Đây rốt cuộc là một mùa xuân như thế nào vậy?
Nguyễn Nhược Nam dùng hai tay tự ôm chặt lấy mình, hai mắt mở lớn, nghe tiếng sấm ầm ầm không ngừng vang lên trong mưa, giống như cũng đánh vào trong lòng nàng, khiến cho hai vai nàng run rẩy không thôi.
Thường nói mùa xuân là mùa vạn vật sinh sôi, làm cho người ta hy vọng, làm cho người ta có thêm sức mạnh, vì sao nàng lại không có cảm giác này? Giờ đã là lúc kết thúc mùa xuân, hoa cũng nên nở, cây cối cũng nên đâm chồi nẩy lộc chuẩn bị cho mùa thu hoạch tiếp theo, sắp tới sẽ là mùa hạ nóng như lửa.
Có thật là mùa hạ không? Mùa hạ sao lại có thể lạnh thấu xương như vậy, giống như đứng ở nơi gió rét căm căm không ngừng thổi vậy?
Nàng cứ đứng lặng trong căn phòng được bóng tối bao phủ như vậy, nghiêng mặt giống như đang chờ điều gì đó, cũng giống như muốn giãy giụa tránh thoát khỏi thứ gì đó, thời gian lâu hơn, đêm càng sâu hơn, mưa càng lúc càng lớn hơn, nàng bỗng chốc ngẩng mặt, đẩy cánh cửa ra, bước thẳng ra khỏi phòng, những hạt mưa lớn lập tức đập xuống mặt nàng, thân thể nàng, cái lạnh đột nhiên ùa tới làm cho nàng thấy lạnh run lên cầm cập.
Trái tim nàng thình thịch đập vang, nàng có một loại dự cảm đáng sợ, dường như đằng sau có một con quỷ đang đứng, đang dùng đôi mắt đỏ như máu nhìn nàng chằm chằm.
Nàng sợ hãi tựa vào cánh cửa nhẹ nhàng thở dốc, muốn chạy trốn ra khỏi tòa cung điện giống như mộ phần này, chỉ là đêm đen mưa mịt mù, nàng có khả năng đi tới được đâu?
Thái giám và cung nữ trong cung đều đã ngủ rồi, ngoại trừ tiếng mưa rơi chỉ có tiếng tim đập của nàng. Mái tóc đen dài đã ướt sũng, xiêm y bằng lụa cũng ướt, dán chặt lên làn da trắng như tuyết của nàng, nàng đưa tay vuốt nước trên tóc xuống, chạm tới vệt nước trên mặt, mưa sẽ không nóng như thế, hóa ra là nước mắt của nàng.
Là họa luôn tránh không khỏi, chạy không thoát, chỉ có đối mặt.
Nguyễn Nhược Nam gắng trấn tĩnh lại suy nghĩ đang cuồn cuộn xoay chuyển, nàng thở sâu một hơi để mình bình tĩnh lại, cố gắng xoay người, nhẹ nhàng trở lại phòng ngủ, sau đó nàng đóng chặt cửa lại.
Trong bóng tối, ở đầu giường đã có một bóng đen.
Hắn quả thực đã đến đây!
Thân thể Nguyễn Nhược Nam loạng choạng, hôm nay trên mắt nàng không bị che bởi tấm khăn lụa, hắn cũng không mặc trang phục lúc ban ngày, gương mặt cũng mang một diện mạo khác, nhưng nàng cũng chỉ cần liếc mắt là đã nhận ra hắn đến.
Bốn ánh mắt xuyên qua bóng tối chạm nhau, trong giây lát, tiếng mưa lớn ngoài phòng dường như cũng bị ngăn cách sự yên lặng này. Vì sợ hãi, trái tim nàng càng đập loạn không kềm chế được.
“Ái phi lại đây nào, để cho trẫm ôm một cái.” Một tiếng cười khẽ khàn khàn, Lưu Huyên Nghệ đứng lên đi tới hướng nàng.
“Không được tới gần, ngươi mà lại gần một bước, ta sẽ thét lên, cấm vệ quân tuần tra ở ngay bên ngoài.” Nguyễn Nhược Nam khẽ nói, không dám dùng âm lượng quá lớn, sợ rằng cung nữ ngủ ở phòng ngay bên cạnh sẽ nghe thấy.
Ánh mắt Lưu Huyên Nghệ tối sầm, khóe môi lại hiện lên một nụ cười đắc ý, cũng không hề dừng bước, “Thét lên đi, có thể thét lớn bao nhiêu thì thét lớn bấy nhiêu, trẫm đây cũng chẳng để ý, vừa hay để cho đám thái giám, cung nữ kia thấy được chúng ta có bao nhiêu ân ái.”
Nguyễn Nhược Nam gắng sức áp chế hoảng sợ, lui thẳng tới góc tường, nàng vừa bất lực vừa hoảng sợ khóc lên, “Ngươi…rốt cuộc muốn như thế nào, ta…ta cũng đã bị ngươi làm nhục rồi, ngươi buông tha cho ta, có được không?”
Lưu Huyên Nghệ duỗi cánh tay dài ra, một tay kéo thân thể đang lạnh run của nàng ôm vào trong ngực, rồi ôm nàng tới hướng giường, “Buông tha? Trẫm làm sao buông nàng ra được, nàng xinh đẹp động lòng người như vậy, trẫm yêu thương còn không đủ đấy.” Hắn cúi người xuống, gấp gáp hôn xuống cổ nàng, mặt nàng.
“Ái phi, biết không? Trẫm vừa thấy là tài nữ, mỹ nữ, thì đã tâm động ý động, thầm muốn phải yêu thương, yêu thương các nàng. Ban ngày nàng sợ tới mức thật đáng thương, trẫm nhìn thấy trái tim đã mềm như nước, nếu không phải lúc ấy nhiều người, khi đó trẫm đã muốn cởi sạch quần áo của nàng, yêu nàng, ôm nàng trong lồng ngực trẫm, để nàng thấy không hề sợ hãi. Nào, nào, khóc cái gì chứ, trẫm không phải tốt hơn so với tên hoàng đế giả kia sao? Hắn đều chỉ ở trong Ngự thư phòng nào viết nào phê, làm sao nhớ tới nàng cô đơn nhìn ánh nến trong thâm cung này, chỉ có trẫm nhớ tới nàng, yêu thương nàng, không buông nàng ra được, trong đêm mưa lớn thế này, muốn ôm nàng, làm nàng ấm áp…”
Nguyễn Nhược Nam tóc tai lộn xộn, quần áo được cởi ra một nửa, nàng tuyệt vọng buông xuôi, không còn giãy giụa nữa, trơ mắt nhìn hắn xâm chiếm từng tấc da thịt trên người nàng, nước mắt rơi như mưa, “Ngươi đóng giả Kì đại nhân, rồi lại giả trang thành hoàng thượng. Ta liều cái mạng này thét lên, ngươi sẽ…chết không có chỗ chôn.”
Lưu Huyên Nghệ mím môi lại, hơi dùng một chút lực, dễ dàng chế ngự nàng dưới thân hắn, trong tiếng kêu nghẹn ngào thống khổ của nàng, hắn trượt vào trong thân thể nàng, ánh mắt hắn lúc này trở nên sắc bén như dao, “Trẫm không ngăn cản nàng, hét lên đi!” Hắn cúi xuống bên tai nàng, “Nguyễn tri huyện của huyện Xương Bình nhất định sẽ rất vui mừng vì hành vi lớn mật như vậy của con gái lão, đám thúc thúc, bá bá, cô, dì của nàng cũng sẽ vì nàng mà được vui vẻ lên trời.”
“Rốt cuộc là ngươi là người hay quỷ?” Nguyễn Nhược Nam run rẩy dữ dội, trong lòng sụp đổ, không thể hít thở. Giờ khắc này, nàng thật hâm mộ Cổ Lệ đã chết, yên tĩnh nằm ở chỗ đó, không thấy đau, cũng không thấy khổ, không giống nàng sống không bằng chết, sống tủi nhục thế này.
“Ái phi, trẫm là hoàng thượng của nàng mà! Kỳ thật là, ái phi vẫn yêu trẫm, nếu nàng muốn hét, hôm nay ở phòng giảng kinh nên hét lên, ở đó rất nhiều người, muốn giết trẫm dễ như trở bàn tay, thế nhưng ái phi không làm, trẫm sao có thể không cảm động được? Vì thế, trẫm mạo hiểm đêm mưa, mạo hiểm nguy hiểm tới đây gặp ái phi. Không được sợ hãi, được rồi, lau nước mắt đi, hưởng thụ âu yếm của trẫm cho tốt nào.”
Trước mắt tối sầm, trên môi cũng nóng lên, Lưu Huyên Nghệ nghiêng mặt hôn nàng, tăng tốc độ chuyển động của cơ thể. Nguyễn Nhược Nam yên lặng nhắm mắt lại, để mặc cho nước mắt mình từng chuỗi rơi xuống giường, nàng giống như một con cá chết yên lặng nằm đó, không hề nhúc nhích. Trong đầu nàng hiện ra khuôn mặt anh tuấn của Lưu Huyên Thần, nàng đột nhiên không hề oán hận gã đàn ông đeo lớp mặt nạ ở trước mắt này, nàng hận Lưu Huyên Thần, rất hận, rất hận!
Ngoài cửa sổ lại có một tia chớp xẹt qua, sau đó bầu trời đen kịt bị xé toạc, ai oán bao phủ cả căn phòng, bao phủ hai hình bóng đang ở trên giường.
Tảng sáng trời ngừng mưa, trời vẫn còn rất ẩm ướt, sương mù rất dày, ngay cả thở cũng có cảm giác hơi nước thấm nhập vào lá phổi, tựa như nước mắt của ông trời rơi xuống.
Hai thái giám Phủ Nội Vụ gõ mõ điểm canh thổi tắt đèn lồng trong tay, cởi áo tơi* ra, mệt mỏi dụi dụi mắt, chuẩn bị quay về phòng nghỉ ngơi, trực đêm trong cung thật là vất vả, ban đêm phải chạy khắp các góc trong cung.
*Từ cổ, chỉ áo mưa.
“Mau nhìn…” Một thái giám mở lớn đôi mắt đang buồn ngủ díp lại của mình, đột nhiên thở gấp đẩy đồng nghiệp bên cạnh ra. Đồng nghiệp ngẩng đầu, chỉ thấy một bóng người khoác áo tơi nhẹ nhàng nhảy ra từ điện của Nguyễn Thục nghi, cong người chạy tới hướng vườn ở sau điện.
“Á!” Hai người liếc nhau, sợ tới mức mặt trắng bệch, cách một lớp sương mù, không nhìn thấy rõ hình dáng người kia, hai người cuống quít đuổi tới sau điện, trên mặt đất đầy bùn ẩm ướt, chỉ có một hàng những dấu chân thật to hướng tới phía xa.
“Là đàn ông!” Một thái giám kinh hoàng hô lên, chỉ vào dấu chân cực to. Phụ nữ đều có gót sen ba tấc, không ai có một bàn chân lớn như vậy.
“Nguyễn Thục nghi lén gian díu với người khác?” Thái giám còn lại xoay người lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc. Lời vừa nói xong, tay không khỏi gõ lên một tiếng trống, là tiếng trống triệu tập khi thấy có chuyện ngoài ý muốn.
Chỉ chốc lát, cấm vệ quân đã chạy tới.
Đại tổng quản Phủ Nội Vụ cũng chạy tới, chuyện này liên quan tới thể diện của hoàng thượng, đại tổng quản vừa sai người nhanh chóng đi thông báo cho hoàng thượng, vừa không cho phép người nào phao tin, may là trời còn chưa sáng, người trong rất nhiều tẩm cung còn chưa thức giấc.
Mấy thái giám và cung nữ trong tẩm cung của Nguyễn Nhược Nam đều bị gọi ra, nhận câu hỏi. Khi Lưu Huyên Thần tới nơi, Nguyễn Nhược Nam đang lẳng lặng ngồi bên cửa sổ, gương mặt tái nhợt gắng gượng cười một nụ cười xinh đẹp, nhưng không ngờ rằng lại mang theo kinh hoàng.
Ngoài cửa sổ, bầu trời xuống thấp, mây xám lớp lớp, trôi tới dày đặc ở phía chân trời.
“Ái phi, nàng không muốn giải thích sao?” Lưu Huyên Thần nheo mắt lại, cúi xuống nhìn một chuỗi dấu chân ở bên ngoài. Cấm vệ quân nói dấu chân này đột nhiên biến mất ở khu rừng sau hậu cung, không, không gọi là biến mất, mà là do dấu chân của mấy thái giám sáng sớm ra ngoài bẻ mai giẫm lên, không phân biệt được.
Tối hôm qua phê duyệt tấu chương xong đã đến canh ba, vừa mới chợp mắt đã bị La công công đánh thức, nói trong phòng Nguyễn Thục nghi có một người đàn ông chạy ra, hắn cũng không thấy phẫn uất, từ giường ngồi dậy, bình tĩnh mặc quần áo, cùng La công công đi tới hậu cung.
Người đàn ông bình thường biết được thê thiếp của mình gian díu với người khác, sẽ như thế nào? Cầm đao giết nàng hay là bỏ nàng vào lồng heo thả trôi sông, hay là trói vào cây thị chúng?
Hắn không hề có ý nghĩ nào như vậy, trong đầu hắn chỉ thoáng qua mấy cái ý nghĩ đáng sợ kia, tâm trạng không hề tức giận, nhưng lại rất nặng nề.
“Hoàng thượng, người muốn thần thiếp giải thích thế nào đây? Không người nào dám coi thường hoàng uy của người, hoàng cung này canh phòng nghiêm ngặt, một con chim cũng không dám tự ý bay vào, những người khác có thể vào được hay sao?”
Đôi môi đẹp của Nguyễn Nhược Nam gợi lên một nụ cười châm chọc, giọng nói không hề có giễu cợt, mà là nén giận.
Lại nói tiếp, người đàn ông này là chồng của nàng, là vua của nàng, dưới sự bảo vệ của hắn, có người xâm phạm nàng, đây không phải là sai lầm của hắn sao?
Hắn có tư cách gì để đến chất vấn nàng?
Một người đàn ông không thể bảo vệ người phụ nữ của mình, hoàn toàn không đáng để nàng tôn trọng và yêu say đắm. Ánh mắt Lưu Huyên Thần tối sầm lại, đây là dấu hiệu cho thấy hắn đang tức giận, “Ý của ái phi là tối hôm qua không có ai tới?”
Nguyễn Nhược Nam buồn bã đứng lên, “Có ai tới sao? Thần thiếp ở trong cung này, có thái giám, cung nữ hầu hạ, người nhà ở xa tận Xương Bình, Đông Dương không có người thân, bằng hữu, ai sẽ đến cung của thần thiếp? Hơn nữa không có ý chỉ của hoàng thượng, người ngoài có thể vào gặp thần thiếp sao?”
Đại tổng quản Phủ Nội Vụ đứng bên nóng nảy, “Vậy…vậy dấu chân ngoài cửa sổ kia là sao?”
“Hỏi ông trời đi, bản cung cũng muốn biết.” Ánh mắt ai oán của Nguyễn Nhược Nam và ánh mắt nghiên cứu của Lưu Huyên Thần giằng co nhau.
“Nương nương nói như vậy, tức là người khác vu oan cho người sao?” Đại thái giám nôn nóng, xoay người, cúi người trước Lưu Huyên Thần, “Hoàng thượng, nếu Nguyễn Thục nghi không nói, lão nô sẽ có biện pháp.”
Lưu Huyên Thần nhướn mày, “Nói!”
“Để lão nô nghiệm thân cho Nguyễn Thục nghi, để xem tối qua Thục nghi có ân ái với người nào không, có thể tìm ra được chân tướng của chuyện đã xảy ra.”
Thân thể Nguyễn Nhược Nam như chiếc lá rụng, kịch liệt run rẩy trong gió, đồng tử trong đôi mắt đẹp co rút lại, khuôn mặt trắng bệch như tuyết.
Lưu Huyên Thần chắp tay, đi vài vòng trong phòng, trong đôi mắt sáng toát ra một tia sát khí, “Trẫm sẽ không lạm sát người vô tội, nhưng sẽ không bỏ qua cho người lừa gạt trẫm. Hoàng cung này của trẫm, được canh phòng nghiêm ngặt, nhưng chim ở bên ngoài muốn vào đây sống, không phải lúc nào trẫm cũng đề phòng được. Trẫm rất hiếu kỳ, trong cung này nhiều cành như vậy, chim chóc sao lại chỉ độc yêu mến có một cành ngoài cửa sổ của Nguyễn Thục nghi?”
Đại thái giám vừa nghe lời này của hoàng thượng, nắm chắc phần nào, vén ống tay áo, liếc ánh mắt lạnh lùng nhìn Nguyễn Nhược Nam, “Nguyễn Thục nghi, không cần lo lắng, lão nô nghiệm thân xong, là có thể chứng minh trong sạch của nương nương.”
Nguyễn Nhược Nam mặt xám như tro, ngã ngồi xuống ghế.
“Việc này rất quan trọng, công công là người chưa quen việc, vẫn nên để người của Thái y viện làm đi! La công công, mau đi truyền Vân Thái y tiến cung.” Lưu Huyên Thần bỗng nhiên chậm rãi nói.
Nguyễn Nhược Nam dùng hai tay tự ôm chặt lấy mình, hai mắt mở lớn, nghe tiếng sấm ầm ầm không ngừng vang lên trong mưa, giống như cũng đánh vào trong lòng nàng, khiến cho hai vai nàng run rẩy không thôi.
Thường nói mùa xuân là mùa vạn vật sinh sôi, làm cho người ta hy vọng, làm cho người ta có thêm sức mạnh, vì sao nàng lại không có cảm giác này? Giờ đã là lúc kết thúc mùa xuân, hoa cũng nên nở, cây cối cũng nên đâm chồi nẩy lộc chuẩn bị cho mùa thu hoạch tiếp theo, sắp tới sẽ là mùa hạ nóng như lửa.
Có thật là mùa hạ không? Mùa hạ sao lại có thể lạnh thấu xương như vậy, giống như đứng ở nơi gió rét căm căm không ngừng thổi vậy?
Nàng cứ đứng lặng trong căn phòng được bóng tối bao phủ như vậy, nghiêng mặt giống như đang chờ điều gì đó, cũng giống như muốn giãy giụa tránh thoát khỏi thứ gì đó, thời gian lâu hơn, đêm càng sâu hơn, mưa càng lúc càng lớn hơn, nàng bỗng chốc ngẩng mặt, đẩy cánh cửa ra, bước thẳng ra khỏi phòng, những hạt mưa lớn lập tức đập xuống mặt nàng, thân thể nàng, cái lạnh đột nhiên ùa tới làm cho nàng thấy lạnh run lên cầm cập.
Trái tim nàng thình thịch đập vang, nàng có một loại dự cảm đáng sợ, dường như đằng sau có một con quỷ đang đứng, đang dùng đôi mắt đỏ như máu nhìn nàng chằm chằm.
Nàng sợ hãi tựa vào cánh cửa nhẹ nhàng thở dốc, muốn chạy trốn ra khỏi tòa cung điện giống như mộ phần này, chỉ là đêm đen mưa mịt mù, nàng có khả năng đi tới được đâu?
Thái giám và cung nữ trong cung đều đã ngủ rồi, ngoại trừ tiếng mưa rơi chỉ có tiếng tim đập của nàng. Mái tóc đen dài đã ướt sũng, xiêm y bằng lụa cũng ướt, dán chặt lên làn da trắng như tuyết của nàng, nàng đưa tay vuốt nước trên tóc xuống, chạm tới vệt nước trên mặt, mưa sẽ không nóng như thế, hóa ra là nước mắt của nàng.
Là họa luôn tránh không khỏi, chạy không thoát, chỉ có đối mặt.
Nguyễn Nhược Nam gắng trấn tĩnh lại suy nghĩ đang cuồn cuộn xoay chuyển, nàng thở sâu một hơi để mình bình tĩnh lại, cố gắng xoay người, nhẹ nhàng trở lại phòng ngủ, sau đó nàng đóng chặt cửa lại.
Trong bóng tối, ở đầu giường đã có một bóng đen.
Hắn quả thực đã đến đây!
Thân thể Nguyễn Nhược Nam loạng choạng, hôm nay trên mắt nàng không bị che bởi tấm khăn lụa, hắn cũng không mặc trang phục lúc ban ngày, gương mặt cũng mang một diện mạo khác, nhưng nàng cũng chỉ cần liếc mắt là đã nhận ra hắn đến.
Bốn ánh mắt xuyên qua bóng tối chạm nhau, trong giây lát, tiếng mưa lớn ngoài phòng dường như cũng bị ngăn cách sự yên lặng này. Vì sợ hãi, trái tim nàng càng đập loạn không kềm chế được.
“Ái phi lại đây nào, để cho trẫm ôm một cái.” Một tiếng cười khẽ khàn khàn, Lưu Huyên Nghệ đứng lên đi tới hướng nàng.
“Không được tới gần, ngươi mà lại gần một bước, ta sẽ thét lên, cấm vệ quân tuần tra ở ngay bên ngoài.” Nguyễn Nhược Nam khẽ nói, không dám dùng âm lượng quá lớn, sợ rằng cung nữ ngủ ở phòng ngay bên cạnh sẽ nghe thấy.
Ánh mắt Lưu Huyên Nghệ tối sầm, khóe môi lại hiện lên một nụ cười đắc ý, cũng không hề dừng bước, “Thét lên đi, có thể thét lớn bao nhiêu thì thét lớn bấy nhiêu, trẫm đây cũng chẳng để ý, vừa hay để cho đám thái giám, cung nữ kia thấy được chúng ta có bao nhiêu ân ái.”
Nguyễn Nhược Nam gắng sức áp chế hoảng sợ, lui thẳng tới góc tường, nàng vừa bất lực vừa hoảng sợ khóc lên, “Ngươi…rốt cuộc muốn như thế nào, ta…ta cũng đã bị ngươi làm nhục rồi, ngươi buông tha cho ta, có được không?”
Lưu Huyên Nghệ duỗi cánh tay dài ra, một tay kéo thân thể đang lạnh run của nàng ôm vào trong ngực, rồi ôm nàng tới hướng giường, “Buông tha? Trẫm làm sao buông nàng ra được, nàng xinh đẹp động lòng người như vậy, trẫm yêu thương còn không đủ đấy.” Hắn cúi người xuống, gấp gáp hôn xuống cổ nàng, mặt nàng.
“Ái phi, biết không? Trẫm vừa thấy là tài nữ, mỹ nữ, thì đã tâm động ý động, thầm muốn phải yêu thương, yêu thương các nàng. Ban ngày nàng sợ tới mức thật đáng thương, trẫm nhìn thấy trái tim đã mềm như nước, nếu không phải lúc ấy nhiều người, khi đó trẫm đã muốn cởi sạch quần áo của nàng, yêu nàng, ôm nàng trong lồng ngực trẫm, để nàng thấy không hề sợ hãi. Nào, nào, khóc cái gì chứ, trẫm không phải tốt hơn so với tên hoàng đế giả kia sao? Hắn đều chỉ ở trong Ngự thư phòng nào viết nào phê, làm sao nhớ tới nàng cô đơn nhìn ánh nến trong thâm cung này, chỉ có trẫm nhớ tới nàng, yêu thương nàng, không buông nàng ra được, trong đêm mưa lớn thế này, muốn ôm nàng, làm nàng ấm áp…”
Nguyễn Nhược Nam tóc tai lộn xộn, quần áo được cởi ra một nửa, nàng tuyệt vọng buông xuôi, không còn giãy giụa nữa, trơ mắt nhìn hắn xâm chiếm từng tấc da thịt trên người nàng, nước mắt rơi như mưa, “Ngươi đóng giả Kì đại nhân, rồi lại giả trang thành hoàng thượng. Ta liều cái mạng này thét lên, ngươi sẽ…chết không có chỗ chôn.”
Lưu Huyên Nghệ mím môi lại, hơi dùng một chút lực, dễ dàng chế ngự nàng dưới thân hắn, trong tiếng kêu nghẹn ngào thống khổ của nàng, hắn trượt vào trong thân thể nàng, ánh mắt hắn lúc này trở nên sắc bén như dao, “Trẫm không ngăn cản nàng, hét lên đi!” Hắn cúi xuống bên tai nàng, “Nguyễn tri huyện của huyện Xương Bình nhất định sẽ rất vui mừng vì hành vi lớn mật như vậy của con gái lão, đám thúc thúc, bá bá, cô, dì của nàng cũng sẽ vì nàng mà được vui vẻ lên trời.”
“Rốt cuộc là ngươi là người hay quỷ?” Nguyễn Nhược Nam run rẩy dữ dội, trong lòng sụp đổ, không thể hít thở. Giờ khắc này, nàng thật hâm mộ Cổ Lệ đã chết, yên tĩnh nằm ở chỗ đó, không thấy đau, cũng không thấy khổ, không giống nàng sống không bằng chết, sống tủi nhục thế này.
“Ái phi, trẫm là hoàng thượng của nàng mà! Kỳ thật là, ái phi vẫn yêu trẫm, nếu nàng muốn hét, hôm nay ở phòng giảng kinh nên hét lên, ở đó rất nhiều người, muốn giết trẫm dễ như trở bàn tay, thế nhưng ái phi không làm, trẫm sao có thể không cảm động được? Vì thế, trẫm mạo hiểm đêm mưa, mạo hiểm nguy hiểm tới đây gặp ái phi. Không được sợ hãi, được rồi, lau nước mắt đi, hưởng thụ âu yếm của trẫm cho tốt nào.”
Trước mắt tối sầm, trên môi cũng nóng lên, Lưu Huyên Nghệ nghiêng mặt hôn nàng, tăng tốc độ chuyển động của cơ thể. Nguyễn Nhược Nam yên lặng nhắm mắt lại, để mặc cho nước mắt mình từng chuỗi rơi xuống giường, nàng giống như một con cá chết yên lặng nằm đó, không hề nhúc nhích. Trong đầu nàng hiện ra khuôn mặt anh tuấn của Lưu Huyên Thần, nàng đột nhiên không hề oán hận gã đàn ông đeo lớp mặt nạ ở trước mắt này, nàng hận Lưu Huyên Thần, rất hận, rất hận!
Ngoài cửa sổ lại có một tia chớp xẹt qua, sau đó bầu trời đen kịt bị xé toạc, ai oán bao phủ cả căn phòng, bao phủ hai hình bóng đang ở trên giường.
Tảng sáng trời ngừng mưa, trời vẫn còn rất ẩm ướt, sương mù rất dày, ngay cả thở cũng có cảm giác hơi nước thấm nhập vào lá phổi, tựa như nước mắt của ông trời rơi xuống.
Hai thái giám Phủ Nội Vụ gõ mõ điểm canh thổi tắt đèn lồng trong tay, cởi áo tơi* ra, mệt mỏi dụi dụi mắt, chuẩn bị quay về phòng nghỉ ngơi, trực đêm trong cung thật là vất vả, ban đêm phải chạy khắp các góc trong cung.
*Từ cổ, chỉ áo mưa.
“Mau nhìn…” Một thái giám mở lớn đôi mắt đang buồn ngủ díp lại của mình, đột nhiên thở gấp đẩy đồng nghiệp bên cạnh ra. Đồng nghiệp ngẩng đầu, chỉ thấy một bóng người khoác áo tơi nhẹ nhàng nhảy ra từ điện của Nguyễn Thục nghi, cong người chạy tới hướng vườn ở sau điện.
“Á!” Hai người liếc nhau, sợ tới mức mặt trắng bệch, cách một lớp sương mù, không nhìn thấy rõ hình dáng người kia, hai người cuống quít đuổi tới sau điện, trên mặt đất đầy bùn ẩm ướt, chỉ có một hàng những dấu chân thật to hướng tới phía xa.
“Là đàn ông!” Một thái giám kinh hoàng hô lên, chỉ vào dấu chân cực to. Phụ nữ đều có gót sen ba tấc, không ai có một bàn chân lớn như vậy.
“Nguyễn Thục nghi lén gian díu với người khác?” Thái giám còn lại xoay người lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc. Lời vừa nói xong, tay không khỏi gõ lên một tiếng trống, là tiếng trống triệu tập khi thấy có chuyện ngoài ý muốn.
Chỉ chốc lát, cấm vệ quân đã chạy tới.
Đại tổng quản Phủ Nội Vụ cũng chạy tới, chuyện này liên quan tới thể diện của hoàng thượng, đại tổng quản vừa sai người nhanh chóng đi thông báo cho hoàng thượng, vừa không cho phép người nào phao tin, may là trời còn chưa sáng, người trong rất nhiều tẩm cung còn chưa thức giấc.
Mấy thái giám và cung nữ trong tẩm cung của Nguyễn Nhược Nam đều bị gọi ra, nhận câu hỏi. Khi Lưu Huyên Thần tới nơi, Nguyễn Nhược Nam đang lẳng lặng ngồi bên cửa sổ, gương mặt tái nhợt gắng gượng cười một nụ cười xinh đẹp, nhưng không ngờ rằng lại mang theo kinh hoàng.
Ngoài cửa sổ, bầu trời xuống thấp, mây xám lớp lớp, trôi tới dày đặc ở phía chân trời.
“Ái phi, nàng không muốn giải thích sao?” Lưu Huyên Thần nheo mắt lại, cúi xuống nhìn một chuỗi dấu chân ở bên ngoài. Cấm vệ quân nói dấu chân này đột nhiên biến mất ở khu rừng sau hậu cung, không, không gọi là biến mất, mà là do dấu chân của mấy thái giám sáng sớm ra ngoài bẻ mai giẫm lên, không phân biệt được.
Tối hôm qua phê duyệt tấu chương xong đã đến canh ba, vừa mới chợp mắt đã bị La công công đánh thức, nói trong phòng Nguyễn Thục nghi có một người đàn ông chạy ra, hắn cũng không thấy phẫn uất, từ giường ngồi dậy, bình tĩnh mặc quần áo, cùng La công công đi tới hậu cung.
Người đàn ông bình thường biết được thê thiếp của mình gian díu với người khác, sẽ như thế nào? Cầm đao giết nàng hay là bỏ nàng vào lồng heo thả trôi sông, hay là trói vào cây thị chúng?
Hắn không hề có ý nghĩ nào như vậy, trong đầu hắn chỉ thoáng qua mấy cái ý nghĩ đáng sợ kia, tâm trạng không hề tức giận, nhưng lại rất nặng nề.
“Hoàng thượng, người muốn thần thiếp giải thích thế nào đây? Không người nào dám coi thường hoàng uy của người, hoàng cung này canh phòng nghiêm ngặt, một con chim cũng không dám tự ý bay vào, những người khác có thể vào được hay sao?”
Đôi môi đẹp của Nguyễn Nhược Nam gợi lên một nụ cười châm chọc, giọng nói không hề có giễu cợt, mà là nén giận.
Lại nói tiếp, người đàn ông này là chồng của nàng, là vua của nàng, dưới sự bảo vệ của hắn, có người xâm phạm nàng, đây không phải là sai lầm của hắn sao?
Hắn có tư cách gì để đến chất vấn nàng?
Một người đàn ông không thể bảo vệ người phụ nữ của mình, hoàn toàn không đáng để nàng tôn trọng và yêu say đắm. Ánh mắt Lưu Huyên Thần tối sầm lại, đây là dấu hiệu cho thấy hắn đang tức giận, “Ý của ái phi là tối hôm qua không có ai tới?”
Nguyễn Nhược Nam buồn bã đứng lên, “Có ai tới sao? Thần thiếp ở trong cung này, có thái giám, cung nữ hầu hạ, người nhà ở xa tận Xương Bình, Đông Dương không có người thân, bằng hữu, ai sẽ đến cung của thần thiếp? Hơn nữa không có ý chỉ của hoàng thượng, người ngoài có thể vào gặp thần thiếp sao?”
Đại tổng quản Phủ Nội Vụ đứng bên nóng nảy, “Vậy…vậy dấu chân ngoài cửa sổ kia là sao?”
“Hỏi ông trời đi, bản cung cũng muốn biết.” Ánh mắt ai oán của Nguyễn Nhược Nam và ánh mắt nghiên cứu của Lưu Huyên Thần giằng co nhau.
“Nương nương nói như vậy, tức là người khác vu oan cho người sao?” Đại thái giám nôn nóng, xoay người, cúi người trước Lưu Huyên Thần, “Hoàng thượng, nếu Nguyễn Thục nghi không nói, lão nô sẽ có biện pháp.”
Lưu Huyên Thần nhướn mày, “Nói!”
“Để lão nô nghiệm thân cho Nguyễn Thục nghi, để xem tối qua Thục nghi có ân ái với người nào không, có thể tìm ra được chân tướng của chuyện đã xảy ra.”
Thân thể Nguyễn Nhược Nam như chiếc lá rụng, kịch liệt run rẩy trong gió, đồng tử trong đôi mắt đẹp co rút lại, khuôn mặt trắng bệch như tuyết.
Lưu Huyên Thần chắp tay, đi vài vòng trong phòng, trong đôi mắt sáng toát ra một tia sát khí, “Trẫm sẽ không lạm sát người vô tội, nhưng sẽ không bỏ qua cho người lừa gạt trẫm. Hoàng cung này của trẫm, được canh phòng nghiêm ngặt, nhưng chim ở bên ngoài muốn vào đây sống, không phải lúc nào trẫm cũng đề phòng được. Trẫm rất hiếu kỳ, trong cung này nhiều cành như vậy, chim chóc sao lại chỉ độc yêu mến có một cành ngoài cửa sổ của Nguyễn Thục nghi?”
Đại thái giám vừa nghe lời này của hoàng thượng, nắm chắc phần nào, vén ống tay áo, liếc ánh mắt lạnh lùng nhìn Nguyễn Nhược Nam, “Nguyễn Thục nghi, không cần lo lắng, lão nô nghiệm thân xong, là có thể chứng minh trong sạch của nương nương.”
Nguyễn Nhược Nam mặt xám như tro, ngã ngồi xuống ghế.
“Việc này rất quan trọng, công công là người chưa quen việc, vẫn nên để người của Thái y viện làm đi! La công công, mau đi truyền Vân Thái y tiến cung.” Lưu Huyên Thần bỗng nhiên chậm rãi nói.
/179
|