Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 182 - Chương 146.4

/291


Trong kinh thành dần dần lưu truyền một lời đồn đại, khởi đầu của chuyện này cũng rất đơn giản, chính là có một tên say xỉn ngoài đường nhắc đến một câu chuyện phong lưu tình ái cũ xưa. Ban đầu mọi người cho rằng hắn chỉ là kẻ ăn nói linh tinh, nhưng dần dần, mọi người lại không thể không nghĩ nhiều.

Hắn nói rất sống động, thậm chí có thể miêu tả từng chi tiết nhỏ, kẻ tò mò truy hỏi hắn về câu chuyện kia, hắn cũng không chút nào tránh né, chỉ cần cho hắn uống rượu hắn liền ngồi kể lại hết một lượt.

“Hơn hai mươi ăm trước, ta đã từng gặp được một vị lão bà tử, bà ta nói con gái trong nhà mắc bệnh lạ, theo lời thần linh mách bảo thì phải tìm đến một nam nhân họ Đổng sống ở thành nam, à, còn phải tuổi gà nữa, mới có thể giải trừ được tai nạn cho con gái bà ta. Ta nhất thời tham tiền nên đi theo bà ta, giữa đường đổi hai chiếc xe ngựa, bọn họ nhân lúc bọn ta không đề phòng đã đánh ta hôn mê, sau đó nhốt vào trong rương đi qua mấy tầng cửa lớn. Vừa mở rương ra ta liền nhìn thấy đình đài lầu các rất đẹp đẽ, trong lòng ta kinh hoảng bất an, vội vàng hỏi bà lão kia đây là nơi nào, bà ta nói là ở trên trời.”

“A…có thật không?”

Người chung quanh ngày càng nhiều, biểu hiện cũng ngày càng hứng thú dạt dào.

“Dĩ nhiên là thật, ngay lập tức có người tới hầu hạ ta tắm rửa xông hương, cho ăn cho uống, đổi cho ta xiêm y hoa mỹ, sau khi tiến vào nội thất…ai nha, lại có một mỹ nhân tuyệt sắc xuất hiện. Ta đã ăn nằm với nàng, trước khi chia tay tiên tử còn tặng cho ta rất nhiều bảo bối, còn cố ý dặn ta tuyệt đối không được lan truyền chuyện này ra ngoài.”

“Trời ơi, là thật sao? Ngươi thật sự đã lên tới trời sao?”

“Cái gì mà lên trời? Giai nhân tuyệt sắc kia chính là hầu gia phu nhân Hạ Hề đó.”

Mọi người dồn dập cười trộm, vốn dĩ ai cũng ngầm đồn đại rằng Tử y hầu kia là con riêng của bệ hạ, nhưng bây giờ nghĩ lại, huynh đệ của hoàng đế nhiều như vậy, nói không chừng người trước mắt này mới đúng là cha ruột của người ta…

“Làm sao ngươi xác định đó là Hạ Hề phu nhân?”

“Trên đời này có không ít mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng người có ba nốt ruồi son sau tai thì…”

Lời này truyền tới truyền lui, cuối cùng truyền đến tai Tiêu Quan Tuyết, nét cười của hắn từ từ yên tĩnh lại, đáy mắt hiện ra nét tức giận: “Giang Tiểu Lâu, lời đồn độc ác như vậy cũng dám tung ra, đúng là to gan làm loạn.”

Tâm phúc của hắn lập tức nói: “Hầu gia, chẳng qua chỉ là một tên say rượu nói linh tinh, không ai tin đâu…”

Tiêu Quan Tuyết từ từ đứng lên, nụ cười trên mặt dần phai nhạt, trước kia hắn có thể coi đây là một trò chơi, vì Giang Tiểu Lâu có làm gì cũng không thể động được đến hắn, mình lại như mèo vờn chuột mà từ từ trêu đùa, mãi đến khi con chuột bị trêu đến chết mới thôi. Nhưng bây giờ hắn mới ý thức được, hắn không phải là mèo, mà Giang Tiểu Lâu cũng không phải là con chuột cho hắn tùy ý đùa giỡn, mối quan hệ giữa hai người họ đã phát sinh thay đổi nghiên trời.

Cái đáng sợ nhất của lời đồn chính là, vốn dĩ nó chỉ như một hạt mầm nho nhỏ, lại từ từ đâm chồi mọc rễ trong miệng người khác, cuối cùng biến thành đại thụ che trời, không cách nào lay động.

Nghĩ đến đây, hắn xoay chuyển đầu óc, một lúc lâu mới nói: “Chuẩn bị xe ngựa, ta muốn tiến cung.”

Phủ Thuần Thân Vương.

Giang Tiểu Lâu đang đùa giỡn với con chồn trắng, Tiểu Điệp đã làm một cái áo nho nhỏ cho nó mặc vào, còn dạy nó chắp tay, đáng yêu đến mức người ta không nỡ rời xa.

Một gã hộ vệ đi vào bẩm báo: “Vương phi, Tử y hầu đã tiến cung lúc trưa.”

Tiểu Điệp nhướng mắt lên, lập tức nói: “Tiểu thư, nhất định là hắn đi giải thích.”

Giang Tiểu Lâu không mở miệng, hộ vệ lại nói: “Bệ hạ vô cùng tức giận, ra lệnh bắt tên say rượu kia lại. Nhưng khi lùng bắt thì hắn như không cánh mà bay. Bệ hạ lệnh cho Thiên Sách quân bắt hết những người uống rượu và người kể chuyện ở quán rượu đó lại.”

Ta biết rồi, ngươi đi xuống đi.

Thấy hộ vệ lùi ra, Tiểu Điệp dò hỏi: “Tiểu thư, có phải bệ hạ quyết tâm giữ gìn danh dự cho Hạ Hề phu nhân không?”

Giang Tiểu Lâu khẽ cười một tiếng, đôi mắt thâm trầm không thấy rõ tâm tư: “Thay vì nói là giữ gìn danh dự Hầu gia phu nhân, chi bằng nói là…giữ gìn tôn nghiêm của chính mình.”

Bên ngoài nói là lão Hầu gia bị bất lực, cho nên vị Hạ Hề phu nhân tuyệt sắc này mới không chịu nổi cô đơn, đi lăng nhăng khắp nơi. Sau khi tên say rượu truyền ra lời đồn, lại có rất nhiều tên cũng tự xưng là có quan hệ với Hạ Hề phu nhân. Sự tồn tại của những người này đều là đòn trí mạng đối với Tiêu Quan Tuyết, cho dù hôm nay hắn vào cung, hoàng đế cũng sẽ không dễ dàng tiêu tan nghi ngờ.

Tiểu Điệp đang muốn nói chuyện thì nhìn thấy một mỹ nhân thướt tha đi vào, không khỏi cười nói: “Tiểu thư, An tiểu thư đã đến.”

An Tiểu Thiều mắt ngọc mày ngài, vô cùng mỹ lệ, biểu hiện trên mặt cũng rất hân hoan: “Hôm nay khi ta ở trong cung nghe người ta nói chuyện liên quan đến Tử y hầu, ngươi không biết bệ hạ tức giận đến cỡ nào đâu. Tuy rằng Tiêu Quan Tuyết cố ý giả vờ như không có gì, nhưng bệnh đa nghi của bệ hạ rất nặng, chắc chắn sẽ không itn hắn nữa. Nhưng mà, ta rất muốn biết, chuyện này rốt cuộc là thật hay giả?”

Biểu hiện của An Tiểu Thiều có mấy phần cười trên sự đau khổ của người khác, nàng là thiên kim đại gia, xưa nay chưa từng có lúc vênh váo thế này, chỉ là nàng hết sức chán ghét Tiêu Quan Tuyết, nhìn thấy đối phương xui xẻo dĩ nhiên là vô cùng vui vẻ.

Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng vung vẩy cây quạt ngà voi trên tay, ung dung nói: “Ngươi đoán xem.”

“Nhất định là giả, là ngươi cố ý bịa ra đúng không?”

Nụ cười trong mắt Giang Tiểu Lâu như có như không: “Thật hay giả đều không quan trọng, quan trọng là bệ hạ có chịu tin nó là thật hay không.”

“Lần này Tiêu Quan Tuyết tiêu đời chắc rồi.” An Tiểu Thiều nhìn con chồn nhỏ ngây thơ đáng yêu, cũng muốn đưa tay ra xoa, ai ngờ vừa đến gần liền bị nó cắn một cái, nàng kêu nhẹ một tiếng, máu lập tức chảy ra.

Tiểu Điệp vội vã đi tìm thuốc, An Tiểu Thiều nhất thời nhăn nhó mặt mày, còn Giang Tiểu Lâu thì bật cười.

“Ngươi thật là xấu, cũng không nhắc nhở ta trước…”

“Tiểu tử này nhìn thì hiền lành, thật ra hung hãn vô cùng, bình thường cũng chỉ chịu nghe lời một vài người, ai kêu ngươi cứ thế nhắm mắt nhào đến.”

Tiểu Điệp quay lại nhanh chóng cầm máu cho An Tiểu Thiều, nàng nhìn vết thương của mình mà không ngừng thở dài: “Haiz, đúng là ta đã xem thường nó, thân hình nhỏ như vậy không ngờ lại dữ quá…”

“Ngươi đâu chỉ xem thường nó, đối với Tử y hầu cũng là vậy thôi.” Giang Tiểu Lâu không nhanh không chậm mà nói.

“Đây là ý gì? Bệ hạ đã nghi ngờ thân thế của hắn, chỗ dựa lớn nhất của hắn không phải chính là cái này sao?” An Tiểu Thiều vuốt ngón




/291

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status