Hoàng cung Đông Dương.
Mặt trời đã lên tới giữa trời, ánh nắng chói chang thiêu đốt mặt đất, La công công tay cầm phất trần, vừa chạy vừa lau mồ hôi, miệng thì lẩm bẩm oán hận cái thời tiết quái quỷ này, thật sự là quá nóng.
“Đi, xem là La công công đã trở lại chưa?” Lúc này còn chưa tới cửa Ngự thư phòng, đã nghe thấy hoàng thượng hỏi, La công công vội hắng giọng, “Hoàng thượng, lão nô đã trở lại.”
Lưu Huyên Thần hạ bút son trong tay xuống, ngẩng đầu, “Vân thái y đã hồi cung chưa?”
“Hoàng thượng, lão nô vừa mới biết tin, hôm nay Vân thái y xin nghỉ phép, nói tối hôm qua cùng Đỗ đại nhân truy bắt tội phạm bỏ trốn, rồi còn trị thương cho Đỗ đại nhân, cả đêm không ngủ, bây giờ vừa mới chợp mắt.”
Lưu Huyên Thần đứng bật dậy, “Ngươi nói nàng và Đỗ đại nhân ở chung với nhau cả đêm?”
La công công chớp chớp mắt, “Nghe nói còn có rất nhiều binh lính nữa ạ.”
Lưu Huyên Thần vỗ mạnh xuống bàn, mặt nghiêm lại, “Đỗ Tử Bân này thật sự là hoang đường, hắn truy bắt tội phạm bỏ trốn, cần một cô gái đi cùng làm gì? Cô nam quả nữ ở chung, còn ra cái thể thống gì? Sách hắn đọc đã đi đâu cả rồi, cũng không để ý tới danh dự của tiểu thư nhà người ta sao?
Càng nói hắn càng thấy giận, đập xuống án thư ầm ầm.
La công công cúi đầu, thả lỏng hô hấp, không dám tùy tiện nói tiếp. Hoàng thượng đối với Vân thái y, rõ ràng là rất yêu thích, từng giờ từng khắc đều không muốn bỏ sót tin tức nào, từ sáng sớm, đã giục ông ấy chạy tới Thái y viện vài lần, lại không dặn dò gì, chỉ nói tới xem Vân thái y có tới trực ban đúng giờ không, vừa nghe nói không đến làm việc đúng giờ, đã nôn nóng như thể kiến bò trên chảo nóng. Cổ Thục nghi chết thảm còn đang đặt trong quan tài băng kia, hoàng thượng cũng chẳng nhắc tới nửa câu. Đem so ra thì, người chết cũng uất nghẹn mất.
“Hoàng thượng, vi thần đã trở lại.” giọng nói của Giang Dũng như gió thổi tới, hắn là ngự tiền đới đao hộ vệ, bình thường có thể không cần thông báo trực tiếp vào Ngự thư phòng và tẩm điện của hoàng thượng.
Cơn giận của Lưu Huyên Thần bình ổn lại, “Sao, điều tra thế nào rồi?”
Giang Dũng bình tĩnh ngẩng đầu, “Vị Tần công tử kia, họ Tần tên Luận, là tiểu thiếu gia của hiệu thuốc Tần thị và hiệu quan tài Tần thị trong thành Đông Dương, khôn khéo lợi hại, người Đông Dương đánh giá hắn rất cao. Vân thái y vừa mới định hôn ước với hắn, nhưng khi Ấn phi nương nương sinh công chúa, vi thần cũng từng thấy hắn cùng Vân thái y tới Từ Ân tự, hai người hẳn là đã quen biết từ trước. Ngày nghỉ Vân thái y còn tới hiệu thuốc Tần thị chữa bệnh từ thiện.”
“Ha ha, hiệu thuốc và hiệu quan tài, còn chữa bệnh từ thiện, thật đúng là phối hợp hoàn hảo.” Lưu Huyên Thần cười lạnh nói, “Sau này nàng không muốn làm thái y nữa, mà tới làm bà chủ của hiệu quan tài nhỉ!”
“Hoàng thượng, khi vi thần điều tra Tần công tử, phát hiện một chuyện lạ.” giọng nói của Giang Dũng đột nhiên trở nên nghiêm trọng, “Ngày hôm qua Tần công tử và tổng quản phủ Tề vương gặp nhau, hai người ở trong phòng cao cấp đóng chặt cửa mật đàm mấy canh giờ, mới đi ra.”
“Cái gì?”, sắc mặt Lưu Huyên Thần tối sầm, “Không phải, không phải đâu!” Hắn không dám tin lắc lắc đầu, ngã ngồi xuống ghế.
“Chẳng lẽ tất cả những chuyện này đều là mưu tính từ trước sao?”
Giang Dũng mím chặt môi, “Vi thần cũng đã suy nghĩ hết lần này tới lần khác, nhưng không dám kết luận. Nhưng Tần công tử và phủ Tề vương hiển nhiên là có quen biết, Vân thái y cũng thật sự là vị hôn thê của Tần công tử. Nếu nói Vân thái y tiến cung là có mưu tính từ trước, như vậy chỉ có thể nói Vân thái y là cao thủ giấu tài quá giỏi. Gần đây trong cung phát sinh một số chuyện kỳ lạ, dường như cũng là sau khi cô ấy tiến cung mới phát sinh.”
“Trẫm không tin, không tin!” Lưu Huyên Thần thì thào nói.
Vân Ánh Lục không thể nào là người của Tề vương được, tiến cung cũng không có mưu kế gì. Nếu có, nàng có cả trăm cơ hội giết chết hắn, hạ độc hắn. Nàng không làm thế, nàng ngay cả lấy lòng hắn cũng không muốn, một câu nói nịnh bợ cũng không có, cả nói dối cũng không.
Bởi vì thế, hắn mới chú ý tới nàng, chậm rãi, nàng đã bước vào trong tim hắn, hắn muốn quý trọng nàng, bảo vệ nàng. Nếu ngay cả nàng cũng lừa dối hắn, trên đời này còn có người nào có thể tin được không?
“Vi thần cảm thấy trước khi mọi chuyện có thể điều tra được manh mối, có lẽ hoàng thượng nên đề phòng với Vân thái y hơn. Hiện tại cái lưới mà Tề vương giăng ra có thể nói là đã bao phủ khắp mọi ngóc ngách, người khác khó lòng phòng bị. Rất nhiều chuyện, chúng ta chỉ là đoán, nhưng mọi chuyện thì chỉ có bản thân Tề vương là biết rõ, chúng ta hoàn toàn không rõ được.”
Trong lòng Lưu Huyên Thần rối loạn, suy nghĩ trong đầu xoay chuyển không ngừng.
Hôm đó tới phủ Tề vương, sau khi Vân Ánh Lục khám cho Tề vương, suy ra tiếp, nếu nàng là người của Tề vương, vậy mọi chuyện đều ổn thỏa, như vậy ám sát gặp được trên đường, là Tề vương tung hỏa mù, vì muốn để cho hắn càng thêm tín nhiệm nàng. Cứ như thế mà suy tiếp, tới lời Viên Diệc Ngọc nói về chuyện Cổ Lệ chết, có thể là sự thật. Còn chuyện hắn dẫn nàng tới phủ Ngu Hữu Thừa tướng trị thương cho Ngu Tấn Hiên, còn cả chuyện với Mạn Lăng đã nói với nàng, Tề vương lập tức cũng biết. Lưu Huyên Thần không dám nghĩ thêm nữa, sau lưng đã toát đầy mồ hôi lạnh.
Vân Ánh Lục, thật sự là người của Tề vương sắp xếp vào hoàng cung sao?
Vậy là từng bước, từng bước một, đều là nước cờ của Tề vương sao?
Trái tim Lưu Huyên Thần giống như bị một người hung hăng bóp chặt, đau tới độ rốt cuộc không thể không để ý tới.
“Hoàng thượng, người thực sự hiểu rõ y thuật, nếu muốn hạ độc hại một người, không nhất định phải hạ độc chết người đó ngay lập tức, vì để người khác không nhận ra, người này có thể ngầm hạ độc thần không biết quỷ không hay, có lẽ một năm hoặc hai năm, thuốc độc mới phát tác.” Giang Dũng còn nói thêm.
“Vi thần còn phân tích mọi chuyện đã xảy ra trước sau mấy ngày nay, đêm hôm Kì Tả Thừa tướng đến Linh Vân Các uống hoa tửu, Vân thái y sao lại trùng hợp cũng ở đó? Nếu cô ấy muốn hẹn hò cùng Tần công tử, Tần phủ, Vân phủ sao không có hoa viên đình các, sao lại phải tới nơi trăng hoa nhơ bẩn đó, chuyện này còn không kỳ lạ sao? Thị vệ phụ trách nghe lén Kì Tả Thừa tướng bẩm báo, đêm đó Kì Tả Thừa tướng và Viên Nguyên soái chỉ thuần túy uống hoa tửu, không nói tới chuyện gì khác, chẳng lẽ là bọn họ biết hoàng thượng cũng ở đó? Tin tức này là do ai làm lộ ra?”
Mắt phượng của Lưu Huyên Thần híp lại, “Giang thị vệ, nghe khanh nói như vậy, dường như có thể khẳng định Vân thái y là người của Tề vương.”
La công công đứng bên đột nhiên rùng mình một cái.
“Không, hoàng thượng, vi thần không thể khẳng định! Chỉ là có rất nhiều dấu hiệu cho thấy, Vân thái y có dấu hiệu tình nghi nhiều nhất, nhưng vi thần không có chứng cớ.”
“Vậy khanh xem sau này phải làm thế nào.”
“Lấy tĩnh chế động, chúng ta không lộ ra dấu hiệu gì, không đánh rắn động cỏ, yên lặng xem nhất cử nhất động của Vân thái y.” Giang Dũng nói.
Lưu Huyên Thần vẻ mặt nghiêm trọng gật gật đầu, “Được, Giang thị vệ, tất cả mọi chuyện khanh phụ trách đều bỏ lại đó, sau này một ngày mười hai canh giờ, khanh đều không được phép rời Vân thái y quá mười bước.”
Giang Dũng ngạc nhiên ngẩng đầu, “Hoàng thượng, như vậy là gióng trống khua chiêng theo dõi Vân thái y, người của Tề vương không phải là liếc mắt một cái có thể nhìn ra dụng ý của chúng ta sao?”
“Đúng rồi, mục đích của trẫm là muốn hắn nhìn thấy, trẫm đang theo dõi hắn.” Lưu Huyên Thần lạnh lùng hừ một tiếng rồi mỉm cười. Giang Dũng cúi đầu, bất đắc dĩ nói: “Vi thần tuân chỉ!”
Viên Diệc Ngọc nhấc váy, cẩn thận bước từng bậc một lên cầu thang. Đã tiến cung được mấy tháng, nàng vẫn chưa quen với việc mặc váy dài, không khỏi có chút hoài niệm trang phục gọn gàng trên chiến trường.
Ấn Tiếu Yên ngồi ngoài ban công, đang cầm quyển sách, trên gương mặt xinh đẹp là nụ cười tươi tắn như hoa.
“Tỷ tỷ, thật làm cho người ta tức giận, hoàng thượng đối với một thái y sao có thể tốt như vậy?
Ấn Tiếu Yên ra hiệu bảo nàng ngồi xuống, chậm rãi nói: “Muội vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện ngày hôm qua à? Ôi, đàn ông ấy mà, biết làm sao được, một khi hắn đã nhìn trúng, dù có là heo nái thì cũng giống Điêu Thuyền thôi.”
“Ánh mắt hoàng thượng có vấn đề sao? Trong cung phi tần như mây, tùy tiện kéo một người ra, cũng đều hơn thái y kia, luận học vấn thì cũng không bằng Nguyễn Thục nghi, luận võ nghệ thì không bằng muội, còn xinh đẹp thì không bằng tỷ tỷ, quyến rũ, thì cũng chẳng bằng ả công chúa Ba Tư đã chết kia, nhưng hoàng thượng lại chỉ sủng ái cô ta vô cùng. Hôm đó ở Ngự y phường, cô ta làm hoàng thượng ngã tới hôn mê, hoàng thượng cũng không nổi giận, đổi là người khác, sợ là sớm thành ma rồi. A,” Viên Diệc Ngọc đột nhiên mở lớn mắt, “Có phải hôm đó trước mặt mọi người Cổ Thục nghi mắng cô ta, cô ta ghi hận trong lòng, mới xuống tay hạ độc chết Cổ Thục nghi hay không? Như vậy tỷ tỷ, kế tiếp, không phải là tỷ cũng gặp nguy hiểm sao?”
“Chuyện kia, không phải là muội muội làm hay sao?” Ấn Tiếu Yên nhẹ giọng hỏi.
Viên Diệc Ngọc hoảng sợ, “Tỷ nói gì vậy?”
“Ta nghĩ tới… quên đi, coi như ta chưa nói.”
Sắc mặt Viên Diệc Ngọc đã thay đổi, “Tỷ tỷ, không phải là tỷ nghĩ muội giết Cổ Lệ chứ? Trời ơi, muội sao có thể làm ra loại chuyện này? Muội đương nhiên là ghét cô ta, muội đã nhìn thấy cô ta mặc đồ đen lén ra khỏi cung, cũng nhìn thấy Vân thái y chuyển thư cho cô ta, nhưng chuyện này, không phải muội đều nói với tỷ tỷ rồi sao, mấy chuyện này đều thành nhược điểm của cô ta để chúng ta không chế cô ta, để cô ta ngoan ngoãn nghe lời chúng ta, không cho phép cô ta bày tỏ tình cảm gì với hoàng thượng sao, vì sao muội lại muốn giết cô ta?”
“Không phải muội là được rồi.” Ấn Tiếu Yên thở dài, “Tỷ chỉ biết là muội thấy cô ta tặng lễ vật cho một thái giám không quen ở Phủ Nội Vụ và La công công, lần trước muội vì tranh sủng, mà đã đánh nhau với cô ta một trận, nói không chừng nhất thời hồ đồ cũng sẽ phạm sai lầm.”
Viên Diệc Ngọc kinh ngạc nhìn Ấn Tiếu Yên, mặt đột nhiên biến sắc, giật mạnh tay cô ta hỏi: “Không xong rồi, tỷ cũng nghĩ như vậy, vậy hoàng thượng có phải cũng sẽ suy đoán như vậy không? Phụ thân muội vừa mới bị tước mất binh quyền, hiện tại muội không còn ai ở phía sau chống lưng, hoàng thượng lại không sủng ái, tỷ tỷ, tỷ cần phải giúp muội.”
“Hôm đó không phải ta đã nói giúp muội rồi sao? Tuy rằng hôm đó muội không hề ở trong cung của ta.”
“Hôm đó sau khi ăn trưa, muội uống một chén trà ướp hương hoa, sau đó ngủ thật sự sâu. Khi tỉnh lại mới nghe được cung nữ nói Cổ Lệ đã chết.”
“Muội ấy, tính tình lúc nào cũng nôn nóng, muội không cần vì để sáng tỏ trong sạch của bản thân, mà nóng lòng tìm một người chết thay, thế thì sẽ chữa lợn lành thành lợn què mất.”
“Vậy bây giờ muội nên làm gì?” Viên Diệc Ngọc nắm chặt tay Ấn Tiếu Yên, giống như vớ được cái phao cứu mạng.
“Ôi, ôi, ai bảo muội là muội muội tốt của ta, nếu ta không giúp muội thì ai sẽ giúp muội đây! Kỳ thật trong cung này, cũng không phải chỉ dựa vào hoàng thượng sủng ái mới có thể vượt bậc hơn người, tự mình phải biết tìm đường sống cho mình. Hiện tại quả thật là muội không tốt lắm, Viên Nguyên soái không quyền không thế, hoàng thượng lại bất mãn với muội, muội muốn vươn lên, rất khó đấy! Nhưng mà, ông trời không tuyệt đường người ta, muội thật sự muốn nghe ta sao?”
Viên Diệc Ngọc gật đầu thật mạnh.
“Vậy là được rồi, tỷ tỷ nhất định sẽ giúp muội. Có câu là lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa, cha muội tuy nói thất thế, thế nhưng thuộc hạ mà ông ấy bồi dưỡng hiện tại cũng đều công thành danh toại cả rồi chứ?” Ấn Tiếu Yên đứng lên, duỗi thắt lưng, nhìn hoa khoe màu đua sắc trong hoa viên.
“Vâng, trong quân có rất nhiều Đại tướng quân đều từng là thủ hạ của phụ thân.”
“Như vậy muội cũng không cần lo lắng, ngày mai truyền Viên Nguyên soái tiến cung, ông ấy thấy nhiều hiểu rộng, có thể đưa ra chủ ý cho muội, hai chúng ta đều là phụ nữ quanh quẩn trong góc nhà, tóc dài nhưng kiến thức ngắn. Ngày mai là mười lăm rồi.” Ấn Tiếu Yên quay đầu lại hỏi Viên Diệc Ngọc. Viên Diệc Ngọc vẻ mặt đau khổ, buồn bã gật gật đầu.
“Mười lăm mỗi tháng, Kì nữ quan sẽ tiến cung, thật là nhớ cô ấy quá!” Ấn Tiếu Yên khẽ cười.
Mặt trời đã lên tới giữa trời, ánh nắng chói chang thiêu đốt mặt đất, La công công tay cầm phất trần, vừa chạy vừa lau mồ hôi, miệng thì lẩm bẩm oán hận cái thời tiết quái quỷ này, thật sự là quá nóng.
“Đi, xem là La công công đã trở lại chưa?” Lúc này còn chưa tới cửa Ngự thư phòng, đã nghe thấy hoàng thượng hỏi, La công công vội hắng giọng, “Hoàng thượng, lão nô đã trở lại.”
Lưu Huyên Thần hạ bút son trong tay xuống, ngẩng đầu, “Vân thái y đã hồi cung chưa?”
“Hoàng thượng, lão nô vừa mới biết tin, hôm nay Vân thái y xin nghỉ phép, nói tối hôm qua cùng Đỗ đại nhân truy bắt tội phạm bỏ trốn, rồi còn trị thương cho Đỗ đại nhân, cả đêm không ngủ, bây giờ vừa mới chợp mắt.”
Lưu Huyên Thần đứng bật dậy, “Ngươi nói nàng và Đỗ đại nhân ở chung với nhau cả đêm?”
La công công chớp chớp mắt, “Nghe nói còn có rất nhiều binh lính nữa ạ.”
Lưu Huyên Thần vỗ mạnh xuống bàn, mặt nghiêm lại, “Đỗ Tử Bân này thật sự là hoang đường, hắn truy bắt tội phạm bỏ trốn, cần một cô gái đi cùng làm gì? Cô nam quả nữ ở chung, còn ra cái thể thống gì? Sách hắn đọc đã đi đâu cả rồi, cũng không để ý tới danh dự của tiểu thư nhà người ta sao?
Càng nói hắn càng thấy giận, đập xuống án thư ầm ầm.
La công công cúi đầu, thả lỏng hô hấp, không dám tùy tiện nói tiếp. Hoàng thượng đối với Vân thái y, rõ ràng là rất yêu thích, từng giờ từng khắc đều không muốn bỏ sót tin tức nào, từ sáng sớm, đã giục ông ấy chạy tới Thái y viện vài lần, lại không dặn dò gì, chỉ nói tới xem Vân thái y có tới trực ban đúng giờ không, vừa nghe nói không đến làm việc đúng giờ, đã nôn nóng như thể kiến bò trên chảo nóng. Cổ Thục nghi chết thảm còn đang đặt trong quan tài băng kia, hoàng thượng cũng chẳng nhắc tới nửa câu. Đem so ra thì, người chết cũng uất nghẹn mất.
“Hoàng thượng, vi thần đã trở lại.” giọng nói của Giang Dũng như gió thổi tới, hắn là ngự tiền đới đao hộ vệ, bình thường có thể không cần thông báo trực tiếp vào Ngự thư phòng và tẩm điện của hoàng thượng.
Cơn giận của Lưu Huyên Thần bình ổn lại, “Sao, điều tra thế nào rồi?”
Giang Dũng bình tĩnh ngẩng đầu, “Vị Tần công tử kia, họ Tần tên Luận, là tiểu thiếu gia của hiệu thuốc Tần thị và hiệu quan tài Tần thị trong thành Đông Dương, khôn khéo lợi hại, người Đông Dương đánh giá hắn rất cao. Vân thái y vừa mới định hôn ước với hắn, nhưng khi Ấn phi nương nương sinh công chúa, vi thần cũng từng thấy hắn cùng Vân thái y tới Từ Ân tự, hai người hẳn là đã quen biết từ trước. Ngày nghỉ Vân thái y còn tới hiệu thuốc Tần thị chữa bệnh từ thiện.”
“Ha ha, hiệu thuốc và hiệu quan tài, còn chữa bệnh từ thiện, thật đúng là phối hợp hoàn hảo.” Lưu Huyên Thần cười lạnh nói, “Sau này nàng không muốn làm thái y nữa, mà tới làm bà chủ của hiệu quan tài nhỉ!”
“Hoàng thượng, khi vi thần điều tra Tần công tử, phát hiện một chuyện lạ.” giọng nói của Giang Dũng đột nhiên trở nên nghiêm trọng, “Ngày hôm qua Tần công tử và tổng quản phủ Tề vương gặp nhau, hai người ở trong phòng cao cấp đóng chặt cửa mật đàm mấy canh giờ, mới đi ra.”
“Cái gì?”, sắc mặt Lưu Huyên Thần tối sầm, “Không phải, không phải đâu!” Hắn không dám tin lắc lắc đầu, ngã ngồi xuống ghế.
“Chẳng lẽ tất cả những chuyện này đều là mưu tính từ trước sao?”
Giang Dũng mím chặt môi, “Vi thần cũng đã suy nghĩ hết lần này tới lần khác, nhưng không dám kết luận. Nhưng Tần công tử và phủ Tề vương hiển nhiên là có quen biết, Vân thái y cũng thật sự là vị hôn thê của Tần công tử. Nếu nói Vân thái y tiến cung là có mưu tính từ trước, như vậy chỉ có thể nói Vân thái y là cao thủ giấu tài quá giỏi. Gần đây trong cung phát sinh một số chuyện kỳ lạ, dường như cũng là sau khi cô ấy tiến cung mới phát sinh.”
“Trẫm không tin, không tin!” Lưu Huyên Thần thì thào nói.
Vân Ánh Lục không thể nào là người của Tề vương được, tiến cung cũng không có mưu kế gì. Nếu có, nàng có cả trăm cơ hội giết chết hắn, hạ độc hắn. Nàng không làm thế, nàng ngay cả lấy lòng hắn cũng không muốn, một câu nói nịnh bợ cũng không có, cả nói dối cũng không.
Bởi vì thế, hắn mới chú ý tới nàng, chậm rãi, nàng đã bước vào trong tim hắn, hắn muốn quý trọng nàng, bảo vệ nàng. Nếu ngay cả nàng cũng lừa dối hắn, trên đời này còn có người nào có thể tin được không?
“Vi thần cảm thấy trước khi mọi chuyện có thể điều tra được manh mối, có lẽ hoàng thượng nên đề phòng với Vân thái y hơn. Hiện tại cái lưới mà Tề vương giăng ra có thể nói là đã bao phủ khắp mọi ngóc ngách, người khác khó lòng phòng bị. Rất nhiều chuyện, chúng ta chỉ là đoán, nhưng mọi chuyện thì chỉ có bản thân Tề vương là biết rõ, chúng ta hoàn toàn không rõ được.”
Trong lòng Lưu Huyên Thần rối loạn, suy nghĩ trong đầu xoay chuyển không ngừng.
Hôm đó tới phủ Tề vương, sau khi Vân Ánh Lục khám cho Tề vương, suy ra tiếp, nếu nàng là người của Tề vương, vậy mọi chuyện đều ổn thỏa, như vậy ám sát gặp được trên đường, là Tề vương tung hỏa mù, vì muốn để cho hắn càng thêm tín nhiệm nàng. Cứ như thế mà suy tiếp, tới lời Viên Diệc Ngọc nói về chuyện Cổ Lệ chết, có thể là sự thật. Còn chuyện hắn dẫn nàng tới phủ Ngu Hữu Thừa tướng trị thương cho Ngu Tấn Hiên, còn cả chuyện với Mạn Lăng đã nói với nàng, Tề vương lập tức cũng biết. Lưu Huyên Thần không dám nghĩ thêm nữa, sau lưng đã toát đầy mồ hôi lạnh.
Vân Ánh Lục, thật sự là người của Tề vương sắp xếp vào hoàng cung sao?
Vậy là từng bước, từng bước một, đều là nước cờ của Tề vương sao?
Trái tim Lưu Huyên Thần giống như bị một người hung hăng bóp chặt, đau tới độ rốt cuộc không thể không để ý tới.
“Hoàng thượng, người thực sự hiểu rõ y thuật, nếu muốn hạ độc hại một người, không nhất định phải hạ độc chết người đó ngay lập tức, vì để người khác không nhận ra, người này có thể ngầm hạ độc thần không biết quỷ không hay, có lẽ một năm hoặc hai năm, thuốc độc mới phát tác.” Giang Dũng còn nói thêm.
“Vi thần còn phân tích mọi chuyện đã xảy ra trước sau mấy ngày nay, đêm hôm Kì Tả Thừa tướng đến Linh Vân Các uống hoa tửu, Vân thái y sao lại trùng hợp cũng ở đó? Nếu cô ấy muốn hẹn hò cùng Tần công tử, Tần phủ, Vân phủ sao không có hoa viên đình các, sao lại phải tới nơi trăng hoa nhơ bẩn đó, chuyện này còn không kỳ lạ sao? Thị vệ phụ trách nghe lén Kì Tả Thừa tướng bẩm báo, đêm đó Kì Tả Thừa tướng và Viên Nguyên soái chỉ thuần túy uống hoa tửu, không nói tới chuyện gì khác, chẳng lẽ là bọn họ biết hoàng thượng cũng ở đó? Tin tức này là do ai làm lộ ra?”
Mắt phượng của Lưu Huyên Thần híp lại, “Giang thị vệ, nghe khanh nói như vậy, dường như có thể khẳng định Vân thái y là người của Tề vương.”
La công công đứng bên đột nhiên rùng mình một cái.
“Không, hoàng thượng, vi thần không thể khẳng định! Chỉ là có rất nhiều dấu hiệu cho thấy, Vân thái y có dấu hiệu tình nghi nhiều nhất, nhưng vi thần không có chứng cớ.”
“Vậy khanh xem sau này phải làm thế nào.”
“Lấy tĩnh chế động, chúng ta không lộ ra dấu hiệu gì, không đánh rắn động cỏ, yên lặng xem nhất cử nhất động của Vân thái y.” Giang Dũng nói.
Lưu Huyên Thần vẻ mặt nghiêm trọng gật gật đầu, “Được, Giang thị vệ, tất cả mọi chuyện khanh phụ trách đều bỏ lại đó, sau này một ngày mười hai canh giờ, khanh đều không được phép rời Vân thái y quá mười bước.”
Giang Dũng ngạc nhiên ngẩng đầu, “Hoàng thượng, như vậy là gióng trống khua chiêng theo dõi Vân thái y, người của Tề vương không phải là liếc mắt một cái có thể nhìn ra dụng ý của chúng ta sao?”
“Đúng rồi, mục đích của trẫm là muốn hắn nhìn thấy, trẫm đang theo dõi hắn.” Lưu Huyên Thần lạnh lùng hừ một tiếng rồi mỉm cười. Giang Dũng cúi đầu, bất đắc dĩ nói: “Vi thần tuân chỉ!”
Viên Diệc Ngọc nhấc váy, cẩn thận bước từng bậc một lên cầu thang. Đã tiến cung được mấy tháng, nàng vẫn chưa quen với việc mặc váy dài, không khỏi có chút hoài niệm trang phục gọn gàng trên chiến trường.
Ấn Tiếu Yên ngồi ngoài ban công, đang cầm quyển sách, trên gương mặt xinh đẹp là nụ cười tươi tắn như hoa.
“Tỷ tỷ, thật làm cho người ta tức giận, hoàng thượng đối với một thái y sao có thể tốt như vậy?
Ấn Tiếu Yên ra hiệu bảo nàng ngồi xuống, chậm rãi nói: “Muội vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện ngày hôm qua à? Ôi, đàn ông ấy mà, biết làm sao được, một khi hắn đã nhìn trúng, dù có là heo nái thì cũng giống Điêu Thuyền thôi.”
“Ánh mắt hoàng thượng có vấn đề sao? Trong cung phi tần như mây, tùy tiện kéo một người ra, cũng đều hơn thái y kia, luận học vấn thì cũng không bằng Nguyễn Thục nghi, luận võ nghệ thì không bằng muội, còn xinh đẹp thì không bằng tỷ tỷ, quyến rũ, thì cũng chẳng bằng ả công chúa Ba Tư đã chết kia, nhưng hoàng thượng lại chỉ sủng ái cô ta vô cùng. Hôm đó ở Ngự y phường, cô ta làm hoàng thượng ngã tới hôn mê, hoàng thượng cũng không nổi giận, đổi là người khác, sợ là sớm thành ma rồi. A,” Viên Diệc Ngọc đột nhiên mở lớn mắt, “Có phải hôm đó trước mặt mọi người Cổ Thục nghi mắng cô ta, cô ta ghi hận trong lòng, mới xuống tay hạ độc chết Cổ Thục nghi hay không? Như vậy tỷ tỷ, kế tiếp, không phải là tỷ cũng gặp nguy hiểm sao?”
“Chuyện kia, không phải là muội muội làm hay sao?” Ấn Tiếu Yên nhẹ giọng hỏi.
Viên Diệc Ngọc hoảng sợ, “Tỷ nói gì vậy?”
“Ta nghĩ tới… quên đi, coi như ta chưa nói.”
Sắc mặt Viên Diệc Ngọc đã thay đổi, “Tỷ tỷ, không phải là tỷ nghĩ muội giết Cổ Lệ chứ? Trời ơi, muội sao có thể làm ra loại chuyện này? Muội đương nhiên là ghét cô ta, muội đã nhìn thấy cô ta mặc đồ đen lén ra khỏi cung, cũng nhìn thấy Vân thái y chuyển thư cho cô ta, nhưng chuyện này, không phải muội đều nói với tỷ tỷ rồi sao, mấy chuyện này đều thành nhược điểm của cô ta để chúng ta không chế cô ta, để cô ta ngoan ngoãn nghe lời chúng ta, không cho phép cô ta bày tỏ tình cảm gì với hoàng thượng sao, vì sao muội lại muốn giết cô ta?”
“Không phải muội là được rồi.” Ấn Tiếu Yên thở dài, “Tỷ chỉ biết là muội thấy cô ta tặng lễ vật cho một thái giám không quen ở Phủ Nội Vụ và La công công, lần trước muội vì tranh sủng, mà đã đánh nhau với cô ta một trận, nói không chừng nhất thời hồ đồ cũng sẽ phạm sai lầm.”
Viên Diệc Ngọc kinh ngạc nhìn Ấn Tiếu Yên, mặt đột nhiên biến sắc, giật mạnh tay cô ta hỏi: “Không xong rồi, tỷ cũng nghĩ như vậy, vậy hoàng thượng có phải cũng sẽ suy đoán như vậy không? Phụ thân muội vừa mới bị tước mất binh quyền, hiện tại muội không còn ai ở phía sau chống lưng, hoàng thượng lại không sủng ái, tỷ tỷ, tỷ cần phải giúp muội.”
“Hôm đó không phải ta đã nói giúp muội rồi sao? Tuy rằng hôm đó muội không hề ở trong cung của ta.”
“Hôm đó sau khi ăn trưa, muội uống một chén trà ướp hương hoa, sau đó ngủ thật sự sâu. Khi tỉnh lại mới nghe được cung nữ nói Cổ Lệ đã chết.”
“Muội ấy, tính tình lúc nào cũng nôn nóng, muội không cần vì để sáng tỏ trong sạch của bản thân, mà nóng lòng tìm một người chết thay, thế thì sẽ chữa lợn lành thành lợn què mất.”
“Vậy bây giờ muội nên làm gì?” Viên Diệc Ngọc nắm chặt tay Ấn Tiếu Yên, giống như vớ được cái phao cứu mạng.
“Ôi, ôi, ai bảo muội là muội muội tốt của ta, nếu ta không giúp muội thì ai sẽ giúp muội đây! Kỳ thật trong cung này, cũng không phải chỉ dựa vào hoàng thượng sủng ái mới có thể vượt bậc hơn người, tự mình phải biết tìm đường sống cho mình. Hiện tại quả thật là muội không tốt lắm, Viên Nguyên soái không quyền không thế, hoàng thượng lại bất mãn với muội, muội muốn vươn lên, rất khó đấy! Nhưng mà, ông trời không tuyệt đường người ta, muội thật sự muốn nghe ta sao?”
Viên Diệc Ngọc gật đầu thật mạnh.
“Vậy là được rồi, tỷ tỷ nhất định sẽ giúp muội. Có câu là lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa, cha muội tuy nói thất thế, thế nhưng thuộc hạ mà ông ấy bồi dưỡng hiện tại cũng đều công thành danh toại cả rồi chứ?” Ấn Tiếu Yên đứng lên, duỗi thắt lưng, nhìn hoa khoe màu đua sắc trong hoa viên.
“Vâng, trong quân có rất nhiều Đại tướng quân đều từng là thủ hạ của phụ thân.”
“Như vậy muội cũng không cần lo lắng, ngày mai truyền Viên Nguyên soái tiến cung, ông ấy thấy nhiều hiểu rộng, có thể đưa ra chủ ý cho muội, hai chúng ta đều là phụ nữ quanh quẩn trong góc nhà, tóc dài nhưng kiến thức ngắn. Ngày mai là mười lăm rồi.” Ấn Tiếu Yên quay đầu lại hỏi Viên Diệc Ngọc. Viên Diệc Ngọc vẻ mặt đau khổ, buồn bã gật gật đầu.
“Mười lăm mỗi tháng, Kì nữ quan sẽ tiến cung, thật là nhớ cô ấy quá!” Ấn Tiếu Yên khẽ cười.
/179
|