“Này, chúng ta ở cùng nhau bao lâu rồi?” Cậu ấy nhẹ nhàng hỏi, nâng ly rượu kề bên khóe miệng ta, đôi môi hầu như đụng chạm vào vành tai ta.
“Rất lâu rồi, tôi không nhớ rõ nữa…” Ta khẽ cười nghiêng đầu né ra, bỏ đi xuống đuôi thuyền. Cậu ấy chậm rãi bước theo, “Diệu Dương, cậu nghĩ chúng ta còn có thể ở chung bao lâu?”
“Sao bỗng dưng lại hỏi vậy?”
Ta cười lạnh: “Không lẽ tôi lại vô ý làm cậu bực mình rồi?”
Cậu ấy rầu rĩ đáp: “Giờ thì không, bất quá chuyện này anh làm thường thường, tôi cũng quen rồi.”
Ta uống một hơi cạn ly rượu, lúc này Trịnh Diệu Dương đã tiến tới sau lưng, giữ lấy hai vai ta, có chút giận dỗi nói: “Có một số việc, anh vĩnh viễn không bao giờ quen được.”
“Ý cậu nói cái gì?” Ta cười, “Trịnh Diệu Dương, cậu đừng làm bộ sạch sẽ với tôi, mấy năm nay, tin tức tình ái lộn xộn của cậu cũng lên mặt báo ít nhất năm lần rồi.”
“Mớ hình thân mật ở quầy bar của anh và cô nàng người mẫu Suzana kia giờ vẫn còn hot lắm đấy thôi.”
“Như nhau cả.”
Đương nhiên, cần phải nói rằng năm năm quan hệ tình cảm, giữa chúng ta không phải luôn luôn êm ả. Làm một người đàn ông độc thân hoàng kim như Trịnh Diệu Dương, những năm qua vốn không thể dứt được dây dưa với những bài báo đưa tin tình ái chớp nhoáng, đương nhiên cũng vì chính sức hấp dẫn của cậu ấy đối với nữ giới. Giới truyền thông cũng từng hứng thú với ta một lần, nhỏ to đưa tin về trợ lý riêng của chủ tịch Trụ Phong là ta thần thông ra sao, làm sao mọi việc trên dưới đều thuận lợi; đại khái nhờ bề ngoài cộng thêm ít nhiều thành tích, có một thời gian tần suất tên ta xuất hiện trên mặt báo cũng không thấp. Còn với Suzana là chuyện tình một đêm, nói chung ngày hôm đó ta say, tình huống ngoài ý muốn làm ta có chút bất an, cô ấy lại là một phụ nữ nồng nàn bốc lửa… đến khi ta tỉnh lại đã thấy mình nằm cạnh cô ấy. Sau này Trịnh Diệu Dương biết chuyện, đùng đùng giận dữ, tròn hai tuần không buồn nhìn mặt ta.
Còn nói những tình nhân trong truyền thuyết của Trịnh Diệu Dương, ta cũng từng thấy qua vài người, đều là người đẹp hạng nhất, nhưng ta chưa bao giờ hỏi dò, vốn không cần thiết, nếu đã tin tưởng cậu ấy, hà tất phải tự khiến mình dính vào những chuyện tình ái mơ hồ đó. Ta vẫn luôn giữ một khoảng riêng cho mình, không để hoàn cảnh đồng hóa tất cả. Ta và Trịnh Diệu Dương ở trên thương trường đều đã là những tay già dặn, hầu như mọi việc đều thuận lợi, nhưng kẻ nào cũng có lúc sa cơ, chúng ta nhất quyết phải giữ tinh thần tỉnh táo, chí ít còn có thể bảo hộ lẫn nhau. Cậu ấy cần ta, bởi vậy ta không cần tranh đua với bất cứ ai, kỳ thực ở cùng Trịnh Diệu Dương một thời gian dài, tự nhiên sẽ nhận ra cậu ấy tuy là một người đàn ông bình tĩnh, lạnh lùng nhưng đôi khi vẫn có những lúc tâm tình kích động, những lúc ấy thực không biết phải nói sao.
Ví như lúc này, cậu ấy đột nhiên chẳng buồn để ý tình thế đã xáp tới hôn ta, lực mút vào mãnh liệt mà dịu dàng, cho đến khi nghe được tiếng bước chân người thợ thuyền tiến đến từ xa, thực vất vả mới đẩy được cậu ấy ra…
Người thợ xuất hiện, “Thưa ngài, có cập bờ không? Chúng ta còn cách đảo nhỏ phía trước khoảng năm trăm mét.” Ta còn đang cố nén hơi thở dốc, Trịnh Diệu Dương đã đáp: “Được, vào bờ đi.”, nói rồi quay lại nhìn ta, “Thật lắm chuyện phá hoại không khí.”
Ta quay đi: “Tối nay cậu kiềm chế chút đi.”
“Trần Thạc, gần đây anh có phải bị áp lực công việc nhiều quá không, hình như có hơi…”
Ta lập tức ngắt ngang ý đồ bậy bạ của cậu ấy: “Cậu ngậm miệng cho tôi, rồi lát nữa cho cậu biết rốt cuộc ai không được.”
Cậu ấy châm chọc: “So gì với anh thì tôi không chắc, vậy cứ chọn môn tôi cực kỳ sở trường đi~”
“Trưa mai còn chưa về đến nơi thì cậu liệu đấy.”, cảnh cáo trước.
“Thà rằng không đi.” Cậu ấy hậm hực, “Rặt một đám ăn no rửng mỡ, địa vị Hà phu nhân như vậy, không hiểu sao còn ưa tính toán với bọn nhà giàu hám lợi ấy, anh thấy mãi rồi đấy.”
“Tôi và cậu không bị tính toán là được.”
Cậu ấy mỉm cười: “Vụ này cũng khó nói lắm.”
Quả nhiên ta đoán không sai, hôm sau biển động nhẹ, phải trì hoãn mãi mới nhổ neo được, kết quả về đến bến đã là năm giờ kém, Trịnh Diệu Dương tới công ty xử lý nốt công việc, ta trở về nhà gửi số liệu từ máy tính của ta lên cho cậu ấy. Vừa vào nhà đã bị quản gia xuất hiện chắn đường: “Trần tiên sinh, cô Giang tìm ngài mãi, cô ấy nói điện thoại của ngài không có tín hiệu…”
“Ừm, tôi biết rồi.”
“Cô ấy đang ở sau vườn.”
Thong thả đi ra vườn sau đã thấy Mary đang gọi điện thoại, vừa ngẩng lên thấy ta, hai mắt cô nàng đã sáng rực, vội vội vàng vàng chạy đến, miệng vẫn cập rập nói nốt: “Được rồi, ảnh về rồi! Lát nữa gặp nha!”
Mary tắt máy, kéo tay ta: “Em vừa nói chuyện với Diệu Dương xong đây, ai cha~ mấy người thiệt là giỏi dọa người, có chuyện đi đâu cũng không gọi cho người ta một tiếng, Trần Dương đã hỏi tới hỏi lui tám trăm bận hai người đâu mất rồi, bữa nay mà không lôi được người về chắc em chết thiệt mất~”
“Hai người lớn thế này thì chạy đi đâu được?” Ta trấn an cô ấy.
“Em chỉ sợ hai anh quên luôn tiệc rượu của Hà phu nhân tối nay thôi! Đến lúc đó mỗi mình em đi, đến Trần Dương em còn gạt không được nói gì gạt Hà phu nhân.” Đại tiểu thư liến thoắng trách cứ, tiếp đến lại phàn nàn về thợ may may đồ tiệc của mình: “Lại còn vậy chớ, lễ phục dự tiệc của em vừa mới đưa đến đúng năm phút trước à, làm ăn thật là chậm chạp!”
Ta chọc cô ấy: “Đưa đến là tốt rồi, em cũng tiết kiệm sức nói mà lên phòng thử đi, tốc độ thử đồ của em không cần chờ người ta nhắc lại chứ hả? Đến lúc bọn anh chờ hết nổi, em tự kêu taxi mà đi dự tiệc.”
“Ha ha, còn phải chọc em, được được, em đi thử đồ, không chờ ai bôi xấu đâu. Ok, tự thân vận động vậy~” Cô ấy vừa cười vừa bỏ lên phòng, nửa chừng tự dưng quay lại chêm thêm: “À nè, em thử rồi anh nhìn giùm coi được không nha, nếu không đẹp thà mặc đồ cũ còn hơn~”
“Tùy em.”
“Thẩm mỹ của anh và Diệu Dương lúc nào cũng làm em thán phục a.”
“Quá khen.”
“Hôm qua các anh đi đâu vậy?” Vừa đi lùi về phòng vừa tiếp tục phát huy tài năng buôn chuyện.
“Bí mật làm ăn, không khai báo được.”
“Nói dóc~”
Xúng xính màu mè, xa xỉ rực rỡ, quá nửa số nhân vật nổi tiếng nhất trên mặt báo chí Hồng Kông hôm nay đều tụ tập trong hội trường này, Hà phu nhân là quả phụ cực kỳ có thế lực trong giới truyền thông Canada-Trung Quốc, sau này bà ấy trở về Hồng Kông tự sáng lập tập đoàn phát thanh và báo chí của mình, nhờ phong cách phóng khoáng thoải mái, bề ngoài sang trọng khả ái nên bà quen biết rất rộng rãi, danh tiếng trong giới làm ăn rất tốt, địa vị xã hội cũng cực kỳ vững vàng. Không ai không mong muốn được trở thành khách quý của bà ấy, được vậy coi như đã thiết lập được mối quan hệ tốt đẹp với giới truyền thông, có được tờ giấy thông hành tạo tiếng tăm cho doanh nghiệp của mình.
Không biết có phải do trùng hợp không, Hà phu nhân gặp ta và Trịnh Diệu Dương trong một buổi tiệc xã giao, sau lần đó bà ấy liền chủ động tiếp cận, chúng ta tự nhiên cũng đón nhận ý tốt của Hà phu nhân, lúc đó tất cả những sự kiện bà ấy tổ chức đều không quên bảo trợ lý gửi thiếp mời cho bọn ta, ta và Trịnh Diệu Dương cân nhắc lợi hại rồi liền quyết định thuận theo xu thế hiện tại.
Khi chúng ta cùng lúc xuất hiện trong buổi tiệc, lập tức rất nhiều ánh mắt hâm mộ đổ dồn lại, Mary cũng nhận ra: “Ai nha~ quả nhiên là bạch mã hoàng tử! Ai đó mặc lễ phục vào thiệt là gây chú ý quá đi, không chừng chính Hà phu nhân lại muốn anh và Diệu Dương góp phần đánh bóng hình ảnh giùm ấy chứ~ Tiệc hôm nay lớn quá ha, biết đâu bạch mã hoàng tử của người ta cũng đang ở đâu đây ha!”
“Vậy phải chúc em may mắn rồi.” Trịnh Diệu Dương nghe xong chỉ quay lại cười cười, chúc suông Mary một câu, giọng điệu chẳng thành thật chút nào.
“Anh tốt dữ chưa~” Mary cười mắng.
Được một lát, cậu ấy liếc sang ta, ý bảo cùng cậu ấy ra chào hỏi Hà phu nhân.
“Rất lâu rồi, tôi không nhớ rõ nữa…” Ta khẽ cười nghiêng đầu né ra, bỏ đi xuống đuôi thuyền. Cậu ấy chậm rãi bước theo, “Diệu Dương, cậu nghĩ chúng ta còn có thể ở chung bao lâu?”
“Sao bỗng dưng lại hỏi vậy?”
Ta cười lạnh: “Không lẽ tôi lại vô ý làm cậu bực mình rồi?”
Cậu ấy rầu rĩ đáp: “Giờ thì không, bất quá chuyện này anh làm thường thường, tôi cũng quen rồi.”
Ta uống một hơi cạn ly rượu, lúc này Trịnh Diệu Dương đã tiến tới sau lưng, giữ lấy hai vai ta, có chút giận dỗi nói: “Có một số việc, anh vĩnh viễn không bao giờ quen được.”
“Ý cậu nói cái gì?” Ta cười, “Trịnh Diệu Dương, cậu đừng làm bộ sạch sẽ với tôi, mấy năm nay, tin tức tình ái lộn xộn của cậu cũng lên mặt báo ít nhất năm lần rồi.”
“Mớ hình thân mật ở quầy bar của anh và cô nàng người mẫu Suzana kia giờ vẫn còn hot lắm đấy thôi.”
“Như nhau cả.”
Đương nhiên, cần phải nói rằng năm năm quan hệ tình cảm, giữa chúng ta không phải luôn luôn êm ả. Làm một người đàn ông độc thân hoàng kim như Trịnh Diệu Dương, những năm qua vốn không thể dứt được dây dưa với những bài báo đưa tin tình ái chớp nhoáng, đương nhiên cũng vì chính sức hấp dẫn của cậu ấy đối với nữ giới. Giới truyền thông cũng từng hứng thú với ta một lần, nhỏ to đưa tin về trợ lý riêng của chủ tịch Trụ Phong là ta thần thông ra sao, làm sao mọi việc trên dưới đều thuận lợi; đại khái nhờ bề ngoài cộng thêm ít nhiều thành tích, có một thời gian tần suất tên ta xuất hiện trên mặt báo cũng không thấp. Còn với Suzana là chuyện tình một đêm, nói chung ngày hôm đó ta say, tình huống ngoài ý muốn làm ta có chút bất an, cô ấy lại là một phụ nữ nồng nàn bốc lửa… đến khi ta tỉnh lại đã thấy mình nằm cạnh cô ấy. Sau này Trịnh Diệu Dương biết chuyện, đùng đùng giận dữ, tròn hai tuần không buồn nhìn mặt ta.
Còn nói những tình nhân trong truyền thuyết của Trịnh Diệu Dương, ta cũng từng thấy qua vài người, đều là người đẹp hạng nhất, nhưng ta chưa bao giờ hỏi dò, vốn không cần thiết, nếu đã tin tưởng cậu ấy, hà tất phải tự khiến mình dính vào những chuyện tình ái mơ hồ đó. Ta vẫn luôn giữ một khoảng riêng cho mình, không để hoàn cảnh đồng hóa tất cả. Ta và Trịnh Diệu Dương ở trên thương trường đều đã là những tay già dặn, hầu như mọi việc đều thuận lợi, nhưng kẻ nào cũng có lúc sa cơ, chúng ta nhất quyết phải giữ tinh thần tỉnh táo, chí ít còn có thể bảo hộ lẫn nhau. Cậu ấy cần ta, bởi vậy ta không cần tranh đua với bất cứ ai, kỳ thực ở cùng Trịnh Diệu Dương một thời gian dài, tự nhiên sẽ nhận ra cậu ấy tuy là một người đàn ông bình tĩnh, lạnh lùng nhưng đôi khi vẫn có những lúc tâm tình kích động, những lúc ấy thực không biết phải nói sao.
Ví như lúc này, cậu ấy đột nhiên chẳng buồn để ý tình thế đã xáp tới hôn ta, lực mút vào mãnh liệt mà dịu dàng, cho đến khi nghe được tiếng bước chân người thợ thuyền tiến đến từ xa, thực vất vả mới đẩy được cậu ấy ra…
Người thợ xuất hiện, “Thưa ngài, có cập bờ không? Chúng ta còn cách đảo nhỏ phía trước khoảng năm trăm mét.” Ta còn đang cố nén hơi thở dốc, Trịnh Diệu Dương đã đáp: “Được, vào bờ đi.”, nói rồi quay lại nhìn ta, “Thật lắm chuyện phá hoại không khí.”
Ta quay đi: “Tối nay cậu kiềm chế chút đi.”
“Trần Thạc, gần đây anh có phải bị áp lực công việc nhiều quá không, hình như có hơi…”
Ta lập tức ngắt ngang ý đồ bậy bạ của cậu ấy: “Cậu ngậm miệng cho tôi, rồi lát nữa cho cậu biết rốt cuộc ai không được.”
Cậu ấy châm chọc: “So gì với anh thì tôi không chắc, vậy cứ chọn môn tôi cực kỳ sở trường đi~”
“Trưa mai còn chưa về đến nơi thì cậu liệu đấy.”, cảnh cáo trước.
“Thà rằng không đi.” Cậu ấy hậm hực, “Rặt một đám ăn no rửng mỡ, địa vị Hà phu nhân như vậy, không hiểu sao còn ưa tính toán với bọn nhà giàu hám lợi ấy, anh thấy mãi rồi đấy.”
“Tôi và cậu không bị tính toán là được.”
Cậu ấy mỉm cười: “Vụ này cũng khó nói lắm.”
Quả nhiên ta đoán không sai, hôm sau biển động nhẹ, phải trì hoãn mãi mới nhổ neo được, kết quả về đến bến đã là năm giờ kém, Trịnh Diệu Dương tới công ty xử lý nốt công việc, ta trở về nhà gửi số liệu từ máy tính của ta lên cho cậu ấy. Vừa vào nhà đã bị quản gia xuất hiện chắn đường: “Trần tiên sinh, cô Giang tìm ngài mãi, cô ấy nói điện thoại của ngài không có tín hiệu…”
“Ừm, tôi biết rồi.”
“Cô ấy đang ở sau vườn.”
Thong thả đi ra vườn sau đã thấy Mary đang gọi điện thoại, vừa ngẩng lên thấy ta, hai mắt cô nàng đã sáng rực, vội vội vàng vàng chạy đến, miệng vẫn cập rập nói nốt: “Được rồi, ảnh về rồi! Lát nữa gặp nha!”
Mary tắt máy, kéo tay ta: “Em vừa nói chuyện với Diệu Dương xong đây, ai cha~ mấy người thiệt là giỏi dọa người, có chuyện đi đâu cũng không gọi cho người ta một tiếng, Trần Dương đã hỏi tới hỏi lui tám trăm bận hai người đâu mất rồi, bữa nay mà không lôi được người về chắc em chết thiệt mất~”
“Hai người lớn thế này thì chạy đi đâu được?” Ta trấn an cô ấy.
“Em chỉ sợ hai anh quên luôn tiệc rượu của Hà phu nhân tối nay thôi! Đến lúc đó mỗi mình em đi, đến Trần Dương em còn gạt không được nói gì gạt Hà phu nhân.” Đại tiểu thư liến thoắng trách cứ, tiếp đến lại phàn nàn về thợ may may đồ tiệc của mình: “Lại còn vậy chớ, lễ phục dự tiệc của em vừa mới đưa đến đúng năm phút trước à, làm ăn thật là chậm chạp!”
Ta chọc cô ấy: “Đưa đến là tốt rồi, em cũng tiết kiệm sức nói mà lên phòng thử đi, tốc độ thử đồ của em không cần chờ người ta nhắc lại chứ hả? Đến lúc bọn anh chờ hết nổi, em tự kêu taxi mà đi dự tiệc.”
“Ha ha, còn phải chọc em, được được, em đi thử đồ, không chờ ai bôi xấu đâu. Ok, tự thân vận động vậy~” Cô ấy vừa cười vừa bỏ lên phòng, nửa chừng tự dưng quay lại chêm thêm: “À nè, em thử rồi anh nhìn giùm coi được không nha, nếu không đẹp thà mặc đồ cũ còn hơn~”
“Tùy em.”
“Thẩm mỹ của anh và Diệu Dương lúc nào cũng làm em thán phục a.”
“Quá khen.”
“Hôm qua các anh đi đâu vậy?” Vừa đi lùi về phòng vừa tiếp tục phát huy tài năng buôn chuyện.
“Bí mật làm ăn, không khai báo được.”
“Nói dóc~”
Xúng xính màu mè, xa xỉ rực rỡ, quá nửa số nhân vật nổi tiếng nhất trên mặt báo chí Hồng Kông hôm nay đều tụ tập trong hội trường này, Hà phu nhân là quả phụ cực kỳ có thế lực trong giới truyền thông Canada-Trung Quốc, sau này bà ấy trở về Hồng Kông tự sáng lập tập đoàn phát thanh và báo chí của mình, nhờ phong cách phóng khoáng thoải mái, bề ngoài sang trọng khả ái nên bà quen biết rất rộng rãi, danh tiếng trong giới làm ăn rất tốt, địa vị xã hội cũng cực kỳ vững vàng. Không ai không mong muốn được trở thành khách quý của bà ấy, được vậy coi như đã thiết lập được mối quan hệ tốt đẹp với giới truyền thông, có được tờ giấy thông hành tạo tiếng tăm cho doanh nghiệp của mình.
Không biết có phải do trùng hợp không, Hà phu nhân gặp ta và Trịnh Diệu Dương trong một buổi tiệc xã giao, sau lần đó bà ấy liền chủ động tiếp cận, chúng ta tự nhiên cũng đón nhận ý tốt của Hà phu nhân, lúc đó tất cả những sự kiện bà ấy tổ chức đều không quên bảo trợ lý gửi thiếp mời cho bọn ta, ta và Trịnh Diệu Dương cân nhắc lợi hại rồi liền quyết định thuận theo xu thế hiện tại.
Khi chúng ta cùng lúc xuất hiện trong buổi tiệc, lập tức rất nhiều ánh mắt hâm mộ đổ dồn lại, Mary cũng nhận ra: “Ai nha~ quả nhiên là bạch mã hoàng tử! Ai đó mặc lễ phục vào thiệt là gây chú ý quá đi, không chừng chính Hà phu nhân lại muốn anh và Diệu Dương góp phần đánh bóng hình ảnh giùm ấy chứ~ Tiệc hôm nay lớn quá ha, biết đâu bạch mã hoàng tử của người ta cũng đang ở đâu đây ha!”
“Vậy phải chúc em may mắn rồi.” Trịnh Diệu Dương nghe xong chỉ quay lại cười cười, chúc suông Mary một câu, giọng điệu chẳng thành thật chút nào.
“Anh tốt dữ chưa~” Mary cười mắng.
Được một lát, cậu ấy liếc sang ta, ý bảo cùng cậu ấy ra chào hỏi Hà phu nhân.
/142
|