Hôm sau nó đi bộ đi học. Quân nhắn tin đến đón nó nhưng nó từ chối. Nó muốn trải nghiệm lại cảm giác thong dong trên đường, hít thở bầu không khí trong lành, hơi lạnh còn đọng lại sương của buổi sáng sớm.
Một buổi học, tạm gọi là bình yên trôi qua. Vì sao tác giả lại nói là”tạm gọi là bình yên”? Bởi vì buổi học đó sẽ trọn vẹn bình yên nếu như lúc nó về không có sự cố nào xảy ra.
Nó đang bước đi chậm rãi ra khỏi cổng trường. Đi chưa được bao xa thì bỗng có tiếng hét của mấy cô bạn đang tụ trước cổng trường. Nó chưa kịp hiểu có chuyện gì xảy ra thì có tiếng nẹt pô ở sát sườn.
RẦM.!!
Mọi thứ xung quanh nó tối sầm đi, nó chỉ kịp nhìn thấy gương mặt hốt hoảng của Huyền, tiếng hét của những nữ sinh cùng trường và… Quân.
“Bệnh nhân chỉ bị ngất do sốc thôi. Cô bé sẽ tỉnh lại sớm.”
“Cảm ơn bác sĩ.”
“Cậu mới là đáng lo. Vết thương đang chảy máu kìa. Theo tôi ra ngoài băng bó.”
Nó khẽ mở mắt ra. Ánh sáng của bóng điện làm nó chói mắt. Mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi nó. Cổ tay đau nhức, lạnh buốt vì truyền nước.
- Cậu tỉnh rồi à? – Là tiếng của Huyền. Cô đang ngồi ngay cạnh nó.
- Đây là đâu? – Nó hỏi một cách khó khăn, mắt vẫn chưa quen với ánh sáng.
- Bệnh viện Thành phố, cậu hôn mê 4 tiếng rồi.
Nó nhíu mày cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra. Hình như sau mỗi lần ngất nó lại có cảm giác bị mất trí nhớ vậy. Có tiếng hét “cẩn thận” của mấy bạn sau nó, tiếng nẹt pô của xe phân khối lớn. Chịu. Nó chỉ nhớ lờ mờ được như thế.
- Sao tớ lại ở đây?
- Có một cái xe phân khối đi ẩu lao lên vỉa hè phóng về phía cậu. May mà có anh Quân chạy đến kéo cậu. Cậu không bị làm sao, còn anh Quân bị rách ở tay.
- Quân đâu rồi? – Nó quay sang Huyền, giọng hoảng hốt.
- Đi băng vết thương rồi. Anh ấy không sao đâu. Đừng lo. - Huyền trấn an nó.
“Cạch”, Quân bước vào phòng, cánh tay trái băng trắng toát. Nó thấy Quân liền cố gượng dậy. Quân vội chạy lại đỡ nó.
- Thôi hai người ở lại nói chuyện nhé, em về đây. - Huyền lấy cặp sách rồi chuồn thẳng.
- Tay cậu… có sao không? – Nó đỡ lấy tay Quân, xót xa hỏi.
- Không sao, xước da thôi. – Quân xoa đầu nó. - Cậu thấy đỡ hơn chưa?
- Ừm. Tốt hơn rồi.
Nó vòng tay ôm lấy Quân. Cậu hơi sững người nhưng rồi mỉm cười mãn nguyện, trong lòng sướng điên.
- Cảm ơn cậu. Cảm ơn cậu nhiều lắm. – Nó ôm chặt Quân. Nước mắt ứa ra - Những giọt nước mắt của sự cảm động và hạnh phúc.
Quân ngồi yên cho nó ôm. Cảm giác ấm áp bao trùm lấy cậu. Lần đầu tiên có người đem lại cảm giác này cho cậu ngoài phu nhân Mai.
Nó ngồi ngay ngắn lại sau màn bày tỏ sự biết ơn. Quân khẽ lau những giọt nước còn vương lại trên mắt nó.
- Ưm… Tớ ổn rồi. Cho tớ về nhà đi. – Nó nói khẽ.
- Không. Bác sĩ chưa cho cậu về. – Quân thản nhiên trả lời. - Tớ đi ra ngoài tý, cậu ở yên trong phòng đấy. Cấm ra ngoài.
- Ừ ừ biết rồi. À cặp tớ đâu?
- Trong tủ kia kìa. – Quân chỉ về phía cái tủ bên cạnh giường nó.
Nó mở cặp lấy điện thoại ra xem. 28 cuộc gọi nhỡ của anh. Nó cuống cuồng gọi lại, đầu bên kia bắt máy ngay. Chưa để nó nói gì, anh nó đã quát ầm lên:
- MÀY ĐI ĐÂU MÀ GIỜ NÀY CHƯA VỀ? SAO TAO GỌI KHÔNG TRẢ LỜI. CON GÁI CON ĐỨA ĐI HỌC ĐẾN 10H KHÔNG VỀ? MÀY ĐANG Ở ĐÂU?
Nó đưa điện thoại ra xa mà vẫn thấy chói tai. Anh nó và Quân nóng tính hệt như nhau.
- Em… bận tý việc nên về muộn. – Nó chép miệng, nghĩ ra cái lí do không thể chuối hơn.
- BẬN CÁI GÌ? MÀY ĂN NÓI VỚI TAO KIỂU ĐẤY À? ĐANG Ở ĐÂU?
- Em…đang…ở…bệnh…viện…Thành phố. – Nó lập cập trả lời. Anh nó mà nói như thế thì chắc đang tức giận lắm.
- Cái gì? Mày bị làm sao mà ở bệnh viện? - Giọng anh nó hốt hoảng.
- Em bị ngã xe thôi. Không sao đâu. Lát em về.
- Ở yên đấy, tao đến bây giờ. – Anh nó nói giọng gấp gáp rồi cúp ngay máy.
Nó khẽ thở dài. Không biết anh đến có… đánh nó không? Gì chứ nó sợ anh nó một phép, anh nói là không dám cãi.
Quân bước vào phòng, trên tay là cái cặp lồng. Cậu mở nắp, lấy thìa rồi chìa ra cho nó. Một cặp lồng cháo thịt nghi ngút khói, thơm phức. Nó đón lấy, miệng cười như được cho kẹo. Cháo rất ngon. Không biết là ngon thật hay do nó cảm thấy hạnh phúc quá nên ăn gì cũng thấy ngon. Nó cười tít mắt, quay sang Quân hấp háy mắt:
- Cậu chu đáo giống như mẹ tớ vậy.
- So sánh linh tinh. – Quân búng trán nó.
- Hì hì.
Có tin nhắn của anh hỏi phòng của nó. Nó hỏi Quân rồi rep lại. 5’ sau cửa phòng nó bị đá tung, kêu “Rầm” và hình như… có tiếng “rắc” ^^. Anh nó mồ hôi mồ kê nhễ nhại đang đứng trước cửa thở hồng hộc. Nó và Quân giật mình. Quân còn đang ngơ ngác vì vị khách mới, còn nó thì sợ rét run. Anh nó mặt hằm hằm tiến lại. Quân thấy tình hình không ổn liền đứng dậy, mở lời trước:
- Anh là ai? Sao tự nhiên lại đạp cửa xông vào?
Anh nó vẫn không nói gì. Nó sợ hãi nhắm tịt mắt, chuẩn bị hứng chịu trận cuồng nộ của anh nó.
Tiếng bước chân ngày càng gần…
Tiếng thở còn hơi gấp gáp…
Tiếng kéo ghế…
Có một bàn tay khẽ xoa đầu nó.
Nó he hé mắt ra. Anh nó đang xoa đầu nó, mặt ân cần lo lắng.
- Có làm sao không? Có bị thương ở đâu không? Đi đứng kiểu gì mà bị ngã xe thế?
Nó tròn mắt nhìn anh nó. Lần đầu tiên nó thấy ông anh trai thét ra lửa của mình ân cần quan tâm như thế. Nó khẽ lắc đầu:
- Em không sao. Cậu ấy cứu em. - Rồi chỉ tay về phía Quân.
Bây giờ Mạnh Hùng – tên của anh trai Phương - mới để ý đến Quân. Vừa nãy do lo lắng cho em gái mà anh không biết đến sự có mặt của Quân trong phòng.
- Chào cậu. – Anh đưa tay ra lịch sự chào.
- Chào anh, em là bạn của Phương. – Quân bắt tay anh.
- Cảm ơn cậu đã cứu nó. Con bé này ngốc lắm. Đi đứng không cẩn thận gì cả. – Anh Hùng lắc đầu.
- Haha… Cái này thì em cũng biết.- Quân cười lớn. Cái này thì cậu cũng phải công nhận. Nó ngốc vô cùng.
- Con bé cũng tỉnh hẳn rồi. Phiền cậu đưa nó về được chứ? Tôi có việc phải chạy về công ty. – Anh Hùng có vẻ rất tin tưởng Quân. Ngay từ đầu gặp cậu anh đã có thiện cảm với cậu: đó là một thanh niên chững chạc, đôi mắt toát ra được sự nghiêm túc cương nghị và nhất là, cậu rất yêu thương quan tâm em gái anh. Đủ để anh tin tưởng giao phó cô em gái cưng của mình.
- Vâng. Nhất định rồi. Em sẽ đưa Phương về nhà cẩn thận. – Quân gật đầu chắc nịch.
Bỗng anh Hùng khựng lại. Hình như anh vừa nghĩ ra một điều gì đó. Anh ngoắc ngoắc gọi Quân, nhỏ to cái gì đó mà nó không nghe rõ.
- Vậy anh đi đây. Cảm ơn cậu. - Rồi anh quay sang Phương - Nhớ giữ sức khỏe đấy, anh đi đây.
- Em chào anh. – Nó gật đầu.
Chờ anh Hùng đi khuất hẳn, nó mới quay sang Quân, hỏi:
- Anh Hùng vừa nói gì với cậu thế?
- Không có gì. – Quân lắc đầu. – Anh cậu nhờ tớ chăm sóc cậu.
- Anh tớ quý cậu rồi đấy.
- Sao biết?
- Lần đầu tiên tớ thấy anh tớ “gửi gắm” tớ cho người khác mà. – Nó nhún vai.
- Haha… Cậu thấy khỏe chưa?
- Khoẻo. – Nó giơ cái tay bé tý ra như lực sĩ chứng minh cho Quân xem.
- Ừm. Thế thì về thôi.
Một buổi học, tạm gọi là bình yên trôi qua. Vì sao tác giả lại nói là”tạm gọi là bình yên”? Bởi vì buổi học đó sẽ trọn vẹn bình yên nếu như lúc nó về không có sự cố nào xảy ra.
Nó đang bước đi chậm rãi ra khỏi cổng trường. Đi chưa được bao xa thì bỗng có tiếng hét của mấy cô bạn đang tụ trước cổng trường. Nó chưa kịp hiểu có chuyện gì xảy ra thì có tiếng nẹt pô ở sát sườn.
RẦM.!!
Mọi thứ xung quanh nó tối sầm đi, nó chỉ kịp nhìn thấy gương mặt hốt hoảng của Huyền, tiếng hét của những nữ sinh cùng trường và… Quân.
“Bệnh nhân chỉ bị ngất do sốc thôi. Cô bé sẽ tỉnh lại sớm.”
“Cảm ơn bác sĩ.”
“Cậu mới là đáng lo. Vết thương đang chảy máu kìa. Theo tôi ra ngoài băng bó.”
Nó khẽ mở mắt ra. Ánh sáng của bóng điện làm nó chói mắt. Mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi nó. Cổ tay đau nhức, lạnh buốt vì truyền nước.
- Cậu tỉnh rồi à? – Là tiếng của Huyền. Cô đang ngồi ngay cạnh nó.
- Đây là đâu? – Nó hỏi một cách khó khăn, mắt vẫn chưa quen với ánh sáng.
- Bệnh viện Thành phố, cậu hôn mê 4 tiếng rồi.
Nó nhíu mày cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra. Hình như sau mỗi lần ngất nó lại có cảm giác bị mất trí nhớ vậy. Có tiếng hét “cẩn thận” của mấy bạn sau nó, tiếng nẹt pô của xe phân khối lớn. Chịu. Nó chỉ nhớ lờ mờ được như thế.
- Sao tớ lại ở đây?
- Có một cái xe phân khối đi ẩu lao lên vỉa hè phóng về phía cậu. May mà có anh Quân chạy đến kéo cậu. Cậu không bị làm sao, còn anh Quân bị rách ở tay.
- Quân đâu rồi? – Nó quay sang Huyền, giọng hoảng hốt.
- Đi băng vết thương rồi. Anh ấy không sao đâu. Đừng lo. - Huyền trấn an nó.
“Cạch”, Quân bước vào phòng, cánh tay trái băng trắng toát. Nó thấy Quân liền cố gượng dậy. Quân vội chạy lại đỡ nó.
- Thôi hai người ở lại nói chuyện nhé, em về đây. - Huyền lấy cặp sách rồi chuồn thẳng.
- Tay cậu… có sao không? – Nó đỡ lấy tay Quân, xót xa hỏi.
- Không sao, xước da thôi. – Quân xoa đầu nó. - Cậu thấy đỡ hơn chưa?
- Ừm. Tốt hơn rồi.
Nó vòng tay ôm lấy Quân. Cậu hơi sững người nhưng rồi mỉm cười mãn nguyện, trong lòng sướng điên.
- Cảm ơn cậu. Cảm ơn cậu nhiều lắm. – Nó ôm chặt Quân. Nước mắt ứa ra - Những giọt nước mắt của sự cảm động và hạnh phúc.
Quân ngồi yên cho nó ôm. Cảm giác ấm áp bao trùm lấy cậu. Lần đầu tiên có người đem lại cảm giác này cho cậu ngoài phu nhân Mai.
Nó ngồi ngay ngắn lại sau màn bày tỏ sự biết ơn. Quân khẽ lau những giọt nước còn vương lại trên mắt nó.
- Ưm… Tớ ổn rồi. Cho tớ về nhà đi. – Nó nói khẽ.
- Không. Bác sĩ chưa cho cậu về. – Quân thản nhiên trả lời. - Tớ đi ra ngoài tý, cậu ở yên trong phòng đấy. Cấm ra ngoài.
- Ừ ừ biết rồi. À cặp tớ đâu?
- Trong tủ kia kìa. – Quân chỉ về phía cái tủ bên cạnh giường nó.
Nó mở cặp lấy điện thoại ra xem. 28 cuộc gọi nhỡ của anh. Nó cuống cuồng gọi lại, đầu bên kia bắt máy ngay. Chưa để nó nói gì, anh nó đã quát ầm lên:
- MÀY ĐI ĐÂU MÀ GIỜ NÀY CHƯA VỀ? SAO TAO GỌI KHÔNG TRẢ LỜI. CON GÁI CON ĐỨA ĐI HỌC ĐẾN 10H KHÔNG VỀ? MÀY ĐANG Ở ĐÂU?
Nó đưa điện thoại ra xa mà vẫn thấy chói tai. Anh nó và Quân nóng tính hệt như nhau.
- Em… bận tý việc nên về muộn. – Nó chép miệng, nghĩ ra cái lí do không thể chuối hơn.
- BẬN CÁI GÌ? MÀY ĂN NÓI VỚI TAO KIỂU ĐẤY À? ĐANG Ở ĐÂU?
- Em…đang…ở…bệnh…viện…Thành phố. – Nó lập cập trả lời. Anh nó mà nói như thế thì chắc đang tức giận lắm.
- Cái gì? Mày bị làm sao mà ở bệnh viện? - Giọng anh nó hốt hoảng.
- Em bị ngã xe thôi. Không sao đâu. Lát em về.
- Ở yên đấy, tao đến bây giờ. – Anh nó nói giọng gấp gáp rồi cúp ngay máy.
Nó khẽ thở dài. Không biết anh đến có… đánh nó không? Gì chứ nó sợ anh nó một phép, anh nói là không dám cãi.
Quân bước vào phòng, trên tay là cái cặp lồng. Cậu mở nắp, lấy thìa rồi chìa ra cho nó. Một cặp lồng cháo thịt nghi ngút khói, thơm phức. Nó đón lấy, miệng cười như được cho kẹo. Cháo rất ngon. Không biết là ngon thật hay do nó cảm thấy hạnh phúc quá nên ăn gì cũng thấy ngon. Nó cười tít mắt, quay sang Quân hấp háy mắt:
- Cậu chu đáo giống như mẹ tớ vậy.
- So sánh linh tinh. – Quân búng trán nó.
- Hì hì.
Có tin nhắn của anh hỏi phòng của nó. Nó hỏi Quân rồi rep lại. 5’ sau cửa phòng nó bị đá tung, kêu “Rầm” và hình như… có tiếng “rắc” ^^. Anh nó mồ hôi mồ kê nhễ nhại đang đứng trước cửa thở hồng hộc. Nó và Quân giật mình. Quân còn đang ngơ ngác vì vị khách mới, còn nó thì sợ rét run. Anh nó mặt hằm hằm tiến lại. Quân thấy tình hình không ổn liền đứng dậy, mở lời trước:
- Anh là ai? Sao tự nhiên lại đạp cửa xông vào?
Anh nó vẫn không nói gì. Nó sợ hãi nhắm tịt mắt, chuẩn bị hứng chịu trận cuồng nộ của anh nó.
Tiếng bước chân ngày càng gần…
Tiếng thở còn hơi gấp gáp…
Tiếng kéo ghế…
Có một bàn tay khẽ xoa đầu nó.
Nó he hé mắt ra. Anh nó đang xoa đầu nó, mặt ân cần lo lắng.
- Có làm sao không? Có bị thương ở đâu không? Đi đứng kiểu gì mà bị ngã xe thế?
Nó tròn mắt nhìn anh nó. Lần đầu tiên nó thấy ông anh trai thét ra lửa của mình ân cần quan tâm như thế. Nó khẽ lắc đầu:
- Em không sao. Cậu ấy cứu em. - Rồi chỉ tay về phía Quân.
Bây giờ Mạnh Hùng – tên của anh trai Phương - mới để ý đến Quân. Vừa nãy do lo lắng cho em gái mà anh không biết đến sự có mặt của Quân trong phòng.
- Chào cậu. – Anh đưa tay ra lịch sự chào.
- Chào anh, em là bạn của Phương. – Quân bắt tay anh.
- Cảm ơn cậu đã cứu nó. Con bé này ngốc lắm. Đi đứng không cẩn thận gì cả. – Anh Hùng lắc đầu.
- Haha… Cái này thì em cũng biết.- Quân cười lớn. Cái này thì cậu cũng phải công nhận. Nó ngốc vô cùng.
- Con bé cũng tỉnh hẳn rồi. Phiền cậu đưa nó về được chứ? Tôi có việc phải chạy về công ty. – Anh Hùng có vẻ rất tin tưởng Quân. Ngay từ đầu gặp cậu anh đã có thiện cảm với cậu: đó là một thanh niên chững chạc, đôi mắt toát ra được sự nghiêm túc cương nghị và nhất là, cậu rất yêu thương quan tâm em gái anh. Đủ để anh tin tưởng giao phó cô em gái cưng của mình.
- Vâng. Nhất định rồi. Em sẽ đưa Phương về nhà cẩn thận. – Quân gật đầu chắc nịch.
Bỗng anh Hùng khựng lại. Hình như anh vừa nghĩ ra một điều gì đó. Anh ngoắc ngoắc gọi Quân, nhỏ to cái gì đó mà nó không nghe rõ.
- Vậy anh đi đây. Cảm ơn cậu. - Rồi anh quay sang Phương - Nhớ giữ sức khỏe đấy, anh đi đây.
- Em chào anh. – Nó gật đầu.
Chờ anh Hùng đi khuất hẳn, nó mới quay sang Quân, hỏi:
- Anh Hùng vừa nói gì với cậu thế?
- Không có gì. – Quân lắc đầu. – Anh cậu nhờ tớ chăm sóc cậu.
- Anh tớ quý cậu rồi đấy.
- Sao biết?
- Lần đầu tiên tớ thấy anh tớ “gửi gắm” tớ cho người khác mà. – Nó nhún vai.
- Haha… Cậu thấy khỏe chưa?
- Khoẻo. – Nó giơ cái tay bé tý ra như lực sĩ chứng minh cho Quân xem.
- Ừm. Thế thì về thôi.
/55
|