Lại là một buổi sáng bình yên. Nó nằm ngủ nướng ngon lành. Thảo nào mà dạo nào béo hẳn ra. Anh Hùng còn bảo Quân cho nó ăn “bột nở”. Cả đêm bật điều hòa nên lạnh. Nó rướn rướn chân tìm cái chăn mỏng. Bỗng nó chạm phải cái gì mềm mềm ấm ấm ở cạnh giường. Nó mơ màng... đạp cái thứ ấy. Sau đó tiếp tục công cuộc tìm chăn bằng chân. Nó với được chăn, dùng hai ngón chân quắp lấy rồi đắp lên người, trùm qua mặt rồi ngủ ngon lành. Trong giấc ngủ nó mơ thấy có tiếng nói chuyện loáng thoáng:
“Nó chưa chịu dậy à?”
“Em để cho bạn ấy ngủ thêm tý nữa. Còn sớm mà.”
“Cậu mà để nó ngủ thì động đất nó không dậy được đâu. Để anh gọi nó dậy, mọi người đang chờ.”
- DẬY NHANH LÊN. LẦN NÀO MÀY CŨNG ĐỂ TAO GỌI THẾ!
Lần thứ n nó bị ngã từ giường xuống đất bởi cái đạp mạnh vào thành giường của anh Hùng. Ông anh bạo lực của nó không còn cách nào đánh thức nhẹ nhàng hơn à? Nó dụi dụi mắt. Cơn buồn ngủ vẫn chưa qua. Có người ngồi trước mặt nó. Mờ mờ ảo ảo rồi dần dần rõ hơn. Nó giật mình. Quân đang ở trong phòng nó. Nãy giờ chứng kiến từ đầu đến cuối màn đánh thức có một không hai của anh em nhà nó. Tâm trạng của nó giờ chỉ có thể gói gọn trong hai chữ: “xấu hổ”. Nó ôm mặt, cúi gục xuống để cho tóc che cái sự xấu hổ kia đi. Ối giời ơi!
- Cậu chuẩn bị rồi đi. – Quân nhắc.
- Đi... đâu... thế? – Nó lí nhí hỏi lại.
- Đà Lạt. Cả nhà đang chờ cậu ở dưới nhà đấy.
Nó lập tức ngẩng đầu lên ngay. Mọi người đang chờ mà nó còn ngủ ngon lành. Quá tệ! Sau đó thì khỏi phải nói. Vệ sinh cá nhân kết hợp với chuẩn bị đồ trong 10 phút.
Lúc nó lập cập xuống nhà thì cũng là lúc có tiếng cười vang của người lớn. Chắc anh Hùng lại làm trò cười gì rồi. Nó cũng hơi yên tâm về trình độ tiếp khách của anh trai mình. Vừa thấy nó lấp ló ở cầu thang, ông nội Quân là người lên tiếng đầu tiên:
- Ngủ ngon không con?
Mọi người đồng loạt quay lại. Bà Mai, ông Lập, bà Minh và Huyền. Cả nhà Quân đông đủ cả. Nó lễ phép chào từng người một rồi xin phép anh Hùng. Tất nhiên là anh Hùng đồng ý, trước lúc đi còn nói một câu khiến nó ngượng chín mặt:
- Đi lâu lâu một tý. Mấy ngày nay ăn cơm em nấu dạ dày anh nó không ổn.
Chuyến đi Đà Lạt kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, đi bằng máy bay riêng của gia đình Quân. Nó vẫn luôn tự hỏi rằng dòng họ này giàu có đến mức nào. Bống nhiên thấy sợ! Nó lo rằng với sức chịu đựng kém cỏi của bản thân mình liệu có gắng gượng được trước cái nhìn của người đời hay không. Ai bảo có người yêu giàu có là sướng? Điều đó chỉ đúng với những người yêu “lợi dụng” thôi.
Căn biệt thự của gia đình Quân nằm trên đường Trần Hưng Đạo. Đây là một khối kiến trúc lớn mang phong cách cổ điển Pháp, gồm 50 phòng, sảnh chính rộng lớn tráng lệ với bộ sưu tập đèn cổ điển khổng lồ cùng với dãy cầu thang bằng gỗ quý uốn lượn hai bên, nhẹ nhàng và thanh thoát như hai dải lụa mềm mại. Khoảng sân ở ngoài trải rộng mênh mông. Lối đi dẫn đến căn biệt thự lát gạch giả những viên sỏi nhỏ, chính giữa là vòng tròn hoa rộng lớn, bên cạnh đó còn có cả một con đường hoa dẫn đến khu vườn rộng lớn. Khu vườn rợp ngát hoa, thảm cỏ xanh mơn mởn còn đọng sương sớm đậm chất Đà Lạt. Màu sắc rực rỡ của những bông hoa cùng với màu xanh tươi mát của lá cây tạo nên một không gian thanh bình đến lạ thường. Những bộ bàn ghế trắng ngà cùng với những chiếc ô lớn màu xanh là nơi lí tưởng để hưởng thị sự yên bình đó. Căn biệt thự chính là sự pha lẫn hòa hòa giữa phong cách cổ điển quý tộc đặc trưng của Pháp cùng với thiên nhiên tuyệt vời của Đà Lạt.
Quân giúp nó khênh hành lí lên phòng. Căn phòng của nó rộng, lát đá hoa cương, đầy đủ tiện nghi với màu trắng chủ đạo. Xung quanh phòng có rất nhiều bình hoa lớn như đã chuẩn bị từ trước. Cả căn phòng thoang thoảng mùi hoa hồng. Đối diện với chiếc giường đôi là cửa kính lớn, to bằng bức tường và trong suốt, khung cảnh ở ngoài vườn hoa Đà Lạt kia không bị che mờ bởi bất cứ thứ gì. Nó ngồi đung đưa chân trên chiếc giường lớn, miệng tí tách hỏi:
- Đây là nhà cậu à?
- Ừ. Nơi an dưỡng tuổi già. – Quân vừa xếp đồ vừa nói.
- Ah... Dễ chịu quá! – Nó đổ kềnh xuống đệm, êm ái vô cùng.
- Bây giờ thì ngủ được rồi đấy, không ai làm phiền cậu đâu.
Không nói đến thì thôi, nói rồi lại làm nó xấu hổ chuyện lúc sáng. Thật là mất mặt! Ai đời con gái con đứa ngủ say như chết trước mặt bạn trai, để cho mọi người dưới nhà ngồi chờ, lại còn được cả ông anh trai quá đáng, không biết giữ thể diện cho em gái mình gì cả! Nó vơ lấy cái gối che mặt mình đi, nằm quay lưng ra phía cửa kính lớn:
- Đừng có mà trêu tớ! – Nó nói qua lớp gối, nghe giọng rất chi là hờn dỗi.
- Lúc cậu ngã xuống dáng đẹp lắm.
Nó đang nằm quay lưng về phía Quân nên không nhìn thấy khuôn mặt của Quân. Nhưng nó chắc chắn một điều rằng Quân đang cực kì nhăn nhở, nghe cái giọng đầy châm biến thế kia mà!
- Tứ chi còn chổng lên trời. – Có tiếng cười, giọng Quân ngâm nga như đọc thơ.
Nó vùng dậy, đáp thẳng cái gối lông vũ về phía Quân. Quân nhanh tay đỡ được. Nó tức tối vơ lấy cái gối còn lại và ... “bay” về phía Quân, miệng la hét ỏm tỏi:
- Đã nói không được trêu nữa cơ mà! Chết này!
Cứ mỗi lần “Chết này!” là lại một lần giáng cái gối xuống người Quân. Quân cũng không hiền lành gì mà đưa mình đã đỡ đạn. cậu cầm lấy cái gối mà nó vừa đáp xuống giơ lên đỡ đòn, gặp được cơ hội là phản công. Tất nhiên là đánh theo kiểu “hái hoa” thôi nhưng cũng đủ để lông vũ bay tán loạn. Nó cười không ngớt. Cười trong cơn mưa lông vũ. Như một thiên thần đùa nghịch với nền tuyết trắng thuần khiết. Nó không biết rằng hình ảnh của nó trong mắt cái người đối diện kia đẹp đến mức nào. Làm cho ai đó thẫn thờ mất mấy giây để rồi lãnh nguyên một phát gối vào người!
Cuộc chiến chỉ kết thúc khi ông nội Quân bước vào. Cảnh tượng trước mắt đủ “kinh hoàng” làm cho bước chân ông lệch một nhịp. Lông vũ bay tả tơi. Tóc nó xù lên như con quạ. Hai cái miệng đang toe toét nụ cười không thể lớn hơn. Ông Duy Bội khẽ đằng hắng một tiếng làm cho “đôi trẻ” kia giật mình. Nó vội vàng thu dọn “đống đổ nát”. Cái gối trên tay sớm đã xẹp lép, lông vũ bị rút hết. Quân ung dung đứng lên kéo ghế cho ông nội ngồi, tiện thể còn đá đá chân trêu nó.
- Các con đang phá hoại tài nguyên quốc gia đấy. – Ông Duy Bội chậm rãi nói, tay cầm lấy li nước từ Quân.
Nó xấu hổ, cái đầu càng cúi xuống tưởng như khuôn mặt tròn xoe kia chuẩn bị dính lấy sàn nhà sáng bóng. Cái bàn tay vơ đi vơ lại vẫn không hết lông vũ trên sàn.
- Cẩn thận kẻo xương sống của con bị dãn đấy!
Ông nội Quân... phải nói là “troll” không kém gì Quân. Ý ông là nó cúi đầu căng quá nên dễ bị dãn xương? Nó lúng túng, cái tay hành động không theo sự chỉ bảo của bộ não, đưa lên vuốt vuốt tóc, đẹp hơn nữa là những sợi lông vũ theo đó mà bám lên mái tóc vốn đã chẳng còn đẹp đẽ của mình.
Quân nãy giờ nhịn cười đến đỏ cả mặt thì giờ cũng không chịu được nữa, cười ha hả, ôm bụng mà cười. Cậu tiến đến ngồi xổm trước mặt nó, nhẹ nhàng gỡ lông vũ xuống, tiện thể chiêm ngưỡng luôn cái mặt như quả cà chua chín kia nữa.
Ông Duy Bội cũng cười. Ông chỉ tay về chiếc ghế đối diện:
- Cứ để đấy. Lát sẽ có người đến dọn. Hai con ngồi xuống đây.
Nó ngoan ngoãn ngồi vào ghế. Cứ tưởng trò chơi này chấm dứt rồi ai ngờ...
- Nên nhờ một người tim khỏe đến dọn. Ông không chắc là họ sẽ không bị suy tim trước căn phòng này.
- Dạ... – Nó lí nhí, tay cầm chặt cốc nước.
- Coi như để đền bù thiệt hại đi, trưa nay con với thằng nhóc này nấu ăn vậy. – Ông chỉ vào Quân.
Ông nội Quân có biệt tài làm mặt nó ngố đi thì phải. Sao lại có phương thức đền bù “vui” đến vậy?
- Mà nên cẩn thận một chút. – Ông Duy Bội gật gù, tay mân mê cằm. – Nghe anh trai con nói con nấu ăn chưa được “hoàn thiện” lắm.
Lúc này có một mong muốn mãnh liệt đè xuống cái sự xấu hổ của nó, đó là được đánh đấm thỏa mãn vào người của ông anh trai ác quỷ kia. Dám xúc phạm đến lòng tự tôn của một đầu bếp tài ba như nó. Dù gì nó cũng thu nhận được cái “bí kíp gia truyền” về “nấu ăn thuật” của người mẹ tuyệt vời kia mà. Không thể để mọi người suy nghĩ sai lệch bởi người anh tà ác kia, nó bật thẳng dậy, kiên định nhìn về phia ông nội Quân:
- Cháu NHẤT ĐỊNH sẽ làm tốt!
Can đảm trong hai giây để nói ra câu đấy thì quả thật là một kì tích đối với nó. Lẽ đương nhiên là đến giây thứ ba, nó nhận ra sự thất thố của mình thì vội cúi xuống:
- Dạ... vâng. Cháu...
Ông Duy Bội chẳng những không khó chịu bởi cái sự “bướng” nhất thời của nó mà ông còn cười rất hài lòng:
- Tốt lắm, ông mong đợi bữa cơm trưa nay.
- Dạ vâng... Xin hãy tin tưởng cháu. – Nó gật đầu.
- Con rất ngoan. Ông rất quý con. Thật tốt khi lúc sắp nhắm mắt ông lại có thể thanh thản được bởi một thiên thần. – Ông Duy Bội xoa đầu nó rồi bước ra ngoài phòng.
Nó ngồi ngây như tượng, căn bản vẫn không hiểu điều mà ông Duy Bội vừa nói. “Sắp nhắm mắt” là như nào? Ý ông là ám chỉ “tuổi già”? Đôi lúc ông hay nói những điều đậm chất huyền bí khiến nó khó hiểu. Giống như ông đã giấu một điều gì kinh khủng lắm ấy!
Nhưng mà khó hiểu thế nào đi nữa thì hai cái gò má của nó vẫn ửng hồng vì... sung sướng. Nó là thiên thần? Khó trách được vì sao con bé mười lăm tuổi lại thích đến thế. Thiên thần cơ mà!
- Cười xong chưa? Gân má cậu nổi hết lên rồi đấy. – Ngón tay Quân chọc chọc vào má nó theo từng chữ.
- Cậu nghe thấy gì chưa? Tớ là thiên thần nhé! – Nó đưa hai tay lên áp vào má, vẻ mặt phải nó là thích vô cùng.
- Ừ. Thiên thần của đời anh. – Quân bẹo má nó. – Đi nấu cơm thôi.
- Ừ ừ... Thiên thần bay đi nấu đây. – Nó khoái chí gật đầu. Ôi cái danh hiệu “thiên thần” dễ thương kia làm mụ mị đầu óc nó, làm cho nó quên đi “trách nhiệm” đánh Quân quen thuộc mỗi lần cậu bẹo má nó. Cái đồ ưa nịnh này!
***
- Bữa cơm thú vị! – Ông Duy Bội lắc lắc li rượu vang màu đỏ trên tay.
- Ý bố là sao?
- À. Lát nữa con bé sẽ nấu ăn.
- Là Phương ạ?
- Đúng rồi đấy con trai. – Ông Duy Bội gật gù. – Con bé rất đáng yêu.
- Bố vẫn chưa quên được chuyện cũ?
- Bố cũng không biết. – Ông Duy Bội lắc đầu cười chua chát. – Bố chỉ biết cho đến lúc chết, bố nhất định phải bù đắp cho con bé. Bố sợ rằng khi bố nhắm mắt xuôi tay, những gì bố để lại sẽ làm cho con bé buồn. Bố có quá đáng khi ảo tưởng về hai con người tuy không có máu mủ nhưng lại giống nhau như hai giọt nước không?
- Bố không quá đáng. Con bé nhất định sẽ hiểu cho bố. Bố đừng nên bi quan như thế, mệnh của bố còn kéo dài nữa mà.
- Bố biết tình trạng của bản thân mà. – Ông Duy Bội ho lớn, một lúc lâu sau mới nói tiếp được. – Căn bệnh tim này có thể cướp đi mạng sống của bố lúc nào cũng không hay.
- Bố... bố biết rồi?
- Mấy đứa ngốc lắm. Làm sao mà giấu được ông già này. Bệnh của bố thế nào bố phải hiểu rõ nhất chứ.
- Bác sĩ nói nếu tinh thần tốt kết hợp với điều trị thì sau một thời gian sẽ lành bệnh. Bố đừng suy nghĩ nhiều.
- Ừm. Con yên tâm. Bố hạnh phúc và mãn nguyện thế này mà. – Ông Duy Bội cười vang. Đâu ai biết rằng trong giọng cười kia là cả một sự phiền muội. Ông biết rằng những gì để lại sẽ làm cho con bé đau nhưng đâu có thể khác được.
Phía bên ngoài cửa, bà Mai đứng lặng lẽ, sự lo âu bao phủ lên đôi mắt đen. Những thứ ông nội Quân để lại là gì? Nó có liên quan đế Phương? Và còn bệnh tình của ông nữa, ông biết tình trạng bệnh? Căn bệnh nhồi máu cơ tim mà lâu nay gia đình luôn giấu ông. Một dự cảm chẳng lành ập đến, bao vây não bộ của bà.
“Lạy chúa! Xin hãy phù hộ!”
***
- Này, có thật là cậu biết làm cá không đấy? – Nó cong cái môi anh đào hướng về phía Quân.
- Ơ ngon lành cành đào thế này. – Quân giơ con cá vược lớn lên. - Sạch sẽ!
- Sạch cái gì mà sạch. Chỗ này còn đầy vảy đây này. – Nó lật con cá lại. Đúng thật! Phần đuôi còn nguyên vảy. - Cạo vảy sạch đi.
- Ừ ừ biết rồi. – Quân vung vẩy con dao.
Nó ngán ngẩm lắc đầu rồi lại quay sang chảo sườn xào chua ngọt. Món ăn thì cũng đơn giản thôi. Cá vược hấp, sườn xào chua ngọt và canh nấm thịt. Nãy giờ loay hoay trong bếp cũng làm gần xong món sườn, nồi canh nấm thì cũng gần sôi. Một mình nó xoay xở gần xong hai món đấy, Quân chỉ có nhiệm vụ làm cá mà nãy giờ không xong. Đúng là đồ công tử bột!
- Như thế này được chưa? – Quân chìa con cá ra.
Nó nhìn lên nhìn xuống con cá, lật qua lật lại, cẩn thận mở cả mang cá ra xem. Cuối cùng miễn cưỡng gật đầu:
- Tạm được. Cậu mổ bụng đi.
- Bụng tớ?
- Bụng cá. Cẩn thận không vỡ mật. – Nó lườm Quân cháy mặt.
Đến đau đầu. Từ bé đến giờ Quân có làm việc này bao giờ đâu. Không làm cũng chết, mà làm cũng chết. Làm liều chắc chỉ “hấp hối” chứ không chết. Thế là Quân cầm con dao phay lên, giơ cao lên và... chặt đôi con cá ra. Lục phủ ngũ tạng con cá lòi hết ra.
Nghe tiếng động lớn nên nó giật mình quay sang. Trông thấy cảnh tượng “thê lương” kia, nó giật mình quay lại và... thét lên:
- CẬU LÀM CÁI GÌ KIA? CẬU CÓ BIẾT CON CÁ BAO NHIÊU TIỀN KHÔNG?
- Thì... mổ bụng.
- Mổ cái gì? Cậu... – Nó nghẹn lời không nói được nữa. Nó hít thở lên hít thở xuống mới nén được cơn giận. – Thôi được rồi, cậu ra kia nhặt rau đi.
Quân lủi thủi cầm rổ rau ra một góc tự kỉ. Nó xem xét kĩ lưỡng con cá. May mà chưa vỡ mật, còn có phần trăm “cứu chữa”.
Huyền vừa đi xuống cầu thang vừa ngáp:
- Ồn quá! Trẫm không ngủ được.
Cô hít hà hương thơm từ bếp:
- Áh... Sườn xào chua ngọt hả? Tớ xin miếng nào.
Chẳng để cho nó đồng ý, Huyền chạy ngay vào bếp và bốc một miếng sườn với lớp nước sốt chua ngọt dẻo quánh đưa lên miệng, xuýt xoa:
- Ngon quá. Lâu lắm mới được ăn.
- Ây da... Nhà giàu thế mà không được ăn sườn chua ngọt. – Nó trêu.
- Khổ lắm. Đời tớ toàn những bi ai đẫm nước mắt thôi cậu ạ. - Huyền phẩy tay. – À mà cho cậu xem cái này, anh Quân đứng xa ra. – Cô đá chân về phía Quân.
- Chuyện con gái tao không quan tâm. – Quân cắm cúi nhặt rau, nói mà không nhìn Huyền. Nhìn cái cách nhặt thế kia chắc rổ rau sống mất đi một nửa mất.
Huyền rút điện thoại trong túi áo ra, ngón tay linh hoạt trên màn hình. Cô giơ màn hình điện thoại ra trước mặt nó:
- Đẹp chưa?
- Đẹp thế! Ở đâu ra đấy? – Nó thốt lên.
Trên màn hình điện thoại là hình ảnh thảm hoa Violet xếp thành hình trái tim, bên cạnh là hồ nước, trông cực kì lung linh và mơ mộng. Khỏi nói nó cũng biết tác phẩm này của ai. Chỉ là nó không ngờ lại tiến triển nhanh đến thế.
- Anh Long làm. - Huyền xoa xoa cằm vẻ ngẫm nghĩ. – Anh ấy nói... thích tớ.
- Ahhh... Thật á? Cậu nói thế nào?
- Tớ bảo là: “Thật sự cảm ơn anh nhưng em cần thời gian để suy nghĩ, chuyện này... đột ngột quá!”. – Nói đến đoạn này Huyền lại nở một nụ cười mãn nguyện, hai gò má ửng hồng.
- Thế cậu tính sao?
- Tớ không biết. Tớ sẽ làm theo những gì con tim mách bảo. - Huyền chống hai tay lên cằm, đôi mắt mơ màng nhìn ra khoảng không.
- Chúc thành công nhé. – Nó nháy mắt. Kiểu này là biết được kết quả rồi.
- Ừ ừ ừ. - Huyền gật đầu không ngừng.
***
Sau hơn hai tiếng “vất vả” trong bếp thì cuối cùng cũng xong bữa cơm trưa, tuy ít món nhưng cực kì hấp dẫn. Mọi người nhanh chóng ngồi vào bàn ăn còn nghi ngút khói.
- Chúng ta cần phải có một buổi họp để đánh giá lại tính xác thực của lời nói anh cháu. – Ông Duy Bội lên tiếng đầu tiên sau khi ngồi vào bàn ăn. – Cháu thực sự là một đầu bếp chuyên nghiệp đấy.
- Thằng nhóc Quân không làm phiền con chứ? – Bà Mai nhìn nó dịu dàng.
- Không biết có làm sao không mà tôi nghe có tiếng quát là: “Cậu biết con cá này bao nhiêu tiền không?” – Ông Lập cười.
- Phải như thế mới trị được Quân anh ạ. – Bà Minh âu yếm cười với chồng mình. – Em nhớ là Quân rất bướng mà. Hôm nay chịu vào bếp quả là một kì tích. Cô bé này có một sức ảnh hưởng rất lớn.
- Đúng đấy mẹ. - Huyền bật ngón tay cái về phía bà Minh, như sợ chưa đủ thuyết phục cô còn gật gật đầu nữa. – Bạn ấy quá ghê gớm. Quát phát là anh Quân sợ điên luôn!
..........
Bao nhiêu lời khen làm cho nó xấu hổ đỏ cả mặt. Thật sự là chưa bao giờ nó được khen nhiều đến thế. Mọi người chấp nhận nó, tin tưởng nó. Huyền còn trêu nó là: “Cậu mất tư cách làm khách rồi. Bây giờ cậu chỉ đủ tư cách làm chị dâu tớ thôi!”.
***
Hai ngày quả thực là không đủ để chiêm ngưỡng được hết vẻ đẹp của Đà Lạt. Nó tiếc nuối khi phải ra về. Nó mới chỉ được đi đến rừng hoa hồng bát ngát, đến thác Cam Ly, hồ Xuân Hương,... Nó thật sự rất lưu luyến phong cảnh và con người nơi đây. Còn chưa kể đến khí hậu mát mẻ tuyệt vời quyến rũ nó nữa. Trước khi lên máy bay nó còn ngoái lại nhìn một lần nữa, miệng lẩm nhẩm không phát ra tiếng: “Tạm biệt nhé! Nhất định sẽ quay lại!”
Những ngày học lại dần trôi qua như một chu kì không thể thay đổi. Thầy Long dạo này học luôn nhẹ tay với nó, giờ giải lao còn mua kem cho nó ăn. Nó đoán được ý đồ, cười nham hiểm với thầy. Long biết mình không giấu được nó nên gãi đầu nói thật, rằng: giúp Long với Huyền.... Nó rất nhiệt tình. Có khi còn hơn cả Huyền giúp nó và Quân. Nó giúp Long “hẹn hò” với Huyền. “Đả thông tư tưởng” cho Huyền. Lừa Huyền và Long đi xem phim,... Nó còn động viên Long rằng “trường kì kháng chiến nhất định thành công”.
Nó và Quân đôi lúc còn có những giận dỗi trẻ con. Nhưng cuối cùng đều có thể tìm được tiếng nói chung và giải quyết ổn thỏa. Quân có lúc như một người đàn ông chín chắn, chăm sóc và bảo vệ nó từng ly từng tý một, nhưng lại có lúc như trẻ con tranh cãi với nó đến cùng, trêu tức nó khiến nó giận đỏ mặt và làm cho bạo lực lên ngôi, đến lúc đấy lại quay ra làm lành. Nhà Quân giàu nhưng nó lại cực kì cấm Quân tặng những món đồ đắt tiền cho nó. Đổi lại, Quân phải làm đồ “handmade” – theo nó thì như thế mới đáng yêu. Những món quà tuy không hoàn hảo nhưng lại được nó cất giữ tại nơi bí mật nhất, nâng niu và giữ gìn cẩn thận như một báu vật.
Nhưng cuộc sống không phải đơn giản như thế.
“Tôi đã nghĩ rằng... Chỉ cần thế này lặng lẽ trôi qua là đã hạnh phúc lắm rồi...
Nhưng tôi đâu biết rằng... tình yêu không phải là một kho báu dễ dàng tìm được...
Để có nó... tôi phải đánh đổi bằng nước mắt và đau khổ...
Tình yêu giữa chúng tôi phải trải qua bao nhiêu thử thách... mới có thể có được nhau...
Tôi đã quá ngây thơ khi nghĩ rằng... sao lại dễ dàng đến thế...
Thật sự... không dễ dàng một chút nào...
Những gì trước mắt... chỉ là màn mở đầu..."
“Nó chưa chịu dậy à?”
“Em để cho bạn ấy ngủ thêm tý nữa. Còn sớm mà.”
“Cậu mà để nó ngủ thì động đất nó không dậy được đâu. Để anh gọi nó dậy, mọi người đang chờ.”
- DẬY NHANH LÊN. LẦN NÀO MÀY CŨNG ĐỂ TAO GỌI THẾ!
Lần thứ n nó bị ngã từ giường xuống đất bởi cái đạp mạnh vào thành giường của anh Hùng. Ông anh bạo lực của nó không còn cách nào đánh thức nhẹ nhàng hơn à? Nó dụi dụi mắt. Cơn buồn ngủ vẫn chưa qua. Có người ngồi trước mặt nó. Mờ mờ ảo ảo rồi dần dần rõ hơn. Nó giật mình. Quân đang ở trong phòng nó. Nãy giờ chứng kiến từ đầu đến cuối màn đánh thức có một không hai của anh em nhà nó. Tâm trạng của nó giờ chỉ có thể gói gọn trong hai chữ: “xấu hổ”. Nó ôm mặt, cúi gục xuống để cho tóc che cái sự xấu hổ kia đi. Ối giời ơi!
- Cậu chuẩn bị rồi đi. – Quân nhắc.
- Đi... đâu... thế? – Nó lí nhí hỏi lại.
- Đà Lạt. Cả nhà đang chờ cậu ở dưới nhà đấy.
Nó lập tức ngẩng đầu lên ngay. Mọi người đang chờ mà nó còn ngủ ngon lành. Quá tệ! Sau đó thì khỏi phải nói. Vệ sinh cá nhân kết hợp với chuẩn bị đồ trong 10 phút.
Lúc nó lập cập xuống nhà thì cũng là lúc có tiếng cười vang của người lớn. Chắc anh Hùng lại làm trò cười gì rồi. Nó cũng hơi yên tâm về trình độ tiếp khách của anh trai mình. Vừa thấy nó lấp ló ở cầu thang, ông nội Quân là người lên tiếng đầu tiên:
- Ngủ ngon không con?
Mọi người đồng loạt quay lại. Bà Mai, ông Lập, bà Minh và Huyền. Cả nhà Quân đông đủ cả. Nó lễ phép chào từng người một rồi xin phép anh Hùng. Tất nhiên là anh Hùng đồng ý, trước lúc đi còn nói một câu khiến nó ngượng chín mặt:
- Đi lâu lâu một tý. Mấy ngày nay ăn cơm em nấu dạ dày anh nó không ổn.
Chuyến đi Đà Lạt kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, đi bằng máy bay riêng của gia đình Quân. Nó vẫn luôn tự hỏi rằng dòng họ này giàu có đến mức nào. Bống nhiên thấy sợ! Nó lo rằng với sức chịu đựng kém cỏi của bản thân mình liệu có gắng gượng được trước cái nhìn của người đời hay không. Ai bảo có người yêu giàu có là sướng? Điều đó chỉ đúng với những người yêu “lợi dụng” thôi.
Căn biệt thự của gia đình Quân nằm trên đường Trần Hưng Đạo. Đây là một khối kiến trúc lớn mang phong cách cổ điển Pháp, gồm 50 phòng, sảnh chính rộng lớn tráng lệ với bộ sưu tập đèn cổ điển khổng lồ cùng với dãy cầu thang bằng gỗ quý uốn lượn hai bên, nhẹ nhàng và thanh thoát như hai dải lụa mềm mại. Khoảng sân ở ngoài trải rộng mênh mông. Lối đi dẫn đến căn biệt thự lát gạch giả những viên sỏi nhỏ, chính giữa là vòng tròn hoa rộng lớn, bên cạnh đó còn có cả một con đường hoa dẫn đến khu vườn rộng lớn. Khu vườn rợp ngát hoa, thảm cỏ xanh mơn mởn còn đọng sương sớm đậm chất Đà Lạt. Màu sắc rực rỡ của những bông hoa cùng với màu xanh tươi mát của lá cây tạo nên một không gian thanh bình đến lạ thường. Những bộ bàn ghế trắng ngà cùng với những chiếc ô lớn màu xanh là nơi lí tưởng để hưởng thị sự yên bình đó. Căn biệt thự chính là sự pha lẫn hòa hòa giữa phong cách cổ điển quý tộc đặc trưng của Pháp cùng với thiên nhiên tuyệt vời của Đà Lạt.
Quân giúp nó khênh hành lí lên phòng. Căn phòng của nó rộng, lát đá hoa cương, đầy đủ tiện nghi với màu trắng chủ đạo. Xung quanh phòng có rất nhiều bình hoa lớn như đã chuẩn bị từ trước. Cả căn phòng thoang thoảng mùi hoa hồng. Đối diện với chiếc giường đôi là cửa kính lớn, to bằng bức tường và trong suốt, khung cảnh ở ngoài vườn hoa Đà Lạt kia không bị che mờ bởi bất cứ thứ gì. Nó ngồi đung đưa chân trên chiếc giường lớn, miệng tí tách hỏi:
- Đây là nhà cậu à?
- Ừ. Nơi an dưỡng tuổi già. – Quân vừa xếp đồ vừa nói.
- Ah... Dễ chịu quá! – Nó đổ kềnh xuống đệm, êm ái vô cùng.
- Bây giờ thì ngủ được rồi đấy, không ai làm phiền cậu đâu.
Không nói đến thì thôi, nói rồi lại làm nó xấu hổ chuyện lúc sáng. Thật là mất mặt! Ai đời con gái con đứa ngủ say như chết trước mặt bạn trai, để cho mọi người dưới nhà ngồi chờ, lại còn được cả ông anh trai quá đáng, không biết giữ thể diện cho em gái mình gì cả! Nó vơ lấy cái gối che mặt mình đi, nằm quay lưng ra phía cửa kính lớn:
- Đừng có mà trêu tớ! – Nó nói qua lớp gối, nghe giọng rất chi là hờn dỗi.
- Lúc cậu ngã xuống dáng đẹp lắm.
Nó đang nằm quay lưng về phía Quân nên không nhìn thấy khuôn mặt của Quân. Nhưng nó chắc chắn một điều rằng Quân đang cực kì nhăn nhở, nghe cái giọng đầy châm biến thế kia mà!
- Tứ chi còn chổng lên trời. – Có tiếng cười, giọng Quân ngâm nga như đọc thơ.
Nó vùng dậy, đáp thẳng cái gối lông vũ về phía Quân. Quân nhanh tay đỡ được. Nó tức tối vơ lấy cái gối còn lại và ... “bay” về phía Quân, miệng la hét ỏm tỏi:
- Đã nói không được trêu nữa cơ mà! Chết này!
Cứ mỗi lần “Chết này!” là lại một lần giáng cái gối xuống người Quân. Quân cũng không hiền lành gì mà đưa mình đã đỡ đạn. cậu cầm lấy cái gối mà nó vừa đáp xuống giơ lên đỡ đòn, gặp được cơ hội là phản công. Tất nhiên là đánh theo kiểu “hái hoa” thôi nhưng cũng đủ để lông vũ bay tán loạn. Nó cười không ngớt. Cười trong cơn mưa lông vũ. Như một thiên thần đùa nghịch với nền tuyết trắng thuần khiết. Nó không biết rằng hình ảnh của nó trong mắt cái người đối diện kia đẹp đến mức nào. Làm cho ai đó thẫn thờ mất mấy giây để rồi lãnh nguyên một phát gối vào người!
Cuộc chiến chỉ kết thúc khi ông nội Quân bước vào. Cảnh tượng trước mắt đủ “kinh hoàng” làm cho bước chân ông lệch một nhịp. Lông vũ bay tả tơi. Tóc nó xù lên như con quạ. Hai cái miệng đang toe toét nụ cười không thể lớn hơn. Ông Duy Bội khẽ đằng hắng một tiếng làm cho “đôi trẻ” kia giật mình. Nó vội vàng thu dọn “đống đổ nát”. Cái gối trên tay sớm đã xẹp lép, lông vũ bị rút hết. Quân ung dung đứng lên kéo ghế cho ông nội ngồi, tiện thể còn đá đá chân trêu nó.
- Các con đang phá hoại tài nguyên quốc gia đấy. – Ông Duy Bội chậm rãi nói, tay cầm lấy li nước từ Quân.
Nó xấu hổ, cái đầu càng cúi xuống tưởng như khuôn mặt tròn xoe kia chuẩn bị dính lấy sàn nhà sáng bóng. Cái bàn tay vơ đi vơ lại vẫn không hết lông vũ trên sàn.
- Cẩn thận kẻo xương sống của con bị dãn đấy!
Ông nội Quân... phải nói là “troll” không kém gì Quân. Ý ông là nó cúi đầu căng quá nên dễ bị dãn xương? Nó lúng túng, cái tay hành động không theo sự chỉ bảo của bộ não, đưa lên vuốt vuốt tóc, đẹp hơn nữa là những sợi lông vũ theo đó mà bám lên mái tóc vốn đã chẳng còn đẹp đẽ của mình.
Quân nãy giờ nhịn cười đến đỏ cả mặt thì giờ cũng không chịu được nữa, cười ha hả, ôm bụng mà cười. Cậu tiến đến ngồi xổm trước mặt nó, nhẹ nhàng gỡ lông vũ xuống, tiện thể chiêm ngưỡng luôn cái mặt như quả cà chua chín kia nữa.
Ông Duy Bội cũng cười. Ông chỉ tay về chiếc ghế đối diện:
- Cứ để đấy. Lát sẽ có người đến dọn. Hai con ngồi xuống đây.
Nó ngoan ngoãn ngồi vào ghế. Cứ tưởng trò chơi này chấm dứt rồi ai ngờ...
- Nên nhờ một người tim khỏe đến dọn. Ông không chắc là họ sẽ không bị suy tim trước căn phòng này.
- Dạ... – Nó lí nhí, tay cầm chặt cốc nước.
- Coi như để đền bù thiệt hại đi, trưa nay con với thằng nhóc này nấu ăn vậy. – Ông chỉ vào Quân.
Ông nội Quân có biệt tài làm mặt nó ngố đi thì phải. Sao lại có phương thức đền bù “vui” đến vậy?
- Mà nên cẩn thận một chút. – Ông Duy Bội gật gù, tay mân mê cằm. – Nghe anh trai con nói con nấu ăn chưa được “hoàn thiện” lắm.
Lúc này có một mong muốn mãnh liệt đè xuống cái sự xấu hổ của nó, đó là được đánh đấm thỏa mãn vào người của ông anh trai ác quỷ kia. Dám xúc phạm đến lòng tự tôn của một đầu bếp tài ba như nó. Dù gì nó cũng thu nhận được cái “bí kíp gia truyền” về “nấu ăn thuật” của người mẹ tuyệt vời kia mà. Không thể để mọi người suy nghĩ sai lệch bởi người anh tà ác kia, nó bật thẳng dậy, kiên định nhìn về phia ông nội Quân:
- Cháu NHẤT ĐỊNH sẽ làm tốt!
Can đảm trong hai giây để nói ra câu đấy thì quả thật là một kì tích đối với nó. Lẽ đương nhiên là đến giây thứ ba, nó nhận ra sự thất thố của mình thì vội cúi xuống:
- Dạ... vâng. Cháu...
Ông Duy Bội chẳng những không khó chịu bởi cái sự “bướng” nhất thời của nó mà ông còn cười rất hài lòng:
- Tốt lắm, ông mong đợi bữa cơm trưa nay.
- Dạ vâng... Xin hãy tin tưởng cháu. – Nó gật đầu.
- Con rất ngoan. Ông rất quý con. Thật tốt khi lúc sắp nhắm mắt ông lại có thể thanh thản được bởi một thiên thần. – Ông Duy Bội xoa đầu nó rồi bước ra ngoài phòng.
Nó ngồi ngây như tượng, căn bản vẫn không hiểu điều mà ông Duy Bội vừa nói. “Sắp nhắm mắt” là như nào? Ý ông là ám chỉ “tuổi già”? Đôi lúc ông hay nói những điều đậm chất huyền bí khiến nó khó hiểu. Giống như ông đã giấu một điều gì kinh khủng lắm ấy!
Nhưng mà khó hiểu thế nào đi nữa thì hai cái gò má của nó vẫn ửng hồng vì... sung sướng. Nó là thiên thần? Khó trách được vì sao con bé mười lăm tuổi lại thích đến thế. Thiên thần cơ mà!
- Cười xong chưa? Gân má cậu nổi hết lên rồi đấy. – Ngón tay Quân chọc chọc vào má nó theo từng chữ.
- Cậu nghe thấy gì chưa? Tớ là thiên thần nhé! – Nó đưa hai tay lên áp vào má, vẻ mặt phải nó là thích vô cùng.
- Ừ. Thiên thần của đời anh. – Quân bẹo má nó. – Đi nấu cơm thôi.
- Ừ ừ... Thiên thần bay đi nấu đây. – Nó khoái chí gật đầu. Ôi cái danh hiệu “thiên thần” dễ thương kia làm mụ mị đầu óc nó, làm cho nó quên đi “trách nhiệm” đánh Quân quen thuộc mỗi lần cậu bẹo má nó. Cái đồ ưa nịnh này!
***
- Bữa cơm thú vị! – Ông Duy Bội lắc lắc li rượu vang màu đỏ trên tay.
- Ý bố là sao?
- À. Lát nữa con bé sẽ nấu ăn.
- Là Phương ạ?
- Đúng rồi đấy con trai. – Ông Duy Bội gật gù. – Con bé rất đáng yêu.
- Bố vẫn chưa quên được chuyện cũ?
- Bố cũng không biết. – Ông Duy Bội lắc đầu cười chua chát. – Bố chỉ biết cho đến lúc chết, bố nhất định phải bù đắp cho con bé. Bố sợ rằng khi bố nhắm mắt xuôi tay, những gì bố để lại sẽ làm cho con bé buồn. Bố có quá đáng khi ảo tưởng về hai con người tuy không có máu mủ nhưng lại giống nhau như hai giọt nước không?
- Bố không quá đáng. Con bé nhất định sẽ hiểu cho bố. Bố đừng nên bi quan như thế, mệnh của bố còn kéo dài nữa mà.
- Bố biết tình trạng của bản thân mà. – Ông Duy Bội ho lớn, một lúc lâu sau mới nói tiếp được. – Căn bệnh tim này có thể cướp đi mạng sống của bố lúc nào cũng không hay.
- Bố... bố biết rồi?
- Mấy đứa ngốc lắm. Làm sao mà giấu được ông già này. Bệnh của bố thế nào bố phải hiểu rõ nhất chứ.
- Bác sĩ nói nếu tinh thần tốt kết hợp với điều trị thì sau một thời gian sẽ lành bệnh. Bố đừng suy nghĩ nhiều.
- Ừm. Con yên tâm. Bố hạnh phúc và mãn nguyện thế này mà. – Ông Duy Bội cười vang. Đâu ai biết rằng trong giọng cười kia là cả một sự phiền muội. Ông biết rằng những gì để lại sẽ làm cho con bé đau nhưng đâu có thể khác được.
Phía bên ngoài cửa, bà Mai đứng lặng lẽ, sự lo âu bao phủ lên đôi mắt đen. Những thứ ông nội Quân để lại là gì? Nó có liên quan đế Phương? Và còn bệnh tình của ông nữa, ông biết tình trạng bệnh? Căn bệnh nhồi máu cơ tim mà lâu nay gia đình luôn giấu ông. Một dự cảm chẳng lành ập đến, bao vây não bộ của bà.
“Lạy chúa! Xin hãy phù hộ!”
***
- Này, có thật là cậu biết làm cá không đấy? – Nó cong cái môi anh đào hướng về phía Quân.
- Ơ ngon lành cành đào thế này. – Quân giơ con cá vược lớn lên. - Sạch sẽ!
- Sạch cái gì mà sạch. Chỗ này còn đầy vảy đây này. – Nó lật con cá lại. Đúng thật! Phần đuôi còn nguyên vảy. - Cạo vảy sạch đi.
- Ừ ừ biết rồi. – Quân vung vẩy con dao.
Nó ngán ngẩm lắc đầu rồi lại quay sang chảo sườn xào chua ngọt. Món ăn thì cũng đơn giản thôi. Cá vược hấp, sườn xào chua ngọt và canh nấm thịt. Nãy giờ loay hoay trong bếp cũng làm gần xong món sườn, nồi canh nấm thì cũng gần sôi. Một mình nó xoay xở gần xong hai món đấy, Quân chỉ có nhiệm vụ làm cá mà nãy giờ không xong. Đúng là đồ công tử bột!
- Như thế này được chưa? – Quân chìa con cá ra.
Nó nhìn lên nhìn xuống con cá, lật qua lật lại, cẩn thận mở cả mang cá ra xem. Cuối cùng miễn cưỡng gật đầu:
- Tạm được. Cậu mổ bụng đi.
- Bụng tớ?
- Bụng cá. Cẩn thận không vỡ mật. – Nó lườm Quân cháy mặt.
Đến đau đầu. Từ bé đến giờ Quân có làm việc này bao giờ đâu. Không làm cũng chết, mà làm cũng chết. Làm liều chắc chỉ “hấp hối” chứ không chết. Thế là Quân cầm con dao phay lên, giơ cao lên và... chặt đôi con cá ra. Lục phủ ngũ tạng con cá lòi hết ra.
Nghe tiếng động lớn nên nó giật mình quay sang. Trông thấy cảnh tượng “thê lương” kia, nó giật mình quay lại và... thét lên:
- CẬU LÀM CÁI GÌ KIA? CẬU CÓ BIẾT CON CÁ BAO NHIÊU TIỀN KHÔNG?
- Thì... mổ bụng.
- Mổ cái gì? Cậu... – Nó nghẹn lời không nói được nữa. Nó hít thở lên hít thở xuống mới nén được cơn giận. – Thôi được rồi, cậu ra kia nhặt rau đi.
Quân lủi thủi cầm rổ rau ra một góc tự kỉ. Nó xem xét kĩ lưỡng con cá. May mà chưa vỡ mật, còn có phần trăm “cứu chữa”.
Huyền vừa đi xuống cầu thang vừa ngáp:
- Ồn quá! Trẫm không ngủ được.
Cô hít hà hương thơm từ bếp:
- Áh... Sườn xào chua ngọt hả? Tớ xin miếng nào.
Chẳng để cho nó đồng ý, Huyền chạy ngay vào bếp và bốc một miếng sườn với lớp nước sốt chua ngọt dẻo quánh đưa lên miệng, xuýt xoa:
- Ngon quá. Lâu lắm mới được ăn.
- Ây da... Nhà giàu thế mà không được ăn sườn chua ngọt. – Nó trêu.
- Khổ lắm. Đời tớ toàn những bi ai đẫm nước mắt thôi cậu ạ. - Huyền phẩy tay. – À mà cho cậu xem cái này, anh Quân đứng xa ra. – Cô đá chân về phía Quân.
- Chuyện con gái tao không quan tâm. – Quân cắm cúi nhặt rau, nói mà không nhìn Huyền. Nhìn cái cách nhặt thế kia chắc rổ rau sống mất đi một nửa mất.
Huyền rút điện thoại trong túi áo ra, ngón tay linh hoạt trên màn hình. Cô giơ màn hình điện thoại ra trước mặt nó:
- Đẹp chưa?
- Đẹp thế! Ở đâu ra đấy? – Nó thốt lên.
Trên màn hình điện thoại là hình ảnh thảm hoa Violet xếp thành hình trái tim, bên cạnh là hồ nước, trông cực kì lung linh và mơ mộng. Khỏi nói nó cũng biết tác phẩm này của ai. Chỉ là nó không ngờ lại tiến triển nhanh đến thế.
- Anh Long làm. - Huyền xoa xoa cằm vẻ ngẫm nghĩ. – Anh ấy nói... thích tớ.
- Ahhh... Thật á? Cậu nói thế nào?
- Tớ bảo là: “Thật sự cảm ơn anh nhưng em cần thời gian để suy nghĩ, chuyện này... đột ngột quá!”. – Nói đến đoạn này Huyền lại nở một nụ cười mãn nguyện, hai gò má ửng hồng.
- Thế cậu tính sao?
- Tớ không biết. Tớ sẽ làm theo những gì con tim mách bảo. - Huyền chống hai tay lên cằm, đôi mắt mơ màng nhìn ra khoảng không.
- Chúc thành công nhé. – Nó nháy mắt. Kiểu này là biết được kết quả rồi.
- Ừ ừ ừ. - Huyền gật đầu không ngừng.
***
Sau hơn hai tiếng “vất vả” trong bếp thì cuối cùng cũng xong bữa cơm trưa, tuy ít món nhưng cực kì hấp dẫn. Mọi người nhanh chóng ngồi vào bàn ăn còn nghi ngút khói.
- Chúng ta cần phải có một buổi họp để đánh giá lại tính xác thực của lời nói anh cháu. – Ông Duy Bội lên tiếng đầu tiên sau khi ngồi vào bàn ăn. – Cháu thực sự là một đầu bếp chuyên nghiệp đấy.
- Thằng nhóc Quân không làm phiền con chứ? – Bà Mai nhìn nó dịu dàng.
- Không biết có làm sao không mà tôi nghe có tiếng quát là: “Cậu biết con cá này bao nhiêu tiền không?” – Ông Lập cười.
- Phải như thế mới trị được Quân anh ạ. – Bà Minh âu yếm cười với chồng mình. – Em nhớ là Quân rất bướng mà. Hôm nay chịu vào bếp quả là một kì tích. Cô bé này có một sức ảnh hưởng rất lớn.
- Đúng đấy mẹ. - Huyền bật ngón tay cái về phía bà Minh, như sợ chưa đủ thuyết phục cô còn gật gật đầu nữa. – Bạn ấy quá ghê gớm. Quát phát là anh Quân sợ điên luôn!
..........
Bao nhiêu lời khen làm cho nó xấu hổ đỏ cả mặt. Thật sự là chưa bao giờ nó được khen nhiều đến thế. Mọi người chấp nhận nó, tin tưởng nó. Huyền còn trêu nó là: “Cậu mất tư cách làm khách rồi. Bây giờ cậu chỉ đủ tư cách làm chị dâu tớ thôi!”.
***
Hai ngày quả thực là không đủ để chiêm ngưỡng được hết vẻ đẹp của Đà Lạt. Nó tiếc nuối khi phải ra về. Nó mới chỉ được đi đến rừng hoa hồng bát ngát, đến thác Cam Ly, hồ Xuân Hương,... Nó thật sự rất lưu luyến phong cảnh và con người nơi đây. Còn chưa kể đến khí hậu mát mẻ tuyệt vời quyến rũ nó nữa. Trước khi lên máy bay nó còn ngoái lại nhìn một lần nữa, miệng lẩm nhẩm không phát ra tiếng: “Tạm biệt nhé! Nhất định sẽ quay lại!”
Những ngày học lại dần trôi qua như một chu kì không thể thay đổi. Thầy Long dạo này học luôn nhẹ tay với nó, giờ giải lao còn mua kem cho nó ăn. Nó đoán được ý đồ, cười nham hiểm với thầy. Long biết mình không giấu được nó nên gãi đầu nói thật, rằng: giúp Long với Huyền.... Nó rất nhiệt tình. Có khi còn hơn cả Huyền giúp nó và Quân. Nó giúp Long “hẹn hò” với Huyền. “Đả thông tư tưởng” cho Huyền. Lừa Huyền và Long đi xem phim,... Nó còn động viên Long rằng “trường kì kháng chiến nhất định thành công”.
Nó và Quân đôi lúc còn có những giận dỗi trẻ con. Nhưng cuối cùng đều có thể tìm được tiếng nói chung và giải quyết ổn thỏa. Quân có lúc như một người đàn ông chín chắn, chăm sóc và bảo vệ nó từng ly từng tý một, nhưng lại có lúc như trẻ con tranh cãi với nó đến cùng, trêu tức nó khiến nó giận đỏ mặt và làm cho bạo lực lên ngôi, đến lúc đấy lại quay ra làm lành. Nhà Quân giàu nhưng nó lại cực kì cấm Quân tặng những món đồ đắt tiền cho nó. Đổi lại, Quân phải làm đồ “handmade” – theo nó thì như thế mới đáng yêu. Những món quà tuy không hoàn hảo nhưng lại được nó cất giữ tại nơi bí mật nhất, nâng niu và giữ gìn cẩn thận như một báu vật.
Nhưng cuộc sống không phải đơn giản như thế.
“Tôi đã nghĩ rằng... Chỉ cần thế này lặng lẽ trôi qua là đã hạnh phúc lắm rồi...
Nhưng tôi đâu biết rằng... tình yêu không phải là một kho báu dễ dàng tìm được...
Để có nó... tôi phải đánh đổi bằng nước mắt và đau khổ...
Tình yêu giữa chúng tôi phải trải qua bao nhiêu thử thách... mới có thể có được nhau...
Tôi đã quá ngây thơ khi nghĩ rằng... sao lại dễ dàng đến thế...
Thật sự... không dễ dàng một chút nào...
Những gì trước mắt... chỉ là màn mở đầu..."
/55
|