Bước chân nặng trịch đến lớp, đầu nó vẫn quay cuồng câu hỏi “Quân muốn làm bạn với nó?”, cũng vì mải suy nghĩ mà lúc nãy tý nữa nó “xòe” ở đường. Có tiếng nhốn nháo ngoài cửa lớp, nó cũng chả quan tâm, chắc lại có anh khối trên đẹp trai nào ngang qua, nó còn lạ gì lũ con gái lớp nó nữa, rặt một lũ hám trai. Đang định gục xuống bàn ngủ thì tiếng lũ con gái nhao nhao:
- Phương, êm Phương nhà mình đâu? Ra có người gặp.
Hở, gặp nó? Nó có quen biết ai ở trường ngoài 38 con người lớp nó đâu mà lại có người tìm. Nó bước nhanh ra cửa lớp, bản tính tò mò nổi lên, át đi nỗi lo về Quân đã hành nó ngủ không ngon suốt đêm qua. Là Hiếu - kẻ đã đưa li rượu mạnh cho nó. Nó vẫn chưa quên cậu ra, trừng trừng nhìn cậu, giọng trầm hẳn xuống, nó nói, như ấn mạnh từng chữ xuống:
- Cậu làm gì ở đây?
- Cho… cho… cho tớ xin lỗi. Thành thật xin lỗi cậu, tớ đã làm điều không phải với cậu. Tha lỗi cho tớ. - Hiếu tuôn một tràng, cái miệng méo xệch, mặt nhăn như cái giẻ.
- Lại một trò mới cùa Quân à? – Nó cảnh giác.
- Không… không phải. Anh Quân không liên quan. Tớ hối hận lắm. Cậu bỏ qua cho tớ được không? Làm ơn… - Hiếu bỗng khuỵu xuống, miệng liên tục lải nhải.
Nó thật sự sốc. Nó không nghĩ Hiếu lại làm như vậy. Nó vội vàng đỡ cậu ta dậy, lắp bắp:
- Cậu… cậu sao thế? Sao lại…
- Cậu không cần biết, cậu bỏ qua cho tớ, được không, xin cậu đấy. - Hiếu vẫn tiếp tục nhì nhèo, định khuỵu người xuống lần nữa.
- Được… được rồi. Đứng lên đi, tớ quên hết rồi.
- Cám ơn cậu, cám ơn rất nhiều. - Hiếu mừng rơn, rối rít cảm ơn rồi chạy biến về lớp.
Đám đông vẫn chưa tản ra. Mọi người xung quanh lầm rầm bàn tán, nhìn nó như nhìn vật thể lạ. Nó là ai mà ghê gớm vậy? Đến nỗi con quỷ phá phách kia phải hạ mình xin lỗi nó thế? Nó ái ngại nhìn xung quanh. Tiếng bàn tán mỗi lúc một to. Nó lao nhanh vào lớp, gục xuống bàn, hai tay ôm đầu. Chỉ có như thế nó mới không nghe thấy tiếng lầm rầm nói về nó nữa. Nó có ghê ghớm gì đâu cơ chứ? Mà tại sao Hiếu lại thay đổi lạ như thế? Nó bỗng nhớ lời nói của Huyền hôm qua: “Quân rất quý cậu, thật đấy. Cái thằng hôm qua đưa rượu cho cậu suýt nữa bị Quân đánh cho bết nếu mọi người không can lại”. Là Quân!
Nó bỗng bật dậy. Không, chắc không phải. Nhưng Huyền chưa nói dối nó bao giờ. Mà nó cũng biết Quân rất nóng tính, hồi cấp 2 từng đánh một thằng nhóc lớp 8 vào viện. Nó quyết định sẽ gặp Quân, hỏi rõ cậu ta mọi chuyện.
- Có phải là cậu không? – Nó nhìn chằm chằm vào Quân, hình như đã bớt sợ cậu rồi.
- Tớ làm sao? – Quân ngây ngô hỏi lại. Cậu sướng như điên khi nó hẹn cậu cuối giờ đến phòng chức năng, khiến cậu tưởng bở đủ chuyện.
- Chuyện Hiếu đến lớp tớ xin lỗi.
- Ai có lỗi thì phải nhận thôi. - Lại nhăn nhở cười.
- Đừng gây ồn ào nữa. Cậu có biết mọi người nhìn tôi bằng con mắt gì không? Trông tôi giống như con đầu gấu máu mặt lắm à?
- Đâu, hiền thây.
- Cậu… Thật ra thì cậu muốn gì?
- Làm bạn với cậu. Thật đấy.
- Không.
- Tại sao? Nói lí do đi. Tớ sẽ cố gắng thay đổi. – Quân chuyển sang bộ mặt nghiêm túc, nhìn thẳng vào mặt nó. Sự quyết tâm lộ rõ trên khuôn mặt điển trai.
- Tôi và cậu quá khác biệt. Cuộc sống của cậu không có chỗ cho tôi.
- Cụ thể?
- Tôi ghét bar.
- Tớ sẽ không bao giờ đến bar nữa.
- Rượu.
- Tớ sẽ bỏ rượu.
- Đánh nhau.
- Bỏ đánh nhau.
- Học.
- Bỏ học… Hở, sao lại học ở đây? – Quân trố mắt nhìn nó.
- Cậu là học sinh cá biệt. Học hành vớ vẩn. – Nó thản nhiên.
- Tớ sẽ học, ôk? Bạn gái… à nhầm bạn tri kỉ với tớ nhé. – Quân nháy mắt.
- Cứ thể hiện những điều cậu vừa nói đi. Còn nữa, trả lại đoạn tóc cậu đốt cháy cho tôi đi. – Nó hếch mặt, hoàn toàn không sợ Quân nữa. Hình như đang thay đổi vai cho nhau…
- Gì cơ? Tóc cậu… Nhưng nó cháy hết rồi mà. Với lại tớ xin lỗi rồi thây. Sao cậu thù dai thế? – Quân nhăn nhó.
- Thù dai? – Nó trợn mắt - Tất cả là tại cậu, cậu có biết cậu làm tổn thương cuộc sống tinh thần của tôi như thế nào không? Cậu có hiểu lúc đấy tôi sợ đến trường như thế nào không? Cậu nghĩ cậu vô tội à?
- Xin lỗi. Thành thật xin lỗi. - Mặt Quân giờ nhăn như khỉ ăn ớt.
- Tôi về đây. Cứ thực hiện những gì cậu hứa đi. Và đừng làm gì Hiếu nữa. Cậu ta không đáng bị như thế đâu.
Nó đi về mà cứ cười khúc khích. Thỉnh thoảng lại có người đi đường nhìn nó, chắc nghĩ con bé này đầu óc có vấn đề. Cứ nghĩ lại cái bản mặt của Quân mà nó không ngừng cười. Chỉ cho đến khi anh trai nó đáp quyển “Nghìn lẻ một đêm” vào đầu nó, trợn mắt:”Mày cười đểu tao đấy à?” thì nó mới ngừng “điên”.
Huyền tròn mắt nhìn Quân, lúc này trông cũng “điên” không kém. Miệng cười toe toét, mắt híp chặt vào, chìa hai ngón tay thành chữ V về phía Huyền.
- Thế nào rồi mà cười không thấy Tổ quốc thế kia? – Huyền hỏi nhưng chắc cũng đoán được kết quả.
- Ngon! – Quân bật ngón cái lên, hàng lông mày nháy nháy – Phương của anh đồng ý làm bạn rồi.
- Hẳn là Phương nhà anh. - Huyền bĩu môi – Tự nhiên bạn ấy đồng ý à? - Huyền thắc mắc, chả phải Phương đã nói là không muốn “dây” vào con người hư hỏng này rồi mà?
- À không, nhiều điều kiện lắm. Anh phải bỏ mấy cái tật xấu với lại “học”. – Nói đến đây mặt Quân bỗng chảy xị xuống.
- Há há há… Anh mà chịu học á? - Huyền phá lên cười. – Anh định xuống lớp 6 học lại à?
- Im. Mày đừng có xúc xỉ anh. Anh mày hơi bị thông minh đấy. – Quân vênh mặt. Công nhận là Quân rất thông minh, nhưng lười học thì nó cũng ăn sâu vào máu cậu rồi.
- Xùy… xùy… xùy. Nói không ngượng mồm. - Huyền phẩy phẩy tay, “hắt hủi”.
- Không lằng nhằng với mày nữa. Anh đi kiếm gia sư học đây.
Huyền há hốc mồm, tý rơi cằm. Quân mà cũng biết đến cái việc “kiếm gia sư học” á? Cô chạy theo, miệng í ới:
- Ấy ấy, cho em học với, em cũng đang tìm gia sư.
- Mày cũng định học lại lớp 6 à? – Quân trợn mắt.
- Chỉ có anh học lại lớp 6 thôi. Gia sư dạy cho anh lớp 6, dạy em lớp 10. Hề hề.
- Next đi.
- Cho em học cùng đi, để em xem tình hình học tập thế nào, em nói với cái Phương cho. Tốt chưa? - Huyền nhấp nháy mắt.
Quả là sáng suốt khi lôi Phương vào. Quân nghe thấy tên “Phương” thì ra chiều ngẫm nghĩ băn khoăn. Cuối cùng thì gật đầu, không quên điều kiện:
- Nhớ nói tốt cho tao đấy.
- Hờ hờ hờ. Ôk anh ê. - Lại mấy cái ngôn ngữ teen, không biết Huyền học được ở đâu.
Công nhận Quân có quyết tâm thật. Học ngày học đêm. Nhiều lúc thấy nản quá, đinh bỏ cuộc thì lại nhớ đến gương mặt bầu bĩnh dễ thương của Phương, thế là lại cắm đầu vào học. Không ngờ 3 môn ban A lại khó nhằn đến thế. Nhưng Quân cũng phải tự hào là cậu rất thông minh. Thế cho nên chỉ trong 2 tháng đã nắm hết được những kiến thức cơ bản 3 môn thi. Huyền cũng hết sức “choáng” trước ông anh của mình. Đúng là sức mạnh của tình yêu. Học cùng Quân mà cô cứ từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Quân học nhanh kinh khủng, sức học cũng đã đuổi kịp cô. Quân gần như dứt khỏi cái hội công tử kia, lại càng không bén mảng đến bar hay những nơi – mà theo lời của Phương – thì là “địa ngục”. Có lẽ gia đình Quân là mừng nhất trước sự thay đổi của cậu. Cậu quý tử mà trong mắt mẹ cậu chỉ biết chơi bời, phá phách giờ lại chăm chỉ học hành. Bà suýt chút nữa đứng tim khi nghe cậu nói là muốn thuê gia sư, học cấp tốc. Bà gặng hỏi lí do thay đổi thì cậu chỉ ậm ờ cho qua. Qua Huyền, bà biết là nhờ một cô gái. Chắc là một cô gái rất dễ thương. Bà mừng ra mặt, thầm mong được gặp “con dâu tương lai”. Không biết cô bé nào mà lại khiến thằng con bất trị của bà ngoan ngoãn nhứ thế.
Trong 2 tháng đấy, Phương hầu như không gặp Quân. Nó đoán chắc cậu ta bỏ cuộc rồi. Gì chứ, cậu ta là thằng lười học nhất mà nó biết. Chắc Quân chỉ mạnh miệng lúc đấy thôi! Nhưng nó hoàn toàn đơ người khi Huyền hí hửng khoe với nó là Quân đang cực kì nghiêm túc học. Nó không dám chớp mắt. Quân vì nó à? Nó có gì mà sao Quân lại quyết tâm đến thế? Thỉnh thoảng cũng thấy Quân đến lớp nó, mượn Huyền vài quyển sách nâng cao, không quên cười với nó. Trông Quân cũng khác thật. Mắt thâm quầng do không ngủ, đeo thêm cái kính trông tri thức. “Định làm lưu manh giả danh tri thức à?” – Nó thầm nghĩ.
- Đẹp chưa? – Quân huơ huơ tờ giấy kiểm tra trước mặt nó, mặt mày hớn hở như vớ được vàng.
- Gì đây? – Nó nghiêng nghiêng đầu, nhìn vào tớ giấy. Bỗng thốt lên, giọng không giấu được sự ngạc nhiên – 10 điểm á? Cậu tự làm à?
- Còn ai trồng khoai đất này nữa. – Quân hấp háy mắt - Sợ chưa? Đây nữa này.
Quân xòe 3 tờ bài kiểm tra. Đủ 3 môn ban A, tờ nào cũng điểm 10 đỏ choét.
- Cậu có gian lận gì không đấy? – Nó nghi ngờ.
- Không, thề. Cậu hỏi Huyền xem.
- Huyền có cùng lớp với cậu đâu. – Nó vuốt cằm – Thôi tạm tin, có tiến bộ. Good Job! – Nó bật ngón tay cái, cười toe. Quân ngẩn người. Phương đang cười với cậu à? Hạnh phúc quá đi!!!.
- Chuyện, tri kỉ của cậu mà.
- Ai là tri kỉ của cậu? – Nó tròn mắt.
- Không biết, cậu hứa rồi.
- Lúc nào?
Quân cứng họng. Hình như nó chưa hứa với cậu. Mặt bỗng nghệt ra. Công sức cậu miệt mài suốt 2 tháng bị công cốc à? Nó nhìn cái mặt ngố không tả được của Quân, phì cười:
- Ừ, thì là bạn. – Nó vỗ vỗ vai Quân.
- Có thế chứ. – Quân nở nụ cười mãn nguyện.
- Cậu, làm thế nào mà lại thay đổi nhanh thế? Hồi trước cậu học dốt lắm mà?
- Xời ơi, vì cậu tớ sẽ làm tất cả! – Quân phẩy phẩy tay, giọng huênh hoang.
- Cứ như yêu nhau đấy. Kinh quá! – Nó nhăn mặt, lè lưỡi.
“Thì đúng là tớ yêu cậu mà”, Quân lẩm bẩm.
- Gì cơ?
- Đâu có gì đâu.
“Thính thế”. Bỗng Quân búng tay cái chóc:
- Mà tớ được hẳn 3 điểm 10 đấy, cậu phải chúc mừng tớ chứ.
- Chúc mừng!
- Thế thôi à? – Quân chưng hửng.
- Chứ còn thế nào nữa? – Nó hỏi lại, cực kì ngây thơ vô tội.
- Chậm hiểu thế, mời tớ đi chơi đi.
- Hở… - Nó tròn mắt nhìn Quân, không ngờ cậu ta lại tự nhiên đến thế.
- Hở cái gì? Tớ học hành vất vả, cậu có biết tớ thức trắng bao nhiêu đêm rồi không? Tất cả là vì cậu đấy. – Quân kể lể.
- À ừ ừ. Vậy cậu muốn đi chơi gì gì? – Nó hơi choáng, “không phải cậu ta đang làm nũng à?”.
- Chiều nay 3 giờ đi. Cho tớ số điện thoại của cậu đi, à cả địa chỉ nhà cậu nữa. Chiều tớ qua đón.
- 016xxxxxxxx. Số 98/365 Lương Khánh Thiện.
- Ôk. Chiều nhé. Tớ về đây – Quân nói rồi xách cặp đi ra khỏi phòng chức năng, không quên vẫy tay tạm biệt. Có vẻ như phòng chức năng giờ là nơi để nó và Quân hẹn gặp vậy.
Nó chậm rãi bước đi, tự nhiên thấy vui vui. Quân thay đổi vì nó. Má nó khẽ ửng hồng. Và buổi trưa hôm đây, mọi người ta lại nhìn thấy có một con bé vừa đi vừa cười, thỉnh thoảng lại lẩm nhẩm hát.
- Phương, êm Phương nhà mình đâu? Ra có người gặp.
Hở, gặp nó? Nó có quen biết ai ở trường ngoài 38 con người lớp nó đâu mà lại có người tìm. Nó bước nhanh ra cửa lớp, bản tính tò mò nổi lên, át đi nỗi lo về Quân đã hành nó ngủ không ngon suốt đêm qua. Là Hiếu - kẻ đã đưa li rượu mạnh cho nó. Nó vẫn chưa quên cậu ra, trừng trừng nhìn cậu, giọng trầm hẳn xuống, nó nói, như ấn mạnh từng chữ xuống:
- Cậu làm gì ở đây?
- Cho… cho… cho tớ xin lỗi. Thành thật xin lỗi cậu, tớ đã làm điều không phải với cậu. Tha lỗi cho tớ. - Hiếu tuôn một tràng, cái miệng méo xệch, mặt nhăn như cái giẻ.
- Lại một trò mới cùa Quân à? – Nó cảnh giác.
- Không… không phải. Anh Quân không liên quan. Tớ hối hận lắm. Cậu bỏ qua cho tớ được không? Làm ơn… - Hiếu bỗng khuỵu xuống, miệng liên tục lải nhải.
Nó thật sự sốc. Nó không nghĩ Hiếu lại làm như vậy. Nó vội vàng đỡ cậu ta dậy, lắp bắp:
- Cậu… cậu sao thế? Sao lại…
- Cậu không cần biết, cậu bỏ qua cho tớ, được không, xin cậu đấy. - Hiếu vẫn tiếp tục nhì nhèo, định khuỵu người xuống lần nữa.
- Được… được rồi. Đứng lên đi, tớ quên hết rồi.
- Cám ơn cậu, cám ơn rất nhiều. - Hiếu mừng rơn, rối rít cảm ơn rồi chạy biến về lớp.
Đám đông vẫn chưa tản ra. Mọi người xung quanh lầm rầm bàn tán, nhìn nó như nhìn vật thể lạ. Nó là ai mà ghê gớm vậy? Đến nỗi con quỷ phá phách kia phải hạ mình xin lỗi nó thế? Nó ái ngại nhìn xung quanh. Tiếng bàn tán mỗi lúc một to. Nó lao nhanh vào lớp, gục xuống bàn, hai tay ôm đầu. Chỉ có như thế nó mới không nghe thấy tiếng lầm rầm nói về nó nữa. Nó có ghê ghớm gì đâu cơ chứ? Mà tại sao Hiếu lại thay đổi lạ như thế? Nó bỗng nhớ lời nói của Huyền hôm qua: “Quân rất quý cậu, thật đấy. Cái thằng hôm qua đưa rượu cho cậu suýt nữa bị Quân đánh cho bết nếu mọi người không can lại”. Là Quân!
Nó bỗng bật dậy. Không, chắc không phải. Nhưng Huyền chưa nói dối nó bao giờ. Mà nó cũng biết Quân rất nóng tính, hồi cấp 2 từng đánh một thằng nhóc lớp 8 vào viện. Nó quyết định sẽ gặp Quân, hỏi rõ cậu ta mọi chuyện.
- Có phải là cậu không? – Nó nhìn chằm chằm vào Quân, hình như đã bớt sợ cậu rồi.
- Tớ làm sao? – Quân ngây ngô hỏi lại. Cậu sướng như điên khi nó hẹn cậu cuối giờ đến phòng chức năng, khiến cậu tưởng bở đủ chuyện.
- Chuyện Hiếu đến lớp tớ xin lỗi.
- Ai có lỗi thì phải nhận thôi. - Lại nhăn nhở cười.
- Đừng gây ồn ào nữa. Cậu có biết mọi người nhìn tôi bằng con mắt gì không? Trông tôi giống như con đầu gấu máu mặt lắm à?
- Đâu, hiền thây.
- Cậu… Thật ra thì cậu muốn gì?
- Làm bạn với cậu. Thật đấy.
- Không.
- Tại sao? Nói lí do đi. Tớ sẽ cố gắng thay đổi. – Quân chuyển sang bộ mặt nghiêm túc, nhìn thẳng vào mặt nó. Sự quyết tâm lộ rõ trên khuôn mặt điển trai.
- Tôi và cậu quá khác biệt. Cuộc sống của cậu không có chỗ cho tôi.
- Cụ thể?
- Tôi ghét bar.
- Tớ sẽ không bao giờ đến bar nữa.
- Rượu.
- Tớ sẽ bỏ rượu.
- Đánh nhau.
- Bỏ đánh nhau.
- Học.
- Bỏ học… Hở, sao lại học ở đây? – Quân trố mắt nhìn nó.
- Cậu là học sinh cá biệt. Học hành vớ vẩn. – Nó thản nhiên.
- Tớ sẽ học, ôk? Bạn gái… à nhầm bạn tri kỉ với tớ nhé. – Quân nháy mắt.
- Cứ thể hiện những điều cậu vừa nói đi. Còn nữa, trả lại đoạn tóc cậu đốt cháy cho tôi đi. – Nó hếch mặt, hoàn toàn không sợ Quân nữa. Hình như đang thay đổi vai cho nhau…
- Gì cơ? Tóc cậu… Nhưng nó cháy hết rồi mà. Với lại tớ xin lỗi rồi thây. Sao cậu thù dai thế? – Quân nhăn nhó.
- Thù dai? – Nó trợn mắt - Tất cả là tại cậu, cậu có biết cậu làm tổn thương cuộc sống tinh thần của tôi như thế nào không? Cậu có hiểu lúc đấy tôi sợ đến trường như thế nào không? Cậu nghĩ cậu vô tội à?
- Xin lỗi. Thành thật xin lỗi. - Mặt Quân giờ nhăn như khỉ ăn ớt.
- Tôi về đây. Cứ thực hiện những gì cậu hứa đi. Và đừng làm gì Hiếu nữa. Cậu ta không đáng bị như thế đâu.
Nó đi về mà cứ cười khúc khích. Thỉnh thoảng lại có người đi đường nhìn nó, chắc nghĩ con bé này đầu óc có vấn đề. Cứ nghĩ lại cái bản mặt của Quân mà nó không ngừng cười. Chỉ cho đến khi anh trai nó đáp quyển “Nghìn lẻ một đêm” vào đầu nó, trợn mắt:”Mày cười đểu tao đấy à?” thì nó mới ngừng “điên”.
Huyền tròn mắt nhìn Quân, lúc này trông cũng “điên” không kém. Miệng cười toe toét, mắt híp chặt vào, chìa hai ngón tay thành chữ V về phía Huyền.
- Thế nào rồi mà cười không thấy Tổ quốc thế kia? – Huyền hỏi nhưng chắc cũng đoán được kết quả.
- Ngon! – Quân bật ngón cái lên, hàng lông mày nháy nháy – Phương của anh đồng ý làm bạn rồi.
- Hẳn là Phương nhà anh. - Huyền bĩu môi – Tự nhiên bạn ấy đồng ý à? - Huyền thắc mắc, chả phải Phương đã nói là không muốn “dây” vào con người hư hỏng này rồi mà?
- À không, nhiều điều kiện lắm. Anh phải bỏ mấy cái tật xấu với lại “học”. – Nói đến đây mặt Quân bỗng chảy xị xuống.
- Há há há… Anh mà chịu học á? - Huyền phá lên cười. – Anh định xuống lớp 6 học lại à?
- Im. Mày đừng có xúc xỉ anh. Anh mày hơi bị thông minh đấy. – Quân vênh mặt. Công nhận là Quân rất thông minh, nhưng lười học thì nó cũng ăn sâu vào máu cậu rồi.
- Xùy… xùy… xùy. Nói không ngượng mồm. - Huyền phẩy phẩy tay, “hắt hủi”.
- Không lằng nhằng với mày nữa. Anh đi kiếm gia sư học đây.
Huyền há hốc mồm, tý rơi cằm. Quân mà cũng biết đến cái việc “kiếm gia sư học” á? Cô chạy theo, miệng í ới:
- Ấy ấy, cho em học với, em cũng đang tìm gia sư.
- Mày cũng định học lại lớp 6 à? – Quân trợn mắt.
- Chỉ có anh học lại lớp 6 thôi. Gia sư dạy cho anh lớp 6, dạy em lớp 10. Hề hề.
- Next đi.
- Cho em học cùng đi, để em xem tình hình học tập thế nào, em nói với cái Phương cho. Tốt chưa? - Huyền nhấp nháy mắt.
Quả là sáng suốt khi lôi Phương vào. Quân nghe thấy tên “Phương” thì ra chiều ngẫm nghĩ băn khoăn. Cuối cùng thì gật đầu, không quên điều kiện:
- Nhớ nói tốt cho tao đấy.
- Hờ hờ hờ. Ôk anh ê. - Lại mấy cái ngôn ngữ teen, không biết Huyền học được ở đâu.
Công nhận Quân có quyết tâm thật. Học ngày học đêm. Nhiều lúc thấy nản quá, đinh bỏ cuộc thì lại nhớ đến gương mặt bầu bĩnh dễ thương của Phương, thế là lại cắm đầu vào học. Không ngờ 3 môn ban A lại khó nhằn đến thế. Nhưng Quân cũng phải tự hào là cậu rất thông minh. Thế cho nên chỉ trong 2 tháng đã nắm hết được những kiến thức cơ bản 3 môn thi. Huyền cũng hết sức “choáng” trước ông anh của mình. Đúng là sức mạnh của tình yêu. Học cùng Quân mà cô cứ từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Quân học nhanh kinh khủng, sức học cũng đã đuổi kịp cô. Quân gần như dứt khỏi cái hội công tử kia, lại càng không bén mảng đến bar hay những nơi – mà theo lời của Phương – thì là “địa ngục”. Có lẽ gia đình Quân là mừng nhất trước sự thay đổi của cậu. Cậu quý tử mà trong mắt mẹ cậu chỉ biết chơi bời, phá phách giờ lại chăm chỉ học hành. Bà suýt chút nữa đứng tim khi nghe cậu nói là muốn thuê gia sư, học cấp tốc. Bà gặng hỏi lí do thay đổi thì cậu chỉ ậm ờ cho qua. Qua Huyền, bà biết là nhờ một cô gái. Chắc là một cô gái rất dễ thương. Bà mừng ra mặt, thầm mong được gặp “con dâu tương lai”. Không biết cô bé nào mà lại khiến thằng con bất trị của bà ngoan ngoãn nhứ thế.
Trong 2 tháng đấy, Phương hầu như không gặp Quân. Nó đoán chắc cậu ta bỏ cuộc rồi. Gì chứ, cậu ta là thằng lười học nhất mà nó biết. Chắc Quân chỉ mạnh miệng lúc đấy thôi! Nhưng nó hoàn toàn đơ người khi Huyền hí hửng khoe với nó là Quân đang cực kì nghiêm túc học. Nó không dám chớp mắt. Quân vì nó à? Nó có gì mà sao Quân lại quyết tâm đến thế? Thỉnh thoảng cũng thấy Quân đến lớp nó, mượn Huyền vài quyển sách nâng cao, không quên cười với nó. Trông Quân cũng khác thật. Mắt thâm quầng do không ngủ, đeo thêm cái kính trông tri thức. “Định làm lưu manh giả danh tri thức à?” – Nó thầm nghĩ.
- Đẹp chưa? – Quân huơ huơ tờ giấy kiểm tra trước mặt nó, mặt mày hớn hở như vớ được vàng.
- Gì đây? – Nó nghiêng nghiêng đầu, nhìn vào tớ giấy. Bỗng thốt lên, giọng không giấu được sự ngạc nhiên – 10 điểm á? Cậu tự làm à?
- Còn ai trồng khoai đất này nữa. – Quân hấp háy mắt - Sợ chưa? Đây nữa này.
Quân xòe 3 tờ bài kiểm tra. Đủ 3 môn ban A, tờ nào cũng điểm 10 đỏ choét.
- Cậu có gian lận gì không đấy? – Nó nghi ngờ.
- Không, thề. Cậu hỏi Huyền xem.
- Huyền có cùng lớp với cậu đâu. – Nó vuốt cằm – Thôi tạm tin, có tiến bộ. Good Job! – Nó bật ngón tay cái, cười toe. Quân ngẩn người. Phương đang cười với cậu à? Hạnh phúc quá đi!!!.
- Chuyện, tri kỉ của cậu mà.
- Ai là tri kỉ của cậu? – Nó tròn mắt.
- Không biết, cậu hứa rồi.
- Lúc nào?
Quân cứng họng. Hình như nó chưa hứa với cậu. Mặt bỗng nghệt ra. Công sức cậu miệt mài suốt 2 tháng bị công cốc à? Nó nhìn cái mặt ngố không tả được của Quân, phì cười:
- Ừ, thì là bạn. – Nó vỗ vỗ vai Quân.
- Có thế chứ. – Quân nở nụ cười mãn nguyện.
- Cậu, làm thế nào mà lại thay đổi nhanh thế? Hồi trước cậu học dốt lắm mà?
- Xời ơi, vì cậu tớ sẽ làm tất cả! – Quân phẩy phẩy tay, giọng huênh hoang.
- Cứ như yêu nhau đấy. Kinh quá! – Nó nhăn mặt, lè lưỡi.
“Thì đúng là tớ yêu cậu mà”, Quân lẩm bẩm.
- Gì cơ?
- Đâu có gì đâu.
“Thính thế”. Bỗng Quân búng tay cái chóc:
- Mà tớ được hẳn 3 điểm 10 đấy, cậu phải chúc mừng tớ chứ.
- Chúc mừng!
- Thế thôi à? – Quân chưng hửng.
- Chứ còn thế nào nữa? – Nó hỏi lại, cực kì ngây thơ vô tội.
- Chậm hiểu thế, mời tớ đi chơi đi.
- Hở… - Nó tròn mắt nhìn Quân, không ngờ cậu ta lại tự nhiên đến thế.
- Hở cái gì? Tớ học hành vất vả, cậu có biết tớ thức trắng bao nhiêu đêm rồi không? Tất cả là vì cậu đấy. – Quân kể lể.
- À ừ ừ. Vậy cậu muốn đi chơi gì gì? – Nó hơi choáng, “không phải cậu ta đang làm nũng à?”.
- Chiều nay 3 giờ đi. Cho tớ số điện thoại của cậu đi, à cả địa chỉ nhà cậu nữa. Chiều tớ qua đón.
- 016xxxxxxxx. Số 98/365 Lương Khánh Thiện.
- Ôk. Chiều nhé. Tớ về đây – Quân nói rồi xách cặp đi ra khỏi phòng chức năng, không quên vẫy tay tạm biệt. Có vẻ như phòng chức năng giờ là nơi để nó và Quân hẹn gặp vậy.
Nó chậm rãi bước đi, tự nhiên thấy vui vui. Quân thay đổi vì nó. Má nó khẽ ửng hồng. Và buổi trưa hôm đây, mọi người ta lại nhìn thấy có một con bé vừa đi vừa cười, thỉnh thoảng lại lẩm nhẩm hát.
/55
|