Đại Á hoàng triều, năm Hòa thứ hai mươi mốt, kim thu ân khảo(khoa thi cử hành vào mùa thu), chia thành hai khoa: văn khoa và võ khoa, cuối tháng mười, ân khảo chấm dứt.
“Trời bắt đầu lạnh rồi, thiếu gia.” Hai tay Tráng Quảrun rẩy, phủ thêm áo choàng cho Tiêu Chấn Nhân.”Thiếu gia khoác cái này vào, đừng để bị lạnh.”
Không lên tiếng, yên lặng đểTráng Quảkhoác thêm áo choàng thâm tử sắc (màu tím sẫm) bằng nhung.Tiêu Chấn Nhânhất cằm lên, làm y có thể dễ dàng thắt nút áo.
Hôm nay là ngày thứ hai sau khi ân khảo hoàn thành. Đã buồn chán ở trường thi những hai ngày, Tiêu Chấn Nhân mang theo Tráng Quả ra ngoài tản bộ, hít thở không khí.
Vì hai ngày liên tiếp tham gia văn thí võ thí(thi văn thi võ), khiến cho tâm tình hắn buồn bực; hơn nữa hắn vô cùng chắc chắn kết quả của mình trong lần thi này. Ngày mai, Chính Hoàng có lẽ sẽ công bố hắn là song khoa Trạng Nguyên (người đứng đầu ở cả văn và võ) a. Có hắn tham gia khoa thí này, ngoài hắn ra, Chính Hoàng cũng không còn lựa chọn nào khác. Nghĩ như vậy, hắn liền thừa dịp hôm nay nhàn rỗi, đi ra ngoài giải sầu.
Tráng Quả tựa như cái bóng của hắn, theo sát phía sau thiếu gia của y, đôi lúc sẽ ngẩng đầu nhìn mấy quầy hàng nho nhỏ ven đường, vẻ mặt hâm mộ. Y không có hoài bão lớn lao gì, chỉ cầu đời này có thể ăn no mặc ấm hoặc làm nông hoặc mở một cửa tiệm nhỏ buôn bán là được rồi, sau đó sẽ thú một nữ hài nông gia(con gái nhà nông), sinh hai hài tử, cứ thế mà sống yên ổn cả đời. Y không muốn cả đời bị đối đãi như gia nô, lại càng không muốn hài tử của mình cũng thành nô bộc.
Nếu có thể, y sẽ vô cùng vô cùng yêu thương thê tử của mình, tuyệt đối không đánh nàng mắng nàng, làm hết khả năng để nàng được hạnh phúc. Y sẽ cho hài tử của y mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ, không cần nhỏ tuổi mà phải xem sắc mặt người khác để sống, cũng không để chúng nơm nớp lo sợ mỗi ngày đều bị người kị hận (đố kị, ghen ghét, thù hận), mỗi ngày đều phải tính toán này nọ.
Đương nhiên muốn thực hiện điều đó, điều kiện tiên quyết là y phải thành một người tự do, mà cả đời này của y sớm đã bị thiếu gia mua đứt rồi.
Nhớ khi rời khỏiTạng Hương sơn trang, đi theo Vương gia cùng thiếu gia đến Tiêu phủ, y được Vương gia cho biết, nếu muốn ở lại Tiêu phủ thì phải kí khế ước bán mình. Thiếu gia không hiểu, hỏi cái gì là khế bán mình? Vương gia nói cho hắn, chính là bán mình cho một người khác, cả đời khôngđược rời khỏi. Thiếu gia cái hiểu cái không gật đầu.
Khi y từ trên tay quản gia Tiêu Trọng tiếp nhận khế bán mình, mới vừa in lại dấu ngón tay cái của mình, khế bán mình đã bị đoạt đi. Phía trên khế bán mình(chỗ tên người mua), hắn in nguyên một bàn tay phải dính đầy mực lên, lưu lại một dấu tay nho nhỏ. Sau này y mới nghe được quản gia nói, hình như thiếu gia không giao nó cho người ở từ đường (người trong gia tộc, ý chỉ người nhà họ Tiêu) giữ. Như vậy, khế bán mình của y chỉ có thể là do thiếu gia giữ.
Vài năm sau, y đã từng hỏi thiếu gia, xem có thể cho y làm một thường dân được không. Y chỉ nghĩ đơn giản, đến lúc đó, thiếu gia cũng lớn, thế lực cũng lớn hơn, người hầu hạ bên người thiếu gia hẳn cũng không cần y nữa. Y nghĩ thiếu gia sẽ xem xét mình hầu hạ thiếu gia nhiều năm, nói không chừng sẽ đáp ứng thỉnh cầu của mình cũng nên.
Về phần…Tráng Quả đỏ mặt, nghĩ thầm, khi đó mình cũng đã lớn tuổi, có lẽ thiếu gia cũng không còn hứng thú nữa.
Tráng Quảkhông biết mở lời với thiếu gia thế nào, một đường ảo tưởng đến cuộc sống tự do sau này của mình, bảo trì trầm mặc đi theo phía sau thiếu gia.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên đường phố đại loạn, Tráng Quả cảnh giác chăm chú nhìntình huống xung quanh, phòng hộ tốt bên người thiếu gia.
Hình như là ngựa bị hoảng loạn! Hai con tuấn mã màu trắng kéo theo một chiếc hương xa (xe thơm. Ý chỉ xe của phụ nữ) hoa lệ, nổi điên phóng như bay trên đường phố. Mắt thấy ngựa sẽ vọt thẳng vào mình, tiểu hài tử đứng chết trân tại chỗ. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tráng Quả lập tức vọt ra, xông đến ôm lấy tiểu hài tử.
Tiêu Chấn Nhân vừa thấy Tráng Quảliều mình xông ra, hắn cũng không suy nghĩ nhiều, lắc đầu, cũng phi thân đi ngăn cản con ngựa điên kia.
Hai người một trước một sau xuất chưởng, bổ xuống cổ hai con ngựa kia một chưởng.
Hai con ngựa lay động, bốn chân cong xuống, quỳ rạp trên đường.
Đám người đang kinh hoảng bốn phía dần tụ tập lại, nhìn về phía đương sự hai người họ, chỉ thấy hắc y nhân kia tựa hồ đi theo nam tử dáng người thon dài, mặt đầy xấu hổ xoay người giải thích gì đó với chủ tử khoác áo choàng tử sắc; nhìn kĩ lại thì thấy vị chủ tử kia còn rất trẻ tuổi. A! Thì ra là một nam nhân tuấn mỹ, không biết nữ tử nhà ai có phúc khí mà có thể lấy được quý công tử ấy.
Nhìn người mặc áo choàng tử sắc kia thì biết nhất định là quan viên tứ phẩm trở lên, nhưng nhìn tuổi hắn như vậy cũng không giống người đã làm quan trong triều; đã không phải quan viên mà lại mặc đồ tử sắc thì chỉ còn có thể là vương tôn công tử mà thôi.
Mặt Tiêu Chấn Nhân lộ vẻ tức giận, nhìn Tráng Quả đang cúi người.
Đại khối đầu (aka đầu gỗ, thường dùng để mắng những người ‘chậm tiêu’) chết tiệt này! Vết thương trên người vừa khỏi liền làm xằng làm bậy! Xem ra không hảo hảo giáo huấn y thì y không nhớ được – Phải làm y nhớ được, thân thể y cũng là của ta!
“Được rồi! Hứng thú hôm nay cũng bị ngươi làm hỏng hết rồi! Hồi phủ!” Tiêu Chấn Nhân làm bộ phẫn nộ.
“Vâng, thiếu gia. Thiếu gia, thật xin lỗi! Tráng Quả không phải cố ý phá hư hứng thú của ngài, nhưng tiểu hài tử kia…” Đầu lưỡi Tráng Quả thắt lại cứng đơ, tận lực giải thích với thiếu gia nhà y.
“Đủ rồi!” Cố ý đánh gãy lời y, Tiêu Chấn Nhânliếc nhìn y một cái, không nói tiếng nào mà quay người đi, làm Tráng Quả sợ tới mức càng không biết nói gì cho phải.
Bình thường thiếu gia đã không muốn nói chuyện với y, cơ bản là bởi hắn là người trên, có lẽ đến tám chín phần mười là sợ người ta nói này nói nọ.
Tiêu Chấn Nhân giận dữ bỏ đivà Tráng Quả nhanh chóng đuổi theo phía sau đều không chú ý tới, từ trong chiếc xe ngựa hoa lệ kia là đôi mắt đẹp đến động lòng người đang chăm chú nhìn họ. Chính xác mà nói, đôi mắt này vẫn luôn chú ý đến chủ tử Tiêu Chấn Nhân. Dù có thế nào thì bọn họ cũng đã cứu mệnh của nàng, một hạ nhân như thế mà cũng gây sự chú ý không dứt của vị vạn kim chi khu(~ càng vàng lá ngọc) này.
Cấm vệ quân chạy tới, trong đó đã muốn có người bắt đầu lớn tiếng quát tháo, sơ tán dân chúng đang tụ tập cạnh mã xa.
**********************
Thanh âm như chưởng kích đánh vào chỗ nước trũng, âm thanh phốc phốc! không ngừng từ trong phòng truyền ra, gần như xen lẫn của tiếng rên rỉ thút thít.
Tiêu Chấn Nhângác đùi Quả Quả lên vai mình, đứng dưới giường ra sức công kích Quả Quả đang nửa dựa vào giường.
Từ khi trở lại phủ đến giờ, đã khoảng một canh giờ trôi qua rồi.
Kết quả của bao nhiêu lần đổi đủ các loại tư thế là bên trong cơ thể của Quả Quả lưu lại một đống tinh thủy (tinh: tinh chất, thủy: nước. Ta hỏi mọi người, cái thứ ‘nước tinh chất’ của đàn ông là cái gì? Nó đó! >.<) của hắn. Hơn nữa thể dịch của Quả Quả rỉ ra, làm nhục động của y vốn thít chặt, bị kiền sáp một hồi cũng trở nên ẩm ướt trơn trượt. Mỗi lần sáp vào đều truyền ra thanh âm như đánh vào nước, đương nhiên làm Tiêu Chấn Nhân vui vẻ không ngớt.Không chảy máu là tốt nhất, có như vậy thì thời gian đùa giỡn y mới lâu hơn được chút. Một tay đưa đến trướcngực Quả Quả, đem nhục đậuđã kích động đến cứng rắn kia mà sờ mà niết, làm cho chỗ kết hợp của hai người bỗng nhiên co rút kịch liệt. “Ngô…” Tiêu Chấn Nhânthoải mái mà bắn hết ra. Hắn hung ác niết chặt hồng đậu trong tay. “Ngươi là đồ chết tiệt! Ta khiến ngươi *** loạn thế này, xem ngươi lại phá hoại thế nào! Đừng tưởng ta bắn ra rồi sẽ cho ngươi thoải mái dễ chịu! Tối nay đừng hòng ta bỏ qua cho ngươi!” “Ô ô…” Quả Quả đau đến co rút cả người, đương nhiên lại khơi dậy bất mãn của Tiêu Chấn Nhân. “Hảo! Ngươi làm ta bắn… Ta sẽ bắn đủ cho ngươi! Nếu ngươi dám làm chảy ra, xem đêm nay ta đâm nát chỗ ấy của ngươi thế nào! Đã làm nó bắn ra thì nhanh liếm cho nó ngạnh lên đi! Có nghe thấy không?” Ngón tay rời khỏi nhũ đầu bị bóp niết đến tím bầm, ngược lại lại đem hai đầu ngón tay tiến vào miệng Quả Quả. Nắm đầu lưỡi y mà đùa giỡn, lại sợ hai ngón tay chơi không đủ tận hứng, hắn lại sáp vào thêm một ngón nữa, làm khoang miệng Quả Quảbị nhét đầy chặt. Nước miếng không kịp nuốt xuống, thuận theo khóe miệng và ngón tay Chấn Nhân chảy xuống. Tốc độ dưới hạ thân bỗng nhanh hơn, xem ra là Chấn Nhân hắn đã không nhịn nổi nữa rồi. Đại sàng đàn hương mộc (giường lớn bằng gỗ đàn hương) chắc chắn được chạm trổ công phu cũng bắt đầu dao động, càng động càng nhanh; cuối cùng sau một tiếng ngâm dài liền yên lặng trở lại. “Không được ngủ! Mở mắt ra cho ta! Ai cho ngươi ngủ? Mở miệng ra cho ta!” Khóa ngồi lên đầu Quả Quả, dùng phân thân của chính mình phát vào mặt Quả Quả, bắt y phải tỉnh lại. Mở đôi mắt mệt mỏi, trước mắt là một thứ thô to dựng thẳng; phân thân nổi đầy gân xanh thoạt nhìn trông vô cùng đáng sợ. “Mau mở miệng ra! Ngậm nó vào!” Tiêu Chấn Nhânkhông nhịn nổi nữa. “Thiếu… Ô…” Muốn nói với thiếu gia, ta không muốn thế này, nhưng khi Quả Quả y mới vừa mở miệng đã bị nhét vào, thanh âm không thể phát ra được nữa. Trời ạ! Mới mười sáu tuổi mà của thiếu gia đã lớn kinh người thế này, nếu còn là sau này nữa… Quả Quả càng nghĩ càng thấy sợ. “Mau liếm cho ta… Đúng, chính là như vậy… Ngô, thoải mái… Mau nuốt đi, nhanh…” Bên ngoài mặt trăng cong cong mới vừa nhô ra, đêm còn rất dài…
“Trời bắt đầu lạnh rồi, thiếu gia.” Hai tay Tráng Quảrun rẩy, phủ thêm áo choàng cho Tiêu Chấn Nhân.”Thiếu gia khoác cái này vào, đừng để bị lạnh.”
Không lên tiếng, yên lặng đểTráng Quảkhoác thêm áo choàng thâm tử sắc (màu tím sẫm) bằng nhung.Tiêu Chấn Nhânhất cằm lên, làm y có thể dễ dàng thắt nút áo.
Hôm nay là ngày thứ hai sau khi ân khảo hoàn thành. Đã buồn chán ở trường thi những hai ngày, Tiêu Chấn Nhân mang theo Tráng Quả ra ngoài tản bộ, hít thở không khí.
Vì hai ngày liên tiếp tham gia văn thí võ thí(thi văn thi võ), khiến cho tâm tình hắn buồn bực; hơn nữa hắn vô cùng chắc chắn kết quả của mình trong lần thi này. Ngày mai, Chính Hoàng có lẽ sẽ công bố hắn là song khoa Trạng Nguyên (người đứng đầu ở cả văn và võ) a. Có hắn tham gia khoa thí này, ngoài hắn ra, Chính Hoàng cũng không còn lựa chọn nào khác. Nghĩ như vậy, hắn liền thừa dịp hôm nay nhàn rỗi, đi ra ngoài giải sầu.
Tráng Quả tựa như cái bóng của hắn, theo sát phía sau thiếu gia của y, đôi lúc sẽ ngẩng đầu nhìn mấy quầy hàng nho nhỏ ven đường, vẻ mặt hâm mộ. Y không có hoài bão lớn lao gì, chỉ cầu đời này có thể ăn no mặc ấm hoặc làm nông hoặc mở một cửa tiệm nhỏ buôn bán là được rồi, sau đó sẽ thú một nữ hài nông gia(con gái nhà nông), sinh hai hài tử, cứ thế mà sống yên ổn cả đời. Y không muốn cả đời bị đối đãi như gia nô, lại càng không muốn hài tử của mình cũng thành nô bộc.
Nếu có thể, y sẽ vô cùng vô cùng yêu thương thê tử của mình, tuyệt đối không đánh nàng mắng nàng, làm hết khả năng để nàng được hạnh phúc. Y sẽ cho hài tử của y mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ, không cần nhỏ tuổi mà phải xem sắc mặt người khác để sống, cũng không để chúng nơm nớp lo sợ mỗi ngày đều bị người kị hận (đố kị, ghen ghét, thù hận), mỗi ngày đều phải tính toán này nọ.
Đương nhiên muốn thực hiện điều đó, điều kiện tiên quyết là y phải thành một người tự do, mà cả đời này của y sớm đã bị thiếu gia mua đứt rồi.
Nhớ khi rời khỏiTạng Hương sơn trang, đi theo Vương gia cùng thiếu gia đến Tiêu phủ, y được Vương gia cho biết, nếu muốn ở lại Tiêu phủ thì phải kí khế ước bán mình. Thiếu gia không hiểu, hỏi cái gì là khế bán mình? Vương gia nói cho hắn, chính là bán mình cho một người khác, cả đời khôngđược rời khỏi. Thiếu gia cái hiểu cái không gật đầu.
Khi y từ trên tay quản gia Tiêu Trọng tiếp nhận khế bán mình, mới vừa in lại dấu ngón tay cái của mình, khế bán mình đã bị đoạt đi. Phía trên khế bán mình(chỗ tên người mua), hắn in nguyên một bàn tay phải dính đầy mực lên, lưu lại một dấu tay nho nhỏ. Sau này y mới nghe được quản gia nói, hình như thiếu gia không giao nó cho người ở từ đường (người trong gia tộc, ý chỉ người nhà họ Tiêu) giữ. Như vậy, khế bán mình của y chỉ có thể là do thiếu gia giữ.
Vài năm sau, y đã từng hỏi thiếu gia, xem có thể cho y làm một thường dân được không. Y chỉ nghĩ đơn giản, đến lúc đó, thiếu gia cũng lớn, thế lực cũng lớn hơn, người hầu hạ bên người thiếu gia hẳn cũng không cần y nữa. Y nghĩ thiếu gia sẽ xem xét mình hầu hạ thiếu gia nhiều năm, nói không chừng sẽ đáp ứng thỉnh cầu của mình cũng nên.
Về phần…Tráng Quả đỏ mặt, nghĩ thầm, khi đó mình cũng đã lớn tuổi, có lẽ thiếu gia cũng không còn hứng thú nữa.
Tráng Quảkhông biết mở lời với thiếu gia thế nào, một đường ảo tưởng đến cuộc sống tự do sau này của mình, bảo trì trầm mặc đi theo phía sau thiếu gia.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên đường phố đại loạn, Tráng Quả cảnh giác chăm chú nhìntình huống xung quanh, phòng hộ tốt bên người thiếu gia.
Hình như là ngựa bị hoảng loạn! Hai con tuấn mã màu trắng kéo theo một chiếc hương xa (xe thơm. Ý chỉ xe của phụ nữ) hoa lệ, nổi điên phóng như bay trên đường phố. Mắt thấy ngựa sẽ vọt thẳng vào mình, tiểu hài tử đứng chết trân tại chỗ. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tráng Quả lập tức vọt ra, xông đến ôm lấy tiểu hài tử.
Tiêu Chấn Nhân vừa thấy Tráng Quảliều mình xông ra, hắn cũng không suy nghĩ nhiều, lắc đầu, cũng phi thân đi ngăn cản con ngựa điên kia.
Hai người một trước một sau xuất chưởng, bổ xuống cổ hai con ngựa kia một chưởng.
Hai con ngựa lay động, bốn chân cong xuống, quỳ rạp trên đường.
Đám người đang kinh hoảng bốn phía dần tụ tập lại, nhìn về phía đương sự hai người họ, chỉ thấy hắc y nhân kia tựa hồ đi theo nam tử dáng người thon dài, mặt đầy xấu hổ xoay người giải thích gì đó với chủ tử khoác áo choàng tử sắc; nhìn kĩ lại thì thấy vị chủ tử kia còn rất trẻ tuổi. A! Thì ra là một nam nhân tuấn mỹ, không biết nữ tử nhà ai có phúc khí mà có thể lấy được quý công tử ấy.
Nhìn người mặc áo choàng tử sắc kia thì biết nhất định là quan viên tứ phẩm trở lên, nhưng nhìn tuổi hắn như vậy cũng không giống người đã làm quan trong triều; đã không phải quan viên mà lại mặc đồ tử sắc thì chỉ còn có thể là vương tôn công tử mà thôi.
Mặt Tiêu Chấn Nhân lộ vẻ tức giận, nhìn Tráng Quả đang cúi người.
Đại khối đầu (aka đầu gỗ, thường dùng để mắng những người ‘chậm tiêu’) chết tiệt này! Vết thương trên người vừa khỏi liền làm xằng làm bậy! Xem ra không hảo hảo giáo huấn y thì y không nhớ được – Phải làm y nhớ được, thân thể y cũng là của ta!
“Được rồi! Hứng thú hôm nay cũng bị ngươi làm hỏng hết rồi! Hồi phủ!” Tiêu Chấn Nhân làm bộ phẫn nộ.
“Vâng, thiếu gia. Thiếu gia, thật xin lỗi! Tráng Quả không phải cố ý phá hư hứng thú của ngài, nhưng tiểu hài tử kia…” Đầu lưỡi Tráng Quả thắt lại cứng đơ, tận lực giải thích với thiếu gia nhà y.
“Đủ rồi!” Cố ý đánh gãy lời y, Tiêu Chấn Nhânliếc nhìn y một cái, không nói tiếng nào mà quay người đi, làm Tráng Quả sợ tới mức càng không biết nói gì cho phải.
Bình thường thiếu gia đã không muốn nói chuyện với y, cơ bản là bởi hắn là người trên, có lẽ đến tám chín phần mười là sợ người ta nói này nói nọ.
Tiêu Chấn Nhân giận dữ bỏ đivà Tráng Quả nhanh chóng đuổi theo phía sau đều không chú ý tới, từ trong chiếc xe ngựa hoa lệ kia là đôi mắt đẹp đến động lòng người đang chăm chú nhìn họ. Chính xác mà nói, đôi mắt này vẫn luôn chú ý đến chủ tử Tiêu Chấn Nhân. Dù có thế nào thì bọn họ cũng đã cứu mệnh của nàng, một hạ nhân như thế mà cũng gây sự chú ý không dứt của vị vạn kim chi khu(~ càng vàng lá ngọc) này.
Cấm vệ quân chạy tới, trong đó đã muốn có người bắt đầu lớn tiếng quát tháo, sơ tán dân chúng đang tụ tập cạnh mã xa.
**********************
Thanh âm như chưởng kích đánh vào chỗ nước trũng, âm thanh phốc phốc! không ngừng từ trong phòng truyền ra, gần như xen lẫn của tiếng rên rỉ thút thít.
Tiêu Chấn Nhângác đùi Quả Quả lên vai mình, đứng dưới giường ra sức công kích Quả Quả đang nửa dựa vào giường.
Từ khi trở lại phủ đến giờ, đã khoảng một canh giờ trôi qua rồi.
Kết quả của bao nhiêu lần đổi đủ các loại tư thế là bên trong cơ thể của Quả Quả lưu lại một đống tinh thủy (tinh: tinh chất, thủy: nước. Ta hỏi mọi người, cái thứ ‘nước tinh chất’ của đàn ông là cái gì? Nó đó! >.<) của hắn. Hơn nữa thể dịch của Quả Quả rỉ ra, làm nhục động của y vốn thít chặt, bị kiền sáp một hồi cũng trở nên ẩm ướt trơn trượt. Mỗi lần sáp vào đều truyền ra thanh âm như đánh vào nước, đương nhiên làm Tiêu Chấn Nhân vui vẻ không ngớt.Không chảy máu là tốt nhất, có như vậy thì thời gian đùa giỡn y mới lâu hơn được chút. Một tay đưa đến trướcngực Quả Quả, đem nhục đậuđã kích động đến cứng rắn kia mà sờ mà niết, làm cho chỗ kết hợp của hai người bỗng nhiên co rút kịch liệt. “Ngô…” Tiêu Chấn Nhânthoải mái mà bắn hết ra. Hắn hung ác niết chặt hồng đậu trong tay. “Ngươi là đồ chết tiệt! Ta khiến ngươi *** loạn thế này, xem ngươi lại phá hoại thế nào! Đừng tưởng ta bắn ra rồi sẽ cho ngươi thoải mái dễ chịu! Tối nay đừng hòng ta bỏ qua cho ngươi!” “Ô ô…” Quả Quả đau đến co rút cả người, đương nhiên lại khơi dậy bất mãn của Tiêu Chấn Nhân. “Hảo! Ngươi làm ta bắn… Ta sẽ bắn đủ cho ngươi! Nếu ngươi dám làm chảy ra, xem đêm nay ta đâm nát chỗ ấy của ngươi thế nào! Đã làm nó bắn ra thì nhanh liếm cho nó ngạnh lên đi! Có nghe thấy không?” Ngón tay rời khỏi nhũ đầu bị bóp niết đến tím bầm, ngược lại lại đem hai đầu ngón tay tiến vào miệng Quả Quả. Nắm đầu lưỡi y mà đùa giỡn, lại sợ hai ngón tay chơi không đủ tận hứng, hắn lại sáp vào thêm một ngón nữa, làm khoang miệng Quả Quảbị nhét đầy chặt. Nước miếng không kịp nuốt xuống, thuận theo khóe miệng và ngón tay Chấn Nhân chảy xuống. Tốc độ dưới hạ thân bỗng nhanh hơn, xem ra là Chấn Nhân hắn đã không nhịn nổi nữa rồi. Đại sàng đàn hương mộc (giường lớn bằng gỗ đàn hương) chắc chắn được chạm trổ công phu cũng bắt đầu dao động, càng động càng nhanh; cuối cùng sau một tiếng ngâm dài liền yên lặng trở lại. “Không được ngủ! Mở mắt ra cho ta! Ai cho ngươi ngủ? Mở miệng ra cho ta!” Khóa ngồi lên đầu Quả Quả, dùng phân thân của chính mình phát vào mặt Quả Quả, bắt y phải tỉnh lại. Mở đôi mắt mệt mỏi, trước mắt là một thứ thô to dựng thẳng; phân thân nổi đầy gân xanh thoạt nhìn trông vô cùng đáng sợ. “Mau mở miệng ra! Ngậm nó vào!” Tiêu Chấn Nhânkhông nhịn nổi nữa. “Thiếu… Ô…” Muốn nói với thiếu gia, ta không muốn thế này, nhưng khi Quả Quả y mới vừa mở miệng đã bị nhét vào, thanh âm không thể phát ra được nữa. Trời ạ! Mới mười sáu tuổi mà của thiếu gia đã lớn kinh người thế này, nếu còn là sau này nữa… Quả Quả càng nghĩ càng thấy sợ. “Mau liếm cho ta… Đúng, chính là như vậy… Ngô, thoải mái… Mau nuốt đi, nhanh…” Bên ngoài mặt trăng cong cong mới vừa nhô ra, đêm còn rất dài…
/50
|