CHƯƠNG 22
Phiên Ngoại: Cố sự của quả trứng cùng đạo sĩ.
Ngày xửa ngày xưa có một quả trứng nọ, không người nào biết phụ mẫu của nó là ai, bản thân nó cũng không biết phụ mẫu của mình là ai, mặc dù là một quả trứng cô nhi, nhưng nó vô cùng hống hách, tự xưng mình là Bá Vương Trung Đản, những quả trứng khác mỗi lần bị nó ức hiếp đều chạy về tổ hướng phụ mẫu cáo trạng, nhưng không ai có thể trừng trị quả trứng kim cương bất hoại này, một ngày xấu trời nọ, họ mời tới đây một vị đạo sĩ.
Vị đạo sĩ này một thân đạo bào huyền sắc, mục quang trong suốt thần sắc đoan chính, gói gọn chỉ có tám chữ: Chính khí lẫm liệt, yêu khí bất xâm. ( Tác Giả: Khụ. . .Khụ… )
“Ngươi có phải là Bá Vương Trung Đản(1) —— Đản Tinh(2) không?” Đạo sĩ cúi đầu nhìn quả trứng tròn trịa tuyết bạch dưới chân mình, quả trứng này nhìn cũng không tệ, không biết nấu lên hương vị sẽ thế nào nhỉ?!
Đúng vậy, ta chính là Bá Vương Trung Đản, Đản Tinh đại danh đỉnh đỉnh, này cái tên gia hỏa y phục đen như nước sơn, tóc trắng, mày trắng ở giữa trán có cái mục ruồi kia, ngươi là thần thánh phương nào? Quả trứng nhảy nhảy mấy cái, nhìn đạo sĩ một lượt từ trên xuống dưới âm thầm đánh giá, nhưng thủy chung không biết người này từ đâu chui ra aaa
~~“Ta chính là Khai Sơn Tổ Sư Huyền Cơ Đạo Môn—— Huyền Thanh.” Đạo sĩ ngồi xổm người xuống, hướng quả trứng tự giới thiệu mình.
Huyền Thanh? Là ai vậy? Không biết! Quả trứng nhàm chán xoay người định nhảy lên ổ chăn bông ngủ một giấc cho lại sức, liền bị đạo sĩ vung phất trần cuốn trở về, quả trứng giận dữ, đừng tưởng là đạo sĩ thì nó sợ nha~~Dám cản đường của nó, đúng là không tự lượng sức mình mà!
Quả trứng liền bày tư thế sẵn sàng chiến đấu, nhưng lại bị phất trần cuốn lăn qua bên này rồi lại cuốn lăn qua bên nọ, trứng giãy giụa, trứng ngọ nguậy, phất trần cứ thế gõ gõ đầu nó, hắc y đạo sĩ vừa gõ vừa nói với nó: “Ta tới đây là để thu phục ngươi, Đản Tinh!.”
Đáng ghét, không được gõ nữa! Đừng tưởng là đạo sĩ thì có thể bắt nạt một quả trứng nha~~Bộ ta là cái mõ cho ngươi muốn gõ thì gõ? Muốn đập thì đập sao? Ta cũng có lòng tự tôn của mình nha, ta nhất định sẽ trả thù!
Bịch! Quả trứng nhảy lên tung cú đá siêu cấp thần tốc về phía đạo sĩ, phất trần bị đánh trúng liền rơi xuống mặt đất, “Hắc hắc, đúng là cứng thật nha~~Đánh cỡ nào cũng không bể.” Dứt lời, đạo sĩ chau mi lại nói, “Nếu đây quả thực là một quả trứng kim cương bất hoại, vậy nấu xong rồi lấy gì lột vỏ ra ăn đây?”
Cái gì? Đem nó đi nấu? Hắn cư nhiên đem Bá Vương Trung Đản đi làm mồi nhậu, tên đạo sĩ này đúng là không có nhân tính mà, chạy mau! Quả trứng choáng váng ngọ nguậy thân mình, vội vàng tìm chỗ trốn, nó nhảy vào bụi cây.
Hắn bây giờ chẳng khác gì tên xấu xa chuyên đi ăn hiếp những quả trứng cô nhi, nhưng đã lỡ nhận tiền thì phải giúp người ta tiêu tai, đạo sĩ vung phất trần, bụi cây liền biến mất, quả trứng ngước lên nhìn đám mây xanh xanh trên đỉnh đầu, rồi ngã lăn xuống đất, hắn cư nhiên khi dễ một quả trứng cô nhi như nó, nó không phục.
“Đã lỡ nhận tiền thì phải giúp người ta tiêu tai! Ngươi mau ngoan ngoãn để ta thu phục đi! “
Đạo sĩ tiếp tục ngồi xổm xuống đưa tay chọt chọt nó, đột nhiên nó nhảy lên, tung một cú đá siêu cấp thần tốc, sút bay đạo sĩ vào góc tường, rồi đắc ý xoay vài vòng trở về ổ chăn bông ấm áp.
Đạo sĩ che một bên mặt bị đá đỏ ửng, trứng luộc, trứng chiên, trứng nướng cứ thế mà lui lui tới tới trong đầu hắn.
Quả trứng đột nhiên rùng mình một cái, nó cuộn người chui vào ổ chăn bông ấm áp, ngày mai sẽ là một ngày đẹp trời a.
Ngày xưa ngày xưa có một quả trứng nọ, khi những tia sáng đầu tiên le lói chiếu vào ổ khiến nó tỉnh giấc, nó cầm dây rời khỏi nơi ấm áp ấy, bắt đầu nhảy dây rèn luyện thân thể.
Một hai, một hai, một hai,…Ta nhảy ta nhảy ta lại nhảy, một hai, một hai, một hai, ta đứng nhảy, ta nằm nhảy, ta xoay tròn nhảy, ta lăn trong khoảng không nhảy, một hai, một hai, một hai. . .
“Mới sáng sớm, ngươi nhảy dây cái gì? Không thấy ta đang ngủ sao?” Quả trứng ngẩn đầu lên nhìn thấy đạo sĩ đang nằm vắt vẻo trên cành cây cúi đầu nhìn nó.
Quả trứng —— Rơi thẳng xuống đất, “Bịch!” nằm kế gốc cây.
Ô ô ô ô…Tên đạo sĩ kia như thế nào vẫn còn chưa đi? Chẳng lẽ hắn nhất định đem nó đi luộc chín thì mới vừa lòng sao?
Quả trứng khóc, đạo sĩ gối đầu lên cánh tay, nhàn nhã nằm trên cây.
Đây chính là cố sự của một quả trứng và một tên đạo sĩ.
—— Phiên ngoại hoàn ——
(1) Bá Vương Trung Đản: Vua của loài trứng.
(2) Đản Tinh: Tên gọi của quả trứng.
Phiên Ngoại: Cố sự của quả trứng cùng đạo sĩ.
Ngày xửa ngày xưa có một quả trứng nọ, không người nào biết phụ mẫu của nó là ai, bản thân nó cũng không biết phụ mẫu của mình là ai, mặc dù là một quả trứng cô nhi, nhưng nó vô cùng hống hách, tự xưng mình là Bá Vương Trung Đản, những quả trứng khác mỗi lần bị nó ức hiếp đều chạy về tổ hướng phụ mẫu cáo trạng, nhưng không ai có thể trừng trị quả trứng kim cương bất hoại này, một ngày xấu trời nọ, họ mời tới đây một vị đạo sĩ.
Vị đạo sĩ này một thân đạo bào huyền sắc, mục quang trong suốt thần sắc đoan chính, gói gọn chỉ có tám chữ: Chính khí lẫm liệt, yêu khí bất xâm. ( Tác Giả: Khụ. . .Khụ… )
“Ngươi có phải là Bá Vương Trung Đản(1) —— Đản Tinh(2) không?” Đạo sĩ cúi đầu nhìn quả trứng tròn trịa tuyết bạch dưới chân mình, quả trứng này nhìn cũng không tệ, không biết nấu lên hương vị sẽ thế nào nhỉ?!
Đúng vậy, ta chính là Bá Vương Trung Đản, Đản Tinh đại danh đỉnh đỉnh, này cái tên gia hỏa y phục đen như nước sơn, tóc trắng, mày trắng ở giữa trán có cái mục ruồi kia, ngươi là thần thánh phương nào? Quả trứng nhảy nhảy mấy cái, nhìn đạo sĩ một lượt từ trên xuống dưới âm thầm đánh giá, nhưng thủy chung không biết người này từ đâu chui ra aaa
~~“Ta chính là Khai Sơn Tổ Sư Huyền Cơ Đạo Môn—— Huyền Thanh.” Đạo sĩ ngồi xổm người xuống, hướng quả trứng tự giới thiệu mình.
Huyền Thanh? Là ai vậy? Không biết! Quả trứng nhàm chán xoay người định nhảy lên ổ chăn bông ngủ một giấc cho lại sức, liền bị đạo sĩ vung phất trần cuốn trở về, quả trứng giận dữ, đừng tưởng là đạo sĩ thì nó sợ nha~~Dám cản đường của nó, đúng là không tự lượng sức mình mà!
Quả trứng liền bày tư thế sẵn sàng chiến đấu, nhưng lại bị phất trần cuốn lăn qua bên này rồi lại cuốn lăn qua bên nọ, trứng giãy giụa, trứng ngọ nguậy, phất trần cứ thế gõ gõ đầu nó, hắc y đạo sĩ vừa gõ vừa nói với nó: “Ta tới đây là để thu phục ngươi, Đản Tinh!.”
Đáng ghét, không được gõ nữa! Đừng tưởng là đạo sĩ thì có thể bắt nạt một quả trứng nha~~Bộ ta là cái mõ cho ngươi muốn gõ thì gõ? Muốn đập thì đập sao? Ta cũng có lòng tự tôn của mình nha, ta nhất định sẽ trả thù!
Bịch! Quả trứng nhảy lên tung cú đá siêu cấp thần tốc về phía đạo sĩ, phất trần bị đánh trúng liền rơi xuống mặt đất, “Hắc hắc, đúng là cứng thật nha~~Đánh cỡ nào cũng không bể.” Dứt lời, đạo sĩ chau mi lại nói, “Nếu đây quả thực là một quả trứng kim cương bất hoại, vậy nấu xong rồi lấy gì lột vỏ ra ăn đây?”
Cái gì? Đem nó đi nấu? Hắn cư nhiên đem Bá Vương Trung Đản đi làm mồi nhậu, tên đạo sĩ này đúng là không có nhân tính mà, chạy mau! Quả trứng choáng váng ngọ nguậy thân mình, vội vàng tìm chỗ trốn, nó nhảy vào bụi cây.
Hắn bây giờ chẳng khác gì tên xấu xa chuyên đi ăn hiếp những quả trứng cô nhi, nhưng đã lỡ nhận tiền thì phải giúp người ta tiêu tai, đạo sĩ vung phất trần, bụi cây liền biến mất, quả trứng ngước lên nhìn đám mây xanh xanh trên đỉnh đầu, rồi ngã lăn xuống đất, hắn cư nhiên khi dễ một quả trứng cô nhi như nó, nó không phục.
“Đã lỡ nhận tiền thì phải giúp người ta tiêu tai! Ngươi mau ngoan ngoãn để ta thu phục đi! “
Đạo sĩ tiếp tục ngồi xổm xuống đưa tay chọt chọt nó, đột nhiên nó nhảy lên, tung một cú đá siêu cấp thần tốc, sút bay đạo sĩ vào góc tường, rồi đắc ý xoay vài vòng trở về ổ chăn bông ấm áp.
Đạo sĩ che một bên mặt bị đá đỏ ửng, trứng luộc, trứng chiên, trứng nướng cứ thế mà lui lui tới tới trong đầu hắn.
Quả trứng đột nhiên rùng mình một cái, nó cuộn người chui vào ổ chăn bông ấm áp, ngày mai sẽ là một ngày đẹp trời a.
Ngày xưa ngày xưa có một quả trứng nọ, khi những tia sáng đầu tiên le lói chiếu vào ổ khiến nó tỉnh giấc, nó cầm dây rời khỏi nơi ấm áp ấy, bắt đầu nhảy dây rèn luyện thân thể.
Một hai, một hai, một hai,…Ta nhảy ta nhảy ta lại nhảy, một hai, một hai, một hai, ta đứng nhảy, ta nằm nhảy, ta xoay tròn nhảy, ta lăn trong khoảng không nhảy, một hai, một hai, một hai. . .
“Mới sáng sớm, ngươi nhảy dây cái gì? Không thấy ta đang ngủ sao?” Quả trứng ngẩn đầu lên nhìn thấy đạo sĩ đang nằm vắt vẻo trên cành cây cúi đầu nhìn nó.
Quả trứng —— Rơi thẳng xuống đất, “Bịch!” nằm kế gốc cây.
Ô ô ô ô…Tên đạo sĩ kia như thế nào vẫn còn chưa đi? Chẳng lẽ hắn nhất định đem nó đi luộc chín thì mới vừa lòng sao?
Quả trứng khóc, đạo sĩ gối đầu lên cánh tay, nhàn nhã nằm trên cây.
Đây chính là cố sự của một quả trứng và một tên đạo sĩ.
—— Phiên ngoại hoàn ——
(1) Bá Vương Trung Đản: Vua của loài trứng.
(2) Đản Tinh: Tên gọi của quả trứng.
/53
|