Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 179 - Chương 146

/291


Như đã nói, chương này dài gấp 10 lần các chương trước, cho nên mình sẽ chia ra làm khoảng 10 phần nhé, nói chung mình làm tới đâu sẽ ngắt ra post tới đó, chứ thật sự không đếm nổi nó bao nhiêu trang nữa.

Nàng chỉ đắp chăn cho hắn mà thôi, thái độ của hắn có phải là hơi quá nhiệt tình rồi không?

Hắn nhẹ nhàng rời khỏi môi nàng, nàng lập tức mở miệng: “Khoan…chờ một lát…ta…”

Âm thanh khàn khàn mê ly, nàng lập tức bị giọng nói của mình làm hoảng hốt, rõ ràng không giống như giọng của nàng chút nào.

“Ta biết.” Hắn lại đặt môi lên môi nàng, nụ hôn nóng rực đó lập tức đoạt mất hô hấp của Giang Tiểu Lâu.

Hai tay hắn mang theo hơi nóng khiến người ta luống cuống, hoàn toàn không chút sai sót mà thăm dò vào trong người nàng, mỗi một sự va chạm đều làm bốc lên lửa nóng bên trong. Nàng bị động mà nghênh đón đầu lưỡi của hắn, phảng phất như có từng đợt sóng lớn đánh thẳng về phía nàng, torng nháy mắt bị cuốn vào giữa vòng xoáy, cả người choáng váng như đang ở trên mây.

Qua nửa ngày, hắn đột nhiên nhẹ nhàng buông ra, ánh mắt trong trẻo nhìn thẳng vào nàng. Nàng thở hổn hển nằm trên giường, làn da trắng như tuyết tôn lên mái tóc đen óng, lộ ra sự mê hoặc khiến người ta không tự chủ được.

“Trên giường nhỏ rất lạnh… ta có thể ngủ trên giường lớn không?” Hắn hỏi như vậy.

Hô hấp của Giang Tiểu Lâu nhất thời ngừng lại, mơ hồ nhận ra được ý đồ của hắn. Hắn đang chờ đợi, chờ đợi nàng chủ động mời hắn, bắt đầu từ ngày tân hôn hắn đã rất kiên nhẫn chờ đợi.

Cuối cùng nàng cũng chầm chậm gật đầu một cách nghiêm túc.

Hắn khẽ cười, lần đầu tiên trong nụ cười của hắn mang theo cảm giác hạnh phúc, trực tiếp ôm nang người nàng lên, đi về phía giường lớn.

Tiểu Điệp phụ trách gác đêm lặng lễ đứng ở ngoài cửa nghe trộm, lén lút che miệng nở nụ cười. Nàng nhẹ nhàng đẩy cửa ra nhìn về phía giường lớn, nhưng hình ảnh lay động không rõ ràng lắm, mơ hồ trong lúc đó có người đang gọi hai tiếng Tiểu Lâu, âm thanh tinh khiết đang nho nhỏ kêu lên, làm cho lòng người không kềm được mà cảm thấy ấm áp.

Tiếng côn trùng kêu vẫn đang mơ hồ vang lên, mùi hoa nhàn nhạt quẩn quanh toàn bộ gian phòng…

***

Động tác của Độc Cô Khắc rất nhanh, không, phải nói là… hành động của Cố Lưu Niên rất mạnh mẽ.

Sáng sớm, mặt trời vừa mọc, một đội Thiên Sách quân dưới hiệu lệnh của Cố Lưu Niên đã trực tiếp xông vào phủ Thái tử.

Quản gia hoảng loạn, lập tức chạy thẳng vào phòng Thái tử bẩm báo, Thái tử thức giấc từ trong chăn êm nệm ấm, thậm chí không kịp mặc thêm áo khoác đã xông ra ngoài.

Bên trong đình viện, một đám binh sĩ thiết giáp đang tìm kiếm khắp nơi, có người xông vào chuồng ngựa kiểm tra, đột nhiên kêu to: “Ở đây.”

Dưới chuồng ngựa có một tấm ván rời, bên trên dùng một tảng đá to đè lên, xem ra rất bí mật, khi tấm ván được mở lên liền lộ ra một hang động, liên kết với bên ngoài bằng mấy bậc thang. Các binh sĩ liếc mắt nhìn nhau, ngăn chặn hưng phấn nơi đáy mắt, rất nhanh chóng liền dễ dàng tìm được binh khí được cất giấu dưới lòng đất.

Năm trăm bộ khôi giáp, một ngàn cung tên, còn có vô số vũ khí khác.

Từ lúc bệ hạ đăng cơ đến nay đã công bố lệnh cấm: “Các gia đình trong kinh đô không được tích trữ vũ khí riêng, nếu tiểu dân phạm phải, tàng trữ cung tên thì phạt trượng bảy mươi, tịch thu một nửa gia tài, nếu tàng trữ vũ khí quân đội thì xem như mưu phản, tru di cửu tộc.

Cung tên còn chưa tính là gì, áo giáp thì rõ ràng là vũ khí quân đội. Thái tử điện hạ đang yên đang lành ở kinh thành, tại sao lại tàng trữ vũ khí dưới lòng đất?

Sắc mặt Thái tử lập tức đại biến, ai, rốt cuộc là ai, lại thần không biết quỷ không hay mà ẩn giấu bao nhiêu vũ khí dưới lòng đất trong phủ của hắn?

Không thể, tuyệt đối không thể nào.

Đầu óc của hắn nhanh chóng chuyển động, sắc mặt từng trận xanh lên, cả người như rơi vào hầm băng.

Binh khí chỉ là một, còn một cái khác quan trọng hơn chính là phát hiện ra trong phòng Thái tử phi có một mật thất. Ban đầu các binh sĩ cho rằng trong mật thất kia cất giấu đồ vật bí ẩn gì, sau đó lại bắt được một vu nữ (bà phù thủy) tóc bạc trắng. Vu nữ kia một thân áo bào đen, hai gò má khô héo, thân hình nhỏ gầy, chỉ có đôi mắt là rất có thần. Bà ở trong mật thất hưởng phụ cung phụng của Thái tử phi, đang hút thuốc cực phẩm được tiến cống từ Liễu Châu, khi các binh sĩ đưa bà đi ra, bà còn khàn giọng hô lớn: “Ông trời sẽ trừng phạt các ngươi, nhất định sẽ trừng phạt các ngươi.”

Giữa lúc xô đẩy, bà vẫn không ngừng vung vẩy quyền trượng trong tay, hàm răng khô héo thưa thớt như muốn rớt ra.

Các binh sĩ dùng ánh mắt chán ghét mà nhìn lão quái vật này, rốt cuộc vì sao Thái tử phi phải giấu một người như vậy trong mật thất?

Bước chân Thái tử phi không loạn chút nào, giữa cảnh khẩn cấp này vẫn duy trì dáng vẻ cao quý, nhưng lớp trang điểm dù dày đến mấy cũng không che được đáy mắt bất an: “Các ngươi làm gì vậy?”

“Thái tử phi, có phải nên giải thích một chút không, nữ nhân này có thân phận gì?”

Thái tử phi nhướng mày nhìn sang, Cố Lưu Niên đang nghiêng người dựa vào cây cột trên hành lang, lúm đồng tiền làm người ta lóa mắt, bên môi mang theo một nụ cười châm chọc.

Biểu hiện của Thái tử phi lạnh lùng trấn định, tư thái kiêu ngạo, trong mắt chỉ còn nhìn thấy bóng dáng Thái tử đang xiêu vẹo: “Ta có ẩn giấu gì chứ,

/291

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status