Sáng sớm, vầng mặt trời mới từ từ ló dạng từ rặng mây phía đằng Đông, thiên địa được bao phủ bởi một tầng ánh sáng mỏng lấp lánh, gió nhẹ thổi lướt qua mặt, dương liễu xanh ngát, trong thành Đông Dương, một ngày mới lại bắt đầu.
Ngoài cửa lớn của Vân phủ, xe ngựa chở Vân Ánh Lục đi làm yên lặng đỗ chờ.
“Ánh Lục, ở trong cung phải thận trọng ngôn từ và hành động, tự chăm sóc tốt cho bản thân mình.” Vân viên ngoại nói.
“Ánh Lục, bữa trưa phải ăn nhiều một chút, buổi trưa cũng phải tranh thủ ngủ một chút, để tinh thần cũng có thời gian nghỉ ngơi hồi phục, không có tinh thần, nào có khí lực để khám chữa gì cho người khác.” Vân phu nhân dặn dò.
“Tiểu thư, sớm hồi phủ nhé, Trúc Thanh sẽ ở trong phủ chờ cô, sẽ luôn nghĩ tới cô.” Trúc Thanh chỉnh lại y phục, mũ quan cho Vân Ánh Lục, vuốt vuốt y bào, rồi lưu luyến không rời mà nhìn theo cô.
Ngoài những ngày phùng cửu ra, đây là cảnh ngoài cửa lớn của Vân phủ ngày nào cũng trình diễn lúc bình minh, cũng coi như ăn khớp với cảnh Trúc Thanh đứng lặng lúc hoàng hôn ngóng trông bóng tiểu thư từ phía đằng xa.
Người không quá quen thuộc đột nhiên nhìn thấy một màn này, sẽ cho rằng tiểu thư nhà họ Vân phải xa nhà tới tận nơi chân trời góc biển, không tám năm thì cũng phải mười năm mới quay về.
Đa tình tự cổ thương li biệt*, huống chi là trong cảnh ngày xuân đào hồng liễu xanh này chứ?
*Dịch nghĩa: Người đa tình từ xưa tới nay vốn thương cảm trước cảnh li biệt(vì không dịch thành thơ cho nổi nên tớ đành để phiên âm Hán việt bên trên), bài thơ Vũ Lâm Linh của tác giả Liễu Vĩnh.
Đối với người trong Vân phủ mà nói, mỗi một canh giờ Vân Ánh Lục ra khỏi nhà cũng không khác biệt lắm so với mười năm, tám năm. Cho dù mỗi ngày đều nghe những câu nói như thế này một lần, nhưng trên mặt Vân Ánh Lục không hề có chút thiếu kiên nhẫn nào, cô trả lời hết từng câu, chăm chú nhìn vào mắt của đối phương.
Xa phu thấy gần tới giờ phải tiến cung, quan tâm cầm xuống một cái ghế nhỏ từ trên xe, tiện cho tiểu thư bước lên xe, ngẫu nhiên liếc nhìn sang tiểu thư, ánh mắt hắn cũng mang theo sự kính nể tối thượng.
Vân phủ qua nhiều thế hệ đều làm việc buôn bán, thế hệ này lại chỉ sinh được một đứa con gái, nằm mơ cũng không nghĩ tới chuyện có quan hệ với hoàng cung. Xa phu mỗi ngày đánh xe ngựa, ngồi cùng đám xa phu của những đại thần khác ở khoảng sân rộng ngoài cung chờ chủ nhân nhà mình tan triều, trong lòng cũng không khỏi tự hào. Trong khoảng sân rộng đó, là trung tâm tin tức bát quái, trung tâm giao hữu, chuyện của tất cả danh nhân trong thành Đông Dương, ngay cả chuyện trong cung, ở chỗ này anh đều có thể nghe thấy. Nói rồi nói, đám xa phu bắt đầu kết bạn kết bè, xưng huynh gọi đệ, xa phu Vân phủ hiện tại đang kết bằng hữu với xa phu của hai vị Tả Hữu Thừa tướng.
“Phụ thân, mẫu thân, Trúc Thanh, buổi tối gặp!” Vân Ánh Lục vẫy vẫy tay, chân giẫm lên cái ghế nhỏ.
Cửa lớn nhà họ Đỗ ngay bên cạnh kêu lên “Kẹt” một tiếng, cũng mở ra. Bốn gia đinh khênh một cỗ kiệu từ bên trong đi ra, Đỗ Tử Bân mặc một bộ quan phục mới tinh, khí vũ hiên ngang theo sát ở sau kiệu, bên cạnh hắn là một ông già gầy gò mái tóc muối tiêu, khuôn mặt cũng tương tự như hắn, Vân Ánh Lục đoán có khả năng đó là Đỗ viên ngoại.
Đỗ Tử Bân là Thượng Thư bộ Hình, có nơi làm việc của chính mình – đại đường bộ Hình, phỏng chừng chính là tòa án, viện kiểm sát, cục công an thời hiện đại tổng hợp lại mà thành, cấp bậc thuộc loại cao nhất toàn quốc, cùng hướng với hoàng cung, nhưng không ở sát nhau. Mỗi ngày hắn cũng không nhất thiết phải vào triều, có khi trực tiếp đến đại đường bộ Hình, khi không phải thượng triều, hắn sẽ cưỡi ngựa, nếu thượng triều, hắn sẽ dựa theo lễ tiết, ngồi kiệu quan.
Người hai nhà không ngờ lại chạm mặt, vẻ mặt lập tức đều không tự nhiên. Đối với chuyện trước đây Vân Ánh Lục muốn từ hôn vô lý, dù có nói như thế nào, Vân phủ đều cảm thấy đuối lý trước người nhà họ Đỗ.
Vân viên ngoại xấu hổ cúi đầu trước Đỗ viên ngoại, Đỗ viên ngoại vẫn mang mối hận trong lòng, khụ hai tiếng, coi như không nhìn thấy. Vân phu nhân mặt đỏ hồng, xoay người đi vào trong. Người bình tĩnh nhất là Vân Ánh Lục, cô cười lễ độ với Đỗ Tử Bân, “Buổi sáng tốt lành!”
Trước kia đi làm ở bệnh viện, bất kể là đồng nghiệp thân thiết hay không thân thiết, câu chào hỏi này là luôn luôn phải có.
Đỗ Tử Bân không nghĩ tới Vân Ánh Lục lại thoải mái chủ động nói chuyện với hắn như thế, quá mức kinh ngạc, cũng quên phải đáp lại, sửng sốt hồi lâu, mới thốt ra một câu, “Chào buổi sáng.”
Bị động như vậy, ngược lại còn thể hiện hắn có chút không tự nhiên. Trong lòng Đỗ Tử Bân xuất hiện một cơn giận không rõ lý do, sắc mặt lập tức khó coi.
Màn chào hỏi đã xong, hai bên tự đi đường của mình. Vân Ánh Lục thu hồi tầm mắt, bước vào trong xe ngựa, mành xe hạ xuống, xe ngựa “Lộc cộc” di chuyển trên con đường đá xanh, sau đó biến mất trong đám người ở chợ sáng.
Sau khi Đỗ Tử Bân chào từ biệt phụ thân, lên kiệu, phu kiệu bước đều, kiệu lắc lư di chuyển, đều là những chàng trai trẻ tuổi cường tráng, tốc độ kiệu xem chừng rất nhanh, thế nhưng khi so với xe ngựa, thì cũng rất chậm, rất chậm.
“Người tên “Trầm Hương” này, trong kết quả kiểm tra sao không có tên?” Vân Ánh Lục đưa ánh mắt dò hỏi về phía Tiểu Đức Tử.
“Trầm Hương tỷ tỷ là người trong cung Ấn phi nương nương.” Tiểu Đức Tử nhẹ giọng nói.
Cung nữ che miệng cười khẽ, “Tiểu Đức Tử, hiện giờ huynh đi theo Vân thái y có tiền đồ rồi, cũng không tới cung của chúng ta một chút, chỉ nhìn chằm chằm vào Mãn Ngọc tỷ tỷ trong cung hoàng hậu thôi!”
Mặt của Tiểu Đức Tử đỏ lên, cười ngây ngô, cúi đầu, “Ta đâu có, Ấn… phi nương nương ở cữ, ta sợ làm kinh động tiểu công chúa.”
Vân Ánh Lục nghe xong lời bọn họ nói, chớp chớp lông mi, suy nghĩ. Ấn phi chính là cô gái lần đó cô đã giúp đỡ đẻ cho, cung nữ này là một trong hai người lúc ấy quỳ gối trong xe ngựa Ấn phi, mặt trắng bệch không còn một tia huyết sắc.
“Ấn phi nương nương có khỏe không?” Cô hỏi.
“Cũng coi như đã khỏe, đã có thể xuống giường đi lại một chút, nghe nói ngài vào cung, hôm qua đã phái Trầm Hương tới Thái y viện vấn an Vân thái y, nhưng không may lại đúng ngày nghỉ của ngài. Hôm nay Vân thái y tới tham gia lễ mừng, nương nương sai nô tỳ tới đây chờ thái y, người có một số chuyện muốn hỏi thái y.”
“Ừ, được, chúng ta đi sang đó!” Vân Ánh Lục đột nhiên cảm thấy bị một người kéo, xoay người qua, Tiểu Đức Tử nhẹ nhàng lắc đầu với cô, nói bằng cử động môi rằng thời gian đã không còn sớm.
“Không sao, cậu ở đây chờ tôi, tôi đi nói mấy câu rồi về.” Vân Ánh Lục cười cười, cân nhắc có phải Ấn quý phi hồi phục không được tốt lắm hay không.
Tiểu Đức Tử giậm chân, bụi đất dưới chân bay lên mù mịt cũng không giữ lại được Vân Ánh Lục. Trầm Hương quay đầu lại trong đám bụi bay, lạnh lùng trừng mắt nhìn Tiểu Đức Tử. Dưới ánh mặt trời nhưng Tiểu Đức Tử không khỏi rùng mình một cái.
Cung điện của Ấn phi ở trong một viện nhỏ, bên trong có hoa viên, lầu các, còn có mấy gian sương phòng, cũng không liền kề với chỗ ở của nương nương nào khác, bài trí rất là hoa lệ.
Trong sân đang phơi mấy cái chăn bông và quần áo của trẻ con, ở giữa sân có đặt một cái nia lớn, bên trên có rất nhiều tai hồng đang phơi nắng.
Vân Ánh Lục ngẩn ra, chỉ vào cái nia hỏi, “Tai quả hồng kia dùng để làm gì vậy?” Hiện tại là mùa xuân, tai của quả hồng đến mùa thu mới có, nhiều như vậy thì rất là khó tìm, đây là vị thuốc Đông y, trong cung điện có để làm gì chứ?
Trầm Hương khẽ nhếch mày, “Thái y, ngài không biết rồi, tai hồng kia phơi khô, nghiền thành bột, hòa chung với bột, làm thành bánh, đặt lên một miếng ngói sạch rồi nướng lên, khi đó thơm thì khỏi phải nói, đó là tuyệt kỹ gia truyền của nương nương nhà chúng tôi, rất nhiều nương nương trong cung thích loại bánh này, thường xuyên tới điện của chúng tôi đấy!”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Ánh Lục hiện đầy vẻ kinh ngạc, cô gật gật đầu, muốn nói lại thôi. Ấn phi nghe thấy trong sân có tiếng nói, được tiểu cung nữ dìu, từ trên lầu chầm chậm đi xuống, vẻ ngoài của nàng được trang điểm gần như hoàn mỹ, căn bản không giống một người phụ nữ đang ở cữ.
Vân Ánh Lục phát hiện cô ấy so với lần đầu gặp mặt thì có hơi béo hơn một chút. Ấn Tiếu Yên đối với Vân Ánh Lục là ngàn lần vạn lần biết ơn, nếu ngày đó không có Vân Ánh Lục, hiện giờ nói không chừng nàng đã nằm ở dưới mấy tấc đất rồi. Nàng coi Vân Ánh Lục như quý nhân trong cuộc đời mình, thân thân thiết thiết kéo tay Vân Ánh Lục, kéo cô tới trong điện, dặn dò cung nữ chuẩn bị trà.
“Vân thái y, ở trong cung đã quen chưa?” Ấn Tiếu Yên và Vân Ánh Lục lần lượt ngồi xuống, nàng quan tâm hỏi.
“Cũng quen rồi. Tiểu công chúa đâu?” Vân Ánh Lục nhìn ngó khắp mọi nơi, không nhìn thấy bóng dáng đứa trẻ nào.
Ấn Tiếu Yên lạnh nhạt nhếch mày, “Ở trên lầu, để cho bà vú dỗ ngủ rồi! Ôi!” Làm mẹ quả thật là không vui vẻ chút nào.
“Có chuyện gì vậy?” Vân Ánh Lục đang cầm chén trà, nhấp một ngụm nhỏ.
“Nếu sinh được hoàng tử, địa vị hiện tại của ta ở trong cung cũng sẽ không như vậy.” Ấn Tiếu Yên chua sót nhếch môi, “Vân thái y, không giấu gì ngài, sau khi công chúa ra đời, hoàng thượng, người chỉ tới nhìn mặt công chúa ngày công chúa đầy tháng, từ đó về sau không hề tới điện của bản cung.”
“Vì sao vậy?”
“Vân thái y, ngài không hiểu hay sao? Bản cung giống như hoa cúc ngày hôm qua, nở ra đã tàn rồi, trong mắt hoàng thượng chỉ có hoa tươi mới nở, làm sao còn để ý tới bản cung chứ? Vốn nghĩ rằng sẽ sinh được hoàng tử, mẹ được nhờ con, có thể được hoàng thượng yêu thương hơn, nhưng lại sinh ra công chúa. Hoài thai mười tháng, hình thể và dung mạo đều biến đổi nhiều lắm, bản cung lấy cái gì để tranh với những người mới tiến cung chứ?”
Ấn Tiếu Yên nói xong, khẽ lau đi nước mắt vừa lăn xuống.
Thật sự là Vân Ánh Lục không thể có tâm trạng đồng tình với Ấn Tiếu Yên được. Trọng nam khinh nữ, điều này làm cho cô thấy rất phản cảm, muốn chỉ mình được sủng ái, vậy còn muốn gả tới hoàng cung làm gì? Đây cũng không phải là chuyện đột nhiên xảy ra, đây là chuyện trước kia hẳn là đã phải nghĩ tới, hiện tại còn oán cái nỗi gì?
Oán hận, kỳ thật là cảm xúc bình thường của phụ nữ chốn hậu cung.
“Ấn phi nương nương, cô đừng nản lòng, dung mạo và hình thể, đều có cách để lấy lại.” Cô cũng không thể nói trái lương tâm để an ủi, chỉ có thể chọn điều mình am hiểu nói.
“Có thể chứ?” Ánh mắt Ấn phi nương nương sáng lên, đối với y thuật của Vân Ánh Lục, nàng bội phục tới mức tin theo mù quáng luôn.
Nàng phất tay để cho cung nữ ra khép cửa lại, còn mình vén váy lên, kéo váy lót bên trong xuống, lộ ra đùi và bụng dưới, bụng có hơi to một chút, trên vùng bụng và đùi đều có những đường rạn màu tím. “Vân thái y, ngài xem xem có cách nào để những vết này biến mất không? Bụng có thể nhỏ lại hay không?”
Vân Ánh Lục lấy ngón tay ấn nhẹ vào vùng da trên bụng, “Có thể, cái này gọi là đường rạn bụng khi mang thai, tìm một loại nhũ dịch* trơn bôi lên trên, rồi mát xa đều, vừa có thể tăng cường sự co giãn cho làn da và cơ thịt ở dưới, vừa giúp cho máu huyết lưu thông tốt, nhớ là không được chọn phương thức mát xa đè ép xuống, mà phải nhẹ nhàng, dùng cách mát xa xoay tròn. Nhũ dịch thì dùng tinh dầu du là được, tôi thấy trong Thái y viện có đấy. Về phần bụng này, trước hết cô phải cải thiện ẩm thực, ăn nhiều hạnh nhân và thức ăn từ đậu, trứng, ăn những thứ đó vừa đủ chất dinh dưỡng, lại làm cho cô không có cảm giác đói, sau đó cô phải vận động nhiều, tập các động tác có tác dụng giảm mỡ bụng, nằm ngửa, hít vào, cong người lên, kiên trì nửa tháng, sẽ có hiệu quả rất lớn. Nghe có hiểu không?”
*Nhũ dịch: là một loại hỗn hợp chất lỏng không tan trong chất lỏng hoặc chất khí. Trong mỹ phẩm hay dùng vì da có cấu tạo lớp lipid ở ngoài rồi tới lớp nước nên sẽ làm mỹ phẩm thấm được sâu hơn so với dạng dung dịch.(chú thích của ss Nonchalance, thanks ss nhiều)
Ấn Tiếu Yên chớp mắt, có chút không nắm bắt được, nói, “Vân thái y, bản cung nghe hiểu được hơn một nửa, phân nửa còn lại thì nghe không hiểu, ngài không thể viết cho bản cung đơn thuốc sao?”
Vân Ánh Lục chép chép miệng, không biết làm như thế nào dịch từ ngữ hiện đại thành từ ngữ hiện tại dùng ở Đông Dương, “Hôm nay thời gian có chút gấp, hôm khác tôi viết cho cô, còn vẽ tranh minh họa động tác nữa. Đừng nóng vội, đừng nóng vội, nhất định sẽ giúp cho cô khôi phục lại dáng người nhỏ nhắn, để cho cô lại xinh đẹp như trước kia.”
“Bản cung tin Vân thái y, Vân thái y tiến cung, thật sự là phúc của nữ tử trong hậu cung.” Ấn Tiếu Yên cười rạng rỡ, chỉnh lại y phục, “Ngài vội vã là muốn tham gia lễ mừng của hoàng thượng hay sao?”
“Ấn phi nương nương không muốn đi sao?”
“Bản cung mới vừa sinh tiểu công chúa, mới đầy hai tháng, thời gian này vẫn được coi là hồng nhân*, vẫn còn mang sát khí đấy, nên không thể tham gia lễ mừng gì cả, tránh khỏi làm hỏng không khí vui mừng của hoàng thượng. Kỳ thật, không đi cũng tốt, mắt không thấy, tâm không phiền.”
*Theo Baidu giải thích đây là tự xưng của sản phụ, mình hoàn toàn không biết phải dịch ra thế nào nên để nguyên.
Ấn Tiếu Yên sai người mở cửa lớn ra, cùng Vân Ánh Lục đi ra ngoài.
“Vân thái y, nếu muốn sớm mang thai một chút, có biện pháp gì đặc biệt hay không?” Nàng thấp giọng hỏi nhỏ.
Ánh mắt Vân Ánh Lục không tự chủ được chuyển hướng sang những nia đựng tai hồng kia.
“Sao?” Cô thấy khóe miệng Ấn Tiếu Yên giật giật, “Ấn phi nương nương, cô mới nói cái gì?”
“Vân thái y, mau, mau…” Bên ngoài cửa điện, Tiểu Đức Tử vội vội vàng vàng chạy vào, theo sau là La công công vẻ mặt lo lắng.
“Thái y, sao ngài vẫn còn chậm chạp ở chỗ này thế. Hoàng thượng vừa mới hỏi ta, có phải không truyền ý chỉ cho ngài hay không?” La công công đầy đầu mồ hôi, kéo lấy ống tay áo của Vân Ánh Lục lôi ra ngoài, ngay cả Ấn Tiếu Yên lên tiếng chào hỏi cũng không nghe thấy.
Ấn Tiếu Yên cắn cắn môi, ý cười đông cứng lại trên mặt, dựa người vào cột trên hành lang, Hoàng thượng cũng không phải phụ nữ, đối với Vân thái y sao lại coi trọng như vậy chứ?
Ngoài cửa lớn của Vân phủ, xe ngựa chở Vân Ánh Lục đi làm yên lặng đỗ chờ.
“Ánh Lục, ở trong cung phải thận trọng ngôn từ và hành động, tự chăm sóc tốt cho bản thân mình.” Vân viên ngoại nói.
“Ánh Lục, bữa trưa phải ăn nhiều một chút, buổi trưa cũng phải tranh thủ ngủ một chút, để tinh thần cũng có thời gian nghỉ ngơi hồi phục, không có tinh thần, nào có khí lực để khám chữa gì cho người khác.” Vân phu nhân dặn dò.
“Tiểu thư, sớm hồi phủ nhé, Trúc Thanh sẽ ở trong phủ chờ cô, sẽ luôn nghĩ tới cô.” Trúc Thanh chỉnh lại y phục, mũ quan cho Vân Ánh Lục, vuốt vuốt y bào, rồi lưu luyến không rời mà nhìn theo cô.
Ngoài những ngày phùng cửu ra, đây là cảnh ngoài cửa lớn của Vân phủ ngày nào cũng trình diễn lúc bình minh, cũng coi như ăn khớp với cảnh Trúc Thanh đứng lặng lúc hoàng hôn ngóng trông bóng tiểu thư từ phía đằng xa.
Người không quá quen thuộc đột nhiên nhìn thấy một màn này, sẽ cho rằng tiểu thư nhà họ Vân phải xa nhà tới tận nơi chân trời góc biển, không tám năm thì cũng phải mười năm mới quay về.
Đa tình tự cổ thương li biệt*, huống chi là trong cảnh ngày xuân đào hồng liễu xanh này chứ?
*Dịch nghĩa: Người đa tình từ xưa tới nay vốn thương cảm trước cảnh li biệt(vì không dịch thành thơ cho nổi nên tớ đành để phiên âm Hán việt bên trên), bài thơ Vũ Lâm Linh của tác giả Liễu Vĩnh.
Đối với người trong Vân phủ mà nói, mỗi một canh giờ Vân Ánh Lục ra khỏi nhà cũng không khác biệt lắm so với mười năm, tám năm. Cho dù mỗi ngày đều nghe những câu nói như thế này một lần, nhưng trên mặt Vân Ánh Lục không hề có chút thiếu kiên nhẫn nào, cô trả lời hết từng câu, chăm chú nhìn vào mắt của đối phương.
Xa phu thấy gần tới giờ phải tiến cung, quan tâm cầm xuống một cái ghế nhỏ từ trên xe, tiện cho tiểu thư bước lên xe, ngẫu nhiên liếc nhìn sang tiểu thư, ánh mắt hắn cũng mang theo sự kính nể tối thượng.
Vân phủ qua nhiều thế hệ đều làm việc buôn bán, thế hệ này lại chỉ sinh được một đứa con gái, nằm mơ cũng không nghĩ tới chuyện có quan hệ với hoàng cung. Xa phu mỗi ngày đánh xe ngựa, ngồi cùng đám xa phu của những đại thần khác ở khoảng sân rộng ngoài cung chờ chủ nhân nhà mình tan triều, trong lòng cũng không khỏi tự hào. Trong khoảng sân rộng đó, là trung tâm tin tức bát quái, trung tâm giao hữu, chuyện của tất cả danh nhân trong thành Đông Dương, ngay cả chuyện trong cung, ở chỗ này anh đều có thể nghe thấy. Nói rồi nói, đám xa phu bắt đầu kết bạn kết bè, xưng huynh gọi đệ, xa phu Vân phủ hiện tại đang kết bằng hữu với xa phu của hai vị Tả Hữu Thừa tướng.
“Phụ thân, mẫu thân, Trúc Thanh, buổi tối gặp!” Vân Ánh Lục vẫy vẫy tay, chân giẫm lên cái ghế nhỏ.
Cửa lớn nhà họ Đỗ ngay bên cạnh kêu lên “Kẹt” một tiếng, cũng mở ra. Bốn gia đinh khênh một cỗ kiệu từ bên trong đi ra, Đỗ Tử Bân mặc một bộ quan phục mới tinh, khí vũ hiên ngang theo sát ở sau kiệu, bên cạnh hắn là một ông già gầy gò mái tóc muối tiêu, khuôn mặt cũng tương tự như hắn, Vân Ánh Lục đoán có khả năng đó là Đỗ viên ngoại.
Đỗ Tử Bân là Thượng Thư bộ Hình, có nơi làm việc của chính mình – đại đường bộ Hình, phỏng chừng chính là tòa án, viện kiểm sát, cục công an thời hiện đại tổng hợp lại mà thành, cấp bậc thuộc loại cao nhất toàn quốc, cùng hướng với hoàng cung, nhưng không ở sát nhau. Mỗi ngày hắn cũng không nhất thiết phải vào triều, có khi trực tiếp đến đại đường bộ Hình, khi không phải thượng triều, hắn sẽ cưỡi ngựa, nếu thượng triều, hắn sẽ dựa theo lễ tiết, ngồi kiệu quan.
Người hai nhà không ngờ lại chạm mặt, vẻ mặt lập tức đều không tự nhiên. Đối với chuyện trước đây Vân Ánh Lục muốn từ hôn vô lý, dù có nói như thế nào, Vân phủ đều cảm thấy đuối lý trước người nhà họ Đỗ.
Vân viên ngoại xấu hổ cúi đầu trước Đỗ viên ngoại, Đỗ viên ngoại vẫn mang mối hận trong lòng, khụ hai tiếng, coi như không nhìn thấy. Vân phu nhân mặt đỏ hồng, xoay người đi vào trong. Người bình tĩnh nhất là Vân Ánh Lục, cô cười lễ độ với Đỗ Tử Bân, “Buổi sáng tốt lành!”
Trước kia đi làm ở bệnh viện, bất kể là đồng nghiệp thân thiết hay không thân thiết, câu chào hỏi này là luôn luôn phải có.
Đỗ Tử Bân không nghĩ tới Vân Ánh Lục lại thoải mái chủ động nói chuyện với hắn như thế, quá mức kinh ngạc, cũng quên phải đáp lại, sửng sốt hồi lâu, mới thốt ra một câu, “Chào buổi sáng.”
Bị động như vậy, ngược lại còn thể hiện hắn có chút không tự nhiên. Trong lòng Đỗ Tử Bân xuất hiện một cơn giận không rõ lý do, sắc mặt lập tức khó coi.
Màn chào hỏi đã xong, hai bên tự đi đường của mình. Vân Ánh Lục thu hồi tầm mắt, bước vào trong xe ngựa, mành xe hạ xuống, xe ngựa “Lộc cộc” di chuyển trên con đường đá xanh, sau đó biến mất trong đám người ở chợ sáng.
Sau khi Đỗ Tử Bân chào từ biệt phụ thân, lên kiệu, phu kiệu bước đều, kiệu lắc lư di chuyển, đều là những chàng trai trẻ tuổi cường tráng, tốc độ kiệu xem chừng rất nhanh, thế nhưng khi so với xe ngựa, thì cũng rất chậm, rất chậm.
“Người tên “Trầm Hương” này, trong kết quả kiểm tra sao không có tên?” Vân Ánh Lục đưa ánh mắt dò hỏi về phía Tiểu Đức Tử.
“Trầm Hương tỷ tỷ là người trong cung Ấn phi nương nương.” Tiểu Đức Tử nhẹ giọng nói.
Cung nữ che miệng cười khẽ, “Tiểu Đức Tử, hiện giờ huynh đi theo Vân thái y có tiền đồ rồi, cũng không tới cung của chúng ta một chút, chỉ nhìn chằm chằm vào Mãn Ngọc tỷ tỷ trong cung hoàng hậu thôi!”
Mặt của Tiểu Đức Tử đỏ lên, cười ngây ngô, cúi đầu, “Ta đâu có, Ấn… phi nương nương ở cữ, ta sợ làm kinh động tiểu công chúa.”
Vân Ánh Lục nghe xong lời bọn họ nói, chớp chớp lông mi, suy nghĩ. Ấn phi chính là cô gái lần đó cô đã giúp đỡ đẻ cho, cung nữ này là một trong hai người lúc ấy quỳ gối trong xe ngựa Ấn phi, mặt trắng bệch không còn một tia huyết sắc.
“Ấn phi nương nương có khỏe không?” Cô hỏi.
“Cũng coi như đã khỏe, đã có thể xuống giường đi lại một chút, nghe nói ngài vào cung, hôm qua đã phái Trầm Hương tới Thái y viện vấn an Vân thái y, nhưng không may lại đúng ngày nghỉ của ngài. Hôm nay Vân thái y tới tham gia lễ mừng, nương nương sai nô tỳ tới đây chờ thái y, người có một số chuyện muốn hỏi thái y.”
“Ừ, được, chúng ta đi sang đó!” Vân Ánh Lục đột nhiên cảm thấy bị một người kéo, xoay người qua, Tiểu Đức Tử nhẹ nhàng lắc đầu với cô, nói bằng cử động môi rằng thời gian đã không còn sớm.
“Không sao, cậu ở đây chờ tôi, tôi đi nói mấy câu rồi về.” Vân Ánh Lục cười cười, cân nhắc có phải Ấn quý phi hồi phục không được tốt lắm hay không.
Tiểu Đức Tử giậm chân, bụi đất dưới chân bay lên mù mịt cũng không giữ lại được Vân Ánh Lục. Trầm Hương quay đầu lại trong đám bụi bay, lạnh lùng trừng mắt nhìn Tiểu Đức Tử. Dưới ánh mặt trời nhưng Tiểu Đức Tử không khỏi rùng mình một cái.
Cung điện của Ấn phi ở trong một viện nhỏ, bên trong có hoa viên, lầu các, còn có mấy gian sương phòng, cũng không liền kề với chỗ ở của nương nương nào khác, bài trí rất là hoa lệ.
Trong sân đang phơi mấy cái chăn bông và quần áo của trẻ con, ở giữa sân có đặt một cái nia lớn, bên trên có rất nhiều tai hồng đang phơi nắng.
Vân Ánh Lục ngẩn ra, chỉ vào cái nia hỏi, “Tai quả hồng kia dùng để làm gì vậy?” Hiện tại là mùa xuân, tai của quả hồng đến mùa thu mới có, nhiều như vậy thì rất là khó tìm, đây là vị thuốc Đông y, trong cung điện có để làm gì chứ?
Trầm Hương khẽ nhếch mày, “Thái y, ngài không biết rồi, tai hồng kia phơi khô, nghiền thành bột, hòa chung với bột, làm thành bánh, đặt lên một miếng ngói sạch rồi nướng lên, khi đó thơm thì khỏi phải nói, đó là tuyệt kỹ gia truyền của nương nương nhà chúng tôi, rất nhiều nương nương trong cung thích loại bánh này, thường xuyên tới điện của chúng tôi đấy!”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Ánh Lục hiện đầy vẻ kinh ngạc, cô gật gật đầu, muốn nói lại thôi. Ấn phi nghe thấy trong sân có tiếng nói, được tiểu cung nữ dìu, từ trên lầu chầm chậm đi xuống, vẻ ngoài của nàng được trang điểm gần như hoàn mỹ, căn bản không giống một người phụ nữ đang ở cữ.
Vân Ánh Lục phát hiện cô ấy so với lần đầu gặp mặt thì có hơi béo hơn một chút. Ấn Tiếu Yên đối với Vân Ánh Lục là ngàn lần vạn lần biết ơn, nếu ngày đó không có Vân Ánh Lục, hiện giờ nói không chừng nàng đã nằm ở dưới mấy tấc đất rồi. Nàng coi Vân Ánh Lục như quý nhân trong cuộc đời mình, thân thân thiết thiết kéo tay Vân Ánh Lục, kéo cô tới trong điện, dặn dò cung nữ chuẩn bị trà.
“Vân thái y, ở trong cung đã quen chưa?” Ấn Tiếu Yên và Vân Ánh Lục lần lượt ngồi xuống, nàng quan tâm hỏi.
“Cũng quen rồi. Tiểu công chúa đâu?” Vân Ánh Lục nhìn ngó khắp mọi nơi, không nhìn thấy bóng dáng đứa trẻ nào.
Ấn Tiếu Yên lạnh nhạt nhếch mày, “Ở trên lầu, để cho bà vú dỗ ngủ rồi! Ôi!” Làm mẹ quả thật là không vui vẻ chút nào.
“Có chuyện gì vậy?” Vân Ánh Lục đang cầm chén trà, nhấp một ngụm nhỏ.
“Nếu sinh được hoàng tử, địa vị hiện tại của ta ở trong cung cũng sẽ không như vậy.” Ấn Tiếu Yên chua sót nhếch môi, “Vân thái y, không giấu gì ngài, sau khi công chúa ra đời, hoàng thượng, người chỉ tới nhìn mặt công chúa ngày công chúa đầy tháng, từ đó về sau không hề tới điện của bản cung.”
“Vì sao vậy?”
“Vân thái y, ngài không hiểu hay sao? Bản cung giống như hoa cúc ngày hôm qua, nở ra đã tàn rồi, trong mắt hoàng thượng chỉ có hoa tươi mới nở, làm sao còn để ý tới bản cung chứ? Vốn nghĩ rằng sẽ sinh được hoàng tử, mẹ được nhờ con, có thể được hoàng thượng yêu thương hơn, nhưng lại sinh ra công chúa. Hoài thai mười tháng, hình thể và dung mạo đều biến đổi nhiều lắm, bản cung lấy cái gì để tranh với những người mới tiến cung chứ?”
Ấn Tiếu Yên nói xong, khẽ lau đi nước mắt vừa lăn xuống.
Thật sự là Vân Ánh Lục không thể có tâm trạng đồng tình với Ấn Tiếu Yên được. Trọng nam khinh nữ, điều này làm cho cô thấy rất phản cảm, muốn chỉ mình được sủng ái, vậy còn muốn gả tới hoàng cung làm gì? Đây cũng không phải là chuyện đột nhiên xảy ra, đây là chuyện trước kia hẳn là đã phải nghĩ tới, hiện tại còn oán cái nỗi gì?
Oán hận, kỳ thật là cảm xúc bình thường của phụ nữ chốn hậu cung.
“Ấn phi nương nương, cô đừng nản lòng, dung mạo và hình thể, đều có cách để lấy lại.” Cô cũng không thể nói trái lương tâm để an ủi, chỉ có thể chọn điều mình am hiểu nói.
“Có thể chứ?” Ánh mắt Ấn phi nương nương sáng lên, đối với y thuật của Vân Ánh Lục, nàng bội phục tới mức tin theo mù quáng luôn.
Nàng phất tay để cho cung nữ ra khép cửa lại, còn mình vén váy lên, kéo váy lót bên trong xuống, lộ ra đùi và bụng dưới, bụng có hơi to một chút, trên vùng bụng và đùi đều có những đường rạn màu tím. “Vân thái y, ngài xem xem có cách nào để những vết này biến mất không? Bụng có thể nhỏ lại hay không?”
Vân Ánh Lục lấy ngón tay ấn nhẹ vào vùng da trên bụng, “Có thể, cái này gọi là đường rạn bụng khi mang thai, tìm một loại nhũ dịch* trơn bôi lên trên, rồi mát xa đều, vừa có thể tăng cường sự co giãn cho làn da và cơ thịt ở dưới, vừa giúp cho máu huyết lưu thông tốt, nhớ là không được chọn phương thức mát xa đè ép xuống, mà phải nhẹ nhàng, dùng cách mát xa xoay tròn. Nhũ dịch thì dùng tinh dầu du là được, tôi thấy trong Thái y viện có đấy. Về phần bụng này, trước hết cô phải cải thiện ẩm thực, ăn nhiều hạnh nhân và thức ăn từ đậu, trứng, ăn những thứ đó vừa đủ chất dinh dưỡng, lại làm cho cô không có cảm giác đói, sau đó cô phải vận động nhiều, tập các động tác có tác dụng giảm mỡ bụng, nằm ngửa, hít vào, cong người lên, kiên trì nửa tháng, sẽ có hiệu quả rất lớn. Nghe có hiểu không?”
*Nhũ dịch: là một loại hỗn hợp chất lỏng không tan trong chất lỏng hoặc chất khí. Trong mỹ phẩm hay dùng vì da có cấu tạo lớp lipid ở ngoài rồi tới lớp nước nên sẽ làm mỹ phẩm thấm được sâu hơn so với dạng dung dịch.(chú thích của ss Nonchalance, thanks ss nhiều)
Ấn Tiếu Yên chớp mắt, có chút không nắm bắt được, nói, “Vân thái y, bản cung nghe hiểu được hơn một nửa, phân nửa còn lại thì nghe không hiểu, ngài không thể viết cho bản cung đơn thuốc sao?”
Vân Ánh Lục chép chép miệng, không biết làm như thế nào dịch từ ngữ hiện đại thành từ ngữ hiện tại dùng ở Đông Dương, “Hôm nay thời gian có chút gấp, hôm khác tôi viết cho cô, còn vẽ tranh minh họa động tác nữa. Đừng nóng vội, đừng nóng vội, nhất định sẽ giúp cho cô khôi phục lại dáng người nhỏ nhắn, để cho cô lại xinh đẹp như trước kia.”
“Bản cung tin Vân thái y, Vân thái y tiến cung, thật sự là phúc của nữ tử trong hậu cung.” Ấn Tiếu Yên cười rạng rỡ, chỉnh lại y phục, “Ngài vội vã là muốn tham gia lễ mừng của hoàng thượng hay sao?”
“Ấn phi nương nương không muốn đi sao?”
“Bản cung mới vừa sinh tiểu công chúa, mới đầy hai tháng, thời gian này vẫn được coi là hồng nhân*, vẫn còn mang sát khí đấy, nên không thể tham gia lễ mừng gì cả, tránh khỏi làm hỏng không khí vui mừng của hoàng thượng. Kỳ thật, không đi cũng tốt, mắt không thấy, tâm không phiền.”
*Theo Baidu giải thích đây là tự xưng của sản phụ, mình hoàn toàn không biết phải dịch ra thế nào nên để nguyên.
Ấn Tiếu Yên sai người mở cửa lớn ra, cùng Vân Ánh Lục đi ra ngoài.
“Vân thái y, nếu muốn sớm mang thai một chút, có biện pháp gì đặc biệt hay không?” Nàng thấp giọng hỏi nhỏ.
Ánh mắt Vân Ánh Lục không tự chủ được chuyển hướng sang những nia đựng tai hồng kia.
“Sao?” Cô thấy khóe miệng Ấn Tiếu Yên giật giật, “Ấn phi nương nương, cô mới nói cái gì?”
“Vân thái y, mau, mau…” Bên ngoài cửa điện, Tiểu Đức Tử vội vội vàng vàng chạy vào, theo sau là La công công vẻ mặt lo lắng.
“Thái y, sao ngài vẫn còn chậm chạp ở chỗ này thế. Hoàng thượng vừa mới hỏi ta, có phải không truyền ý chỉ cho ngài hay không?” La công công đầy đầu mồ hôi, kéo lấy ống tay áo của Vân Ánh Lục lôi ra ngoài, ngay cả Ấn Tiếu Yên lên tiếng chào hỏi cũng không nghe thấy.
Ấn Tiếu Yên cắn cắn môi, ý cười đông cứng lại trên mặt, dựa người vào cột trên hành lang, Hoàng thượng cũng không phải phụ nữ, đối với Vân thái y sao lại coi trọng như vậy chứ?
/179
|