này, cho nên chúng nó cũng không cách nào nghĩ thông suốt hết thảy. Không biết thú nhân lại xuất hiện từ đâu, một chút hơi thở cũng không cảm giác được, xuất quỷ nhập thần, còn có những thứ cạm bẫy xa lạ làm cho bầy sói sợ hãi. Đúng, sợ hãi, cho dù chống lại thú nhân chúng nó cũng dám là sói hung ác, chúng nó sợ thứ có thể nói đơn giản là cạm bẫy này.
Bầy sói vẫn tập trung ở tại lãnh địa lâm thời, vốn có bốn con sói đầu đàn hiện tại chỉ còn lại có ba con, trong đó còn có một con què một chân, trên cái đùi kia còn kéo theo một sợi dây, đó là cạm bẫy của các thú nhân. Hiện tại một đầu dây khác buộc thật chặt vào trong máu thịt chân trái phía sau của con sói màu rám nắng. Cái chân kia vết máu loang lổ, có thể thấy được xương trắng dày đặc, hiển nhiên sức chiến đấu giảm xuống thẳng tắp.
Bốn con đầu đàn trực tiếp mất hai, đả kích đối với bầy sói không thể nói là không lớn, sói đầu đàn đều là tồn tại mạnh nhất trong bầy sói, dù sao trong đám thú bọn nó càng thi hành lực lượng vi tôn, sẽ không giống tộc trưởng Lôi Đức tìm kiếm người lãnh đạo liếc mắt một cái thì các phương diện đều thích hợp.
Lúc này thì càng thể hiện ra chênh lệch giữa thú thuần túy và thú nhân, bầy sói vốn là tụ tập lâm thời, mà ràng buộc giữa chúng nó chính là bốn con sói đầu đàn, hiện tại đã chết một con, bầy sói của con sói đó hiện tại rục rịch, muốn chọn ra một con sói đầu đàn khác. Con sói què chân thì càng không cần phải nói, nội bộ nhà mình mâu thuẫn, đám sói đều đã nhìn chăm chú muốn trong quyết đấu cướp đoạt địa vị thủ lĩnh.
Bầy sói căn bản không để ý hiện tại có phải lúc có thích hợp hay không, bọn nó chính là dựa theo bản năng đến hành động. Lập tức trong tộc quần con sói đầu đàn màu rám nắng bị thương liền có con không an phận nhảy ra quyết đấu với nó. Đây là không thể tránh né, cũng không có cách nào trốn tránh, con sói đầu đàn bị thương chỉ có thể ứng chiến, tuyệt không lùi bước.
Sói khác rất ăn ý nhường ra khoảnh đất trống, ngay cả hai con sói đầu đàn bầy sói khác cũng lui đi, nhường ra sân chiến đấu. Chẳng qua con sói đầu đàn chính là sói đầu đàn, cho dù là bị thương vẫn có thể đánh một trận. Chỉ là chờ sau khi đánh bại hai con thì cũng vô lực tiếp tục, bị một con nổi giận giống vậy, lại hơi lớn hơn một chút bổ nhào ngã xuống đất. Con bị thương chân ngã thật mạnh trên mặt đất, muốn đứng cũng đứng dậy không nổi, sau khi thử vài lần đều phí công vô lực, đàn sói phát ra một tiếng tru, hoàn toàn kết thúc thời đại của nó.
Thời điểm Oman đuổi tới, đúng là khi con sói đầu đàn đó nhận hoan hô của tộc quần, hắn không hề nghĩ ngợi, một móng vuốt liền ném ấu tể trong tay đi qua, sau đó đập cánh một cái bay đi, vòng qua bầy sói bay đi một cái phương hướng khác, nửa điểm cũng không dừng lại.
Con sói đầu đàn mới còn đang nhận hoan hô, còn chưa có làm rõ ràng tình huống, thì có một vật nặng nện xuống vào đầu, không nghiêng lệch chính là vừa vặn nện ở trên đầu nó, đập một cái nó đứng thẳng không xong mà trực tiếp nằm bò, mất hết hình tượng. Nó nổi giận gầm lên một tiếng nhanh chóng bò dậy thì thấy, ngay tại
/215
|