Ngủ thẳng đến trưa, Cao Kiến Quân cùng Thẩm An Ninh mới tỉnh lại.
Bên ngoài cảnh xuân tươi đẹp, trong phòng tình cảm ấm áp hoà thuận vui vẻ, hai người tựa vào nhau, ai cũng cảm thấy thật biếng nhác, không muốn nhúc nhích.
Qua thật lâu, Cao Kiến Quân mới thở dài một tiếng: “Thật không muốn động đậy gì hết, nhưng mà đói quá à.”
Thẩm An Ninh cũng cười hì hì: “Đúng vậy, em còn muốn ngủ, nhưng mà cũng muốn ăn.”
Hai người chỉ muốn ôm nhau như thế, không thèm đi đâu cả, không thèm làm gì cả, vận động kịch liệt hơn nửa đêm như vậy, lại chỉ ăn một chút như vậy, thật sự là đói cực kỳ. Bọn họ đấu tranh tư tưởng nửa ngày, rồi lại thương lượng nửa ngày, rốt cục chịu không nổi, đành quyết tâm đứng lên, đi tắm rồi ăn.
Hai người không đi ra ngoài ăn, Cao Kiến Quân ở nhà nấu. Bọn họ đem lạp xưởng, thịt khô Thẩm An Ninh từ quê mang lên mà nấu, ăn rất ngon.
Cao Kiến Quân thỏa mãn: “Đồ mình làm là ăn ngon nhất, bây giờ đồ siêu thị vừa khô khan vừa nhỏ, bên trong còn bỏ thêm bột đậu, ăn không ngon.”
“Ừ, đúng vậy.” Thẩm An Ninh ra sức gật đầu. “Còn có mấy thứ sủi cảo đông lạnh gì đó, ăn không thơm cũng chẳng ngon, tự làm mới là ngon nhất.”
Cao Kiến Quân nhất thời hăng hái: “Vậy cuối tuần này anh làm vằn thắn cho em ăn.”
Thẩm An Ninh sáng ngời hai mắt: “Được nha.”
Ngày hôm qua Cao Kiến Quân vừa thấy Thẩm An Ninh liền tắt điện thoại, rốt cuộc trộm được nửa ngày nhàn nhã, chờ ăn xong rồi rốt cuộc cũng không thể giả câm vờ điếc được, đành mở máy lên. Lập tức, tin nhắn ào ào đến, điện thoại di động réo rắt liên tục, anh nhìn số rồi xem tin.
Đều là công sự, chủ yếu là trợ thủ đánh tới xin chỉ thị hoặc báo cáo công tác. Nghe tới nghe lại cũng là những việc động thổ, phá bỏ, dời đi nơi khác, trả tiền bồi thường, giao dịch, quảng cáo, kết thúc,….
Thẩm An Ninh nửa điểm hứng thú cũng không có, liền nhẹ chân nhẹ tay thu dọn chén đũa, vào nhà bếp rửa chén.
Cao Kiến Quân đã xem tin nhắn điện thoại hàng giờ liền nên Thẩm An Ninh rón ra rón rén, sợ quấy rầy đến anh, anh liền săn sóc mà đi lên sân thượng, đóng cửa lại nói tiếp.
Thẩm An Ninh mới tự tại như bình thường, bỏ một đĩa phim vào đầu đĩa, ngồi lên cái nệm nhỏ đặt trên thảm lớn xem phim.
Cao Kiến Quân thật vất vả mới sắp xếp xong công việc, xoay người vào phòng, lại bỗng nhiên phát hiện Thẩm An Ninh đang rơi lệ, không khỏi lấy làm kinh hãi. Anh đi tới ngồi vào bên cạnh cậu, kéo cậu vào lòng mình, dịu dàng hỏi: “Làm sao vậy?”
Thẩm An Ninh xem TV, tức giận nói: “Đều do Mạch Mạch hết, nói với em đây là phim tình cảm, không nói cho em biết kết cục lại là như vậy, thật đáng ghét. Ngày mai em nhất định phải gọi điện thoại mắng cậu ta một trận.”
Giờ thì Cao Kiến Quân mới hiểu được, thì ra cậu đang khóc cho tình tiết trong phim, đành cười cười xem với cậu.
Đây là một bộ phim Mỹ, nam diễn viên chính đang ôm nữ diễn viên chính, thống khổ mà kêu gào: “Không, không….”
Rất rõ ràng, hai người là người yêu, mà nữ diễn viên chính bị tai nạn xe cộ bỏ mình.
Cao Kiến Quân là người có kinh nghiệm xã hội, trong thương trường chứng kiến ngươi lừa ta gạt cũng không ít đâu dễ bị một bộ phim làm cảm động, lúc này cũng chỉ là bình thản hỏi: “Phim gì vậy?”
“City of Angels” (1) Thẩm An Ninh ôm cánh tay anh rầu rĩ. “Em hỏi Mạch Mạch phim về chuyện gì, cậu ta nói, phim sẽ tự nói cho chúng ta biết, nhân sinh 10 phần thì đã có 8, 9 phần không như ý người, thiên sứ 10 phần cũng không như ý 1, 2 phần, nhưng đó cũng là 1, 2 phần quan trọng nhất.”
Cao Kiến Quân có chút hiếu kỳ: “Đó là cái gì? 1, 2 phần mà thiên sứ không thể như ý ấy.”
Thẩm An Ninh nhìn lễ tang trong mưa của phim, nhìn nam diễn viên chính thống khổ mê man sống mà lại mất đi người hắn yêu, tâm tình càng thêm xuống dốc, mệt mỏi mà nói: “Là tình yêu. Thiên sứ cái gì đều có cả, anh tuấn, trí tuệ, trường sinh, nhưng không có cảm giác, cũng không chiếm được tình yêu. Thiên sứ này yêu con người, không muốn làm thiên sứ, từ cao ốc nhảy xuống, biến thành con người. Thế nhưng, người hắn yêu lại bị thiên sứ mang đi. Aiiii, thế này thật là khiến cho đau buồn người ta, vậy mà Mạch Mạch không chịu nói cho em biết.”
Cao Kiến Quân mỉm cười, ôm cậu càng chặt, cùng xem đến đoạn thiên sứ đang nói chuyện với bạn đến thăm hắn, người bạn hiếu kỳ hỏi thiên sứ: “Đó là cảm giác như thế nào?”
Thiên sứ đã đọa trần khó hiểu: “Cái gì?”
___ cảm giác ấm áp.
___ rất tốt đẹp.
___ nếu như cậu biết chuyện này sẽ xảy ra, cậu có đọa trần không?
___ vì để ngửi thấy mùi hương trên tóc nàng, vì để cầm lấy tay nàng, vì để hôn lên môi nàng mà buông tha trường sinh, tôi nghĩ đó là đáng giá cả…
Cao Kiến Quân bỗng nhiên cảm động.
Tình cảm như vậy, chỉ cần là người đều tha thiết ước mơ, rồi lại không dám cho người khác, không dám tin tưởng mình sẽ có. Thế mà An Ninh của anh lại không hề giữ lại cho mình điều gì, toàn tâm toàn ý mà cho anh một tình cảm nồng nàn như vậy. Trong khi anh đã không hề mơ tới chính mình sẽ có được loại tình cảm sâu sắc ấy, cậu thanh niên tuổi trẻ lại tinh thuần này đã đưa cho anh ước mơ thời còn là thiếu niên tràn ngập mơ ước.
Anh nhẹ nhàng hôn gương mặt người trong lòng, nhẹ giọng nói: “Em là thiên sứ của anh.”
Thẩm An Ninh đang ngưng thần nhìn thiên sứ trong phim ngồi ở trong bóng đêm, cầm trong tay một quả lê, ngửi mùi hương của nó, sau đó nhẹ nhàng cắn một ngụm. Cử động rất đỗi bình thường này đối với một kẻ ngàn vạn năm qua chưa từng có xúc giác, khứu giác, nhiệt độ, đau đớn như một con người mà nói, thật là hạnh phúc vô biên. Thẩm An Ninh tựa vào lòng Cao Kiến Quân, dần dần không cảm thấy buồn khổ nữa. Nghe anh thì thầm dịu dàng “Em là thiên sứ của anh”, cậu chỉ cảm thấy ngọt ngào từ trái tim lan ra khắp cơ thể.
Cậu không nói gì, chỉ là cầm tay Cao Kiến Quân đưa lên miệng, nghịch ngợm mà cắn một ngụm.
Cao Kiến Quân bị cử chỉ trẻ con này của cậu làm cho buồn cười quá chừng.
Thẩm An Ninh ngày mai mới bắt đầu đi quán bar hát, buổi tối hôm nay không có việc gì, hai người không đi đâu, chỉ ngồi nhà xem phim.
Trước khi Chân Mạch dọn nhà thì đã đem một ít đĩa phim trước đây mua ở Bắc Kinh cho Thẩm An Ninh. Giờ đây, cậu bắt đầu ngồi xem từng đĩa từng đĩa. “Meet Joe Black” (2), “Message in a Bottle” (3), còn có các đĩa phim nói về đồng tín “Eclipse totale”, “My Own Private Idaho” (4) đều là phim hai người chân tình yêu nhau, thế nhưng kết cục lại khiến người ta phiền muộn không gì sánh được.
Thẩm An Ninh xem xong phim liền, tư lự không vui, không khỏi oán than: “Anh nghĩ sao Mạch Mạch lại coi những bộ phim như thế này? Không lẽ cậu ta sống rất vui vẻ nên coi mấy thứ này để điều chỉnh tâm tình?”
Cao Kiến Quân tắt TV cùng đầu đĩa, cười hôn cậu: “Cũng có thể, lẽ nào em giờ sống không vui sao?”
“Đâu có?” Thẩm An Ninh vội vã thanh minh. “Em rất vui đó chứ, thế nhưng em không thích coi những bộ phim giống vậy? Đều là phim làm người ta đau lòng không à, coi nhiều, chắc đau tim quá.”
Cao Kiến Quân ôn nhu bế cậu đặt lên thảm, sau đó nhẹ nhàng mà áp tới, triền miên hôn lên môi cậu, cúi đầu mà nói: “Vậy chúng ta lấy ngọt ngào trung hòa buồn bực nhé, được không? Anh chắc chắn sẽ không làm em đau tim đâu.”
Thẩm An Ninh vươn hai tay ôm anh, vui vẻ đáp lại nụ hôn của anh, rồi trong nhu tình mật ý mà nhẹ nhàng rên rỉ.
Dưới lầu, Y Lâm đã lái xe rời đi.
Cô chỉ cảm thấy thân thể rã rời, nhưng lại lãnh tĩnh dị thường.
Lúc sự tình không có sáng tỏ, trong lòng cô như không có đáy, hoảng loạn vô cùng. Bởi vậy mới nhiều lần dò xét Cao Kiến Quân, thậm chí không tiếc đưa cho anh nhiều giấy ly hôn như vậy để xem tầm quan trọng của mình. Hiện tại, cô đại thể đã hiểu chồng mình đang có vấn đề gì, trái lại không còn hoảng hốt nữa.
Cô gọi điện cho một sở trinh thám tư nhân nổi danh, ngưng hẳn ủy thác đối với bọn họ, sau đó mới lái xe về nhà.
Hiện tại, cuộc chiến bảo vệ gia đình của cô đã bắt đầu.
Đây là cuộc chiến tranh của cô, không thể để cho người khác biết được. Nếu như để người ta biết chồng cô lại là dân đồng tính luyến ái, cô thật sự chịu không nổi sự xấu hổ, mất mặt này. Trong thời gian này, sự nghiệp chung của họ, gia đình, con cái, và người thân của cô đều chịu không nổi scandal này, cô phải giữ cho mình.
Cô sẽ không nhanh buông tay đến thế. Cô phải hiểu kẻ thù rồi bắt tay bố trí, diệt trừ nó.
END 19
Mục lục
(1) City of Angel: Một bộ phim năm 1998.
Câu chuyện xảy ra ở thành phố Los Angeles – cái tên có nghĩa là Thành phố của các thiên thần. Ở đó thiên thần có mặt khắp mọi nơi, trên những tòa nhà cao tầng, trong thư viện hay ngoài các bãi biển ngày cũng như đêm. Các thiên thần bất tử bay lượn, họ không thể sờ mó, ăn uống hay có các cảm giác như con người. Và trong những thiên thần đó có một thiên thần đã từ bỏ mọi thứ để sống cùng người mình yêu dù cho cuộc sống còn không được bao lâu, rất ngắn ngủi anh vẫn chấp nhận…
Nguồn:
Bên ngoài cảnh xuân tươi đẹp, trong phòng tình cảm ấm áp hoà thuận vui vẻ, hai người tựa vào nhau, ai cũng cảm thấy thật biếng nhác, không muốn nhúc nhích.
Qua thật lâu, Cao Kiến Quân mới thở dài một tiếng: “Thật không muốn động đậy gì hết, nhưng mà đói quá à.”
Thẩm An Ninh cũng cười hì hì: “Đúng vậy, em còn muốn ngủ, nhưng mà cũng muốn ăn.”
Hai người chỉ muốn ôm nhau như thế, không thèm đi đâu cả, không thèm làm gì cả, vận động kịch liệt hơn nửa đêm như vậy, lại chỉ ăn một chút như vậy, thật sự là đói cực kỳ. Bọn họ đấu tranh tư tưởng nửa ngày, rồi lại thương lượng nửa ngày, rốt cục chịu không nổi, đành quyết tâm đứng lên, đi tắm rồi ăn.
Hai người không đi ra ngoài ăn, Cao Kiến Quân ở nhà nấu. Bọn họ đem lạp xưởng, thịt khô Thẩm An Ninh từ quê mang lên mà nấu, ăn rất ngon.
Cao Kiến Quân thỏa mãn: “Đồ mình làm là ăn ngon nhất, bây giờ đồ siêu thị vừa khô khan vừa nhỏ, bên trong còn bỏ thêm bột đậu, ăn không ngon.”
“Ừ, đúng vậy.” Thẩm An Ninh ra sức gật đầu. “Còn có mấy thứ sủi cảo đông lạnh gì đó, ăn không thơm cũng chẳng ngon, tự làm mới là ngon nhất.”
Cao Kiến Quân nhất thời hăng hái: “Vậy cuối tuần này anh làm vằn thắn cho em ăn.”
Thẩm An Ninh sáng ngời hai mắt: “Được nha.”
Ngày hôm qua Cao Kiến Quân vừa thấy Thẩm An Ninh liền tắt điện thoại, rốt cuộc trộm được nửa ngày nhàn nhã, chờ ăn xong rồi rốt cuộc cũng không thể giả câm vờ điếc được, đành mở máy lên. Lập tức, tin nhắn ào ào đến, điện thoại di động réo rắt liên tục, anh nhìn số rồi xem tin.
Đều là công sự, chủ yếu là trợ thủ đánh tới xin chỉ thị hoặc báo cáo công tác. Nghe tới nghe lại cũng là những việc động thổ, phá bỏ, dời đi nơi khác, trả tiền bồi thường, giao dịch, quảng cáo, kết thúc,….
Thẩm An Ninh nửa điểm hứng thú cũng không có, liền nhẹ chân nhẹ tay thu dọn chén đũa, vào nhà bếp rửa chén.
Cao Kiến Quân đã xem tin nhắn điện thoại hàng giờ liền nên Thẩm An Ninh rón ra rón rén, sợ quấy rầy đến anh, anh liền săn sóc mà đi lên sân thượng, đóng cửa lại nói tiếp.
Thẩm An Ninh mới tự tại như bình thường, bỏ một đĩa phim vào đầu đĩa, ngồi lên cái nệm nhỏ đặt trên thảm lớn xem phim.
Cao Kiến Quân thật vất vả mới sắp xếp xong công việc, xoay người vào phòng, lại bỗng nhiên phát hiện Thẩm An Ninh đang rơi lệ, không khỏi lấy làm kinh hãi. Anh đi tới ngồi vào bên cạnh cậu, kéo cậu vào lòng mình, dịu dàng hỏi: “Làm sao vậy?”
Thẩm An Ninh xem TV, tức giận nói: “Đều do Mạch Mạch hết, nói với em đây là phim tình cảm, không nói cho em biết kết cục lại là như vậy, thật đáng ghét. Ngày mai em nhất định phải gọi điện thoại mắng cậu ta một trận.”
Giờ thì Cao Kiến Quân mới hiểu được, thì ra cậu đang khóc cho tình tiết trong phim, đành cười cười xem với cậu.
Đây là một bộ phim Mỹ, nam diễn viên chính đang ôm nữ diễn viên chính, thống khổ mà kêu gào: “Không, không….”
Rất rõ ràng, hai người là người yêu, mà nữ diễn viên chính bị tai nạn xe cộ bỏ mình.
Cao Kiến Quân là người có kinh nghiệm xã hội, trong thương trường chứng kiến ngươi lừa ta gạt cũng không ít đâu dễ bị một bộ phim làm cảm động, lúc này cũng chỉ là bình thản hỏi: “Phim gì vậy?”
“City of Angels” (1) Thẩm An Ninh ôm cánh tay anh rầu rĩ. “Em hỏi Mạch Mạch phim về chuyện gì, cậu ta nói, phim sẽ tự nói cho chúng ta biết, nhân sinh 10 phần thì đã có 8, 9 phần không như ý người, thiên sứ 10 phần cũng không như ý 1, 2 phần, nhưng đó cũng là 1, 2 phần quan trọng nhất.”
Cao Kiến Quân có chút hiếu kỳ: “Đó là cái gì? 1, 2 phần mà thiên sứ không thể như ý ấy.”
Thẩm An Ninh nhìn lễ tang trong mưa của phim, nhìn nam diễn viên chính thống khổ mê man sống mà lại mất đi người hắn yêu, tâm tình càng thêm xuống dốc, mệt mỏi mà nói: “Là tình yêu. Thiên sứ cái gì đều có cả, anh tuấn, trí tuệ, trường sinh, nhưng không có cảm giác, cũng không chiếm được tình yêu. Thiên sứ này yêu con người, không muốn làm thiên sứ, từ cao ốc nhảy xuống, biến thành con người. Thế nhưng, người hắn yêu lại bị thiên sứ mang đi. Aiiii, thế này thật là khiến cho đau buồn người ta, vậy mà Mạch Mạch không chịu nói cho em biết.”
Cao Kiến Quân mỉm cười, ôm cậu càng chặt, cùng xem đến đoạn thiên sứ đang nói chuyện với bạn đến thăm hắn, người bạn hiếu kỳ hỏi thiên sứ: “Đó là cảm giác như thế nào?”
Thiên sứ đã đọa trần khó hiểu: “Cái gì?”
___ cảm giác ấm áp.
___ rất tốt đẹp.
___ nếu như cậu biết chuyện này sẽ xảy ra, cậu có đọa trần không?
___ vì để ngửi thấy mùi hương trên tóc nàng, vì để cầm lấy tay nàng, vì để hôn lên môi nàng mà buông tha trường sinh, tôi nghĩ đó là đáng giá cả…
Cao Kiến Quân bỗng nhiên cảm động.
Tình cảm như vậy, chỉ cần là người đều tha thiết ước mơ, rồi lại không dám cho người khác, không dám tin tưởng mình sẽ có. Thế mà An Ninh của anh lại không hề giữ lại cho mình điều gì, toàn tâm toàn ý mà cho anh một tình cảm nồng nàn như vậy. Trong khi anh đã không hề mơ tới chính mình sẽ có được loại tình cảm sâu sắc ấy, cậu thanh niên tuổi trẻ lại tinh thuần này đã đưa cho anh ước mơ thời còn là thiếu niên tràn ngập mơ ước.
Anh nhẹ nhàng hôn gương mặt người trong lòng, nhẹ giọng nói: “Em là thiên sứ của anh.”
Thẩm An Ninh đang ngưng thần nhìn thiên sứ trong phim ngồi ở trong bóng đêm, cầm trong tay một quả lê, ngửi mùi hương của nó, sau đó nhẹ nhàng cắn một ngụm. Cử động rất đỗi bình thường này đối với một kẻ ngàn vạn năm qua chưa từng có xúc giác, khứu giác, nhiệt độ, đau đớn như một con người mà nói, thật là hạnh phúc vô biên. Thẩm An Ninh tựa vào lòng Cao Kiến Quân, dần dần không cảm thấy buồn khổ nữa. Nghe anh thì thầm dịu dàng “Em là thiên sứ của anh”, cậu chỉ cảm thấy ngọt ngào từ trái tim lan ra khắp cơ thể.
Cậu không nói gì, chỉ là cầm tay Cao Kiến Quân đưa lên miệng, nghịch ngợm mà cắn một ngụm.
Cao Kiến Quân bị cử chỉ trẻ con này của cậu làm cho buồn cười quá chừng.
Thẩm An Ninh ngày mai mới bắt đầu đi quán bar hát, buổi tối hôm nay không có việc gì, hai người không đi đâu, chỉ ngồi nhà xem phim.
Trước khi Chân Mạch dọn nhà thì đã đem một ít đĩa phim trước đây mua ở Bắc Kinh cho Thẩm An Ninh. Giờ đây, cậu bắt đầu ngồi xem từng đĩa từng đĩa. “Meet Joe Black” (2), “Message in a Bottle” (3), còn có các đĩa phim nói về đồng tín “Eclipse totale”, “My Own Private Idaho” (4) đều là phim hai người chân tình yêu nhau, thế nhưng kết cục lại khiến người ta phiền muộn không gì sánh được.
Thẩm An Ninh xem xong phim liền, tư lự không vui, không khỏi oán than: “Anh nghĩ sao Mạch Mạch lại coi những bộ phim như thế này? Không lẽ cậu ta sống rất vui vẻ nên coi mấy thứ này để điều chỉnh tâm tình?”
Cao Kiến Quân tắt TV cùng đầu đĩa, cười hôn cậu: “Cũng có thể, lẽ nào em giờ sống không vui sao?”
“Đâu có?” Thẩm An Ninh vội vã thanh minh. “Em rất vui đó chứ, thế nhưng em không thích coi những bộ phim giống vậy? Đều là phim làm người ta đau lòng không à, coi nhiều, chắc đau tim quá.”
Cao Kiến Quân ôn nhu bế cậu đặt lên thảm, sau đó nhẹ nhàng mà áp tới, triền miên hôn lên môi cậu, cúi đầu mà nói: “Vậy chúng ta lấy ngọt ngào trung hòa buồn bực nhé, được không? Anh chắc chắn sẽ không làm em đau tim đâu.”
Thẩm An Ninh vươn hai tay ôm anh, vui vẻ đáp lại nụ hôn của anh, rồi trong nhu tình mật ý mà nhẹ nhàng rên rỉ.
Dưới lầu, Y Lâm đã lái xe rời đi.
Cô chỉ cảm thấy thân thể rã rời, nhưng lại lãnh tĩnh dị thường.
Lúc sự tình không có sáng tỏ, trong lòng cô như không có đáy, hoảng loạn vô cùng. Bởi vậy mới nhiều lần dò xét Cao Kiến Quân, thậm chí không tiếc đưa cho anh nhiều giấy ly hôn như vậy để xem tầm quan trọng của mình. Hiện tại, cô đại thể đã hiểu chồng mình đang có vấn đề gì, trái lại không còn hoảng hốt nữa.
Cô gọi điện cho một sở trinh thám tư nhân nổi danh, ngưng hẳn ủy thác đối với bọn họ, sau đó mới lái xe về nhà.
Hiện tại, cuộc chiến bảo vệ gia đình của cô đã bắt đầu.
Đây là cuộc chiến tranh của cô, không thể để cho người khác biết được. Nếu như để người ta biết chồng cô lại là dân đồng tính luyến ái, cô thật sự chịu không nổi sự xấu hổ, mất mặt này. Trong thời gian này, sự nghiệp chung của họ, gia đình, con cái, và người thân của cô đều chịu không nổi scandal này, cô phải giữ cho mình.
Cô sẽ không nhanh buông tay đến thế. Cô phải hiểu kẻ thù rồi bắt tay bố trí, diệt trừ nó.
END 19
Mục lục
(1) City of Angel: Một bộ phim năm 1998.
Câu chuyện xảy ra ở thành phố Los Angeles – cái tên có nghĩa là Thành phố của các thiên thần. Ở đó thiên thần có mặt khắp mọi nơi, trên những tòa nhà cao tầng, trong thư viện hay ngoài các bãi biển ngày cũng như đêm. Các thiên thần bất tử bay lượn, họ không thể sờ mó, ăn uống hay có các cảm giác như con người. Và trong những thiên thần đó có một thiên thần đã từ bỏ mọi thứ để sống cùng người mình yêu dù cho cuộc sống còn không được bao lâu, rất ngắn ngủi anh vẫn chấp nhận…
Nguồn:
/52
|