Nếu là thời gian trước, có lẽ bây giờ bây giờ bạn học Trần đã sớm gặp Chu công từ lâu, không có như bây giờ cô độc bao nhiêu.
Trần Hinh lang thang trên đường, bây giờ cô nên đi đâu? Xung quanh vắng lặng đến đáng sợ, đèn đường nhỏ nhoi càng làm cho cô gái bé nhỏ tăng thêm lẻ loi.
Cuối cùng, Trần Hinh dừng chân ở công viên. Xung quanh vẫn như cũ vắng lặng, chỉ còn tiếng lá cây xào xạc xào xạc, tiếng gió thổi.
Không sao, một mình vẫn ổn, không sao.
Trần Hinh vừa tự an ủi mình, vừa cầm balo sau lưng ôm vào ngực, ngồi xuống ghế đá. Đối diện là một hồ nước rất lớn, ánh đèn xung quanh lần lượt chuyển từ màu đỏ sang vàng, rồi đến xanh. Khung cảnh lung linh lạ thường, ánh sang chiếu xuống nước làm hồ cũng thay đổi theo từng màu. Thành phố T đúng là rất đẹp, khung cảnh đêm lại say lòng người như vậy, đáng tiếc Trần Hinh không hề có tâm trạng ngắm cảnh.
Trần Hinh dựa đầu vào ghế đá, trong lòng trống rỗng. Cô không biết bây giờ nên làm cái gì, cũng chẳng biết tương lai mình còn đối mặt với những thử thách lớn thế nào? Rất mệt, hiện tại một chút ý chí cũng chẳng có.
Đột nhiên bênh cạnh vang lên tiếng động, Trần Hinh theo bản năng quay lại nhìn, một cô gái đang ngồi uống bia một mình. Cô ấy mặc một chiếc áo đầm đỏ khoét cổ sâu, lộ một phần của bộ ngực mềm mại, tóc xoăn nhuộm vàng càng làm cô gái thêm quyến rũ. Chắc cô ấy cũng như cô, giận dỗi với gia đình, nhưng nhìn cách ăn mặc, cô gái đó có vẻ lớm hơn cô một chút, gương mặt xinh đẹp lộ ra vài tia chán nản.
Cô gái cũng cảm giác được ai đó đang nhìn mình, ánh mắt cũng nhìn về phía cô. Trần Hinh đứng hình, cứ như vừa gian lận thi cử bị thầy giáo bắt được, nhưng là ánh mắt của người đó đáng sợ thật.
Trần Hinh thức thời quay đi, khoảnh khắc cô xoay người, không ai phát hiện cô gái chậm rãi nở nụ cười.
“Có muốn uống cùng không?” Bên cạnh đột nhiên vang lên giọng nhẹ nhàng. Trần Hinh quan sát xung quanh, đúng là không có ai, cô ấy...là đang nói cô sao?
Trần Hinh ngây ngốc nhìn, không hiểu quăng về phía cô gái.
“Nói cô đấy.” Cô gái khẽ cười, độ quyến rũ tăng đến mức tối đa.
Cô lắc đầu, sau đó lấy trong balo một hộp sữa, cắm ống hút vào.
“Không cần ngại, chúng ta như nhau cả thôi.”
Thấy Trần Hinh từ chối, cô gái không khách khí đi về phía cô, tự nhiên ngồi xuống bênh cạnh. Nếu như cô ấy không phải con gái, Trần Hinh rất nghi ngờ mình đang là bị “quấy rối”.
Trần Hinh im lặng, ánh mắt cô hướng về phía ngược lại, nhìn xa xăm. Giờ này có lẽ mẹ đang ngủ, ở dưới quê không có cô bên cạnh bà có cảm thấy vui không? Có sống tốt không? Đêm nay lạnh, chắc là ông ngoại lại bị đau chân, không biết có ai chăm sóc ông không?
“Tâm sự một chút không?” Cô gái hỏi, nhưng Trần Hinh vẫn như cũ duy trì im lặng, không chịu được, cô gái đành nói tiếp.
“Tôi vừa bị đàn ông bỏ, cô cảm thấy tôi có đáng đời không?” Người bên cạnh tiếp tục cầm lon bia lên uống một hơi, uống xong lại thở dài.
“Người ta nói tôi ngốc, làm nhiều chuyện vì người ta như vậy, một chút cảm động cần thiết anh ta cũng không có. Tôi tự hứa sẽ cầm được buông được, nhưng lúc nhìn thấy anh ta vào khách sạn với gái, tim cũng không cần đau như vậy.” Không biết Trần Hinh có nghe không, cô gái vẫn tiếp tục nói. Đơn giản vì hiện giờ cô ấy cần người tâm sự, chỉ cần ngồi một chỗ nghe cô trút giận là được.
Vừa vặn, Trần Hinh là đối tượng rất tốt.
“Đúng rồi, tôi tên là Lâm Nhất Thuần, là thuần trong đơn thuần ,gọi là Thuần Thuần cũng được. Còn cô?” Thuần Thuần đặt lon bia xuống ghế, lau nhẹ khóe môi. Thật là, bia có vấn đề sao, uống không thể say nha.
“Trần Hinh.” Cuối cùng, cô gái lạnh nhạt nhẹ nhàng bỏ xuống một câu. Mà người bên cạnh tỏ ra ngạc nhiên, cứ tưởng cô ấy bị câm, không ngờ lại có thể nói chuyện được.
“Nhìn cô còn nhỏ tuổi, tại sao lại đến đây?”
“Gặp chuyện không vui.” Trần Hinh nói đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn. Chuyện nhà cô không nên cho người khác biết, mà cô gái này không thân thiết như vậy.
“Chuyện gì?”
Trần Hinh im lặng, vấn đề này cô từ chối trả lời.
“Ba cô có tình nhân bên ngoài?” Thuần Thuần hỏi rất nhanh, như chuyện có tình nhân là việc hết sức bình thường.
Trần Hinh vẫn kiên trì yên lặng, chỉ khác là lắc đầu một cái.
“Không phải. Vậy mẹ kế làm khó dễ sao?”
“Không. Người ta có gì không tốt, người tệ nhất là tôi.”
“Tại sao lại đi ra ngoài đêm khuya, không sợ người nhà lo lắng?”
Trần Hinh liếc mắt nhìn người đối diện, cô ấy cũng như cô,ra ngoài đêm khuya nha.
“Còn cô? Không sợ người nhà lo lắng.”
“Tôi còn có người nhà để lo lắng sao? Đều mất rồi.” Thuần Thuần bất lực thở dài. Nếu như cô may mắn một chút, còn có ba mẹ bên cạnh, có lẽ bây giờ cô cũng vui như người ta, sống trong gia đình thật sự thuộc về mình. Đáng tiếc, đáng tiếc...
“Đúng rồi, cô bao nhiêu tuổi?” Cô ấy nhìn Trần Hinh, dáng người nhỏ bé như vậy, chắc không đến mười tám đi.
“Mười sáu.”Trần Hinh thật thà trả lời. Cô đang học lớp mười trung học, cũng được xem là giữa mười lăm và mười sáu, cũng không sai. Chỉ là cách sinh nhật tròn mười sáu ba tháng nữa thôi mà.
Không biết tại sao, cô lại thẳng thắng trả lời câu hỏi của người xa lạ chứ? Không hiểu nổi. Trần Hinh à, đầu mày bị vô nước rồi.
“Nhỏ như vậy.” Còn bé mà học người ta bỏ nhà đi, giới trẻ bây giờ nông nổi nhỉ? Nhưng mà, hình như tuổi đó Thuần Thuần cũng bỏ nhà đi theo bạn trai thôi, cô có thư cách gì nhận xét người ta.
“Ba mẹ cô đều mất, là thật sao?” Trần Hinh có chút bất ngờ, nhìn cô ấy cũng không hơn mình bao nhiêu, thiếu thốn tình cảm quan trọng như vậy liệu có sống nổi không.
Đột nhiên Trần Hinh cảm thấy nực cười. Nhìn thấy cô gái đó như vậy, nếu đổi lại người đó là cô, đồng thời chịu đựng nổi đau mất cha mẹ, chắc ý chí muốn sống cũng không còn. Người ta chịu nổi đau lớn như vậy cũng không từ bỏ cuộc sống, cô mới gặp khó khăn với mẹ kế lại sinh ra hoán hận cuộc đời. Một chút cố gắng cũng không có.
“Tôi nhớ, trước năm tám tuổi, tôi có gia đình rất hạnh phúc. Ba làm công nhân, hằng ngày sau khi đưa tôi đi học thì đến công ty làm việc. Mẹ tôi bị tim, ba vì sợ mẹ cực khổ nên không cho mẹ xin việc, ép mẹ ở nhà nghỉ ngơi. Buổi chiều ông sẽ cố gắng về đúng giờ đón tôi tan học, rồi nhanh chân về nhà thưởng thức cơm nóng của mẹ. Tôi cứ tưởng hạnh phúc đó cứ tiếp tục mãi mãi thì ba bị tai nạn. Mẹ tôi vì quá đau lòng nên cũng sinh bệnh rồi mất.” Thuần Thuần nhếch môi, nghĩ đến những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, nó vẫn như một con dao cứa thật sâu vào trái tim cô. Vết thương theo thời gian cũng sẽ hồi phục, nhưng sẹo vẫn tồn tại, đi theo chúng ta đến cuối cuộc đời đấy thôi.
“Có lẽ cô nghĩ, đầu óc tôi có vấn đề mới đem tất cả chuyện của mình nói cho người khác?” Thuần Thuần chán nản dựa đầu vào ghế, trên tay là lon bia cuối cùng đã cạn. Người ta nhìn thấy bề ngoài cô có bao nhiêu vui vẻ, nhưng trong lòng thật ra không hề tốt chút nào.
Trần Hinh lắc đầu, từ chối cho ý kiến. Có lẽ theo quan điểm của cô ấy, chia sẻ là cách tốt nhất để giảm đau thương?
Trước giờ, Lâm Nhất Thuần sống tự do phóng túng. Tám tuổi ba chết, mười tuổi mẹ vì quá nhớ thương người quá cố cũng bệnh nặng qua đời, một mình cô gái nhỏ bé bị bỏ rơi lại giữa cuộc đời. Cô cũng giống như nữ chính ngôn tình trải qua mất mát to lớn, không nơi nương tựa đành đến sống chung với dì nhỏ. Chỉ là cô không may mắn như họ, gặp được nam chính thương yêu.
Mẹ cô hầu như không muốn quan tâm đến người dì này, đơn giản, bà ta là con riêng ông ngoại với tiểu tam, quan trọng hơn, người này làm gái.
Ba mẹ Thuần Thuần còn sống tuy không phải nhà giàu, không có chỗ đứng trong xã hội nhưng cũng được coi là người có nề nếp đàng hoàn, tất nhiên cũng sẽ không chấp nhận người dì nhỏ kia, cơ hội gặp mặt trở thành hạn chế tối đa. Vậy mà, khi có chuyện, cô phải nương tựa người bà con duy nhất này, thật nực cười.
“Được rồi. Có chuyện gì có thể nói với tôi, chúng ta không biết còn cơ hội gặp nhau không, vậy nên, hãy chia sẻ với tôi. Thuần Thuần này có thể hứa chuyện của cô tôi sẽ không nói cho người khác biết.” Thuần Thuần mạnh giọng đề nghị, cô thật sự rất có cảm tình với người bạn nhỏ này, chắc vì là người lạ đầu tiên tình nguyện nghe cô tâm sự, không như những người khác, toàn chửi cô bị điên, lo sợ tránh đi.
“Hứa?” Lời hứa cũng chỉ là một câu nói mà thôi, thực chất không hề có giá trị pháp lí, những người điên mới tin lời hứa như vậy.
Không biết vì sao, Trần Hinh đột nhiên muốn thử tin. Thất hứa cũng chẳng sao, mà giữ lời cũng chẳng sao, không quan trọng.
“Được. Coi như tôi tin cô.” Trần Hinh thản nhiên cho ra đáp án, trời càng lúc càng lạnh, sương đêm phủ xuống hai cô gái nhỏ bé. Trần Hinh cho hai tay vào túi áo khoác, tránh né từng cơn gió thổi đến.
Nhưng không biết suy nghĩ điều gì đó, cô lại cởi chiếc áo khoác mỏng manh xuống khoác lên người cô gái bên cạnh. Thuần Thuần ngạc nhiên, đôi mắt khó hiểu nhìn cô. Bạn học Trần bĩu môi, so với cô, cô ấy còn thiếu vải hơn, bệnh sẽ không tốt. Ba mẹ đều mất rồi, lấy ai chăm sóc người bệnh nữa.
“Không sao, cô lo cho mình đi. Tôi quen rồi.” Quen bị bỏ rơi, quen chịu đựng một mình giữa cái khí hậu lạnh này. Có lẽ không quen cũng phải quen, bởi vì đâu còn ai lo cho cô, không còn một ai đau lòng vì cô nữa. Cũng phải thôi.
Chỉ là Thuần Thuần không đẩy áo khoác ra, ích kỉ thừa nhận sự quan tâm từ người bạn xa lạ này.
Trần Hinh cũng không phải sắt đá, cô lúc tìm trong túi ra một chiếc khăn, khoác lên cổ. Coi như chống lạnh cũng không tệ. Nhìn thấy Trần Hinh rét run như vậy, Thuần Thuần không nhịn được trả áo khoác về cho cô, nhưng nhận lại sự từ chối.
Cuối cùng, hai người xa lạ một người một bên áo, tuy không che được bao nhiêu lạnh nhưng ấm áp vô cùng.
“Cô biết không, tôi từng rất nhiều lần bị bỏ rơi giữa đêm. Có nhà mà không thể về.” Thuần Thuần nắm chặt tay, hồi tưởng lại quá khứ đau lòng của chính mình. “Sau khi về nhà người thân còn lại duy nhất sống, tôi mới hiểu cảm giác thế nào là địa ngục. Bà ta không cho tôi đi học, ép tôi ở nhà trông coi. Bữa trưa tốt thì được tô mì ăn tạm, xấu thì bỏ đói đến đáng thương. Nhưng đó không phải là tất cả, buổi tối nếu không kiếm được khách, bà ta sẽ tức giận đánh tôi, trái lại, nếu khách đến nhà, tôi là con búp bê bị vứt bỏ ngoài cửa, đứng nhìn người bên trong sung sướng rên rỉ, một mình cô đơn ngồi khóc.”
Thuần Thuần nghẹn ngào, giọng nói có chút khàn khàn nói tiếp.
“Tôi thà bị đánh, nhưng ít nhất còn có mái nhà tạm bợ, nếu như bị đứng ở ngoài nhanh thì hai tiếng, chậm thì bốn năm tiếng, rất khó chịu, rất mệt mỏi.” Nếu như cô có thể ghi danh “người phụ nữ đau khổ nhất năm”, chắc chắn Thuần Thuần cô được giải cũng không nhỏ nha.
“Được rồi. Không nên kể nữa. Chuyện của tôi cũng hết rồi. Cô nói đi.” Cố che đi những giọt nước mắt đang chảy xuống bên má, Thuần Thuần mỉm cười đề nghị.
“Của tôi sao?” Trần Hinh bất ngờ bị điểm danh, không cam lòng nói.
“Đúng rồi. Tại sao cô mâu thuẫn với mẹ kế?” Người này sao có thể nhớ những gì bạn học Trần nói, trí nhớ quả thực không tồi nha. Nãy giờ Thuần Thuần nói nhiều vậy, Trần Hinh cũng phải nói.
“Từ nhỏ tôi sống với mẹ, ba tôi bỏ đi tìm vợ bé. Tháng trước tôi được mẹ đóng gói đến nhà bọn họ. Trở thành người duy nhất trong nhà không được hoan nghênh.” Chuyện của cô thật sự chỉ đơn giản như vậy, đơn giản đến nổi chỉ dùng ba câu tóm tắt đầy đủ sự việc rồi.
“Nhanh vậy. Mẹ kế đối xử cô không tốt sao?”
“Làm ơn. Cô có thấy mẹ kế nào quan tâm con chồng chưa? Bà ta không đuổi tôi đi là may mắn lắm rồi. Còn cầu mong gì nữa.” Bà ta có lẽ chỉ mong cô chết sớm, không cần chia gia tài phiền phức, con của họ được hưởng nhiều một chút.
“Còn ba cô?”
“Không quan tâm.”Là cô không quan tâm ông ấy hay người ba đó không để ý đến cô. Nói tóm lại là hai người không hề có tình phụ tử mạnh mẽ như hàng ngàn bộ phim truyền hình đề cập đến.
“Hôm nay, xảy ra chuyện gì à?” Không biết tại sao, Thuần Thuần cực kì hiếu kì về hoàn cảnh của người bạn mới này. Chỉ muốn ngay lập tức biết được toàn bộ thông tin về Trần Hinh, thật sự rất muốn biết.
“Mẹ kế mang thai, hôm nay đột ngột chuyển dạ. Ba tôi nôn nóng đưa đi bệnh viện, kéo theo con trai của họ đi cùng. Cả quá trình không hề nhớ đến đứa con gái đáng thương đứng một bên ngây ngốc nhìn.” Đột nhiên suy nghĩ bỏ đi hiện giờ là rất ngốc, cô bỏ đi chẳng khác nào theo như mong đợi của mẹ kế. Không được, cô nhất định phải cô bám gia đình kia, cố học thật giỏi để mẹ yên tâm.
Những chuyện khác, để sau đi.
“Chỉ như vậy.” Người bên cạnh khẽ cười, cong môi nói tiếp. “Để tôi nói cô nghe, mẹ kế càng ghét cô, cô phải càng mạnh mẽ cho bà ta không dễ bắt nạt. Nếu cô càng yếu thế, chuyện ra khỏi nhà cũng sớm muộn thôi.”
“Tôi biết. Tôi nhất định không nên tiếp tục quan tâm bà ta.” Trần Hinh gật đầu, kiên cường nói.
Đêm nay, hoàn cảnh lạnh lẽo thế này, cô gặp được Thuần Thuần. Một cô gái mất đi tình cảm từ rất sớm, gia đình bỏ rơi, dì đối xử tệ, bạn trai lăng nhăng, nhưng cô ấy vẫn cười. Cô gái nhỏ không hề từ bỏ cuộc sống, cô ấy đang tiếp tục phấn đấu, đang không ngừng nghỉ đấu tranh.
Trước khi bọn họ chào tạm biệt, Thuần Thuần nắm tay cô, nhìn sâu vào đôi mắt Trần Hinh, không bao lâu luyến tiết buông ra. Thôi đi, cuộc vui nào cũng tàn. Trần Hinh còn có người nhà, còn phải về nhà.
“Xin lỗi. Tôi có thể...xin cô cái ôm không?” Một lần gặp không biết bao giờ mới tương phùng, Thuần Thuần biết như vậy không thích hợp, nhưng cô vẫn muốn thử.
Trần Hinh im lặng, có thể nói lâu đến mức Lâm Nhất Thuần tưởng cô không đồng ý, chán nản quay đi. Nhưng ngay lập tức Trần Hinh tiến tới ôm chặt người đó vào lòng, dùng tất cả hơi ấm của bản thân truyền tới cô gái mới gặp lần đầu tiên này.
“Đồ ngốc. Có gì mà không chịu chứ. Rất hân hạnh được làm quen với cậu, bạn tốt.” Trần Hinh nhẹ nhàng nói, ngay lập tức nhận thấy bên kia khác thường. Cô buông tay ra, nghi hoặc nhìn.
“Cậu không thích sao?” Làm sao đây, cô thật sự rất có cảm tình với Thuần Thuần.
“Cậu nói gì cơ? Nói lại lần nữa.”
“Tôi nói, chúng ta trở thành bạn tốt của nhau. Được không?” Nếu cô ấy cô đơn, cô sẽ cùng tâm sự với Thuần Thuần, trái lại, Trần Hinh cũng được hưởng quan tâm tương tự. Có gì không tốt.
“Cậu nói thật? Cậu biết tôi là người như thế nào sao? Cậu biết tôi là...”
“Không quan trọng. Tôi không muốn biết.”
“Nhưng là...” Thuần Thuần mấp mái môi, khó khăn nói.
“Vậy cậu không đồng ý?” Trần Hinh không muốn đi vòng, trực tiếp nói thẳng vấn đề.
“Tôi...được.” Có một người bạn như vậy, Thuần Thuần có là kẻ ngốc mới không chịu.
“Được rồi. Số điện thoại của tôi. Có gì liên lạc nhé.” Trần Hinh đưa một tờ giấy màu vàng nhỏ cho cô ấy, không nhanh không chậm xoay người rời đi.
Lúc đến là một đống buồn bực, khi về tâm trạng phần nào giải tỏa, bạn học Trần vui vẻ cười. Có ai quy định bạn mình phải là người có học cao, ngoại hình vừa mắt này nọ không? Có ai không muốn mình có một đứa bạn có thể tâm sự bất cứ lúc nào? Bạn của cô, có lẽ cô ấy thua kém tất cả mọi người, nhưng không sao, tình bạn dựa trên tình cảm không phải vật chất, hơn nữa cô cũng không phải dạng tốt.
Nhưng Trần Hinh không biết, cô sau này gặp phải Hoắc Thần Hy, chàng trai làm thay đổi cả cuộc đời lại chính nhờ bạn thân Thuần Thuần. Liệu cô còn cười được nữa không?
Không sao, chuyện tương lai cứ từ từ đối mặt, hiện tại vẫn là quan trọng hơn.
Trần Hinh lang thang trên đường, bây giờ cô nên đi đâu? Xung quanh vắng lặng đến đáng sợ, đèn đường nhỏ nhoi càng làm cho cô gái bé nhỏ tăng thêm lẻ loi.
Cuối cùng, Trần Hinh dừng chân ở công viên. Xung quanh vẫn như cũ vắng lặng, chỉ còn tiếng lá cây xào xạc xào xạc, tiếng gió thổi.
Không sao, một mình vẫn ổn, không sao.
Trần Hinh vừa tự an ủi mình, vừa cầm balo sau lưng ôm vào ngực, ngồi xuống ghế đá. Đối diện là một hồ nước rất lớn, ánh đèn xung quanh lần lượt chuyển từ màu đỏ sang vàng, rồi đến xanh. Khung cảnh lung linh lạ thường, ánh sang chiếu xuống nước làm hồ cũng thay đổi theo từng màu. Thành phố T đúng là rất đẹp, khung cảnh đêm lại say lòng người như vậy, đáng tiếc Trần Hinh không hề có tâm trạng ngắm cảnh.
Trần Hinh dựa đầu vào ghế đá, trong lòng trống rỗng. Cô không biết bây giờ nên làm cái gì, cũng chẳng biết tương lai mình còn đối mặt với những thử thách lớn thế nào? Rất mệt, hiện tại một chút ý chí cũng chẳng có.
Đột nhiên bênh cạnh vang lên tiếng động, Trần Hinh theo bản năng quay lại nhìn, một cô gái đang ngồi uống bia một mình. Cô ấy mặc một chiếc áo đầm đỏ khoét cổ sâu, lộ một phần của bộ ngực mềm mại, tóc xoăn nhuộm vàng càng làm cô gái thêm quyến rũ. Chắc cô ấy cũng như cô, giận dỗi với gia đình, nhưng nhìn cách ăn mặc, cô gái đó có vẻ lớm hơn cô một chút, gương mặt xinh đẹp lộ ra vài tia chán nản.
Cô gái cũng cảm giác được ai đó đang nhìn mình, ánh mắt cũng nhìn về phía cô. Trần Hinh đứng hình, cứ như vừa gian lận thi cử bị thầy giáo bắt được, nhưng là ánh mắt của người đó đáng sợ thật.
Trần Hinh thức thời quay đi, khoảnh khắc cô xoay người, không ai phát hiện cô gái chậm rãi nở nụ cười.
“Có muốn uống cùng không?” Bên cạnh đột nhiên vang lên giọng nhẹ nhàng. Trần Hinh quan sát xung quanh, đúng là không có ai, cô ấy...là đang nói cô sao?
Trần Hinh ngây ngốc nhìn, không hiểu quăng về phía cô gái.
“Nói cô đấy.” Cô gái khẽ cười, độ quyến rũ tăng đến mức tối đa.
Cô lắc đầu, sau đó lấy trong balo một hộp sữa, cắm ống hút vào.
“Không cần ngại, chúng ta như nhau cả thôi.”
Thấy Trần Hinh từ chối, cô gái không khách khí đi về phía cô, tự nhiên ngồi xuống bênh cạnh. Nếu như cô ấy không phải con gái, Trần Hinh rất nghi ngờ mình đang là bị “quấy rối”.
Trần Hinh im lặng, ánh mắt cô hướng về phía ngược lại, nhìn xa xăm. Giờ này có lẽ mẹ đang ngủ, ở dưới quê không có cô bên cạnh bà có cảm thấy vui không? Có sống tốt không? Đêm nay lạnh, chắc là ông ngoại lại bị đau chân, không biết có ai chăm sóc ông không?
“Tâm sự một chút không?” Cô gái hỏi, nhưng Trần Hinh vẫn như cũ duy trì im lặng, không chịu được, cô gái đành nói tiếp.
“Tôi vừa bị đàn ông bỏ, cô cảm thấy tôi có đáng đời không?” Người bên cạnh tiếp tục cầm lon bia lên uống một hơi, uống xong lại thở dài.
“Người ta nói tôi ngốc, làm nhiều chuyện vì người ta như vậy, một chút cảm động cần thiết anh ta cũng không có. Tôi tự hứa sẽ cầm được buông được, nhưng lúc nhìn thấy anh ta vào khách sạn với gái, tim cũng không cần đau như vậy.” Không biết Trần Hinh có nghe không, cô gái vẫn tiếp tục nói. Đơn giản vì hiện giờ cô ấy cần người tâm sự, chỉ cần ngồi một chỗ nghe cô trút giận là được.
Vừa vặn, Trần Hinh là đối tượng rất tốt.
“Đúng rồi, tôi tên là Lâm Nhất Thuần, là thuần trong đơn thuần ,gọi là Thuần Thuần cũng được. Còn cô?” Thuần Thuần đặt lon bia xuống ghế, lau nhẹ khóe môi. Thật là, bia có vấn đề sao, uống không thể say nha.
“Trần Hinh.” Cuối cùng, cô gái lạnh nhạt nhẹ nhàng bỏ xuống một câu. Mà người bên cạnh tỏ ra ngạc nhiên, cứ tưởng cô ấy bị câm, không ngờ lại có thể nói chuyện được.
“Nhìn cô còn nhỏ tuổi, tại sao lại đến đây?”
“Gặp chuyện không vui.” Trần Hinh nói đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn. Chuyện nhà cô không nên cho người khác biết, mà cô gái này không thân thiết như vậy.
“Chuyện gì?”
Trần Hinh im lặng, vấn đề này cô từ chối trả lời.
“Ba cô có tình nhân bên ngoài?” Thuần Thuần hỏi rất nhanh, như chuyện có tình nhân là việc hết sức bình thường.
Trần Hinh vẫn kiên trì yên lặng, chỉ khác là lắc đầu một cái.
“Không phải. Vậy mẹ kế làm khó dễ sao?”
“Không. Người ta có gì không tốt, người tệ nhất là tôi.”
“Tại sao lại đi ra ngoài đêm khuya, không sợ người nhà lo lắng?”
Trần Hinh liếc mắt nhìn người đối diện, cô ấy cũng như cô,ra ngoài đêm khuya nha.
“Còn cô? Không sợ người nhà lo lắng.”
“Tôi còn có người nhà để lo lắng sao? Đều mất rồi.” Thuần Thuần bất lực thở dài. Nếu như cô may mắn một chút, còn có ba mẹ bên cạnh, có lẽ bây giờ cô cũng vui như người ta, sống trong gia đình thật sự thuộc về mình. Đáng tiếc, đáng tiếc...
“Đúng rồi, cô bao nhiêu tuổi?” Cô ấy nhìn Trần Hinh, dáng người nhỏ bé như vậy, chắc không đến mười tám đi.
“Mười sáu.”Trần Hinh thật thà trả lời. Cô đang học lớp mười trung học, cũng được xem là giữa mười lăm và mười sáu, cũng không sai. Chỉ là cách sinh nhật tròn mười sáu ba tháng nữa thôi mà.
Không biết tại sao, cô lại thẳng thắng trả lời câu hỏi của người xa lạ chứ? Không hiểu nổi. Trần Hinh à, đầu mày bị vô nước rồi.
“Nhỏ như vậy.” Còn bé mà học người ta bỏ nhà đi, giới trẻ bây giờ nông nổi nhỉ? Nhưng mà, hình như tuổi đó Thuần Thuần cũng bỏ nhà đi theo bạn trai thôi, cô có thư cách gì nhận xét người ta.
“Ba mẹ cô đều mất, là thật sao?” Trần Hinh có chút bất ngờ, nhìn cô ấy cũng không hơn mình bao nhiêu, thiếu thốn tình cảm quan trọng như vậy liệu có sống nổi không.
Đột nhiên Trần Hinh cảm thấy nực cười. Nhìn thấy cô gái đó như vậy, nếu đổi lại người đó là cô, đồng thời chịu đựng nổi đau mất cha mẹ, chắc ý chí muốn sống cũng không còn. Người ta chịu nổi đau lớn như vậy cũng không từ bỏ cuộc sống, cô mới gặp khó khăn với mẹ kế lại sinh ra hoán hận cuộc đời. Một chút cố gắng cũng không có.
“Tôi nhớ, trước năm tám tuổi, tôi có gia đình rất hạnh phúc. Ba làm công nhân, hằng ngày sau khi đưa tôi đi học thì đến công ty làm việc. Mẹ tôi bị tim, ba vì sợ mẹ cực khổ nên không cho mẹ xin việc, ép mẹ ở nhà nghỉ ngơi. Buổi chiều ông sẽ cố gắng về đúng giờ đón tôi tan học, rồi nhanh chân về nhà thưởng thức cơm nóng của mẹ. Tôi cứ tưởng hạnh phúc đó cứ tiếp tục mãi mãi thì ba bị tai nạn. Mẹ tôi vì quá đau lòng nên cũng sinh bệnh rồi mất.” Thuần Thuần nhếch môi, nghĩ đến những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, nó vẫn như một con dao cứa thật sâu vào trái tim cô. Vết thương theo thời gian cũng sẽ hồi phục, nhưng sẹo vẫn tồn tại, đi theo chúng ta đến cuối cuộc đời đấy thôi.
“Có lẽ cô nghĩ, đầu óc tôi có vấn đề mới đem tất cả chuyện của mình nói cho người khác?” Thuần Thuần chán nản dựa đầu vào ghế, trên tay là lon bia cuối cùng đã cạn. Người ta nhìn thấy bề ngoài cô có bao nhiêu vui vẻ, nhưng trong lòng thật ra không hề tốt chút nào.
Trần Hinh lắc đầu, từ chối cho ý kiến. Có lẽ theo quan điểm của cô ấy, chia sẻ là cách tốt nhất để giảm đau thương?
Trước giờ, Lâm Nhất Thuần sống tự do phóng túng. Tám tuổi ba chết, mười tuổi mẹ vì quá nhớ thương người quá cố cũng bệnh nặng qua đời, một mình cô gái nhỏ bé bị bỏ rơi lại giữa cuộc đời. Cô cũng giống như nữ chính ngôn tình trải qua mất mát to lớn, không nơi nương tựa đành đến sống chung với dì nhỏ. Chỉ là cô không may mắn như họ, gặp được nam chính thương yêu.
Mẹ cô hầu như không muốn quan tâm đến người dì này, đơn giản, bà ta là con riêng ông ngoại với tiểu tam, quan trọng hơn, người này làm gái.
Ba mẹ Thuần Thuần còn sống tuy không phải nhà giàu, không có chỗ đứng trong xã hội nhưng cũng được coi là người có nề nếp đàng hoàn, tất nhiên cũng sẽ không chấp nhận người dì nhỏ kia, cơ hội gặp mặt trở thành hạn chế tối đa. Vậy mà, khi có chuyện, cô phải nương tựa người bà con duy nhất này, thật nực cười.
“Được rồi. Có chuyện gì có thể nói với tôi, chúng ta không biết còn cơ hội gặp nhau không, vậy nên, hãy chia sẻ với tôi. Thuần Thuần này có thể hứa chuyện của cô tôi sẽ không nói cho người khác biết.” Thuần Thuần mạnh giọng đề nghị, cô thật sự rất có cảm tình với người bạn nhỏ này, chắc vì là người lạ đầu tiên tình nguyện nghe cô tâm sự, không như những người khác, toàn chửi cô bị điên, lo sợ tránh đi.
“Hứa?” Lời hứa cũng chỉ là một câu nói mà thôi, thực chất không hề có giá trị pháp lí, những người điên mới tin lời hứa như vậy.
Không biết vì sao, Trần Hinh đột nhiên muốn thử tin. Thất hứa cũng chẳng sao, mà giữ lời cũng chẳng sao, không quan trọng.
“Được. Coi như tôi tin cô.” Trần Hinh thản nhiên cho ra đáp án, trời càng lúc càng lạnh, sương đêm phủ xuống hai cô gái nhỏ bé. Trần Hinh cho hai tay vào túi áo khoác, tránh né từng cơn gió thổi đến.
Nhưng không biết suy nghĩ điều gì đó, cô lại cởi chiếc áo khoác mỏng manh xuống khoác lên người cô gái bên cạnh. Thuần Thuần ngạc nhiên, đôi mắt khó hiểu nhìn cô. Bạn học Trần bĩu môi, so với cô, cô ấy còn thiếu vải hơn, bệnh sẽ không tốt. Ba mẹ đều mất rồi, lấy ai chăm sóc người bệnh nữa.
“Không sao, cô lo cho mình đi. Tôi quen rồi.” Quen bị bỏ rơi, quen chịu đựng một mình giữa cái khí hậu lạnh này. Có lẽ không quen cũng phải quen, bởi vì đâu còn ai lo cho cô, không còn một ai đau lòng vì cô nữa. Cũng phải thôi.
Chỉ là Thuần Thuần không đẩy áo khoác ra, ích kỉ thừa nhận sự quan tâm từ người bạn xa lạ này.
Trần Hinh cũng không phải sắt đá, cô lúc tìm trong túi ra một chiếc khăn, khoác lên cổ. Coi như chống lạnh cũng không tệ. Nhìn thấy Trần Hinh rét run như vậy, Thuần Thuần không nhịn được trả áo khoác về cho cô, nhưng nhận lại sự từ chối.
Cuối cùng, hai người xa lạ một người một bên áo, tuy không che được bao nhiêu lạnh nhưng ấm áp vô cùng.
“Cô biết không, tôi từng rất nhiều lần bị bỏ rơi giữa đêm. Có nhà mà không thể về.” Thuần Thuần nắm chặt tay, hồi tưởng lại quá khứ đau lòng của chính mình. “Sau khi về nhà người thân còn lại duy nhất sống, tôi mới hiểu cảm giác thế nào là địa ngục. Bà ta không cho tôi đi học, ép tôi ở nhà trông coi. Bữa trưa tốt thì được tô mì ăn tạm, xấu thì bỏ đói đến đáng thương. Nhưng đó không phải là tất cả, buổi tối nếu không kiếm được khách, bà ta sẽ tức giận đánh tôi, trái lại, nếu khách đến nhà, tôi là con búp bê bị vứt bỏ ngoài cửa, đứng nhìn người bên trong sung sướng rên rỉ, một mình cô đơn ngồi khóc.”
Thuần Thuần nghẹn ngào, giọng nói có chút khàn khàn nói tiếp.
“Tôi thà bị đánh, nhưng ít nhất còn có mái nhà tạm bợ, nếu như bị đứng ở ngoài nhanh thì hai tiếng, chậm thì bốn năm tiếng, rất khó chịu, rất mệt mỏi.” Nếu như cô có thể ghi danh “người phụ nữ đau khổ nhất năm”, chắc chắn Thuần Thuần cô được giải cũng không nhỏ nha.
“Được rồi. Không nên kể nữa. Chuyện của tôi cũng hết rồi. Cô nói đi.” Cố che đi những giọt nước mắt đang chảy xuống bên má, Thuần Thuần mỉm cười đề nghị.
“Của tôi sao?” Trần Hinh bất ngờ bị điểm danh, không cam lòng nói.
“Đúng rồi. Tại sao cô mâu thuẫn với mẹ kế?” Người này sao có thể nhớ những gì bạn học Trần nói, trí nhớ quả thực không tồi nha. Nãy giờ Thuần Thuần nói nhiều vậy, Trần Hinh cũng phải nói.
“Từ nhỏ tôi sống với mẹ, ba tôi bỏ đi tìm vợ bé. Tháng trước tôi được mẹ đóng gói đến nhà bọn họ. Trở thành người duy nhất trong nhà không được hoan nghênh.” Chuyện của cô thật sự chỉ đơn giản như vậy, đơn giản đến nổi chỉ dùng ba câu tóm tắt đầy đủ sự việc rồi.
“Nhanh vậy. Mẹ kế đối xử cô không tốt sao?”
“Làm ơn. Cô có thấy mẹ kế nào quan tâm con chồng chưa? Bà ta không đuổi tôi đi là may mắn lắm rồi. Còn cầu mong gì nữa.” Bà ta có lẽ chỉ mong cô chết sớm, không cần chia gia tài phiền phức, con của họ được hưởng nhiều một chút.
“Còn ba cô?”
“Không quan tâm.”Là cô không quan tâm ông ấy hay người ba đó không để ý đến cô. Nói tóm lại là hai người không hề có tình phụ tử mạnh mẽ như hàng ngàn bộ phim truyền hình đề cập đến.
“Hôm nay, xảy ra chuyện gì à?” Không biết tại sao, Thuần Thuần cực kì hiếu kì về hoàn cảnh của người bạn mới này. Chỉ muốn ngay lập tức biết được toàn bộ thông tin về Trần Hinh, thật sự rất muốn biết.
“Mẹ kế mang thai, hôm nay đột ngột chuyển dạ. Ba tôi nôn nóng đưa đi bệnh viện, kéo theo con trai của họ đi cùng. Cả quá trình không hề nhớ đến đứa con gái đáng thương đứng một bên ngây ngốc nhìn.” Đột nhiên suy nghĩ bỏ đi hiện giờ là rất ngốc, cô bỏ đi chẳng khác nào theo như mong đợi của mẹ kế. Không được, cô nhất định phải cô bám gia đình kia, cố học thật giỏi để mẹ yên tâm.
Những chuyện khác, để sau đi.
“Chỉ như vậy.” Người bên cạnh khẽ cười, cong môi nói tiếp. “Để tôi nói cô nghe, mẹ kế càng ghét cô, cô phải càng mạnh mẽ cho bà ta không dễ bắt nạt. Nếu cô càng yếu thế, chuyện ra khỏi nhà cũng sớm muộn thôi.”
“Tôi biết. Tôi nhất định không nên tiếp tục quan tâm bà ta.” Trần Hinh gật đầu, kiên cường nói.
Đêm nay, hoàn cảnh lạnh lẽo thế này, cô gặp được Thuần Thuần. Một cô gái mất đi tình cảm từ rất sớm, gia đình bỏ rơi, dì đối xử tệ, bạn trai lăng nhăng, nhưng cô ấy vẫn cười. Cô gái nhỏ không hề từ bỏ cuộc sống, cô ấy đang tiếp tục phấn đấu, đang không ngừng nghỉ đấu tranh.
Trước khi bọn họ chào tạm biệt, Thuần Thuần nắm tay cô, nhìn sâu vào đôi mắt Trần Hinh, không bao lâu luyến tiết buông ra. Thôi đi, cuộc vui nào cũng tàn. Trần Hinh còn có người nhà, còn phải về nhà.
“Xin lỗi. Tôi có thể...xin cô cái ôm không?” Một lần gặp không biết bao giờ mới tương phùng, Thuần Thuần biết như vậy không thích hợp, nhưng cô vẫn muốn thử.
Trần Hinh im lặng, có thể nói lâu đến mức Lâm Nhất Thuần tưởng cô không đồng ý, chán nản quay đi. Nhưng ngay lập tức Trần Hinh tiến tới ôm chặt người đó vào lòng, dùng tất cả hơi ấm của bản thân truyền tới cô gái mới gặp lần đầu tiên này.
“Đồ ngốc. Có gì mà không chịu chứ. Rất hân hạnh được làm quen với cậu, bạn tốt.” Trần Hinh nhẹ nhàng nói, ngay lập tức nhận thấy bên kia khác thường. Cô buông tay ra, nghi hoặc nhìn.
“Cậu không thích sao?” Làm sao đây, cô thật sự rất có cảm tình với Thuần Thuần.
“Cậu nói gì cơ? Nói lại lần nữa.”
“Tôi nói, chúng ta trở thành bạn tốt của nhau. Được không?” Nếu cô ấy cô đơn, cô sẽ cùng tâm sự với Thuần Thuần, trái lại, Trần Hinh cũng được hưởng quan tâm tương tự. Có gì không tốt.
“Cậu nói thật? Cậu biết tôi là người như thế nào sao? Cậu biết tôi là...”
“Không quan trọng. Tôi không muốn biết.”
“Nhưng là...” Thuần Thuần mấp mái môi, khó khăn nói.
“Vậy cậu không đồng ý?” Trần Hinh không muốn đi vòng, trực tiếp nói thẳng vấn đề.
“Tôi...được.” Có một người bạn như vậy, Thuần Thuần có là kẻ ngốc mới không chịu.
“Được rồi. Số điện thoại của tôi. Có gì liên lạc nhé.” Trần Hinh đưa một tờ giấy màu vàng nhỏ cho cô ấy, không nhanh không chậm xoay người rời đi.
Lúc đến là một đống buồn bực, khi về tâm trạng phần nào giải tỏa, bạn học Trần vui vẻ cười. Có ai quy định bạn mình phải là người có học cao, ngoại hình vừa mắt này nọ không? Có ai không muốn mình có một đứa bạn có thể tâm sự bất cứ lúc nào? Bạn của cô, có lẽ cô ấy thua kém tất cả mọi người, nhưng không sao, tình bạn dựa trên tình cảm không phải vật chất, hơn nữa cô cũng không phải dạng tốt.
Nhưng Trần Hinh không biết, cô sau này gặp phải Hoắc Thần Hy, chàng trai làm thay đổi cả cuộc đời lại chính nhờ bạn thân Thuần Thuần. Liệu cô còn cười được nữa không?
Không sao, chuyện tương lai cứ từ từ đối mặt, hiện tại vẫn là quan trọng hơn.
/18
|