Viên Diệc Ngọc suy cho cùng thì cũng lớn lên trong quân doanh, có chút không câu nệ tiểu tiết. Thái giám và cung nữ trong tẩm cung thấy một Thục nghi như vậy, cũng rất thoải mái. Ra ra vào vào, người nào cũng mang vẻ mặt tươi cười, đều khá tùy tiện.
Vân Ánh Lục bảo nàng nằm sấp lên giường, để cung nữ cởi áo ngoài của nàng ra, để hở khoảng lưng phía sau, nàng không hề phản đối, không chút nhăn nhó làm theo, vẻ mặt vô cùng tự nhiên.
“Vân thái y, ngươi không cần nói về mấy cái thứ lễ tiết rắc rối đó, bản cung biết ngươi là vì muốn tốt cho bản cung. Cái này không tính là mấy thứ đó. Trong quân, thái y người nào mà chả là đấng mày râu, ngươi bị thương trên chiến trường, chỉ cần có người có khả năng chữa khỏi cho ngươi, ai còn để ý tới mấy cái thứ này.”
Vân Ánh Lục đang lấy dao, kim, ma phí tán mà cả lọ thuốc mỡ mà cô đã điều chế, còn lấy thêm từ trong hòm thuốc ra một ít thuốc bột tiêu viêm, nghe xong lời Viên Diệc Ngọc nói, cô chớp mắt một cái, cái gì mà đấng mày râu, cái gì mà không tính.
“Không cần dùng ma phí tán, bản cung phải tỉnh táo nhận sự điều trị của ngươi.” Viên Diệc Ngọc thấy Vân Ánh Lục mở gói giấy ra, nàng liếc mắt một cái là nhận ra đó là thuốc mê có tác dụng gây mê với thần trí người khác.
“Vậy lấy tới một miếng gỗ nhỏ cho cô cắn vào được không? Ca phẫu thuật này không lớn, nhưng thời gian không ngắn, tôi muốn cắt bỏ lớp da thịt bên ngoài vết sẹo, bỏ đi chỗ sẹo lồi, lại dùng kim nhỏ khâu lại, rồi rắc lên thuốc tiêu viêm. Đợi tới khi miệng vết thương khép lại, mỗi ngày để cung nữ bôi loại thuốc mỡ trong chai này lên lưng cô, không tới nửa tháng, da thịt chỗ vết thương mới sinh ra sẽ nhẵn mịn như lúc ban đầu, không nhìn kỹ, sẽ không nhìn ra là vết sẹo. Nhưng Viên Thục nghi, nửa tháng này, cô đều phải nằm sấp ngủ.” Vân Ánh Lục còn thật sự nhìn thẳng vào mắt Viên Diệc Ngọc, nói.
Viên Diệc Ngọc tùy ý vung tay lên, “Được, cứ y theo Vân thái y nói mà làm. Mảnh gỗ thì không cần, bản cung có thể chịu được. Biết không, Vân thái y, lúc trước trúng một đao của kẻ địch, bản cung hôn mê ước chừng ba ngày, một tháng không thể xuống giường, chịu đựng vô số đau đớn, nhưng vẫn để lại vết sẹo như thế này. May mắn tiến cung, may mắn gặp được Vân thái y, cuối cùng đã bù lại nỗi tiếc nuối này cho bản cung.” Nói xong, nàng mỉm cười.
Trong nháy mắt khi Viên Diệc Ngọc nở nụ cười, trong lòng Vân Ánh Lục lại có loại cảm giác lạ kỳ, cô giúp đỡ Viên Diệc Ngọc tiến cung, liệu có đúng không? Cô không dám xác định.
Tiểu Đức Tử không theo Vân Ánh Lục vào trong phòng, trong tẩm cung, cậu ta gặp được một vị công công năm đó cùng tiến cung làm thái giám với mình. Hai người đã lâu không được gặp nhau, vừa thấy mặt, vô cùng vui vẻ, dường như nói cũng không nên lời. Vị công công kia dẫn Tiểu Đức Tử đi xem phòng ăn trong cung, đi thăm phía trước phía sau tẩm cung, rồi lén lút tám về mấy chuyện trong cung nghe đồn. Khi mặt trời đã ngả về phía Tây, sắp xuống núi, Vân Ánh Lục mới từ trong phòng đi ra.
Tiểu Đức Tử chạy ra đón, từ ngoài cửa nhìn vào thấy Viên Thục nghi đang nằm sấp trên giường, trên người phủ một lớp chăn mỏng, ngủ thực sự sâu. Vân Ánh Lục cuối cùng vẫn cho cô ấy dùng một ít ma phí tán, nếu muốn khâu miệng vết thương lại mà không để lại dấu vết, vết khâu phải rất nhỏ, do đó sẽ rất dày, từng mũi một như thế, đâm xuống dưới da thịt, sẽ cực kỳ đau. Nhưng khi cô dùng ma phí tán, Viên Diệc Ngọc cũng không cảm kích.
Vân Ánh Lục lại dặn dò cung nữ hầu hạ bên người Viên Diệc Ngọc những việc phải chú ý, cuối cùng, cô dặn thêm một câu, nếu hoàng thượng muốn lâm hạnh Viên Thục nghi, nhất định phải lấy lý do thân thể không khoẻ để từ chối, bằng không công sức sẽ đổ sông đổ biển cả.
Sau đó, hai người thừa dịp hoàng hôn dần dần buông xuống bốn phía mà quay trở lại Thái y viện. Vân Ánh Lục vừa đi vừa xoay cần cổ, cảm thấy nơi đó vừa mỏi vừa đau. Mới vừa đi tới gần cửa lớn của Thái y viện, đã nhìn thấy bên ngoài cửa lớn có một tiểu đội thị vệ đang đứng. Mặt Tiểu Đức Tử biến sắc, nhìn về phía Vân Ánh Lục.
Vân Ánh Lục giật mình, “Nhìn tôi làm gì, chẳng lẽ lại là tới bắt tôi?”
Tiểu Đức Tử nhẹ nhàng lắc đầu, vừa định tới gần Vân Ánh Lục thì thầm, thủ lĩnh của đội thị vệ đã phóng tới một ánh nhìn lạnh lẽo, Tiểu Đức Tử vội vàng lùi xuống, cúi đầu, khép na khép nép đi vào trong sân. Vào trong sân, phát hiện toàn bộ người của Thái y viện đều quỳ gối cả trong sân, chân cậu ta cũng mềm nhũn, trực tiếp quỳ rạp xuống cạnh cửa.
Vân Ánh Lục chớp chớp mắt, bỗng nhiên ngẩng đầu, cái kẻ muốn sai người móc mắt cắt lưỡi cô, đương kim hoàng thượng Lưu Huyên Thần giống hệt ác thần đang đứng trong sân, mặt trầm như nước, hai mắt ngưng sương.
Nhìn thấy cô ngây người đứng thẳng tắp như cây gỗ, khóe miệng Lưu Huyên Thần nhếch lên một tia cười lạnh, khẽ phất tay, “Đều lui ra cho trẫm, ngoại trừ Vân thái y.”
“Đêm nay tôi không trực đêm đâu.” Vân Ánh Lục bật thốt lên.
“Trẫm có cho ngươi quyền mở miệng sao?” Lưu Huyên Thần đột nhiên muốn ngừng hô hấp, bước chân rất mạnh với nhịp độ chậm rãi, bước tới trước mặt cô.
“Công dân đều có quyền tự do ngôn luận.” Vân Ánh Lục cúi đầu, nhỏ giọng biện bạch vài câu.
Dường như có ai đó nổ một phát súng trên không trung, chỉ chốc lát, toàn bộ người trong Thái y viện đều giống như chim mà bay đi hết, chỉ còn lại Lưu Huyên Thần và Vân Ánh Lục hai mặt nhìn nhau, bên ngoài bức tường, một đội thị vệ cung kính đứng thẳng.
“Vân Ánh Lục,” Lưu Huyên Thần đặt một tay lên vai cô, “Có phải trẫm rất sủng ái ngươi* hay không?”
*Lưu ý: chỗ này tớ không nhầm, là ngươi chứ không phải khanh nhé, hoàng thượng đang tức giận.
“Lưu hoàng thượng, phương thức anh sủng ái người khác cũng thật đặc biệt!” Giọng nói của hắn cùng với sức nặng trên bờ vai làm cho cô rất không thoải mái, cô ngẩng đầu, bình tĩnh mà đối diện với chất vấn của hắn.
“Ngươi gọi trẫm là Lưu hoàng thượng, ngươi tự xưng “tôi” ở trước mặt trẫm, ngươi gặp trẫm không quỳ xuống, ngươi nhìn thẳng vào trẫm như vậy. Vân Ánh Lục, chỉ bằng mấy điều này, đã là vô cùng bất kính đối với đế vương, đủ có thể lấy mạng của ngươi tới mười lần tám lần rồi. Thế nhưng ngươi vẫn có thể đoan đoan chính chính đứng ở chỗ này, không phải là trẫm sủng ái ngươi, thì là vì cái gì?” Bàn tay to lớn bỗng nhiên nắm chặt lấy cằm của cô, nâng mặt cô lên, ép cô đối diện với ánh mắt sáng quắc của hắn.
“Lưu hoàng thượng, kỳ thật anh chỉ hơn chúng tôi là trong tay có cây đao có khả năng tùy ý giết người mà không phạm pháp, cuối cùng cầm lấy cây đao này, đe doạ trước mặt những người tay không tấc sắt như chúng tôi, có thú vị không? Có cái gì để đắc ý như thế? Nếu một khi trong tay anh không có cây đao này, anh so với chúng tôi có gì mạnh hơn?”
Thực chất Vân Ánh Lục cũng là một con nhím nhỏ xù lông, chẳng qua tính tình cô ôn hòa, điềm đạm, gặp chuyện thì thường phản ứng chậm, bình thường rất ít lộ ra chân tướng thật sự. Nhưng khi bị bức ép, cô cũng sẽ xù lông lên, dũng mãnh nghênh chiến.
Từ trước đến nay cô đều ghét những kẻ tiểu nhân lấy thế ép người, cô tuân theo kỷ cương pháp luật, làm việc nghiêm túc, chưa từng phạm phải sai lầm gì, hôm nay Lưu hoàng thượng này lại uy hiếp, đe dọa, cô thật sự bị chọc tức.
“Sao nào? Ngươi không phục?” Lưu Huyên Thần nhếch môi, cười như không cười, “Bao nhiêu kẻ ở trong tối đều nói trẫm như vậy, thế nhưng bọn họ cũng không thể không khuất phục. Đây là vận mệnh của một người, có người làm vua, có người làm thảo khấu, cho dù là cùng một mẹ sinh ra.”
Vân Ánh Lục chịu không nổi kiêu căng của hắn, không phải là xuất thân tốt hơn một chút hay sao, có cái gì mà phải ra vẻ. Cô khinh miệt nheo mắt lại, không muốn phí lời đối với người như vậy.
Cô dùng im lặng để đối nghịch.
Lưu Huyên Thần cũng không buông tha cô, “Vân Ánh Lục, không phải là ngươi đang tức giận chuyện buổi trưa hôm nay trẫm muốn móc mắt ngươi?”
“Chẳng lẽ muốn tôi nói lời cảm tạ với anh sao?” Vân Ánh Lục tức giận hung hăng trừng mắt liếc sang hắn, đáng tiếc bóng đêm dần dần buông xuống, tầm nhìn không xa, cái liếc mắt này quả thực là không đúng lúc.
“Vân Ánh Lục,” Giọng nói của Lưu Huyên Thần đột nhiên nhỏ lại, đôi môi cô bị một lực đè xuống, hóa ra là hắn ấn ngón cái lên đó. Con ngươi vốn đen nhánh của hắn bỗng nhiên giống như nước hồ cuộn sóng, cảm xúc mờ ám không nói rõ được, nói chính xác thì cảm xúc của hắn đều hiện rõ ở nơi đáy mắt, “Trong cung không thể so với nơi khác, có rất nhiều bí mật không thể bị vạch trần, có rất nhiều chuyện cũ không thể được lật lại, có rất nhiều gương mặt tươi cười mà khanh không nhận ra được bộ mặt thật ở dưới đó. Khanh rất đơn thuần, căn bản sẽ không bảo vệ được chính mình, lại có một tấm lòng của thầy thuốc mà khanh tự cho là đúng, những người như khanh, rất dễ dàng bị người khác lợi dụng. Nếu một khi khanh nói với người khác, sự thật bị phơi bày, tuy là trẫm ở ngôi cửu ngũ, sợ là khi đó cũng không kịp cứu khanh.”
Vân Ánh Lục ngạc nhiên chớp chớp đôi mi dài, cô bị lời nói của hắn làm cho sau lưng toát đầy mồ hôi lạnh. Cô có cái gì để cho làm cho người ta lợi dụng, hắn đang nói cái gì?
“Trước đó vài ngày trẫm rất sủng ái khanh, có một số người đã nhắm vào khanh. Hôm nay chẳng qua là trẫm tìm một lý do, đối xử lạnh lùng với khanh, để cho người khác dời ánh mắt vẫn tập trung trên người khanh đi, không phải trẫm thật sự muốn giết khanh. Thế nhưng, Vân Ánh Lục, cho dù khả năng chữa bệnh cho mấy phi tần đó của khanh có giỏi thế nào đi nữa, ngàn vạn lần cũng không được quá mức thách thức với lẽ thường. Trẫm có thể hiểu được, thái hậu cũng có thể ủng hộ, nhưng khanh không thể chống lại được muôn nghìn người. Trẫm biết khanh là thần y, phải hiểu được thế nào là biết dừng đúng lúc. Trẫm rất khó khăn mới tìm được một bằng hữu có thể tùy tiện nói chuyện như khanh, trẫm không muốn mất đi khanh, trẫm muốn giữ lại phần hồn nhiên này của khanh. Ngoan ngoãn nghe trẫm, có được không?”
“Nếu tôi không nghe, anh sẽ giết tôi, có đúng không?” Cô không khống chế được, buột miệng hỏi, dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, trái tim đập điên cuồng.
Có phải hắn đang xin lỗi cô hay không?
Con ngươi trong mắt hắn dường như càng thêm sâu thẳm, “Đừng làm cho trẫm thất vọng. Trẫm đã cô đơn nhiều năm như vậy…”
“Cái gì?” Hô hấp của cô dường như muốn ngừng trệ.
“Khanh thật sự làm cho trẫm rất lo sợ.” Ngón tay hắn chạm vào khóe môi bất động của cô, nhưng sao ở nơi đó nhiệt độ dường như càng lúc càng cao, “Chưa từng có người nào làm cho trẫm sinh ra nhiều cảm giác nguyện ý thân thiết như vậy, mà hiện giờ mới chỉ có vài ngày ngắn ngủi, lúc nào trẫm cũng muốn được nhìn thấy khanh. Vân Ánh Lục, ông trời đưa khanh tới cung của trẫm, rốt cuộc là vì cái gì?”
“Vì muốn giúp anh sinh con đẻ cái.” Cô mở to hai mắt.
Lưu Huyên Thần không nhịn được phì cười, cười tới chảy cả nước mắt, “Vân Ánh Lục, may mắn khanh là nam nhân, nếu khanh là nữ nhân, trẫm còn tưởng rằng khanh chủ động thể hiện tình cảm trong lòng với trẫm, chủ động bày tỏ tình yêu đấy!”
Con ngươi trong mắt Vân Ánh Lục xoay tròn mấy vòng, may mắn cô là nam nhân sao? Cô có nghe lầm không?
“Lưu hoàng thượng, anh vừa mới nói cái gì?”
Lưu Huyên Thần cười xua xua tay, “Không có gì, không có gì.” Hắn nhìn cánh môi đỏ hồng căng mọng của Vân Ánh Lục, trái tim khẽ rung động, hắn phải mãnh liệt khắc chế chính mình, mới có thể áp chế bản thân không bị kích động.
Tà khí lại xông lên đầu rồi, Vân Ánh Lục là một người đàn ông, sao hắn lại muốn hôn lên môi một người đàn ông chứ?
“Lưu hoàng thượng, anh làm hoàng đế có phải không vui hay không?” Vân Ánh Lục căn bản không nhìn ra trong lòng hắn đang có phong ba mãnh liệt, cẩn thận cân nhắc lời hắn vừa mới nói, cho ra một kết luận.
Lưu Huyên Thần kéo thần trí của mình trở về, thả lỏng thân thể, “Đây là chuyện trẫm không có khả năng lựa chọn, bất kể là vui hay không vui.”
“Nếu anh không làm hoàng đế, sẽ thế nào?”
“Thành Đông Dương máu chảy thành sông, xác chết dọc ngang khắp nơi, thiên hạ của triều Ngụy sẽ đại loạn.” Lưu Huyên Thần lạnh lùng nói, trong ngữ khí có chút bất đắc dĩ như ẩn như hiện.
Vân Ánh Lục rùng mình một cái, “Nghiêm trọng như vậy à? Có phải là anh đánh giá bản thân mình quá cao không?”
“Trẫm hy vọng thế. Đúng rồi, hôm nay khanh đi đường vòng tới cung của Viên Thục nghi làm gì?” Lưu Huyên Thần hỏi, “Còn cả tẩm cung của Cổ Thục nghi nữa, khanh lại có chuyện gì ở đó? Đều là mấy Thục nghi mới tiến cung, khanh có vẻ quá mức cần mẫn rồi.”
“Anh theo dõi tôi?” Vân Ánh Lục có chút tức giận.
“Trẫm không cần theo dõi, theo dõi khanh có nhiều người khác. Nói mau, nói thật ấy.” Giọng điệu của Lưu Huyên Thần là không để cho cô cự tuyệt.
Vân Ánh Lục lầu bầu một tiếng, “Sau lưng Viên Thục nghi có một vết sẹo do đao làm bị thương, tôi giúp cô ấy chữa trị, làm xong thì cũng khôi phục lại không khác biệt lắm so với lúc đầu…”
“Từ từ, khanh nói khanh có thể khôi phục lại vết sẹo đã lâu trở lại hình dạng như trước khi bị thương?” Lưu Huyên Thần đột nhiên ngắt lời cô.
“Nếu vết sẹo đó thời gian không lâu, tôi có thể làm được.”
“Ha ha, tốt, tốt!” Lưu Huyên Thần sung sướng cất tiếng cười lớn, “Chuyện này thật sự là quá tốt, hôm nay khanh về phủ trước, ngày khác trẫm sẽ tìm khanh.”
Nói đi là đi, hắn hớn hở rời khỏi Thái y viện.
Vân Ánh Lục vỗ khe khẽ lên ngực, thượng đế, may mắn hắn không hỏi thêm chuyện trong cung của Cổ Lệ, cô không thể nói dối, lại không thể nói thật, đây không phải làm khó cô hay sao?
Cô khẽ cười, âm thầm thấy may mắn.
Vân Ánh Lục bảo nàng nằm sấp lên giường, để cung nữ cởi áo ngoài của nàng ra, để hở khoảng lưng phía sau, nàng không hề phản đối, không chút nhăn nhó làm theo, vẻ mặt vô cùng tự nhiên.
“Vân thái y, ngươi không cần nói về mấy cái thứ lễ tiết rắc rối đó, bản cung biết ngươi là vì muốn tốt cho bản cung. Cái này không tính là mấy thứ đó. Trong quân, thái y người nào mà chả là đấng mày râu, ngươi bị thương trên chiến trường, chỉ cần có người có khả năng chữa khỏi cho ngươi, ai còn để ý tới mấy cái thứ này.”
Vân Ánh Lục đang lấy dao, kim, ma phí tán mà cả lọ thuốc mỡ mà cô đã điều chế, còn lấy thêm từ trong hòm thuốc ra một ít thuốc bột tiêu viêm, nghe xong lời Viên Diệc Ngọc nói, cô chớp mắt một cái, cái gì mà đấng mày râu, cái gì mà không tính.
“Không cần dùng ma phí tán, bản cung phải tỉnh táo nhận sự điều trị của ngươi.” Viên Diệc Ngọc thấy Vân Ánh Lục mở gói giấy ra, nàng liếc mắt một cái là nhận ra đó là thuốc mê có tác dụng gây mê với thần trí người khác.
“Vậy lấy tới một miếng gỗ nhỏ cho cô cắn vào được không? Ca phẫu thuật này không lớn, nhưng thời gian không ngắn, tôi muốn cắt bỏ lớp da thịt bên ngoài vết sẹo, bỏ đi chỗ sẹo lồi, lại dùng kim nhỏ khâu lại, rồi rắc lên thuốc tiêu viêm. Đợi tới khi miệng vết thương khép lại, mỗi ngày để cung nữ bôi loại thuốc mỡ trong chai này lên lưng cô, không tới nửa tháng, da thịt chỗ vết thương mới sinh ra sẽ nhẵn mịn như lúc ban đầu, không nhìn kỹ, sẽ không nhìn ra là vết sẹo. Nhưng Viên Thục nghi, nửa tháng này, cô đều phải nằm sấp ngủ.” Vân Ánh Lục còn thật sự nhìn thẳng vào mắt Viên Diệc Ngọc, nói.
Viên Diệc Ngọc tùy ý vung tay lên, “Được, cứ y theo Vân thái y nói mà làm. Mảnh gỗ thì không cần, bản cung có thể chịu được. Biết không, Vân thái y, lúc trước trúng một đao của kẻ địch, bản cung hôn mê ước chừng ba ngày, một tháng không thể xuống giường, chịu đựng vô số đau đớn, nhưng vẫn để lại vết sẹo như thế này. May mắn tiến cung, may mắn gặp được Vân thái y, cuối cùng đã bù lại nỗi tiếc nuối này cho bản cung.” Nói xong, nàng mỉm cười.
Trong nháy mắt khi Viên Diệc Ngọc nở nụ cười, trong lòng Vân Ánh Lục lại có loại cảm giác lạ kỳ, cô giúp đỡ Viên Diệc Ngọc tiến cung, liệu có đúng không? Cô không dám xác định.
Tiểu Đức Tử không theo Vân Ánh Lục vào trong phòng, trong tẩm cung, cậu ta gặp được một vị công công năm đó cùng tiến cung làm thái giám với mình. Hai người đã lâu không được gặp nhau, vừa thấy mặt, vô cùng vui vẻ, dường như nói cũng không nên lời. Vị công công kia dẫn Tiểu Đức Tử đi xem phòng ăn trong cung, đi thăm phía trước phía sau tẩm cung, rồi lén lút tám về mấy chuyện trong cung nghe đồn. Khi mặt trời đã ngả về phía Tây, sắp xuống núi, Vân Ánh Lục mới từ trong phòng đi ra.
Tiểu Đức Tử chạy ra đón, từ ngoài cửa nhìn vào thấy Viên Thục nghi đang nằm sấp trên giường, trên người phủ một lớp chăn mỏng, ngủ thực sự sâu. Vân Ánh Lục cuối cùng vẫn cho cô ấy dùng một ít ma phí tán, nếu muốn khâu miệng vết thương lại mà không để lại dấu vết, vết khâu phải rất nhỏ, do đó sẽ rất dày, từng mũi một như thế, đâm xuống dưới da thịt, sẽ cực kỳ đau. Nhưng khi cô dùng ma phí tán, Viên Diệc Ngọc cũng không cảm kích.
Vân Ánh Lục lại dặn dò cung nữ hầu hạ bên người Viên Diệc Ngọc những việc phải chú ý, cuối cùng, cô dặn thêm một câu, nếu hoàng thượng muốn lâm hạnh Viên Thục nghi, nhất định phải lấy lý do thân thể không khoẻ để từ chối, bằng không công sức sẽ đổ sông đổ biển cả.
Sau đó, hai người thừa dịp hoàng hôn dần dần buông xuống bốn phía mà quay trở lại Thái y viện. Vân Ánh Lục vừa đi vừa xoay cần cổ, cảm thấy nơi đó vừa mỏi vừa đau. Mới vừa đi tới gần cửa lớn của Thái y viện, đã nhìn thấy bên ngoài cửa lớn có một tiểu đội thị vệ đang đứng. Mặt Tiểu Đức Tử biến sắc, nhìn về phía Vân Ánh Lục.
Vân Ánh Lục giật mình, “Nhìn tôi làm gì, chẳng lẽ lại là tới bắt tôi?”
Tiểu Đức Tử nhẹ nhàng lắc đầu, vừa định tới gần Vân Ánh Lục thì thầm, thủ lĩnh của đội thị vệ đã phóng tới một ánh nhìn lạnh lẽo, Tiểu Đức Tử vội vàng lùi xuống, cúi đầu, khép na khép nép đi vào trong sân. Vào trong sân, phát hiện toàn bộ người của Thái y viện đều quỳ gối cả trong sân, chân cậu ta cũng mềm nhũn, trực tiếp quỳ rạp xuống cạnh cửa.
Vân Ánh Lục chớp chớp mắt, bỗng nhiên ngẩng đầu, cái kẻ muốn sai người móc mắt cắt lưỡi cô, đương kim hoàng thượng Lưu Huyên Thần giống hệt ác thần đang đứng trong sân, mặt trầm như nước, hai mắt ngưng sương.
Nhìn thấy cô ngây người đứng thẳng tắp như cây gỗ, khóe miệng Lưu Huyên Thần nhếch lên một tia cười lạnh, khẽ phất tay, “Đều lui ra cho trẫm, ngoại trừ Vân thái y.”
“Đêm nay tôi không trực đêm đâu.” Vân Ánh Lục bật thốt lên.
“Trẫm có cho ngươi quyền mở miệng sao?” Lưu Huyên Thần đột nhiên muốn ngừng hô hấp, bước chân rất mạnh với nhịp độ chậm rãi, bước tới trước mặt cô.
“Công dân đều có quyền tự do ngôn luận.” Vân Ánh Lục cúi đầu, nhỏ giọng biện bạch vài câu.
Dường như có ai đó nổ một phát súng trên không trung, chỉ chốc lát, toàn bộ người trong Thái y viện đều giống như chim mà bay đi hết, chỉ còn lại Lưu Huyên Thần và Vân Ánh Lục hai mặt nhìn nhau, bên ngoài bức tường, một đội thị vệ cung kính đứng thẳng.
“Vân Ánh Lục,” Lưu Huyên Thần đặt một tay lên vai cô, “Có phải trẫm rất sủng ái ngươi* hay không?”
*Lưu ý: chỗ này tớ không nhầm, là ngươi chứ không phải khanh nhé, hoàng thượng đang tức giận.
“Lưu hoàng thượng, phương thức anh sủng ái người khác cũng thật đặc biệt!” Giọng nói của hắn cùng với sức nặng trên bờ vai làm cho cô rất không thoải mái, cô ngẩng đầu, bình tĩnh mà đối diện với chất vấn của hắn.
“Ngươi gọi trẫm là Lưu hoàng thượng, ngươi tự xưng “tôi” ở trước mặt trẫm, ngươi gặp trẫm không quỳ xuống, ngươi nhìn thẳng vào trẫm như vậy. Vân Ánh Lục, chỉ bằng mấy điều này, đã là vô cùng bất kính đối với đế vương, đủ có thể lấy mạng của ngươi tới mười lần tám lần rồi. Thế nhưng ngươi vẫn có thể đoan đoan chính chính đứng ở chỗ này, không phải là trẫm sủng ái ngươi, thì là vì cái gì?” Bàn tay to lớn bỗng nhiên nắm chặt lấy cằm của cô, nâng mặt cô lên, ép cô đối diện với ánh mắt sáng quắc của hắn.
“Lưu hoàng thượng, kỳ thật anh chỉ hơn chúng tôi là trong tay có cây đao có khả năng tùy ý giết người mà không phạm pháp, cuối cùng cầm lấy cây đao này, đe doạ trước mặt những người tay không tấc sắt như chúng tôi, có thú vị không? Có cái gì để đắc ý như thế? Nếu một khi trong tay anh không có cây đao này, anh so với chúng tôi có gì mạnh hơn?”
Thực chất Vân Ánh Lục cũng là một con nhím nhỏ xù lông, chẳng qua tính tình cô ôn hòa, điềm đạm, gặp chuyện thì thường phản ứng chậm, bình thường rất ít lộ ra chân tướng thật sự. Nhưng khi bị bức ép, cô cũng sẽ xù lông lên, dũng mãnh nghênh chiến.
Từ trước đến nay cô đều ghét những kẻ tiểu nhân lấy thế ép người, cô tuân theo kỷ cương pháp luật, làm việc nghiêm túc, chưa từng phạm phải sai lầm gì, hôm nay Lưu hoàng thượng này lại uy hiếp, đe dọa, cô thật sự bị chọc tức.
“Sao nào? Ngươi không phục?” Lưu Huyên Thần nhếch môi, cười như không cười, “Bao nhiêu kẻ ở trong tối đều nói trẫm như vậy, thế nhưng bọn họ cũng không thể không khuất phục. Đây là vận mệnh của một người, có người làm vua, có người làm thảo khấu, cho dù là cùng một mẹ sinh ra.”
Vân Ánh Lục chịu không nổi kiêu căng của hắn, không phải là xuất thân tốt hơn một chút hay sao, có cái gì mà phải ra vẻ. Cô khinh miệt nheo mắt lại, không muốn phí lời đối với người như vậy.
Cô dùng im lặng để đối nghịch.
Lưu Huyên Thần cũng không buông tha cô, “Vân Ánh Lục, không phải là ngươi đang tức giận chuyện buổi trưa hôm nay trẫm muốn móc mắt ngươi?”
“Chẳng lẽ muốn tôi nói lời cảm tạ với anh sao?” Vân Ánh Lục tức giận hung hăng trừng mắt liếc sang hắn, đáng tiếc bóng đêm dần dần buông xuống, tầm nhìn không xa, cái liếc mắt này quả thực là không đúng lúc.
“Vân Ánh Lục,” Giọng nói của Lưu Huyên Thần đột nhiên nhỏ lại, đôi môi cô bị một lực đè xuống, hóa ra là hắn ấn ngón cái lên đó. Con ngươi vốn đen nhánh của hắn bỗng nhiên giống như nước hồ cuộn sóng, cảm xúc mờ ám không nói rõ được, nói chính xác thì cảm xúc của hắn đều hiện rõ ở nơi đáy mắt, “Trong cung không thể so với nơi khác, có rất nhiều bí mật không thể bị vạch trần, có rất nhiều chuyện cũ không thể được lật lại, có rất nhiều gương mặt tươi cười mà khanh không nhận ra được bộ mặt thật ở dưới đó. Khanh rất đơn thuần, căn bản sẽ không bảo vệ được chính mình, lại có một tấm lòng của thầy thuốc mà khanh tự cho là đúng, những người như khanh, rất dễ dàng bị người khác lợi dụng. Nếu một khi khanh nói với người khác, sự thật bị phơi bày, tuy là trẫm ở ngôi cửu ngũ, sợ là khi đó cũng không kịp cứu khanh.”
Vân Ánh Lục ngạc nhiên chớp chớp đôi mi dài, cô bị lời nói của hắn làm cho sau lưng toát đầy mồ hôi lạnh. Cô có cái gì để cho làm cho người ta lợi dụng, hắn đang nói cái gì?
“Trước đó vài ngày trẫm rất sủng ái khanh, có một số người đã nhắm vào khanh. Hôm nay chẳng qua là trẫm tìm một lý do, đối xử lạnh lùng với khanh, để cho người khác dời ánh mắt vẫn tập trung trên người khanh đi, không phải trẫm thật sự muốn giết khanh. Thế nhưng, Vân Ánh Lục, cho dù khả năng chữa bệnh cho mấy phi tần đó của khanh có giỏi thế nào đi nữa, ngàn vạn lần cũng không được quá mức thách thức với lẽ thường. Trẫm có thể hiểu được, thái hậu cũng có thể ủng hộ, nhưng khanh không thể chống lại được muôn nghìn người. Trẫm biết khanh là thần y, phải hiểu được thế nào là biết dừng đúng lúc. Trẫm rất khó khăn mới tìm được một bằng hữu có thể tùy tiện nói chuyện như khanh, trẫm không muốn mất đi khanh, trẫm muốn giữ lại phần hồn nhiên này của khanh. Ngoan ngoãn nghe trẫm, có được không?”
“Nếu tôi không nghe, anh sẽ giết tôi, có đúng không?” Cô không khống chế được, buột miệng hỏi, dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, trái tim đập điên cuồng.
Có phải hắn đang xin lỗi cô hay không?
Con ngươi trong mắt hắn dường như càng thêm sâu thẳm, “Đừng làm cho trẫm thất vọng. Trẫm đã cô đơn nhiều năm như vậy…”
“Cái gì?” Hô hấp của cô dường như muốn ngừng trệ.
“Khanh thật sự làm cho trẫm rất lo sợ.” Ngón tay hắn chạm vào khóe môi bất động của cô, nhưng sao ở nơi đó nhiệt độ dường như càng lúc càng cao, “Chưa từng có người nào làm cho trẫm sinh ra nhiều cảm giác nguyện ý thân thiết như vậy, mà hiện giờ mới chỉ có vài ngày ngắn ngủi, lúc nào trẫm cũng muốn được nhìn thấy khanh. Vân Ánh Lục, ông trời đưa khanh tới cung của trẫm, rốt cuộc là vì cái gì?”
“Vì muốn giúp anh sinh con đẻ cái.” Cô mở to hai mắt.
Lưu Huyên Thần không nhịn được phì cười, cười tới chảy cả nước mắt, “Vân Ánh Lục, may mắn khanh là nam nhân, nếu khanh là nữ nhân, trẫm còn tưởng rằng khanh chủ động thể hiện tình cảm trong lòng với trẫm, chủ động bày tỏ tình yêu đấy!”
Con ngươi trong mắt Vân Ánh Lục xoay tròn mấy vòng, may mắn cô là nam nhân sao? Cô có nghe lầm không?
“Lưu hoàng thượng, anh vừa mới nói cái gì?”
Lưu Huyên Thần cười xua xua tay, “Không có gì, không có gì.” Hắn nhìn cánh môi đỏ hồng căng mọng của Vân Ánh Lục, trái tim khẽ rung động, hắn phải mãnh liệt khắc chế chính mình, mới có thể áp chế bản thân không bị kích động.
Tà khí lại xông lên đầu rồi, Vân Ánh Lục là một người đàn ông, sao hắn lại muốn hôn lên môi một người đàn ông chứ?
“Lưu hoàng thượng, anh làm hoàng đế có phải không vui hay không?” Vân Ánh Lục căn bản không nhìn ra trong lòng hắn đang có phong ba mãnh liệt, cẩn thận cân nhắc lời hắn vừa mới nói, cho ra một kết luận.
Lưu Huyên Thần kéo thần trí của mình trở về, thả lỏng thân thể, “Đây là chuyện trẫm không có khả năng lựa chọn, bất kể là vui hay không vui.”
“Nếu anh không làm hoàng đế, sẽ thế nào?”
“Thành Đông Dương máu chảy thành sông, xác chết dọc ngang khắp nơi, thiên hạ của triều Ngụy sẽ đại loạn.” Lưu Huyên Thần lạnh lùng nói, trong ngữ khí có chút bất đắc dĩ như ẩn như hiện.
Vân Ánh Lục rùng mình một cái, “Nghiêm trọng như vậy à? Có phải là anh đánh giá bản thân mình quá cao không?”
“Trẫm hy vọng thế. Đúng rồi, hôm nay khanh đi đường vòng tới cung của Viên Thục nghi làm gì?” Lưu Huyên Thần hỏi, “Còn cả tẩm cung của Cổ Thục nghi nữa, khanh lại có chuyện gì ở đó? Đều là mấy Thục nghi mới tiến cung, khanh có vẻ quá mức cần mẫn rồi.”
“Anh theo dõi tôi?” Vân Ánh Lục có chút tức giận.
“Trẫm không cần theo dõi, theo dõi khanh có nhiều người khác. Nói mau, nói thật ấy.” Giọng điệu của Lưu Huyên Thần là không để cho cô cự tuyệt.
Vân Ánh Lục lầu bầu một tiếng, “Sau lưng Viên Thục nghi có một vết sẹo do đao làm bị thương, tôi giúp cô ấy chữa trị, làm xong thì cũng khôi phục lại không khác biệt lắm so với lúc đầu…”
“Từ từ, khanh nói khanh có thể khôi phục lại vết sẹo đã lâu trở lại hình dạng như trước khi bị thương?” Lưu Huyên Thần đột nhiên ngắt lời cô.
“Nếu vết sẹo đó thời gian không lâu, tôi có thể làm được.”
“Ha ha, tốt, tốt!” Lưu Huyên Thần sung sướng cất tiếng cười lớn, “Chuyện này thật sự là quá tốt, hôm nay khanh về phủ trước, ngày khác trẫm sẽ tìm khanh.”
Nói đi là đi, hắn hớn hở rời khỏi Thái y viện.
Vân Ánh Lục vỗ khe khẽ lên ngực, thượng đế, may mắn hắn không hỏi thêm chuyện trong cung của Cổ Lệ, cô không thể nói dối, lại không thể nói thật, đây không phải làm khó cô hay sao?
Cô khẽ cười, âm thầm thấy may mắn.
/179
|