Chẳng biết vì sao, đêm đó chúng ta uống rất nhiều rượu, chơi tới bến mới chịu về, có lẽ vì sức lực cạn kiệt, chúng ta chỉ kịp tùy tiện cởi quần áo rồi ngã vật xuống giường, ngủ thẳng đến sáng.
Sáng sớm hôm sau ta bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, đưa tay quờ quạng vuốt mặt cho tỉnh một chút rồi mới nhúc nhích đứng dậy ra nghe điện.
“A lô? Trần Thạc!” Bên kia lên tiếng trước.
Cơn ngái ngủ của ta toàn bộ bay sạch, ngẩng đầu nhìn đồng hồ chỉ 4 giờ 50 sáng, say rượu khiến đầu ta đau muốn nứt, vừa nắn đầu vừa ngồi xuống: “Tú Phương?”
“Trần Thạc, Diệu Dương có đến tìm anh không?”
Ta nhẹ giọng đáp: “Ừm, sao vậy? Tìm cậu ấy gấp lắm à?”
“Không gấp sao được?! Tối nay là ngày ký hợp đồng với Ngân Thuẫn, chuyện lớn như vậy mà ảnh cứ thế một mình bỏ đi Mỹ, làm đám nhân viên nhớn nhác hết rồi.”, lần đầu tiên nghe Tú Phương trách cứ Trịnh Diệu Dương, “Giờ chỗ ảnh ở không phải Thành Nghiệp bố trí, họ cũng nói không rõ ảnh ở đâu, rốt cuộc có chuyện gì rồi? Lúc ảnh qua chỗ anh có nói gì với anh không? Lần này ảnh thật quá lạ lùng.”
Tú Phương chắc chắn không nghĩ ra, giờ cậu ấy đang nằm ngay bên cạnh ta, còn ngủ không biết trời trăng gì.
“Cậu ấy không nói cụ thể gì cả, chỉ nghe nói qua đây xử lý vài công vụ. Chưa nói gì với mọi người bên đó hả? Đâu lý nào?” Ta tự cảm thấy mình nói láo có chút không xong.
“Thì có nói qua, gọi một cú điện thoại cho Trương Ký Vân, chỉ nói muốn mua cổ phần Thành Nghiệp, nhưng không lý nào phải vội vàng đến thế, những việc thế này trước giờ ảnh đều thông qua ban giám đốc rồi mới quyết định.” Nghe ra được, Tú Phương đã rất nóng nảy. Đối diện với người chồng tương lai không sao nắm giữ được kiểu này, cô ấy tự nhiên phải cảm thấy mệt mỏi, phụ nữ một khi đã không cảm thấy an toàn, rất dễ sinh ra phản ứng kích động, luống cuống.
“Tú Phương, tôi biết cô quan tâm đến cậu ấy, cũng đừng sốt ruột quá, cậu ấy chắc… sớm về thôi.”
“Ảnh hành động kiểu này thật quá trẻ con! Khiến tôi không sao giải thích được, anh có biết không?” Cô ấy ảo não nói, “Lần trước tôi đã bảo lòng ảnh gần đây không yên…”, đột nhiên cô ấy bật cười bất đắc dĩ, “Trần Thạc, nếu không phải anh là đàn ông, tôi thực đã nghi ngờ ảnh vì anh mà vội vàng bay sang Mỹ.”
“Nói dớ dẩn gì vậy.” Ta ấn thái dương.
“Ai~ giờ tôi bắt đầu nghĩ có khi mình hiểu ảnh còn chưa đủ.”, cô ấy thở dài, “Trần Thạc, người như Diệu Dương đúng là tác phong doanh nhân, tính tình nghệ sĩ, đến khó hầu hạ, trước kia tôi đã chẳng muốn kể khổ, giờ mới thực nghĩ ảnh quá khó khống chế.”
“Cô đã thích cậu ấy, cần gì phải nghĩ chuyện khống chế. Nếu có thể khống chế Trịnh Diệu Dương, cô cũng sẽ không thích cậu ấy đâu.”
“Trần Thạc, tôi thật sự chỉ muốn nghe anh an ủi, thậm chí vừa nghe giọng anh tôi đã cảm thấy nhẹ nhõm nhiều rồi.”, ta có thể cảm giác được cô ấy đang mỉm cười với mình, Tú Phương lại nói tiếp, “Anh luôn làm người khác cảm thấy một loại ảo giác rằng mình đang được yêu thương… chậc, tôi cũng không biết nói sao. Vợ tương lai của anh thật là một cô gái may mắn.”
Khóe miệng ta khẽ nhếch lên. Ít nhất Trịnh Diệu Dương cảm thấy gì khi cố tiếp cận ta, không ai biết, còn nữa… cô gái kia tuyệt đối không may mắn. Tú Phương ngoài lạnh trong nóng, rất dễ có sự tô vẽ đẹp đẽ về người khác trong lòng, ta cũng không hiểu vì sao cô ấy lại dùng từ “ảo giác” để nói về ta, hay đó mới thực sự là con người ta… làm rối loạn mọi việc khiến người ta bị ảo giác?
“Tú Phương, đừng quá lo. Tôi…”, liếc nhìn Trịnh Diệu Dương, “Nếu gặp sẽ báo cho cậu ấy.”
“Ừ, Trần Thạc. Lần này phiền anh rồi, chết không, tôi quên mất mình lệch giờ.”
“Lúc cần cứ gọi, không sao đâu.”
“Ừ, tôi còn muốn sang Mỹ gặp anh luôn a.” cô ấy cười, “Vậy thôi, bye bye~”
Ta cầm điện thoại trong tay rất lâu mới bỏ xuống, quay sang khẽ vỗ má Trịnh Diệu Dương: “Này, tỉnh chút đi.”
Cậu ấy hơi nhíu mày, vươn tay tóm được tay ta, chậm rãi mở mắt nhìn.
“Hôm nay là ngày Trụ Phong ký hợp đồng với Ngân Thuẫn à? Cậu làm ăn nhanh tay vậy?”
Không ngờ cậu ấy đẩy thời gian ký hợp đồng lên sớm nhiều như vậy, xem ra với tình hình hiện tại, Trương Thủ Huy tạm thời sẽ không phá vụ này.
“Ai nói với anh hả?” Cậu ấy có chút gắt ngủ, mới tỉnh dậy ai chẳng có một lúc thái độ không tốt lắm, nhưng vẫn nhìn ra được, trước mặt ta cậu ấy đã kiềm chế bớt, “Ký sớm vì phải đề phòng có người phá rối.”
Lời cậu ấy rõ ràng có ám chỉ, ta cũng mặc nhiên thừa nhận: “Nhưng giờ tự cậu đang làm lộn xộn đấy thôi, chuyện lớn như vậy, nhân vật chính lại biến mất tăm, đúng là hết nói.”
“Tú Phương gọi điện hả?” Cậu ấy lập tức đoán ra, “Tôi ngủ say quá.”
“Say thôi đâu, không khác gì heo.”
Cậu ấy sấn lại gần ta, cười khẩy: “Anh ấy, để phá vụ làm ăn này, đúng là không từ thủ đoạn.” Thì ra Trương Thủ Huy đã bán đứng ta, ta còn ngù ngờ không đoán ra.
“Sao hả, giờ muốn trả thù không?”
“Anh bị ông già nắm điểm yếu gì rồi?” cậu ấy châm chọc ta.
“Cậu có nói lộn không?”
“Biết đâu đấy, đừng tưởng gạt được tôi.”, khi cậu ấy nhìn chăm chăm vào mắt ta, thực sự có cảm giác không thể giấu giếm gì được.
Ta đáp: “Bí mật làm ăn.”
“Tôi cũng không ép anh nói. Hừ, anh dính sâu vào ông già quá rồi, càng tỏ ra thông minh, đối với anh càng không hay ho gì đâu.”
Ta liếc nhìn cậu ấy, định đứng dậy: “Cảm ơn cậu cảnh tỉnh.”
Cậu ấy đột nhiên vươn tay kéo ta lại, ta không hề đề phòng, lập tức cả người ngã nhào xuống, cậu ấy ôm lấy đầu ta, cúi xuống hôn lên môi ta, lần này, đôi môi cậu ấy ve vuốt rất dịu dàng, mà cũng thật khiêu khích, đầu lưỡi trườn vào khoang miệng ta, mềm mại khuấy động, ta đáp lại cậu ấy, vươn lưỡi cuốn lấy đầu lưỡi trong miệng mình, gần như xung động, càng hôn càng muốn sâu hơn…
“Thôi được rồi.” Ta cười đẩy cậu ấy ra, “Ngừng đã, đầu tôi đau muốn chết.”
“Uống viên thuốc giảm đau là đỡ thôi.”
“Ở đây tôi làm gì có của ấy.”, nhẹ nhàng nắn nắn trán.
“Lần trước hình như tôi thấy trong hộp thuốc có mà.”, miệng nói, cậu ấy nhảy xuống giường, lát sau quay lại một tay còn cầm cốc nước, thái độ săn sóc của Trịnh Diệu Dương khiến ta có chút kinh ngạc.
Hóa ra có thuốc giảm đau thật. Ta bật cười: “Không nhìn ra cậu cũng chu đáo gớm.” Cậu ấy dường như có chút ngượng ngùng, không cự lại. Qua một lúc, cậu ấy nói: “Tôi đi tắm đã.”
Ta cũng đứng dậy, nhớ ra vài tiếng nữa phải đi gặp Trương Thủ Huy, đầu lại rậm rịch đau, viên thuốc vừa xong căn bản không có tác dụng
Sáng sớm hôm sau ta bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, đưa tay quờ quạng vuốt mặt cho tỉnh một chút rồi mới nhúc nhích đứng dậy ra nghe điện.
“A lô? Trần Thạc!” Bên kia lên tiếng trước.
Cơn ngái ngủ của ta toàn bộ bay sạch, ngẩng đầu nhìn đồng hồ chỉ 4 giờ 50 sáng, say rượu khiến đầu ta đau muốn nứt, vừa nắn đầu vừa ngồi xuống: “Tú Phương?”
“Trần Thạc, Diệu Dương có đến tìm anh không?”
Ta nhẹ giọng đáp: “Ừm, sao vậy? Tìm cậu ấy gấp lắm à?”
“Không gấp sao được?! Tối nay là ngày ký hợp đồng với Ngân Thuẫn, chuyện lớn như vậy mà ảnh cứ thế một mình bỏ đi Mỹ, làm đám nhân viên nhớn nhác hết rồi.”, lần đầu tiên nghe Tú Phương trách cứ Trịnh Diệu Dương, “Giờ chỗ ảnh ở không phải Thành Nghiệp bố trí, họ cũng nói không rõ ảnh ở đâu, rốt cuộc có chuyện gì rồi? Lúc ảnh qua chỗ anh có nói gì với anh không? Lần này ảnh thật quá lạ lùng.”
Tú Phương chắc chắn không nghĩ ra, giờ cậu ấy đang nằm ngay bên cạnh ta, còn ngủ không biết trời trăng gì.
“Cậu ấy không nói cụ thể gì cả, chỉ nghe nói qua đây xử lý vài công vụ. Chưa nói gì với mọi người bên đó hả? Đâu lý nào?” Ta tự cảm thấy mình nói láo có chút không xong.
“Thì có nói qua, gọi một cú điện thoại cho Trương Ký Vân, chỉ nói muốn mua cổ phần Thành Nghiệp, nhưng không lý nào phải vội vàng đến thế, những việc thế này trước giờ ảnh đều thông qua ban giám đốc rồi mới quyết định.” Nghe ra được, Tú Phương đã rất nóng nảy. Đối diện với người chồng tương lai không sao nắm giữ được kiểu này, cô ấy tự nhiên phải cảm thấy mệt mỏi, phụ nữ một khi đã không cảm thấy an toàn, rất dễ sinh ra phản ứng kích động, luống cuống.
“Tú Phương, tôi biết cô quan tâm đến cậu ấy, cũng đừng sốt ruột quá, cậu ấy chắc… sớm về thôi.”
“Ảnh hành động kiểu này thật quá trẻ con! Khiến tôi không sao giải thích được, anh có biết không?” Cô ấy ảo não nói, “Lần trước tôi đã bảo lòng ảnh gần đây không yên…”, đột nhiên cô ấy bật cười bất đắc dĩ, “Trần Thạc, nếu không phải anh là đàn ông, tôi thực đã nghi ngờ ảnh vì anh mà vội vàng bay sang Mỹ.”
“Nói dớ dẩn gì vậy.” Ta ấn thái dương.
“Ai~ giờ tôi bắt đầu nghĩ có khi mình hiểu ảnh còn chưa đủ.”, cô ấy thở dài, “Trần Thạc, người như Diệu Dương đúng là tác phong doanh nhân, tính tình nghệ sĩ, đến khó hầu hạ, trước kia tôi đã chẳng muốn kể khổ, giờ mới thực nghĩ ảnh quá khó khống chế.”
“Cô đã thích cậu ấy, cần gì phải nghĩ chuyện khống chế. Nếu có thể khống chế Trịnh Diệu Dương, cô cũng sẽ không thích cậu ấy đâu.”
“Trần Thạc, tôi thật sự chỉ muốn nghe anh an ủi, thậm chí vừa nghe giọng anh tôi đã cảm thấy nhẹ nhõm nhiều rồi.”, ta có thể cảm giác được cô ấy đang mỉm cười với mình, Tú Phương lại nói tiếp, “Anh luôn làm người khác cảm thấy một loại ảo giác rằng mình đang được yêu thương… chậc, tôi cũng không biết nói sao. Vợ tương lai của anh thật là một cô gái may mắn.”
Khóe miệng ta khẽ nhếch lên. Ít nhất Trịnh Diệu Dương cảm thấy gì khi cố tiếp cận ta, không ai biết, còn nữa… cô gái kia tuyệt đối không may mắn. Tú Phương ngoài lạnh trong nóng, rất dễ có sự tô vẽ đẹp đẽ về người khác trong lòng, ta cũng không hiểu vì sao cô ấy lại dùng từ “ảo giác” để nói về ta, hay đó mới thực sự là con người ta… làm rối loạn mọi việc khiến người ta bị ảo giác?
“Tú Phương, đừng quá lo. Tôi…”, liếc nhìn Trịnh Diệu Dương, “Nếu gặp sẽ báo cho cậu ấy.”
“Ừ, Trần Thạc. Lần này phiền anh rồi, chết không, tôi quên mất mình lệch giờ.”
“Lúc cần cứ gọi, không sao đâu.”
“Ừ, tôi còn muốn sang Mỹ gặp anh luôn a.” cô ấy cười, “Vậy thôi, bye bye~”
Ta cầm điện thoại trong tay rất lâu mới bỏ xuống, quay sang khẽ vỗ má Trịnh Diệu Dương: “Này, tỉnh chút đi.”
Cậu ấy hơi nhíu mày, vươn tay tóm được tay ta, chậm rãi mở mắt nhìn.
“Hôm nay là ngày Trụ Phong ký hợp đồng với Ngân Thuẫn à? Cậu làm ăn nhanh tay vậy?”
Không ngờ cậu ấy đẩy thời gian ký hợp đồng lên sớm nhiều như vậy, xem ra với tình hình hiện tại, Trương Thủ Huy tạm thời sẽ không phá vụ này.
“Ai nói với anh hả?” Cậu ấy có chút gắt ngủ, mới tỉnh dậy ai chẳng có một lúc thái độ không tốt lắm, nhưng vẫn nhìn ra được, trước mặt ta cậu ấy đã kiềm chế bớt, “Ký sớm vì phải đề phòng có người phá rối.”
Lời cậu ấy rõ ràng có ám chỉ, ta cũng mặc nhiên thừa nhận: “Nhưng giờ tự cậu đang làm lộn xộn đấy thôi, chuyện lớn như vậy, nhân vật chính lại biến mất tăm, đúng là hết nói.”
“Tú Phương gọi điện hả?” Cậu ấy lập tức đoán ra, “Tôi ngủ say quá.”
“Say thôi đâu, không khác gì heo.”
Cậu ấy sấn lại gần ta, cười khẩy: “Anh ấy, để phá vụ làm ăn này, đúng là không từ thủ đoạn.” Thì ra Trương Thủ Huy đã bán đứng ta, ta còn ngù ngờ không đoán ra.
“Sao hả, giờ muốn trả thù không?”
“Anh bị ông già nắm điểm yếu gì rồi?” cậu ấy châm chọc ta.
“Cậu có nói lộn không?”
“Biết đâu đấy, đừng tưởng gạt được tôi.”, khi cậu ấy nhìn chăm chăm vào mắt ta, thực sự có cảm giác không thể giấu giếm gì được.
Ta đáp: “Bí mật làm ăn.”
“Tôi cũng không ép anh nói. Hừ, anh dính sâu vào ông già quá rồi, càng tỏ ra thông minh, đối với anh càng không hay ho gì đâu.”
Ta liếc nhìn cậu ấy, định đứng dậy: “Cảm ơn cậu cảnh tỉnh.”
Cậu ấy đột nhiên vươn tay kéo ta lại, ta không hề đề phòng, lập tức cả người ngã nhào xuống, cậu ấy ôm lấy đầu ta, cúi xuống hôn lên môi ta, lần này, đôi môi cậu ấy ve vuốt rất dịu dàng, mà cũng thật khiêu khích, đầu lưỡi trườn vào khoang miệng ta, mềm mại khuấy động, ta đáp lại cậu ấy, vươn lưỡi cuốn lấy đầu lưỡi trong miệng mình, gần như xung động, càng hôn càng muốn sâu hơn…
“Thôi được rồi.” Ta cười đẩy cậu ấy ra, “Ngừng đã, đầu tôi đau muốn chết.”
“Uống viên thuốc giảm đau là đỡ thôi.”
“Ở đây tôi làm gì có của ấy.”, nhẹ nhàng nắn nắn trán.
“Lần trước hình như tôi thấy trong hộp thuốc có mà.”, miệng nói, cậu ấy nhảy xuống giường, lát sau quay lại một tay còn cầm cốc nước, thái độ săn sóc của Trịnh Diệu Dương khiến ta có chút kinh ngạc.
Hóa ra có thuốc giảm đau thật. Ta bật cười: “Không nhìn ra cậu cũng chu đáo gớm.” Cậu ấy dường như có chút ngượng ngùng, không cự lại. Qua một lúc, cậu ấy nói: “Tôi đi tắm đã.”
Ta cũng đứng dậy, nhớ ra vài tiếng nữa phải đi gặp Trương Thủ Huy, đầu lại rậm rịch đau, viên thuốc vừa xong căn bản không có tác dụng
/142
|