Sau buổi thẩm vấn, Tín Đắc vào gặp Cầm Dược.
Cô ngồi ở phòng chờ, nhìn qua kính cách ly thấy ông được điệu ra. Người đàn ông khỏe khoắn tuấn tú năm nào giờ bị bệnh tật hành hạ, gầy gò đến độ không còn ra hình người nữa, lùng thùng trong chiếc áo len xám, mặt mũi xanh tái, hai má và cằm tua tủa râu. Một lần nữa họ ở rất gần nhau. Mắt ông không hề thay đổi. Nhìn thẳng vào cô, vẫn ánh nét cười như ngày cũ.
Ông chào, Tín Đắc, em ở Anh ổn chứ? Như thể quên bẵng bọn họ vừa ngồi ở hai phía đối lập trên tòa.
Cô nói, em đỗ đại học rồi. Sinh học phân tử.
Ha ha, vậy là sau này em sẽ biết vì sao mỗi người chúng ta lại cấu tạo một khác. Cấu tạo khác nhau nên số phận mới khác nhau đấy.
Cảm giác thân thuộc ùa về. Ông là người đã trèo cây hái cho cô một bọc dâu tím. Ông dạy cô cách thưởng ngoạn những đám mây. Dưới ánh trăng ông lơ đãng nâng shakuhachi(*) lên thổi. Ông cùng họ đi dự bữa tiệc thịnh soạn của biển hoa ngày xuân. Trong ngôi đình sau cơn mưa, ông cởi bỏ quần áo để phô bày vẻ đẹp hoàn chỉnh. Ông dùng tình cảm và thân thể để thấu hiểu cuộc sống đầy ảo ảnh của cặp mẹ con từ phương xa đến. Ông là người bắt buộc cô phải nhận ra những tan tành và hư vô.
(*) Một loại sáo cổ của Trung Quốc, sau này du nhập vào Nhật Bản, được người Nhật bảo tồn và phát triển đến đỉnh cao cho tới bây giờ. Hình dáng và nguyên liệu làm shakuhachi đã được nhắc đến cuối Chương 3 sách này.
Ông hỏi, em tin những lời tôi khai chứ?
Cô nói, em tin hay không, tất cả cũng có gì khác? Em chỉ muốn biết vì sao ông lại ruồng bỏ mẹ dưới đáy hồ suốt ba năm dài như thế.
Tôi là một người đàn ông tầm thường, Tín Đắc ạ. Tôi hèn yếu lắm. Tôi chỉ muốn tự bảo vệ mình, sống tạm tới đâu hay tới đó thôi.
Ông để mặc cho mẹ chết đi, cô quạnh trong lòng nước. Đây là yêu sao?
Phải. Đây là yêu. Cuối cùng mẹ em đã bức bách tôi phải thừa nhận. Chân tướng cô ấy đòi hỏi chính là thế đấy. Ông bình tĩnh nhìn cô, không né tránh ánh mắt, chắc em đang thấy thất vọng vô cùng, Tín Đắc nhỉ. Tình yêu không cao thượng, cũng chẳng hề lãng mạn. Đến thời khắc nhất định, nó sẽ phơi ra đủ phũ phàng và tàn khốc. Không kĩ xảo, không phép màu, không viễn cảnh, không đường lui. Chỉ có khảo nghiệm và chân tướng. Tình yêu trần tục, tình yêu của người phàm.
Cô ngồi ở phòng chờ, nhìn qua kính cách ly thấy ông được điệu ra. Người đàn ông khỏe khoắn tuấn tú năm nào giờ bị bệnh tật hành hạ, gầy gò đến độ không còn ra hình người nữa, lùng thùng trong chiếc áo len xám, mặt mũi xanh tái, hai má và cằm tua tủa râu. Một lần nữa họ ở rất gần nhau. Mắt ông không hề thay đổi. Nhìn thẳng vào cô, vẫn ánh nét cười như ngày cũ.
Ông chào, Tín Đắc, em ở Anh ổn chứ? Như thể quên bẵng bọn họ vừa ngồi ở hai phía đối lập trên tòa.
Cô nói, em đỗ đại học rồi. Sinh học phân tử.
Ha ha, vậy là sau này em sẽ biết vì sao mỗi người chúng ta lại cấu tạo một khác. Cấu tạo khác nhau nên số phận mới khác nhau đấy.
Cảm giác thân thuộc ùa về. Ông là người đã trèo cây hái cho cô một bọc dâu tím. Ông dạy cô cách thưởng ngoạn những đám mây. Dưới ánh trăng ông lơ đãng nâng shakuhachi(*) lên thổi. Ông cùng họ đi dự bữa tiệc thịnh soạn của biển hoa ngày xuân. Trong ngôi đình sau cơn mưa, ông cởi bỏ quần áo để phô bày vẻ đẹp hoàn chỉnh. Ông dùng tình cảm và thân thể để thấu hiểu cuộc sống đầy ảo ảnh của cặp mẹ con từ phương xa đến. Ông là người bắt buộc cô phải nhận ra những tan tành và hư vô.
(*) Một loại sáo cổ của Trung Quốc, sau này du nhập vào Nhật Bản, được người Nhật bảo tồn và phát triển đến đỉnh cao cho tới bây giờ. Hình dáng và nguyên liệu làm shakuhachi đã được nhắc đến cuối Chương 3 sách này.
Ông hỏi, em tin những lời tôi khai chứ?
Cô nói, em tin hay không, tất cả cũng có gì khác? Em chỉ muốn biết vì sao ông lại ruồng bỏ mẹ dưới đáy hồ suốt ba năm dài như thế.
Tôi là một người đàn ông tầm thường, Tín Đắc ạ. Tôi hèn yếu lắm. Tôi chỉ muốn tự bảo vệ mình, sống tạm tới đâu hay tới đó thôi.
Ông để mặc cho mẹ chết đi, cô quạnh trong lòng nước. Đây là yêu sao?
Phải. Đây là yêu. Cuối cùng mẹ em đã bức bách tôi phải thừa nhận. Chân tướng cô ấy đòi hỏi chính là thế đấy. Ông bình tĩnh nhìn cô, không né tránh ánh mắt, chắc em đang thấy thất vọng vô cùng, Tín Đắc nhỉ. Tình yêu không cao thượng, cũng chẳng hề lãng mạn. Đến thời khắc nhất định, nó sẽ phơi ra đủ phũ phàng và tàn khốc. Không kĩ xảo, không phép màu, không viễn cảnh, không đường lui. Chỉ có khảo nghiệm và chân tướng. Tình yêu trần tục, tình yêu của người phàm.
/107
|