Vân phủ, khuê phòng.
Trúc Thanh đứng bên cửa sổ, nhìn phía dưới có bốn thị vệ đứng thẳng tắp cùng Tiểu Đức Tử đang đứng khom lưng, bĩu môi, đi đến bên thùng tắm, Vân Ánh Lục đang tắm, cô đang chăm chú chà xát thật sạch sẽ mỗi một chỗ trên thân thể.
“Tiểu thư, cô thật sự đã thành thân rồi sao?” Nàng nghe phu nhân lặng lẽ nói với nàng, đến bây giờ nàng vẫn chưa hồi phục lại tinh thần. Vân Ánh Lục ngớ ra, “Cứ tính là thế đi!”
Có điều hôn lễ còn chưa tổ chức. Kỳ thật cô cũng muốn làm đơn giản một chút, bày vài bàn tiệc rượu là được rồi, thế nhưng người cô kết hôn là hoàng thượng, tâm nguyện này không thể thực hiện được.
Một chuyến xuyên không, cuộc sống của cô thật sự là muôn màu muôn vẻ.
Trúc Thanh cắn cắn môi, nhoài người về phía trước, “Vậy em có thể theo tiểu thư tiến cung không?”
“Có thể mà, có điều em vào cung thì khó mà ra được, không thể thường xuyên được gặp Tần công tử, em có bằng lòng không?” Vân Ánh Lục trêu ghẹo nghiêng đầu nhìn nàng.
Trúc Thanh cụp mắt, gương mặt xấu hổ đỏ bừng, “Tiểu thư, tiểu thư, cô nói bậy cái gì vậy, thật là!”
“Được rồi, được rồi, chị không nói nữa.” Vân Ánh Lục đứng lên, Trúc Thanh vội cầm chiếc khăn giúp cô lau người, “Những điều chị nói, tên mấy dụng cụ này, em đã thuộc chưa? Chị nói tên cái gì, em phải đưa thật nhanh và chuẩn xác cho chị, có được không?”
Trúc Thanh vội kéo tâm trí lại, gật đầu, “Suốt một ngày hôm qua, em đã luyện tập rồi, không thành vấn đề.”
“Nhìn thấy máu cũng không ngất xỉu chứ?”
“Nhất định, nhất định, cho dù có ngất cũng phải chờ tiểu thư phẫu thuật xong.”
Vân Ánh Lục mỉm cười, cô đã chuẩn bị tốt những thứ khác. Ngày hôm qua Tiểu Đức Tử cũng luyện tập một ngày, có hai người làm trợ thủ, hẳn là không có lo lắng gì.
Hai người xuống lầu, một thị vệ nhấc một chiếc lồng bước lên trước, “Vân thái y, con nhím này có được không?” Ở bên ngoài, Vân Ánh Lục khăng khăng bắt thị vệ và Tiểu Đức Tử chỉ được gọi cô là Vân thái y.
Trên đời, mỗi một loài động vật đều có thiên địch, thiên địch của rắn là nhím, bất kể đó là loại rắn gì, đều sẽ sợ nhím. Nhưng xà cổ đã cùng mười một loại độc trùng khác ở trong một cái chum, cắn xé, giao phối sau một năm mới còn lại duy nhất một con, cô sợ đã có biến dị, trong lòng cũng không quá nắm chắc.
“Được rồi.” Nhìn con nhím rất sợ hãi, đôi mắt nhỏ không ngừng đảo quanh, lông trên người đều dựng đứng, “Tiểu Đức Tử, chuyện của cậu đã làm xong chưa?” Cô quay đầu hỏi Tiểu Đức Tử.
Tiểu Đức Tử nhấc hòm thuốc trong tay lên, “Nhựa của cỏ cầm máu, ma phí tán, bạch dược Vân Nam*, chỉ khâu**, ngân châm…. Còn có dụng cụ, băng gạc, tất cả đầy đủ cả, tôi đã kiểm tra vài lần.”
*Bạch dược Vân Nam có tác dụng cầm máu(nhắc lại)
**Chú thích ở phía cuối chương nhé.
Vân Ánh Lục cười nhẹ, xoay người nhìn Phật đường ở hậu viện. Từ khi vợ chồng Vân viên ngoại trở về từ hành cung, đã tắm rửa thay quần áo, trai giới, bây giờ đang ngồi quỳ gối trong Phật đường, thành tâm cầu nguyện trước Phật tổ để Vân Ánh Lục phẫu thuật thành công.
Vân Ánh Lục và Trúc Thanh, Tiểu Đức Tử lên xe ngựa, đám thị vệ cưỡi ngựa, xe ngựa mới vừa chuyển động, đã thấy trước mặt là một con tuấn mã, là Đỗ Tử Bân hết giờ làm trở về nhà.
Đỗ Tử Bân nhíu mày, vẻ mặt có chút quái dị, ngay cả thị vệ ôm quyền chào hỏi hắn, hắn cũng không chú ý tới. Khi hắn mới vừa đi qua chợ, phía trước có một chiếc xe ngựa không biết là xảy ra sự cố gì, đổ xuống ngang đường, trong phút chốc đoạn đường qua chợ bị tắc, người chen như nêm cối. Hắn xuống xe muốn xem tình hình thế nào, hai cô nàng quyến rũ đứng ở bên đường, nhìn thấy hắn, che mặt cười khanh khách, thỉnh thoảng lại nhìn trộm hắn.
Hắn vốn luôn nghiêm túc, đương nhiên là không phát hiện ra.
“Đỗ đại nhân, ngài không nhớ tiểu nữ sao?” Trong hai người có một cô gái mặc váy đỏ hờn dỗi chớp mắt vài lần với hắn.
Hắn ngẩn ra, thật kinh ngạc là sao cô gái này lại biết hắn. Hắn dường như không có tiếp xúc nhiều với đám con gái ăn mặc rõ ràng là phong trần này đâu!
“Đỗ đại nhân thật sự là quý nhân hay quên,” cô nàng váy đỏ thấy hắn lâu không trả lời, bĩu bĩu môi, uốn éo người, u oán thở dài, “Vậy được rồi, tiểu nữ tử nhắc lại một chút, tiểu nữ tử là cô nương trong Linh Vân Các.”
Đỗ Tử Bân đột nhiên quay đầu, nhìn thẳng vào hai người họ. Hắn đã tới Linh Vân Các, ở nơi đó, hắn và Vân Ánh Lục từng có lần đầu tiên thân mật thể xác, cũng chỉ là thoảng qua như mây khói. Hay là hôm đó đã chạm mặt mấy vị cô nương này?
“Ngươi vừa mới nói với bản quan cái gì?” Hắn lạnh lùng hỏi.
Hai cô gái bị ánh mắt lạnh lùng của hắn làm kinh hãi, run run nói: “Không có gì đâu, chỉ gọi một tiếng thôi. Nếu Đỗ đại nhân có chút lưu luyến với ngày hôm đó, mời tới Linh Vân Các, chiếu cố tới việc làm ăn của tiểu nữ.”
“Bản quan nhớ hay không nhớ chuyện ngày hôm đó thì có quan hệ gì với các ngươi?” Hắn gặng hỏi.
Hai cô gái liếc nhau, cau mày, nói lời chào, “Nếu Đỗ đại nhân không nhớ rõ, vậy cứ coi như không có chuyện này đi!” Nói xong, hai người chen vào đám người, đảo mắt đã không thấy bóng dáng.
Xe ngựa phía trước đã được dời đi, đường đã thông, những chiếc xe bị ùn tắc đều đã chuyển động. Đỗ Tử Bân nhảy lên ngựa, trong lòng bởi vì mấy câu nói không hiểu rõ ra sao của hai cô gái kia, mà đột nhiên lòng dạ rối bời. Hôm đó rốt cuộc là còn xảy ra chuyện gì, sao mà hai cô gái đó lại nói như vậy?
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, đều không nghĩ ra. Ở ngoài cửa phủ, hắn muốn gõ cửa hỏi Vân Ánh Lục, nhưng ngẫm lại hiện tại hai người đã hủy hôn, nàng giữ nghiêm lễ tiết, đối với hắn chỉ là thái độ với đồng nghiệp, so với trước kia, thái độ không biết là xa cách bao nhiêu. Hắn nào có mặt mũi mà mở miệng.
Thủa trước, trăng sáng, bên bờ tường, bên cành liễu, thời gian tuyệt vời đều không có cách nào quay trở lại. Sau khi hủy bỏ hôn ước, hắn rất dễ dàng nhớ tới nàng. Rất kỳ quái là, hắn rất ít nhớ tới Vân Ánh Lục lúc trước, hình ảnh hiện lên trong đầu luôn luôn là từng chi tiết nhỏ về Vân Ánh Lục giả này.
Nàng ngốc nghếch, đơn thuần, nàng thẹn thùng cùng vô số từ ngữ kỳ lạ, trong lúc vô ý đã làm trái tim hắn rung động. Hắn không thể không thừa nhận, hắn rất để ý tới nàng. Khi nghe thấy chuyện nàng muốn làm phẫu thuật cho Tần Luận. Hắn kích động lập tức vào cung, muốn khuyên can nàng. Mặc kệ là yêu hay không yêu nàng, hắn đều muốn tốt cho nàng, không cần làm việc làm ngốc nghếch đó, không được phép có gì nguy hiểm.
Thế nhưng nàng khéo léo từ chối hắn.
Nàng thật sự rất cố chấp, cũng rất chuyên nghiệp. Nàng không hiểu ngâm gió ngợi trăng, cũng không hiểu đàn hát, thế nhưng nàng đối với y thuật luôn rất cố chấp, hắn thật sự rất kính nể.
Vân Ánh Lục này và Vân Ánh Lục lúc trước có rất nhiều điểm bất đồng, tại sao tới giờ hắn mới phát hiện ra?
“Đỗ công tử, sao ngài lại đứng ở ngoài này vậy?” Người trông cửa của Vân phủ thấy trời đã tối, đi ra ngoài dạo quanh mấy vòng, chuẩn bị đóng cửa, nhìn thấy Đỗ Tử Bân đang ngây người đứng đó.
“Ta có điều suy nghĩ.” Đỗ Tử Bân cười nhạt, cầm dây cương ngựa định đi vào cửa, “Tiểu thư nhà ông hồi phủ chưa?” Hắn đột nhiên quay đầu lại hỏi.
Mặt người trông cửa lập tức u ám, “Đêm nay Tiểu thư ở lại Tần phủ, ngày mai phẫu thuật cho Tần công tử, viên ngoại và phu nhân giờ đều đang niệm kinh cho tiểu thư.”
“Cô ấy đã đi rồi sao?” Đỗ Tử Bân dừng bước chân.
“Mới vừa đi được một khắc, ôi, thực làm cho người ta lo lắng quá!” Người trông cửa thở dài, xoay người đóng cửa lớn lại. Đỗ Tử Bân nhìn cửa lớn đóng chặt, khuôn mặt cứng đờ như sắt.
Trúc Thanh đứng bên cửa sổ, nhìn phía dưới có bốn thị vệ đứng thẳng tắp cùng Tiểu Đức Tử đang đứng khom lưng, bĩu môi, đi đến bên thùng tắm, Vân Ánh Lục đang tắm, cô đang chăm chú chà xát thật sạch sẽ mỗi một chỗ trên thân thể.
“Tiểu thư, cô thật sự đã thành thân rồi sao?” Nàng nghe phu nhân lặng lẽ nói với nàng, đến bây giờ nàng vẫn chưa hồi phục lại tinh thần. Vân Ánh Lục ngớ ra, “Cứ tính là thế đi!”
Có điều hôn lễ còn chưa tổ chức. Kỳ thật cô cũng muốn làm đơn giản một chút, bày vài bàn tiệc rượu là được rồi, thế nhưng người cô kết hôn là hoàng thượng, tâm nguyện này không thể thực hiện được.
Một chuyến xuyên không, cuộc sống của cô thật sự là muôn màu muôn vẻ.
Trúc Thanh cắn cắn môi, nhoài người về phía trước, “Vậy em có thể theo tiểu thư tiến cung không?”
“Có thể mà, có điều em vào cung thì khó mà ra được, không thể thường xuyên được gặp Tần công tử, em có bằng lòng không?” Vân Ánh Lục trêu ghẹo nghiêng đầu nhìn nàng.
Trúc Thanh cụp mắt, gương mặt xấu hổ đỏ bừng, “Tiểu thư, tiểu thư, cô nói bậy cái gì vậy, thật là!”
“Được rồi, được rồi, chị không nói nữa.” Vân Ánh Lục đứng lên, Trúc Thanh vội cầm chiếc khăn giúp cô lau người, “Những điều chị nói, tên mấy dụng cụ này, em đã thuộc chưa? Chị nói tên cái gì, em phải đưa thật nhanh và chuẩn xác cho chị, có được không?”
Trúc Thanh vội kéo tâm trí lại, gật đầu, “Suốt một ngày hôm qua, em đã luyện tập rồi, không thành vấn đề.”
“Nhìn thấy máu cũng không ngất xỉu chứ?”
“Nhất định, nhất định, cho dù có ngất cũng phải chờ tiểu thư phẫu thuật xong.”
Vân Ánh Lục mỉm cười, cô đã chuẩn bị tốt những thứ khác. Ngày hôm qua Tiểu Đức Tử cũng luyện tập một ngày, có hai người làm trợ thủ, hẳn là không có lo lắng gì.
Hai người xuống lầu, một thị vệ nhấc một chiếc lồng bước lên trước, “Vân thái y, con nhím này có được không?” Ở bên ngoài, Vân Ánh Lục khăng khăng bắt thị vệ và Tiểu Đức Tử chỉ được gọi cô là Vân thái y.
Trên đời, mỗi một loài động vật đều có thiên địch, thiên địch của rắn là nhím, bất kể đó là loại rắn gì, đều sẽ sợ nhím. Nhưng xà cổ đã cùng mười một loại độc trùng khác ở trong một cái chum, cắn xé, giao phối sau một năm mới còn lại duy nhất một con, cô sợ đã có biến dị, trong lòng cũng không quá nắm chắc.
“Được rồi.” Nhìn con nhím rất sợ hãi, đôi mắt nhỏ không ngừng đảo quanh, lông trên người đều dựng đứng, “Tiểu Đức Tử, chuyện của cậu đã làm xong chưa?” Cô quay đầu hỏi Tiểu Đức Tử.
Tiểu Đức Tử nhấc hòm thuốc trong tay lên, “Nhựa của cỏ cầm máu, ma phí tán, bạch dược Vân Nam*, chỉ khâu**, ngân châm…. Còn có dụng cụ, băng gạc, tất cả đầy đủ cả, tôi đã kiểm tra vài lần.”
*Bạch dược Vân Nam có tác dụng cầm máu(nhắc lại)
**Chú thích ở phía cuối chương nhé.
Vân Ánh Lục cười nhẹ, xoay người nhìn Phật đường ở hậu viện. Từ khi vợ chồng Vân viên ngoại trở về từ hành cung, đã tắm rửa thay quần áo, trai giới, bây giờ đang ngồi quỳ gối trong Phật đường, thành tâm cầu nguyện trước Phật tổ để Vân Ánh Lục phẫu thuật thành công.
Vân Ánh Lục và Trúc Thanh, Tiểu Đức Tử lên xe ngựa, đám thị vệ cưỡi ngựa, xe ngựa mới vừa chuyển động, đã thấy trước mặt là một con tuấn mã, là Đỗ Tử Bân hết giờ làm trở về nhà.
Đỗ Tử Bân nhíu mày, vẻ mặt có chút quái dị, ngay cả thị vệ ôm quyền chào hỏi hắn, hắn cũng không chú ý tới. Khi hắn mới vừa đi qua chợ, phía trước có một chiếc xe ngựa không biết là xảy ra sự cố gì, đổ xuống ngang đường, trong phút chốc đoạn đường qua chợ bị tắc, người chen như nêm cối. Hắn xuống xe muốn xem tình hình thế nào, hai cô nàng quyến rũ đứng ở bên đường, nhìn thấy hắn, che mặt cười khanh khách, thỉnh thoảng lại nhìn trộm hắn.
Hắn vốn luôn nghiêm túc, đương nhiên là không phát hiện ra.
“Đỗ đại nhân, ngài không nhớ tiểu nữ sao?” Trong hai người có một cô gái mặc váy đỏ hờn dỗi chớp mắt vài lần với hắn.
Hắn ngẩn ra, thật kinh ngạc là sao cô gái này lại biết hắn. Hắn dường như không có tiếp xúc nhiều với đám con gái ăn mặc rõ ràng là phong trần này đâu!
“Đỗ đại nhân thật sự là quý nhân hay quên,” cô nàng váy đỏ thấy hắn lâu không trả lời, bĩu bĩu môi, uốn éo người, u oán thở dài, “Vậy được rồi, tiểu nữ tử nhắc lại một chút, tiểu nữ tử là cô nương trong Linh Vân Các.”
Đỗ Tử Bân đột nhiên quay đầu, nhìn thẳng vào hai người họ. Hắn đã tới Linh Vân Các, ở nơi đó, hắn và Vân Ánh Lục từng có lần đầu tiên thân mật thể xác, cũng chỉ là thoảng qua như mây khói. Hay là hôm đó đã chạm mặt mấy vị cô nương này?
“Ngươi vừa mới nói với bản quan cái gì?” Hắn lạnh lùng hỏi.
Hai cô gái bị ánh mắt lạnh lùng của hắn làm kinh hãi, run run nói: “Không có gì đâu, chỉ gọi một tiếng thôi. Nếu Đỗ đại nhân có chút lưu luyến với ngày hôm đó, mời tới Linh Vân Các, chiếu cố tới việc làm ăn của tiểu nữ.”
“Bản quan nhớ hay không nhớ chuyện ngày hôm đó thì có quan hệ gì với các ngươi?” Hắn gặng hỏi.
Hai cô gái liếc nhau, cau mày, nói lời chào, “Nếu Đỗ đại nhân không nhớ rõ, vậy cứ coi như không có chuyện này đi!” Nói xong, hai người chen vào đám người, đảo mắt đã không thấy bóng dáng.
Xe ngựa phía trước đã được dời đi, đường đã thông, những chiếc xe bị ùn tắc đều đã chuyển động. Đỗ Tử Bân nhảy lên ngựa, trong lòng bởi vì mấy câu nói không hiểu rõ ra sao của hai cô gái kia, mà đột nhiên lòng dạ rối bời. Hôm đó rốt cuộc là còn xảy ra chuyện gì, sao mà hai cô gái đó lại nói như vậy?
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, đều không nghĩ ra. Ở ngoài cửa phủ, hắn muốn gõ cửa hỏi Vân Ánh Lục, nhưng ngẫm lại hiện tại hai người đã hủy hôn, nàng giữ nghiêm lễ tiết, đối với hắn chỉ là thái độ với đồng nghiệp, so với trước kia, thái độ không biết là xa cách bao nhiêu. Hắn nào có mặt mũi mà mở miệng.
Thủa trước, trăng sáng, bên bờ tường, bên cành liễu, thời gian tuyệt vời đều không có cách nào quay trở lại. Sau khi hủy bỏ hôn ước, hắn rất dễ dàng nhớ tới nàng. Rất kỳ quái là, hắn rất ít nhớ tới Vân Ánh Lục lúc trước, hình ảnh hiện lên trong đầu luôn luôn là từng chi tiết nhỏ về Vân Ánh Lục giả này.
Nàng ngốc nghếch, đơn thuần, nàng thẹn thùng cùng vô số từ ngữ kỳ lạ, trong lúc vô ý đã làm trái tim hắn rung động. Hắn không thể không thừa nhận, hắn rất để ý tới nàng. Khi nghe thấy chuyện nàng muốn làm phẫu thuật cho Tần Luận. Hắn kích động lập tức vào cung, muốn khuyên can nàng. Mặc kệ là yêu hay không yêu nàng, hắn đều muốn tốt cho nàng, không cần làm việc làm ngốc nghếch đó, không được phép có gì nguy hiểm.
Thế nhưng nàng khéo léo từ chối hắn.
Nàng thật sự rất cố chấp, cũng rất chuyên nghiệp. Nàng không hiểu ngâm gió ngợi trăng, cũng không hiểu đàn hát, thế nhưng nàng đối với y thuật luôn rất cố chấp, hắn thật sự rất kính nể.
Vân Ánh Lục này và Vân Ánh Lục lúc trước có rất nhiều điểm bất đồng, tại sao tới giờ hắn mới phát hiện ra?
“Đỗ công tử, sao ngài lại đứng ở ngoài này vậy?” Người trông cửa của Vân phủ thấy trời đã tối, đi ra ngoài dạo quanh mấy vòng, chuẩn bị đóng cửa, nhìn thấy Đỗ Tử Bân đang ngây người đứng đó.
“Ta có điều suy nghĩ.” Đỗ Tử Bân cười nhạt, cầm dây cương ngựa định đi vào cửa, “Tiểu thư nhà ông hồi phủ chưa?” Hắn đột nhiên quay đầu lại hỏi.
Mặt người trông cửa lập tức u ám, “Đêm nay Tiểu thư ở lại Tần phủ, ngày mai phẫu thuật cho Tần công tử, viên ngoại và phu nhân giờ đều đang niệm kinh cho tiểu thư.”
“Cô ấy đã đi rồi sao?” Đỗ Tử Bân dừng bước chân.
“Mới vừa đi được một khắc, ôi, thực làm cho người ta lo lắng quá!” Người trông cửa thở dài, xoay người đóng cửa lớn lại. Đỗ Tử Bân nhìn cửa lớn đóng chặt, khuôn mặt cứng đờ như sắt.
/179
|