Giờ ra chơi tiết 2, Quân đứng trước cửa lớp ngoắc ngoắc gọi nó. Cậu dẫn nó đến khu đất trống của trường, nơi này ít học sinh vãng lai đến vì tin đồn có “ma”.
- Trốn học đi.
- Gì cơ? – Nó sững sờ hỏi lại.
- Trốn-học. Đi với tớ ra sân bay. – Quân vòm tay trước miệng thì thào.
- Cậu điên à? – Nó nhìn Quân như nhìn bệnh nhân tâm thần.
- Đằng nào bây giờ chỉ ngồi chơi chờ nghỉ Tết chứ có học hành gì đâu mà lo. Ra sân bay đón ông nội tớ. Hôm nay ông về nước.
Rồi không để nó trả lời, Quân cầm tay kéo nó đi. Nó ra sức ghì lại, miệng la hét:
- Bỏ ra. Tớ không trốn học. Mặc kệ cậu.
- Hét vừa thôi không đau họng. Tớ phải cho ông tớ nhìn thấy cháu dâu tương lai.
- Khôngggggg. Tan học tớ đến diện kiến cũng được.
Mặc kệ nó tru tréo, Quân vẫn lôi nó đi xềnh xệch. Nó ngồi bệt xuống đất ăn vạ:
- Không. Chết cũng không bỏ học.
- Không đi bằng chân thì để tớ bế cũng được. – Quân cười đểu giả, cúi người bế xốc nó lên.
- AAAAAAAAAAAAAAA….. Bỏ xuống. Thả tớ xuống.
- Thế có đi ra sân bay không? – Quân uy hiếp.
- Bỏ xuống. – Nó đập vào vai Quân.
- Trả lời nhanh. Có người đi qua nhìn thấy bây giờ. – Quân đánh vào điểm yếu của nó.
Nó nao núng, Nỡ có người nhìn thấy thì nó lại chết ngập trong bàn tán mất. Mà nhẩm lại thì hôm nay cũng học toàn môn phụ. Nó thành tích tốt chưa bỏ học buổi nào. Nếu có nghỉ một buổi chắc… không sao.
- Nghĩ xong chưa? Tớ bế ra giữa sân trường đấy.
Nó nuốt nước bọt. Nó chưa thấy Quân nói mà không làm bao giờ.
- Nhưng còn cặp sách. – Nó lí nhí.
- Để đấy cái Huyền lo. Tớ dặn nó rồi.
- Thế thả tớ xuống đã. – Nó lưỡng lự - Một lần này thôi đấy.
Quân cười thích thú từ từ thả nó xuống. Nó vừa tiếp đất đã định vùng chạy thì bị Quân tóm được, lôi tuột về phía cậu. Đúng là không thể thoát được. Nó mếu máo nhăn mặt nhìn Quân. Quân nở một nụ cười không thể đểu hơn:
- Tớ tính cả rồi.
Quân dẫn nó đến cổng phụ. Cậu ái ngại nhìn nó từ trên xuống dưới:
- Cậu có biết trèo tường không?
Nó cũng nhìn lại bản thân từ trên xuống dưới. Khả năng leo trèo cũng tạm ổn. Duy chỉ có cánh tay băng bó kia.
Quân nhìn điệu bộ của nó cũng đoán được vẫn đề. Bức tường bao quanh cổng phụ trường Võ Thị Sáu cũng không cao lắm, tầm 1m8.
Quân kéo nó đến gần bức tường, “chỉ đạo”:
- Cậu trèo lên trước. Tớ ở dưới đỡ cho.
Nó dùng cánh tay không bị thương, nhảy lên chộp vào bức tường. Quân bám lấy eo nó, đỡ lên. Nó như bị điện giật, chân tay tự nhiên mất hết sức. Nó quay xuống nhìn Quân bằng ánh mắt khó hiểu.
- Như thế mới dễ lên.
Sau khi trầy trật mãi mới “đậu” lên được bức tường, nó mới dám thở mạnh. Quân cũng nhảy lên, bật nhẹ là qua được bức tường. Động tác chuyên nghiệp chứng tỏ đã trèo tường trốn học nhiều lần.
- Nhảy xuống đi, tớ đỡ cho. – Quân đưa hai tay ra bảo nó.
Nó nhắm mắt, không dám nhìn xuống. Nó sợ độ cao kinh khủng.
Nỡ Quân đỡ “trượt” thì sao?
Nó run rẩy, tay chống vào tường.
Cứ chần chừ thế này bảo vệ mà ra thì xong.
Thôi thì… thử đánh cược một lần xem.
“Bộp”.
Cảm giác mềm mại ấm áp bao trùm lấy nó. Đất mùa đông không ấm được như thế này. Hay là ngã đau quá nên nó mất cảm giác.
- Mở mắt ra đi. Xong rồi. – Quân nói, giọng như đang kìm nén điệu cười.
Nó mở mắt ra, mặt Quân to đùng đang ở sát mặt nó.
Nó giật mình. Quân đang bế nó giống kiểu bế cô dâu. Nó ngã lăn xuống đất.
Á!
- Đừng có xúc động như thế. Khi nào muốn thì bảo tớ bế cũng được mà. – Quân đỡ nó dứng dậy, phủi bủi ở áo khác đồng phục. Cậu lại tiếp tục trưng ra điệu cười không khác ác quỷ là mấy.
***
Tại sân bay.
Một người đàn ông khoảng bảy mươi tuổi, mái tóc bạc trắng. Khuôn mặt ông có một vài nếp nhăn nhưng khí thế bức người không hề suy giảm. Đằng sau ông là một dàn vệ sĩ mặc đồ đen.
Ông tháo chiếc kính đen ra, hơi nheo mắt nhìn xung quanh tìm kiếm.
- Ông nội!
Ông quay về phía có tiếng gọi. Huyền đang vẫy tay nhiệt tình gọi ông. Gương mặt ông không chút biểu cảm nhưng đôi mắt phát ra những tia nhìn trìu mến.
Huyền chạy ào về phía ông Duy Bội, ôm chầm lấy, miệng rối rít:
- Con nhớ ông quá! Ông đi có mệt không?
- Con bé này! Lớn rồi mà vẫn không thay đổi gì cả. – Ông Duy Bội xoa đầu Huyền. Hình ảnh một vị Chủ tịch tập đoàn lừng lẫy của tập đoàn đá quý nổi tiếng được thay thế bằng hình ảnh người ông nội yêu thương những đứa cháu.
Phu nhân Mai, Quân và Phương cũng tiến lại phía ông.
- Con chào bố. – Bà Mai hơi cúi đầu, hành động cử chỉ tỏ rõ sự kính trọng.
- Chào Chủ tịch. – Quân chìa tay ra.
- Xin chào Tổng giám đốc tương lai. – Ông Duy Bội bắt tay Quân.
Quân cười lớn.
- Ông cháu mình phối hợp vẫn ăn ý.
- Nhóc con, dạo này chững chạc lắm rồi đấy. – Ông Duy Bội đấm vào vai Quân.
Từ nãy đến giờ nó vẫn im lặng xem cảnh “đoàn tụ” của ông cháu Quân. Không phải vì vô lễ không chào ông nội Quân mà vì nãy giờ nó không thể chen vào được đoạn hội thoại của ông cháu Quân. Ông Duy Bội nghiêng người, nhìn ra đằng sau Quân – nơi nó đang đứng.
- Đây là bạn gái cháu, thưa ông.
- Cháu chào ông. – Nó cúi gập người xuống vội vã chào.
Ông Duy Bội khựng lại khi nhìn thấy khuôn mặt nó. Cơ mặt ông bất động trong vài giây. Ông sững sờ nhìn vào con bé trước mặt.
“Không! Không thể nào!”
- Ừm… Chào cháu.
- Thôi nào mấy đứa, ông mới xuống máy bay còn mệt. Để con đưa bố về, xe con chuẩn bị ở ngoài rồi. – Bà Mai lên tiếng. Bà nhận ra sự chuyển biến lạ thường của ông Duy Bội.
- Ừm. Cảm ơn con. – Ông Duy Bội ho nhẹ như để tống khứ thứ gì đó đang chèn trong cổ họng rồi sải bước. “Bọn trẻ con” lóc nhóc đi theo sau, tíu tít hỏi ông đủ thứ chuyện. Hình như “chúng” chưa kịp phát hiện ra thái độ của ông khi nhìn thấy Phương.
Quân có một gia đình rất hạnh phúc. Mọi người trong gia đình của Quân đối xử với nó như ruột thịt. Trên đường về ông nội Quân nói với nó nhiều chuyện xung quanh Quân, bà Mai luôn trìu mến nhìn nó, đầy tự hào kể với ông Duy Bội về công lao “cải tạo” Quân của nó. Huyền luôn miệng khoe về chức No1 học tập của nó. Đã lâu rồi nó không được sống trong không khí gia đình đầm ấm đến như vậy. Không biết lần cuối gia đình nó quây quần ăn cơm cùng nhau là khi nào, không biết bố mẹ nó đi công tác biền biệt bao nhiêu tháng rồi. Quân siết nhẹ tay nó, thì thầm:
- Vợ!
Nó giật mình. Mặt thoáng đỏ. “Trò đùa này không vui tý nào”, nó thì thầm lại rồi dùng móng tay cắm vào mu bàn tay Quân. Nói là không vui nhưng trong lòng ai đó lại đang hạnh phúc, hai má của ai đó lại đang ửng hồng. Ai đó đang giấu nụ cười sau mái tóc đen nhánh.
- Trốn học đi.
- Gì cơ? – Nó sững sờ hỏi lại.
- Trốn-học. Đi với tớ ra sân bay. – Quân vòm tay trước miệng thì thào.
- Cậu điên à? – Nó nhìn Quân như nhìn bệnh nhân tâm thần.
- Đằng nào bây giờ chỉ ngồi chơi chờ nghỉ Tết chứ có học hành gì đâu mà lo. Ra sân bay đón ông nội tớ. Hôm nay ông về nước.
Rồi không để nó trả lời, Quân cầm tay kéo nó đi. Nó ra sức ghì lại, miệng la hét:
- Bỏ ra. Tớ không trốn học. Mặc kệ cậu.
- Hét vừa thôi không đau họng. Tớ phải cho ông tớ nhìn thấy cháu dâu tương lai.
- Khôngggggg. Tan học tớ đến diện kiến cũng được.
Mặc kệ nó tru tréo, Quân vẫn lôi nó đi xềnh xệch. Nó ngồi bệt xuống đất ăn vạ:
- Không. Chết cũng không bỏ học.
- Không đi bằng chân thì để tớ bế cũng được. – Quân cười đểu giả, cúi người bế xốc nó lên.
- AAAAAAAAAAAAAAA….. Bỏ xuống. Thả tớ xuống.
- Thế có đi ra sân bay không? – Quân uy hiếp.
- Bỏ xuống. – Nó đập vào vai Quân.
- Trả lời nhanh. Có người đi qua nhìn thấy bây giờ. – Quân đánh vào điểm yếu của nó.
Nó nao núng, Nỡ có người nhìn thấy thì nó lại chết ngập trong bàn tán mất. Mà nhẩm lại thì hôm nay cũng học toàn môn phụ. Nó thành tích tốt chưa bỏ học buổi nào. Nếu có nghỉ một buổi chắc… không sao.
- Nghĩ xong chưa? Tớ bế ra giữa sân trường đấy.
Nó nuốt nước bọt. Nó chưa thấy Quân nói mà không làm bao giờ.
- Nhưng còn cặp sách. – Nó lí nhí.
- Để đấy cái Huyền lo. Tớ dặn nó rồi.
- Thế thả tớ xuống đã. – Nó lưỡng lự - Một lần này thôi đấy.
Quân cười thích thú từ từ thả nó xuống. Nó vừa tiếp đất đã định vùng chạy thì bị Quân tóm được, lôi tuột về phía cậu. Đúng là không thể thoát được. Nó mếu máo nhăn mặt nhìn Quân. Quân nở một nụ cười không thể đểu hơn:
- Tớ tính cả rồi.
Quân dẫn nó đến cổng phụ. Cậu ái ngại nhìn nó từ trên xuống dưới:
- Cậu có biết trèo tường không?
Nó cũng nhìn lại bản thân từ trên xuống dưới. Khả năng leo trèo cũng tạm ổn. Duy chỉ có cánh tay băng bó kia.
Quân nhìn điệu bộ của nó cũng đoán được vẫn đề. Bức tường bao quanh cổng phụ trường Võ Thị Sáu cũng không cao lắm, tầm 1m8.
Quân kéo nó đến gần bức tường, “chỉ đạo”:
- Cậu trèo lên trước. Tớ ở dưới đỡ cho.
Nó dùng cánh tay không bị thương, nhảy lên chộp vào bức tường. Quân bám lấy eo nó, đỡ lên. Nó như bị điện giật, chân tay tự nhiên mất hết sức. Nó quay xuống nhìn Quân bằng ánh mắt khó hiểu.
- Như thế mới dễ lên.
Sau khi trầy trật mãi mới “đậu” lên được bức tường, nó mới dám thở mạnh. Quân cũng nhảy lên, bật nhẹ là qua được bức tường. Động tác chuyên nghiệp chứng tỏ đã trèo tường trốn học nhiều lần.
- Nhảy xuống đi, tớ đỡ cho. – Quân đưa hai tay ra bảo nó.
Nó nhắm mắt, không dám nhìn xuống. Nó sợ độ cao kinh khủng.
Nỡ Quân đỡ “trượt” thì sao?
Nó run rẩy, tay chống vào tường.
Cứ chần chừ thế này bảo vệ mà ra thì xong.
Thôi thì… thử đánh cược một lần xem.
“Bộp”.
Cảm giác mềm mại ấm áp bao trùm lấy nó. Đất mùa đông không ấm được như thế này. Hay là ngã đau quá nên nó mất cảm giác.
- Mở mắt ra đi. Xong rồi. – Quân nói, giọng như đang kìm nén điệu cười.
Nó mở mắt ra, mặt Quân to đùng đang ở sát mặt nó.
Nó giật mình. Quân đang bế nó giống kiểu bế cô dâu. Nó ngã lăn xuống đất.
Á!
- Đừng có xúc động như thế. Khi nào muốn thì bảo tớ bế cũng được mà. – Quân đỡ nó dứng dậy, phủi bủi ở áo khác đồng phục. Cậu lại tiếp tục trưng ra điệu cười không khác ác quỷ là mấy.
***
Tại sân bay.
Một người đàn ông khoảng bảy mươi tuổi, mái tóc bạc trắng. Khuôn mặt ông có một vài nếp nhăn nhưng khí thế bức người không hề suy giảm. Đằng sau ông là một dàn vệ sĩ mặc đồ đen.
Ông tháo chiếc kính đen ra, hơi nheo mắt nhìn xung quanh tìm kiếm.
- Ông nội!
Ông quay về phía có tiếng gọi. Huyền đang vẫy tay nhiệt tình gọi ông. Gương mặt ông không chút biểu cảm nhưng đôi mắt phát ra những tia nhìn trìu mến.
Huyền chạy ào về phía ông Duy Bội, ôm chầm lấy, miệng rối rít:
- Con nhớ ông quá! Ông đi có mệt không?
- Con bé này! Lớn rồi mà vẫn không thay đổi gì cả. – Ông Duy Bội xoa đầu Huyền. Hình ảnh một vị Chủ tịch tập đoàn lừng lẫy của tập đoàn đá quý nổi tiếng được thay thế bằng hình ảnh người ông nội yêu thương những đứa cháu.
Phu nhân Mai, Quân và Phương cũng tiến lại phía ông.
- Con chào bố. – Bà Mai hơi cúi đầu, hành động cử chỉ tỏ rõ sự kính trọng.
- Chào Chủ tịch. – Quân chìa tay ra.
- Xin chào Tổng giám đốc tương lai. – Ông Duy Bội bắt tay Quân.
Quân cười lớn.
- Ông cháu mình phối hợp vẫn ăn ý.
- Nhóc con, dạo này chững chạc lắm rồi đấy. – Ông Duy Bội đấm vào vai Quân.
Từ nãy đến giờ nó vẫn im lặng xem cảnh “đoàn tụ” của ông cháu Quân. Không phải vì vô lễ không chào ông nội Quân mà vì nãy giờ nó không thể chen vào được đoạn hội thoại của ông cháu Quân. Ông Duy Bội nghiêng người, nhìn ra đằng sau Quân – nơi nó đang đứng.
- Đây là bạn gái cháu, thưa ông.
- Cháu chào ông. – Nó cúi gập người xuống vội vã chào.
Ông Duy Bội khựng lại khi nhìn thấy khuôn mặt nó. Cơ mặt ông bất động trong vài giây. Ông sững sờ nhìn vào con bé trước mặt.
“Không! Không thể nào!”
- Ừm… Chào cháu.
- Thôi nào mấy đứa, ông mới xuống máy bay còn mệt. Để con đưa bố về, xe con chuẩn bị ở ngoài rồi. – Bà Mai lên tiếng. Bà nhận ra sự chuyển biến lạ thường của ông Duy Bội.
- Ừm. Cảm ơn con. – Ông Duy Bội ho nhẹ như để tống khứ thứ gì đó đang chèn trong cổ họng rồi sải bước. “Bọn trẻ con” lóc nhóc đi theo sau, tíu tít hỏi ông đủ thứ chuyện. Hình như “chúng” chưa kịp phát hiện ra thái độ của ông khi nhìn thấy Phương.
Quân có một gia đình rất hạnh phúc. Mọi người trong gia đình của Quân đối xử với nó như ruột thịt. Trên đường về ông nội Quân nói với nó nhiều chuyện xung quanh Quân, bà Mai luôn trìu mến nhìn nó, đầy tự hào kể với ông Duy Bội về công lao “cải tạo” Quân của nó. Huyền luôn miệng khoe về chức No1 học tập của nó. Đã lâu rồi nó không được sống trong không khí gia đình đầm ấm đến như vậy. Không biết lần cuối gia đình nó quây quần ăn cơm cùng nhau là khi nào, không biết bố mẹ nó đi công tác biền biệt bao nhiêu tháng rồi. Quân siết nhẹ tay nó, thì thầm:
- Vợ!
Nó giật mình. Mặt thoáng đỏ. “Trò đùa này không vui tý nào”, nó thì thầm lại rồi dùng móng tay cắm vào mu bàn tay Quân. Nói là không vui nhưng trong lòng ai đó lại đang hạnh phúc, hai má của ai đó lại đang ửng hồng. Ai đó đang giấu nụ cười sau mái tóc đen nhánh.
/55
|