Vào một buổi chiều, khó có khi thiếu gia đúng giờ tan sở về nhà, nhưng thiếu gia mới vào phòng không bao lâu, liền quay trở ra. “Hank, thiếu phu nhân đâu rồi?”
Hank điều chỉnh tốt vị trí bồn hoa ở góc tường xong xuôi, xoay người lại nói: “Thiếu phu nhân mấy ngày gần đây cũng vừa sáng sớm liền đi ra ngoài.”
Mặt anh trầm xuống, lạnh giọng hỏi “Cô ấy đi đâu hả?”
“Thiếu phu nhân không có nói qua, chỉ là tôi nghĩ chắc là ở quán cà phê Bạch Vân.”
“Bạch Vân?” Anh nhíu nhíu chân mày, nhớ đến lúc Chung Thục Phương học trung học có một vài người bạn nữ, một người trong số họ tên là Bạch Vân.
“Địa chỉ đâu?”
Hank sớm đoán được thiếu gia sẽ hỏi đến, lòng ông khẽ cười, từ trong ví tiền móc ra một tấm danh thiếp hơi cũ.
Lâm Tử Kiệt đưa tay nhận lấy, cất giọng nói: “Bảo tài xế chuẩn bị xe.”
“Vâng.” Hank gật đầu, xoay người ra cửa.
Lâm Tử Kiệt ba bước thành hai đi vào phòng thay quần áo, một bên móc ra điện thoại gọi cho thư ký, “Niko?”
“Tôi đây.”
“Lập tức phái người đến địa chỉ này.” Anh đọc lên địa chỉ quán cà phê in trong tấm danh thiếp, vừa mặc lại áo khoác tây trang, “Tôi chưa đến đó, đừng để cho bà xã tôi rời khỏi đó.”
“Ok, đã biết.”
Anh cúp điện thoại, vội vã lao ra cửa, xe hơi đúng lúc dừng lại. Anh mới lên xe liền đọc địa chỉ quán cà phê trên danh thiếp cho tài xế, mặc dù biết không thể gấp gáp, nhưng anh cảm thấy trong lòng như có lửa đốt. Hai tay nắm chặt trên đầu gối, Lâm Tử Kiệt nhìn cảnh đêm Đài Bắc bên ngoài cửa, không khỏi thầm mắng. Đáng chết! Vừa mới bắt đầu anh đã nghi ngờ chiếc máy bay nhỏ có vấn đề ngoài ý muốn, nhưng sau ngày đó cãi nhau một trận với cô, anh bỗng chốc đã quên nhắc cô cẩn thận, hôm nay nhận được báo cáo điều tra, chứng thực nghi vấn của anh, anh vội vã chạy về nhà, lại phát hiện cô nàng kia vẫn còn có thể nhàn hạ thoải mái đi uống cà phê! Uống cà phê? Anh chỉ hi vọng đối phương bày bố như vậy tất cả chỉ là nhắm đến anh – rõ là… Trời đánh mà!
✰✰✰
“Mình muốn ly hôn.”
Bạch Vân ngẩng đầu lên, nhìn đứa bạn thân đang nói ra câu như thể không làm cho người ta kinh ngạc thì chết cũng không dừng lại, khẽ mỉm cười nhắc nhở, “Chung Thục Phương, cậu mới vừa kết hôn đó?”
“Không có quy định nào nói vừa mới kết hôn thì không thể ly hôn.” Chung Thục Phương mếu máo lầm bầm oán trách.
“Đúng là không có nha.” Bạch Vân cười khẽ, nhướng mày hỏi: “Vậy dù sao cậu muốn ly hôn thì cũng phải có lý do nào đó chứ?”
“Mình ghét anh ta.” Hai tay cô chống cằm, tức giận lầu bầu.
“Cũng không phải là ngày đầu tiên cậu biết anh ta.” Bạch Vân lau sạch ly thủy tinh, tức cười nói: “Nếu ghét, ban đầu tại sao lại gả chứ?”
“Mình là bị ép buộc nha!” Chung Thục Phương bĩu môi, nhỏ giọng: “Ba mình nói nếu mình không chịu lấy, ông ấy sẽ đạp đổ cái văn phòng công ty nhỏ bé của chị Quyên, hơn nữa mấy người các cậu cũng khuyên mình gả, dường như nếu mình không lấy anh ta, thì giống như cả đời cũng không ai thèm lấy mình ấy…”
“Bởi vì điều kiện của anh ta không tệ nha, anh tuấn đẹp trai lại giàu có, cùng với cậu còn là thanh mai trúc mã, hơn nữa thật ra anh ta đối với cậu cũng không tệ nha, không phải sao?” Bạch Vân úp ly thủy tinh lên trên kệ, mỉm cười hỏi lại.
“Đối đãi không tệ với mình?! Anh ta đẩy mình xuống hồ bơi, phá hỏng mối tình đầu của mình, chê bai mình còn không đáng giá một đồng tiền, cuối cùng sau này còn quá đáng hơn lại lợi dụng ba mình để bức hôn...” Chung Thục Phương hừ nhẹ một tiếng, vẻ mặt đầy vẻ không đồng ý, “Anh ta đối đãi với mình không tệ? Nào có chứ?”
“Có nha, lúc cậu học tiểu học lạc đường ở công ty bách hóa, anh ta cứu cậu một lần, lúc cậu vì một quả bóng suýt từ trên cầu ngã xuống, cũng là anh ta cứu cậu; lúc ở trường cấp ba cậu đến triển lãm Thế Mậu Computer (triển lãm thương mại quốc tế về máy vi tính), thiếu chút nữa đã hủy toàn bộ cuộc triển lãm cá nhân của người ta, vẫn là anh ta giúp cậu giải quyết. Thật ra những việc như vậy nhiều không kể xiết, cậu có thể nói anh ta đối với cậu không tốt sao?” Bạch Vân cười cười, nhắc nhở cô.
“Vậy… Này thì đúng…”
Chung Thục Phương muốn cãi lại lại phát hiện mình không tìm được chỗ nào nói được, nếu nhằm vào những chuyện này mà nói, anh ta thật sự đối với cô cũng không tệ lắm, nhưng…
“Này cũng không phải là anh ta tình nguyện nha, chuyện cũng không phải là mình muốn nó xảy ra, nhưng lần nào anh ta cũng bày ra cái vẻ mặt như người chết í, dường như mình đang thiếu nợ ân tình của anh ta rất nhiều í, cậu không biết đâu, có lúc mình hoài nghi anh ta đang vui mừng lắm đi!” Chung Thục Phương căm giận bất bình biện hộ.
“Vui mừng cái gì chứ?” Bạch Vân nhướng mày, tò mò hỏi.
“Nhìn mình thất bại a!” Cô chu miệng lên, bày ra dáng vẻ bất mãn rõ rệt.
Bạch Vân nhịn cười, bởi vì bạn thân như cô cũng đã từng hoài nghi Lâm Tử Kiệt đúng là vui mừng đi. Chuông điện thoại reo lên, cô với tay bắt máy. “Vâng, quán cà phê Bạch Vân”
“Vâng, là tôi.”
“Đúng, người đang ở chỗ này.” Đối phương nói cái gì đó, cô đưa mắt nhìn Chung Thục Phương. “OK, tôi biết rồi, tôi sẽ giữ cô ấy lại.” Bạch Vân nói xong dập máy, trở lại chỗ cũ.
“Tóm lại, mình chính là ghét anh ta á!” Chung Thục Phương nhăn nhăn chóp mũi, kết luận một câu.
“Cậu đã ghét anh ta, năm đó sao cậu lại còn chạy đi mua cổ phiếu công ty của người ta thế?” Bạch Vân chống má phải, trong mắt lóe lên một tia giảo hoạt.
Khuôn mặt Chung Thục Phương đỏ lên, nhất thời lại bắt đầu cà lăm, “Đó đó đó… Đó là đầu tư nha, chán chán… Chán ghét là một chuyện, đầu đầu….. Đầu tư là một chuyện nha!”
“Cậu đó…” Bạch Vân cười khẽ lắc lắc đầu, “Đại tiểu thư, thích thì thích, yêu liền yêu á…, lúc nào thì cậu bắt đầu biết nhăn nhăn nhó nhó rồi hả?”
Chung Thục Phương nghe vậy, mặt càng đỏ hơn, thấy tình hình càng ngày càng nghiêm trọng, “Mình mình mình nào có chứ… Người ta mới… Mới không thích anh ta á! Mình… Mình mình cũng không phải là người cuồng muốn bị ngược đãi… Mình mình mình…. Mình tránh còn không kịp… Sao… Làm sao có thể…”
“Được rồi, vậy cậu và anh ta ly hôn đi.” Bạch Vân nhún vai, đột nhiên không còn khuyên nữa.
“Ah?” Chung Thục Phương ngẩn ngơ, nhất thời không phản ứng kịp, ngược lại còn hỏi: “Tại sao?”
“Ưm, cậu xem, thứ nhất cậu ghét anh ta, thứ hai anh ta lại hay khi dễ cậu, thứ ba nếu anh ta và cậu sống với nhau lâu ngày, bị cậu lây bệnh ngốc nghếch, làm cổ phiếu mấy năm trước mình và cậu mua bị hạ xuống, vậy không phải mình bị thua thiệt lớn sao. Cho nên mình nghĩ cậu và anh ta ly hôn là tốt nhất, bộ dáng anh ta như vậy có thể tìm được một cô gái thông minh hơn nhiều, cậu cũng có thể lại một lần nữa làm người tự do.” Bạch Vân cầm khăn lên lau mặt bàn quầy bar, mắt cũng không thèm chớp nói ra đạo lý rõ ràng, chưa dứt lời còn dừng ở trước mặt Chung Thục Phương, nở ra một nụ cười vui vẻ, “Cậu thấy đúng không?”
“Bạch Vân...” đột nhiên bị nói trúng tâm sự, Chung Thục Phương cứng đờ, thanh âm buồn bực kéo dài ra.
“Được rồi, muốn cậu đừng ly hôn với anh ta, cậu không chịu; muốn cậu ly hôn với anh ta, cậu lại có vẻ thật không muốn. Thiên kim đại tiểu thư của tôi ơi, cậu đến tột cùng là muốn như thế nào hả?”
Phát hiện mình bị rơi vào bẫy của Bạch Vân, Chung Thục Phương vừa thẹn vừa cáu, lại không thể nói được nguyên do, “Mình… Mình…”
“Trên thực tế cậu chính là sợ mình không không xứng với anh ta, cho nên mới tìm ra một đống lý do để thuyết phục mình, đúng không?” Bạch Vân không cười nhạo nữa, dịu dàng nói: “Mình hỏi cậu, sau khi anh ta trở về, ngoại trừ bày mưu khiến cậu buộc phải kết hôn với anh ta, còn làm chuyện gì khi dễ cậu nữa không?”
“Có a, anh ta cười nhạo mình thiết kế bồn cầu.” Chung Thục Phương mếu máo trả lời.
Bạch Vân muốn cười lại phải liều mạng nhịn xuống, trong lòng lại âm thầm đọc lên tên Lâm Tử Kiệt một lần, mới tiếp tục thay người đàn ông này nói chuyện, “Ba Chung cũng đã từng cười nhạo a, cũng không thấy cậu giận ông ấy lắm.”
“Ba mình là ba mình nha.” Cô lúng ta lúng túng nói.
“Lâm Tử Kiệt là Lâm Tử Kiệt sao?” Bạch Vân chợt nhíu mày, trêu chọc hỏi.
Chung Thục Phương khẽ cắn môi dưới, không chịu trả lời.
“A Phương?” Bạch Vân thấy cô cúi đầu, thật lâu không nói được lời nào, bất giác mở miệng lần nữa.
“Trên tạp chí đều nói, anh ta lấy mình là vì lợi ích thương nghiệp…” Chung Thục Phương vẫn cúi đầu, giọng nói hơi nghèn nghẹn.
“Cậu xem những tạp chí bát quái không dinh dưỡng kia để làm gì chứ?” Bạch Vân liếc mắt tức giận nói.
“Trong tiệm của cậu có đó.” Chung Thục Phương đưa tay, chỉ thẳng vào cái giá để đầy những tuần san bát quái kia.
“Ách… Mấy người đó đều viết linh tinh, mọi người chính là thích xem mấy cái loại này nha, bọn họ nếu không viết như vậy, sẽ không còn ai muốn xem nữa á.” Bạch Vân lúng túng kéo tay cô, khuyên: “Mấy cái thứ này không nên tùy tiện tin tưởng nha.”
Đầu Chung Thục Phương càng rũ càng thấp, lại chỉ nói: “Trên đó còn nói, lần này anh ta trở về, chỉ là vì công việc, vì muốn mở rộng thị trường mạng trong nước, lấy mình chỉ là thuận tiện mà thôi…” Nói đến mấy câu sau, giọng nói của cô đã không chỉ khàn khàn, mà còn ẩn chứa cả nghẹn ngào.
“Ách, cái này… Đừng nghe những đám nhà báo đó nói láo…” Bạch Vân thử an ủi bạn thân, nhưng ngay cả chính cô cũng hoài nghi sẽ có người đặc biệt trở về để lấy vợ, mà công việc chỉ là thuận tiện; người có đầu óc suy nghĩ thì mười người đã hết chín sẽ nghĩ công việc là chính, lấy vợ chỉ là thuận tiện thôi.
“Không phải nói láo…” Chung Thục Phương ngẩng đầu lên, nước mắt nước mũi chảy dài nức nở nói: “Bọn họ cũng không có nói láo, từ lúc bọn mình trở về sau kỳ hưởng tuần trăng mật, anh ta liền đi sớm về trễ, có lúc đến mấy ngày mình cũng không nhìn thấy anh ta, coi như là gặp được, anh ta cũng luôn bận chuyện làm ăn…Thường thường… Thường thường nhìn cũng không thèm nhìn mình một cái… Chúng mình kết hôn chưa đến một tháng cũng…”
Bạch Vân sững sờ, chỉ có thể lấy ra một hộp khăn giấy đưa đến, cố gắng an ủi cô, “Đồ ngốc, ông chủ của một công ty lớn vốn là rất bận nha, huống chi Lâm Tử Kiệt không chỉ là ông chủ của mạng Mia, còn là con trai độc nhất của nhà họ Lâm, anh ta khó có khi trở về Đài Loan, đương nhiên sẽ phải làm một chút chuyện cho công ty, bận bịu là đúng nha, chờ mai mốt hai người trở về Mỹ, tình huống sẽ thay đổi tốt hơn…”
Không ngờ Bạch Vân còn chưa nói dứt câu, đang nói thì nhìn thấy Chung Thục Phương “Oa” gào khóc lên một tiếng.
“Nhưng người ta không muốn đi nước Mỹ đâu...” cô bất thình lình phản ứng làm cho Bạch Vân sợ đến hết hồn, vội rút thêm ba bốn cái khăn giấy lau mặt cô, “Được được được, không rời khỏi Đài Loan, cậu khóc nhỏ tiếng thôi.”
“Ô… Người ta nói tiếng Anh như ăn cháo… Đến bên đó nhất định mình sẽ bị người ta khi dễ á… Mình không muốn á…” Chung Thục Phương khóc đến một vốc nước mũi một thanh nước mắt.
Bạch Vân nhức đầu bất đắc dĩ, mang gương mặt ái ngại nhìn khách đang ngồi trong quán giơ giơ tay xin lỗi, thật may là vào lúc này phần lớn khách trong quán đều là khách quen, cơ hồ đối với chuyện này cũng xem như không có chuyện gì. Cửa tiệm vang lên tiếng đinh đang, Bạch Vân một bên vừa vỗ lên đầu Chung Thục Phương dỗ dành, vừa theo thói quen quay đầu muốn mời khách vào, nhưng khi nhìn thấy người đến thì lại nuốt tiếng chào hỏi trở lại bụng. Nào có thể đoán được, lúc Bạch Vân đang muốn thở phào nhẹ nhõm đồng thời, Chung Thục Phương lại dừng khóc thút thít, cầm khăn giấy lau nước mắt, sau đó hít một hơi xì một tiếng lau đi nước mũi, tiếp theo con mắt đỏ ngầu ngẩng đầu nhìn Bạch Vân, nghẹn ngào tuyên bố.
“Tốt nhất vẫn là mình ly hôn với anh ta….”
“Cái gì?” Bạch Vân sợ đến hết hồn, vội quay đầu lại nhìn Chung Thục Phương.
“Đúng, mình vẫn là ly hôn thì tốt hơn, như thế mọi chuyện cũng có thể giải quyết.” Chung Thục Phương hít hít mũi, nghiêm túc nói.
Bạch Vân gượng cười hai tiếng, chợt cảm thấy khí lạnh bức người đang đánh tới từ phía cửa quán, cô len lén liếc nhìn một cái, chỉ thấy cái vị khách kia mặt mày xanh đen, không động tĩnh đi tới, thẳng đến ngay sau lưng Chung Thục Phương đang không biết chuyện gì.
“Dù sao mình cũng ghét anh ta, anh ta cũng không thích mình, sau khi ly dị anh ta có thể trở về nước Mỹ của anh ta, mình liền vẫn có thể ở lại Đài Loan, như thế tất cả đều vui vẻ rồi.” Chung Thục Phương càng nói càng nghiêm túc, cô cầm ly nước lên uống một hớp, sau đó lại tiếp tục nói, nói xong câu cuối cùng còn gật gù ủng hộ cho cách nói của mình, “Đúng, chính là như vậy!”
Lâm Tử Kiệt đứng sau lưng Chung Thục Phương, càng nghe trong bụng càng nổi giận thêm, anh cực kỳ lo lắng cho an nguy của cô nàng này, thật xa chạy tới, kết quả lại nghe thấy suy nghĩ trong đầu muốn ly hôn với anh của cô ngốc này! Anh cúi người ở bên tai cô, cắn răng lạnh giọng mở miệng: “Nghĩ hay quá nhỉ.”
“Hửm?!” Không hề báo động trước nghe thấy giọng nói của anh, Chung Thục Phương bị dọa sợ quay đầu lại nhìn, kết quả bởi vì quá khẩn trương hốt hoảng, ly nước cô đang cầm trên tay cứ như thế bay ra ngoài.
Lâm Tử Kiệt phản ứng cực nhanh tránh thoát được cái ly thủy tinh, lại không tránh thoát nổi nước trong ly.
“A a… A Kiệt?!” Chung Thục Phương trừng mắt nhìn.
Lâm Tử Kiệt bình tĩnh tháo bao tay da khỏi tay, nhận cái khăn giấy Bạch Vân đang liều mạng nhịn cười đưa tới, mặt không biến sắc lau nước trên mặt và trên mắt kính. Anh không nói một lời, khiến Chung Thục Phương không hiểu sao lại chột dạ, cô nhìn khuôn mặt đầy nước của ông xã bị cô tạt trúng, nhỏ giọng hỏi: “Sao anh lại đến đây vậy?”
“Tới đón em…” Anh đeo mắt kính lại lên trên mặt, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn cô chằm chằm nói: “Về nhà.”
Hank điều chỉnh tốt vị trí bồn hoa ở góc tường xong xuôi, xoay người lại nói: “Thiếu phu nhân mấy ngày gần đây cũng vừa sáng sớm liền đi ra ngoài.”
Mặt anh trầm xuống, lạnh giọng hỏi “Cô ấy đi đâu hả?”
“Thiếu phu nhân không có nói qua, chỉ là tôi nghĩ chắc là ở quán cà phê Bạch Vân.”
“Bạch Vân?” Anh nhíu nhíu chân mày, nhớ đến lúc Chung Thục Phương học trung học có một vài người bạn nữ, một người trong số họ tên là Bạch Vân.
“Địa chỉ đâu?”
Hank sớm đoán được thiếu gia sẽ hỏi đến, lòng ông khẽ cười, từ trong ví tiền móc ra một tấm danh thiếp hơi cũ.
Lâm Tử Kiệt đưa tay nhận lấy, cất giọng nói: “Bảo tài xế chuẩn bị xe.”
“Vâng.” Hank gật đầu, xoay người ra cửa.
Lâm Tử Kiệt ba bước thành hai đi vào phòng thay quần áo, một bên móc ra điện thoại gọi cho thư ký, “Niko?”
“Tôi đây.”
“Lập tức phái người đến địa chỉ này.” Anh đọc lên địa chỉ quán cà phê in trong tấm danh thiếp, vừa mặc lại áo khoác tây trang, “Tôi chưa đến đó, đừng để cho bà xã tôi rời khỏi đó.”
“Ok, đã biết.”
Anh cúp điện thoại, vội vã lao ra cửa, xe hơi đúng lúc dừng lại. Anh mới lên xe liền đọc địa chỉ quán cà phê trên danh thiếp cho tài xế, mặc dù biết không thể gấp gáp, nhưng anh cảm thấy trong lòng như có lửa đốt. Hai tay nắm chặt trên đầu gối, Lâm Tử Kiệt nhìn cảnh đêm Đài Bắc bên ngoài cửa, không khỏi thầm mắng. Đáng chết! Vừa mới bắt đầu anh đã nghi ngờ chiếc máy bay nhỏ có vấn đề ngoài ý muốn, nhưng sau ngày đó cãi nhau một trận với cô, anh bỗng chốc đã quên nhắc cô cẩn thận, hôm nay nhận được báo cáo điều tra, chứng thực nghi vấn của anh, anh vội vã chạy về nhà, lại phát hiện cô nàng kia vẫn còn có thể nhàn hạ thoải mái đi uống cà phê! Uống cà phê? Anh chỉ hi vọng đối phương bày bố như vậy tất cả chỉ là nhắm đến anh – rõ là… Trời đánh mà!
✰✰✰
“Mình muốn ly hôn.”
Bạch Vân ngẩng đầu lên, nhìn đứa bạn thân đang nói ra câu như thể không làm cho người ta kinh ngạc thì chết cũng không dừng lại, khẽ mỉm cười nhắc nhở, “Chung Thục Phương, cậu mới vừa kết hôn đó?”
“Không có quy định nào nói vừa mới kết hôn thì không thể ly hôn.” Chung Thục Phương mếu máo lầm bầm oán trách.
“Đúng là không có nha.” Bạch Vân cười khẽ, nhướng mày hỏi: “Vậy dù sao cậu muốn ly hôn thì cũng phải có lý do nào đó chứ?”
“Mình ghét anh ta.” Hai tay cô chống cằm, tức giận lầu bầu.
“Cũng không phải là ngày đầu tiên cậu biết anh ta.” Bạch Vân lau sạch ly thủy tinh, tức cười nói: “Nếu ghét, ban đầu tại sao lại gả chứ?”
“Mình là bị ép buộc nha!” Chung Thục Phương bĩu môi, nhỏ giọng: “Ba mình nói nếu mình không chịu lấy, ông ấy sẽ đạp đổ cái văn phòng công ty nhỏ bé của chị Quyên, hơn nữa mấy người các cậu cũng khuyên mình gả, dường như nếu mình không lấy anh ta, thì giống như cả đời cũng không ai thèm lấy mình ấy…”
“Bởi vì điều kiện của anh ta không tệ nha, anh tuấn đẹp trai lại giàu có, cùng với cậu còn là thanh mai trúc mã, hơn nữa thật ra anh ta đối với cậu cũng không tệ nha, không phải sao?” Bạch Vân úp ly thủy tinh lên trên kệ, mỉm cười hỏi lại.
“Đối đãi không tệ với mình?! Anh ta đẩy mình xuống hồ bơi, phá hỏng mối tình đầu của mình, chê bai mình còn không đáng giá một đồng tiền, cuối cùng sau này còn quá đáng hơn lại lợi dụng ba mình để bức hôn...” Chung Thục Phương hừ nhẹ một tiếng, vẻ mặt đầy vẻ không đồng ý, “Anh ta đối đãi với mình không tệ? Nào có chứ?”
“Có nha, lúc cậu học tiểu học lạc đường ở công ty bách hóa, anh ta cứu cậu một lần, lúc cậu vì một quả bóng suýt từ trên cầu ngã xuống, cũng là anh ta cứu cậu; lúc ở trường cấp ba cậu đến triển lãm Thế Mậu Computer (triển lãm thương mại quốc tế về máy vi tính), thiếu chút nữa đã hủy toàn bộ cuộc triển lãm cá nhân của người ta, vẫn là anh ta giúp cậu giải quyết. Thật ra những việc như vậy nhiều không kể xiết, cậu có thể nói anh ta đối với cậu không tốt sao?” Bạch Vân cười cười, nhắc nhở cô.
“Vậy… Này thì đúng…”
Chung Thục Phương muốn cãi lại lại phát hiện mình không tìm được chỗ nào nói được, nếu nhằm vào những chuyện này mà nói, anh ta thật sự đối với cô cũng không tệ lắm, nhưng…
“Này cũng không phải là anh ta tình nguyện nha, chuyện cũng không phải là mình muốn nó xảy ra, nhưng lần nào anh ta cũng bày ra cái vẻ mặt như người chết í, dường như mình đang thiếu nợ ân tình của anh ta rất nhiều í, cậu không biết đâu, có lúc mình hoài nghi anh ta đang vui mừng lắm đi!” Chung Thục Phương căm giận bất bình biện hộ.
“Vui mừng cái gì chứ?” Bạch Vân nhướng mày, tò mò hỏi.
“Nhìn mình thất bại a!” Cô chu miệng lên, bày ra dáng vẻ bất mãn rõ rệt.
Bạch Vân nhịn cười, bởi vì bạn thân như cô cũng đã từng hoài nghi Lâm Tử Kiệt đúng là vui mừng đi. Chuông điện thoại reo lên, cô với tay bắt máy. “Vâng, quán cà phê Bạch Vân”
“Vâng, là tôi.”
“Đúng, người đang ở chỗ này.” Đối phương nói cái gì đó, cô đưa mắt nhìn Chung Thục Phương. “OK, tôi biết rồi, tôi sẽ giữ cô ấy lại.” Bạch Vân nói xong dập máy, trở lại chỗ cũ.
“Tóm lại, mình chính là ghét anh ta á!” Chung Thục Phương nhăn nhăn chóp mũi, kết luận một câu.
“Cậu đã ghét anh ta, năm đó sao cậu lại còn chạy đi mua cổ phiếu công ty của người ta thế?” Bạch Vân chống má phải, trong mắt lóe lên một tia giảo hoạt.
Khuôn mặt Chung Thục Phương đỏ lên, nhất thời lại bắt đầu cà lăm, “Đó đó đó… Đó là đầu tư nha, chán chán… Chán ghét là một chuyện, đầu đầu….. Đầu tư là một chuyện nha!”
“Cậu đó…” Bạch Vân cười khẽ lắc lắc đầu, “Đại tiểu thư, thích thì thích, yêu liền yêu á…, lúc nào thì cậu bắt đầu biết nhăn nhăn nhó nhó rồi hả?”
Chung Thục Phương nghe vậy, mặt càng đỏ hơn, thấy tình hình càng ngày càng nghiêm trọng, “Mình mình mình nào có chứ… Người ta mới… Mới không thích anh ta á! Mình… Mình mình cũng không phải là người cuồng muốn bị ngược đãi… Mình mình mình…. Mình tránh còn không kịp… Sao… Làm sao có thể…”
“Được rồi, vậy cậu và anh ta ly hôn đi.” Bạch Vân nhún vai, đột nhiên không còn khuyên nữa.
“Ah?” Chung Thục Phương ngẩn ngơ, nhất thời không phản ứng kịp, ngược lại còn hỏi: “Tại sao?”
“Ưm, cậu xem, thứ nhất cậu ghét anh ta, thứ hai anh ta lại hay khi dễ cậu, thứ ba nếu anh ta và cậu sống với nhau lâu ngày, bị cậu lây bệnh ngốc nghếch, làm cổ phiếu mấy năm trước mình và cậu mua bị hạ xuống, vậy không phải mình bị thua thiệt lớn sao. Cho nên mình nghĩ cậu và anh ta ly hôn là tốt nhất, bộ dáng anh ta như vậy có thể tìm được một cô gái thông minh hơn nhiều, cậu cũng có thể lại một lần nữa làm người tự do.” Bạch Vân cầm khăn lên lau mặt bàn quầy bar, mắt cũng không thèm chớp nói ra đạo lý rõ ràng, chưa dứt lời còn dừng ở trước mặt Chung Thục Phương, nở ra một nụ cười vui vẻ, “Cậu thấy đúng không?”
“Bạch Vân...” đột nhiên bị nói trúng tâm sự, Chung Thục Phương cứng đờ, thanh âm buồn bực kéo dài ra.
“Được rồi, muốn cậu đừng ly hôn với anh ta, cậu không chịu; muốn cậu ly hôn với anh ta, cậu lại có vẻ thật không muốn. Thiên kim đại tiểu thư của tôi ơi, cậu đến tột cùng là muốn như thế nào hả?”
Phát hiện mình bị rơi vào bẫy của Bạch Vân, Chung Thục Phương vừa thẹn vừa cáu, lại không thể nói được nguyên do, “Mình… Mình…”
“Trên thực tế cậu chính là sợ mình không không xứng với anh ta, cho nên mới tìm ra một đống lý do để thuyết phục mình, đúng không?” Bạch Vân không cười nhạo nữa, dịu dàng nói: “Mình hỏi cậu, sau khi anh ta trở về, ngoại trừ bày mưu khiến cậu buộc phải kết hôn với anh ta, còn làm chuyện gì khi dễ cậu nữa không?”
“Có a, anh ta cười nhạo mình thiết kế bồn cầu.” Chung Thục Phương mếu máo trả lời.
Bạch Vân muốn cười lại phải liều mạng nhịn xuống, trong lòng lại âm thầm đọc lên tên Lâm Tử Kiệt một lần, mới tiếp tục thay người đàn ông này nói chuyện, “Ba Chung cũng đã từng cười nhạo a, cũng không thấy cậu giận ông ấy lắm.”
“Ba mình là ba mình nha.” Cô lúng ta lúng túng nói.
“Lâm Tử Kiệt là Lâm Tử Kiệt sao?” Bạch Vân chợt nhíu mày, trêu chọc hỏi.
Chung Thục Phương khẽ cắn môi dưới, không chịu trả lời.
“A Phương?” Bạch Vân thấy cô cúi đầu, thật lâu không nói được lời nào, bất giác mở miệng lần nữa.
“Trên tạp chí đều nói, anh ta lấy mình là vì lợi ích thương nghiệp…” Chung Thục Phương vẫn cúi đầu, giọng nói hơi nghèn nghẹn.
“Cậu xem những tạp chí bát quái không dinh dưỡng kia để làm gì chứ?” Bạch Vân liếc mắt tức giận nói.
“Trong tiệm của cậu có đó.” Chung Thục Phương đưa tay, chỉ thẳng vào cái giá để đầy những tuần san bát quái kia.
“Ách… Mấy người đó đều viết linh tinh, mọi người chính là thích xem mấy cái loại này nha, bọn họ nếu không viết như vậy, sẽ không còn ai muốn xem nữa á.” Bạch Vân lúng túng kéo tay cô, khuyên: “Mấy cái thứ này không nên tùy tiện tin tưởng nha.”
Đầu Chung Thục Phương càng rũ càng thấp, lại chỉ nói: “Trên đó còn nói, lần này anh ta trở về, chỉ là vì công việc, vì muốn mở rộng thị trường mạng trong nước, lấy mình chỉ là thuận tiện mà thôi…” Nói đến mấy câu sau, giọng nói của cô đã không chỉ khàn khàn, mà còn ẩn chứa cả nghẹn ngào.
“Ách, cái này… Đừng nghe những đám nhà báo đó nói láo…” Bạch Vân thử an ủi bạn thân, nhưng ngay cả chính cô cũng hoài nghi sẽ có người đặc biệt trở về để lấy vợ, mà công việc chỉ là thuận tiện; người có đầu óc suy nghĩ thì mười người đã hết chín sẽ nghĩ công việc là chính, lấy vợ chỉ là thuận tiện thôi.
“Không phải nói láo…” Chung Thục Phương ngẩng đầu lên, nước mắt nước mũi chảy dài nức nở nói: “Bọn họ cũng không có nói láo, từ lúc bọn mình trở về sau kỳ hưởng tuần trăng mật, anh ta liền đi sớm về trễ, có lúc đến mấy ngày mình cũng không nhìn thấy anh ta, coi như là gặp được, anh ta cũng luôn bận chuyện làm ăn…Thường thường… Thường thường nhìn cũng không thèm nhìn mình một cái… Chúng mình kết hôn chưa đến một tháng cũng…”
Bạch Vân sững sờ, chỉ có thể lấy ra một hộp khăn giấy đưa đến, cố gắng an ủi cô, “Đồ ngốc, ông chủ của một công ty lớn vốn là rất bận nha, huống chi Lâm Tử Kiệt không chỉ là ông chủ của mạng Mia, còn là con trai độc nhất của nhà họ Lâm, anh ta khó có khi trở về Đài Loan, đương nhiên sẽ phải làm một chút chuyện cho công ty, bận bịu là đúng nha, chờ mai mốt hai người trở về Mỹ, tình huống sẽ thay đổi tốt hơn…”
Không ngờ Bạch Vân còn chưa nói dứt câu, đang nói thì nhìn thấy Chung Thục Phương “Oa” gào khóc lên một tiếng.
“Nhưng người ta không muốn đi nước Mỹ đâu...” cô bất thình lình phản ứng làm cho Bạch Vân sợ đến hết hồn, vội rút thêm ba bốn cái khăn giấy lau mặt cô, “Được được được, không rời khỏi Đài Loan, cậu khóc nhỏ tiếng thôi.”
“Ô… Người ta nói tiếng Anh như ăn cháo… Đến bên đó nhất định mình sẽ bị người ta khi dễ á… Mình không muốn á…” Chung Thục Phương khóc đến một vốc nước mũi một thanh nước mắt.
Bạch Vân nhức đầu bất đắc dĩ, mang gương mặt ái ngại nhìn khách đang ngồi trong quán giơ giơ tay xin lỗi, thật may là vào lúc này phần lớn khách trong quán đều là khách quen, cơ hồ đối với chuyện này cũng xem như không có chuyện gì. Cửa tiệm vang lên tiếng đinh đang, Bạch Vân một bên vừa vỗ lên đầu Chung Thục Phương dỗ dành, vừa theo thói quen quay đầu muốn mời khách vào, nhưng khi nhìn thấy người đến thì lại nuốt tiếng chào hỏi trở lại bụng. Nào có thể đoán được, lúc Bạch Vân đang muốn thở phào nhẹ nhõm đồng thời, Chung Thục Phương lại dừng khóc thút thít, cầm khăn giấy lau nước mắt, sau đó hít một hơi xì một tiếng lau đi nước mũi, tiếp theo con mắt đỏ ngầu ngẩng đầu nhìn Bạch Vân, nghẹn ngào tuyên bố.
“Tốt nhất vẫn là mình ly hôn với anh ta….”
“Cái gì?” Bạch Vân sợ đến hết hồn, vội quay đầu lại nhìn Chung Thục Phương.
“Đúng, mình vẫn là ly hôn thì tốt hơn, như thế mọi chuyện cũng có thể giải quyết.” Chung Thục Phương hít hít mũi, nghiêm túc nói.
Bạch Vân gượng cười hai tiếng, chợt cảm thấy khí lạnh bức người đang đánh tới từ phía cửa quán, cô len lén liếc nhìn một cái, chỉ thấy cái vị khách kia mặt mày xanh đen, không động tĩnh đi tới, thẳng đến ngay sau lưng Chung Thục Phương đang không biết chuyện gì.
“Dù sao mình cũng ghét anh ta, anh ta cũng không thích mình, sau khi ly dị anh ta có thể trở về nước Mỹ của anh ta, mình liền vẫn có thể ở lại Đài Loan, như thế tất cả đều vui vẻ rồi.” Chung Thục Phương càng nói càng nghiêm túc, cô cầm ly nước lên uống một hớp, sau đó lại tiếp tục nói, nói xong câu cuối cùng còn gật gù ủng hộ cho cách nói của mình, “Đúng, chính là như vậy!”
Lâm Tử Kiệt đứng sau lưng Chung Thục Phương, càng nghe trong bụng càng nổi giận thêm, anh cực kỳ lo lắng cho an nguy của cô nàng này, thật xa chạy tới, kết quả lại nghe thấy suy nghĩ trong đầu muốn ly hôn với anh của cô ngốc này! Anh cúi người ở bên tai cô, cắn răng lạnh giọng mở miệng: “Nghĩ hay quá nhỉ.”
“Hửm?!” Không hề báo động trước nghe thấy giọng nói của anh, Chung Thục Phương bị dọa sợ quay đầu lại nhìn, kết quả bởi vì quá khẩn trương hốt hoảng, ly nước cô đang cầm trên tay cứ như thế bay ra ngoài.
Lâm Tử Kiệt phản ứng cực nhanh tránh thoát được cái ly thủy tinh, lại không tránh thoát nổi nước trong ly.
“A a… A Kiệt?!” Chung Thục Phương trừng mắt nhìn.
Lâm Tử Kiệt bình tĩnh tháo bao tay da khỏi tay, nhận cái khăn giấy Bạch Vân đang liều mạng nhịn cười đưa tới, mặt không biến sắc lau nước trên mặt và trên mắt kính. Anh không nói một lời, khiến Chung Thục Phương không hiểu sao lại chột dạ, cô nhìn khuôn mặt đầy nước của ông xã bị cô tạt trúng, nhỏ giọng hỏi: “Sao anh lại đến đây vậy?”
“Tới đón em…” Anh đeo mắt kính lại lên trên mặt, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn cô chằm chằm nói: “Về nhà.”
/17
|