“Minh Hà chết rồi”?
Một Minh Hà quá cố khác, vậy Minh Hà hiện tại là ai?
Quân nhìn vào trang giấy đã ngả màu. Đây có phải là một manh mối? Nếu như vậy thì Minh Hà của bây giờ là giả mạo. Minh Hà kia đã chết, vậy là bản hôn ước cũng theo đó mà hóa thành tro bụi mới phải.
Cảm xúc của cả hai đều khó tả. Một chút vui vì biết được hôn ước kia đã không còn tồn tại, nhưng rồi lại dấy lên một cảm giác buồn thương, cô gái Minh Hà xấu số kia đã chết khi còn rất trẻ. Minh Hà của bản hôn ước bằng tuổi Quân, vậy là cô ấy chết khi mới chỉ mười ba tuổi.
Tiếp tục lật sang trang mới, ngày viết là ngày tiếp theo.
“Ngày... tháng... năm...
Tang lễ là một ngày mưa. Minh Hà được chôn ở Đà Lạt, nghĩa trang X. Người anh em, xin lỗi vì đã không bảo vệ được cháu của ông.”
Nghĩa trang X chỉ cách căn biệt thự này chưa đến một cây số. Vậy có phải ông nội xây căn biệt thự gần nghĩa trang cũng là để thuận tiện hơn cho việc chăm sóc phần mộ của Minh Hà. Ông nội luôn là vậy, hối hận với tất cả mọi thứ, kể cả những việc đều không phải do ông gây ra. Cái chết của Ngọc Anh - người cháu ruột của ông là một nỗi đau lớn, vậy mà chỉ vài năm sau, cô bé mà ông coi như cháu ruột, cô bé mà ông đã hứa với người anh em vào sinh ra tử rằng sẽ bảo vệ cũng đã không còn.
Có phải chưa một giây nào ông không sống trong ân hận không?
Trang nhật kí tiếp theo là ngày đầu tiên mà ông gặp Phương, đó cũng là ngày ông từ Anh trở về.
“Ngày... tháng... năm...
Con bé giống Ngọc Anh như đúc. Từ gương mặt bầu bĩnh thánh thiện cho đến cả giọng nói trong veo. Nếu như không phải Quân nói trước qua điện thoại thì tôi đã nghĩ đó chính là Ngọc Anh. Cảm giác nhìn thấy con bé thật lẫn lộn. Vừa là đau thắt nhưng cũng lại là vui mừng. Giống như được gặp lại đứa cháu quá cố. Có phải đây là món quà của cuộc đời gần đến hồi kết này không? Nhất định phải đối tốt với con bé, chỉ có con bé mới làm cho sự hối hận này yên dịu được một phần.
Lâm có lẽ cũng nghĩ con bé là Ngọc Anh thứ hai. Vậy nó đã nghĩ gì khi thuê người tông xe vào con bé?”
“Ngày... tháng... năm...
Hôm nay Phương cười rất nhiều. Phải rồi, lúc còn sống Ngọc Anh cũng cười nhiều như thế. Hai đứa nó còn giống nhau cả tiếng cười. Được thấy con bé cười là mãn nguyện lắm rồi, nếu có nhắm mắt xuôi tay lúc này cũng không có gì để hối tiếc nữa.
Căn bệnh đang chuyển biến xấu.
Mấy đứa ngốc lắm. Bệnh của bố làm sao mà bố không biết được. Chỉ mong khi bố mất, mấy đứa nhất định không được sa sút tinh thần. Nhất định phải duy trì phát triển tập đoàn.
Và ba đứa phải đoàn tụ. Đứa con cả của bố đã đi chơi trong một thời gian dài rồi...”
Cả quyển nhật kí có đúng năm ngày. Chỉ năm ngày nhưng mọi tâm tình ông chôn sâu đều hiện lên. Vị Chủ tịch quá cố trong mắt mọi người luôn là con người của công việc, có ai ngờ được đằng sau bức tường nghiêm nghị ấy lại là cả một biển tâm tình khó có ai phát hiện ra.
Sống vì người khác có lẽ đã trở thành “thói quen” của ông.
Lật thêm vài trang nữa, chỉ có duy nhất một dòng chữ ghi bằng bút đỏ, đánh dấu một sự quan trọng: “Đào Duy Lâm, đừng bao giờ trượt dốc nữa. Con là ai không quan trọng, quan trọng là con là con trai của bố.”
Có lẽ đọc hết quyển nhật kí ngắn ngủi này thì tâm trạng của cả hai đều trùng xuống. Đôi mắt Phương đã đỏ hoe từ lúc nào. Còn Quân thì trầm ngâm nhìn xoáy sâu vào quyển nhật kí. Hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, hai con người cùng tiếp thêm sức mạnh để chịu đựng cơn sóng xúc động này.
***
Chiếc xe oto lao nhanh trên đường. Chuyến bay gặp chút trục trặc nên thời gian đến Đà Lạt của hai vợ chồng ông bà Lãm bị kéo dài. Còn một đoạn khá dài để đến được biệt thự.
Hai con người ở trên xe mang hai dòng suy nghĩ khác nhau. Bà Mai có phần bồn chồn lo lắng cho hai đứa trẻ. Thời gian từ lúc đây đến bây giờ không phải là nhiều, liệu hai đứa có tìm được thứ mà linh tính bà mách bảo. Khẽ liếc sang người chồng ở bên cạnh, lòng bà không khỏi nén xuống khi thấy gương mặt nặng nề của ông Lãm. Hẳn ông đang rất tức giận. Phải rồi, đứa trẻ sẵn tính bướng bỉnh kia lại tự ý bỏ nhà đi, người làm cha làm mẹ ai chẳng tức giận. Bà có một phần trách nhiệm trong việc này. Cũng phải, là chính bà đã thu xếp cho hai đứa trẻ đó đi mà. Nhưng bà không hối hận, chưa khi nào bà hối hận về quyết định của mình. Và cũng chưa bao giờ bà quyết định làm mà chưa nắm chắc phần thắng trong tay.
Đôi mắt bà trở nên xa xăm. Đôi khi lời nói của ông Bội lại vọng về. Cuộc nói chuyện trong những ngày cuối đời của ông ở Đà Lạt bà không bao giờ quên được.
“Bố chỉ biết cho đến lúc chết, bố nhất định phải bù đắp cho con bé. Bố sợ rằng khi bố nhắm mắt xuôi tay, những gì bố để lại sẽ làm cho con bé buồn. Bố có quá đáng khi ảo tưởng về hai con người tuy không có máu mủ nhưng lại giống nhau như hai giọt nước không?”
Những gì ông Lãm để lại? Khi nhìn thấy bản hôn ước, bà đã nghĩ đến câu nói này. Là ông sợ bản hôn ước sẽ làm con bé buồn. Nhưng bà tin chắc rằng bản hôn ước kia không tồn tại. Vậy điều mà ông để lại khiến con bé buồn, đó chắc chắn là sự hụt hẫng của Phương khi biết mình chỉ là vật thế thân để cho ông Bội chuộc lại lỗi lầm năm xưa. Hay nói cách khác, tình thương yêu, sự chăm sóc của ông Bội là dành cho đứa cháu gái NgọcAnh đã chết chứ không phải dành cho Phương.
Có phải ông Bội đã suy nghĩ quá nhiều? Bà biết Phương, con bé sống tình cảm và hiểu chuyện. Chắc chắn con bé sẽ không giận ông đâu.
Nếu không bị ám ảnh bởi câu nói đó, có lẽ bà đã hành động sớm hơn để dập tắt hôn ước kia rồi. Sự do dự, chần chừ của bà đã khiến hai, mà không, là ba, Minh Hà vô tội cũng bị lợi dụng, cuốn vào vòng xoáy ấy. Cả ba đứa trẻ đều bị chịu nhiều khổ cực.
- Anh còn nhớ lần cuối cùng bố nói chuyện về bản hôn ước không? – Bà Mai bất ngờ lên tiếng, đã đến lúc tác động vào người chồng quá cứng nhắc kia rồi.
- Là năm năm trước. – Ông Lãm trả lời.
- Anh không thấy có gì lạ sao? Từ thời điểm ấy cho đến lúc bố mất, bố không hề nhắc lại chuyện hôn ước ấy thêm một lần nào nữa. – Bà Mai có dấy lên một sự nghi ngờ.
Đôi mắt của ông Lãm hơi dao động. Đúng là có chuyện này. Trước đó, ông Bội thường dặn ông là nhất định phải tìm đứa trẻ trong hôn ước và chăm sóc cô bé đó cẩn thận. Như rồi sau lần đi về Việt Nam ấy, ông đã không bao giờ nhắc lại thêm một lần nào nữa. Ông Lãm nhớ lại, khuôn mặt của ông Bội lúc từ Việt Nam quay về Anh là rất thống khổ. Tất cả mọi người đều gặng hỏi nhưng ông không nói gì nữa. Dáng vẻ của ông Bội lúc ấy đúng là rất bất lực. Giống như bất lực vì không thể bao vệ được thứ quý giá...
- Anh có nhận thấy điểm khác lạ không? – Bà Mai tiếp tục hỏi.
Ông Lãm nhíu mày. Mọi việc ráp nối lại với nhau đều có một lỗ hổng.
Sau một lúc im lặng, ông Lãm nặng nề trả lời:
- Một chút.
Biết rằng ông Lãm đang dao dộng, bà Mai quyết định nói trực tiếp:
- Em nghi ngờ rằng hôn ước giữa Minh Hà và Quân là giả!
***
Theo như lời chỉ dẫn trong quyển nhật kí, cuối cùng nó và Quân cũng tìm được mộ của Minh Hà ở nghĩa trang X. Bức ảnh cô gái trên bia mộ hơi xước. Đã lâu lắm rồi. Đó là một cô bé có gương mặt trong sáng, mái tóc đen tuyền và đôi mắt màu hổ phách. Khi trưởng thành nhất định sẽ là một mỹ nhân. Nhưng tiếc là cuộc đời của cô bé quá ngắn ngủi.
Nó đặt bó hoa cúc trắng lên mộ trong khi Quân đốt nén nhang. Khói hương dần dần bay lên. Cậu nhẹ nhàng cắm nén nhang vào bát hương rồi cả hai cùng chắp tay vái ba vái. Đây là nghi lễ thường thấy khi đi thăm mộ.
- Mong chị hãy yên nghỉ. – Nó nói khẽ.
Quân đỡ nó đứng dậy. Quân cũng là người sống tình cảm. Hình ảnh cô gái nhỏ trên bia mộ kia khiến cậu thấy đau lòng. Ra đi khi còn quá nhỏ, liệu đây có phải là sự công bằng?
***
“Ục... ục...”
Nó vội đưa tay che bụng. Ra khỏi nghĩa trang là cái bụng biểu tình ngay. Giờ mới để ý, cả nó và Quân đều chưa ăn gì từ khi đặt chân lên Đà Lạt.
Nhưng tự nhiên kêu to thế này, lại còn ở bên cạnh Quân... Thật là mất mặt quá!
- Đi ăn thôi, tớ nhận ra là “em trai” tớ đói quá. – Quân xoa xoa bụng, tự nhiên như không có gì xảy ra. Cậu hồn nhiên cầm tay nó kéo đi.
- Ơ... ừ... – Nó vội gật đầu rồi đi theo Quân.
Bỗng Quân đứng khựng lại. Có gì đó thiếu thiếu. Hình như cậu để quên... túi đồ ở biệt thự. Mà tất cả tiền đều ở trong đấy.
- Cậu đến quán ăn trước đi. Tớ về biệt thự đã. – Quân vỗ vai nó.
- Cùng về đi. – Nó thắc mắc.
- Nhanh thôi. Cậu cứ đến đấy trước đi. – Quân lắc đầu, làm sao có thể cho nó biết lí do cậu quay về chứ, ngượng chết!
- Nhanh nhé. – Nó hơi nghi ngờ nhìn Quân nhưng rồi cũng gật đầu đồng ý. Vậy là cả hai đi về hai phía, nó đi bộ ra quán ăn gần đấy còn Quân chạy về biệt thự.
Vừa đi nó vừa lắc lư. Có thể gọi là vui nhiều hơn buồn không nhỉ? Cuối cùng cũng giải quyết xong. Mọi nỗ lực đều đem lại kết quả thỏa đáng mà. Còn phải cảm ơn sự giúp đỡ của bác Mai nữa, nếu không có bác thì không biết hai đứa sẽ như thế nào.
Bên cạnh quyển nhật kí là một vài phong thư màu trắng. Trong từng phong thư là bản hôn ước đã không còn giá trị, những bản ghi chép của ông nội về... hoạt động của bác cả. Thì ra ông nội đều theo sát từng bước chân của bác cả. Ông nội còn bí mật giải quyết tất cả những khó khăn của bác cả. Nói như vậy, ông nội chưa từng có suy nghĩ từ mặt con.
Nó khẽ thở dài. Những điều ông nội làm liệu có ai hiểu?
Nó suy nghĩ đến rất nhiều chuyện, nhưng nó lại quên mất điểu quan trọng nhất, là ai đã biến Minh Hà bây giờ thành con tốt để gián tiếp quá hủy mọi thứ?
***
Trang ngồi gật gù trong quán ăn. Đi cả một chặng đường dài như thế khiến cô mệt lả. Cứ ngỡ Đà Lạt gần lắm, vậy mà... Những lúc như thế này đồ ăn được lên ngôi thần dược giúp cô lấy lại sức khỏe.
Huyền chống tay ngán ngẩm nhìn Trang. Ăn khỏe thật. Cũng tại Trang cơ, ngồi trên máy bay nói long óc nên bây giờ mới mệt như thế này. May mắn là Huyền khá hơn Trang một chút, dù gì cô cũng đang đi máy bay không ít lần.
Nói đến máy bay lại bực mình. Nếu không tại Trang đến muộn thì cô đã ở đất Đà Lạt này lâu rồi. Mắng Trang thì Trang cũng chỉ ra hiệu im lặng rồi thì thầm to nhỏ là: “Trốn khủng bố Al – Qaeda, bố già đuổi gắt quá!”. Toàn những câu Huyền không hiểu nổi. Trang như kẻ đa nhân cách vậy, lúc thì bát nháo xấc xược, lúc thì lại lén lút như tội phạm, có lúc lại ngô nghê như đứa trẻ con. Cuối cùng thì cũng chỉ giống Huyền ở cái tính nóng như lửa.
Nhưng cũng phải nhờ Trang Huyền mới đến được Đà Lạt. Huyền trốn đi Đà Lạt nên không có chuyện có người giúp Huyền làm thủ tục, mà tuổi của Huyền thì làm sao có thể tự đi máy bay được. Cũng may là có Trang, nghe đâu có người làm giúp cho cả hai, thế là được đi máy bay miễn phí.
- Này, cô ăn đủ chưa? - Chờ mãi mà Trang chưa ăn xong, Huyền ngán ngẩm lên tiếng.
- Cốc nước của cậu tan đá rồi này, đưa đây tớ uống hộ cho. – Trang chẳng bận tâm đến thái độ sốt ruột của Huyền, cô rướn người chộp lấy cốc nước cam hút rồn rột.
Huyền trợn mắt nhìn, rõ ràng là Trang không phải con gái mà.
- Khà... No quá! – Trang xoa xoa bụng. Sau đó cô mới nhìn Huyền. – Cậu lo cái gì, hai đứa chúng nó tự biết phải làm gì. Tớ sang đây để ngắm cảnh thôi. Mà thấy “tay trong” của tớ lợi hại không? “Chấm phẩy” một tý là đã có vé sang Đà Lạt rồi. Lần trước tớ từ Pháp về cũng là nhờ “điệp viên nằm vùng” này đấy.
Mặt mũi Huyền méo xệch nhìn Trang. Cười hềnh hệch như không có gì xảy ra vậy. Cô sang đây với mục đích là giúp Phương và Quân tìm manh mối, cuối cùng lại bị cuốn vào cái đồ “ruột để ngoài da” này. Huyền tự hỏi nếu Trang cứ vô tư thế này thì liệu ra ngoài đời có làm ăn được gì không nữa? Càng lúc càng thấy Trang giống... Trương Phi.
- Ê, này. Kia có phải cái Phương không? – Trang thốt lên, chỉ tay ra về phía cửa sổ.
Huyền nhìn theo tay Trang chỉ, đúng là Phương. Phương đang đi một mình trên đường, hình như cũng là vào quán ăn này.
Nhưng tại sao đằng sau Phương lại có mấy người áo đen kia? Phương hình như đang mải suy nghĩ nên không biết có theo sau. Linh cảm không lành cuộn lên trong Huyền.
Trang định vẫy tay gọi Phương thì bỗng thấy một gã áo đen cầm miếng khăn trắng bịt miệng Phương từ phía sau.
- Không xong rồi. – Trang vội vã chạy ra ngoài.
Huyền cũng chạy theo sau. Xui xẻo cho Huyền là cô bị nhân viên giữ tay lại.
- Này, định quỵt à?
- Cầm giúp cháu. - Huyền đặt vội ví của mình lên tay người nhân viên rồi chạy hết sức ra ngoài.
Khi Huyền chạy ra ngoài thì cũng là lúc Trang đang dùng hết sức kéo Phương ra khỏi vòng vây của những kẻ áo đen. Phương đã ngấm thuốc mê, bất tỉnh không hay biết gì.
- Chết tiệt. Bỏ ra. – Trang một tay giữ Phương, một tay kéo gã áo đen kia ra khỏi Phương.
Bọn chúng có khoảng bảy, tám người. Hơn nữa lại rất cao to. Trang quyết không chịu thua. Dù gì cô cũng là một học viên xuất sắc trong lớp học võ kia mà.
Huyền đã đến từ lúc nào, cô đỡ lấy Phương thoát ra khỏi vòng vây đó.
- Đỡ nó rồi chạy đi. – Trang quát lên rồi dùng một cú đá hạ gục gã áo đen phía trước.
Huyền lập tức làm theo lời Trang.
Tiếc một điều, Trang dù có giỏi võ đến đâu, kĩ thuật tốt như thế nào nhưng cô là con gái. Và một người con gái thì khó có thể thắng được bảy, tám gã đàn ông to lớn kia.
Trang từ thế chủ động thành thế bị động, trong một phút bất cẩn cô đã để tay mình bị khóa. Một chiếc khăn bịt chặt miệng và mũi, mùi thuốc mê xộc đến.
Trang chìm dần trong cảm giác mê man.
Huyền cũng không ngoại lệ. Cho dù cô đã cố hết sức nhưng vẫn không thoát khỏi thứ mùi cay hắc của thuốc mê.
Trước khi mất đi ý thức, Huyền cảm thấy cơ thể mình bị quăng lên xe oto, bên cạnh là Trang và Phương.
Một Minh Hà quá cố khác, vậy Minh Hà hiện tại là ai?
Quân nhìn vào trang giấy đã ngả màu. Đây có phải là một manh mối? Nếu như vậy thì Minh Hà của bây giờ là giả mạo. Minh Hà kia đã chết, vậy là bản hôn ước cũng theo đó mà hóa thành tro bụi mới phải.
Cảm xúc của cả hai đều khó tả. Một chút vui vì biết được hôn ước kia đã không còn tồn tại, nhưng rồi lại dấy lên một cảm giác buồn thương, cô gái Minh Hà xấu số kia đã chết khi còn rất trẻ. Minh Hà của bản hôn ước bằng tuổi Quân, vậy là cô ấy chết khi mới chỉ mười ba tuổi.
Tiếp tục lật sang trang mới, ngày viết là ngày tiếp theo.
“Ngày... tháng... năm...
Tang lễ là một ngày mưa. Minh Hà được chôn ở Đà Lạt, nghĩa trang X. Người anh em, xin lỗi vì đã không bảo vệ được cháu của ông.”
Nghĩa trang X chỉ cách căn biệt thự này chưa đến một cây số. Vậy có phải ông nội xây căn biệt thự gần nghĩa trang cũng là để thuận tiện hơn cho việc chăm sóc phần mộ của Minh Hà. Ông nội luôn là vậy, hối hận với tất cả mọi thứ, kể cả những việc đều không phải do ông gây ra. Cái chết của Ngọc Anh - người cháu ruột của ông là một nỗi đau lớn, vậy mà chỉ vài năm sau, cô bé mà ông coi như cháu ruột, cô bé mà ông đã hứa với người anh em vào sinh ra tử rằng sẽ bảo vệ cũng đã không còn.
Có phải chưa một giây nào ông không sống trong ân hận không?
Trang nhật kí tiếp theo là ngày đầu tiên mà ông gặp Phương, đó cũng là ngày ông từ Anh trở về.
“Ngày... tháng... năm...
Con bé giống Ngọc Anh như đúc. Từ gương mặt bầu bĩnh thánh thiện cho đến cả giọng nói trong veo. Nếu như không phải Quân nói trước qua điện thoại thì tôi đã nghĩ đó chính là Ngọc Anh. Cảm giác nhìn thấy con bé thật lẫn lộn. Vừa là đau thắt nhưng cũng lại là vui mừng. Giống như được gặp lại đứa cháu quá cố. Có phải đây là món quà của cuộc đời gần đến hồi kết này không? Nhất định phải đối tốt với con bé, chỉ có con bé mới làm cho sự hối hận này yên dịu được một phần.
Lâm có lẽ cũng nghĩ con bé là Ngọc Anh thứ hai. Vậy nó đã nghĩ gì khi thuê người tông xe vào con bé?”
“Ngày... tháng... năm...
Hôm nay Phương cười rất nhiều. Phải rồi, lúc còn sống Ngọc Anh cũng cười nhiều như thế. Hai đứa nó còn giống nhau cả tiếng cười. Được thấy con bé cười là mãn nguyện lắm rồi, nếu có nhắm mắt xuôi tay lúc này cũng không có gì để hối tiếc nữa.
Căn bệnh đang chuyển biến xấu.
Mấy đứa ngốc lắm. Bệnh của bố làm sao mà bố không biết được. Chỉ mong khi bố mất, mấy đứa nhất định không được sa sút tinh thần. Nhất định phải duy trì phát triển tập đoàn.
Và ba đứa phải đoàn tụ. Đứa con cả của bố đã đi chơi trong một thời gian dài rồi...”
Cả quyển nhật kí có đúng năm ngày. Chỉ năm ngày nhưng mọi tâm tình ông chôn sâu đều hiện lên. Vị Chủ tịch quá cố trong mắt mọi người luôn là con người của công việc, có ai ngờ được đằng sau bức tường nghiêm nghị ấy lại là cả một biển tâm tình khó có ai phát hiện ra.
Sống vì người khác có lẽ đã trở thành “thói quen” của ông.
Lật thêm vài trang nữa, chỉ có duy nhất một dòng chữ ghi bằng bút đỏ, đánh dấu một sự quan trọng: “Đào Duy Lâm, đừng bao giờ trượt dốc nữa. Con là ai không quan trọng, quan trọng là con là con trai của bố.”
Có lẽ đọc hết quyển nhật kí ngắn ngủi này thì tâm trạng của cả hai đều trùng xuống. Đôi mắt Phương đã đỏ hoe từ lúc nào. Còn Quân thì trầm ngâm nhìn xoáy sâu vào quyển nhật kí. Hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, hai con người cùng tiếp thêm sức mạnh để chịu đựng cơn sóng xúc động này.
***
Chiếc xe oto lao nhanh trên đường. Chuyến bay gặp chút trục trặc nên thời gian đến Đà Lạt của hai vợ chồng ông bà Lãm bị kéo dài. Còn một đoạn khá dài để đến được biệt thự.
Hai con người ở trên xe mang hai dòng suy nghĩ khác nhau. Bà Mai có phần bồn chồn lo lắng cho hai đứa trẻ. Thời gian từ lúc đây đến bây giờ không phải là nhiều, liệu hai đứa có tìm được thứ mà linh tính bà mách bảo. Khẽ liếc sang người chồng ở bên cạnh, lòng bà không khỏi nén xuống khi thấy gương mặt nặng nề của ông Lãm. Hẳn ông đang rất tức giận. Phải rồi, đứa trẻ sẵn tính bướng bỉnh kia lại tự ý bỏ nhà đi, người làm cha làm mẹ ai chẳng tức giận. Bà có một phần trách nhiệm trong việc này. Cũng phải, là chính bà đã thu xếp cho hai đứa trẻ đó đi mà. Nhưng bà không hối hận, chưa khi nào bà hối hận về quyết định của mình. Và cũng chưa bao giờ bà quyết định làm mà chưa nắm chắc phần thắng trong tay.
Đôi mắt bà trở nên xa xăm. Đôi khi lời nói của ông Bội lại vọng về. Cuộc nói chuyện trong những ngày cuối đời của ông ở Đà Lạt bà không bao giờ quên được.
“Bố chỉ biết cho đến lúc chết, bố nhất định phải bù đắp cho con bé. Bố sợ rằng khi bố nhắm mắt xuôi tay, những gì bố để lại sẽ làm cho con bé buồn. Bố có quá đáng khi ảo tưởng về hai con người tuy không có máu mủ nhưng lại giống nhau như hai giọt nước không?”
Những gì ông Lãm để lại? Khi nhìn thấy bản hôn ước, bà đã nghĩ đến câu nói này. Là ông sợ bản hôn ước sẽ làm con bé buồn. Nhưng bà tin chắc rằng bản hôn ước kia không tồn tại. Vậy điều mà ông để lại khiến con bé buồn, đó chắc chắn là sự hụt hẫng của Phương khi biết mình chỉ là vật thế thân để cho ông Bội chuộc lại lỗi lầm năm xưa. Hay nói cách khác, tình thương yêu, sự chăm sóc của ông Bội là dành cho đứa cháu gái NgọcAnh đã chết chứ không phải dành cho Phương.
Có phải ông Bội đã suy nghĩ quá nhiều? Bà biết Phương, con bé sống tình cảm và hiểu chuyện. Chắc chắn con bé sẽ không giận ông đâu.
Nếu không bị ám ảnh bởi câu nói đó, có lẽ bà đã hành động sớm hơn để dập tắt hôn ước kia rồi. Sự do dự, chần chừ của bà đã khiến hai, mà không, là ba, Minh Hà vô tội cũng bị lợi dụng, cuốn vào vòng xoáy ấy. Cả ba đứa trẻ đều bị chịu nhiều khổ cực.
- Anh còn nhớ lần cuối cùng bố nói chuyện về bản hôn ước không? – Bà Mai bất ngờ lên tiếng, đã đến lúc tác động vào người chồng quá cứng nhắc kia rồi.
- Là năm năm trước. – Ông Lãm trả lời.
- Anh không thấy có gì lạ sao? Từ thời điểm ấy cho đến lúc bố mất, bố không hề nhắc lại chuyện hôn ước ấy thêm một lần nào nữa. – Bà Mai có dấy lên một sự nghi ngờ.
Đôi mắt của ông Lãm hơi dao động. Đúng là có chuyện này. Trước đó, ông Bội thường dặn ông là nhất định phải tìm đứa trẻ trong hôn ước và chăm sóc cô bé đó cẩn thận. Như rồi sau lần đi về Việt Nam ấy, ông đã không bao giờ nhắc lại thêm một lần nào nữa. Ông Lãm nhớ lại, khuôn mặt của ông Bội lúc từ Việt Nam quay về Anh là rất thống khổ. Tất cả mọi người đều gặng hỏi nhưng ông không nói gì nữa. Dáng vẻ của ông Bội lúc ấy đúng là rất bất lực. Giống như bất lực vì không thể bao vệ được thứ quý giá...
- Anh có nhận thấy điểm khác lạ không? – Bà Mai tiếp tục hỏi.
Ông Lãm nhíu mày. Mọi việc ráp nối lại với nhau đều có một lỗ hổng.
Sau một lúc im lặng, ông Lãm nặng nề trả lời:
- Một chút.
Biết rằng ông Lãm đang dao dộng, bà Mai quyết định nói trực tiếp:
- Em nghi ngờ rằng hôn ước giữa Minh Hà và Quân là giả!
***
Theo như lời chỉ dẫn trong quyển nhật kí, cuối cùng nó và Quân cũng tìm được mộ của Minh Hà ở nghĩa trang X. Bức ảnh cô gái trên bia mộ hơi xước. Đã lâu lắm rồi. Đó là một cô bé có gương mặt trong sáng, mái tóc đen tuyền và đôi mắt màu hổ phách. Khi trưởng thành nhất định sẽ là một mỹ nhân. Nhưng tiếc là cuộc đời của cô bé quá ngắn ngủi.
Nó đặt bó hoa cúc trắng lên mộ trong khi Quân đốt nén nhang. Khói hương dần dần bay lên. Cậu nhẹ nhàng cắm nén nhang vào bát hương rồi cả hai cùng chắp tay vái ba vái. Đây là nghi lễ thường thấy khi đi thăm mộ.
- Mong chị hãy yên nghỉ. – Nó nói khẽ.
Quân đỡ nó đứng dậy. Quân cũng là người sống tình cảm. Hình ảnh cô gái nhỏ trên bia mộ kia khiến cậu thấy đau lòng. Ra đi khi còn quá nhỏ, liệu đây có phải là sự công bằng?
***
“Ục... ục...”
Nó vội đưa tay che bụng. Ra khỏi nghĩa trang là cái bụng biểu tình ngay. Giờ mới để ý, cả nó và Quân đều chưa ăn gì từ khi đặt chân lên Đà Lạt.
Nhưng tự nhiên kêu to thế này, lại còn ở bên cạnh Quân... Thật là mất mặt quá!
- Đi ăn thôi, tớ nhận ra là “em trai” tớ đói quá. – Quân xoa xoa bụng, tự nhiên như không có gì xảy ra. Cậu hồn nhiên cầm tay nó kéo đi.
- Ơ... ừ... – Nó vội gật đầu rồi đi theo Quân.
Bỗng Quân đứng khựng lại. Có gì đó thiếu thiếu. Hình như cậu để quên... túi đồ ở biệt thự. Mà tất cả tiền đều ở trong đấy.
- Cậu đến quán ăn trước đi. Tớ về biệt thự đã. – Quân vỗ vai nó.
- Cùng về đi. – Nó thắc mắc.
- Nhanh thôi. Cậu cứ đến đấy trước đi. – Quân lắc đầu, làm sao có thể cho nó biết lí do cậu quay về chứ, ngượng chết!
- Nhanh nhé. – Nó hơi nghi ngờ nhìn Quân nhưng rồi cũng gật đầu đồng ý. Vậy là cả hai đi về hai phía, nó đi bộ ra quán ăn gần đấy còn Quân chạy về biệt thự.
Vừa đi nó vừa lắc lư. Có thể gọi là vui nhiều hơn buồn không nhỉ? Cuối cùng cũng giải quyết xong. Mọi nỗ lực đều đem lại kết quả thỏa đáng mà. Còn phải cảm ơn sự giúp đỡ của bác Mai nữa, nếu không có bác thì không biết hai đứa sẽ như thế nào.
Bên cạnh quyển nhật kí là một vài phong thư màu trắng. Trong từng phong thư là bản hôn ước đã không còn giá trị, những bản ghi chép của ông nội về... hoạt động của bác cả. Thì ra ông nội đều theo sát từng bước chân của bác cả. Ông nội còn bí mật giải quyết tất cả những khó khăn của bác cả. Nói như vậy, ông nội chưa từng có suy nghĩ từ mặt con.
Nó khẽ thở dài. Những điều ông nội làm liệu có ai hiểu?
Nó suy nghĩ đến rất nhiều chuyện, nhưng nó lại quên mất điểu quan trọng nhất, là ai đã biến Minh Hà bây giờ thành con tốt để gián tiếp quá hủy mọi thứ?
***
Trang ngồi gật gù trong quán ăn. Đi cả một chặng đường dài như thế khiến cô mệt lả. Cứ ngỡ Đà Lạt gần lắm, vậy mà... Những lúc như thế này đồ ăn được lên ngôi thần dược giúp cô lấy lại sức khỏe.
Huyền chống tay ngán ngẩm nhìn Trang. Ăn khỏe thật. Cũng tại Trang cơ, ngồi trên máy bay nói long óc nên bây giờ mới mệt như thế này. May mắn là Huyền khá hơn Trang một chút, dù gì cô cũng đang đi máy bay không ít lần.
Nói đến máy bay lại bực mình. Nếu không tại Trang đến muộn thì cô đã ở đất Đà Lạt này lâu rồi. Mắng Trang thì Trang cũng chỉ ra hiệu im lặng rồi thì thầm to nhỏ là: “Trốn khủng bố Al – Qaeda, bố già đuổi gắt quá!”. Toàn những câu Huyền không hiểu nổi. Trang như kẻ đa nhân cách vậy, lúc thì bát nháo xấc xược, lúc thì lại lén lút như tội phạm, có lúc lại ngô nghê như đứa trẻ con. Cuối cùng thì cũng chỉ giống Huyền ở cái tính nóng như lửa.
Nhưng cũng phải nhờ Trang Huyền mới đến được Đà Lạt. Huyền trốn đi Đà Lạt nên không có chuyện có người giúp Huyền làm thủ tục, mà tuổi của Huyền thì làm sao có thể tự đi máy bay được. Cũng may là có Trang, nghe đâu có người làm giúp cho cả hai, thế là được đi máy bay miễn phí.
- Này, cô ăn đủ chưa? - Chờ mãi mà Trang chưa ăn xong, Huyền ngán ngẩm lên tiếng.
- Cốc nước của cậu tan đá rồi này, đưa đây tớ uống hộ cho. – Trang chẳng bận tâm đến thái độ sốt ruột của Huyền, cô rướn người chộp lấy cốc nước cam hút rồn rột.
Huyền trợn mắt nhìn, rõ ràng là Trang không phải con gái mà.
- Khà... No quá! – Trang xoa xoa bụng. Sau đó cô mới nhìn Huyền. – Cậu lo cái gì, hai đứa chúng nó tự biết phải làm gì. Tớ sang đây để ngắm cảnh thôi. Mà thấy “tay trong” của tớ lợi hại không? “Chấm phẩy” một tý là đã có vé sang Đà Lạt rồi. Lần trước tớ từ Pháp về cũng là nhờ “điệp viên nằm vùng” này đấy.
Mặt mũi Huyền méo xệch nhìn Trang. Cười hềnh hệch như không có gì xảy ra vậy. Cô sang đây với mục đích là giúp Phương và Quân tìm manh mối, cuối cùng lại bị cuốn vào cái đồ “ruột để ngoài da” này. Huyền tự hỏi nếu Trang cứ vô tư thế này thì liệu ra ngoài đời có làm ăn được gì không nữa? Càng lúc càng thấy Trang giống... Trương Phi.
- Ê, này. Kia có phải cái Phương không? – Trang thốt lên, chỉ tay ra về phía cửa sổ.
Huyền nhìn theo tay Trang chỉ, đúng là Phương. Phương đang đi một mình trên đường, hình như cũng là vào quán ăn này.
Nhưng tại sao đằng sau Phương lại có mấy người áo đen kia? Phương hình như đang mải suy nghĩ nên không biết có theo sau. Linh cảm không lành cuộn lên trong Huyền.
Trang định vẫy tay gọi Phương thì bỗng thấy một gã áo đen cầm miếng khăn trắng bịt miệng Phương từ phía sau.
- Không xong rồi. – Trang vội vã chạy ra ngoài.
Huyền cũng chạy theo sau. Xui xẻo cho Huyền là cô bị nhân viên giữ tay lại.
- Này, định quỵt à?
- Cầm giúp cháu. - Huyền đặt vội ví của mình lên tay người nhân viên rồi chạy hết sức ra ngoài.
Khi Huyền chạy ra ngoài thì cũng là lúc Trang đang dùng hết sức kéo Phương ra khỏi vòng vây của những kẻ áo đen. Phương đã ngấm thuốc mê, bất tỉnh không hay biết gì.
- Chết tiệt. Bỏ ra. – Trang một tay giữ Phương, một tay kéo gã áo đen kia ra khỏi Phương.
Bọn chúng có khoảng bảy, tám người. Hơn nữa lại rất cao to. Trang quyết không chịu thua. Dù gì cô cũng là một học viên xuất sắc trong lớp học võ kia mà.
Huyền đã đến từ lúc nào, cô đỡ lấy Phương thoát ra khỏi vòng vây đó.
- Đỡ nó rồi chạy đi. – Trang quát lên rồi dùng một cú đá hạ gục gã áo đen phía trước.
Huyền lập tức làm theo lời Trang.
Tiếc một điều, Trang dù có giỏi võ đến đâu, kĩ thuật tốt như thế nào nhưng cô là con gái. Và một người con gái thì khó có thể thắng được bảy, tám gã đàn ông to lớn kia.
Trang từ thế chủ động thành thế bị động, trong một phút bất cẩn cô đã để tay mình bị khóa. Một chiếc khăn bịt chặt miệng và mũi, mùi thuốc mê xộc đến.
Trang chìm dần trong cảm giác mê man.
Huyền cũng không ngoại lệ. Cho dù cô đã cố hết sức nhưng vẫn không thoát khỏi thứ mùi cay hắc của thuốc mê.
Trước khi mất đi ý thức, Huyền cảm thấy cơ thể mình bị quăng lên xe oto, bên cạnh là Trang và Phương.
/55
|