Ta không đáp, đi thẳng vào lấy xe, đến khi lái ngang qua mới hạ kính cửa, nói với Phùng Bằng Phi: “Tôi cũng không thích ăn đồ Pháp, hôm nào mời một bữa ăn bốc kiểu Ấn thì hơn.”
Anh ta cũng nghe ra ý châm chọc, đột nhiên bật cười gượng gạo, đại khái chắc ít bị người khác từ chối, hơn nữa còn từ chối theo lối này, sắc mặt rõ ràng hơi khó coi, có điều Trần Thạc này là đàn ông đường đường, không dư hơi đưa đẩy với anh ta. Vừa rồi ánh mắt thằng cha này nhìn ta, ngay từ đầu ta đã biết không phải ác cảm, có điều Trịnh Diệu Dương về mặt này lại tương đối chậm hiểu, cậu ấy vẫn còn tưởng xu hướng tình ái kỳ quặc của mình là độc nhất vô nhị.
Anh ta mở cửa xe bước xuống, rút danh thiếp chìa ra trước mặt ta, loại người cao ngạo như vậy lại làm chuyện này, ta cũng không tính chai mặt khiêu khích nữa, thật không hiểu Trần Thạc ta đã có cử chỉ bóng gió với anh ta lúc nào, mà giờ anh ta cư nhiên có gan đến bắt chuyện. Bất quá ngoài miệng vẫn phải khách khí một chút, dù sao cũng là đối tác làm ăn: “Phùng tiên sinh, bữa này coi như thiếu anh, hôm nào có dịp sẽ đáp lễ.”
“Cuối tuần này nếu không bận gì, cùng đi chơi golf nhé?” Còn chưa chịu từ bỏ ý định, giọng điệu vẫn ôn hòa như cũ, quả nhiên là hạng doanh nhân kỳ cựu, thái độ chừng mực ngấm tận xương rồi, “Hay… cậu thích tennis hơn?”
“Để cuối tuần hẵng nói.” Ta nhấn ga phóng đi, loại người nắm quyền lực trong tay này không đơn giản, luôn luôn tự cho rằng mọi việc với mình đều trơn tru, nói chung không cần đối đầu tốt nhất sẽ không đối đầu.
Tú Phương đột nhiên gọi điện cho ta, nói muốn ta đến đón cô ấy. Thực ra Tú Phương phẩy tay một cái dễ đến cả đám người xếp hàng chờ phục vụ, mà cô ấy cứ nhất định đòi ta đến, bụng cũng không nghĩ nhiều, ta đánh tay lái nhắm hướng một studio nổi tiếng trong thành phố.
Cô ấy đang thử váy cưới, vừa thấy ta đến đã ôm tay kéo chân, bộ dạng hạnh phúc dạt dào, xoay xoay một vòng cho ta ngắm: “Kiểu váy cưới mới nhất của JPG nha, đẹp không đẹp không~~”
Lời này cô ấy nên giữ lại nói với Trịnh Diệu Dương mới phải, bất quá đúng là rất rực rỡ. Ta lập tức gật đầu cổ vũ: “Coi được lắm.”
“Khiếu thẩm mỹ của anh long lanh lắm mà, làm sao vốn từ lại có chút xíu vậy a?” Tú Phương hờn dỗi nói.
“Đẹp, đẹp, quả là… như hổ thêm cánh.”
“Này!” Cô ấy dở khóc dở cười nhào tới cảnh cáo ta, “Anh có cất thành ngữ đi không hả?! Không biết thì đừng xài loạn nha~ Khen đâu không thấy, bộ định chọc tôi tức chết hả?”
Ta bật cười nói: “Đẹp là một loại cảm nhận, làm sao dùng từ ngữ hình dung được?”
“Câu này nghe còn có ý tứ a, bỏ đi, tha thứ cho câu lỡ miệng vừa xong của anh.” Tú Phương làm bộ rộng rãi bao dung vỗ vai ta, trong khi mấy cô nhân viên bắt đầu tiến đến chỉnh lại váy cưới cho cô ấy, “Anh coi, bên này có nên thắt vào một chút không…”
Ồn ào tới khi xong xuôi thì đã hơn sáu giờ, Tú Phương có chút áy náy nói:
“Hại anh mất cả buổi với tôi rồi, ngại quá đi.”
“Không sao, cứ để Trụ Phong tính vào lương làm thêm giờ cho tôi là được.”
Cô ấy bật cười khanh khách, một hồi mới nói: “Anh biết đấy, kiểu dáng áo cưới là phải giữ bí mật mới gây bất ngờ được, để mấy đứa bạn gái biết, còn không bằng đi loan tin khắp thành phố? Thế nên bữa nay tôi đâu có kêu ai tới nữa đâu. Được rồi, trang phụ bản fashion bên tạp chí của tôi càng lúc càng khan hiếm các gương mặt đẹp trai mới a, tha thiết mong được bạn tốt giúp đỡ a~~”
“Cô nói với tôi hả? Tôi sao?!”
“Không anh thì còn ai?” Cô ấy cố ý ngó trái ngó phải, “Hai, ba cây số quanh đây còn anh chàng nào đủ đẹp trai rạng ngời để lên trang phụ bản của tiểu thư đây? Kiếm ra đây cho tôi một người, tôi thả anh về liền~”
Thì ra đây mới là mục đích gọi ta tới bằng được, chậc, quanh co lòng vòng cả buổi cũng biết ta sẽ không dễ dàng đồng ý mà. Mấy tháng trước đi ngoài đường không dưới ba, bốn bận có mấy kẻ điên khùng lén dúi danh thiếp cho ta, ba hoa mình là người tìm kiếm ngôi sao của các loại công ty giải trí, lẵng nhẵng theo đuôi cả chục con phố, phát bực mình mới đạp được bọn họ đi… ai mà ngờ, ngay bên cạnh còn chôn một quả bom nổ chậm.
Thấy ta im lặng, Tú Phương lập tức đổi chiến thuật, không đuổi riết nữa.
“Ok, Ok~ tôi không cố ép đâu, anh cứ suy nghĩ đi, chỗ lạ chẳng bằng người quen, anh sớm muộn cũng bị tụi săn ngôi sao mò đến tận cửa, có Từ Tú Phương đây sao không biết tận dụng luôn, làm hàng độc quyền của tôi, vừa kiếm thêm thu nhập, có gì không tốt nào, anh xem có phải không?”, này đúng là giọng dân buôn mà.
“Tôi chỉ đồng ý sẽ suy nghĩ thôi đấy.”, nói rồi quay đi lấy xe.
Quả nhiên đã đánh lạc hướng được Tú Phương, cô ấy tròn mắt nhìn chiếc ô tô: “Diệu Dương để xe cho anh hả?”
“Sao?”, có chút lo lắng Tú Phương sẽ suy nghĩ nhiều.
“Thì ra Diệu Dương cũng hiểu được câu: Muốn bắt sói thì chớ tiếc giày*.”
Ta mở cửa xe cho cô ấy, giờ đến lượt mình cười khổ: “Không biết ngạn ngữ thì chớ có xài bừa.”
“Wow~ cũng biết là ngạn ngữ sao, kiến thức Quốc văn ra trò a. Mà bộ anh không phải con sói hoang, kiềm chế không được hả? Còn cãi nữa? Ừa không nhận thì thôi, tôi thấy đúng là được.” Cô ấy chun mũi chọc ta, “Bất quá có là sói cũng phải cỡ sói hoàng tử a~”
“Cô thật sự nghĩ một chiếc xe thể thao đủ để cột chân một con sói?”
“Đời nào, đương nhiên là không.”
Ta và Tú Phương nói chuyện một hồi quả nhiên sẽ thành ra kỳ quặc, dù sao
Tú Phương cũng không phải một cô gái bình thường.
Tối muộn còn bị Trương Ký Vân kéo đi tiệc tùng mấy tiếng đồng hồ, về tới Lệ Nguyệt Cung đã rất khuya, ta vào phòng tắm táp xong xuôi, quấn một chiếc khăn tắm đi ra mới phát hiện Trịnh Diệu Dương đã đứng ngoài sân thượng từ bao giờ, cậu ấy cũng vừa nhận ra ta, quay đầu lại hỏi: “Sao về muộn thế?”
Ta bước tới nhón lấy điếu thuốc cậu ấy đang hút dở, rít một hơi rồi quăng đi: “Giờ đâu cũng cấm thuốc cả.”
“Nhưng đâu cũng không cấm dục chứ?”, nói rồi đầu cậu ấy vươn lại, cúi xuống khẽ cắn trên vai ta, bàn tay chậm rãi lần lần theo sống lưng…
—————-
*Muốn bắt sói thì chớ tiếc giầy: thực ra ở đây chị Phương nói câu này: “舍不得孩子套不着狼”, từ “孩子” Hán Việt là “hài tử”, nghĩa là con nít. Ý nghĩa câu này có thể hiểu là: muốn bắt sói thì đừng tiếc đưa trẻ con ra làm mồi =.= ~ ta đi tra thì biết được câu này thực ra nguyên gốc là “舍不得鞋子套不着狼”, từ “鞋子” Hán Việt vẫn đọc là “hài tử”, nhưng nghĩa là “giày, hài”. Bởi vậy nghĩa gốc của nó là: muốn bắt sói thì chớ tiếc giày (vì sói chạy rất nhanh, thợ săn phải đuổi qua nhiều đường rừng núi, thời xưa thường đi giày rơm dễ rách nên để săn được một con sói phải đổi 2,3 đôi giày là bình thường). Qua thời gian cùng với sự lệch lạc trong phát âm, giày rơm đã thành con nít =.=
~Còn ở đây, một là vì câu chị Phương xài nghĩa của nó dã mơn quá :”>~ hai là nếu để câu đó ta cũng ko biết xoắn sao cho nghe thuận tai =))))
nên ta đã mạn fép xài câu gốc =))~ còn vụ Thạc Thạc chọt chị ý ko biết xài ngạn ngữ chắc vì bạn í tự ái vụ “lang sói” thôi, chớ ta ko nghĩ Thạc Thạc định nói về vụ “con nít và giày” đâu =))~
Anh ta cũng nghe ra ý châm chọc, đột nhiên bật cười gượng gạo, đại khái chắc ít bị người khác từ chối, hơn nữa còn từ chối theo lối này, sắc mặt rõ ràng hơi khó coi, có điều Trần Thạc này là đàn ông đường đường, không dư hơi đưa đẩy với anh ta. Vừa rồi ánh mắt thằng cha này nhìn ta, ngay từ đầu ta đã biết không phải ác cảm, có điều Trịnh Diệu Dương về mặt này lại tương đối chậm hiểu, cậu ấy vẫn còn tưởng xu hướng tình ái kỳ quặc của mình là độc nhất vô nhị.
Anh ta mở cửa xe bước xuống, rút danh thiếp chìa ra trước mặt ta, loại người cao ngạo như vậy lại làm chuyện này, ta cũng không tính chai mặt khiêu khích nữa, thật không hiểu Trần Thạc ta đã có cử chỉ bóng gió với anh ta lúc nào, mà giờ anh ta cư nhiên có gan đến bắt chuyện. Bất quá ngoài miệng vẫn phải khách khí một chút, dù sao cũng là đối tác làm ăn: “Phùng tiên sinh, bữa này coi như thiếu anh, hôm nào có dịp sẽ đáp lễ.”
“Cuối tuần này nếu không bận gì, cùng đi chơi golf nhé?” Còn chưa chịu từ bỏ ý định, giọng điệu vẫn ôn hòa như cũ, quả nhiên là hạng doanh nhân kỳ cựu, thái độ chừng mực ngấm tận xương rồi, “Hay… cậu thích tennis hơn?”
“Để cuối tuần hẵng nói.” Ta nhấn ga phóng đi, loại người nắm quyền lực trong tay này không đơn giản, luôn luôn tự cho rằng mọi việc với mình đều trơn tru, nói chung không cần đối đầu tốt nhất sẽ không đối đầu.
Tú Phương đột nhiên gọi điện cho ta, nói muốn ta đến đón cô ấy. Thực ra Tú Phương phẩy tay một cái dễ đến cả đám người xếp hàng chờ phục vụ, mà cô ấy cứ nhất định đòi ta đến, bụng cũng không nghĩ nhiều, ta đánh tay lái nhắm hướng một studio nổi tiếng trong thành phố.
Cô ấy đang thử váy cưới, vừa thấy ta đến đã ôm tay kéo chân, bộ dạng hạnh phúc dạt dào, xoay xoay một vòng cho ta ngắm: “Kiểu váy cưới mới nhất của JPG nha, đẹp không đẹp không~~”
Lời này cô ấy nên giữ lại nói với Trịnh Diệu Dương mới phải, bất quá đúng là rất rực rỡ. Ta lập tức gật đầu cổ vũ: “Coi được lắm.”
“Khiếu thẩm mỹ của anh long lanh lắm mà, làm sao vốn từ lại có chút xíu vậy a?” Tú Phương hờn dỗi nói.
“Đẹp, đẹp, quả là… như hổ thêm cánh.”
“Này!” Cô ấy dở khóc dở cười nhào tới cảnh cáo ta, “Anh có cất thành ngữ đi không hả?! Không biết thì đừng xài loạn nha~ Khen đâu không thấy, bộ định chọc tôi tức chết hả?”
Ta bật cười nói: “Đẹp là một loại cảm nhận, làm sao dùng từ ngữ hình dung được?”
“Câu này nghe còn có ý tứ a, bỏ đi, tha thứ cho câu lỡ miệng vừa xong của anh.” Tú Phương làm bộ rộng rãi bao dung vỗ vai ta, trong khi mấy cô nhân viên bắt đầu tiến đến chỉnh lại váy cưới cho cô ấy, “Anh coi, bên này có nên thắt vào một chút không…”
Ồn ào tới khi xong xuôi thì đã hơn sáu giờ, Tú Phương có chút áy náy nói:
“Hại anh mất cả buổi với tôi rồi, ngại quá đi.”
“Không sao, cứ để Trụ Phong tính vào lương làm thêm giờ cho tôi là được.”
Cô ấy bật cười khanh khách, một hồi mới nói: “Anh biết đấy, kiểu dáng áo cưới là phải giữ bí mật mới gây bất ngờ được, để mấy đứa bạn gái biết, còn không bằng đi loan tin khắp thành phố? Thế nên bữa nay tôi đâu có kêu ai tới nữa đâu. Được rồi, trang phụ bản fashion bên tạp chí của tôi càng lúc càng khan hiếm các gương mặt đẹp trai mới a, tha thiết mong được bạn tốt giúp đỡ a~~”
“Cô nói với tôi hả? Tôi sao?!”
“Không anh thì còn ai?” Cô ấy cố ý ngó trái ngó phải, “Hai, ba cây số quanh đây còn anh chàng nào đủ đẹp trai rạng ngời để lên trang phụ bản của tiểu thư đây? Kiếm ra đây cho tôi một người, tôi thả anh về liền~”
Thì ra đây mới là mục đích gọi ta tới bằng được, chậc, quanh co lòng vòng cả buổi cũng biết ta sẽ không dễ dàng đồng ý mà. Mấy tháng trước đi ngoài đường không dưới ba, bốn bận có mấy kẻ điên khùng lén dúi danh thiếp cho ta, ba hoa mình là người tìm kiếm ngôi sao của các loại công ty giải trí, lẵng nhẵng theo đuôi cả chục con phố, phát bực mình mới đạp được bọn họ đi… ai mà ngờ, ngay bên cạnh còn chôn một quả bom nổ chậm.
Thấy ta im lặng, Tú Phương lập tức đổi chiến thuật, không đuổi riết nữa.
“Ok, Ok~ tôi không cố ép đâu, anh cứ suy nghĩ đi, chỗ lạ chẳng bằng người quen, anh sớm muộn cũng bị tụi săn ngôi sao mò đến tận cửa, có Từ Tú Phương đây sao không biết tận dụng luôn, làm hàng độc quyền của tôi, vừa kiếm thêm thu nhập, có gì không tốt nào, anh xem có phải không?”, này đúng là giọng dân buôn mà.
“Tôi chỉ đồng ý sẽ suy nghĩ thôi đấy.”, nói rồi quay đi lấy xe.
Quả nhiên đã đánh lạc hướng được Tú Phương, cô ấy tròn mắt nhìn chiếc ô tô: “Diệu Dương để xe cho anh hả?”
“Sao?”, có chút lo lắng Tú Phương sẽ suy nghĩ nhiều.
“Thì ra Diệu Dương cũng hiểu được câu: Muốn bắt sói thì chớ tiếc giày*.”
Ta mở cửa xe cho cô ấy, giờ đến lượt mình cười khổ: “Không biết ngạn ngữ thì chớ có xài bừa.”
“Wow~ cũng biết là ngạn ngữ sao, kiến thức Quốc văn ra trò a. Mà bộ anh không phải con sói hoang, kiềm chế không được hả? Còn cãi nữa? Ừa không nhận thì thôi, tôi thấy đúng là được.” Cô ấy chun mũi chọc ta, “Bất quá có là sói cũng phải cỡ sói hoàng tử a~”
“Cô thật sự nghĩ một chiếc xe thể thao đủ để cột chân một con sói?”
“Đời nào, đương nhiên là không.”
Ta và Tú Phương nói chuyện một hồi quả nhiên sẽ thành ra kỳ quặc, dù sao
Tú Phương cũng không phải một cô gái bình thường.
Tối muộn còn bị Trương Ký Vân kéo đi tiệc tùng mấy tiếng đồng hồ, về tới Lệ Nguyệt Cung đã rất khuya, ta vào phòng tắm táp xong xuôi, quấn một chiếc khăn tắm đi ra mới phát hiện Trịnh Diệu Dương đã đứng ngoài sân thượng từ bao giờ, cậu ấy cũng vừa nhận ra ta, quay đầu lại hỏi: “Sao về muộn thế?”
Ta bước tới nhón lấy điếu thuốc cậu ấy đang hút dở, rít một hơi rồi quăng đi: “Giờ đâu cũng cấm thuốc cả.”
“Nhưng đâu cũng không cấm dục chứ?”, nói rồi đầu cậu ấy vươn lại, cúi xuống khẽ cắn trên vai ta, bàn tay chậm rãi lần lần theo sống lưng…
—————-
*Muốn bắt sói thì chớ tiếc giầy: thực ra ở đây chị Phương nói câu này: “舍不得孩子套不着狼”, từ “孩子” Hán Việt là “hài tử”, nghĩa là con nít. Ý nghĩa câu này có thể hiểu là: muốn bắt sói thì đừng tiếc đưa trẻ con ra làm mồi =.= ~ ta đi tra thì biết được câu này thực ra nguyên gốc là “舍不得鞋子套不着狼”, từ “鞋子” Hán Việt vẫn đọc là “hài tử”, nhưng nghĩa là “giày, hài”. Bởi vậy nghĩa gốc của nó là: muốn bắt sói thì chớ tiếc giày (vì sói chạy rất nhanh, thợ săn phải đuổi qua nhiều đường rừng núi, thời xưa thường đi giày rơm dễ rách nên để săn được một con sói phải đổi 2,3 đôi giày là bình thường). Qua thời gian cùng với sự lệch lạc trong phát âm, giày rơm đã thành con nít =.=
~Còn ở đây, một là vì câu chị Phương xài nghĩa của nó dã mơn quá :”>~ hai là nếu để câu đó ta cũng ko biết xoắn sao cho nghe thuận tai =))))
nên ta đã mạn fép xài câu gốc =))~ còn vụ Thạc Thạc chọt chị ý ko biết xài ngạn ngữ chắc vì bạn í tự ái vụ “lang sói” thôi, chớ ta ko nghĩ Thạc Thạc định nói về vụ “con nít và giày” đâu =))~
/142
|