Chương 24: Lằm ngủ tới chiều muộn tôi mệt mỏi ngồi dậy nhìn đồng hồ đã 4h47 phút chiều, bên ngoài cửa sổ màn đêm của mùa đông lạnh lẽo kéo đến mặc dù chỉ mới chưa 5h mà trời đã nhá nhem tối. Tôi ngồi dậy nhìn lên tủ định kiếm chai nước uống mà chai nước hồi sáng đã hết nhẵn, tôi lắc đầu thở dài mặc chiếc áo phao và quàng khăn len đi ra ngoài mua nước, vừa bước ra ngoài từng cơn gió lạnh thổi mạnh ập tới khiến tôi rùng mình, mùa đông là vậy lạnh, cáu lạnh tê tái ngấm tận vào xương tủy.
Tôi đi bộ ra tới cổng viện trong cái màn đêm mờ ảo và nhá nhem ánh đèn từ các căn phòng, bước chân tôi trở lên chậm dần chậm dần chỉ để nhìn dõ người trước mặt tôi khuôn mặt thân quen đó... Chẳng lẽ là LyLy tôi hơi thẫn thờ khựng lại khi nhận ra đó là LyLy, dù đã 3 năm nay không gặp nhưng nụ cười ấy đôi mắt ấy khuôn mặt ấy tôi không thể quên, em đang cười đùa cùng 1 người con trai khác, không ai khác mà chính là thằng Khang. Tôi đứng khựng lại tại chỗ không hề nhúc nhích nhìn em, để rồi em cùng thằng Khang đi lướt qua tôi và em không nhận ra tôi. Em không nhận ra tôi... Em không nhận ra tôi...
Tôi ngoảnh mặt lại tôi định chạy lại líu tay em, líu lại đôi bàn tay đó 1 lần nữa nhưng tôi không thể cất bước, đôi bàn chân tôi lặng chĩu.
Để rồi em đi khuất xa dần chỉ còn lại mình tôi, tôi ngồi sụp xuống đất thở ra khói từ miệng tôi tỏa ra xung quanh. Có cảm giác nghèn nghẹn nơi cổ họng của tôi khô khốc, tự nhiên có 1 bàn tay ai đó chạm vào vai tôi, tôi ngẩng mặt lên cứ tưởng đó là LyLy để rồi, tôi lạiq thẫn thờ nhận ra đó là Hạ Linh chứ không phải LyLy. Em nhìn tôi cười rồi ngồi xổm xuống cạnh tôi hỏi.
-Anh làm sao vậy sao ngồi ở đây.
-À anh không sao, anh chỉ định đi mua nước thôi.
-Nước hả? em có mang vào cho anh nè.
-Vậy à.
Tôi đứng dậy nhìn về phía LyLy vừa đi qua, bước chân tôi hơi vội vàng đuổi theo em để rồi hình bóng đó đã đi khuất.
Hạ Linh đuổi theo tôi hỏi.
-Anh làm sao vậy.
-Anh không sao về phòng thôi em.
Tôi bước về phòng đẩy cánh cửa phòng tôi bước vào phòng, lằm vật ra giường tôi thở dài nghĩ.
-LyLy cô ấy vào viện làm gì vậy còn thằng Khang là sao trả nhẽ...
Tôi vẫn còn đang thẫn thờ lằm trên giường thì Hạ Linh lay lay tôi dậy nói.
-Dậy ăn đi anh còn uống thuốc nữa.
Tôi cũng không muốn phụ lòng em lên cũng ểu oải ngồi dậy, cầm chai nước trong giỏ đồ em mới mang vào định tu 1 ngùm trước khi ăn mà Hah Linh lại giật lại của tôi mất.
-Uống như vậy không được phải uống thêm nước nóng.
Tôi than thở.
-Kệ anh đi anh thích uống nước lạnh mùa đông.
(có ai có cái sở thích kì lạ như em không ạ. Thích uống nước lạnh mùa đông chứ không phải là mùa hè...).
-Không là không.
Em cầm chai nước đổ ra cốc rồi pha chút nước nóng đưa tôi.
-Này anh uống đi uống nước lạnh mùa đông dễ ốm lắm.
Tôi khịt khịt mũi nghĩ em nói cũng đúng nhưng cái sở thích này của tôi không bỏ được, nhưng vẫn cầm cốc nước em lên uống ực 1 cái hết nửa.
Em mở phích cháo ra mùi thơm của cháo và khói bốc lên nghi ngút, nhưng lòng tôi đâu còn tâm trạng để ăn tôi ngồi xúc vài thìa cháo ăn, rồi bỏ rở Hạ Linh tròn mắt nhìn tôi hỏi.
-Cháo không ngon à anh sao ăn ít vậy.
Tôi lắc đầu.
-Tại anh hơi mệt không muốn ăn thôi.
Tôi đậy phích cháo vào rồi để lên bàn rồi ngồi dựa vào giường nhìn vu vơ ra bên ngoài cửa sổ, từ hôm sáng tới giờ mẹ tôi không vào thăm tôi khiến tôi hơi buồn tôi biết ngày hôm nay dượng tôi ra tù, và mẹ tôi là người đón dượng tôi cũng có lẽ thời gian tôi đối với tôi lại là bể khổ rồi. Tôi cười khẩy 1 cách cay đắng, em nhìn tôi thắc mắc.
-Anh cười gì vậy.
-Không có gì, mà em ăn gì chưa vậy.
-Dạ em ăn rồi.
-Vậy à.
Tôi và em lại trở lên im lặng, tôi là vậy không muốn nói nhiều cái vẻ lạnh lùng cố hữu, khiến mỗi lần nói chuyện với ai câu chuyện sẽ trả bao giờ kéo dài.
-Thôi em phải về đây anh nghỉ sớm đi.
Hạ Linh đứng dậy thu dọn đồ đang định về tôi nhìn em thắc mắc.
-Sao về sớm vậy em.
Em nhìn tôi cười nói.
-Mai em phải xuống sân bay Nội Bài đón bố em, mai bố em về rồi.
-Bố em về ăn tết cùng em à.
-Vâng anh.
-Ừ thế thôi vậy em về cần thận nhé.
Em khẽ gật đầu không nói gì tôi ra mở cửa, định đưa em ra tới cổng viện lấy xe rồi tôi quay lại nhưng vừa khi tôi định đóng cửa, thì cửa phòng bệnh bên cạnh phòng tôi cũng mở, nếu là ngày thường tôi cũng trả để Ý làm gì, nhưng 2 ngươig vừa bước ra khỏi phòng khiến tôi đứng đơ ra nhìn. LyLy cũng ngạc nhiên nhìn tôi cả thằng Khang nữa, thằng khang nhìn tôi ngạc nhiên rồi cũng nở nụ cười rồi tiến lại gần tôi nói.
-Ơ hay đây không phải là bạn Việt sao, sao thế này bị làm sao mà phải nhập viện vậy.
Nó hỏi tôi 1 cách quan tâm như 1 người bạn lâu năm không gặp vậy, tôi khinh bỉ mặt lạnh nhạt nhìn nó.
-Không cần hỏi thăm tao dẹp đi.
-Ơ hay bạn bè học cùng nhau mà lại vậy à mày Ly ơi, em xem thằng Việt nè nó trả khác xưa là mấy nhỉ.
LyLy vẫn không nói gì ánh mắt em nhìn tôi 1 cách lạnh lùng đến khó hiểu, còn Hạ Linh đứng bên cạnh tôi cũng cười xã giao với thằng Khang.
-Bạn có phải bạn Khang không, chắc còn nhớ mình chứ.
Thằng Khang nhìn Hạ Linh với đôi mắt mụ mị lắc đầu.
-Bạn là....
-Mình á, mình là Hạ Linh cô bé mà hồi học cấp 1 bạn từng rất hay trêu trọc đó.
Thằng Khang như nhận ra đó là ai, khuôn mặt nó hơi biến sắc rồi mỉm cười cứng ngắc với Hạ Linh.
-Ồ bạn Linh cứ nói vậy, mình hồi đó chỉ đùa vui chút thôi mà hiểu lầm rồi hiểu lầm rồi.
-Hiểu lầm... Bạn nghĩ đó là hiểu lầm thật sao.
Thằng Khang như bị dồn vào chân tường, còn tôi cũng không ngờ Hạ Linh em ấy cũng quen cả thằng Khang nữa, mà hình như em rất ghét nó thì phải. LyLy đứng cạnh thằng Khang nãy giờ không nói gì.
-Về thôi anh.
Em quay lưng đi thằng Khang vội đuổi theo em, tôi vội gọi với theo.
-Ly ơi.
LyLy quay mặt lại nhìn tôi, đôi mắt em lạnh như băng nhìn tôi.
-Có chuyện gì vậu bạn Việt.
-Lâu rồi không gặp bạn giờ khỏe không.
-Tôi khỏe, muộn rồi tôi phải về tạm biệt.
Em quay lưng bỏ đi để lại mình tôi, tôi như chết lặng tại chỗ và hiểu ra rằng em đã không còn là LyLy của ngày xưa nữa.Và điều gì đã khiến em lạnh nhạt với tôi như vậu chứ.
Tôi quay qua Hạ Linh hỏi.
-Em quen thằng Khang sao.
-Em không những quen mà còn là kẻ thù của nhau nữa.
-Kẻ thù của nhau.
Tôi ngạc nhiên nhìn em, em cười cười nhìn tôi lắc đầu.
-Em đùa thôi chỉ là trước kia có chút hiểu lầm thôi anh, thôi em về đây.
-Để anh tiễn em ra tới cổng.
Tôi cùng em ra tới cổng viện.
-Thôi quay lại đi anh tới đây được rồi.
-Ừ ừm vậy em về cẩn thận nhé.
-Dạ vâng, anh nhớ ngủ sớm đó.
Tôi cười cười gật đầu nhìn em đi khuất sau cánh cổng bệnh viện tôi mới quay về phòng bệnh, về tới phòng bệnh tôi lại lằm vật ra giường thở dài. Em đã quau trở về sao còn đối sử với tôi như vậy, tôi làm giái mà em lại đối sử với tôi như vậy chứ...
-Tại sao.
Tôi đi bộ ra tới cổng viện trong cái màn đêm mờ ảo và nhá nhem ánh đèn từ các căn phòng, bước chân tôi trở lên chậm dần chậm dần chỉ để nhìn dõ người trước mặt tôi khuôn mặt thân quen đó... Chẳng lẽ là LyLy tôi hơi thẫn thờ khựng lại khi nhận ra đó là LyLy, dù đã 3 năm nay không gặp nhưng nụ cười ấy đôi mắt ấy khuôn mặt ấy tôi không thể quên, em đang cười đùa cùng 1 người con trai khác, không ai khác mà chính là thằng Khang. Tôi đứng khựng lại tại chỗ không hề nhúc nhích nhìn em, để rồi em cùng thằng Khang đi lướt qua tôi và em không nhận ra tôi. Em không nhận ra tôi... Em không nhận ra tôi...
Tôi ngoảnh mặt lại tôi định chạy lại líu tay em, líu lại đôi bàn tay đó 1 lần nữa nhưng tôi không thể cất bước, đôi bàn chân tôi lặng chĩu.
Để rồi em đi khuất xa dần chỉ còn lại mình tôi, tôi ngồi sụp xuống đất thở ra khói từ miệng tôi tỏa ra xung quanh. Có cảm giác nghèn nghẹn nơi cổ họng của tôi khô khốc, tự nhiên có 1 bàn tay ai đó chạm vào vai tôi, tôi ngẩng mặt lên cứ tưởng đó là LyLy để rồi, tôi lạiq thẫn thờ nhận ra đó là Hạ Linh chứ không phải LyLy. Em nhìn tôi cười rồi ngồi xổm xuống cạnh tôi hỏi.
-Anh làm sao vậy sao ngồi ở đây.
-À anh không sao, anh chỉ định đi mua nước thôi.
-Nước hả? em có mang vào cho anh nè.
-Vậy à.
Tôi đứng dậy nhìn về phía LyLy vừa đi qua, bước chân tôi hơi vội vàng đuổi theo em để rồi hình bóng đó đã đi khuất.
Hạ Linh đuổi theo tôi hỏi.
-Anh làm sao vậy.
-Anh không sao về phòng thôi em.
Tôi bước về phòng đẩy cánh cửa phòng tôi bước vào phòng, lằm vật ra giường tôi thở dài nghĩ.
-LyLy cô ấy vào viện làm gì vậy còn thằng Khang là sao trả nhẽ...
Tôi vẫn còn đang thẫn thờ lằm trên giường thì Hạ Linh lay lay tôi dậy nói.
-Dậy ăn đi anh còn uống thuốc nữa.
Tôi cũng không muốn phụ lòng em lên cũng ểu oải ngồi dậy, cầm chai nước trong giỏ đồ em mới mang vào định tu 1 ngùm trước khi ăn mà Hah Linh lại giật lại của tôi mất.
-Uống như vậy không được phải uống thêm nước nóng.
Tôi than thở.
-Kệ anh đi anh thích uống nước lạnh mùa đông.
(có ai có cái sở thích kì lạ như em không ạ. Thích uống nước lạnh mùa đông chứ không phải là mùa hè...).
-Không là không.
Em cầm chai nước đổ ra cốc rồi pha chút nước nóng đưa tôi.
-Này anh uống đi uống nước lạnh mùa đông dễ ốm lắm.
Tôi khịt khịt mũi nghĩ em nói cũng đúng nhưng cái sở thích này của tôi không bỏ được, nhưng vẫn cầm cốc nước em lên uống ực 1 cái hết nửa.
Em mở phích cháo ra mùi thơm của cháo và khói bốc lên nghi ngút, nhưng lòng tôi đâu còn tâm trạng để ăn tôi ngồi xúc vài thìa cháo ăn, rồi bỏ rở Hạ Linh tròn mắt nhìn tôi hỏi.
-Cháo không ngon à anh sao ăn ít vậy.
Tôi lắc đầu.
-Tại anh hơi mệt không muốn ăn thôi.
Tôi đậy phích cháo vào rồi để lên bàn rồi ngồi dựa vào giường nhìn vu vơ ra bên ngoài cửa sổ, từ hôm sáng tới giờ mẹ tôi không vào thăm tôi khiến tôi hơi buồn tôi biết ngày hôm nay dượng tôi ra tù, và mẹ tôi là người đón dượng tôi cũng có lẽ thời gian tôi đối với tôi lại là bể khổ rồi. Tôi cười khẩy 1 cách cay đắng, em nhìn tôi thắc mắc.
-Anh cười gì vậy.
-Không có gì, mà em ăn gì chưa vậy.
-Dạ em ăn rồi.
-Vậy à.
Tôi và em lại trở lên im lặng, tôi là vậy không muốn nói nhiều cái vẻ lạnh lùng cố hữu, khiến mỗi lần nói chuyện với ai câu chuyện sẽ trả bao giờ kéo dài.
-Thôi em phải về đây anh nghỉ sớm đi.
Hạ Linh đứng dậy thu dọn đồ đang định về tôi nhìn em thắc mắc.
-Sao về sớm vậy em.
Em nhìn tôi cười nói.
-Mai em phải xuống sân bay Nội Bài đón bố em, mai bố em về rồi.
-Bố em về ăn tết cùng em à.
-Vâng anh.
-Ừ thế thôi vậy em về cần thận nhé.
Em khẽ gật đầu không nói gì tôi ra mở cửa, định đưa em ra tới cổng viện lấy xe rồi tôi quay lại nhưng vừa khi tôi định đóng cửa, thì cửa phòng bệnh bên cạnh phòng tôi cũng mở, nếu là ngày thường tôi cũng trả để Ý làm gì, nhưng 2 ngươig vừa bước ra khỏi phòng khiến tôi đứng đơ ra nhìn. LyLy cũng ngạc nhiên nhìn tôi cả thằng Khang nữa, thằng khang nhìn tôi ngạc nhiên rồi cũng nở nụ cười rồi tiến lại gần tôi nói.
-Ơ hay đây không phải là bạn Việt sao, sao thế này bị làm sao mà phải nhập viện vậy.
Nó hỏi tôi 1 cách quan tâm như 1 người bạn lâu năm không gặp vậy, tôi khinh bỉ mặt lạnh nhạt nhìn nó.
-Không cần hỏi thăm tao dẹp đi.
-Ơ hay bạn bè học cùng nhau mà lại vậy à mày Ly ơi, em xem thằng Việt nè nó trả khác xưa là mấy nhỉ.
LyLy vẫn không nói gì ánh mắt em nhìn tôi 1 cách lạnh lùng đến khó hiểu, còn Hạ Linh đứng bên cạnh tôi cũng cười xã giao với thằng Khang.
-Bạn có phải bạn Khang không, chắc còn nhớ mình chứ.
Thằng Khang nhìn Hạ Linh với đôi mắt mụ mị lắc đầu.
-Bạn là....
-Mình á, mình là Hạ Linh cô bé mà hồi học cấp 1 bạn từng rất hay trêu trọc đó.
Thằng Khang như nhận ra đó là ai, khuôn mặt nó hơi biến sắc rồi mỉm cười cứng ngắc với Hạ Linh.
-Ồ bạn Linh cứ nói vậy, mình hồi đó chỉ đùa vui chút thôi mà hiểu lầm rồi hiểu lầm rồi.
-Hiểu lầm... Bạn nghĩ đó là hiểu lầm thật sao.
Thằng Khang như bị dồn vào chân tường, còn tôi cũng không ngờ Hạ Linh em ấy cũng quen cả thằng Khang nữa, mà hình như em rất ghét nó thì phải. LyLy đứng cạnh thằng Khang nãy giờ không nói gì.
-Về thôi anh.
Em quay lưng đi thằng Khang vội đuổi theo em, tôi vội gọi với theo.
-Ly ơi.
LyLy quay mặt lại nhìn tôi, đôi mắt em lạnh như băng nhìn tôi.
-Có chuyện gì vậu bạn Việt.
-Lâu rồi không gặp bạn giờ khỏe không.
-Tôi khỏe, muộn rồi tôi phải về tạm biệt.
Em quay lưng bỏ đi để lại mình tôi, tôi như chết lặng tại chỗ và hiểu ra rằng em đã không còn là LyLy của ngày xưa nữa.Và điều gì đã khiến em lạnh nhạt với tôi như vậu chứ.
Tôi quay qua Hạ Linh hỏi.
-Em quen thằng Khang sao.
-Em không những quen mà còn là kẻ thù của nhau nữa.
-Kẻ thù của nhau.
Tôi ngạc nhiên nhìn em, em cười cười nhìn tôi lắc đầu.
-Em đùa thôi chỉ là trước kia có chút hiểu lầm thôi anh, thôi em về đây.
-Để anh tiễn em ra tới cổng.
Tôi cùng em ra tới cổng viện.
-Thôi quay lại đi anh tới đây được rồi.
-Ừ ừm vậy em về cẩn thận nhé.
-Dạ vâng, anh nhớ ngủ sớm đó.
Tôi cười cười gật đầu nhìn em đi khuất sau cánh cổng bệnh viện tôi mới quay về phòng bệnh, về tới phòng bệnh tôi lại lằm vật ra giường thở dài. Em đã quau trở về sao còn đối sử với tôi như vậy, tôi làm giái mà em lại đối sử với tôi như vậy chứ...
-Tại sao.
/30
|