Giang Tiểu Lâu một lần nữa tiếp quản cửa hàng Giang gia, lập tức đem toàn bộ cửa hiệu mặt tiền sửa sang trang hoàng đồng loạt. Rất nhanh, cửa hàng bắt đầu vận hành một lần nữa. Người bên ngoài cũng không biết bên trong sớm thay đổi chủ nhân, chỉ khi nhìn đến bảng hiệu đổi mới, họ mới kinh ngạc hỏi nhiều một câu. Nhưng mà trong kinh thành chủ nhân mang họ Giang nhiều lắm, bọn họ thế nào cũng không nghĩ đến cửa hàng sớm quy về nguyên chủ.
Giang Tiểu Lâu tính toán thống kê giá trị mười lăm cửa hàng, dựa theo hiện nay ngân này mà tính phân chia cho Tạ Khang Hà.
Tạ Khang Hà luôn miệng từ chối, nhìn thấy Giang Tiểu Lâu thập phần kiên trì, mới miễn cưỡng nhận lấy, nhưng mà trong lòng cũng âm thầm quyết định chủ ý, đợi cho Giang Tiểu Lâu xuất giá, hắn sẽ đem số bạc đó làm đồ cưới thay nàng đưa gả. Giang Tiểu Lâu vốn muốn tự mình mua một tòa nhà chuyển ra ngoài ở, nhưng Tạ Khang Hà lại kiên quyết không đồng ý, triệu nàng tới ân cần khuyên bảo.
“Nếu để ngươi chuyển ra ngoài, đến khi xuống suối vàng, ta nào có mặt mũi gặp lão bằng hữu của mình, chẳng lẽ muốn ta nói với hắn phủ Tạ gia lớn như vậy, ngay cả một nữ tử cơ khổ cũng dung không được sao?” Vẻ mặt Tạ Khang Hà trịnh trọng nói.
Giang Tiểu Lâu biết tâm ý đối phương, chính là mỉm cười nói: “Tạ bá phụ, ta không có ý này. Ta nói muốn dọn ra ngoài, nguyên nhân chính là vì trạch viện Giang gia. Tòa nhà kia là phụ thân tự mình bố trí, ta phải cố gắng mua nó trở về, sau đó một lần nữa đem bài vị của phụ thân cùng huynh trưởng nghênh trở về.”
Tạ Khang Hà sửng sốt, sau đó trầm tư thật lâu mới nói: “Là ta sơ suất, ngươi nói không sai, tòa nhà Giang gia phải mau chóng mua trở về, mới chân chính là vật quy nguyên chủ, chẳng qua là —— “
Giang Tiểu Lâu nhìn Tạ Khang Hà, hiểu được khó xử của đối phương : “Chẳng qua nay tòa nhà thuộc về sở hữu của Tần gia, nhất thời muốn từ trong tay bọn họ cầm lại, tuyệt đối không dễ dàng như vậy, đúng không?”
Một lời vừa định , Tạ Khang Hà biến sắc. Có một khoảng thời gian, hắn cũng từng vài lần cùng Tần gia thương lượng, hy vọng có thể dùng bạc âm thầm đem tòa nhà Giang gia chuộc lại, nhưng hắn thật không ngờ vô luận xuất ra bao nhiêu ngân lượng, Tần gia chính là cắn chết không buông. Chiếm cứ trạch viện Giang gia, hắt hủi nữ nhi người ta, chết cũng không hối cải thậm chí trên mặt vẫn luôn tự hào cùng vui sướng, trên đời này lại có loại người như vậy, thật sự là làm người xem than thở. Tạ Khang Hà không khỏi có chút áy náy: “Là bá phụ vô năng, không thể giúp ngươi.”
Giang Tiểu Lâu vội vàng nói: “Bá phụ trăm ngàn không cần tự trách, trạch viện Giang gia vốn nên để ta tự mình chuộc về. Phiền hà bá phụ không ít lần, trong lòng Tiểu Lâu thập phần áy náy, sao có thể để mặc cho người phiền muộn vất vả. Người yên tâm, ta nhất định sẽ đem Giang phủ quay về trong tay, tuyệt không làm phụ thân cùng đại ca thất vọng.”
1199_200803061011101qj9k
Trong lòng Tạ Khang Hà sầu lo, nhịn không được nói: “Tần gia cũng không phải kẻ tốt lành gì , trạch viện Giang gia rộng lớn, hoàn cảnh tuyệt đẹp, phong thuỷ cũng tốt, chỉ sợ bọn họ không khẳng dễ dàng gật đầu —— “
Thần sắc Giang Tiểu Lâu đạm mạc nói: “Hiện tại đương nhiên sẽ không, nhưng sau này thì chưa chắc.”
Thời điểm nàng nói chuyện, gương mặt trắng noãn hiện ra một tia quyết đoán, Tạ Khang Hà có chút không chắc, Tần phủ nay đại nghiệp lớn mạnh, lại có một Thám Hoa được thái tử coi trọng, muốn từ tay bọn họ đòi lại Giang phủ sợ là khó hơn lên trời. Hơn nữa Giang gia cùng Tần gia có mối hận cũ……………………. Sự tình nháo lớn, chỉ sợ sẽ nhảy ra rất nhiều chuyện xưa, đối với danh dự Tiểu Lâu tất có tổn hại. Hắn thấp giọng khuyên bảo: “Tiểu Lâu, bá phụ sẽ vì ngươi mua một tòa nhà mới, tòa nhà kia về sau từ từ hẳn tính.”
Ánh mắt Giang Tiểu Lâu như hồ nước mùa xuân trong suốt, quyết đoán nói: “Không, từng ngọn cây cọng cỏ trong tòa nhà tất cả đều là phụ thân tự tay bố trí, vô luận thế nào ta cũng muốn chuộc về, bá phụ không cần thay ta lo lắng, ta đều có chủ trương.”
Tạ Khang Hà thấy nàng kiên trì như vậy, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một tiếng, hắn hiện tại mới hiểu được cá tính Giang Tiểu Lâu kỳ thật cùng Giang Thừa Thiên năm đó thập phần tương tự, bề ngoài thoạt nhìn hiền hoà, tính tình lại ôn nhu, nhưng khi đụng vào chuyện mà chính mình kiên trì, dù có là chín con trâu cũng không kéo về được. Nghĩ đến Giang Thừa Thiên năm đó hạ quyết tâm tránh né mình, rồi lại nhìn nhìn bộ dáng Giang Tiểu Lâu hiện nay, Tạ Khang Hà chậm rãi nói: “Vô luận như thế nào, bá phụ đều ủng hộ ngươi. Đúng rồi, vừa mới tiếp nhận số cửa hàng, vận hành thuận lợi chứ?”
Giang Tiểu Lâu lộ ra ý cười: “Tiểu Lâu hồi trước tuy rằng không có giống đại ca giống nhau bôn ba khắp nơi, nhưng cũng từng giúp đỡ phụ thân xem sổ sách, đối chiếu sổ sách cũng có chút kinh nghiệm. Về phần chọn chưởng quầy cho cửa hàng, có thể sử dụng thì để lại dùng, không thể dùng liền trả ngân lượng cho bọn họ rời đi. Cũng không phải là chuyện gì lớn, Tiểu Lâu có cách ứng phó được.”
Đổi chủ nhân mới, có vài người vô cùng vui mừng, có vài người bộ dáng đưa đám như cha mẹ chết. Bởi vì trong số họ còn vài người làm cũ, một số còn lại là thay đổi khi đổi chủ mới. Nhưng Giang Tiểu Lâu lại một mực không hỏi, chính là yên lặng trong mấy ngày mời đến chuyên gia kiểm tra sổ sách, đến tột cùng có ai động tay động chân, rốt cuộc tham ô bao nhiêu bạc, ai ngày thường làm việc ai chịu khó ai lười biếng, một mực tra xét rành mạch. Có chứng cớ, khi cần quyết đoán thì sẽ quyết đoán, nên đuổi đi tuyệt không nương tay, nên thưởng cho cũng không keo kiệt.
Đương nhiên, điều này cũng là nhờ nàng nhiều năm qua ở bên cạnh phụ thân mưa dầm thấm đất, nếu không nhất định không thể trong thời gian ngắn liền tiếp quản mười lăm gia cửa hàng. Nữ nhi của thương nhân, tất nhiên phải có năng lực. Tạ Khang Hà vui mừng gật đầu nói: “Ngươi đuổi nhiều người như vậy, công việc chắc hẳn sẽ rất bận rộn, nếu có cần ta giúp cứ mở miệng không cần ngại, ta sẽ từ trong cửa hàng Tạ gia điều một ít nhân thủ hỗ trợ cho ngươi.”
Giang Tiểu Lâu nghe vậy, mặt lộ vẻ vui sướng: “Vậy trước tiên tạ ơn Tạ bá phụ .”
Tạ Khang Hà gật gật đầu, lập tức bắt đầu tính toán bên người ai đáng giá đề cử, ai hữu dụng ai khôn khéo ai trung tâm, cửa hàng Giang gia bấp bênh, phải sử dụng người đáng tin.
Từ trong thư phòng đi ra, Giang Tiểu Lâu liền chạm phải tam tiểu thư Tạ Hương. Tạ Hương một thân váy lụa thêu hoa mai nhũ đỏ bạc, trên đầu cài trâm đính mã não rực rỡ chói mắt, trên mặt tràn đầy ý cười, tiến lên thân thiết kéo tay Giang Tiểu Lâu cười nói: “Tiểu Lâu, nghe nói ngươi có rất nhiều cửa hàng, không biết khi nào có thể mời ta đi tham quan.”
Trong phủ, lan truyền tin tức nói Giang Tiểu Lâu cũng không phải chân chính nữ tử mồ côi, năm đó phụ thân nàng còn để lại một số tài phú, cho nên mới có thể khá giả như vậy. Tạ Hương trái lo phải nghĩ nếu Giang Tiểu Lâu có tiền như vậy, tự nhiên sẽ không ham muốn tài sản Tạ gia, cùng nàng giao hảo chỉ có lợi không có hại, vì thế thay đổi một gương mặt vui mừng, biểu hiện cực kỳ nhiệt tình.
Mười lăm mặt tiền cửa hiệu gồm có bốn cửa hiệu châu báu, bốn cửa hiệu gạo, ba cửa hiệu đồ cổ, hai cửa hiệu ngân hàng tư nhân, một cửa hiệu son phấn, một cửa hiệu cầm đồ. Tạ Hương hiển nhiên là nhìn trúng châu báu, muốn tới cửa nhìn. Thần sắc Giang Tiểu Lâu mỉm cười như thường, hai tròng mắt vô cùng ôn hòa : “Tam tiểu thư nguyện ý quang lâm, ta tự nhiên là rất hoan nghênh.”
Tạ Hương nghe vậy, cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào hơi nhếch lên: “Nếu đã vậy, qua hai ngày ta sẽ tới, đến lúc đó ngươi nhất định không được thoái thác!”
Giang Tiểu Lâu cười nhẹ: “Tam tiểu thư hẹn xong thời gian, ta sẽ tự mình tiếp khách.”
Trên mặt Tạ Hương tươi cười càng thêm sáng lạn, trong mắt nàng Giang Tiểu Lâu giờ phút này đã không còn là ác nhân từng có ý đồ cướp lấy tài sản Tạ gia. Nay Giang Tiểu Lâu càng như là một pho tượng bồ tát bằng vàng, cả người dát vàng chói mắt.
Tiễn bước Tạ Hương, Giang Tiểu Lâu rất nhanh về tới Họa lâu. Tiểu Điệp tiến lên đón, Giang Tiểu Lâu hỏi: “Tuyết Ngưng đâu?”
Tiểu Điệp hạ giọng nói: “Tuyết Ngưng tiểu thư đêm qua bị nhiễm phong hàn, thân mình không khoẻ, hiện tại đang ở trong phòng nghỉ ngơi, tiểu thư có muốn nô tỳ đi gọi nàng không ?”
Giang Tiểu Lâu lắc lắc đầu: “Có mời đại phu xem qua chưa ?”
Tiểu Điệp đáp: “Có, đại phu đang khai dược.” Mặt mày cũng là một bộ dáng muốn nói lại thôi.
Giang Tiểu Lâu vẫn còn nghi ngờ, chính là nói: “Ta đây đi xem.”
Hai người đang nói chuyện, bất chợt thấy một nam tử dáng người thon dài từ trong phòng khách đi tới, vừa vặn cùng Giang Tiểu Lâu mặt đối mặt. Giang Tiểu Lâu sửng sốt, chợt trên mặt mỉm cười: “Thì ra là Phó đại phu.”
Phó Triêu Tuyên đã rất lâu không có nhìn thấy Giang Tiểu Lâu, giờ phút này nàng một thân váy lụa xanh ngọc, xinh đẹp đứng ở trước mặt mình, tao nhã, nhàn tĩnh, thoạt nhìn như một gốc hoa sen kiều diễm, khiến cho lòng hắn có chút rung động. Đoạn thời gian gần đây, hắn đột nhiên mắc chứng mất ngủ, mỗi lần nằm xuống hai mắt cả một đêm tỉnh táo đến hừng đông, ban ngày chuyện gì cũng không thể tập trung làm, thân mình nhẹ bẫng, tinh thần cũng hốt hoảng, chính hắn không rõ liền cố ý đi tìm Thái Vô tiên sinh xem bệnh, kết quả lại bị sư phụ tống cổ ra, nói hắn mắc bệnh tương tư, để hắn tự nghĩ biện pháp. Phó Triêu Tuyên lại rõ ràng, dẫn đến chứng bệnh của hắn là do Giang Tiểu Lâu gây ra .
Mẫu thân thấy tình huống hắn khác thường, cố ý giới thiệu rất nhiều nữ tử xinh đẹp buộc hắn về nhà xem mặt, nhưng là hắn trời sinh không thích diễn trò, lại càng không thích lấy lòng, đối với một đám nữ tử chẳng có chút nhiệt tình, chỉ cảm thấy không có cách nào câu thông. Càng nghĩ, hắn vẫn là tìm tới Tạ gia…………………….. Chờ hắn chân chính nhìn thấy Giang Tiểu Lâu, lại cảm giác một câu cũng không nói ra được.
Tiểu Điệp vội vàng giải thích: “Tiểu thư, nô tỳ xuất môn mời đại phu, vừa vặn đụng phải Phó đại phu qua đây……………………”
Trùng hợp, trên đời làm sao có sự trùng hợp, rõ ràng là hắn đứng ở cửa do dự hồi lâu, không biết có nên vào phủ hay không, Phó Triêu Tuyên cười khổ không thôi.
Giang Tiểu Lâu nhìn thần sắc hắn thập phần kỳ quái, không khỏi hỏi: “Phó đại phu, bệnh tình Tuyết Ngưng thế nào ?”
Phó Triêu Tuyên chìm trong mơ mộng lập tức bừng tỉnh, sửng sốt, nói: “Nàng nói cái gì?”
Giang Tiểu Lâu đầy mặt kinh ngạc, Phó Triêu Tuyên thế này mới ý thức được chính mình thất thố, khuôn mặt tuấn lãng lập tức trở nên đỏ bừng. Giang Tiểu Lâu liền phát giác, lại ra vẻ không biết, chính là ôn nhu nói: “Phó đại phu, ta là hỏi bệnh tình Tuyết Ngưng như thế nào .”
Phó Triêu Tuyên như ở trong mộng mới tỉnh nói: “Vừa rồi ta đã chẩn bệnh cho Tuyết Ngưng cô nương, nàng bị nhiễm phong hàn, thân mình có chút không khoẻ, ta mở hai phương thuốc, tránh gió lạnh, thì sẽ không còn trở ngại , nàng yên tâm đi.”
Trên gương mặt trắng nõn của Giang Tiểu Lâu bao phủ một tầng nặng nề: “Gần đây thân thể Tuyết Ngưng vẫn không tốt lắm, mà nàng lại rất cứng đầu, mặc dù sinh bệnh cũng không chịu để cho người khác biết.”
Tiểu Điệp ở một bên vội vàng xen mồm nói: “Ta vài thứ theo nàng trước phòng đi qua, chợt nghe bên trong có tiếng ho khan đè nén, Tuyết Ngưng tiểu thư là lo lắng tiểu thư nhà ta biết sẽ lo lắng, cho nên cố ý giấu diếm.”
Nghe các nàng nói như vậy, vẻ mặt Phó Triêu Tuyên trở nên ngưng trọng, hắn nhìn thoáng qua Ly Tuyết Ngưng giam hãm mình trong cửa phòng: “Khó trách ta vừa rồi xem cho nàng, mạch tượng phù phiếm, thân thể hư nhược…………………… Dựa theo lời các ngươi nói, bệnh của nàng không có chuyển tốt, ngược lại còn chuyển biến xấu, cho nên mới cố ý gạt các ngươi, không hy vọng các ngươi biết sẽ vì nàng khó chịu. Sư phụ của ta y thuật vô song trong thiên hạ, ngay cả hắn đã nói cứu không được, ta cũng đành bất lực. Cách duy nhất, chỉ có thể chậm rãi điều dưỡng……………………”
Giang Tiểu Lâu trầm mặc hồi lâu, Ly Tuyết Ngưng là bằng hữu tốt nhất của nàng, cũng là người đáng để nàng quan tâm trên đời không nhiều lắm, nếu Tuyết Ngưng có chuyện ngoài ý muốn, nàng nhất định sẽ vô cùng khổ sở. Nàng là người vô cùng ích kỷ, biết rõ Tuyết Ngưng vẫn thừa nhận ốm đau tra tấn, cũng hy vọng đối phương có thể sống lâu một chút, lại lâu một chút.
Phó Triêu Tuyên thấy nàng như thế, liền truy vấn nói: “Lúc trước khai dược cho nàng, bây giờ còn đúng giờ uống không?”
Giang Tiểu Lâu tự mình tiễn Phó Triêu Tuyên đi ra ngoài, ngữ khí thập phần ôn hòa: “Thái Vô tiên sinh khai dược cho ta, ta vẫn kiên trì uống, nay tinh thần đã tốt hơn nhiều, không còn bởi vì trời mưa sét đánh mà cả người đau đớn .”
Phó Triêu Tuyên cảm thấy yên tâm, lại nhắc nhở nói: “Mặc dù có chuyển biến tốt, nàng cũng không thể khinh thường, sư phụ nói nếu nàng có thể bảo trì tâm tình bình thản, tương lai sống đến tám mươi cũng không phải là không thể.”
Giang Tiểu Lâu bật cười: “Ta làm việc không chừa đường lui, quá mức cố chấp, sát nghiệt không ít, chỉ sợ khó mà sống thọ.”
Thời điểm nàng nói chuyện, ngữ khí bình thản, tươi cười xinh đẹp, hiển nhiên không thèm để ý chính mình có thể trường mệnh trăm tuổi hay không.
1199_200803061011101qj9k
Nghe được nói vậy, trong lòng Phó Triêu Tuyên khó chịu, hắn rất hiểu biết Giang Tiểu Lâu , chính mình căn bản có khuyên cách nào cũng vô dụng. Trên khuôn mặt tuấn lãng mang theo ba phần không tự giác dần trở nên nhu tình, nói: “Vô luận như thế nào, ta hy vọng nàng có thể bảo trọng thân thể, không cần cô phụ tấm lòng của ta……………..” Lời hắn còn chưa có nói xong, liền nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Giang Tiểu Lâu, lập tức đổi đề tài nói: “Không cần cô phụ tâm ý của sư phụ ta.”
Tiểu Điệp ở bên cạnh nghe được rõ ràng, muốn cười lại không dám cười. Ở trong mắt nàng, vị đại phu tuấn mỹ trước mặt kỳ thật là một nam tử ưu tú, chẳng qua cá tính hắn quá mức tao nhã, chỉ sợ tiểu thư sẽ không thích hắn, trong mắt nàng toát ra một ít tiếc hận.
Phó Triêu Tuyên vừa dứt lời, đột nhiên nghe thấy một đạo thanh âm cười nói: “Ta còn ở khắp nơi tìm ngươi, thì ra ngươi ở trong này.”
Hai người đồng thời sửng sốt, lập tức hướng nơi phát ra âm thanh nhìn lại. Chỉ thấy phía trước đứng một mỹ nhân, tươi cười thản nhiên, , đôi mắt đẹp đảo quanh, trên người phục sức hoa lệ đón gió mà đứng, thướt tha yểu điệu, làm người ta đui mù.
Khóe môi Tạ Nguyệt lộ ra ý cười: “Tiểu Lâu, thì ra ngươi ở đây.”
Vừa rồi nàng đang ở trong lương đình ngắm hoa, lại đột nhiên nghe thấy âm thanh nói cười không biết nơi nào truyền đến. Xa xa nhìn lại, chỉ thấy được Giang Tiểu Lâu cùng một nam tử dáng người cao ngất dần đi tới, nhìn thẳng vào bóng dáng một thân màu lam, không tự chủ được liền tiến lên bắt chuyện.
Giang Tiểu Lâu mỉm cười giới thiệu nói: “Đại tiểu thư, vị này là Phó đại phu.”
Ánh mắt Tạ Nguyệt dừng ở trên người Phó Triêu Tuyên, ánh sáng khẽ nhúc nhích, ý cười nhợt nhạt: “Phó đại phu.”
Thanh âm Phó Triêu Tuyên trầm thấp xen lẫn chút xa cách: “Gặp qua Tạ tiểu thư.”
Giang Tiểu Lâu phát giác trong mắt Tạ Nguyệt hình như có ánh sáng hiện lên, thoáng một chút, mới nói: “Đây là vị đại phu nổi danh trong trong kinh, ta đặc biệt mời hắn đến xem bệnh cho Tuyết Ngưng.”
Tạ Nguyệt ánh mắt dừng lại ở trên mặt Phó Triêu Tuyên liền dời đi, thủy chung mặt mang mỉm cười: ” Ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
Trong kinh danh y dữ dội nhiều, Phó Triêu Tuyên làm người thập phần khiêm tốn, lại còn tuổi trẻ, thực dễ dàng bị bao phủ ở trong phần đông lão đại phu tóc trắng xoá, Tạ Nguyệt từ trước kỳ thật vẫn chưa nghe nói đại danh của hắn. Nhưng Tạ gia lúc trước cũng mời đại phu đều đối với chứng bệnh của Ly Tuyết Ngưng bất lực, Giang Tiểu Lâu đối đãi lịch sự như thế, tự mình tiễn người ra phủ, Phó Triêu Tuyên nhất định không đơn giản, trên mặt hắn tươi cười càng thêm uyển chuyển hàm xúc.
Phó Triêu Tuyên cũng không có lưu ý Tạ Nguyệt, hắn chính là nói: “Một khi đã như vậy, ta đây trước hết cáo từ .” Nói xong hắn hướng Giang Tiểu Lâu yên lặng cười, xoay người mang theo dược đồng rời đi.
Tạ Nguyệt mãi nhìn bóng dáng hắn, nhất thời tâm sự thật mạnh. Chờ nàng quay đầu, mới phát hiện Giang Tiểu Lâu đã lướt qua lương đình, không khỏi lo lắng, lập tức nói: “Tiểu Lâu khoan đi, ta còn có chuyện muốn hỏi ngươi” .
Giang Tiểu Lâu đứng lại, xoay người, nhìn Tạ Nguyệt bước nhanh mà đến, làn váy phiêu phiêu, lạnh nhạt cười nói: “Đại tiểu thư, có gì muốn hỏi sao?” Nàng sớm nhìn ra lời Tạ Nguyệt vừa rồi chỉ vì giải quyết tình cảnh gặp mặt xấu hổ, cũng không phải là thật sự tìm nàng.
Mặc kệ Tạ Nguyệt, Tạ Hương các nàng đối với Giang Tiểu Lâu nhiệt tình thế nào, nàng thủy chung đều là ôn hoà, không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng không xưng hô khuê danh các nàng, một mực xưng hô khách khí. Chứng minh lòng của nàng cũng không thật sự chấp nhận người Tạ gia, trong lòng Tạ Nguyệt rất là rõ ràng, nhưng mà nàng vẫn kiều mỵ tươi cười không chút nào suy giảm, mềm giọng nói: “Kỳ thật, ta có một chuyện muốn cầu.”
Giang Tiểu Lâu nghe, đáy mắt nhúc nhích gợn sóng: “Đại tiểu thư, có chuyện gì cần Tiểu Lâu hỗ trợ sao?”
Tạ Nguyệt suy nghĩ thật lâu, chung quy không giấu được ngượng ngùng, thanh âm hạ thấp: “Kỳ thật cũng không có đại sự gì, chính là vừa rồi đột nhiên nhớ tới một việc……………………. Lúc trước Vương di nương luôn nói các đốt ngón tay của nàng vừa đến mùa mưa sẽ đau nhức, hai ngày qua bệnh lại nghiêm trọng, cơ hồ nằm trên giường không dậy nổi, ta đã thỉnh vô số đại phu, cũng không thấy khởi sắc. Không biết có thể mời Phó đại phu hay không………………..”
Giang Tiểu Lâu chính là nhìn lại nàng vẫn chưa lên tiếng, thẳng đến làm khuôn mặt đối phương đỏ lên, mới mỉm cười nói: “Phó đại phu tuổi còn trẻ, đại tiểu thư sẽ tin tưởng hắn sao?”
Tạ Nguyệt thấy nàng lời nói thả lỏng, thế này mới thở phào nhẹ nhõm: “Có thể được Tiểu Lâu mời đến, vị đại phu kia tất nhiên không giống người thường, ta cũng chỉ là ôm thái độ thử xem, nếu là không thành, ta sẽ tìm biện pháp khác.”
Giang Tiểu Lâu chân thành tha thiết gật đầu: “Hắn chân chính là một đại phu y thuật cao minh, lại là đệ tử chân truyền của Thái Vô tiên sinh, chính là đau khớp cũng không phải nói chơi.”
Tạ Nguyệt hai mắt tỏa sáng, nở nụ cười tươi rói: “Quả thực như thế, vậy trước cảm tạ.”
Giang Tiểu Lâu tươi cười thâm thúy, mâu quang sáng rọi: “Không cần cám tạ ta, còn phải nhận được sự đồng ý của Tạ đại phu nữa.”
Tạ Nguyệt theo bản năng nói: “Chỉ cần Tiểu Lâu đáp ứng, Tạ đại phu sao có thể không đáp ứng, các ngươi không phải bằng hữu sao?” Vừa rồi Tạ Nguyệt ở trong lương đình sớm xa xa nhìn thấy Giang Tiểu Lâu cùng Phó Triêu Tuyên vừa nói vừa cười, Tạ Nguyệt sợ chính mình tự mình đi thỉnh, Phó Triêu Tuyên không chịu đáp ứng, nhưng thay đổi thành Giang Tiểu Lâu lại khác.
Giờ phút này thấy Giang Tiểu Lâu đột nhiên ngừng nói, vẻ mặt không hiểu nhìn nàng, không khỏi trong lòng run lên, vội vàng bù lại nói: “Ta…………….. Ta cũng là thay di nương lo lắng.”
Hai gò má Tạ Nguyệt bị sáng mờ soi rọi, đỏ bừng một mảnh.
Giang Tiểu Lâu ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, chính là cười cười: “Được, đại tiểu thư yên tâm.”
Nhìn theo Tạ Nguyệt rời đi, Tiểu Điệp bĩu môi nói: “Vị đại tiểu thư này lại đang diễn trò gì vậy, tiểu thư ngài xem bộ dáng nàng thực kỳ lạ?”
Giang Tiểu Lâu thản nhiên nhìn thoáng qua sắc trời, thần sắc bình tĩnh: “Đại tiểu thư tựa hồ có ý với Phó đại phu.”
Tiểu Điệp đầy mặt khiếp sợ: “Làm sao có thể?” Sau đó nàng cẩn thận ngẫm lại, lại bán tín bán nghi nói: “Phó đại phu tuổi trẻ anh tuấn, được lòng nhiều nữ tử thích cũng không kỳ lạ, nghe nói từ trước còn phát sinh qua chuyện ép hôn nữa !”
Ánh mặt trời chiếu vào mắt Giang Tiểu Lâu, lạnh nhạt ừ một tiếng.
Tiểu Điệp lại cảm thấy khó hiểu: “Nhưng là đại tiểu thư tâm cao khí ngạo, Tạ đại phu bất quá là một đại phu bình thường, cùng Tạ gia phú quý vô luận thế nào cũng có vẻ như ………………..”
Giang Tiểu Lâu mỉm cười: “Tạ Nguyệt từng có một mối hôn sự vô cùng tốt, chỉ tiếc vị hôn phu còn chưa kịp bái đường đã phát bệnh chết bất đắc kỳ tử, nàng từ nữ tử xuất giá biến thành vọng môn phương, khắp nơi bị xa lánh. Các phủ đệ cùng Tạ gia môn đăng hộ đối tuyệt đối sẽ không nhận thân phận như Tạ Nguyệt làm con dâu, gia đình tầm thường nàng ta lại không xem trọng. Phó Triêu Tuyên xuất thân y học thế gia, dáng dấp tuấn mỹ, tiền đồ vô lượng, đương nhiên đáng giá phó thác chung thân.”
Nghe xong Giang Tiểu Lâu giải thích, Tiểu Điệp trừng mắt to: “Một khi đã như vậy, tiểu thư vì sao phải đáp ứng, chẳng phải là đem Phó đại phu đưa vào miệng hổ?”
Giang Tiểu Lâu chỉa chỉa vào đầu nàng, nói: “Nha đầu ngốc, sao có thể nói như vậy. Không người nào là toàn vẹn cả, nhân vô thập toàn, Tạ Nguyệt mặc dù tâm tư hơi hẹp hòi, lại không coi là đại gian đại ác, nếu Phó đại phu có tâm, cũng là một mối nhân duyên tốt. Được rồi, ta còn phải tới cửa hàng một chuyến, ngươi trở về nói cho Tuyết Ngưng, kêu nàng nghỉ ngơi cho tốt, ta buổi tối lại đến thăm nàng.”
Tiểu Điệp nghe vậy lập tức nói: “Ta đây bồi tiểu thư cùng đi.”
Giang Tiểu Lâu lắc đầu: “Không cần, bên người ta hông hề thiếu hộ vệ, ngươi ở nhà cùng Tuyết Ngưng là tốt rồi.”
Xe ngựa Tạ gia dừng ở trước cửa hiệu Bác Cổ Trai, Giang Tiểu Lâu xuống xe. Chưởng quầy sớm đã đứng ở phía dưới bậc thang chờ, vừa thấy đến nàng đến, trên mặt lập tức tươi cười nói: “Tiểu thư, mời ngài vào.”
Giang Tiểu Lâu đi từng bước một lên bậc thang, trên mặt nàng vốn che một tầng lụa mỏng, một trận gió thổi tới, xốc lên một góc lụa mỏng, đưa tới người qua đường đều dừng chân ghé mắt. Nữ tử tuổi trẻ xinh đẹp, lại chính là chủ nhân của Bác Cổ Trai, sao không khiến cho người người sợ hãi than! Trong một góc ngõ nhỏ, lẳng lặng ngừng một chiếc xe ngựa hoa lệ, trong xe người nhìn thấy Giang Tiểu Lâu vào Bác Cổ Trai, trong đó hé ra một khuôn mặt xinh đẹp của nữ tử cơ hồ là ôm nỗi hận căm tức , cắn chặt hàm răng trắng noãn: “Tai họa ngàn năm, nàng lại thật sự chưa chết!”
1199_200803061011101qj9k
Nàng quay đầu, đè nén hai mắt tóe lửa , nói: “Đại tẩu, ngươi nhìn thấy không?”
Trong lòng Lưu Yên trầm xuống, ngón tay trong tay áo càng siết càng chặt, nhanh đến ngay cả thân thể đều bắt đầu run nhè nhẹ: “Thật không ngờ, nàng còn sống.”
Trong mắt Tần Điềm Nhi nhiễm đầy hàn khí: “Ta đi giáo huấn nàng một chút!”
Lưu Yên lại cầm trụ nàng: “Ngồi xuống!”
Tần Điềm Nhi sửng sốt, nói: “Đại tẩu, Giang Tiểu Lâu đến bây giờ còn dám cùng đại ca gặp mặt, chẳng lẽ ngươi không lo lắng? Nàng là có ý định trả thù, sớm có chuẩn bị . Ngươi cũng đừng quên, lúc trước ta có nói với ngươi, Lưu Diệu chết không chừng cùng Giang Tiểu Lâu có quan hệ không rõ.”
Trong mắt Lưu Yên chợt lóe ghen ghét rồi biến mất, đố kỵ như dòng chất lỏng cơ hồ làm nàng nghẹn cứng cổ họng, thần sắc lơ đãng dần trở nên đáng sợ. Nàng thấp giọng nói: “Mặc kệ như thế nào, hiện tại không nên lộ mặt ra.”
Tần Điềm Nhi cắn chặt hàm răng: “Cái gì không nên lộ ra, chẳng lẽ ngươi sợ nàng sao? Ngươi sợ nàng, ta cũng không sợ!” Nói xong nàng vừa muốn nhảy xuống xe ngựa, lại bị Lưu Yên gắt gao túm trụ.
Thanh âm Tần Điềm Nhi ẩn ẩn đè nén: “Đại tẩu, ngươi mau thả ta ra, nàng bất quá chỉ là một nữ nhân không nơi nương tựa, vì sao ngươi còn sợ hãi như vậy.”
Lưu Yên hít sâu một hơi, con ngươi đầy sắc lạnh: “Ta hỏi ngươi, ngươi nổi giận đùng đùng xâm nhập Bác Cổ Trai, định nói gì?”
Tần Điềm Nhi bị hỏi ngây người: “Nói cái gì? Tự nhiên là nói nàng ——” Tần Điềm Nhi không nói nổi nữa, đúng vậy, chính mình có thể nói cái gì? Giang Tiểu Lâu cùng Tần Tư người bên ngoài không biết nội tình, truyền ra chỉ biết nói Lưu Yên là một đố phụ, sẽ gây nên dư luận xôn xao. Năm đó, sự kiện Giang gia thật vất vả mới bình ổn xuống, đại ca hiện tại là khách quen của phủ thái tử, nếu để việc này rơi vào trong tai thái tử, sợ rằng ảnh hưởng không tốt cho đại ca, lại càng không tốt cho Tần gia.
Sắc mặt Tần Điềm Nhi so với vừa rồi còn muốn khó coi hơn: “Vậy mặc kệ đại ca tiếp tục nhớ nàng, đại tẩu, ngươi thật đúng là rộng lượng!”
Nghe ngữ điệu âm dương quái khí của Tần Điềm Nhi, sắc mặt Lưu Yên trầm xuống, trong thanh càng thêm âm hàn: “Ta không phải rộng lượng, chính là Giang Tiểu Lâu thứ nhất không có phạm pháp, thứ hai không có phạm sai lầm, ngươi vô cớ xông vào gây chuyện, vốn không có đạo lý, chỉ làm người khác cười chê chúng ta không biết cấp bậc lễ nghĩa. Ngươi cũng đừng quên, những người đó ở sau lưng là chế nhạo Tần gia thế nào .”
Sắc mặt Tần Điềm Nhi lúc trắng lúc xanh, Lưu Yên nói đúng, tuy rằng Tần phủ xuất hiện Thám Hoa Lang, Tần Tư lại trở thành khách quý của phủ Thái tử, nhưng bọn hắn dù sao chính là xuất thân thương môn, cùng đám quý tộc chân chính so sánh. Nhất là đám danh môn thiên kim, tụ cùng một chỗ đều cười nhạo Tần gia là nhà giàu mới nổi, bọn họ còn không có hoàn toàn đứng vững gót chân, giờ phút này lại nhảy lên đầu đề câu chuyện cho người khác nghị luận, chẳng phải là chuyện chê cười nhất thiên hạ. Lưu Yên dù sao xuất thân Ngự sử phủ, không phải không có đầu óc, so với Tần Điềm Nhi mà nói nàng thông minh hơn nhiều, nháo loạn ầm ĩ, lại còn công khai ở trước công chúng tất nhiên là không có biện pháp làm Giang Tiểu Lâu khó xử.
Trong lòng Tần Điềm Nhi càng tỏ ra tức giận bất bình: “Ta từ nhỏ liền không thích nàng, nàng luôn càn rỡ như vậy, nghĩ rằng chính mình dung mạo xinh đẹp, tài hoa hơn người, giống như khắp thiên hạ mọi người luôn muốn vây quanh nàng không rời.”
Lưu Yên nghe vậy chính là cười nhẹ, nàng rất hiểu biết tâm sự của cô em chồng này , hồi trước Giang Tiểu Lâu tiến vào Tần phủ, người Tần gia như chúng tinh phủng nguyệt (**), đối với nàng thập phần thân thiết, thậm chí ngay cả Tần Điềm Nhi cũng bị buộc không thể không dùng khuôn mặt tươi cười đối đãi, từ đó mà oán hận cũng là bất tri bất giác kết thành. Tần Điềm Nhi là hòn ngọc quý trên tay Tần gia, tự nhiên không muốn thấy một người giỏi hơn nàng, mà Giang Tiểu Lâu còn ngày thường mỹ mạo hơn người, lại là tài nữ cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, từng chút từng chút so sánh, Tần Điềm Nhi quả thực kém xa. Mà Lưu Yên lại hoàn toàn không giống, nàng xuất thân nhà cao cửa rộng, là quý nữ chân chính, Tần Điềm Nhi vô luận như thế nào cũng không dám đối nghịch với nàng, chỉ dám khi dễ một mình Giang Tiểu Lâu.
(**) những ngôi sao sáng vây quanh mặt trăng
Khi thiện sợ ác, chính là bản tính của Tần Điềm Nhi. Đáy lòng Lưu Yên vô cùng xem thường nàng, trên mặt lại ôn nhu khuyên giải nói: “Muội muội yên tâm, ta không phải kẻ hồ đồ, chuyện Lưu Diệu ta nhất định sẽ nhớ kỹ, tuyệt đối sẽ không mặc cho hung phạm nhởn nhơn ngoài vòng pháp luật. Về phần Giang Tiểu Lâu, có rất nhiều biện pháp đối phó nàng.”
Tần Điềm Nhi thấy thần sắc nàng ôn nhu lơ đãng lộ ra vài phần dữ tợn, ngẩn người mới nói: “Ta đây trở về liền nói cho phụ thân, kêu hắn giáo huấn đại ca một chút!”
Lưu Yên vội vàng ngăn cản: “Hảo muội muội, ta hiểu được tấm lòng của ngươi với đại tẩu, ta xin nhận , cũng cảm ơn ngươi. Chính là không nên nói chúng ta hôm nay từng đến nơi này, bất kỳ ai cũng không cần nói!”
Tần Điềm Nhi chỉ cảm thấy Lưu Yên nhường nhịn có chút mạc danh kỳ diệu, mày hơi nhăn nói: “Vì sao?”
Sắc mặt Lưu Yên âm lãnh đáng sợ, thanh âm giống như kết dày băng sương: “Ta tự nhiên có thủ đoạn đối phó nàng, ngươi cứ chờ coi đi!”
Lưu Yên trở lại Tần phủ, vừa vặn gặp được Tần Tư từ trong hoa viên đi ra. Lưu Yên lập tức dừng lại cước bộ, trang trọng cười, lẳng lặng nhìn đối phương.
Tần Tư thản nhiên gật gật đầu, liền muốn từ bên người nàng lướt qua.
Lưu Yên ôn nhu nói: “Phu quân, ta có lời muốn nói với ngươi, có được không?”
Tần Tư sửng sốt, hơi suy nghĩ sâu xa nhìn nàng, hắn đã lâu không có tiến vào phòng Lưu Yên, giờ phút này Lưu Yên đột nhiên tốt tính, làm cho hắn có chút ngoài ý muốn.
Lưu Yên cười nhẹ, đem Tần Tư mời vào phòng của mình, phân phó tỳ nữ ngâm nước trà. Hết thảy định ra đến sau, mới nhu tình như nước nhìn hắn nói: “Nếu như ngươi có lòng, ta có thể đồng ý ngươi cưới Giang Tiểu Lâu.”
Dung nhan tuấn mỹ của Tần Tư hơi giật mình, mày hơi nhướng: “Ngươi nói cái gì, Giang Tiểu Lâu, nàng không phải đã chết sao?”
Thấy Tần Tư ra vẻ khó hiểu, một bộ dáng vân đạm phong khinh, trong lòng Lưu Yên cười lạnh không thôi, trên mặt cũng là vân đạm phong khinh: “Ngươi còn không biết, ta hôm nay ở trên đường gặp Giang Tiểu Lâu, nàng nay là lão bản nương Bác Cổ Trai. So với lúc trước càng thêm xinh đẹp, cũng càng thêm ôn nhu, liếc mắt một cái nhìn lại khí chất hoàn toàn khác xưa, làm ta không dám xác định .”
Tần Tư nghe vậy, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi: “À, thế nhưng có chuyện này, thật sự làm người ta kinh ngạc.”
Lưu Yên cười lạnh: không biết, không biết mới là lạ! Trên mặt hắn tươi cười lại như là hé ra mặt nạ ôn nhu, vẫn lộ vẻ: “Nói thật, trong lòng ta vẫn không phục, Giang Tiểu Lâu rốt cuộc so với ta tốt ở điểm nào, làm cho ngươi không thể quên nàng. Nhưng là nghĩ lại, phu quân là nhớ tình cũ, nàng lúc trước đã chịu rất nhiều khổ sở, ngươi đồng tình, thương hại, muốn bồi thường, ta hoàn toàn có thể lý giải. Một câu, cùng với ba người đều chịu dày vò, tiếp tục cũng chẳng đáng giá, chẳng thành toàn ngươi, chờ chúng ta sống cùng nhau, ngươi khẳng định sẽ vui vẻ, làm việc cũng sẽ phấn chấn tinh thần. Ngươi tâm tình tốt, ta lại có chỗ nào không vui?”
Tần Tư đánh giá nàng, thần sắc phức tạp: “Ngươi nói là thật ?”
Lưu Yên tươi cười càng thêm chân thành: “Tự nhiên là thật .”
Tần Tư lo lắng nói: “Ngươi không hối hận?”
Lưu Yên thở dài một tiếng: “Tự nhiên không hối hận.” Nhưng mà nàng sát ngôn quan sắc, lại tiếp tục nói: “Chính là Tần gia cùng Giang gia dù sao có mối thù cũ, ta sợ tâm tư Giang Tiểu Lâu cũng không đơn thuần. Phu quân, ngươi nếu muốn định chủ ý, phải quan sát kỹ một chút, không nên bị nàng che mắt.”
Tần Tư tự tin cười nói: “Điểm này ngươi có thể yên tâm, ta còn không đến mức ngay cả một nữ tử là thật tâm hay giả ý cũng phân biệt không được. Ngươi có thể mở rộng tấm lòng, chính là phúc khí của Tần gia. Ta thật sự rất cao hứng, có thể cưới một hiền thê như ngươi.”
Trên mặt Lưu Yên tươi cười càng thêm rõ ràng, cơ hồ là ôn nhu hiền thục đến cực hạn.
Tiễn bước Tần Tư, sắc mặt Lưu Yên mới hoàn toàn âm trầm, nàng thấp giọng phân phó Dương ma ma nói: “Ta kêu ngươi sắp xếp, đều chuẩn bị ổn thỏa chứ?”
Dương ma ma lập tức nói: “Đại thiếu phu nhân, việc này nô tỳ vẫn cảm thấy không ổn, ngài xem —— có phải nên tạm thời trì hoãn hay không.”
Lưu Yên con ngươi vừa chuyển , nói: “Năm đó, mẫu thân cho ngươi làm thị tì bên cạnh ta, muốn ngươi thường xuyên thay ta ra chủ ý, phân ưu giải nạn ! Ngươi xem, chỉ là một chút việc nhỏ đã bị dọa thành như vậy, mẫu thân thật sự là tín nhiệm sai ngươi rồi !”
Trong lòng Dương ma ma căng thẳng, không khỏi lau mồ hôi lạnh một phen trên trán: “Nhưng việc này thật sự là —— “
Lưu Yên đứng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng nói: “Ngươi nếu không chịu làm, ta có thể an bài người khác ra tay. Ngày mai ngươi lập tức trở về phủ !”
Dương ma ma vừa nghe lập tức sốt ruột nói: “Đại thiếu phu nhân, nô tỳ làm theo, nô tỳ nhất định làm theo!”
Lưu Yên thế này mới lộ ra vẻ mặt vừa lòng, nàng thấp giọng nói: “Vô luận như thế nào, chuyện này nhất định phải thành công, ngươi phải nghĩ cách an bài xong, chớ để lộ tiếng gió.”
Dương ma ma liên tục gật đầu: “Đại thiếu phu nhân yên tâm, nô tỳ nhất định tận tâm tận lực, đem sự tình làm được chu toàn kín kẽ, sẽ không khiến bất luận kẻ nào hoài nghi trên người đến chúng ta.”
Tiểu Điệp nhìn thoáng qua sắc trời, chuẩn bị nhắc nhở Giang Tiểu Lâu nên hồi phủ , lại nhìn thấy tiểu thư đang dùng chăm chú kiểm tra sổ sách, liền đi lên trước thắp thêm dầu.
Giang Tiểu Lâu vừa mới lật qua một tờ, loáng thoáng nghe được bên ngoài truyền đến từng trận tiếng động lớn, còn kèm theo tiếng nữ nhân khóc. Vừa mới bắt đầu nàng tưởng chính mình nghe lầm, nhưng tiếng khóc càng lúc càng lớn, thỉnh thoảng truyền đến tiếng thét to. Nàng nhướng mày, phân phó Tiểu Điệp nói: “Đi ra ngoài nhìn một chút.”
Hôm nay Ly Tuyết Ngưng tinh thần khá tốt, cố ý cùng Giang Tiểu Lâu đến xem cửa hàng, lúc này nàng cũng theo phương hướng cánh cửa nhìn lại, mặt mang nghi hoặc. Chỉ chốc lát sau, Tiểu Điệp đã trở lại, nhẹ giọng bẩm báo nói: “Tiểu thư, bên ngoài xuất hiện vài khất cái, Diêu chưởng quầy đã ra đó xử lý , hẳn là không có trở ngại.”
Giang Tiểu Lâu tiếp tục cúi đầu xem sổ sách trong tay. Nhưng mà thanh âm chẳng những không có đình chỉ mà càng lúc càng lớn, Giang Tiểu Lâu nhìn không được, đứng dậy để sổ sách sang một bên. Tiểu Điệp vội vàng hỏi: “Tiểu thư, người là muốn ra xem sao?”
Giang Tiểu Lâu gật đầu, Ly Tuyết Ngưng cũng đứng lên, mở miệng nói: “Ta đây cũng cùng đi với ngươi.”
Bên ngoài sắc trời đã dần dần tối xuống, ánh trăng bắt đầu hiện ra, nương theo ánh sáng lờ mờ từ đèn lồng, Giang Tiểu Lâu nhìn thấy ngoài cửa chính có vài người y phục tả tơi khóc sướt mướt, chưởng quầy đang phân phó gã sai vặt đem bọn họ đuổi đi.
Ly Tuyết Ngưng nói: “Diêu chưởng quầy, ngươi làm cái gì vậy?”
Diêu chưởng quầy nhìn lên thấy đã kinh động hai chủ tử, vội vàng cười nói: “Nhị vị tiểu thư, bất quá là một đám xin cơm , ta muốn đem bọn họ đuổi đi, ai ngờ bọn họ lại khóc sướt mướt chết sống cũng không chịu đi. Nhị vị yên tâm, ta lập tức đem nơi này rửa sạch sẽ. Bên ngoài gió lớn, nhị vị nên vào trong uống chén trà nóng đi!”
1199_200803061011101qj9k
Ly Tuyết Ngưng nhìn bị chưởng quầy xua đuổi những người kia, một đám đều là y phục rách nát phong phanh, mặt nhiễm đầy bụi, tóc tai rối tung. Nay thời tiết dần dần lạnh, nàng mặc áo choàng thật dày, mà vẫn cảm thấy gió lạnh thấu xương làm nàng lạnh run, những người này lại đi chân trần, liếc mắt một cái nhìn lại đều là nứt da sưng đỏ cùng xanh tím, thoạt nhìn thập phần đáng thương. Nàng không khỏi động lòng trắc ẩn, hướng chưởng quầy nói: “Trời lạnh thế này, bọn họ là muốn làm gì?”
Diêu chưởng quầy nói: “Ly tiểu thư, chắc là muốn xin cơm thì nên đến quán trọ, mà không phải cứ đứng ở trước cửa hàng làm trì hoãn sinh ý của chúng ta.”
Ly Tuyết Ngưng nhìn về phía Giang Tiểu Lâu, Giang Tiểu Lâu thở dài một hơi nói: “Cho bọn hắn một ít bánh cùng canh nóng, để bọn họ uống xong rồi rời đi.”
Diêu chưởng quầy do do dự dự: “Nhưng điều này không hợp quy củ, việc buôn bán kiêng kị nhất chính là người tới cửa xin cơm, không cẩn thận sẽ nhiễm xui xẻo !”
Chưởng quầy băn khoăn nói ra, Tiểu Điệp lại không quen nhìn cái miệng của hắn, nói: “Cửa hàng là của tiểu thư hay là của ngươi , tiểu thư kêu ngươi cho bọn hắn một ít thức ăn , ngươi lại ra sức khước từ, không khỏi đi quá giới hạn rồi !”
Diêu chưởng quầy sửng sốt, vội vàng nói: “Dạ, ngài nói phải, ta lập tức làm theo!” Nói xong, Diêu chưởng quầy liền vội vàng đi vào phân phó gã sai vặt, nhanh chóng chuẩn bị một ít canh nóng cùng bánh bột ngô, cố ý dùng thùng cơm lớn, một đường đi ra phân phát cho những người ăn xin.
Bọn họ liên tục cảm ơn, thoáng chốc đã đem canh nóng uống hết, bánh nướng cũng không ăn, đều nhét vào trong lòng. Ly Tuyết Ngưng nhìn bộ dáng đối phương lang thôn hổ yết, không khỏi mắt đỏ ngầu.
Giang Tiểu Lâu cười nói: “Tuyết Ngưng, tâm địa của ngươi vẫn còn rất thiện lương.”
Ly Tuyết Ngưng nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Thế đạo này, ai sống sót đều không dễ dàng. Ngươi xem bọn họ, có người tóc bạc, còn phải lưu lạc khắp nơi, không nhà để về, ta chỉ là cảm thấy trong lòng khó chịu.”
Thần sắc Giang Tiểu Lâu vững vàng như thường: “Thiên hạ phát sinh loại chuyện này rất nhiều, không phải lòng ta cứng rắn, chỉ là không quản được.”
Ly Tuyết Ngưng cũng hiểu được điểm này, chính là ôn nhu nói: “Phải, có thể giúp một phần lực là đủ rồi.”
Giang Tiểu Lâu nhìn đám người y phục tả tơi, lại phân phó chưởng quầy lấy một ít bánh mang ra. Người xin cơm nhân nhìn thấy lương thực, trong khoảng cách liền đem bánh giành được sạch trơn.
Khất cái trong kinh thành hàng ngàn, nhưng sẽ không kết thành quần đội, những người này có chút kỳ quái. Giang Tiểu Lâu xem bọn họ đại đa số đều là lớn tuổi suy nhược, đã có một đôi vợ chồng gần ba mươi, trong tay nữ nhân ôm một đứa nhỏ, khẩu âm nói chuyện là người Liêu Châu. Nàng không khỏi cảm thấy ba phần kinh ngạc, chủ động hỏi: “Các ngươi là người Liêu Châu ?”
Nàng kia ngẩng đầu lên, cũng là xanh xao vàng vọt, vẻ mặt uể oải, mở miệng muốn nói gì, lại ôm chặt chính mình đứa nhỏ trong lòng, cúi đầu xuống không nói được một lời. Nam nhân bên cạnh nàng hồi đáp: “Phải, chúng ta là người Liêu Châu. Bởi vì ruộng đất ở quê nhà bị cường hào ác bá đoạt mất , bất đắc dĩ mới xa xứ đến nơi đây.”
Giang Tiểu Lâu nghe vậy, tinh tế đánh giá đôi vợ chồng một cái, thần sắc không rõ. Ly Tuyết Ngưng nhìn tình hình này, không khỏi nói: “Liêu Châu, chẳng phải là cố hương của ngươi?”
Giang Tiểu Lâu thản nhiên nói: “Không sai, phụ thân ta là người Liêu Châu. Năm đó hắn mang theo ta cùng đại ca, một đường từ Liêu Châu vào kinh thành, lại nói tiếp bọn họ coi như là đồng hương của ta.”
Bên này động tĩnh lớn như vậy, đứa nhỏ vẫn không nhúc nhích nằm, không khóc không nháo, thật sự có chút cổ quái. Ly Tuyết Ngưng hỏi: “Đứa nhỏ làm sao vậy?”
Phụ nhân rốt cục mở miệng, vẻ mặt lo lắng: “Tối hôm qua còn tốt, nhưng hôm nay lại bất tỉnh !”
Giang Tiểu Lâu tiến lên nhìn thoáng qua đứa nhỏ, hắn mới có hai ba tuổi , nhưng bởi vì vẫn nhẫn nhịn chịu đói, cả người gầy yếu chỉ còn lại một cái đầu to. Nàng vươn tay sờ sờ cái trán đứa nhỏ, chỉ cảm thấy nóng hầm hập. Hơi trầm tư một chút, liền quay đầu hướng chưởng quầy nói: “Đứa nhỏ này bị bệnh, đi thỉnh một vị đại phu đến.”
Trên mặt Diêu chưởng quầy lộ ra ngượng nghịu: “Tiểu thư, canh giờ không còn sớm , ngài không phải còn muốn hồi phủ sao?”
Tiểu Điệp lập tức quát đến mức văng nước bọt lên mặt hắn: “Kêu ngươi đi thì đi mau, nói nhiều lời vô nghĩa làm cái gì!”
Nhìn đến vẻ mặt Giang Tiểu Lâu không tốt, Diêu chưởng quầy lập tức nói: “Phải, phải, ta đi làm ngay.” Hắn vừa bước xuống bậc thềm, đột nhiên nhớ tới một việc, quay đầu hỏi: “Tiểu thư, muốn ta thỉnh đại phu nào?”
Giúp khất cái xem bệnh, đại phu nhà ai cũng không chịu tới.
Giang Tiểu Lâu nói: “Đi thỉnh nam bình Phó đại phu ở ngõ phố Nam Bình, ngươi chỉ cần hướng hắn nói là Giang Tiểu Lâu mời, hắn nhất định sẽ đến .”
Trong lòng Chưởng quầy nói thầm, cũng là tự mình đi thỉnh người. Giang Tiểu Lâu thế này mới phân phó người đem đôi vợ chồng dẫn vào trong viện, về phần những người khác, nàng còn lại là cho một ít bạc, để bọn họ rời đi.
Phụ nhân vẫn gắt gao ôm đứa nhỏ trong lòng, thần sắc thập phần khẩn trương. Ly Tuyết Ngưng thấy nàng như thế, trong mắt không tự chủ được cũng lộ ra vẻ mặt trắc ẩn , liên tiếp hướng ngoài cửa nhìn xung quanh.
Sau nửa canh giờ, Phó Triêu Tuyên đầy mặt sương lạnh chạy tiến vào, mọi người mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Giang Tiểu Lâu nói: “Phó đại phu, đã trễ thế này còn quấy rầy ngài thật là xấu hổ, chẳng qua đứa nhỏ này bị bệnh, mãi vẫn chưa tỉnh, ta sợ hắn có chuyện gì, cho nên mới mời ngươi tới xem chẩn.”
Phó Triêu Tuyên còn tưởng rằng là Giang Tiểu Lâu xảy ra chuyện, gấp đến độ phía sau lưng lạnh cả người, lại không nghĩ rằng là chuyện này, không khỏi sửng sốt. Rất nhanh, hắn liền tỉnh ngộ lại, còn thật sự thay đứa nhỏ xem bệnh.
Ly Tuyết Ngưng ở một bên nhìn cặp vợ chồng xa lạ, rốt cuộc cảm thấy có chút không ổn, thấp giọng nói: “Tiểu Lâu, giúp đứa nhỏ xem bệnh, rồi để bọn họ rời đi đi. Chúng ta không thích hợp thu lưu người xa lạ —— “
Giang Tiểu Lâu nhìn nàng một cái, chỉ thấy đáy mắt nàng tràn đầy quan tâm, biết nàng dần nổi tâm tư cảnh giác, không khỏi khóe môi hơi nhếch lên, ánh mắt lộ ra tia tán dương, thanh âm lại như thường: “Không sao.”
Giang Tiểu Lâu tính toán thống kê giá trị mười lăm cửa hàng, dựa theo hiện nay ngân này mà tính phân chia cho Tạ Khang Hà.
Tạ Khang Hà luôn miệng từ chối, nhìn thấy Giang Tiểu Lâu thập phần kiên trì, mới miễn cưỡng nhận lấy, nhưng mà trong lòng cũng âm thầm quyết định chủ ý, đợi cho Giang Tiểu Lâu xuất giá, hắn sẽ đem số bạc đó làm đồ cưới thay nàng đưa gả. Giang Tiểu Lâu vốn muốn tự mình mua một tòa nhà chuyển ra ngoài ở, nhưng Tạ Khang Hà lại kiên quyết không đồng ý, triệu nàng tới ân cần khuyên bảo.
“Nếu để ngươi chuyển ra ngoài, đến khi xuống suối vàng, ta nào có mặt mũi gặp lão bằng hữu của mình, chẳng lẽ muốn ta nói với hắn phủ Tạ gia lớn như vậy, ngay cả một nữ tử cơ khổ cũng dung không được sao?” Vẻ mặt Tạ Khang Hà trịnh trọng nói.
Giang Tiểu Lâu biết tâm ý đối phương, chính là mỉm cười nói: “Tạ bá phụ, ta không có ý này. Ta nói muốn dọn ra ngoài, nguyên nhân chính là vì trạch viện Giang gia. Tòa nhà kia là phụ thân tự mình bố trí, ta phải cố gắng mua nó trở về, sau đó một lần nữa đem bài vị của phụ thân cùng huynh trưởng nghênh trở về.”
Tạ Khang Hà sửng sốt, sau đó trầm tư thật lâu mới nói: “Là ta sơ suất, ngươi nói không sai, tòa nhà Giang gia phải mau chóng mua trở về, mới chân chính là vật quy nguyên chủ, chẳng qua là —— “
Giang Tiểu Lâu nhìn Tạ Khang Hà, hiểu được khó xử của đối phương : “Chẳng qua nay tòa nhà thuộc về sở hữu của Tần gia, nhất thời muốn từ trong tay bọn họ cầm lại, tuyệt đối không dễ dàng như vậy, đúng không?”
Một lời vừa định , Tạ Khang Hà biến sắc. Có một khoảng thời gian, hắn cũng từng vài lần cùng Tần gia thương lượng, hy vọng có thể dùng bạc âm thầm đem tòa nhà Giang gia chuộc lại, nhưng hắn thật không ngờ vô luận xuất ra bao nhiêu ngân lượng, Tần gia chính là cắn chết không buông. Chiếm cứ trạch viện Giang gia, hắt hủi nữ nhi người ta, chết cũng không hối cải thậm chí trên mặt vẫn luôn tự hào cùng vui sướng, trên đời này lại có loại người như vậy, thật sự là làm người xem than thở. Tạ Khang Hà không khỏi có chút áy náy: “Là bá phụ vô năng, không thể giúp ngươi.”
Giang Tiểu Lâu vội vàng nói: “Bá phụ trăm ngàn không cần tự trách, trạch viện Giang gia vốn nên để ta tự mình chuộc về. Phiền hà bá phụ không ít lần, trong lòng Tiểu Lâu thập phần áy náy, sao có thể để mặc cho người phiền muộn vất vả. Người yên tâm, ta nhất định sẽ đem Giang phủ quay về trong tay, tuyệt không làm phụ thân cùng đại ca thất vọng.”
1199_200803061011101qj9k
Trong lòng Tạ Khang Hà sầu lo, nhịn không được nói: “Tần gia cũng không phải kẻ tốt lành gì , trạch viện Giang gia rộng lớn, hoàn cảnh tuyệt đẹp, phong thuỷ cũng tốt, chỉ sợ bọn họ không khẳng dễ dàng gật đầu —— “
Thần sắc Giang Tiểu Lâu đạm mạc nói: “Hiện tại đương nhiên sẽ không, nhưng sau này thì chưa chắc.”
Thời điểm nàng nói chuyện, gương mặt trắng noãn hiện ra một tia quyết đoán, Tạ Khang Hà có chút không chắc, Tần phủ nay đại nghiệp lớn mạnh, lại có một Thám Hoa được thái tử coi trọng, muốn từ tay bọn họ đòi lại Giang phủ sợ là khó hơn lên trời. Hơn nữa Giang gia cùng Tần gia có mối hận cũ……………………. Sự tình nháo lớn, chỉ sợ sẽ nhảy ra rất nhiều chuyện xưa, đối với danh dự Tiểu Lâu tất có tổn hại. Hắn thấp giọng khuyên bảo: “Tiểu Lâu, bá phụ sẽ vì ngươi mua một tòa nhà mới, tòa nhà kia về sau từ từ hẳn tính.”
Ánh mắt Giang Tiểu Lâu như hồ nước mùa xuân trong suốt, quyết đoán nói: “Không, từng ngọn cây cọng cỏ trong tòa nhà tất cả đều là phụ thân tự tay bố trí, vô luận thế nào ta cũng muốn chuộc về, bá phụ không cần thay ta lo lắng, ta đều có chủ trương.”
Tạ Khang Hà thấy nàng kiên trì như vậy, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một tiếng, hắn hiện tại mới hiểu được cá tính Giang Tiểu Lâu kỳ thật cùng Giang Thừa Thiên năm đó thập phần tương tự, bề ngoài thoạt nhìn hiền hoà, tính tình lại ôn nhu, nhưng khi đụng vào chuyện mà chính mình kiên trì, dù có là chín con trâu cũng không kéo về được. Nghĩ đến Giang Thừa Thiên năm đó hạ quyết tâm tránh né mình, rồi lại nhìn nhìn bộ dáng Giang Tiểu Lâu hiện nay, Tạ Khang Hà chậm rãi nói: “Vô luận như thế nào, bá phụ đều ủng hộ ngươi. Đúng rồi, vừa mới tiếp nhận số cửa hàng, vận hành thuận lợi chứ?”
Giang Tiểu Lâu lộ ra ý cười: “Tiểu Lâu hồi trước tuy rằng không có giống đại ca giống nhau bôn ba khắp nơi, nhưng cũng từng giúp đỡ phụ thân xem sổ sách, đối chiếu sổ sách cũng có chút kinh nghiệm. Về phần chọn chưởng quầy cho cửa hàng, có thể sử dụng thì để lại dùng, không thể dùng liền trả ngân lượng cho bọn họ rời đi. Cũng không phải là chuyện gì lớn, Tiểu Lâu có cách ứng phó được.”
Đổi chủ nhân mới, có vài người vô cùng vui mừng, có vài người bộ dáng đưa đám như cha mẹ chết. Bởi vì trong số họ còn vài người làm cũ, một số còn lại là thay đổi khi đổi chủ mới. Nhưng Giang Tiểu Lâu lại một mực không hỏi, chính là yên lặng trong mấy ngày mời đến chuyên gia kiểm tra sổ sách, đến tột cùng có ai động tay động chân, rốt cuộc tham ô bao nhiêu bạc, ai ngày thường làm việc ai chịu khó ai lười biếng, một mực tra xét rành mạch. Có chứng cớ, khi cần quyết đoán thì sẽ quyết đoán, nên đuổi đi tuyệt không nương tay, nên thưởng cho cũng không keo kiệt.
Đương nhiên, điều này cũng là nhờ nàng nhiều năm qua ở bên cạnh phụ thân mưa dầm thấm đất, nếu không nhất định không thể trong thời gian ngắn liền tiếp quản mười lăm gia cửa hàng. Nữ nhi của thương nhân, tất nhiên phải có năng lực. Tạ Khang Hà vui mừng gật đầu nói: “Ngươi đuổi nhiều người như vậy, công việc chắc hẳn sẽ rất bận rộn, nếu có cần ta giúp cứ mở miệng không cần ngại, ta sẽ từ trong cửa hàng Tạ gia điều một ít nhân thủ hỗ trợ cho ngươi.”
Giang Tiểu Lâu nghe vậy, mặt lộ vẻ vui sướng: “Vậy trước tiên tạ ơn Tạ bá phụ .”
Tạ Khang Hà gật gật đầu, lập tức bắt đầu tính toán bên người ai đáng giá đề cử, ai hữu dụng ai khôn khéo ai trung tâm, cửa hàng Giang gia bấp bênh, phải sử dụng người đáng tin.
Từ trong thư phòng đi ra, Giang Tiểu Lâu liền chạm phải tam tiểu thư Tạ Hương. Tạ Hương một thân váy lụa thêu hoa mai nhũ đỏ bạc, trên đầu cài trâm đính mã não rực rỡ chói mắt, trên mặt tràn đầy ý cười, tiến lên thân thiết kéo tay Giang Tiểu Lâu cười nói: “Tiểu Lâu, nghe nói ngươi có rất nhiều cửa hàng, không biết khi nào có thể mời ta đi tham quan.”
Trong phủ, lan truyền tin tức nói Giang Tiểu Lâu cũng không phải chân chính nữ tử mồ côi, năm đó phụ thân nàng còn để lại một số tài phú, cho nên mới có thể khá giả như vậy. Tạ Hương trái lo phải nghĩ nếu Giang Tiểu Lâu có tiền như vậy, tự nhiên sẽ không ham muốn tài sản Tạ gia, cùng nàng giao hảo chỉ có lợi không có hại, vì thế thay đổi một gương mặt vui mừng, biểu hiện cực kỳ nhiệt tình.
Mười lăm mặt tiền cửa hiệu gồm có bốn cửa hiệu châu báu, bốn cửa hiệu gạo, ba cửa hiệu đồ cổ, hai cửa hiệu ngân hàng tư nhân, một cửa hiệu son phấn, một cửa hiệu cầm đồ. Tạ Hương hiển nhiên là nhìn trúng châu báu, muốn tới cửa nhìn. Thần sắc Giang Tiểu Lâu mỉm cười như thường, hai tròng mắt vô cùng ôn hòa : “Tam tiểu thư nguyện ý quang lâm, ta tự nhiên là rất hoan nghênh.”
Tạ Hương nghe vậy, cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào hơi nhếch lên: “Nếu đã vậy, qua hai ngày ta sẽ tới, đến lúc đó ngươi nhất định không được thoái thác!”
Giang Tiểu Lâu cười nhẹ: “Tam tiểu thư hẹn xong thời gian, ta sẽ tự mình tiếp khách.”
Trên mặt Tạ Hương tươi cười càng thêm sáng lạn, trong mắt nàng Giang Tiểu Lâu giờ phút này đã không còn là ác nhân từng có ý đồ cướp lấy tài sản Tạ gia. Nay Giang Tiểu Lâu càng như là một pho tượng bồ tát bằng vàng, cả người dát vàng chói mắt.
Tiễn bước Tạ Hương, Giang Tiểu Lâu rất nhanh về tới Họa lâu. Tiểu Điệp tiến lên đón, Giang Tiểu Lâu hỏi: “Tuyết Ngưng đâu?”
Tiểu Điệp hạ giọng nói: “Tuyết Ngưng tiểu thư đêm qua bị nhiễm phong hàn, thân mình không khoẻ, hiện tại đang ở trong phòng nghỉ ngơi, tiểu thư có muốn nô tỳ đi gọi nàng không ?”
Giang Tiểu Lâu lắc lắc đầu: “Có mời đại phu xem qua chưa ?”
Tiểu Điệp đáp: “Có, đại phu đang khai dược.” Mặt mày cũng là một bộ dáng muốn nói lại thôi.
Giang Tiểu Lâu vẫn còn nghi ngờ, chính là nói: “Ta đây đi xem.”
Hai người đang nói chuyện, bất chợt thấy một nam tử dáng người thon dài từ trong phòng khách đi tới, vừa vặn cùng Giang Tiểu Lâu mặt đối mặt. Giang Tiểu Lâu sửng sốt, chợt trên mặt mỉm cười: “Thì ra là Phó đại phu.”
Phó Triêu Tuyên đã rất lâu không có nhìn thấy Giang Tiểu Lâu, giờ phút này nàng một thân váy lụa xanh ngọc, xinh đẹp đứng ở trước mặt mình, tao nhã, nhàn tĩnh, thoạt nhìn như một gốc hoa sen kiều diễm, khiến cho lòng hắn có chút rung động. Đoạn thời gian gần đây, hắn đột nhiên mắc chứng mất ngủ, mỗi lần nằm xuống hai mắt cả một đêm tỉnh táo đến hừng đông, ban ngày chuyện gì cũng không thể tập trung làm, thân mình nhẹ bẫng, tinh thần cũng hốt hoảng, chính hắn không rõ liền cố ý đi tìm Thái Vô tiên sinh xem bệnh, kết quả lại bị sư phụ tống cổ ra, nói hắn mắc bệnh tương tư, để hắn tự nghĩ biện pháp. Phó Triêu Tuyên lại rõ ràng, dẫn đến chứng bệnh của hắn là do Giang Tiểu Lâu gây ra .
Mẫu thân thấy tình huống hắn khác thường, cố ý giới thiệu rất nhiều nữ tử xinh đẹp buộc hắn về nhà xem mặt, nhưng là hắn trời sinh không thích diễn trò, lại càng không thích lấy lòng, đối với một đám nữ tử chẳng có chút nhiệt tình, chỉ cảm thấy không có cách nào câu thông. Càng nghĩ, hắn vẫn là tìm tới Tạ gia…………………….. Chờ hắn chân chính nhìn thấy Giang Tiểu Lâu, lại cảm giác một câu cũng không nói ra được.
Tiểu Điệp vội vàng giải thích: “Tiểu thư, nô tỳ xuất môn mời đại phu, vừa vặn đụng phải Phó đại phu qua đây……………………”
Trùng hợp, trên đời làm sao có sự trùng hợp, rõ ràng là hắn đứng ở cửa do dự hồi lâu, không biết có nên vào phủ hay không, Phó Triêu Tuyên cười khổ không thôi.
Giang Tiểu Lâu nhìn thần sắc hắn thập phần kỳ quái, không khỏi hỏi: “Phó đại phu, bệnh tình Tuyết Ngưng thế nào ?”
Phó Triêu Tuyên chìm trong mơ mộng lập tức bừng tỉnh, sửng sốt, nói: “Nàng nói cái gì?”
Giang Tiểu Lâu đầy mặt kinh ngạc, Phó Triêu Tuyên thế này mới ý thức được chính mình thất thố, khuôn mặt tuấn lãng lập tức trở nên đỏ bừng. Giang Tiểu Lâu liền phát giác, lại ra vẻ không biết, chính là ôn nhu nói: “Phó đại phu, ta là hỏi bệnh tình Tuyết Ngưng như thế nào .”
Phó Triêu Tuyên như ở trong mộng mới tỉnh nói: “Vừa rồi ta đã chẩn bệnh cho Tuyết Ngưng cô nương, nàng bị nhiễm phong hàn, thân mình có chút không khoẻ, ta mở hai phương thuốc, tránh gió lạnh, thì sẽ không còn trở ngại , nàng yên tâm đi.”
Trên gương mặt trắng nõn của Giang Tiểu Lâu bao phủ một tầng nặng nề: “Gần đây thân thể Tuyết Ngưng vẫn không tốt lắm, mà nàng lại rất cứng đầu, mặc dù sinh bệnh cũng không chịu để cho người khác biết.”
Tiểu Điệp ở một bên vội vàng xen mồm nói: “Ta vài thứ theo nàng trước phòng đi qua, chợt nghe bên trong có tiếng ho khan đè nén, Tuyết Ngưng tiểu thư là lo lắng tiểu thư nhà ta biết sẽ lo lắng, cho nên cố ý giấu diếm.”
Nghe các nàng nói như vậy, vẻ mặt Phó Triêu Tuyên trở nên ngưng trọng, hắn nhìn thoáng qua Ly Tuyết Ngưng giam hãm mình trong cửa phòng: “Khó trách ta vừa rồi xem cho nàng, mạch tượng phù phiếm, thân thể hư nhược…………………… Dựa theo lời các ngươi nói, bệnh của nàng không có chuyển tốt, ngược lại còn chuyển biến xấu, cho nên mới cố ý gạt các ngươi, không hy vọng các ngươi biết sẽ vì nàng khó chịu. Sư phụ của ta y thuật vô song trong thiên hạ, ngay cả hắn đã nói cứu không được, ta cũng đành bất lực. Cách duy nhất, chỉ có thể chậm rãi điều dưỡng……………………”
Giang Tiểu Lâu trầm mặc hồi lâu, Ly Tuyết Ngưng là bằng hữu tốt nhất của nàng, cũng là người đáng để nàng quan tâm trên đời không nhiều lắm, nếu Tuyết Ngưng có chuyện ngoài ý muốn, nàng nhất định sẽ vô cùng khổ sở. Nàng là người vô cùng ích kỷ, biết rõ Tuyết Ngưng vẫn thừa nhận ốm đau tra tấn, cũng hy vọng đối phương có thể sống lâu một chút, lại lâu một chút.
Phó Triêu Tuyên thấy nàng như thế, liền truy vấn nói: “Lúc trước khai dược cho nàng, bây giờ còn đúng giờ uống không?”
Giang Tiểu Lâu tự mình tiễn Phó Triêu Tuyên đi ra ngoài, ngữ khí thập phần ôn hòa: “Thái Vô tiên sinh khai dược cho ta, ta vẫn kiên trì uống, nay tinh thần đã tốt hơn nhiều, không còn bởi vì trời mưa sét đánh mà cả người đau đớn .”
Phó Triêu Tuyên cảm thấy yên tâm, lại nhắc nhở nói: “Mặc dù có chuyển biến tốt, nàng cũng không thể khinh thường, sư phụ nói nếu nàng có thể bảo trì tâm tình bình thản, tương lai sống đến tám mươi cũng không phải là không thể.”
Giang Tiểu Lâu bật cười: “Ta làm việc không chừa đường lui, quá mức cố chấp, sát nghiệt không ít, chỉ sợ khó mà sống thọ.”
Thời điểm nàng nói chuyện, ngữ khí bình thản, tươi cười xinh đẹp, hiển nhiên không thèm để ý chính mình có thể trường mệnh trăm tuổi hay không.
1199_200803061011101qj9k
Nghe được nói vậy, trong lòng Phó Triêu Tuyên khó chịu, hắn rất hiểu biết Giang Tiểu Lâu , chính mình căn bản có khuyên cách nào cũng vô dụng. Trên khuôn mặt tuấn lãng mang theo ba phần không tự giác dần trở nên nhu tình, nói: “Vô luận như thế nào, ta hy vọng nàng có thể bảo trọng thân thể, không cần cô phụ tấm lòng của ta……………..” Lời hắn còn chưa có nói xong, liền nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Giang Tiểu Lâu, lập tức đổi đề tài nói: “Không cần cô phụ tâm ý của sư phụ ta.”
Tiểu Điệp ở bên cạnh nghe được rõ ràng, muốn cười lại không dám cười. Ở trong mắt nàng, vị đại phu tuấn mỹ trước mặt kỳ thật là một nam tử ưu tú, chẳng qua cá tính hắn quá mức tao nhã, chỉ sợ tiểu thư sẽ không thích hắn, trong mắt nàng toát ra một ít tiếc hận.
Phó Triêu Tuyên vừa dứt lời, đột nhiên nghe thấy một đạo thanh âm cười nói: “Ta còn ở khắp nơi tìm ngươi, thì ra ngươi ở trong này.”
Hai người đồng thời sửng sốt, lập tức hướng nơi phát ra âm thanh nhìn lại. Chỉ thấy phía trước đứng một mỹ nhân, tươi cười thản nhiên, , đôi mắt đẹp đảo quanh, trên người phục sức hoa lệ đón gió mà đứng, thướt tha yểu điệu, làm người ta đui mù.
Khóe môi Tạ Nguyệt lộ ra ý cười: “Tiểu Lâu, thì ra ngươi ở đây.”
Vừa rồi nàng đang ở trong lương đình ngắm hoa, lại đột nhiên nghe thấy âm thanh nói cười không biết nơi nào truyền đến. Xa xa nhìn lại, chỉ thấy được Giang Tiểu Lâu cùng một nam tử dáng người cao ngất dần đi tới, nhìn thẳng vào bóng dáng một thân màu lam, không tự chủ được liền tiến lên bắt chuyện.
Giang Tiểu Lâu mỉm cười giới thiệu nói: “Đại tiểu thư, vị này là Phó đại phu.”
Ánh mắt Tạ Nguyệt dừng ở trên người Phó Triêu Tuyên, ánh sáng khẽ nhúc nhích, ý cười nhợt nhạt: “Phó đại phu.”
Thanh âm Phó Triêu Tuyên trầm thấp xen lẫn chút xa cách: “Gặp qua Tạ tiểu thư.”
Giang Tiểu Lâu phát giác trong mắt Tạ Nguyệt hình như có ánh sáng hiện lên, thoáng một chút, mới nói: “Đây là vị đại phu nổi danh trong trong kinh, ta đặc biệt mời hắn đến xem bệnh cho Tuyết Ngưng.”
Tạ Nguyệt ánh mắt dừng lại ở trên mặt Phó Triêu Tuyên liền dời đi, thủy chung mặt mang mỉm cười: ” Ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
Trong kinh danh y dữ dội nhiều, Phó Triêu Tuyên làm người thập phần khiêm tốn, lại còn tuổi trẻ, thực dễ dàng bị bao phủ ở trong phần đông lão đại phu tóc trắng xoá, Tạ Nguyệt từ trước kỳ thật vẫn chưa nghe nói đại danh của hắn. Nhưng Tạ gia lúc trước cũng mời đại phu đều đối với chứng bệnh của Ly Tuyết Ngưng bất lực, Giang Tiểu Lâu đối đãi lịch sự như thế, tự mình tiễn người ra phủ, Phó Triêu Tuyên nhất định không đơn giản, trên mặt hắn tươi cười càng thêm uyển chuyển hàm xúc.
Phó Triêu Tuyên cũng không có lưu ý Tạ Nguyệt, hắn chính là nói: “Một khi đã như vậy, ta đây trước hết cáo từ .” Nói xong hắn hướng Giang Tiểu Lâu yên lặng cười, xoay người mang theo dược đồng rời đi.
Tạ Nguyệt mãi nhìn bóng dáng hắn, nhất thời tâm sự thật mạnh. Chờ nàng quay đầu, mới phát hiện Giang Tiểu Lâu đã lướt qua lương đình, không khỏi lo lắng, lập tức nói: “Tiểu Lâu khoan đi, ta còn có chuyện muốn hỏi ngươi” .
Giang Tiểu Lâu đứng lại, xoay người, nhìn Tạ Nguyệt bước nhanh mà đến, làn váy phiêu phiêu, lạnh nhạt cười nói: “Đại tiểu thư, có gì muốn hỏi sao?” Nàng sớm nhìn ra lời Tạ Nguyệt vừa rồi chỉ vì giải quyết tình cảnh gặp mặt xấu hổ, cũng không phải là thật sự tìm nàng.
Mặc kệ Tạ Nguyệt, Tạ Hương các nàng đối với Giang Tiểu Lâu nhiệt tình thế nào, nàng thủy chung đều là ôn hoà, không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng không xưng hô khuê danh các nàng, một mực xưng hô khách khí. Chứng minh lòng của nàng cũng không thật sự chấp nhận người Tạ gia, trong lòng Tạ Nguyệt rất là rõ ràng, nhưng mà nàng vẫn kiều mỵ tươi cười không chút nào suy giảm, mềm giọng nói: “Kỳ thật, ta có một chuyện muốn cầu.”
Giang Tiểu Lâu nghe, đáy mắt nhúc nhích gợn sóng: “Đại tiểu thư, có chuyện gì cần Tiểu Lâu hỗ trợ sao?”
Tạ Nguyệt suy nghĩ thật lâu, chung quy không giấu được ngượng ngùng, thanh âm hạ thấp: “Kỳ thật cũng không có đại sự gì, chính là vừa rồi đột nhiên nhớ tới một việc……………………. Lúc trước Vương di nương luôn nói các đốt ngón tay của nàng vừa đến mùa mưa sẽ đau nhức, hai ngày qua bệnh lại nghiêm trọng, cơ hồ nằm trên giường không dậy nổi, ta đã thỉnh vô số đại phu, cũng không thấy khởi sắc. Không biết có thể mời Phó đại phu hay không………………..”
Giang Tiểu Lâu chính là nhìn lại nàng vẫn chưa lên tiếng, thẳng đến làm khuôn mặt đối phương đỏ lên, mới mỉm cười nói: “Phó đại phu tuổi còn trẻ, đại tiểu thư sẽ tin tưởng hắn sao?”
Tạ Nguyệt thấy nàng lời nói thả lỏng, thế này mới thở phào nhẹ nhõm: “Có thể được Tiểu Lâu mời đến, vị đại phu kia tất nhiên không giống người thường, ta cũng chỉ là ôm thái độ thử xem, nếu là không thành, ta sẽ tìm biện pháp khác.”
Giang Tiểu Lâu chân thành tha thiết gật đầu: “Hắn chân chính là một đại phu y thuật cao minh, lại là đệ tử chân truyền của Thái Vô tiên sinh, chính là đau khớp cũng không phải nói chơi.”
Tạ Nguyệt hai mắt tỏa sáng, nở nụ cười tươi rói: “Quả thực như thế, vậy trước cảm tạ.”
Giang Tiểu Lâu tươi cười thâm thúy, mâu quang sáng rọi: “Không cần cám tạ ta, còn phải nhận được sự đồng ý của Tạ đại phu nữa.”
Tạ Nguyệt theo bản năng nói: “Chỉ cần Tiểu Lâu đáp ứng, Tạ đại phu sao có thể không đáp ứng, các ngươi không phải bằng hữu sao?” Vừa rồi Tạ Nguyệt ở trong lương đình sớm xa xa nhìn thấy Giang Tiểu Lâu cùng Phó Triêu Tuyên vừa nói vừa cười, Tạ Nguyệt sợ chính mình tự mình đi thỉnh, Phó Triêu Tuyên không chịu đáp ứng, nhưng thay đổi thành Giang Tiểu Lâu lại khác.
Giờ phút này thấy Giang Tiểu Lâu đột nhiên ngừng nói, vẻ mặt không hiểu nhìn nàng, không khỏi trong lòng run lên, vội vàng bù lại nói: “Ta…………….. Ta cũng là thay di nương lo lắng.”
Hai gò má Tạ Nguyệt bị sáng mờ soi rọi, đỏ bừng một mảnh.
Giang Tiểu Lâu ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, chính là cười cười: “Được, đại tiểu thư yên tâm.”
Nhìn theo Tạ Nguyệt rời đi, Tiểu Điệp bĩu môi nói: “Vị đại tiểu thư này lại đang diễn trò gì vậy, tiểu thư ngài xem bộ dáng nàng thực kỳ lạ?”
Giang Tiểu Lâu thản nhiên nhìn thoáng qua sắc trời, thần sắc bình tĩnh: “Đại tiểu thư tựa hồ có ý với Phó đại phu.”
Tiểu Điệp đầy mặt khiếp sợ: “Làm sao có thể?” Sau đó nàng cẩn thận ngẫm lại, lại bán tín bán nghi nói: “Phó đại phu tuổi trẻ anh tuấn, được lòng nhiều nữ tử thích cũng không kỳ lạ, nghe nói từ trước còn phát sinh qua chuyện ép hôn nữa !”
Ánh mặt trời chiếu vào mắt Giang Tiểu Lâu, lạnh nhạt ừ một tiếng.
Tiểu Điệp lại cảm thấy khó hiểu: “Nhưng là đại tiểu thư tâm cao khí ngạo, Tạ đại phu bất quá là một đại phu bình thường, cùng Tạ gia phú quý vô luận thế nào cũng có vẻ như ………………..”
Giang Tiểu Lâu mỉm cười: “Tạ Nguyệt từng có một mối hôn sự vô cùng tốt, chỉ tiếc vị hôn phu còn chưa kịp bái đường đã phát bệnh chết bất đắc kỳ tử, nàng từ nữ tử xuất giá biến thành vọng môn phương, khắp nơi bị xa lánh. Các phủ đệ cùng Tạ gia môn đăng hộ đối tuyệt đối sẽ không nhận thân phận như Tạ Nguyệt làm con dâu, gia đình tầm thường nàng ta lại không xem trọng. Phó Triêu Tuyên xuất thân y học thế gia, dáng dấp tuấn mỹ, tiền đồ vô lượng, đương nhiên đáng giá phó thác chung thân.”
Nghe xong Giang Tiểu Lâu giải thích, Tiểu Điệp trừng mắt to: “Một khi đã như vậy, tiểu thư vì sao phải đáp ứng, chẳng phải là đem Phó đại phu đưa vào miệng hổ?”
Giang Tiểu Lâu chỉa chỉa vào đầu nàng, nói: “Nha đầu ngốc, sao có thể nói như vậy. Không người nào là toàn vẹn cả, nhân vô thập toàn, Tạ Nguyệt mặc dù tâm tư hơi hẹp hòi, lại không coi là đại gian đại ác, nếu Phó đại phu có tâm, cũng là một mối nhân duyên tốt. Được rồi, ta còn phải tới cửa hàng một chuyến, ngươi trở về nói cho Tuyết Ngưng, kêu nàng nghỉ ngơi cho tốt, ta buổi tối lại đến thăm nàng.”
Tiểu Điệp nghe vậy lập tức nói: “Ta đây bồi tiểu thư cùng đi.”
Giang Tiểu Lâu lắc đầu: “Không cần, bên người ta hông hề thiếu hộ vệ, ngươi ở nhà cùng Tuyết Ngưng là tốt rồi.”
Xe ngựa Tạ gia dừng ở trước cửa hiệu Bác Cổ Trai, Giang Tiểu Lâu xuống xe. Chưởng quầy sớm đã đứng ở phía dưới bậc thang chờ, vừa thấy đến nàng đến, trên mặt lập tức tươi cười nói: “Tiểu thư, mời ngài vào.”
Giang Tiểu Lâu đi từng bước một lên bậc thang, trên mặt nàng vốn che một tầng lụa mỏng, một trận gió thổi tới, xốc lên một góc lụa mỏng, đưa tới người qua đường đều dừng chân ghé mắt. Nữ tử tuổi trẻ xinh đẹp, lại chính là chủ nhân của Bác Cổ Trai, sao không khiến cho người người sợ hãi than! Trong một góc ngõ nhỏ, lẳng lặng ngừng một chiếc xe ngựa hoa lệ, trong xe người nhìn thấy Giang Tiểu Lâu vào Bác Cổ Trai, trong đó hé ra một khuôn mặt xinh đẹp của nữ tử cơ hồ là ôm nỗi hận căm tức , cắn chặt hàm răng trắng noãn: “Tai họa ngàn năm, nàng lại thật sự chưa chết!”
1199_200803061011101qj9k
Nàng quay đầu, đè nén hai mắt tóe lửa , nói: “Đại tẩu, ngươi nhìn thấy không?”
Trong lòng Lưu Yên trầm xuống, ngón tay trong tay áo càng siết càng chặt, nhanh đến ngay cả thân thể đều bắt đầu run nhè nhẹ: “Thật không ngờ, nàng còn sống.”
Trong mắt Tần Điềm Nhi nhiễm đầy hàn khí: “Ta đi giáo huấn nàng một chút!”
Lưu Yên lại cầm trụ nàng: “Ngồi xuống!”
Tần Điềm Nhi sửng sốt, nói: “Đại tẩu, Giang Tiểu Lâu đến bây giờ còn dám cùng đại ca gặp mặt, chẳng lẽ ngươi không lo lắng? Nàng là có ý định trả thù, sớm có chuẩn bị . Ngươi cũng đừng quên, lúc trước ta có nói với ngươi, Lưu Diệu chết không chừng cùng Giang Tiểu Lâu có quan hệ không rõ.”
Trong mắt Lưu Yên chợt lóe ghen ghét rồi biến mất, đố kỵ như dòng chất lỏng cơ hồ làm nàng nghẹn cứng cổ họng, thần sắc lơ đãng dần trở nên đáng sợ. Nàng thấp giọng nói: “Mặc kệ như thế nào, hiện tại không nên lộ mặt ra.”
Tần Điềm Nhi cắn chặt hàm răng: “Cái gì không nên lộ ra, chẳng lẽ ngươi sợ nàng sao? Ngươi sợ nàng, ta cũng không sợ!” Nói xong nàng vừa muốn nhảy xuống xe ngựa, lại bị Lưu Yên gắt gao túm trụ.
Thanh âm Tần Điềm Nhi ẩn ẩn đè nén: “Đại tẩu, ngươi mau thả ta ra, nàng bất quá chỉ là một nữ nhân không nơi nương tựa, vì sao ngươi còn sợ hãi như vậy.”
Lưu Yên hít sâu một hơi, con ngươi đầy sắc lạnh: “Ta hỏi ngươi, ngươi nổi giận đùng đùng xâm nhập Bác Cổ Trai, định nói gì?”
Tần Điềm Nhi bị hỏi ngây người: “Nói cái gì? Tự nhiên là nói nàng ——” Tần Điềm Nhi không nói nổi nữa, đúng vậy, chính mình có thể nói cái gì? Giang Tiểu Lâu cùng Tần Tư người bên ngoài không biết nội tình, truyền ra chỉ biết nói Lưu Yên là một đố phụ, sẽ gây nên dư luận xôn xao. Năm đó, sự kiện Giang gia thật vất vả mới bình ổn xuống, đại ca hiện tại là khách quen của phủ thái tử, nếu để việc này rơi vào trong tai thái tử, sợ rằng ảnh hưởng không tốt cho đại ca, lại càng không tốt cho Tần gia.
Sắc mặt Tần Điềm Nhi so với vừa rồi còn muốn khó coi hơn: “Vậy mặc kệ đại ca tiếp tục nhớ nàng, đại tẩu, ngươi thật đúng là rộng lượng!”
Nghe ngữ điệu âm dương quái khí của Tần Điềm Nhi, sắc mặt Lưu Yên trầm xuống, trong thanh càng thêm âm hàn: “Ta không phải rộng lượng, chính là Giang Tiểu Lâu thứ nhất không có phạm pháp, thứ hai không có phạm sai lầm, ngươi vô cớ xông vào gây chuyện, vốn không có đạo lý, chỉ làm người khác cười chê chúng ta không biết cấp bậc lễ nghĩa. Ngươi cũng đừng quên, những người đó ở sau lưng là chế nhạo Tần gia thế nào .”
Sắc mặt Tần Điềm Nhi lúc trắng lúc xanh, Lưu Yên nói đúng, tuy rằng Tần phủ xuất hiện Thám Hoa Lang, Tần Tư lại trở thành khách quý của phủ Thái tử, nhưng bọn hắn dù sao chính là xuất thân thương môn, cùng đám quý tộc chân chính so sánh. Nhất là đám danh môn thiên kim, tụ cùng một chỗ đều cười nhạo Tần gia là nhà giàu mới nổi, bọn họ còn không có hoàn toàn đứng vững gót chân, giờ phút này lại nhảy lên đầu đề câu chuyện cho người khác nghị luận, chẳng phải là chuyện chê cười nhất thiên hạ. Lưu Yên dù sao xuất thân Ngự sử phủ, không phải không có đầu óc, so với Tần Điềm Nhi mà nói nàng thông minh hơn nhiều, nháo loạn ầm ĩ, lại còn công khai ở trước công chúng tất nhiên là không có biện pháp làm Giang Tiểu Lâu khó xử.
Trong lòng Tần Điềm Nhi càng tỏ ra tức giận bất bình: “Ta từ nhỏ liền không thích nàng, nàng luôn càn rỡ như vậy, nghĩ rằng chính mình dung mạo xinh đẹp, tài hoa hơn người, giống như khắp thiên hạ mọi người luôn muốn vây quanh nàng không rời.”
Lưu Yên nghe vậy chính là cười nhẹ, nàng rất hiểu biết tâm sự của cô em chồng này , hồi trước Giang Tiểu Lâu tiến vào Tần phủ, người Tần gia như chúng tinh phủng nguyệt (**), đối với nàng thập phần thân thiết, thậm chí ngay cả Tần Điềm Nhi cũng bị buộc không thể không dùng khuôn mặt tươi cười đối đãi, từ đó mà oán hận cũng là bất tri bất giác kết thành. Tần Điềm Nhi là hòn ngọc quý trên tay Tần gia, tự nhiên không muốn thấy một người giỏi hơn nàng, mà Giang Tiểu Lâu còn ngày thường mỹ mạo hơn người, lại là tài nữ cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, từng chút từng chút so sánh, Tần Điềm Nhi quả thực kém xa. Mà Lưu Yên lại hoàn toàn không giống, nàng xuất thân nhà cao cửa rộng, là quý nữ chân chính, Tần Điềm Nhi vô luận như thế nào cũng không dám đối nghịch với nàng, chỉ dám khi dễ một mình Giang Tiểu Lâu.
(**) những ngôi sao sáng vây quanh mặt trăng
Khi thiện sợ ác, chính là bản tính của Tần Điềm Nhi. Đáy lòng Lưu Yên vô cùng xem thường nàng, trên mặt lại ôn nhu khuyên giải nói: “Muội muội yên tâm, ta không phải kẻ hồ đồ, chuyện Lưu Diệu ta nhất định sẽ nhớ kỹ, tuyệt đối sẽ không mặc cho hung phạm nhởn nhơn ngoài vòng pháp luật. Về phần Giang Tiểu Lâu, có rất nhiều biện pháp đối phó nàng.”
Tần Điềm Nhi thấy thần sắc nàng ôn nhu lơ đãng lộ ra vài phần dữ tợn, ngẩn người mới nói: “Ta đây trở về liền nói cho phụ thân, kêu hắn giáo huấn đại ca một chút!”
Lưu Yên vội vàng ngăn cản: “Hảo muội muội, ta hiểu được tấm lòng của ngươi với đại tẩu, ta xin nhận , cũng cảm ơn ngươi. Chính là không nên nói chúng ta hôm nay từng đến nơi này, bất kỳ ai cũng không cần nói!”
Tần Điềm Nhi chỉ cảm thấy Lưu Yên nhường nhịn có chút mạc danh kỳ diệu, mày hơi nhăn nói: “Vì sao?”
Sắc mặt Lưu Yên âm lãnh đáng sợ, thanh âm giống như kết dày băng sương: “Ta tự nhiên có thủ đoạn đối phó nàng, ngươi cứ chờ coi đi!”
Lưu Yên trở lại Tần phủ, vừa vặn gặp được Tần Tư từ trong hoa viên đi ra. Lưu Yên lập tức dừng lại cước bộ, trang trọng cười, lẳng lặng nhìn đối phương.
Tần Tư thản nhiên gật gật đầu, liền muốn từ bên người nàng lướt qua.
Lưu Yên ôn nhu nói: “Phu quân, ta có lời muốn nói với ngươi, có được không?”
Tần Tư sửng sốt, hơi suy nghĩ sâu xa nhìn nàng, hắn đã lâu không có tiến vào phòng Lưu Yên, giờ phút này Lưu Yên đột nhiên tốt tính, làm cho hắn có chút ngoài ý muốn.
Lưu Yên cười nhẹ, đem Tần Tư mời vào phòng của mình, phân phó tỳ nữ ngâm nước trà. Hết thảy định ra đến sau, mới nhu tình như nước nhìn hắn nói: “Nếu như ngươi có lòng, ta có thể đồng ý ngươi cưới Giang Tiểu Lâu.”
Dung nhan tuấn mỹ của Tần Tư hơi giật mình, mày hơi nhướng: “Ngươi nói cái gì, Giang Tiểu Lâu, nàng không phải đã chết sao?”
Thấy Tần Tư ra vẻ khó hiểu, một bộ dáng vân đạm phong khinh, trong lòng Lưu Yên cười lạnh không thôi, trên mặt cũng là vân đạm phong khinh: “Ngươi còn không biết, ta hôm nay ở trên đường gặp Giang Tiểu Lâu, nàng nay là lão bản nương Bác Cổ Trai. So với lúc trước càng thêm xinh đẹp, cũng càng thêm ôn nhu, liếc mắt một cái nhìn lại khí chất hoàn toàn khác xưa, làm ta không dám xác định .”
Tần Tư nghe vậy, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi: “À, thế nhưng có chuyện này, thật sự làm người ta kinh ngạc.”
Lưu Yên cười lạnh: không biết, không biết mới là lạ! Trên mặt hắn tươi cười lại như là hé ra mặt nạ ôn nhu, vẫn lộ vẻ: “Nói thật, trong lòng ta vẫn không phục, Giang Tiểu Lâu rốt cuộc so với ta tốt ở điểm nào, làm cho ngươi không thể quên nàng. Nhưng là nghĩ lại, phu quân là nhớ tình cũ, nàng lúc trước đã chịu rất nhiều khổ sở, ngươi đồng tình, thương hại, muốn bồi thường, ta hoàn toàn có thể lý giải. Một câu, cùng với ba người đều chịu dày vò, tiếp tục cũng chẳng đáng giá, chẳng thành toàn ngươi, chờ chúng ta sống cùng nhau, ngươi khẳng định sẽ vui vẻ, làm việc cũng sẽ phấn chấn tinh thần. Ngươi tâm tình tốt, ta lại có chỗ nào không vui?”
Tần Tư đánh giá nàng, thần sắc phức tạp: “Ngươi nói là thật ?”
Lưu Yên tươi cười càng thêm chân thành: “Tự nhiên là thật .”
Tần Tư lo lắng nói: “Ngươi không hối hận?”
Lưu Yên thở dài một tiếng: “Tự nhiên không hối hận.” Nhưng mà nàng sát ngôn quan sắc, lại tiếp tục nói: “Chính là Tần gia cùng Giang gia dù sao có mối thù cũ, ta sợ tâm tư Giang Tiểu Lâu cũng không đơn thuần. Phu quân, ngươi nếu muốn định chủ ý, phải quan sát kỹ một chút, không nên bị nàng che mắt.”
Tần Tư tự tin cười nói: “Điểm này ngươi có thể yên tâm, ta còn không đến mức ngay cả một nữ tử là thật tâm hay giả ý cũng phân biệt không được. Ngươi có thể mở rộng tấm lòng, chính là phúc khí của Tần gia. Ta thật sự rất cao hứng, có thể cưới một hiền thê như ngươi.”
Trên mặt Lưu Yên tươi cười càng thêm rõ ràng, cơ hồ là ôn nhu hiền thục đến cực hạn.
Tiễn bước Tần Tư, sắc mặt Lưu Yên mới hoàn toàn âm trầm, nàng thấp giọng phân phó Dương ma ma nói: “Ta kêu ngươi sắp xếp, đều chuẩn bị ổn thỏa chứ?”
Dương ma ma lập tức nói: “Đại thiếu phu nhân, việc này nô tỳ vẫn cảm thấy không ổn, ngài xem —— có phải nên tạm thời trì hoãn hay không.”
Lưu Yên con ngươi vừa chuyển , nói: “Năm đó, mẫu thân cho ngươi làm thị tì bên cạnh ta, muốn ngươi thường xuyên thay ta ra chủ ý, phân ưu giải nạn ! Ngươi xem, chỉ là một chút việc nhỏ đã bị dọa thành như vậy, mẫu thân thật sự là tín nhiệm sai ngươi rồi !”
Trong lòng Dương ma ma căng thẳng, không khỏi lau mồ hôi lạnh một phen trên trán: “Nhưng việc này thật sự là —— “
Lưu Yên đứng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng nói: “Ngươi nếu không chịu làm, ta có thể an bài người khác ra tay. Ngày mai ngươi lập tức trở về phủ !”
Dương ma ma vừa nghe lập tức sốt ruột nói: “Đại thiếu phu nhân, nô tỳ làm theo, nô tỳ nhất định làm theo!”
Lưu Yên thế này mới lộ ra vẻ mặt vừa lòng, nàng thấp giọng nói: “Vô luận như thế nào, chuyện này nhất định phải thành công, ngươi phải nghĩ cách an bài xong, chớ để lộ tiếng gió.”
Dương ma ma liên tục gật đầu: “Đại thiếu phu nhân yên tâm, nô tỳ nhất định tận tâm tận lực, đem sự tình làm được chu toàn kín kẽ, sẽ không khiến bất luận kẻ nào hoài nghi trên người đến chúng ta.”
Tiểu Điệp nhìn thoáng qua sắc trời, chuẩn bị nhắc nhở Giang Tiểu Lâu nên hồi phủ , lại nhìn thấy tiểu thư đang dùng chăm chú kiểm tra sổ sách, liền đi lên trước thắp thêm dầu.
Giang Tiểu Lâu vừa mới lật qua một tờ, loáng thoáng nghe được bên ngoài truyền đến từng trận tiếng động lớn, còn kèm theo tiếng nữ nhân khóc. Vừa mới bắt đầu nàng tưởng chính mình nghe lầm, nhưng tiếng khóc càng lúc càng lớn, thỉnh thoảng truyền đến tiếng thét to. Nàng nhướng mày, phân phó Tiểu Điệp nói: “Đi ra ngoài nhìn một chút.”
Hôm nay Ly Tuyết Ngưng tinh thần khá tốt, cố ý cùng Giang Tiểu Lâu đến xem cửa hàng, lúc này nàng cũng theo phương hướng cánh cửa nhìn lại, mặt mang nghi hoặc. Chỉ chốc lát sau, Tiểu Điệp đã trở lại, nhẹ giọng bẩm báo nói: “Tiểu thư, bên ngoài xuất hiện vài khất cái, Diêu chưởng quầy đã ra đó xử lý , hẳn là không có trở ngại.”
Giang Tiểu Lâu tiếp tục cúi đầu xem sổ sách trong tay. Nhưng mà thanh âm chẳng những không có đình chỉ mà càng lúc càng lớn, Giang Tiểu Lâu nhìn không được, đứng dậy để sổ sách sang một bên. Tiểu Điệp vội vàng hỏi: “Tiểu thư, người là muốn ra xem sao?”
Giang Tiểu Lâu gật đầu, Ly Tuyết Ngưng cũng đứng lên, mở miệng nói: “Ta đây cũng cùng đi với ngươi.”
Bên ngoài sắc trời đã dần dần tối xuống, ánh trăng bắt đầu hiện ra, nương theo ánh sáng lờ mờ từ đèn lồng, Giang Tiểu Lâu nhìn thấy ngoài cửa chính có vài người y phục tả tơi khóc sướt mướt, chưởng quầy đang phân phó gã sai vặt đem bọn họ đuổi đi.
Ly Tuyết Ngưng nói: “Diêu chưởng quầy, ngươi làm cái gì vậy?”
Diêu chưởng quầy nhìn lên thấy đã kinh động hai chủ tử, vội vàng cười nói: “Nhị vị tiểu thư, bất quá là một đám xin cơm , ta muốn đem bọn họ đuổi đi, ai ngờ bọn họ lại khóc sướt mướt chết sống cũng không chịu đi. Nhị vị yên tâm, ta lập tức đem nơi này rửa sạch sẽ. Bên ngoài gió lớn, nhị vị nên vào trong uống chén trà nóng đi!”
1199_200803061011101qj9k
Ly Tuyết Ngưng nhìn bị chưởng quầy xua đuổi những người kia, một đám đều là y phục rách nát phong phanh, mặt nhiễm đầy bụi, tóc tai rối tung. Nay thời tiết dần dần lạnh, nàng mặc áo choàng thật dày, mà vẫn cảm thấy gió lạnh thấu xương làm nàng lạnh run, những người này lại đi chân trần, liếc mắt một cái nhìn lại đều là nứt da sưng đỏ cùng xanh tím, thoạt nhìn thập phần đáng thương. Nàng không khỏi động lòng trắc ẩn, hướng chưởng quầy nói: “Trời lạnh thế này, bọn họ là muốn làm gì?”
Diêu chưởng quầy nói: “Ly tiểu thư, chắc là muốn xin cơm thì nên đến quán trọ, mà không phải cứ đứng ở trước cửa hàng làm trì hoãn sinh ý của chúng ta.”
Ly Tuyết Ngưng nhìn về phía Giang Tiểu Lâu, Giang Tiểu Lâu thở dài một hơi nói: “Cho bọn hắn một ít bánh cùng canh nóng, để bọn họ uống xong rồi rời đi.”
Diêu chưởng quầy do do dự dự: “Nhưng điều này không hợp quy củ, việc buôn bán kiêng kị nhất chính là người tới cửa xin cơm, không cẩn thận sẽ nhiễm xui xẻo !”
Chưởng quầy băn khoăn nói ra, Tiểu Điệp lại không quen nhìn cái miệng của hắn, nói: “Cửa hàng là của tiểu thư hay là của ngươi , tiểu thư kêu ngươi cho bọn hắn một ít thức ăn , ngươi lại ra sức khước từ, không khỏi đi quá giới hạn rồi !”
Diêu chưởng quầy sửng sốt, vội vàng nói: “Dạ, ngài nói phải, ta lập tức làm theo!” Nói xong, Diêu chưởng quầy liền vội vàng đi vào phân phó gã sai vặt, nhanh chóng chuẩn bị một ít canh nóng cùng bánh bột ngô, cố ý dùng thùng cơm lớn, một đường đi ra phân phát cho những người ăn xin.
Bọn họ liên tục cảm ơn, thoáng chốc đã đem canh nóng uống hết, bánh nướng cũng không ăn, đều nhét vào trong lòng. Ly Tuyết Ngưng nhìn bộ dáng đối phương lang thôn hổ yết, không khỏi mắt đỏ ngầu.
Giang Tiểu Lâu cười nói: “Tuyết Ngưng, tâm địa của ngươi vẫn còn rất thiện lương.”
Ly Tuyết Ngưng nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Thế đạo này, ai sống sót đều không dễ dàng. Ngươi xem bọn họ, có người tóc bạc, còn phải lưu lạc khắp nơi, không nhà để về, ta chỉ là cảm thấy trong lòng khó chịu.”
Thần sắc Giang Tiểu Lâu vững vàng như thường: “Thiên hạ phát sinh loại chuyện này rất nhiều, không phải lòng ta cứng rắn, chỉ là không quản được.”
Ly Tuyết Ngưng cũng hiểu được điểm này, chính là ôn nhu nói: “Phải, có thể giúp một phần lực là đủ rồi.”
Giang Tiểu Lâu nhìn đám người y phục tả tơi, lại phân phó chưởng quầy lấy một ít bánh mang ra. Người xin cơm nhân nhìn thấy lương thực, trong khoảng cách liền đem bánh giành được sạch trơn.
Khất cái trong kinh thành hàng ngàn, nhưng sẽ không kết thành quần đội, những người này có chút kỳ quái. Giang Tiểu Lâu xem bọn họ đại đa số đều là lớn tuổi suy nhược, đã có một đôi vợ chồng gần ba mươi, trong tay nữ nhân ôm một đứa nhỏ, khẩu âm nói chuyện là người Liêu Châu. Nàng không khỏi cảm thấy ba phần kinh ngạc, chủ động hỏi: “Các ngươi là người Liêu Châu ?”
Nàng kia ngẩng đầu lên, cũng là xanh xao vàng vọt, vẻ mặt uể oải, mở miệng muốn nói gì, lại ôm chặt chính mình đứa nhỏ trong lòng, cúi đầu xuống không nói được một lời. Nam nhân bên cạnh nàng hồi đáp: “Phải, chúng ta là người Liêu Châu. Bởi vì ruộng đất ở quê nhà bị cường hào ác bá đoạt mất , bất đắc dĩ mới xa xứ đến nơi đây.”
Giang Tiểu Lâu nghe vậy, tinh tế đánh giá đôi vợ chồng một cái, thần sắc không rõ. Ly Tuyết Ngưng nhìn tình hình này, không khỏi nói: “Liêu Châu, chẳng phải là cố hương của ngươi?”
Giang Tiểu Lâu thản nhiên nói: “Không sai, phụ thân ta là người Liêu Châu. Năm đó hắn mang theo ta cùng đại ca, một đường từ Liêu Châu vào kinh thành, lại nói tiếp bọn họ coi như là đồng hương của ta.”
Bên này động tĩnh lớn như vậy, đứa nhỏ vẫn không nhúc nhích nằm, không khóc không nháo, thật sự có chút cổ quái. Ly Tuyết Ngưng hỏi: “Đứa nhỏ làm sao vậy?”
Phụ nhân rốt cục mở miệng, vẻ mặt lo lắng: “Tối hôm qua còn tốt, nhưng hôm nay lại bất tỉnh !”
Giang Tiểu Lâu tiến lên nhìn thoáng qua đứa nhỏ, hắn mới có hai ba tuổi , nhưng bởi vì vẫn nhẫn nhịn chịu đói, cả người gầy yếu chỉ còn lại một cái đầu to. Nàng vươn tay sờ sờ cái trán đứa nhỏ, chỉ cảm thấy nóng hầm hập. Hơi trầm tư một chút, liền quay đầu hướng chưởng quầy nói: “Đứa nhỏ này bị bệnh, đi thỉnh một vị đại phu đến.”
Trên mặt Diêu chưởng quầy lộ ra ngượng nghịu: “Tiểu thư, canh giờ không còn sớm , ngài không phải còn muốn hồi phủ sao?”
Tiểu Điệp lập tức quát đến mức văng nước bọt lên mặt hắn: “Kêu ngươi đi thì đi mau, nói nhiều lời vô nghĩa làm cái gì!”
Nhìn đến vẻ mặt Giang Tiểu Lâu không tốt, Diêu chưởng quầy lập tức nói: “Phải, phải, ta đi làm ngay.” Hắn vừa bước xuống bậc thềm, đột nhiên nhớ tới một việc, quay đầu hỏi: “Tiểu thư, muốn ta thỉnh đại phu nào?”
Giúp khất cái xem bệnh, đại phu nhà ai cũng không chịu tới.
Giang Tiểu Lâu nói: “Đi thỉnh nam bình Phó đại phu ở ngõ phố Nam Bình, ngươi chỉ cần hướng hắn nói là Giang Tiểu Lâu mời, hắn nhất định sẽ đến .”
Trong lòng Chưởng quầy nói thầm, cũng là tự mình đi thỉnh người. Giang Tiểu Lâu thế này mới phân phó người đem đôi vợ chồng dẫn vào trong viện, về phần những người khác, nàng còn lại là cho một ít bạc, để bọn họ rời đi.
Phụ nhân vẫn gắt gao ôm đứa nhỏ trong lòng, thần sắc thập phần khẩn trương. Ly Tuyết Ngưng thấy nàng như thế, trong mắt không tự chủ được cũng lộ ra vẻ mặt trắc ẩn , liên tiếp hướng ngoài cửa nhìn xung quanh.
Sau nửa canh giờ, Phó Triêu Tuyên đầy mặt sương lạnh chạy tiến vào, mọi người mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Giang Tiểu Lâu nói: “Phó đại phu, đã trễ thế này còn quấy rầy ngài thật là xấu hổ, chẳng qua đứa nhỏ này bị bệnh, mãi vẫn chưa tỉnh, ta sợ hắn có chuyện gì, cho nên mới mời ngươi tới xem chẩn.”
Phó Triêu Tuyên còn tưởng rằng là Giang Tiểu Lâu xảy ra chuyện, gấp đến độ phía sau lưng lạnh cả người, lại không nghĩ rằng là chuyện này, không khỏi sửng sốt. Rất nhanh, hắn liền tỉnh ngộ lại, còn thật sự thay đứa nhỏ xem bệnh.
Ly Tuyết Ngưng ở một bên nhìn cặp vợ chồng xa lạ, rốt cuộc cảm thấy có chút không ổn, thấp giọng nói: “Tiểu Lâu, giúp đứa nhỏ xem bệnh, rồi để bọn họ rời đi đi. Chúng ta không thích hợp thu lưu người xa lạ —— “
Giang Tiểu Lâu nhìn nàng một cái, chỉ thấy đáy mắt nàng tràn đầy quan tâm, biết nàng dần nổi tâm tư cảnh giác, không khỏi khóe môi hơi nhếch lên, ánh mắt lộ ra tia tán dương, thanh âm lại như thường: “Không sao.”
/291
|