Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 142 - Chương 127.2

/291


Khánh Vương trắng đêm không ngủ, cuối cùng cũng qua được một đêm dài dằng dặc. Mây đen đã hoàn toàn biến mất, nhường chỗ cho ánh mặt trời sáng lạng ngày đông. Thái dương chiếu vào gương mặt Khánh Vương, nhưng cứ như có một tầng mây mù bịt kín. Hách Liên Tiếu tiến vào thư phòng, chỉ thấy đối phương ngồi trên ghế thở ngắn than dài, trên mặt giăng đầy mây đen.

Hách Liên Tiếu không khỏi nheo mắt lại, hiện ra vẻ hài lòng, ngay sau đó lập tức thay đổi thành bộ dạng thân thiết: “Phụ thân, sao người buồn bã vậy?”

Âm thanh Khánh Vương mang theo vẻ cay nghiệt hiếm thấy: “Làm sao ta vui nổi.” Hắn nói đến đây nhất thời phát hiện đã lỡ lời, vội ngưng miệng lại. Một lúc lâu mới bình tĩnh lại, hỏi: “Hôm nay có chuyện gì?”

“Con gái chỉ tự mình đưa canh đến cho phụ thân, nếu tâm tình người không tốt thì con gái không dám quấy nhiễu, xin được cáo lui trước.” Hách Liên Tiếu làm như luống cuống, cố gắng ôn nhu nói, bộ dáng hiếu thuận hiền lương.

Cơn tức giận của Khánh Vương cả đêm qua vẫn còn trong lòng, nhưng vì lúng túng nên khó mở miệng. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn quyết định thăm dò: “Minh Nguyệt và thế tử qua lại rất thân thiết sao?”

Hách Liên Tiếu ngẩn ra, nhất thời toát ra bộ dáng khó trả lời, ấp a ấp úng, do dự hồi lâu không lên tiếng.

“Ta đang hỏi con đó, câm rồi sao?” Trong lòng Khánh Vương càng nghi ngờ sâu hơn, không nhịn được mà lớn tiếng.

Hách Liên Tiếu chấn động, trên mặt nhất thời toát ra bất an, mỗi một lời nói ra đều mang giọng điệu rụt rè: “Con gái có một chuyện quan trọng muốn bẩm báo với phụ thân, nhưng việc này không tầm thường, lại liên lụy quá nhiều người, con không dám ăn nói linh tinh, xin phụ thân minh xét đúng sai.”

Khánh Vương trừng mắt nhìn màng, trong lòng có linh cảm, giọng điệu ngày càng nghiêm khắc: “Rốt cuộc là chuyện gì, đừng ấp úng nữa.”

Hách Liên Tiếu cong môi lên, hàng mi dài hơi run, âm thanh tựa như đứt quãng: “Ba ngày trước con đến thăm thế tử, phát hiện Minh Nguyệt quận chúa cũng ở đó, còn đuổi hết nha đầu bà tử ra ngoài, hai người ở riêng…”

Khánh Vương lập tức ngồi thẳng người lại, căng thẳng toàn thân: “Giang Tiểu Lâu cũng ở đó, bọn họ đang làm cái gì, con đã nhìn thấy gì?”

Mặt Hách Liên Tiếu đỏ bừng, càng khó có thể lên tiếng: “Con thấy hai người họ níu níu kéo kéo, dáng vẻ rất thân thiết, chỉ là việc này quan hệ trọng đại, con không dám ăn nói linh tinh, chỉ sợ truyền đi… sẽ làm hỏng danh dự Minh Nguyệt quận chúa.”

Mặt mày Khánh Vương trở nên lạnh lẽo: “Danh dự? Nó dám làm ra chuyện vô sỉ như vậy thì còn danh dự gì?” Nói xong hắn đứng lên, đi tới đi lui trong phòng, cảm giác tức giận lại xông lên, chỉ cảm thấy cả người như đang ngâm trong dầu sôi, vừa lúng túng vừa tức giận, cuối cùng không nhịn được nghiến răng nói: “Cũng tại Vương phi không đúng, dẫn sói vào nhà. Tiểu tiện nhân kia do nhà thấp hèn sinh ra, không có quy củ, làm ra chuyện như vậy, đúng là muốn giết ta mà.”

Hắn tức giận không biết nên làm sao cho phải, cuối cùng rút thanh trường kiếm treo bên cạnh ra mạnh mẽ bổ xuống, cái bàn gỗ lê kiểu cổ lập tức thiếu mất một góc.

“Làm bại hoại gia phong vương phủ như vậy, không bằng lập tức giết chết nó, diệt trừ hậu hoạn.” Hắn cắn chặt hàm răng, gương mặt đầy sát khí, trực tiếp cầm kiếm đi ra ngoài. Trong lòng Hách Liên Tiếu cười gằn không ngớt, một tia đắc ý như có như không tỏa ra, nhưng vội vàng đi tới ngăn cản Khánh Vương, ôm chặt cánh tay hắn, âm thanh hốt hoảng: “Phụ thân, nói không chừng là có hiểu lầm…”

“Không chỉ con nhìn thấy, ta cũng nhìn thấy, còn có hiểu lầm gì?”

Hách Liên Tiếu tỏ vẻ kinh ngạc: “Phụ thân, người cũng nhìn thấy? Vậy lúc nãy người tức giận là vì việc này sao?”

Lúc nãy Khánh Vương vì tức giận quá mức mới cầm kiếm ra ngoài, giờ khắc này được Hách Liên Tiếu chặn lại, đầu óc cũng tỉnh táo hơn, hắn lạnh lùng nói: “Tối qua lúc ta đi về thư phòng, đúng lúc bắt gặp bọn chúng hẹn hò ở hoa viên, tuy không thấy mặt nhưng ta nhặt được ngọc bội Bàn Long.”

Đối phương quay lưng lại mình, bên hòn giả sơn lại rất tối, hoàn toàn không nhìn rõ dung mạo, nhưng hắn mơ hồ thấy nam tử trẻ tuổi kia mặc cẩm phục thế tử, mà giữa lúc hoảng loạn Thải Hà lại nhìn thấy mặt Giang Tiểu Lâu, bọn hộ vệ lại nhặt được ngọc bội Bàn long, sự tình không phải đã rõ ràng sao? Ban ngày hai người đó thân mật như vậy, buổi tối lại làm ra chuyện không biết xấu hổ này, xem vương phủ đều chết hết hay sao?

“Haiz, thật là không ngờ, ngày xưa thường nghe nói Minh Nguyệt quận chúa thích đi tản bộ lúc nửa đêm, còn gặp được thế tử… thì ra là họ cố ý gặp nhau, đúng là không biết xấu hổ…” Hách Liên Tiếu tràn đầy tiếc hận, lại lặng lẽ đoạt lấy trường kiếm trong tay Khánh Vương, khi chạm vào chuôi kiếm chỉ cảm thấy lòng bàn tay rất lạnh lẽo. Nàng từ từ đặt trường kiếm lại trên bàn, lúc này mới nhắc nhở: “Phụ thân, con biết người tức giận, nhưng chuyện có nặng có nhẹ tuyệt không thể lỗ mãng như vậy. Minh Nguyệt quận chúa sắp trở thành Tam hoàng phi, nếu bây giờ xảy ra sự cố gì sợ là sẽ mang đến tai họa cho phủ ta.”

Lời này không sai, nếu chuyện này lan ra ngoài, Khánh Vương phủ sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ, mặt mày Khánh Vương tái nhợt, há miệng như muốn nói chuyện nhưng cứ nghẹn ở cổ họng không nói được. Trong lòng hắn liên tục chửi bới, hận không thể bằm Giang Tiểu Lâu ra làm trăm mảnh mới giải được mối hận trong lòng.

Hách Liên Tiếu biết mình đã đạt mục đích, trên mặt vẫn mang vẻ nhẹ nhàng như mây gió: “Phụ thân, bất kể thế nào, việc này quá nghiêm trọng, không tuyệt không thể lan truyền ra ngoài.”

Khánh Vương thở dài một tiếng, mặt mày thất vọng: “Một khi lan truyền ra ngoài, trăm năm danh dự của nhà ta sẽ hủy trong một ngày. Chuyện của nhị ca con còn chưa yên, bây giờ lại xảy ra chuyện này, đáng tiếc, đáng hận, đều là Vương phi hại ta.”

Ở thời khắc mấu chốt Khánh Vương sẽ đổ tội hết cho Vương phi, dù sao Giang Tiểu Lâu cũng là nghĩa nữ của bà. Nếu không được Vương phi sủng ái, Giang Tiểu Lâu sẽ không vào vương phủ. Bây giờ thánh chỉ tứ hôn của hoàng đế không quá vài ngày nữa sẽ ban ra, giấy không gói được lửa, vốn cho rằng đây là cơ hội tốt để kết thông gia, bây giờ lại thành củ khoai lang nóng bỏng tay, Khánh Vương cảm thấy vô cùng khó xử, nếu giả bộ không




/291

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status