Ban đêm, nguyệt hắc phong cao, cây rừng dày đặc, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng trẻ khóc chó sủa, trong không khí truyền đến mùi mưa như có như không; xem ra sắp có mưa to đầu hạ rồi.
Trên đường nhỏ ngoài Phàn Chi Thai, từ xa có một ngọn đèn nhỏ lay động đi đến. Kiệu phu khiêng cỗ kiệu không biết có phải cảm nhận đượckhông khí xơ xác tiêu điều hay không mà không tự chủ được đi nhanh hơn.
Theo ngọn đèn biến mất, cỗ kiệu đã được nâng vào Phàn Chi Thai.
Một khắc qua đi, trong bóng đêm tối đen một đóa quang mang màu cam hiện ra. Ngay khi hào quanghiện ra, đột nhiên bên ngoài Phàn Chi Thai hiện ra một đống đầu người không đếm hết được.
Lúc này, trong Phàn Chi Thai, Tiêu Chấn Hànhđầy mỡ đang dùng hết thủ đoạn cưỡng bức Lý Như Ngọc, bức nàng dùng miệng uy gã uống rượu, bên cạnh còn có mấy nữ tử ăn mặc yêu diễm đứng đó hầu hạ. Lý Như Ngọc có thể là bị Tiêu Chấn Hành chỉnh sợ, gã nói cái gì thì nàng làm cái đó.
Tiêu Chấn Hành đang túy sinh mộng tử(sống mơ mơ màng màng), đột nhiên cửa phòng vốn đóng chặt bị mở ra, lập tức một thanh âm bỡn cợt truyền vào tai gã, “Tam ca, hảo hưng trí! Có thể được giai nhân tự mình mớm rượu như thế, đúng là làm tiểu đệ thèm chết. Nhưng… vị cô nương này thoạt nhìn cũng không phải là tình nguyện a. Tam ca chẳng lẽ đã làm chuyện bức lương vi xướng(ép người tốt làm con hát, aka ép buộc con gái người ta làm kĩ aka ép buộc người khác làm chuyện xấu)?”
Mọi người trong phòng cùng ngẩng đầu nhìn về phía người mới tới – một giai công tử thật đẹp! Biểu tình tựa tiếu phi tiếu kia, bộ dạng thản nhiên lạnh lùng kia lại toát ra vẻ phong lưu không nói lên lời; vừa nhìn thoạt như thiếu niên chưa qua nhược quán, nhưng nhìn kĩ lại thấy hắn như dã thú cực kì nguy hiểm. Những nữ tử yêu mị đã trải qua phong trần không khỏi xuân tâm nhộn nhạo.
Nghe hắn gọi chủ tử là tam ca, xem ra các nàng cũng sẽ có cơ hội hầu hạ mỹ nam tử này. Nghĩ nam tử này cũng ôm mình khinh ngôn mật ngữ (những lời đường mật aka lả lơi), xương cốt các nàng cũng đã mềm nhũn cả ra.
Không nói đến những nữ tử không liên quan này, ngay cả Lý Như Ngọc cũng hai mắt ngập nước nhìn Tiêu Chấn Nhân.
Lại nói Tiêu Chấn Hànhkia, vừa thấy người tới lập tức sắc mặt đại biến. Đồng thời, gã cũng nghe ra ngữ khí của Tiêu Chấn Nhân tựa hồ không có hảo ý, đẩy Lý Như Ngọc trong ***g ngực ra, đưa tay vào ngực.
“Ta còn tưởng là ai, hóa ra là tứ đệ. Sao? Chạy đến đây tìm ca ca là đến tìm vui sao? Nếu ngươi nói cho ca ca biết ngươi cũng có sở thích này thì ca ca ta đã sớm mang ngươi đến đây rồi. Đại ca cũng rất thích chỗ này đó.”
“Tiêu Chấn Hành, tốt nhất ngươi mau bỏ cái tay trong ngực ra, nếu không ta cũng không dám đảm bảo ngươi có còn nguyên vẹn mà về đến Hình bộ chịu thẩm vấn hay không.” Tiêu Chấn Nhân lười biếng tựa vào trên tường, nói rõ ràng.
“Ngươi nói cái gì? Cái gì thẩm vấn ở Hình bộ? Ngươi nghĩ ta và ngươi là ai? Ta là tam ca của ngươi, tam thế tử Tiêu phủ! Ngươi, ngươi tới đây, bá phụ và lão nãi nãi có biết không?” Tiêu Chấn Hànhđỏ mặt, giận sôi lên, vừa tức vừa sợ hỏi lại.
“Ngươi nói sao?” Tiêu Chấn Nhân căn bản lười phản ứng với gã.
“Ngươi… Ngươi, ngươi không sợ bá phụ vàlão nãi nãi trách tội sao?!”
“Tiêu Chấn Hành, ta thấy ngươi cùng là người trong Tiêu phủ nên khuyên ngươi một câu, nên thành thật theo ta đến Hình bộ đi, đừng vùng vẫy vô ích ở đây nữa. Về phần phụ vương ta và lão nãi nãi có thể trách tội ta hay không; thứ nhất, ta là nhi tử của Tiêu vương, ngươi không phải. Thứ hai, ta là tiểu vương gia Tiêu phủ, ngươi không phải. Thứ ba, ta là Hình bộ thượng thư, cần làm việc theo luật. Bây giờ ngươi hiểu được chưa?”
Không đợi Tiêu Chấn Hành có phản ứng, Lý Như Ngọc nghe ra Tiêu Chấn Nhân là tới cứu nàng ra khỏi hố lửa này, đột nhiên nhào về phíaTiêu Chấn Nhân, trong miệng còn hô to, “Đại nhân cứu ta!”
Tiêu Chấn Hành thấy cơ hội không thể mất, vội vàng lấy chủy thủ trong ngực ra đâm vào Tiêu Chấn Nhân. Tiêu Chấn Nhân vừa phảiné tránh chủy thủ vừa phải trốn khỏiLý Như Ngọc đang nhào tới, đã để Tiêu Chấn Hành chuồn ra ngoài phòng.
Chỉ nghe Tiêu Chấn Hành vừa ra ngoài phòng, liền hét to, “Người đâu! Người đâu! Có cường đạo! Người mau tới!” Hiển nhiên là gã đang hô hoán mấy tên cao thủ mà gã đã mời đến.
Thật là, ta đường đường là Hình bộ thượng thư, khi nào thành cường đạo rồi? Thầm tính thời gian một chút, đoán rằng mấy tên hộ vệ kia đã bị đám người Trương Dựthu thập, hắn liền tuyệt không thương hương tiếc ngọc đẩy Lý Như Ngọc đang dính trên người ra, khoan thai ra cửa phòng.
“Tiêu Chấn Hành, không cần hô nữa, tất cả bọn chúng đã ngủ rồi, đánh thức không tốt lắm đâu.” Tiêu Chấn Nhân đùa cợt gã, đưa tay vỗ ba cái.
Tiếng vỗ tay vừa dứt, Phàn Chi Thaiđã bừng lên ánh đuốc, chiếu trong viện sáng như ban ngày.
“Đại nhân, tất cả nghi phạm liên quan đã bị bắt giữ, hiện tại còn thỉnh đại nhân phân phó điều tra chứng cứ phạm tội.” Trương Dựđi ra từ giữa đám người Hình bộ, báo cáo với Tiêu Chấn Nhân.
“Được, làm phiền Trương đại nhân. Đại nhân phân phó xuống, lệnh các huynh đệ cẩn thận tìm tòi, cửa ngầm ám cáchkhôngđược bỏ qua.” Tiêu Chấn Nhân hạ lệnh.
“Vâng, Trương Dự tuân lệnh!”
“Tiêu Chấn Nhân! Ngươi sao có thể! Ngươi… ngươi nhớ kĩ cho ta! Ta phải về Tiêu phủ, gặpTiêu vương, gặp lão nãi nãi, ngươi, ngươi không được ngăn đón ta… Ngươi, ngươi đừng lại đây, ta sẽ không đến Hình bộ, ngươi mơ tưởng!” Tiêu Chấn Hành mắt thấy thế cục đã mất, đã muốn không biết như thế nào cho phải, sợ tới mức cả người phát run.
“Người tới! Mang nghi phạm Tiêu Chấn Hànhvề đại lao Hình bộ!” Tiêu Chấn Nhân không kiên nhẫn vung tay lên. Hắn muốn giải quyết chuyện này sớm một chút, trở về xem Quả Quả thế nào rồi.
“Không! Ta không đến đại lao Hình bộ! Ta là tam thế tử Tiêu phủ, ngươi không thể! Ngươi không thể! Ai dám lại đây?! Các ngươi cũng không muốn sốngphải không? Tiêu Chấn Nhân, ngươi là tiểu dã chủng! Năm đó sao lại khônglấy đuốc đốt chết ngươi luôn đi! Tên hỗn đản này! Ngươi làm như vậy, lão nãi nãi sẽ không bỏ qua cho ngươi! Tiêu vương phi sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ngươi có nghe thấy không!”
Tiêu Chấn Nhân nghe lời cuối cùng của gã, không khỏi nheo hai mắt lại. “Thì ra ngươi cũng có phần! Là nương hay cha ngươi tham gia vào chuyện đó?”
“Ngươi đừng mơ tưởng ta sẽ nói cho ngươi! Ngươi chờ đi! Các nàng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Tiêu Chấn Nhân vung tay lên, “Mang gã đi!” Lão thái bà vàTiêu vương phi! Quả nhiên có phần của hai người đó. Hừ!
Mắt thấy Tiêu Chấn Hành đã bị bắt giữ liền đem công việc ở đây giao lại cho Trương Dự, còn hắn cưỡi ngựa quay về Tiêu phủ.
Vội vàng trở lại phòng mình trong Nhâm Tâm cư, thấyTiêu Chấn Vũở bên bảo vệTráng Quả, còn Tiêu Chấn Namkhông thấy người đâu.
Nhẹ nhàng đi đến trước giường, Tiêu Chấn Nhânđưa tay sờ trán Tráng Quả, hỏi Tiêu Chấn Vũ, “Hôm nay có chuyện gì phát sinh không? Tráng Quả có…chuyển biến nào không?”
Tiêu Chấn Vũ đáp, “Tứ ca, huynh đã trở lại, hôm nay không biết sao mà Tiêu Ngọc Cầm ở đông ốc đã đến đây nhiều lần, nói muốn gặp Tráng Quả. Chúng ta nói với nàng, Tráng Quả sinh bệnh, không thể gặp nàng, nàng còn rất mất hứng, nói một đống cái gì mà chủ tử với nô tài; chúng ta đã đuổi nàng đi rồi! Sau đó lại có một nha hoàn chạy tới, nói là Tiêu Ngọc Cầm đưa thuốc cho Tráng Quả…”
“Ngươi có cho y dùng không?” Tiêu Chấn Nhân đại kinh thất sắc(vô cùng lo lắng sợ hãi)
Lắc đầu, “Không có. Vừa thấy nha hoàn kia là biết không có ý tốt gì rồi! Nữ nhânTiêu Ngọc Cầm kia sao có thể vì một hạ nhân mà đưa thuốc tới chứ? Ta vốn muốn để lại thuốc kia cho tứ ca xem thử, nhưng sau Nam Nam tức giận quá nên đổ đi rồi.”
Cũng không biết Tiêu Ngọc Cầm đã đắc tội họ lúc nào mà khẩu khí củaTiêu Chấn Vũ tràn ngậpchán ghét đối này tiểu thư Tiêu phủ này.
“Vậy là tốt rồi, hôm nay làm phiền các ngươi rồi.” Thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngồi xuống mép giường, đưa tay vuốt ve hai má Quả Quả.
“Ách, tứ ca, vừa rồi Tráng Quả có tỉnh lại một chút, ta đã để Nam Nam đến trù phòng mang chút hi chúc (cháo loãng) lên rồi, có lẽ cũng sắp về tới.”
“Y có tỉnh lại? Thật tốt quá! Ta còn đang lo…Hôm nay y có còn phát sốt không?”
“Có hơi nóng một chút, nhưng tới tối thì tốt hơn nhiều rồi. Chúng ta đã đút chút nước cho y, cũng đắp khăn lạnh lên rồi.”
Xem ra cả ngày nay đã làm hai vị tiểu thiếu gia quen được nuông chiều từ nhỏ này phải vất vả rồi.
Cửa bị đẩy ra, Tiêu Chấn Nam đã trở lại, trong lòng ngực còn cầm một cái thố nhỏ, có lẽ là hi chúc.
“Tứ ca, huynh đã về rồi, huynh không biết hôm nay…” Tiêu Chấn Namtính tình thẳng thắn đang chuẩn bị trách cứ Tiêu Ngọc Cầm với Tiêu Chấn Nhân, đã bị ca ca song sinh đánh gãy, “Ta đã nói rồi, không cần ngươi nói lại lần nữa đâu.”
Cười cười, Tiêu Chấn Nhân lần đầu tiên bày ra vẻ mặt ôn hoà nói chuyện với hai huynh đệ, “Thời gian không còn sớm,cả ngày hôm nay các ngươi đã vất vả rồi, mau quay về ngủ sớm một chút. Cháo cứ để đấy, tự ta sẽ đút cho Tráng Quả, các ngươi về trước đi.”
Ban ngày vì muốn giúp Tráng Quả chà lau thân thể để giảm bớt nhiệt độ, đã chứng kiến vết thương khắp người y, Tiêu Chấn Nam vốn trực tính đã muốn hỏi Tiêu Chấn Nhân, vết thương trên người Tráng Quả là do đâu mà có, nhưng lại bị Tiêu Chấn Vũ kéo tai lôi ra ngoài. Đồng thời cậu cũng không quên quay đầu lại chào một câu, “Vậy chúng ta về trước, tứ ca cũng ngủ sớm một chút.”
Tiêu Chấn Nambị tha đi vẫn không chịu thuận theo mà còn nói, “Sao ngươi không cho ta hỏi tứ ca xem Tráng Quả bị thương thế nào? Nếu để cho ta biết tên hỗn đản nào dám làm Tráng Quả ca bị thương như thế, xem ta có đánh tên đó thành đầu heo không!”
Tiêu Chấn Nam tính tình nóng nảy bộp chộp, ở Tiêu phủ luôn làm cho người ta không yêu thích nổi, chỉ có Tráng Quả không thèm để ý, còn đặc biệt chiếu cố cậu. Ngay cả nhị ca cũng không hỏi han ân cần bằng y, cho nên tình cảm của cậu đối vớiTráng Quả cũng thâm hậu hơn so với Tiêu Chấn Vũ.
Bởi vì như thế nên cậu mới thấy Tiêu Ngọc Cầm luôn chỉ coi Tráng Quả là nô tài này nọ, khi nàng đưa tới thuốc gì cũng vứt hết xuống nhà xí. Bây giờ lại thấy cả người Tráng Quả đầy những vết thương, cậu đương nhiên muốn hỏi Tiêu Chấn Nhân xem ai là kẻ gây ra, đáng tiếc Tiêu Chấn Vũkhông cho cậu có cơ hội này.
Trên đường nhỏ ngoài Phàn Chi Thai, từ xa có một ngọn đèn nhỏ lay động đi đến. Kiệu phu khiêng cỗ kiệu không biết có phải cảm nhận đượckhông khí xơ xác tiêu điều hay không mà không tự chủ được đi nhanh hơn.
Theo ngọn đèn biến mất, cỗ kiệu đã được nâng vào Phàn Chi Thai.
Một khắc qua đi, trong bóng đêm tối đen một đóa quang mang màu cam hiện ra. Ngay khi hào quanghiện ra, đột nhiên bên ngoài Phàn Chi Thai hiện ra một đống đầu người không đếm hết được.
Lúc này, trong Phàn Chi Thai, Tiêu Chấn Hànhđầy mỡ đang dùng hết thủ đoạn cưỡng bức Lý Như Ngọc, bức nàng dùng miệng uy gã uống rượu, bên cạnh còn có mấy nữ tử ăn mặc yêu diễm đứng đó hầu hạ. Lý Như Ngọc có thể là bị Tiêu Chấn Hành chỉnh sợ, gã nói cái gì thì nàng làm cái đó.
Tiêu Chấn Hành đang túy sinh mộng tử(sống mơ mơ màng màng), đột nhiên cửa phòng vốn đóng chặt bị mở ra, lập tức một thanh âm bỡn cợt truyền vào tai gã, “Tam ca, hảo hưng trí! Có thể được giai nhân tự mình mớm rượu như thế, đúng là làm tiểu đệ thèm chết. Nhưng… vị cô nương này thoạt nhìn cũng không phải là tình nguyện a. Tam ca chẳng lẽ đã làm chuyện bức lương vi xướng(ép người tốt làm con hát, aka ép buộc con gái người ta làm kĩ aka ép buộc người khác làm chuyện xấu)?”
Mọi người trong phòng cùng ngẩng đầu nhìn về phía người mới tới – một giai công tử thật đẹp! Biểu tình tựa tiếu phi tiếu kia, bộ dạng thản nhiên lạnh lùng kia lại toát ra vẻ phong lưu không nói lên lời; vừa nhìn thoạt như thiếu niên chưa qua nhược quán, nhưng nhìn kĩ lại thấy hắn như dã thú cực kì nguy hiểm. Những nữ tử yêu mị đã trải qua phong trần không khỏi xuân tâm nhộn nhạo.
Nghe hắn gọi chủ tử là tam ca, xem ra các nàng cũng sẽ có cơ hội hầu hạ mỹ nam tử này. Nghĩ nam tử này cũng ôm mình khinh ngôn mật ngữ (những lời đường mật aka lả lơi), xương cốt các nàng cũng đã mềm nhũn cả ra.
Không nói đến những nữ tử không liên quan này, ngay cả Lý Như Ngọc cũng hai mắt ngập nước nhìn Tiêu Chấn Nhân.
Lại nói Tiêu Chấn Hànhkia, vừa thấy người tới lập tức sắc mặt đại biến. Đồng thời, gã cũng nghe ra ngữ khí của Tiêu Chấn Nhân tựa hồ không có hảo ý, đẩy Lý Như Ngọc trong ***g ngực ra, đưa tay vào ngực.
“Ta còn tưởng là ai, hóa ra là tứ đệ. Sao? Chạy đến đây tìm ca ca là đến tìm vui sao? Nếu ngươi nói cho ca ca biết ngươi cũng có sở thích này thì ca ca ta đã sớm mang ngươi đến đây rồi. Đại ca cũng rất thích chỗ này đó.”
“Tiêu Chấn Hành, tốt nhất ngươi mau bỏ cái tay trong ngực ra, nếu không ta cũng không dám đảm bảo ngươi có còn nguyên vẹn mà về đến Hình bộ chịu thẩm vấn hay không.” Tiêu Chấn Nhân lười biếng tựa vào trên tường, nói rõ ràng.
“Ngươi nói cái gì? Cái gì thẩm vấn ở Hình bộ? Ngươi nghĩ ta và ngươi là ai? Ta là tam ca của ngươi, tam thế tử Tiêu phủ! Ngươi, ngươi tới đây, bá phụ và lão nãi nãi có biết không?” Tiêu Chấn Hànhđỏ mặt, giận sôi lên, vừa tức vừa sợ hỏi lại.
“Ngươi nói sao?” Tiêu Chấn Nhân căn bản lười phản ứng với gã.
“Ngươi… Ngươi, ngươi không sợ bá phụ vàlão nãi nãi trách tội sao?!”
“Tiêu Chấn Hành, ta thấy ngươi cùng là người trong Tiêu phủ nên khuyên ngươi một câu, nên thành thật theo ta đến Hình bộ đi, đừng vùng vẫy vô ích ở đây nữa. Về phần phụ vương ta và lão nãi nãi có thể trách tội ta hay không; thứ nhất, ta là nhi tử của Tiêu vương, ngươi không phải. Thứ hai, ta là tiểu vương gia Tiêu phủ, ngươi không phải. Thứ ba, ta là Hình bộ thượng thư, cần làm việc theo luật. Bây giờ ngươi hiểu được chưa?”
Không đợi Tiêu Chấn Hành có phản ứng, Lý Như Ngọc nghe ra Tiêu Chấn Nhân là tới cứu nàng ra khỏi hố lửa này, đột nhiên nhào về phíaTiêu Chấn Nhân, trong miệng còn hô to, “Đại nhân cứu ta!”
Tiêu Chấn Hành thấy cơ hội không thể mất, vội vàng lấy chủy thủ trong ngực ra đâm vào Tiêu Chấn Nhân. Tiêu Chấn Nhân vừa phảiné tránh chủy thủ vừa phải trốn khỏiLý Như Ngọc đang nhào tới, đã để Tiêu Chấn Hành chuồn ra ngoài phòng.
Chỉ nghe Tiêu Chấn Hành vừa ra ngoài phòng, liền hét to, “Người đâu! Người đâu! Có cường đạo! Người mau tới!” Hiển nhiên là gã đang hô hoán mấy tên cao thủ mà gã đã mời đến.
Thật là, ta đường đường là Hình bộ thượng thư, khi nào thành cường đạo rồi? Thầm tính thời gian một chút, đoán rằng mấy tên hộ vệ kia đã bị đám người Trương Dựthu thập, hắn liền tuyệt không thương hương tiếc ngọc đẩy Lý Như Ngọc đang dính trên người ra, khoan thai ra cửa phòng.
“Tiêu Chấn Hành, không cần hô nữa, tất cả bọn chúng đã ngủ rồi, đánh thức không tốt lắm đâu.” Tiêu Chấn Nhân đùa cợt gã, đưa tay vỗ ba cái.
Tiếng vỗ tay vừa dứt, Phàn Chi Thaiđã bừng lên ánh đuốc, chiếu trong viện sáng như ban ngày.
“Đại nhân, tất cả nghi phạm liên quan đã bị bắt giữ, hiện tại còn thỉnh đại nhân phân phó điều tra chứng cứ phạm tội.” Trương Dựđi ra từ giữa đám người Hình bộ, báo cáo với Tiêu Chấn Nhân.
“Được, làm phiền Trương đại nhân. Đại nhân phân phó xuống, lệnh các huynh đệ cẩn thận tìm tòi, cửa ngầm ám cáchkhôngđược bỏ qua.” Tiêu Chấn Nhân hạ lệnh.
“Vâng, Trương Dự tuân lệnh!”
“Tiêu Chấn Nhân! Ngươi sao có thể! Ngươi… ngươi nhớ kĩ cho ta! Ta phải về Tiêu phủ, gặpTiêu vương, gặp lão nãi nãi, ngươi, ngươi không được ngăn đón ta… Ngươi, ngươi đừng lại đây, ta sẽ không đến Hình bộ, ngươi mơ tưởng!” Tiêu Chấn Hành mắt thấy thế cục đã mất, đã muốn không biết như thế nào cho phải, sợ tới mức cả người phát run.
“Người tới! Mang nghi phạm Tiêu Chấn Hànhvề đại lao Hình bộ!” Tiêu Chấn Nhân không kiên nhẫn vung tay lên. Hắn muốn giải quyết chuyện này sớm một chút, trở về xem Quả Quả thế nào rồi.
“Không! Ta không đến đại lao Hình bộ! Ta là tam thế tử Tiêu phủ, ngươi không thể! Ngươi không thể! Ai dám lại đây?! Các ngươi cũng không muốn sốngphải không? Tiêu Chấn Nhân, ngươi là tiểu dã chủng! Năm đó sao lại khônglấy đuốc đốt chết ngươi luôn đi! Tên hỗn đản này! Ngươi làm như vậy, lão nãi nãi sẽ không bỏ qua cho ngươi! Tiêu vương phi sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ngươi có nghe thấy không!”
Tiêu Chấn Nhân nghe lời cuối cùng của gã, không khỏi nheo hai mắt lại. “Thì ra ngươi cũng có phần! Là nương hay cha ngươi tham gia vào chuyện đó?”
“Ngươi đừng mơ tưởng ta sẽ nói cho ngươi! Ngươi chờ đi! Các nàng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Tiêu Chấn Nhân vung tay lên, “Mang gã đi!” Lão thái bà vàTiêu vương phi! Quả nhiên có phần của hai người đó. Hừ!
Mắt thấy Tiêu Chấn Hành đã bị bắt giữ liền đem công việc ở đây giao lại cho Trương Dự, còn hắn cưỡi ngựa quay về Tiêu phủ.
Vội vàng trở lại phòng mình trong Nhâm Tâm cư, thấyTiêu Chấn Vũở bên bảo vệTráng Quả, còn Tiêu Chấn Namkhông thấy người đâu.
Nhẹ nhàng đi đến trước giường, Tiêu Chấn Nhânđưa tay sờ trán Tráng Quả, hỏi Tiêu Chấn Vũ, “Hôm nay có chuyện gì phát sinh không? Tráng Quả có…chuyển biến nào không?”
Tiêu Chấn Vũ đáp, “Tứ ca, huynh đã trở lại, hôm nay không biết sao mà Tiêu Ngọc Cầm ở đông ốc đã đến đây nhiều lần, nói muốn gặp Tráng Quả. Chúng ta nói với nàng, Tráng Quả sinh bệnh, không thể gặp nàng, nàng còn rất mất hứng, nói một đống cái gì mà chủ tử với nô tài; chúng ta đã đuổi nàng đi rồi! Sau đó lại có một nha hoàn chạy tới, nói là Tiêu Ngọc Cầm đưa thuốc cho Tráng Quả…”
“Ngươi có cho y dùng không?” Tiêu Chấn Nhân đại kinh thất sắc(vô cùng lo lắng sợ hãi)
Lắc đầu, “Không có. Vừa thấy nha hoàn kia là biết không có ý tốt gì rồi! Nữ nhânTiêu Ngọc Cầm kia sao có thể vì một hạ nhân mà đưa thuốc tới chứ? Ta vốn muốn để lại thuốc kia cho tứ ca xem thử, nhưng sau Nam Nam tức giận quá nên đổ đi rồi.”
Cũng không biết Tiêu Ngọc Cầm đã đắc tội họ lúc nào mà khẩu khí củaTiêu Chấn Vũ tràn ngậpchán ghét đối này tiểu thư Tiêu phủ này.
“Vậy là tốt rồi, hôm nay làm phiền các ngươi rồi.” Thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngồi xuống mép giường, đưa tay vuốt ve hai má Quả Quả.
“Ách, tứ ca, vừa rồi Tráng Quả có tỉnh lại một chút, ta đã để Nam Nam đến trù phòng mang chút hi chúc (cháo loãng) lên rồi, có lẽ cũng sắp về tới.”
“Y có tỉnh lại? Thật tốt quá! Ta còn đang lo…Hôm nay y có còn phát sốt không?”
“Có hơi nóng một chút, nhưng tới tối thì tốt hơn nhiều rồi. Chúng ta đã đút chút nước cho y, cũng đắp khăn lạnh lên rồi.”
Xem ra cả ngày nay đã làm hai vị tiểu thiếu gia quen được nuông chiều từ nhỏ này phải vất vả rồi.
Cửa bị đẩy ra, Tiêu Chấn Nam đã trở lại, trong lòng ngực còn cầm một cái thố nhỏ, có lẽ là hi chúc.
“Tứ ca, huynh đã về rồi, huynh không biết hôm nay…” Tiêu Chấn Namtính tình thẳng thắn đang chuẩn bị trách cứ Tiêu Ngọc Cầm với Tiêu Chấn Nhân, đã bị ca ca song sinh đánh gãy, “Ta đã nói rồi, không cần ngươi nói lại lần nữa đâu.”
Cười cười, Tiêu Chấn Nhân lần đầu tiên bày ra vẻ mặt ôn hoà nói chuyện với hai huynh đệ, “Thời gian không còn sớm,cả ngày hôm nay các ngươi đã vất vả rồi, mau quay về ngủ sớm một chút. Cháo cứ để đấy, tự ta sẽ đút cho Tráng Quả, các ngươi về trước đi.”
Ban ngày vì muốn giúp Tráng Quả chà lau thân thể để giảm bớt nhiệt độ, đã chứng kiến vết thương khắp người y, Tiêu Chấn Nam vốn trực tính đã muốn hỏi Tiêu Chấn Nhân, vết thương trên người Tráng Quả là do đâu mà có, nhưng lại bị Tiêu Chấn Vũ kéo tai lôi ra ngoài. Đồng thời cậu cũng không quên quay đầu lại chào một câu, “Vậy chúng ta về trước, tứ ca cũng ngủ sớm một chút.”
Tiêu Chấn Nambị tha đi vẫn không chịu thuận theo mà còn nói, “Sao ngươi không cho ta hỏi tứ ca xem Tráng Quả bị thương thế nào? Nếu để cho ta biết tên hỗn đản nào dám làm Tráng Quả ca bị thương như thế, xem ta có đánh tên đó thành đầu heo không!”
Tiêu Chấn Nam tính tình nóng nảy bộp chộp, ở Tiêu phủ luôn làm cho người ta không yêu thích nổi, chỉ có Tráng Quả không thèm để ý, còn đặc biệt chiếu cố cậu. Ngay cả nhị ca cũng không hỏi han ân cần bằng y, cho nên tình cảm của cậu đối vớiTráng Quả cũng thâm hậu hơn so với Tiêu Chấn Vũ.
Bởi vì như thế nên cậu mới thấy Tiêu Ngọc Cầm luôn chỉ coi Tráng Quả là nô tài này nọ, khi nàng đưa tới thuốc gì cũng vứt hết xuống nhà xí. Bây giờ lại thấy cả người Tráng Quả đầy những vết thương, cậu đương nhiên muốn hỏi Tiêu Chấn Nhân xem ai là kẻ gây ra, đáng tiếc Tiêu Chấn Vũkhông cho cậu có cơ hội này.
/50
|