Đừng chọc giận ta.
Cho dù Tịch Đình Vân đã vào lều từ lâu, nhưng hai tai vẫn luôn chú ý động tĩnh bên ngoài, cho nên Hoắc Quyết vừa lại gần y liền phát hiện ra. Nhận thấy hai người sắp đơn độc gặp mặt, Tịch Đình Vân không nghĩ quá nhiều, mà vô thức suy tính xem bản thân nên dùng thái độ gì để đối mặt.
Nhưng tiếng bước chân đến trước cửa lều liền dừng lại, sau đó truyền đến tiếng loạt xoạt, giống như có người đang trải gì đó ra, một lúc sau, lại yên tĩnh.
Bên ngoài yên tĩnh, tim của Tịch Đình Vân lại trở nên buồn bực.
Thời gian chờ đợi thực sự luôn là thứ giày vò con người nhất. Tịch Đình Vân lặng lẽ nằm trong lều, cố gắng không nghĩ đến tình cảnh bên ngoài nữa.
……
Hoắc Quyết nằm trên mặt đất.
Đám thị vệ vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy khó hiểu nhìn căn lều.
……
Một tay vén cửa lều lên, Tịch Đình Vân nửa ngồi xổm nhìn Hoắc Quyết.
Hoắc Quyết nằm trên một tấm thảm, đầu gối trên cánh tay, mờ mịt nhìn bầu trời sao, đến tận lúc Tịch Đình Vân đến bên cạnh mới ngoảnh đầu sang.
“Vương gia, ngài vào trong ngủ.” Y nói.
Hoắc Quyết không động đậy, “Huynh thì sao?”
“Tôi ngủ ở đây.” Tịch Đình Vân chỉ vào tấm thảm dưới thân hắn.
Hoắc Quyết lặng lẽ nhìn y.
Tịch Đình Vân nói: “Thân thể vương gia đáng giá ngàn vàng, xin hãy bảo trọng vì Nam Cương.”
Hoắc Quyết thong thả nói: “Lều cũng không thể nói là quá nhỏ.”
Tịch Đình Vân nói: “Một mình vương gia vừa khéo.”
“Tâm tình ta không tốt.”
“Vâng.”
“Đừng chọc giận ta.” Trong lời hắn nói mang theo nét mệt mỏi nhàn nhạt.
Tịch Đình Vân nói: “Không dám.”
“Đừng chọc giận ta.” Khẩu khí còn mềm mỏng hơn lúc trước.
“…… Thực sự không dám.”
“Ngủ đi.”
Tịch Đình Vân vẫn không muốn từ bỏ việc khuyên răn, nhưng Hoắc Quyết xoay người, trực tiếp kết thúc cuộc nói chuyện.
Đêm nay có ít nhất hai người ngủ không ngon giấc lắm – Tịch Đình Vân, Na Phi Long.
Đêm nay có ít nhất một người ngủ tương đối ngon giấc – Xá Quang.
Đêm nay còn có một người không nhìn ra được rốt cuộc có ngủ ngon hay không – tinh thần của Hoắc Quyết tuy rất tốt, thế nhưng trên mặt lại sưng lên một cái mụn lớn. Cái mụn này rõ ràng khiến Xá Quang vừa nhìn liền kêu ầm lên, “Cái con muỗi này lại dám dĩ hạ phạm thượng mạo phạm vương gia, ta nhất định sẽ bắt nó tử hình ngay tại chỗ, không, là chém đầu cả họ.”
Hoắc Quyết nói: “Chém rồi.”
“Thi thể ở đâu?”
Hoắc Quyết thuận tay chỉ.
Xá Quang đùng đùng nổi giận chạy đi “Ta phải mang nó ra ngũ mã phanh thây!”
Tịch Đình Vân cầm một lọ thuốc đưa cho Hoắc Quyết, “Bôi lên mặt sẽ hết sưng ngay thôi.”
Hoắc Quyết giơ tay nhận lấy, thuận thế nắm lấy tay Tịch Đình Vân.
Tịch Đình Vân hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không rút tay lại, mà mặc cho hắn nắm lấy.
Thời gian như ngưng đọng trong giây phút này.
“Vương gia, may mà hoàn thành được sứ mệnh!” Xá Quang ồn ào chạy trở về.
Tịch Đình Vân đột nhiên cười, “Vương gia yên tâm, thuốc này tuyệt sẽ không hủy mất hoa dung nguyệt mạo của ngài.”
Ngón tay Hoắc Quyết khẽ động, rút lọ thuốc ra khỏi tay y.
Xá Quang không hiểu rõ tình hình, cười nói: “Chính xác, vương gia chính là Nam Cương đệ nhất mỹ nam, biết bao thiếu nữ khuê các xem việc được nhìn thấy vương gia là niềm hạnh phúc lớn lao. Đáng tiếc, trong thiên hạ có thể lọt vào mắt vương gia lại chỉ có một mình Họa Cơ, lại chạy trốn theo Võ Nữ Tử rồi.” Hắn ngừng một lát, kinh sợ phát hiện ra mình đã nói những lời không nên nói, vội vàng quan sát sắc mặt của Hoắc Quyết.
Hoắc Quyết hờ hững nói: “Họa Cơ tuy đẹp, nhưng không phải độc nhất vô nhị.”
Xá Quang cho rằng hắn đã nghĩ thoáng hơn, cười ha ha nói: “Đúng vậy đúng vậy, có Tịch tổng quản ở đây, trong thiên hạ ai dám nói dung mạo của mình là độc nhất vô nhị.” Ý hắn chỉ tất nhiên là thuật dịch dung của Tịch Đình Vân.
Hoắc Quyết lại vì lời nói của hắn mà sắc mặt hòa hoãn, “Đúng vậy.”
Xá Quang vì hắn đồng ý với quan điểm của mình mà càng lấy làm vui mừng.
Tịch Đình Vân thấy hai người bọn họ bắt đầu nói chuyện thì lùi ra vài bước, lại nghe thấy sau lưng có tiếng cười. Y trước nay vẫn rất mẫn cảm với âm thanh, không cần quay đầu cũng biết âm thanh phát ra từ Na Phi Long, không khỏi quay đầu.
Na Phi Long thấy y nhìn về phía mình, lập tức nói: “Không biết thuốc của Tịch đại nhân có còn hay không?”
Tịch Đình Vân cúi đầu nhìn hắn, nói: “Đối với người sắp chết, không thuốc nào cứu được.”
Na Phi Long bị y chặn họng suýt chút nữa ói máu. Dù sao hắn cũng là một người có tiếng tăm, sau khi trải qua biết bao nhiêu sự việc như thế, vừa không cam chịu, lại vừa không cải tà quy chính, một lòng một dạ muốn tìm cách chạy trốn, một tia hy vọng cũng không chịu từ bỏ. Cho nên buồn bực cũng chỉ trong nháy mắt, hắn rất nhanh khôi phục lại tinh thần.
Vừa rồi Tịch Đình Vân và Hoắc Quyết lặng lẽ giằng co không để Xá Quang nhìn thấy, nhưng lại lọt vào mắt hắn. Hắn hành tẩu giang hồ biết bao năm, làm gì có cái lẽ không ngầm nổi sóng, tâm lý tuyệt vọng trước cửa ải Tịch Đình Vân lập tức sống dậy.
“Người sắp chết lời nói cũng ngay thẳng, ta có hai câu muốn tặng cho Tịch đại nhân, không biết ngài có hạ mình lắng nghe một chút hay không?”
Tịch Đình Vân ngẫm nghĩ một lát, ngồi xuống.
Na Phi Long nói: “Nam Cương vương ít con nối dõi, ngài có biết vì sao không?”
Tịch Đình Vân nói: “Tôi không biết gì về y học đâu.”
“Có hai nguyên nhân. Một là trong các đời Nam Cương vương không ít người đã liên hôn với Nam Cương lục bộ, bọn họ dựa vào liên hôn để lôi kéo thế lực lục bộ vừa kiêng nể thế lực lục bộ, sợ sau khi sinh ra con cháu có huyết mạch lục bộ, vương phủ sẽ bị lục bộ thâm nhập lật đổ, cho nên bọn họ vẫn luôn cố ý áp chế số lượng con cháu. Một đời nhiều nhất chỉ có hai người. Ha ha, có điều bọn họ thông minh lục bộ cũng không ngốc, nếu như chỉ có một hai người như vậy thôi còn được, coi như những nữ nhân lục bộ đã gả vào không có phúc khí, thế nhưng bao nhiêu năm như vậy, đời nào cũng như đời nào, chẳng lẽ còn không khiến người ta hiểu ra những nguyên do trong đó hay sao?”
Tịch Đình Vân hỏi: “Vậy thì liên quan gì đến tôi?”
“Chẳng có gì, ta chỉ muốn nói rằng, Hoắc Quyết vương gia tuy rằng tuổi trẻ tài cao, nhưng căn cơ vẫn chưa vững. Đừng thấy hiện giờ ngài ấy không gần nữ sắc, đến tuổi rồi, sợ rằng cũng phải bước theo vết chân của cha ông, củng cố địa vị của vương gia trên đất Nam Cương, sau đó tìm một nữ tử gia đình thanh bạch sinh con đẻ cái, hưởng hạnh phúc như những người bình thường. Hi hi. Người Hoắc gia rất biết cách lấy lòng tình nhân, ngay cả những lời ngọt ngào cũng không cần nói, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, tự khắc có người mang đến tận cửa. Huống chi với dung mạo của Hoắc Quyết, đến lúc đó, nữ nhi lục bộ cho dù biết chắc đó là cái bẫy, chỉ sợ cũng chẳng chùn bước mà nhảy vào.”
Tịch Đình Vân nói: “Tôi vẫn chưa hiểu có liên quan gì đến tôi.”
Na Phi Long cười sâu xa nói: “Chẳng có gì, chỉ sợ Tịch tổng quản có muội muội hay tỷ tỷ nào đó, vướng vào thủ đoạn của vương gia.”
Tịch Đình Vân nói: “Na thủ lĩnh nghĩ nhiều rồi. Tịch mỗ không có phúc khí tốt như Na thủ lĩnh, trong nhà có già có trẻ, phải lo phải nghĩ.”
Sắc mặt Na Phi Long khẽ biến, nhạt nhẽo nói: “Ta chẳng qua không có gì làm, buồn chán, thuận miệng nói vậy thôi, Tịch đại nhân nếu như thấy không lọt tai thì cứ xem như chưa nghe thấy gì.”
“Tiểu tử ngươi lại nói vớ vẩn gì đấy?” Xá Quang giọng nói sang sảng, có thể so với tiếng sấm, người bình thường không kịp đề phòng nghe phải đều sẽ giật mình, huống chi Na Phi Long vốn đã chột dạ? Ngước lên nhìn Tịch Đình Vân, sợ y sẽ vạch trần những lời mình vừa nói.
Tịch Đình Vân dường như thực sự đã quên những lời bọn họ vừa nói, hỏi: “Mấy giờ khởi hành?”
“Ta đến chính là để mời ngài lên ngựa.” Xá Quang vừa nói, vừa không quên ném cho Na Phi Long một cái nhìn cảnh cáo.
Cái nhìn này khiến cho Na Phi Long lĩnh ngộ được một chuyện. Xá Quang bên này xem ra không có cơ hội, nhưng Tịch Đình Vân bên đó, xúi giục khuấy động thêm chút nữa, nói không chừng sẽ có cơ hội.
Mấy ngày tiếp theo, bọn họ đêm trọ trong thành trấn, thành ra không còn dùng đến hai cái lều nữa. Mặt của Hoắc Quyết bôi thuốc mấy ngày, cái mụn quả nhiên đã lặn. Na Phi Long không có thuốc thang hỗ trợ, mụn cứ sưng mấy ngày liền, đến tận khi về đến nhà, vẫn còn chút vết tích mờ nhạt.
Có điều Na Phi Long rõ ràng chẳng hơi đâu quan tâm đến chuyện vặt vãnh đó, trong đầu lúc này hắn chỉ lẩm nhẩm hai chữ — trốn chạy. Đáng tiếc, hắn lẩm nhẩm mãi cũng không có tác dụng gì. Hơn nữa chưa nói đến việc từ sau lần đó, hắn hoàn toàn không tìm thấy cơ hội đơn độc ở chung với Tịch Đình Vân, ngay cả việc quản thúc của thị vệ đối với hắn cũng trở nên nghiêm ngặt hơn, đi vệ sinh cũng có trên bốn người từ bốn phía đông tây nam bắc nhìn hắn chằm chằm, hại hắn nhịn tiểu mất hai ngày, cũng may da mặt hắn dày, đến ngày thứ ba đã thích ứng được.
Đấy là một mặt, còn một mặt khác, là chuyện hắn càng lo lắng và thất vọng hơn.
Kỳ thực hắn đề ra hai yêu cầu đó là vì vững tin người đó sẽ đến cứu hắn. Hắn cho rằng trên tay mình dù sao cũng nắm nhược điểm của người đó, đối phương nhất định sẽ không giương mắt nhìn hắn rơi vào tay Hoắc Quyết. Cho nên hắn kéo dài thời gian để cho đối phương có cơ hội ra tay. Nghĩ cách cứu cũng được, thích sát cũng được, ít nhất cũng có chút tiếng vang, nhưng sự bình lặng trước mắt chỉ cho hắn sự chế nhạo vô hạn.
Chẳng lẽ người đó tự tin đến mức cho dù Hoắc Quyết có biết được tất cả cũng chẳng thành vấn đề?
Nếu đã như vậy, hắn buộc phải thay đổi chiến lược rồi.
Cho dù Tịch Đình Vân đã vào lều từ lâu, nhưng hai tai vẫn luôn chú ý động tĩnh bên ngoài, cho nên Hoắc Quyết vừa lại gần y liền phát hiện ra. Nhận thấy hai người sắp đơn độc gặp mặt, Tịch Đình Vân không nghĩ quá nhiều, mà vô thức suy tính xem bản thân nên dùng thái độ gì để đối mặt.
Nhưng tiếng bước chân đến trước cửa lều liền dừng lại, sau đó truyền đến tiếng loạt xoạt, giống như có người đang trải gì đó ra, một lúc sau, lại yên tĩnh.
Bên ngoài yên tĩnh, tim của Tịch Đình Vân lại trở nên buồn bực.
Thời gian chờ đợi thực sự luôn là thứ giày vò con người nhất. Tịch Đình Vân lặng lẽ nằm trong lều, cố gắng không nghĩ đến tình cảnh bên ngoài nữa.
……
Hoắc Quyết nằm trên mặt đất.
Đám thị vệ vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy khó hiểu nhìn căn lều.
……
Một tay vén cửa lều lên, Tịch Đình Vân nửa ngồi xổm nhìn Hoắc Quyết.
Hoắc Quyết nằm trên một tấm thảm, đầu gối trên cánh tay, mờ mịt nhìn bầu trời sao, đến tận lúc Tịch Đình Vân đến bên cạnh mới ngoảnh đầu sang.
“Vương gia, ngài vào trong ngủ.” Y nói.
Hoắc Quyết không động đậy, “Huynh thì sao?”
“Tôi ngủ ở đây.” Tịch Đình Vân chỉ vào tấm thảm dưới thân hắn.
Hoắc Quyết lặng lẽ nhìn y.
Tịch Đình Vân nói: “Thân thể vương gia đáng giá ngàn vàng, xin hãy bảo trọng vì Nam Cương.”
Hoắc Quyết thong thả nói: “Lều cũng không thể nói là quá nhỏ.”
Tịch Đình Vân nói: “Một mình vương gia vừa khéo.”
“Tâm tình ta không tốt.”
“Vâng.”
“Đừng chọc giận ta.” Trong lời hắn nói mang theo nét mệt mỏi nhàn nhạt.
Tịch Đình Vân nói: “Không dám.”
“Đừng chọc giận ta.” Khẩu khí còn mềm mỏng hơn lúc trước.
“…… Thực sự không dám.”
“Ngủ đi.”
Tịch Đình Vân vẫn không muốn từ bỏ việc khuyên răn, nhưng Hoắc Quyết xoay người, trực tiếp kết thúc cuộc nói chuyện.
Đêm nay có ít nhất hai người ngủ không ngon giấc lắm – Tịch Đình Vân, Na Phi Long.
Đêm nay có ít nhất một người ngủ tương đối ngon giấc – Xá Quang.
Đêm nay còn có một người không nhìn ra được rốt cuộc có ngủ ngon hay không – tinh thần của Hoắc Quyết tuy rất tốt, thế nhưng trên mặt lại sưng lên một cái mụn lớn. Cái mụn này rõ ràng khiến Xá Quang vừa nhìn liền kêu ầm lên, “Cái con muỗi này lại dám dĩ hạ phạm thượng mạo phạm vương gia, ta nhất định sẽ bắt nó tử hình ngay tại chỗ, không, là chém đầu cả họ.”
Hoắc Quyết nói: “Chém rồi.”
“Thi thể ở đâu?”
Hoắc Quyết thuận tay chỉ.
Xá Quang đùng đùng nổi giận chạy đi “Ta phải mang nó ra ngũ mã phanh thây!”
Tịch Đình Vân cầm một lọ thuốc đưa cho Hoắc Quyết, “Bôi lên mặt sẽ hết sưng ngay thôi.”
Hoắc Quyết giơ tay nhận lấy, thuận thế nắm lấy tay Tịch Đình Vân.
Tịch Đình Vân hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không rút tay lại, mà mặc cho hắn nắm lấy.
Thời gian như ngưng đọng trong giây phút này.
“Vương gia, may mà hoàn thành được sứ mệnh!” Xá Quang ồn ào chạy trở về.
Tịch Đình Vân đột nhiên cười, “Vương gia yên tâm, thuốc này tuyệt sẽ không hủy mất hoa dung nguyệt mạo của ngài.”
Ngón tay Hoắc Quyết khẽ động, rút lọ thuốc ra khỏi tay y.
Xá Quang không hiểu rõ tình hình, cười nói: “Chính xác, vương gia chính là Nam Cương đệ nhất mỹ nam, biết bao thiếu nữ khuê các xem việc được nhìn thấy vương gia là niềm hạnh phúc lớn lao. Đáng tiếc, trong thiên hạ có thể lọt vào mắt vương gia lại chỉ có một mình Họa Cơ, lại chạy trốn theo Võ Nữ Tử rồi.” Hắn ngừng một lát, kinh sợ phát hiện ra mình đã nói những lời không nên nói, vội vàng quan sát sắc mặt của Hoắc Quyết.
Hoắc Quyết hờ hững nói: “Họa Cơ tuy đẹp, nhưng không phải độc nhất vô nhị.”
Xá Quang cho rằng hắn đã nghĩ thoáng hơn, cười ha ha nói: “Đúng vậy đúng vậy, có Tịch tổng quản ở đây, trong thiên hạ ai dám nói dung mạo của mình là độc nhất vô nhị.” Ý hắn chỉ tất nhiên là thuật dịch dung của Tịch Đình Vân.
Hoắc Quyết lại vì lời nói của hắn mà sắc mặt hòa hoãn, “Đúng vậy.”
Xá Quang vì hắn đồng ý với quan điểm của mình mà càng lấy làm vui mừng.
Tịch Đình Vân thấy hai người bọn họ bắt đầu nói chuyện thì lùi ra vài bước, lại nghe thấy sau lưng có tiếng cười. Y trước nay vẫn rất mẫn cảm với âm thanh, không cần quay đầu cũng biết âm thanh phát ra từ Na Phi Long, không khỏi quay đầu.
Na Phi Long thấy y nhìn về phía mình, lập tức nói: “Không biết thuốc của Tịch đại nhân có còn hay không?”
Tịch Đình Vân cúi đầu nhìn hắn, nói: “Đối với người sắp chết, không thuốc nào cứu được.”
Na Phi Long bị y chặn họng suýt chút nữa ói máu. Dù sao hắn cũng là một người có tiếng tăm, sau khi trải qua biết bao nhiêu sự việc như thế, vừa không cam chịu, lại vừa không cải tà quy chính, một lòng một dạ muốn tìm cách chạy trốn, một tia hy vọng cũng không chịu từ bỏ. Cho nên buồn bực cũng chỉ trong nháy mắt, hắn rất nhanh khôi phục lại tinh thần.
Vừa rồi Tịch Đình Vân và Hoắc Quyết lặng lẽ giằng co không để Xá Quang nhìn thấy, nhưng lại lọt vào mắt hắn. Hắn hành tẩu giang hồ biết bao năm, làm gì có cái lẽ không ngầm nổi sóng, tâm lý tuyệt vọng trước cửa ải Tịch Đình Vân lập tức sống dậy.
“Người sắp chết lời nói cũng ngay thẳng, ta có hai câu muốn tặng cho Tịch đại nhân, không biết ngài có hạ mình lắng nghe một chút hay không?”
Tịch Đình Vân ngẫm nghĩ một lát, ngồi xuống.
Na Phi Long nói: “Nam Cương vương ít con nối dõi, ngài có biết vì sao không?”
Tịch Đình Vân nói: “Tôi không biết gì về y học đâu.”
“Có hai nguyên nhân. Một là trong các đời Nam Cương vương không ít người đã liên hôn với Nam Cương lục bộ, bọn họ dựa vào liên hôn để lôi kéo thế lực lục bộ vừa kiêng nể thế lực lục bộ, sợ sau khi sinh ra con cháu có huyết mạch lục bộ, vương phủ sẽ bị lục bộ thâm nhập lật đổ, cho nên bọn họ vẫn luôn cố ý áp chế số lượng con cháu. Một đời nhiều nhất chỉ có hai người. Ha ha, có điều bọn họ thông minh lục bộ cũng không ngốc, nếu như chỉ có một hai người như vậy thôi còn được, coi như những nữ nhân lục bộ đã gả vào không có phúc khí, thế nhưng bao nhiêu năm như vậy, đời nào cũng như đời nào, chẳng lẽ còn không khiến người ta hiểu ra những nguyên do trong đó hay sao?”
Tịch Đình Vân hỏi: “Vậy thì liên quan gì đến tôi?”
“Chẳng có gì, ta chỉ muốn nói rằng, Hoắc Quyết vương gia tuy rằng tuổi trẻ tài cao, nhưng căn cơ vẫn chưa vững. Đừng thấy hiện giờ ngài ấy không gần nữ sắc, đến tuổi rồi, sợ rằng cũng phải bước theo vết chân của cha ông, củng cố địa vị của vương gia trên đất Nam Cương, sau đó tìm một nữ tử gia đình thanh bạch sinh con đẻ cái, hưởng hạnh phúc như những người bình thường. Hi hi. Người Hoắc gia rất biết cách lấy lòng tình nhân, ngay cả những lời ngọt ngào cũng không cần nói, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, tự khắc có người mang đến tận cửa. Huống chi với dung mạo của Hoắc Quyết, đến lúc đó, nữ nhi lục bộ cho dù biết chắc đó là cái bẫy, chỉ sợ cũng chẳng chùn bước mà nhảy vào.”
Tịch Đình Vân nói: “Tôi vẫn chưa hiểu có liên quan gì đến tôi.”
Na Phi Long cười sâu xa nói: “Chẳng có gì, chỉ sợ Tịch tổng quản có muội muội hay tỷ tỷ nào đó, vướng vào thủ đoạn của vương gia.”
Tịch Đình Vân nói: “Na thủ lĩnh nghĩ nhiều rồi. Tịch mỗ không có phúc khí tốt như Na thủ lĩnh, trong nhà có già có trẻ, phải lo phải nghĩ.”
Sắc mặt Na Phi Long khẽ biến, nhạt nhẽo nói: “Ta chẳng qua không có gì làm, buồn chán, thuận miệng nói vậy thôi, Tịch đại nhân nếu như thấy không lọt tai thì cứ xem như chưa nghe thấy gì.”
“Tiểu tử ngươi lại nói vớ vẩn gì đấy?” Xá Quang giọng nói sang sảng, có thể so với tiếng sấm, người bình thường không kịp đề phòng nghe phải đều sẽ giật mình, huống chi Na Phi Long vốn đã chột dạ? Ngước lên nhìn Tịch Đình Vân, sợ y sẽ vạch trần những lời mình vừa nói.
Tịch Đình Vân dường như thực sự đã quên những lời bọn họ vừa nói, hỏi: “Mấy giờ khởi hành?”
“Ta đến chính là để mời ngài lên ngựa.” Xá Quang vừa nói, vừa không quên ném cho Na Phi Long một cái nhìn cảnh cáo.
Cái nhìn này khiến cho Na Phi Long lĩnh ngộ được một chuyện. Xá Quang bên này xem ra không có cơ hội, nhưng Tịch Đình Vân bên đó, xúi giục khuấy động thêm chút nữa, nói không chừng sẽ có cơ hội.
Mấy ngày tiếp theo, bọn họ đêm trọ trong thành trấn, thành ra không còn dùng đến hai cái lều nữa. Mặt của Hoắc Quyết bôi thuốc mấy ngày, cái mụn quả nhiên đã lặn. Na Phi Long không có thuốc thang hỗ trợ, mụn cứ sưng mấy ngày liền, đến tận khi về đến nhà, vẫn còn chút vết tích mờ nhạt.
Có điều Na Phi Long rõ ràng chẳng hơi đâu quan tâm đến chuyện vặt vãnh đó, trong đầu lúc này hắn chỉ lẩm nhẩm hai chữ — trốn chạy. Đáng tiếc, hắn lẩm nhẩm mãi cũng không có tác dụng gì. Hơn nữa chưa nói đến việc từ sau lần đó, hắn hoàn toàn không tìm thấy cơ hội đơn độc ở chung với Tịch Đình Vân, ngay cả việc quản thúc của thị vệ đối với hắn cũng trở nên nghiêm ngặt hơn, đi vệ sinh cũng có trên bốn người từ bốn phía đông tây nam bắc nhìn hắn chằm chằm, hại hắn nhịn tiểu mất hai ngày, cũng may da mặt hắn dày, đến ngày thứ ba đã thích ứng được.
Đấy là một mặt, còn một mặt khác, là chuyện hắn càng lo lắng và thất vọng hơn.
Kỳ thực hắn đề ra hai yêu cầu đó là vì vững tin người đó sẽ đến cứu hắn. Hắn cho rằng trên tay mình dù sao cũng nắm nhược điểm của người đó, đối phương nhất định sẽ không giương mắt nhìn hắn rơi vào tay Hoắc Quyết. Cho nên hắn kéo dài thời gian để cho đối phương có cơ hội ra tay. Nghĩ cách cứu cũng được, thích sát cũng được, ít nhất cũng có chút tiếng vang, nhưng sự bình lặng trước mắt chỉ cho hắn sự chế nhạo vô hạn.
Chẳng lẽ người đó tự tin đến mức cho dù Hoắc Quyết có biết được tất cả cũng chẳng thành vấn đề?
Nếu đã như vậy, hắn buộc phải thay đổi chiến lược rồi.
/73
|