Giang Khắc ngẩng đầu, quét mắt về phía anh ta.
Chỉ là một ánh mắt hết sức bình thản, nhưng lại mang theo áp lực, một tích tắc đó, Hứa Trung Viễn có cảm giác hít thở không thông.
Anh ta vô thức nuốt ực một cái.
- - Người này là ai thế!
"Giám đốc Giang!"
"Hóa ra ngài ở đây ạ!"
Đúng lúc này, một đám người lũ lượt kéo đến.
Hứa Trung Viễn nghe thấy thì hơi khựng lại, quay đầu, nhìn thấy các lãnh đạo lớn của viện nghiên cứu đi tới.
Anh ta giống như đã ý thức được cái gì, nhìn sang người đàn ông kia.
Hai mắt mở lớn.
Tầm mắt của Giang Khắc lướt qua Mặc Khuynh, nói với những người vừa đến: "Đi thôi."
"Cũng đã đến cửa rồi, không vào xem thử ạ?" Có người nhìn cánh cửa phòng nghiên cứu.
Giang Khắc dùng ánh mắt có thâm ý khác nhìn Mặc Khuynh, sau đó thu lại toàn bộ cảm xúc, khuôn mặt trầm tĩnh, giọng nói lạnh nhạt: "Xem xong rồi."
Lời này là nói cho Mặc Khuynh nghe.
Mặc Khuynh nhướng mày.
- - Ở tầng một thấy rồi đấy thôi, còn chạy đến tận đây đứng góc tường nghe lén làm gì?
"Vậy được." Người kia gật đầu, liếc Hứa Trung Viễn một cái, "Tiểu Viễn, cứ làm việc tiếp đi nhé."
Sau đó một đám người lại vây quanh Giang Khắc rời khỏi.
Hứa Trung Viễn nhìn theo bóng lưng bọn họ, thu mắt, cân nhắc nhìn về phía Mặc Khuynh.
"Anh ta là..." Hơi dừng, Hứa Trung Viễn giấu đi phỏng đoán của mình, nói, "Giám đốc tổng bộ của chúng ta, Giang Khắc, mới nhậm chức."
"Thế à."
Mặc Khuynh đẩy cánh cửa phòng nghiên cứu, không mấy tỏ ra hứng thú.
Hứa Trung Viễn nhìn chằm chằm từng động tác của Mặc Khuynh.
Anh ta nhớ lại vừa rồi khi hai người chạm mặt nhau.
Hai người này chắc chắn có quen biết...
Một người là Giang Mặc, một người là Giang Khắc.
Không lẽ nào, "Giang Mặc" là em gái của Giang Khắc?
Không phải không có khả năng này!
Giang Khắc vừa nhậm chức thì có một "Giang Mặc" tiến vào, còn được giáo sư Lục đặc biệt coi trọng, chưa biết chừng là vì sau lưng có chỗ dựa nào đó...
Hứa Trung Viễn nuốt ực một cái.
Ánh mắt anh ta nhìn theo Mặc Khuynh đã thêm một chút "nhất định phải được."
*
Nghỉ trưa kết thúc, bầu không khí trong phòng nghiên cứu trở nên khá kỳ lạ.
Một là Hứa Trung Viễn trở nên nhiệt tình với Mặc Khuynh.
Một cái khác, là Thượng Nam và Lưu Bình với khuôn mặt đau khổ, thậm chí không còn nói nhiều như trước đó.
Lý do là, Lục Cung An cả buổi sáng không trách móc gì nặng nề Thượng Nam và Lưu Bình, buổi trưa lại giáng xuống một quả búa tạ -- đánh một con "F" thật to cho biểu hiện vào buổi sáng của hai người họ.
Đánh giá của Lục Cung An không chỉ liên quan đến chuyện bọn họ có thể tiếp tục ở lại đây hay không, thậm chí còn có thể ảnh hưởng đến việc thăng chức và cơ hội phát triển sau này.
Thế là suốt một buổi chiều, bọn họ chỉ đành thu mình, bầu không khí cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Chỉ có một con "ruồi nhặng" tên Hứa Trung Viễn vẫn đặc biệt khiến người ta phát phiền.
Bất tri bất giác, trời đã tối.
"Hôm nay đến đây thôi, mọi người về đi." Lục Cung An nói với bọn họ.
Mấy người sôi nổi đáp lời.
Bao gồm cả Mặc Khuynh.
Rất nhanh, Lục Cung An khóa cửa, mọi người cùng nhau rời khỏi phòng nghiên cứu.
Nhưng mà, nửa tiếng sau, Mặc Khuynh sớm đã "tan làm", đeo ba lô một lần nữa xuất hiện.
Cô dùng lý do "quay lại lấy đồ", một lần nữa quay về viện nghiên cứu.
Tai nghe cỡ nhỏ đặt trong tai truyền đến tiếng của Thẩm Kỳ: "Tất cả camera đã bị em kiểm soát rồi, chỉ cần chị không bị người ta đụng phải thì không lo bị phát hiện."
Mặc Khuynh: "Ừm."
Từ tai nghe truyền đến tiếng Thẩm Kỳ nhai kẹo cao su.
"Cửa khóa rồi, chị tính đi vào thế nào?" Thẩm Kỳ lại nói, "Khóa cửa không dùng hệ thống, em không thể xâm nhập vào."
"Cạy khóa."
Mặc Khuynh trả lời ngắn gọn rõ ràng.
Thẩm Kỳ rảnh rỗi đến mức nhàm chán, tiếp tục hỏi: "Kế hoạch của các chị là hoàn thành trong bao lâu?"
"Nửa tháng."
"Lúc đó cũng khá cận ngày thi đại học rồi. Mẫn Sưởng về kịp không?"
"Mấy ngày nữa cậu ta về rồi."
"Vậy linh kiện thì làm thế nào?"
"Cậu ta sẽ làm xong trước khi về."
"Ồ."
Hai người câu được câu chăng tám nhảm.
Không lâu sau, Mặc Khuynh đi đến trước cửa phòng nghiên cứu số 302, cô liếc cánh cửa bị khóa, dùng một que sắt nhỏ cắm vào, không đến ba mươi giây, nghe thấy "cạch" một tiếng, cửa mở ra.
"Lợi hại." Thẩm Kỳ nói, "Em vừa kiểm tra rồi, một tầng này hiện không có người, chị có thể yên tâm hành động."
Mặc Khuynh đẩy cửa, cùng lúc lấy điện thoại ra: "Cúp đây."
"Hey?"
Bị dùng xong vất bỏ, Thẩm Kỳ chỉ kịp kêu lên một tiếng.
Nhưng mà, bên tai đã không còn âm thanh.
Thẩm Kỳ nhìn màn hình theo dõi, ném điện thoại sang một bên, cầm một chiếc cốc đi rót trà.
...
Bên trong phòng nghiên cứu.
Mặc Khuynh không bật đèn, dựa vào ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, đi đến trước mặt "Trừ Chướng Nghi."
Để tránh "Trừ Chướng Nghi" bị dỡ sạch, ảnh hưởng đến quá trình "đánh tráo", lúc Mặc Khuynh dỡ cực kỳ lười biếng, bởi thế mà cả một ngày bọn họ cũng chỉ dỡ được mấy cái.
Cô không vội đi "đánh tráo."
Đứng trước mặt "Trừ Chướng Nghi", Mặc Khuynh quét mắt trên món dụng cụ, tầm mắt đảo qua từng bộ phận.
Rất lâu sau, cô đưa tay trái ra, tay phải đồng thời cầm một lưỡi dao nhỏ, cô nhìn lòng bàn tay trái, sau đó, không do dự lấy một giây, tay phải cầm lưỡi dao rạch vào lòng bàn tay trái.
Máu tươi chảy ròng ròng.
Cô nắm tay lại, đưa về phía "Trừ Chướng Nghi."
Máu tươi từng giọt chảy xuống "Trừ Chướng Nghi."
Sau đó, chuyện cực kỳ khó tin đã xảy ra.
Máu tươi rơi trên vỏ ngoài của dụng cụ, sau một khoảng dừng ngắn ngủi, chậm rãi thâm nhập vào, món dụng cụ giống như có tính năng thấm hút nước, từng giọt từng giọt máu rơi xuống cứ thế biến mất không còn tăm hơi.
Cùng lúc đó, ở trong bóng tối, ngoài vỏ dụng cụ tỏa ra một tầng sáng, lúc mạnh lúc yếu.
"Đây là cái gì?"
Ngoài cửa truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Chỉ là một ánh mắt hết sức bình thản, nhưng lại mang theo áp lực, một tích tắc đó, Hứa Trung Viễn có cảm giác hít thở không thông.
Anh ta vô thức nuốt ực một cái.
- - Người này là ai thế!
"Giám đốc Giang!"
"Hóa ra ngài ở đây ạ!"
Đúng lúc này, một đám người lũ lượt kéo đến.
Hứa Trung Viễn nghe thấy thì hơi khựng lại, quay đầu, nhìn thấy các lãnh đạo lớn của viện nghiên cứu đi tới.
Anh ta giống như đã ý thức được cái gì, nhìn sang người đàn ông kia.
Hai mắt mở lớn.
Tầm mắt của Giang Khắc lướt qua Mặc Khuynh, nói với những người vừa đến: "Đi thôi."
"Cũng đã đến cửa rồi, không vào xem thử ạ?" Có người nhìn cánh cửa phòng nghiên cứu.
Giang Khắc dùng ánh mắt có thâm ý khác nhìn Mặc Khuynh, sau đó thu lại toàn bộ cảm xúc, khuôn mặt trầm tĩnh, giọng nói lạnh nhạt: "Xem xong rồi."
Lời này là nói cho Mặc Khuynh nghe.
Mặc Khuynh nhướng mày.
- - Ở tầng một thấy rồi đấy thôi, còn chạy đến tận đây đứng góc tường nghe lén làm gì?
"Vậy được." Người kia gật đầu, liếc Hứa Trung Viễn một cái, "Tiểu Viễn, cứ làm việc tiếp đi nhé."
Sau đó một đám người lại vây quanh Giang Khắc rời khỏi.
Hứa Trung Viễn nhìn theo bóng lưng bọn họ, thu mắt, cân nhắc nhìn về phía Mặc Khuynh.
"Anh ta là..." Hơi dừng, Hứa Trung Viễn giấu đi phỏng đoán của mình, nói, "Giám đốc tổng bộ của chúng ta, Giang Khắc, mới nhậm chức."
"Thế à."
Mặc Khuynh đẩy cánh cửa phòng nghiên cứu, không mấy tỏ ra hứng thú.
Hứa Trung Viễn nhìn chằm chằm từng động tác của Mặc Khuynh.
Anh ta nhớ lại vừa rồi khi hai người chạm mặt nhau.
Hai người này chắc chắn có quen biết...
Một người là Giang Mặc, một người là Giang Khắc.
Không lẽ nào, "Giang Mặc" là em gái của Giang Khắc?
Không phải không có khả năng này!
Giang Khắc vừa nhậm chức thì có một "Giang Mặc" tiến vào, còn được giáo sư Lục đặc biệt coi trọng, chưa biết chừng là vì sau lưng có chỗ dựa nào đó...
Hứa Trung Viễn nuốt ực một cái.
Ánh mắt anh ta nhìn theo Mặc Khuynh đã thêm một chút "nhất định phải được."
*
Nghỉ trưa kết thúc, bầu không khí trong phòng nghiên cứu trở nên khá kỳ lạ.
Một là Hứa Trung Viễn trở nên nhiệt tình với Mặc Khuynh.
Một cái khác, là Thượng Nam và Lưu Bình với khuôn mặt đau khổ, thậm chí không còn nói nhiều như trước đó.
Lý do là, Lục Cung An cả buổi sáng không trách móc gì nặng nề Thượng Nam và Lưu Bình, buổi trưa lại giáng xuống một quả búa tạ -- đánh một con "F" thật to cho biểu hiện vào buổi sáng của hai người họ.
Đánh giá của Lục Cung An không chỉ liên quan đến chuyện bọn họ có thể tiếp tục ở lại đây hay không, thậm chí còn có thể ảnh hưởng đến việc thăng chức và cơ hội phát triển sau này.
Thế là suốt một buổi chiều, bọn họ chỉ đành thu mình, bầu không khí cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Chỉ có một con "ruồi nhặng" tên Hứa Trung Viễn vẫn đặc biệt khiến người ta phát phiền.
Bất tri bất giác, trời đã tối.
"Hôm nay đến đây thôi, mọi người về đi." Lục Cung An nói với bọn họ.
Mấy người sôi nổi đáp lời.
Bao gồm cả Mặc Khuynh.
Rất nhanh, Lục Cung An khóa cửa, mọi người cùng nhau rời khỏi phòng nghiên cứu.
Nhưng mà, nửa tiếng sau, Mặc Khuynh sớm đã "tan làm", đeo ba lô một lần nữa xuất hiện.
Cô dùng lý do "quay lại lấy đồ", một lần nữa quay về viện nghiên cứu.
Tai nghe cỡ nhỏ đặt trong tai truyền đến tiếng của Thẩm Kỳ: "Tất cả camera đã bị em kiểm soát rồi, chỉ cần chị không bị người ta đụng phải thì không lo bị phát hiện."
Mặc Khuynh: "Ừm."
Từ tai nghe truyền đến tiếng Thẩm Kỳ nhai kẹo cao su.
"Cửa khóa rồi, chị tính đi vào thế nào?" Thẩm Kỳ lại nói, "Khóa cửa không dùng hệ thống, em không thể xâm nhập vào."
"Cạy khóa."
Mặc Khuynh trả lời ngắn gọn rõ ràng.
Thẩm Kỳ rảnh rỗi đến mức nhàm chán, tiếp tục hỏi: "Kế hoạch của các chị là hoàn thành trong bao lâu?"
"Nửa tháng."
"Lúc đó cũng khá cận ngày thi đại học rồi. Mẫn Sưởng về kịp không?"
"Mấy ngày nữa cậu ta về rồi."
"Vậy linh kiện thì làm thế nào?"
"Cậu ta sẽ làm xong trước khi về."
"Ồ."
Hai người câu được câu chăng tám nhảm.
Không lâu sau, Mặc Khuynh đi đến trước cửa phòng nghiên cứu số 302, cô liếc cánh cửa bị khóa, dùng một que sắt nhỏ cắm vào, không đến ba mươi giây, nghe thấy "cạch" một tiếng, cửa mở ra.
"Lợi hại." Thẩm Kỳ nói, "Em vừa kiểm tra rồi, một tầng này hiện không có người, chị có thể yên tâm hành động."
Mặc Khuynh đẩy cửa, cùng lúc lấy điện thoại ra: "Cúp đây."
"Hey?"
Bị dùng xong vất bỏ, Thẩm Kỳ chỉ kịp kêu lên một tiếng.
Nhưng mà, bên tai đã không còn âm thanh.
Thẩm Kỳ nhìn màn hình theo dõi, ném điện thoại sang một bên, cầm một chiếc cốc đi rót trà.
...
Bên trong phòng nghiên cứu.
Mặc Khuynh không bật đèn, dựa vào ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, đi đến trước mặt "Trừ Chướng Nghi."
Để tránh "Trừ Chướng Nghi" bị dỡ sạch, ảnh hưởng đến quá trình "đánh tráo", lúc Mặc Khuynh dỡ cực kỳ lười biếng, bởi thế mà cả một ngày bọn họ cũng chỉ dỡ được mấy cái.
Cô không vội đi "đánh tráo."
Đứng trước mặt "Trừ Chướng Nghi", Mặc Khuynh quét mắt trên món dụng cụ, tầm mắt đảo qua từng bộ phận.
Rất lâu sau, cô đưa tay trái ra, tay phải đồng thời cầm một lưỡi dao nhỏ, cô nhìn lòng bàn tay trái, sau đó, không do dự lấy một giây, tay phải cầm lưỡi dao rạch vào lòng bàn tay trái.
Máu tươi chảy ròng ròng.
Cô nắm tay lại, đưa về phía "Trừ Chướng Nghi."
Máu tươi từng giọt chảy xuống "Trừ Chướng Nghi."
Sau đó, chuyện cực kỳ khó tin đã xảy ra.
Máu tươi rơi trên vỏ ngoài của dụng cụ, sau một khoảng dừng ngắn ngủi, chậm rãi thâm nhập vào, món dụng cụ giống như có tính năng thấm hút nước, từng giọt từng giọt máu rơi xuống cứ thế biến mất không còn tăm hơi.
Cùng lúc đó, ở trong bóng tối, ngoài vỏ dụng cụ tỏa ra một tầng sáng, lúc mạnh lúc yếu.
"Đây là cái gì?"
Ngoài cửa truyền đến một giọng nói quen thuộc.
/191
|