Xin Lỗi, Người Em Yêu Không Phải Là Anh

Chương 15

/23


Đồng nghiệp thấy nó đi làm lại, ai cũng mừng, nó cũng vui hơn, cười nói suốt.

Đang xem lại phân công ca trực thì nó được lệnh lên gặp giám đốc thông qua bộ đàm.

“ cộc cộc”- nó gõ cửa.

- mời vào- tiếng giám đốc vọng ra.

Nó đẩy cửa bước vào, gật đầu chào giám đốc.

- Chị tìm em ?

- à, như thế này, em khỏe hẳn rồi chứ ?

- Dạ, em khỏe rồi chị.

- ừ, thôi em cũng mới ra viện, chị tính thế này, công ty ITSG đang cần 1 thông dịch tiếng Nhật cho buổi kí kết hợp đồng chiều nay, mà cô thông dịch viên của họ đang bị cảm lạnh vì không quen thời tiết, nên họ nhờ chúng ta cho thêm 1 thông dịch. Em biết tiếng nhật, em làm thông dịch giúp họ nhé.

- Dạ ! mà em chỉ giao tiếp thôi, còn nếu mà từ chuyên ngành em không rành lắm.

- Em yên tâm, thông dịch của họ sẽ viết ra giấy, em sẽ nói hộ cô ấy, vì cô ấy tắt tiếng rồi- chị giám đốc động viên

- Dạ được rồi, vậy chiều nay em sang bên Banquet.

- ừ, vậy đi

- Em chào chị

- Chào em.

…….

Vừa rãnh tay, Hiếu lấy điện thoại nhắn tin cho Nguyên :

“ Nguyên ổn chứ ? “

“ yên tâm“

15 :00pm- phòng hội nghị khách sạn Sheraton Hà Nội.

- Giám đốc, đây là tài liệu của buổi hội nghị, anh xem qua đi- Nguyên nhận tập tài liệu, anh chăm chú vào đó không để ý lắm tới mọi thứ xung quanh.

Bước chân vào phòng hội nghị, nó cũng đọc qua tài liệu của buổi họp và làm quen với chị thông dịch. Đến giờ hội nghị, mọi người ổn định chỗ ngồi.

Sau phần chào hỏi, bên phía ITSG bắt đầu giới thiệu về những thành công mà họ đã gặt hái được cho phía đối tác nghe, mọi người chăm chú vào màn chiếu. Anh cũng không ngoại lệ. 2 người đã từng hạnh phúc này đang ở cùng 1 nơi, nhưng họ chưa nhận ra nhau.

Phần kí kết hợp đầu bắt đầu cũng là lúc vai trò thông dịch được nó thực hiện. Nó chăm chú nghe, và dịch thật nhanh. Miệng nói và mắt nhìn theo tay chị thông dịch, nó không hề biết rằng có người đang dõi theo nó.

Khi nghe giọng nói quen thuộc của em vang lên, anh ngỡ mình đang tưởng tượng, khẽ mĩm cười với ý nghĩ của mình, anh cố gắng tập trung. Nhưng giọng nói đó không thể lẫn vào đâu được, ngẩn đầu lên và hướng mắt về phía bàn thông dịch…

Anh lặng người.

Em đó, chẳng phải là em sao, vẫn dáng vẻ ấy, ánh mắt, tiếng nói, tất cả đều là em…

2 năm trời, không tin tức, giờ đây em đang ngồi với tôi trong căn phòng này, niềm vui như vỡ òa, muốn chạy gần nhưng sao người bất động, ước gì giây phút này đừng trôi đi, và đây không phải là giấc mơ.

Anh ngồi đó, như kẽ mất hồn….

- Sếp !- anh nhân viên lay nhẹ người Nguyên- sếp lên nhận bản quyền với đối tác.

Nguyên giật mình, cố lấy lại bình tĩnh, đứng dậy đi về phía đối tác, ngang qua Nấm, anh đi thật chậm, cố gắng quan sát. Đúng là em thật rồi !

…..

Tiệc chiêu đãi.

Tuy làm việc đã lâu, nhưng chưa lần nào nó có cơ hội trở thành khách của những buổi tiệc sang trọng như thế này.

Hôm nay, nó quyết định sẽ ăn cho thỏa thích. Sau khi no căng, nó mĩm cười nhận ly rượu từ tay phục vụ, vừa nhấp ngụm vừa trò chuyện cùng những người bạn mới quen.

Cả buổi tiệc, anh như người trên mây, mọi cử chỉ, ánh mắt, nụ cười của em đều được anh thu vào tâm trí. Dường như em chưa nhận ra anh, vừa muốn chạm vào em, nhưng anh lại không thể, anh sợ, sợ em sẽ lại rời xa anh 1 lần nữa.

Cảm giác như có người đang nhìn mình, nó đột ngột quay về phía ấy. Một anh chàng khá đẹp trai, nước da trắng của người miền nắng, đầu 1 mái gọn gàng, cao ráo, thoáng chút bối rối, giấu vội ánh nhìn trộm nó sau cặp kính cận.

Thoáng thấy nó nhìn, anh sững sờ.

Nó nhìn thẳng vào mặt anh, đôi mày châu lại, lộ vẻ đăm chiêu, 1 ý nghĩ thoáng vội qua trong đầu- mình gặp hắn ta ở đâu rồi nhỉ ?

- Nguyên !- tiếng gọi của Hiếu đưa nó về với thực tại.

- Gì vậy ?!- nó quay sang Hiếu.

- Làm gì mà đứng trầm tư vậy ?! Ra bên ngoài Hiếu nhờ 1 cái- Hiếu nắm tay nó.

Thoáng chốc em và tôi, 2 chúng ta đối diện với nhau. Nhưng sao ánh nhìn của em thật lạ lẫm, em đã quên anh thật sao ?!

Em đang tay trong tay với người con trai khác, phải rồi, em đã rời xa anh, vui với hạnh phúc mới….

Rời khỏi buổi tiệc, nó không hề biết rằng có 1 người đang đau đớn trong lòng, và 1 người thì vui sướng khi nó để yên tay mình trong bàn tay hắn.

……

- Hiếu, có vị khách kia uống rất lâu rồi, em qua xem thế nào chứ đến giờ bar đóng cửa- vừa nói tổ trưởng phục vụ vừa chỉ tay về phía quầy bar.

- Anh để em- Hiếu đi về phía vị khách đang nốc cạn ly Cognac.

Đêm nay anh muốn uống cho quên đi mọi thứ, anh ước gì mọi thứ trở về như ban đầu. Anh sẽ mãi vui vẻ bên em, chúng ta lại có những tháng ngày hạnh phúc, nhưng anh cũng biết rằng mình đang tự dối lòng. Cố gắng uống thật say, trong cơn say anh sẽ lại thấy mình hạnh phúc bên em, sẽ chìm vào giấc mộng đẹp thay vì những đêm mất ngủ triền miên, lại thấy mình tràn đầy sức sống hơn thực tại.

- Xin lỗi quý khách, theo quy định thì Bar của chúng tôi tới giờ phải đóng cửa, quý khách có thể vui lòng thưởng thức rượu tại phòng của mình được không ?!- Hiếu nhẹ nhàng.

- ….- quay người nhìn vào Hiếu, chẳng phải hắn ta đã nắm tay em hay sao, nhếch môi cười, anh lại tiếp tục nốc cạn ly.

- Xin quý khách vui lòng…

- Được rồi !- Anh xua tay, cố gắng nhấc mình khỏi ghế, loạng choạng, mọi thứ đang nhòe đi trước mắt, bước chân siêu vẹo, anh ngã nhào xuống đất.

Hiếu đỡ vị khách lên phòng.

Thả Đăng Nguyên nằm xuống giường, Hiếu thở phào.

Nguyên nhắm mắt, anh không ngủ, chỉ đơn giản anh không muốn phải so sánh anh với người ấy của em. Nở nụ cười chua chát, anh mở mắt nhìn lên trần. Muốn say cho quên sầu, kết quả lại càng sầu thêm, không thể làm gì thay đổi thực tại, cảm thấy mình là 1 kẻ thất bại, nhắm mắt mệt mỏi, anh chìm vào giấc mộng.

- Xin lỗi, nhưng người em yêu không phải là anh-Nấm vừa nói, vừa choàng tay âu yếm vào Hiếu- đây mới là người em yêu.

- Không, đây không phải sự thật, không thể nào, không- Nguyên giật mình tỉnh giấc, áo anh ướt đẫm mồ hôi. Hóa ra chỉ là mơ, nhưng sao anh lại thấy nhói lòng, đầu anh quay vòng, cơ thể rã rời.

……

- Sếp ! mọi người đang chờ anh trên Top Center ăn sáng đấy, anh lên ngay nhé- điện thoại của cô thư ký kéo Đăng Nguyên ra khỏi phòng.

Bước chân vào thang máy, nó nhắm mắt.

Ding- thang máy dừng tại tầng 40- Top Center coffee.

- Menu của Head Chef ( bếp trưởng) đưa, cho Buffet tối nay- nó đưa cho nhân viên quầy Bar.

- Cảm ơn sếp !

- À, khách phòng 2708 yêu cầu 1 Coffee bailey nha anh- nó nói rồi bước đi.

Ding- cửa thang máy mở, anh bước ra, đang nhìn khắp lượt kiếm chỗ ngồi của mọi người trong công ty, ánh mắt anh dừng lại nơi cửa quầy Bar, lại gặp em.

Nó đứng lại, nhìn thẳng vào vị khách, chẳng phải tối qua anh ta cũng nhìn chằm chằm vào nó như thể mặt nó đang dính lọ. Nó muốn bước lại hỏi, nhưng chợt nhận ra rằng nó đang trong ca làm việc, nó gật đầu chào vị khách rồi bước về phía thang máy dành cho nhân viên, lòng nhủ thầm lần thứ 3 thì phải hỏi cho được.

2 con người bước ngang qua nhau như bao người bình thường gặp nhau trên phố mỗi ngày, 1 người nhớ tất cả những kỉ niệm, còn 1 người dường như đã quên hết.

Như là trời đã định, lần thứ 3, nó gặp anh tại phòng, khi anh đang sắp xếp đồ đạc chuẩn bị vào lại Hồ Chí Minh, còn nó phải mang Fax cho anh.

Em đã chọn cách chúng ta trở thành người xa lạ, anh tôn trọng quyết định của em. Chúng ta sẽ là người xa lạ từ đây, tạm biệt em, người tôi yêu….

Nhận bản Fax từ tay nó, gương mặt anh lạnh lùng.

Nó muốn hỏi có phải anh biết nó không ?! Nhưng ánh nhìn lạnh lẽo, gương mặt không chút biểu cảm của anh khiến nó chùn lòng, quay lưng rời khỏi phòng, nó mang theo cả suy nghĩ phải chăng nó và anh là 2 người quen biết nhau !

‘’ Chuyến bay ND 2179816 cất cánh từ sân bay Nội Bài, Hà Nội…’’- quay đầu nhìn lại, anh nhủ lòng : em hạnh phúc nhé, Bảo Nguyên !

/23

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status