Huyền không biết có nên gọi cuộc sống của mình là “hai mặt” không nữa. Buổi sáng thì làm một cô nữ sinh đúng nghĩa, đúng với con người và tính cách của cô: sống không phải diễn kịch, không phải giả tạo thốt lên những lời khen ngợi nhạt nhẽo và trò chuyện cũng một lũ thừa tiền mà đầu óc rỗng tuếch. Cô thích được nô đùa thỏa thích cũng lũ quỷ trong lớp, thích lười biếng nằm bò ra bàn nghe Phương kể về những cãi vã, những kỉ niệm ngốc xít với Quân, thích giả vờ nằm gục xuống bàn mà ngủ nhưng thực chất lại đang mơ mộng về một mối tình đầu trong tương lai đẹp như phim. Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng được tự do lựa chọn. Chỉ đến buổi tối, cô như biến thành một người khác. Một cô tiểu thư kiêu kì, một bộ mặt đại diện cho dòng họ cao quý. Cô phải tham gia các buổi dạ tiệc, cùng bố chào đón các khách hàng với những bản hợp đồng đắt giá. Không phải cô chán ghét việc ra mắt với các đối tác của tập đoàn, ngược lại cô rất hứng thú trong lĩnh vực kinh doanh, nhưng cô lại thấy ghê tởm khi cuộc trò chuyện với đám con cái của những vị tai to mặt lớn trong buổi tiệc lúc nào cũng chỉ xoay quanh quần áo hàng hiệu, khoe khoang về gia tài và đặc biệt là mở miệng chê bai khinh thường những con người lao động bình thường. Cô thực sự rất muốn... rất muốn... rút đôi guốc dưới chân mình mà “phang” thẳng vào mặt những kẻ “não phẳng” kia. Nhưng đấy chỉ là ý nghĩ trong đầu, cô phải kìm chế, vì sự nghiệp phát triển của tập đoàn, vì danh dự của dòng họ. Nhiều lúc, cô trốn vào trong nhà vệ sinh, vã nước lạnh lên mặt mình rồi nhìn khuôn mặt ướt nước trong gương mà cười khẩy: “Mày cũng đa nhân cách đấy!”. Cô thấy ấm ức với người anh họ của mình. Quân chỉ cần lười biếng lắc đầu một cái, xong lại trốn đi là không phải đi dự tiệc gặp mặt đối tác như thế này. Cũng không thể trách được, ai bảo cái đầu của Quân lại thông minh hơn cô, Quân lúc nào cũng bám vào lí lẽ “anh thông minh nên anh học muộn” để đáp lại sự cằn nhằn của cô. Đôi lúc cãi nhau với Quân mà bị đuối lí, cô lại tự mình cố nuốt tức giận xuống, an ủi bản thân rằng đến năm lớp mười một, cả cô và Quân sẽ được tập huấn trong tập đoàn - một dạng của thực tập học việc. Điều đó đồng nghĩa với việc cô sẽ không bị lũ “óc xi măng” kia vây bám và nói ra những lời lẽ sỉ nhục trí thông minh của cô.
Một buổi tối như bao buổi tối nhàm chán khác, Huyền lại phải đi dự tiệc cùng bố. Địa điểm lần này là Trung tâm hội nghị - dạ tiệc Venus.
Như một kịch bản. Sau khi gặp mặt các đối tác quan trọng trong lần làm ăn lớn này, Huyền chưa kịp học hỏi kinh nghiệm thì đã bị mấy đứa con gái – sành điệu – quây xung quanh. Cô nhắm mắt rủa thầm rồi miễn cưỡng mở mắt, nở nụ cười thiên thần trò chuyện cùng.
- Xin chào. Rất hân hạnh được gặp các bạn tại đây.
- Bạn có phải Đào Thu Huyền không? Mình nghe nói đến bạn lâu rồi, hôm nay mới được gặp.
- Ah... Da bạn trắng thế, bạn dùng kem dưỡng loại nào vậy? – Con bé váy màu mận đưa tay chạm vào làn da mịn màng trên mặt Huyền.
“Kem cái... Tự tiện sờ mó, nhột quá.” Huyền nghiến răng ken két.
Cô cố nặn ra nụ cười, để yên cho bàn tay kia tự tiện sờ lên má mình.
- Tớ dùng dưa chuột tươi.
- Vậy à? Chỉ thế mà được mịn thế này á? - Một con bé khác thốt lên. – Cái váy này là hiệu Zara phải không?
- Ah... Haha. Thật sự thì mình cũng không rõ lắm. - Huyền cười trừ. Thật sự thì cô có quan tâm đến vấn đề này sâu sắc đâu. Có cái đắp lên người là được rồi.
- Chắc chắn là hàng hiệu rồi. Nhà cậu “khủng” như thế mà. Chứ đâu như mấy con bé nhà quê học đòi mặc đồ Fake.
- Nói mới nhớ. Hôm trước tớ mới gặp con bé mặc cái váy HM hàng fake giống như của tớ. Nó đang vênh vênh cái mặt lên thì nhìn thấy hàng Authentic của tớ, thế là lỉnh mất.
- Haha... Chuẩn rồi. Ở lại để thêm dơ mặt à. Còn nữa, hôm qua đến công trường của bố tớ, mấy ông thợ xây nhếch nhác hôi hám quá, tớ không dám ở lại hai phút, phải ngồi trên con “Âu – di” mới dám thở mạnh. - Một con bé khác phụ họa.
Huyền cố nín cười trước cách phát âm của con bé đó.
“Audi... Là Audi hiểu chưa?”. Huyền thầm nghĩ.
Nhận ra mình đang dần chìm trong cái chủ để cũ rích và đáng ghét này, Huyền định mở miệng tìm cách “lánh nạn” thì bỗng lũ con gái im bặt. Cô đang định thở phào vì không phải nghe những lời bàn tán vớ vẩn kia thì một đứa trong nhóm thì thào:
- Này! Có phải anh Vũ Nhật Tùng đang đi về chỗ chúng mình không?
- Công tử của đại gia kinh doanh mô tô?
- Chuẩn rồi. Đẹp trai quá.
...
Huyền liếc mắt đến chỗ cái con người kia đang tiến tới. Cũng được, thân hình cao lớn, tướng mạo nổi bật ưa nhìn nhưng nhìn qua là biết ngay đúng kiểu ăn chơi đập phá và là loại lăng nhăng đa tình. Huyền cười khẩy. Loại này chỉ đáng xách dép cho anh họ cô (mặc dù Quân cũng đập phá nhưng được cái rất ngố trong tình yêu).
Vũ Nhật Tùng phong lưu bước đến trước mặt Huyền. Tùng nở nụ cười đào hoa với cô, nâng đôi bàn tay trắng muốt và hôn lên mu bàn tay kiêu kì của cô. Hành động phải nói là rất lãng mạn, chỉ tiếc là nhầm đối tượng. Huyền nắm chặt bàn tay còn lại, tưởng như chỉ muốn đấm thẳng vào mặt cái kẻ tự tiện trước mặt. Nhưng ngoài mặt cô vẫn giữ nét bình tĩnh cố hữu.
- Chào em, cô tiểu thư của tập đoàn Luxury. Anh là Vũ Nhật Tùng.
- Xin chào. Hân hạnh được gặp mặt. - Huyền lịch sự đáp lại.
- Có lẽ em không nhớ anh, chúng ta đã từng gặp nhau trong buổi tối tại nhà hàng Hải Đăng. Anh đã bị thu hút bởi vẻ xinh đẹp của em. – Tùng lại tiếp tục nở nụ cười mê hồn. - Liệu anh có được diễm phúc đưa em đi chơi vào ngày mai không?
- Thật sự xin lỗi. Ngày mai em có việc bận. - Huyền lắc đầu. Có cho vàng cô cũng chả dại mà dây vào những con người kiểu như thế này. Cô chưa muốn nếm “mùi đời” sớm.
- Vậy khi nào em rảnh? Anh sẵn sàng đưa em đi vào bất cứ lúc nào. Chỉ cần đó là thời gian rảnh rỗi của em. Anh chắc chắn sẽ làm em vui. – Tùng nháy mắt đưa tình.
Huyền nắm chặt chiếc ví trong tay. Đã sến súa và lố bịch lại còn mặt dày nữa. Cô thề, nếu có cơ hội, cô chắc chắn sẽ cầm ngay ly cocktail mà hất thẳng vào khuôn mặt đê tiện kia rồi quát lên: “Đồ vô liêm sỉ. Bố mẹ anh không dạy anh phép lịch sự à? Không phải tôi đã từ chối rồi à?”. Tiếc là giấc mơ chỉ là giấc mơ. Lại còn được cả đám con gái kia trầm trồ đệm vào những câu khiến sát khí của Huyền tăng cao ngùn ngụt và như là chặn đường thoát của cô, đại loại như là: “Sướng thế!”, “Đồng ý thôi! Cơ hội hiếm.”,... Huyền cắn chặt răng, quai hàm bạnh ra, chỉ tức là không thể quát lên với chúng nó rằng: “Có thích không? Thích tôi nhường cho đấy. Đời tôi khổ quen rồi tự nhiên sung sướng khó chịu lắm.” Thật đáng buồn là đây không phải lớp 10C2 thân yêu của cô!
- Hay là ngay lúc này đi? Bây giờ vẫn còn sớm. Anh đưa em đi chơi nhé? Chỗ này có vẻ hơi ngột ngạt. – Tùng kéo nhẹ cà vạt, nơi mà cổ áo đã mở một cúc từ trước cố tình để lộ ra những đường nét hấp dẫn trên cổ và một phần khuôn ngực vạm vỡ.
Huyền nuốt khan. Cô có biết bố của Tùng. Ông là một đại gia có tiếng là có mối quan hệ mật thiết với xã hội đen. Tất nhiên là cô không sợ đầu gấu nhưng cô sợ điều này sẽ ảnh hưởng đến chuỗi công ty mà bố cô đang nắm quyền.
Cô đảo mắt xung quanh tìm ông Lập. Ông đang đứng trao đổi với vài ba vị đối tác ở cách chỗ cô khá xa. Cô lại nuốt khan lần nữa. Thôi xong! Mười lăm tuổi mà đã giao du với loại đàn ông trăng hoa thế này, chắc cả đời cô hận đàn ông mất.
“Hi sinh vì đại sự!” Có tiếng nói vang vọng vào đầu Huyền. “Chỉ là đi chơi thôi mà, có phải là... đâu!”. Nhưng loại mặt dày dai như đỉa này, nếu được một lần thì chắc chắn sẽ lấn tới nhiều lần về sau. Nhưng cô lại càng không muốn đem tiếng xấu về công ty, đàn phóng viên luôn luôn rình rập săn tin tức, ông Lập sẽ không trách cô nhưng cô sẽ lại càng day dứt và thấy mình thật vô dụng.
Cô hít một hơi thật sâu, đưa đôi mắt tròn to hết nhìn xuống bàn tay mình đang nằm trong tay Tùng rồi lại nhìn lên khuôn mặt lãng tử của Tùng.
Cô mở miệng... định nói câu chấp nhận... bỗng... một khay đựng những li rượu màu đặc trưng của rượu nho... đưa ra giữa hai người như chặn lại... một giọng nói quen thuộc vang lên:
- Một rượu nho, thưa quý cô xinh đẹp?
Một buổi tối như bao buổi tối nhàm chán khác, Huyền lại phải đi dự tiệc cùng bố. Địa điểm lần này là Trung tâm hội nghị - dạ tiệc Venus.
Như một kịch bản. Sau khi gặp mặt các đối tác quan trọng trong lần làm ăn lớn này, Huyền chưa kịp học hỏi kinh nghiệm thì đã bị mấy đứa con gái – sành điệu – quây xung quanh. Cô nhắm mắt rủa thầm rồi miễn cưỡng mở mắt, nở nụ cười thiên thần trò chuyện cùng.
- Xin chào. Rất hân hạnh được gặp các bạn tại đây.
- Bạn có phải Đào Thu Huyền không? Mình nghe nói đến bạn lâu rồi, hôm nay mới được gặp.
- Ah... Da bạn trắng thế, bạn dùng kem dưỡng loại nào vậy? – Con bé váy màu mận đưa tay chạm vào làn da mịn màng trên mặt Huyền.
“Kem cái... Tự tiện sờ mó, nhột quá.” Huyền nghiến răng ken két.
Cô cố nặn ra nụ cười, để yên cho bàn tay kia tự tiện sờ lên má mình.
- Tớ dùng dưa chuột tươi.
- Vậy à? Chỉ thế mà được mịn thế này á? - Một con bé khác thốt lên. – Cái váy này là hiệu Zara phải không?
- Ah... Haha. Thật sự thì mình cũng không rõ lắm. - Huyền cười trừ. Thật sự thì cô có quan tâm đến vấn đề này sâu sắc đâu. Có cái đắp lên người là được rồi.
- Chắc chắn là hàng hiệu rồi. Nhà cậu “khủng” như thế mà. Chứ đâu như mấy con bé nhà quê học đòi mặc đồ Fake.
- Nói mới nhớ. Hôm trước tớ mới gặp con bé mặc cái váy HM hàng fake giống như của tớ. Nó đang vênh vênh cái mặt lên thì nhìn thấy hàng Authentic của tớ, thế là lỉnh mất.
- Haha... Chuẩn rồi. Ở lại để thêm dơ mặt à. Còn nữa, hôm qua đến công trường của bố tớ, mấy ông thợ xây nhếch nhác hôi hám quá, tớ không dám ở lại hai phút, phải ngồi trên con “Âu – di” mới dám thở mạnh. - Một con bé khác phụ họa.
Huyền cố nín cười trước cách phát âm của con bé đó.
“Audi... Là Audi hiểu chưa?”. Huyền thầm nghĩ.
Nhận ra mình đang dần chìm trong cái chủ để cũ rích và đáng ghét này, Huyền định mở miệng tìm cách “lánh nạn” thì bỗng lũ con gái im bặt. Cô đang định thở phào vì không phải nghe những lời bàn tán vớ vẩn kia thì một đứa trong nhóm thì thào:
- Này! Có phải anh Vũ Nhật Tùng đang đi về chỗ chúng mình không?
- Công tử của đại gia kinh doanh mô tô?
- Chuẩn rồi. Đẹp trai quá.
...
Huyền liếc mắt đến chỗ cái con người kia đang tiến tới. Cũng được, thân hình cao lớn, tướng mạo nổi bật ưa nhìn nhưng nhìn qua là biết ngay đúng kiểu ăn chơi đập phá và là loại lăng nhăng đa tình. Huyền cười khẩy. Loại này chỉ đáng xách dép cho anh họ cô (mặc dù Quân cũng đập phá nhưng được cái rất ngố trong tình yêu).
Vũ Nhật Tùng phong lưu bước đến trước mặt Huyền. Tùng nở nụ cười đào hoa với cô, nâng đôi bàn tay trắng muốt và hôn lên mu bàn tay kiêu kì của cô. Hành động phải nói là rất lãng mạn, chỉ tiếc là nhầm đối tượng. Huyền nắm chặt bàn tay còn lại, tưởng như chỉ muốn đấm thẳng vào mặt cái kẻ tự tiện trước mặt. Nhưng ngoài mặt cô vẫn giữ nét bình tĩnh cố hữu.
- Chào em, cô tiểu thư của tập đoàn Luxury. Anh là Vũ Nhật Tùng.
- Xin chào. Hân hạnh được gặp mặt. - Huyền lịch sự đáp lại.
- Có lẽ em không nhớ anh, chúng ta đã từng gặp nhau trong buổi tối tại nhà hàng Hải Đăng. Anh đã bị thu hút bởi vẻ xinh đẹp của em. – Tùng lại tiếp tục nở nụ cười mê hồn. - Liệu anh có được diễm phúc đưa em đi chơi vào ngày mai không?
- Thật sự xin lỗi. Ngày mai em có việc bận. - Huyền lắc đầu. Có cho vàng cô cũng chả dại mà dây vào những con người kiểu như thế này. Cô chưa muốn nếm “mùi đời” sớm.
- Vậy khi nào em rảnh? Anh sẵn sàng đưa em đi vào bất cứ lúc nào. Chỉ cần đó là thời gian rảnh rỗi của em. Anh chắc chắn sẽ làm em vui. – Tùng nháy mắt đưa tình.
Huyền nắm chặt chiếc ví trong tay. Đã sến súa và lố bịch lại còn mặt dày nữa. Cô thề, nếu có cơ hội, cô chắc chắn sẽ cầm ngay ly cocktail mà hất thẳng vào khuôn mặt đê tiện kia rồi quát lên: “Đồ vô liêm sỉ. Bố mẹ anh không dạy anh phép lịch sự à? Không phải tôi đã từ chối rồi à?”. Tiếc là giấc mơ chỉ là giấc mơ. Lại còn được cả đám con gái kia trầm trồ đệm vào những câu khiến sát khí của Huyền tăng cao ngùn ngụt và như là chặn đường thoát của cô, đại loại như là: “Sướng thế!”, “Đồng ý thôi! Cơ hội hiếm.”,... Huyền cắn chặt răng, quai hàm bạnh ra, chỉ tức là không thể quát lên với chúng nó rằng: “Có thích không? Thích tôi nhường cho đấy. Đời tôi khổ quen rồi tự nhiên sung sướng khó chịu lắm.” Thật đáng buồn là đây không phải lớp 10C2 thân yêu của cô!
- Hay là ngay lúc này đi? Bây giờ vẫn còn sớm. Anh đưa em đi chơi nhé? Chỗ này có vẻ hơi ngột ngạt. – Tùng kéo nhẹ cà vạt, nơi mà cổ áo đã mở một cúc từ trước cố tình để lộ ra những đường nét hấp dẫn trên cổ và một phần khuôn ngực vạm vỡ.
Huyền nuốt khan. Cô có biết bố của Tùng. Ông là một đại gia có tiếng là có mối quan hệ mật thiết với xã hội đen. Tất nhiên là cô không sợ đầu gấu nhưng cô sợ điều này sẽ ảnh hưởng đến chuỗi công ty mà bố cô đang nắm quyền.
Cô đảo mắt xung quanh tìm ông Lập. Ông đang đứng trao đổi với vài ba vị đối tác ở cách chỗ cô khá xa. Cô lại nuốt khan lần nữa. Thôi xong! Mười lăm tuổi mà đã giao du với loại đàn ông trăng hoa thế này, chắc cả đời cô hận đàn ông mất.
“Hi sinh vì đại sự!” Có tiếng nói vang vọng vào đầu Huyền. “Chỉ là đi chơi thôi mà, có phải là... đâu!”. Nhưng loại mặt dày dai như đỉa này, nếu được một lần thì chắc chắn sẽ lấn tới nhiều lần về sau. Nhưng cô lại càng không muốn đem tiếng xấu về công ty, đàn phóng viên luôn luôn rình rập săn tin tức, ông Lập sẽ không trách cô nhưng cô sẽ lại càng day dứt và thấy mình thật vô dụng.
Cô hít một hơi thật sâu, đưa đôi mắt tròn to hết nhìn xuống bàn tay mình đang nằm trong tay Tùng rồi lại nhìn lên khuôn mặt lãng tử của Tùng.
Cô mở miệng... định nói câu chấp nhận... bỗng... một khay đựng những li rượu màu đặc trưng của rượu nho... đưa ra giữa hai người như chặn lại... một giọng nói quen thuộc vang lên:
- Một rượu nho, thưa quý cô xinh đẹp?
/55
|