Mùa rét đậm, mọi người đều quen ngủ sớm, trời vừa tối, các tiểu khu đã nhanh chóng yên lặng.
Trong phòng ngủ Thẩm An Ninh, không khí tràn ngập kích tình đặc quánh, đặc đến không thở nổi.
Sau khi cùng Chân Mạch ăn tối, Thẩm An Ninh liền trở về nhà. Cậu không biết lúc nào Cao Kiến Quân mới trở về nhưng cậu vẫn quyết định trở lại sớm để chờ anh.
Một người buồn chán không có gì làm, cậu liền nằm trên thảm ở phòng khách xem TV. Đến tận nửa đêm, Cao Kiến Quân mới về. Bước chân anh lảo đảo, ánh mắt tán loạn, cả người đều tản ra hơi nóng.
Thẩm An Ninh chưa từng thấy một Cao Kiến Quân như vậy, nhất thời hoảng loạn, nhanh chóng chạy lại đỡ anh vào rồi khóa cửa: “Anh sao vậy? Uống say rồi sao?”
Cao Kiến Quân cười rộ lên rồi chuyển thành thì thào: “Đúng đúng, say…. An Ninh, em ăn chưa? Sao chưa ngủ?”
Thẩm An Ninh thấy anh nói chuyện có vẻ tỉnh táo mới yên tâm một chút, cố dìu anh đi, quan tâm đáp: “Em đợi anh. Anh tắm rửa rồi đi ngủ đi. Có khó chịu không? Có muốn uống nước không?”
“Không cần.” Cao Kiến Quân nói năng đều rất lý trí nhưng kỳ thực đầu đã hỗn loạn rồi, căn bản chẳng biết mình nói gì, chỉ theo bản năng mà trả lời. Anh chỉ cảm thấy rất nóng, vừa cởi đồ mình ra vừa ôm người bên cạnh, không đầu không đuôi mà hôn.
Thẩm An Ninh bó tay với anh, bị anh ôm chặt vậy, đành dựa vào tường, định đưa tay đẩy anh ra, thở hồng hộc: “Tắm trước… được không?”
Cao Kiến Quân chẳng nghe được cái gì, cứ ôm lấy cậu rồi trực tiếp kéo vào phòng ngủ, lôi cậu lên giường, đè lên.
Thẩm An Ninh không chống được sức anh, hoàn toàn không làm gì được, chỉ một lát liền đầu hàng.
Hai thân thể quấn quýt cùng một chỗ, tiếng rên rỉ không thể nhẫn nại được cùng tiếng thở dốc ồ ồ đan vào nhau, mồ hôi ướt đẫm toàn thân, rơi như mưa.
Cao Kiến Quân vẫn ôm siết lấy người dưới thân, môi anh là lửa nóng, đốt cháy da thịt nhẵn nhụi, lành lạnh kia, dục vọng của anh cũng là lửa, nặng nề mà mạnh mẽ đi vào thân thể mềm mại siết chặt. Tình yêu của anh tựa lửa, cuốn lấy con người dịu dàng vẫn ở bên anh.
Thẩm An Ninh ôm chặt Cao Kiến Quân, chìm nổi trong những đợt sóng tình vĩnh viễn không bao giờ dứt. Máu của cậu như sôi lên, cao trào chợt đến, không thể chịu nổi. Cậu rên rỉ, kêu thét, xin tha, đều không thể làm người phía trên chậm lại tốc độ, giảm bớt lực. Đến tận giờ, cậu bỗng nhiên giật mình, có lẽ những biểu hiện bất thường của Cao Kiến Quân cũng chẳng phải do rượu gây ra mà do anh đang khó chịu trong lòng.
Thẩm An Ninh không còn kháng cự nữa, còn không nói “Không” với anh, chỉ ôm siết lấy anh, thả lỏng thân thể đã sắp kiệt sức. Thả lỏng, thả lỏng, để anh ấy thoả thích phát tiết, cùng anh từng đợt từng đợt mà tới đỉnh.
Đến tận khi mọi thứ an tĩnh lại, hai người họ cũng chẳng còn khí lực nhúc nhích. Thật vất vả giãy dụa vào phòng tắm tẩy rửa một chút, hai người lại ngã lên trên giường, ngủ một giấc.
————————-
Sáng sớm, luật sư của Cao Kiến Quân liền làm đủ phận sự gọi điện cho anh, thật vất vả mới gọi anh thức dậy được, luật sư nói: “Cao tổng, ngài phải đến Cục dân chính xử lý thủ tục.”
Cao Kiến Quân lập tức nhớ ra hôm nay anh phải đi làm thủ lục ly hôn với Y Lâm, không kịp nói một tiếng với Thẩm An Ninh, anh liền nhảy xuống giường, vội vội vàng vàng mặc quần áo.
Thẩm An Ninh ngủ thẳng đến trưa trờ trưa trật, cả người đau nhức như rã ra, căn bản ngồi dạy không được. Cậu cứ nằm lật qua lật lại trên giường mãi một hồi mới nhớ tới sự khác thường của Cao Kiến Quân đêm qua, vội vã vớ lấy điện thoại di động.
Thanh âm Cao Kiến Quân trở nên phóng khoáng vô cùng: “An Ninh, tỉnh rồi à?”
“Um, anh… không có gì chứ?” Thẩm An Ninh lúng túng. “Đêm qua anh ngươi uống say, hình như không vui.”
“Ừ, anh uống say, không làm em bị thương chứ?” Cao Kiến Quân mơ mơ hồ hồ nhớ lại sự điên cuồng của đêm qua, nhất thời lo lắng.
“Không có, chỉ hơi mệt.” Thẩm An Ninh hời hợt bỏ qua. “Anh không sao là tốt rồi.”
Cao Kiến Quân do dự một chút, vốn anh muốn về nhà rồi mới nói cho cậu biết nhưng cuối cùng lại nhịn không được. “An Ninh.” Anh nói: “Anh ly hôn rồi. Sáng nay, anh với Y Lâm đi làm thủ tục.”
“A? Vậy…” Thẩm An Ninh nghẹn lời, không biết nên phản ứng thế nào. Hoan hô nhảy nhót đương nhiên không được nhưng an ủi anh lại còn tệ hơn.
Cao Kiến Quân cũng hiểu điều đó nên cười: “Em ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, một hồi dậy đi ăn đi. Gần đây, anh có nhiều cuộc xã giao quá, trở về tối lắm, không chăm sóc em được, em phải nhớ ăn uống đúng giờ.”
“Ừ, em biết.” Thẩm An Ninh cười.
Cao Kiến Quân tán chuyện với cậu vài câu rồi nói đến chuyện muốn cậu sẽ chuyển nhà, vào ở chung với mình.
Lần này Thẩm An Ninh cũng không kiên trì phản đối, chỉ là miễn cưỡng nói: “Để em suy nghĩ chút đã.”
Cao Kiến Quân cũng không gấp. Giờ đây, những ngăn trở giữa hai người đã không còn, sau này họ còn cả cuộc đời phía sau dành cho nhau.
Vừa bỏ điện thoại xuống, Thẩm An Ninh vui sướng mà lăn qua lăn lại trên giường một hồi rồi bốc ngay điện thoại lên, gọi cho Chân Mạch, hưng phấn mà kêu: “Mạch Mạch, Mạch Mạch, Mạch Mạch.”
Chân Mạch mỉm cười: “Lượm được tiền hả? Hay lượm được một anh chàng đẹp trai nào đó mà hưng phấn vậy?”
Thẩm An Ninh cười vui vẻ: “Không phải, chỉ là cao hứng thôi. Ha ha, Mạch Mạch, Mạch Mạch, Mạch Mạch.”
“Cậu cứ gọi hoài như vậy không sợ Cao ca của cậu ghen sao.” Chân Mạch lắc đầu nhưng cũng vì cậu vui mà vui lây.
Thẩm An Ninh cười hì hì: “Mạch Mạch, Kiến Quân ly hôn rồi.”
“A? Đây là một tin tốt.” Chân Mạch thấy may mắn cho cậu. “Cao Kiến Quân rất được, nói được thì làm được. Thời này, tìm một người như anh ấy khó lắm đó.”
“Biết mà.” Thẩm An Ninh nghịch ngợm cười. “Đúng là tớ tuệ nhãn thức anh hùng.”
“Nói vậy cũng không sai.” Chân Mạch cười nói. “Chừng nào rảnh thì đi tới đây, tớ mời cậu ăn, chúc mừng một chút.”
“Ừ tốt, để tớ mời cho.” Thẩm An Ninh buông điện thoại, muốn đứng dậy một phen nhưng phát hiện thân thể của mình căn bản không thèm nghe lời mình nên liền quyết định ngủ tiếp.
————————–
Chân Mạch cũng bị tin Thẩm An Ninh mang tới làm vui lây, trên mặt mang theo nụ cười vui vẻ. Hắn đi thị sát khu bán hàng một lát, thấy sếp cười nhân viên bán hàng cũng vui theo, thấy tổng giám đốc đẹp trai vui vẻ, khách hàng mua sắm cũng cao hứng theo.
Đang tư vấn cho một vị phu nhân mua váy, nhân viên Bộ Hành chính lại đến tìm hắn, nhẹ giọng nói: “Chân tổng, có người gửi hoa tới, chỉ tên muốn ngài ký nhận.”
Chân Mạch khẽ nhíu mày, còn tưởng rằng là mánh lới gì của Tiết Minh Dương. Hiện tại, tất cả mọi người đều bận, y còn nhàn nhã chơi bời như thế, quả thật cần giáo huấn một chút.
Hắn khẽ gật đầu, nhưng không đi ký nhận, vẫn tư vấn cho vị phu nhân kia đến khi bà thỏa mãn mua chiếc váy đã chọn xong, hắn mới trở lại văn phòng.
Nhân viên công ty chuyển hoa mặc đồng phục chờ ở cửa chính, đó là một cậu thanh niên trẻ, trong lòng ôm một bó hoa hồng trắng rực rỡ, cánh hoa tươi thắm, tản ra mùi hương nhàn nhạt.
Thấy hắn đi đến, cậu thanh niên lễ phép mà hỏi thăm: “Xin hỏi ngài là Chân Mạch tiên sinh?”
“Phải, là tôi.” Chân Mạch khẽ gật đầu.
Cậu thanh niên liền đưa hoa cho hắn: “Đây là hoa của ngài, mời ngài ký nhận.”
Chân Mạch đành để hoa lên bàn, nhận bảng ký tên, ký tên mình.
Cậu thanh niên khách khí cười cảm ơn rồi rời đi.
“Xin hỏi?” Chân Mạch gọi cậu lại. “Hoa này là ai đặt vậy?”
Cậu thanh niên quay đầu lại cười nói: “Người đó có ghi trên tấm thiệp, trong bó hoa.”
“À, cảm ơn.” Chân Mạch gật đầu, đẩy cửa vào văn phòng.
Trong bó hoa quả nhiên có một phong thư trắng tinh như tuyết, hắn để hoa lên bàn, rút từ phong thư trắng ra một tấm thiệt.
Đó là một tấm thiệp mời thoang thoảng hương hoa lan. Hai chữ “Thiệp mời” ánh lên nhũ bạc, nét chữ trên tấm thiệp tiêu sái cuồng ngạo, rất có khí thế.
Mặt Chân Mạch trầm xuống, nhìn tên người gửi.
Dòng chữ “Tập đoàn Lợi Bách, Bắc Kinh” đập vào mắt hắn.
Đây là công ty chi nhánh của tập đoàn Lợi Bách, Bắc Kinh tại thành phố này mời hắn tham gia tiệc rượu mừng Tết.
Trong tấm thiệp có một tờ giấy trắng kèm theo.
Hắn chậm rãi mở ra.
Mặt trên vẫn là bút tích tiêu sái, rồng bay phượng múa: “Tiểu Mạch, tôi đang ở đây thị sát công tác, hy vọng em có thể thu xếp công việc bớt chút thì giờ tới gặp tôi. Điện thoại di động của tôi vẫn không thay đổi, hãy gọi điện cho tôi, hoặc rất hân hạnh được đón tiếp em đến tiệc rượu công ty.”
Dòng ký tên: Nhiếp Lợi Bách.
END 42
Trong phòng ngủ Thẩm An Ninh, không khí tràn ngập kích tình đặc quánh, đặc đến không thở nổi.
Sau khi cùng Chân Mạch ăn tối, Thẩm An Ninh liền trở về nhà. Cậu không biết lúc nào Cao Kiến Quân mới trở về nhưng cậu vẫn quyết định trở lại sớm để chờ anh.
Một người buồn chán không có gì làm, cậu liền nằm trên thảm ở phòng khách xem TV. Đến tận nửa đêm, Cao Kiến Quân mới về. Bước chân anh lảo đảo, ánh mắt tán loạn, cả người đều tản ra hơi nóng.
Thẩm An Ninh chưa từng thấy một Cao Kiến Quân như vậy, nhất thời hoảng loạn, nhanh chóng chạy lại đỡ anh vào rồi khóa cửa: “Anh sao vậy? Uống say rồi sao?”
Cao Kiến Quân cười rộ lên rồi chuyển thành thì thào: “Đúng đúng, say…. An Ninh, em ăn chưa? Sao chưa ngủ?”
Thẩm An Ninh thấy anh nói chuyện có vẻ tỉnh táo mới yên tâm một chút, cố dìu anh đi, quan tâm đáp: “Em đợi anh. Anh tắm rửa rồi đi ngủ đi. Có khó chịu không? Có muốn uống nước không?”
“Không cần.” Cao Kiến Quân nói năng đều rất lý trí nhưng kỳ thực đầu đã hỗn loạn rồi, căn bản chẳng biết mình nói gì, chỉ theo bản năng mà trả lời. Anh chỉ cảm thấy rất nóng, vừa cởi đồ mình ra vừa ôm người bên cạnh, không đầu không đuôi mà hôn.
Thẩm An Ninh bó tay với anh, bị anh ôm chặt vậy, đành dựa vào tường, định đưa tay đẩy anh ra, thở hồng hộc: “Tắm trước… được không?”
Cao Kiến Quân chẳng nghe được cái gì, cứ ôm lấy cậu rồi trực tiếp kéo vào phòng ngủ, lôi cậu lên giường, đè lên.
Thẩm An Ninh không chống được sức anh, hoàn toàn không làm gì được, chỉ một lát liền đầu hàng.
Hai thân thể quấn quýt cùng một chỗ, tiếng rên rỉ không thể nhẫn nại được cùng tiếng thở dốc ồ ồ đan vào nhau, mồ hôi ướt đẫm toàn thân, rơi như mưa.
Cao Kiến Quân vẫn ôm siết lấy người dưới thân, môi anh là lửa nóng, đốt cháy da thịt nhẵn nhụi, lành lạnh kia, dục vọng của anh cũng là lửa, nặng nề mà mạnh mẽ đi vào thân thể mềm mại siết chặt. Tình yêu của anh tựa lửa, cuốn lấy con người dịu dàng vẫn ở bên anh.
Thẩm An Ninh ôm chặt Cao Kiến Quân, chìm nổi trong những đợt sóng tình vĩnh viễn không bao giờ dứt. Máu của cậu như sôi lên, cao trào chợt đến, không thể chịu nổi. Cậu rên rỉ, kêu thét, xin tha, đều không thể làm người phía trên chậm lại tốc độ, giảm bớt lực. Đến tận giờ, cậu bỗng nhiên giật mình, có lẽ những biểu hiện bất thường của Cao Kiến Quân cũng chẳng phải do rượu gây ra mà do anh đang khó chịu trong lòng.
Thẩm An Ninh không còn kháng cự nữa, còn không nói “Không” với anh, chỉ ôm siết lấy anh, thả lỏng thân thể đã sắp kiệt sức. Thả lỏng, thả lỏng, để anh ấy thoả thích phát tiết, cùng anh từng đợt từng đợt mà tới đỉnh.
Đến tận khi mọi thứ an tĩnh lại, hai người họ cũng chẳng còn khí lực nhúc nhích. Thật vất vả giãy dụa vào phòng tắm tẩy rửa một chút, hai người lại ngã lên trên giường, ngủ một giấc.
————————-
Sáng sớm, luật sư của Cao Kiến Quân liền làm đủ phận sự gọi điện cho anh, thật vất vả mới gọi anh thức dậy được, luật sư nói: “Cao tổng, ngài phải đến Cục dân chính xử lý thủ tục.”
Cao Kiến Quân lập tức nhớ ra hôm nay anh phải đi làm thủ lục ly hôn với Y Lâm, không kịp nói một tiếng với Thẩm An Ninh, anh liền nhảy xuống giường, vội vội vàng vàng mặc quần áo.
Thẩm An Ninh ngủ thẳng đến trưa trờ trưa trật, cả người đau nhức như rã ra, căn bản ngồi dạy không được. Cậu cứ nằm lật qua lật lại trên giường mãi một hồi mới nhớ tới sự khác thường của Cao Kiến Quân đêm qua, vội vã vớ lấy điện thoại di động.
Thanh âm Cao Kiến Quân trở nên phóng khoáng vô cùng: “An Ninh, tỉnh rồi à?”
“Um, anh… không có gì chứ?” Thẩm An Ninh lúng túng. “Đêm qua anh ngươi uống say, hình như không vui.”
“Ừ, anh uống say, không làm em bị thương chứ?” Cao Kiến Quân mơ mơ hồ hồ nhớ lại sự điên cuồng của đêm qua, nhất thời lo lắng.
“Không có, chỉ hơi mệt.” Thẩm An Ninh hời hợt bỏ qua. “Anh không sao là tốt rồi.”
Cao Kiến Quân do dự một chút, vốn anh muốn về nhà rồi mới nói cho cậu biết nhưng cuối cùng lại nhịn không được. “An Ninh.” Anh nói: “Anh ly hôn rồi. Sáng nay, anh với Y Lâm đi làm thủ tục.”
“A? Vậy…” Thẩm An Ninh nghẹn lời, không biết nên phản ứng thế nào. Hoan hô nhảy nhót đương nhiên không được nhưng an ủi anh lại còn tệ hơn.
Cao Kiến Quân cũng hiểu điều đó nên cười: “Em ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, một hồi dậy đi ăn đi. Gần đây, anh có nhiều cuộc xã giao quá, trở về tối lắm, không chăm sóc em được, em phải nhớ ăn uống đúng giờ.”
“Ừ, em biết.” Thẩm An Ninh cười.
Cao Kiến Quân tán chuyện với cậu vài câu rồi nói đến chuyện muốn cậu sẽ chuyển nhà, vào ở chung với mình.
Lần này Thẩm An Ninh cũng không kiên trì phản đối, chỉ là miễn cưỡng nói: “Để em suy nghĩ chút đã.”
Cao Kiến Quân cũng không gấp. Giờ đây, những ngăn trở giữa hai người đã không còn, sau này họ còn cả cuộc đời phía sau dành cho nhau.
Vừa bỏ điện thoại xuống, Thẩm An Ninh vui sướng mà lăn qua lăn lại trên giường một hồi rồi bốc ngay điện thoại lên, gọi cho Chân Mạch, hưng phấn mà kêu: “Mạch Mạch, Mạch Mạch, Mạch Mạch.”
Chân Mạch mỉm cười: “Lượm được tiền hả? Hay lượm được một anh chàng đẹp trai nào đó mà hưng phấn vậy?”
Thẩm An Ninh cười vui vẻ: “Không phải, chỉ là cao hứng thôi. Ha ha, Mạch Mạch, Mạch Mạch, Mạch Mạch.”
“Cậu cứ gọi hoài như vậy không sợ Cao ca của cậu ghen sao.” Chân Mạch lắc đầu nhưng cũng vì cậu vui mà vui lây.
Thẩm An Ninh cười hì hì: “Mạch Mạch, Kiến Quân ly hôn rồi.”
“A? Đây là một tin tốt.” Chân Mạch thấy may mắn cho cậu. “Cao Kiến Quân rất được, nói được thì làm được. Thời này, tìm một người như anh ấy khó lắm đó.”
“Biết mà.” Thẩm An Ninh nghịch ngợm cười. “Đúng là tớ tuệ nhãn thức anh hùng.”
“Nói vậy cũng không sai.” Chân Mạch cười nói. “Chừng nào rảnh thì đi tới đây, tớ mời cậu ăn, chúc mừng một chút.”
“Ừ tốt, để tớ mời cho.” Thẩm An Ninh buông điện thoại, muốn đứng dậy một phen nhưng phát hiện thân thể của mình căn bản không thèm nghe lời mình nên liền quyết định ngủ tiếp.
————————–
Chân Mạch cũng bị tin Thẩm An Ninh mang tới làm vui lây, trên mặt mang theo nụ cười vui vẻ. Hắn đi thị sát khu bán hàng một lát, thấy sếp cười nhân viên bán hàng cũng vui theo, thấy tổng giám đốc đẹp trai vui vẻ, khách hàng mua sắm cũng cao hứng theo.
Đang tư vấn cho một vị phu nhân mua váy, nhân viên Bộ Hành chính lại đến tìm hắn, nhẹ giọng nói: “Chân tổng, có người gửi hoa tới, chỉ tên muốn ngài ký nhận.”
Chân Mạch khẽ nhíu mày, còn tưởng rằng là mánh lới gì của Tiết Minh Dương. Hiện tại, tất cả mọi người đều bận, y còn nhàn nhã chơi bời như thế, quả thật cần giáo huấn một chút.
Hắn khẽ gật đầu, nhưng không đi ký nhận, vẫn tư vấn cho vị phu nhân kia đến khi bà thỏa mãn mua chiếc váy đã chọn xong, hắn mới trở lại văn phòng.
Nhân viên công ty chuyển hoa mặc đồng phục chờ ở cửa chính, đó là một cậu thanh niên trẻ, trong lòng ôm một bó hoa hồng trắng rực rỡ, cánh hoa tươi thắm, tản ra mùi hương nhàn nhạt.
Thấy hắn đi đến, cậu thanh niên lễ phép mà hỏi thăm: “Xin hỏi ngài là Chân Mạch tiên sinh?”
“Phải, là tôi.” Chân Mạch khẽ gật đầu.
Cậu thanh niên liền đưa hoa cho hắn: “Đây là hoa của ngài, mời ngài ký nhận.”
Chân Mạch đành để hoa lên bàn, nhận bảng ký tên, ký tên mình.
Cậu thanh niên khách khí cười cảm ơn rồi rời đi.
“Xin hỏi?” Chân Mạch gọi cậu lại. “Hoa này là ai đặt vậy?”
Cậu thanh niên quay đầu lại cười nói: “Người đó có ghi trên tấm thiệp, trong bó hoa.”
“À, cảm ơn.” Chân Mạch gật đầu, đẩy cửa vào văn phòng.
Trong bó hoa quả nhiên có một phong thư trắng tinh như tuyết, hắn để hoa lên bàn, rút từ phong thư trắng ra một tấm thiệt.
Đó là một tấm thiệp mời thoang thoảng hương hoa lan. Hai chữ “Thiệp mời” ánh lên nhũ bạc, nét chữ trên tấm thiệp tiêu sái cuồng ngạo, rất có khí thế.
Mặt Chân Mạch trầm xuống, nhìn tên người gửi.
Dòng chữ “Tập đoàn Lợi Bách, Bắc Kinh” đập vào mắt hắn.
Đây là công ty chi nhánh của tập đoàn Lợi Bách, Bắc Kinh tại thành phố này mời hắn tham gia tiệc rượu mừng Tết.
Trong tấm thiệp có một tờ giấy trắng kèm theo.
Hắn chậm rãi mở ra.
Mặt trên vẫn là bút tích tiêu sái, rồng bay phượng múa: “Tiểu Mạch, tôi đang ở đây thị sát công tác, hy vọng em có thể thu xếp công việc bớt chút thì giờ tới gặp tôi. Điện thoại di động của tôi vẫn không thay đổi, hãy gọi điện cho tôi, hoặc rất hân hạnh được đón tiếp em đến tiệc rượu công ty.”
Dòng ký tên: Nhiếp Lợi Bách.
END 42
/52
|