Doãn Đình vẫn còn đang vui sướng nói: "Tối hôm nay trăng sáng khẳng định rất đẹp, nhãn hiệu bánh Trung thu này ăn rất ngon đấy. Cừu tổng đại nhân thật là hiếu thuận. Chúng tôi cũng mua bánh Trung thu cho mẹ tôi, hai lòng đỏ trứng, vô cùng ngon, mẹ tôi thích ăn cái đó nhất. Còn có trái bưởi. . . . . ."
Cừu Chính Khanh rất bất đắc dĩ nghe Doãn Đình tán gẫu, còn nói ông cụ đừng lo lắng, còn nói thật ra thì người trẻ tuổi bọn họ đều rất tốt, có thể chăm sóc mình, ngược lại sẽ nhớ thương ông bà, cho nên xin bọn họ yên tâm. Doãn Thực bên cạnh cũng mặt bất đắc dĩ, xin lỗi nhìn Cừu Chính Khanh một cái.
Cừu Chính Khanh cười cười, thật ra thì anh cũng không để ý có người tán gẫu với cha mẹ anh, miệng anh vụng về, không nói được mấy câu, hai phút nói của Doãn Đình còn nhiều hơn so với anh nói. Có tiểu bối trò chuyện, cha mẹ anh sẽ vui vẻ. Doãn Đình nhanh chóng báo cáo xong tình huống thời tiết cùng vật giá gần đây còn có thay Cừu Chính Khanh khoác lác thành tựu sự nghiệp.
Cừu Chính Khanh cũng không có ý tứ, Doãn Thực càng không có ý tứ, quyết định nhất định phải đưa thẻ khách quý cho người ta, tỏ chút áy náy.
Chỉ chốc lát Doãn Đình nói chuyện phiếm xong. Cô quay đầu nhìn mộ mẹ cô, oán trách Doãn Thực: "Cha hàn huyên thật lâu."
Doãn Thực giật nhẹ khóe miệng: "Em cũng không kém. Dầu gì cha cũng là tán gẫu với vợ mình, em cũng hàn huyên thật lâu với người không biết."
Doãn Đình trừng anh: "Không có lễ phép. Trưởng bối bạn bè chính là trưởng bối của chúng ta. Hơn nữa Cừu tổng khẳng định ngại khen bản thân, em giúp anh ấy nói, để các trưởng bối vui mừng một chút."
Doãn Thực cho Cừu Chính Khanh một ánh mắt xin lỗi, Cừu Chính Khanh chợt không nhịn được cười. Doãn Đình đầu dưa, nhất định không phải đầu dưa bình thường. Anh nói với Doãn Thực: "Đúng rồi, nếu như mà tôi là anh, nhất định bắt Doãn Đình nhớ số điện thoại cả nhà."
Doãn Đình sững sờ, đây là tố cáo? Sau khi cô giúp anh khoác lác với cha mẹ? Thật là quá không trượng nghĩa!
Bộ dạng ngơ ngác của cô khiến Cừu Chính Khanh cười vui vẻ hơn. Doãn Thực nhếch lông mày lên, kịp phản ứng, hỏi Doãn Đình: "Danh tiếng sơ ý lơ là của em đã truyền khắp bốn biển sao?"
"Nào có. Thanh danh của em luôn là cơ trí dũng cảm và lòng dạ rộng lớn." Doãn Đình nói hùng hồn.
Doãn Thực bị cô chọc cười, Cừu Chính Khanh cũng cười ha ha. Cơ trí dũng cảm và lòng dạ rộng lớn, bây giờ anh mới biết hai từ này lại đồng nghĩa với sơ ý lơ là cùng thần kinh không ổn định.
Doãn Đình tức giận, đến tột cùng là buồn cười chỗ nào? Cô quay đầu lại nói với cha mẹ Cừu Chính Khanh: "Cô chú, cô chú xem, hiện tại Cừu tổng chẳng những sự nghiệp thành công, cá tính cũng khá, hoạt bát đáng yêu. . . . . ." Nói còn chưa dứt lời liền bị Doãn Thực gõ đầu.
Doãn Đình ôm đầu nhe răng. Cừu Chính Khanh nén cười nói với cô: "Tốt lắm, tốt lắm, xin cô, đừng khen tôi nữa. Cha mẹ tôi sẽ bị cô hù, thiếu chút nữa không nhận ra con trai mình."
"Xin cô" Hai chữ này khiến Doãn Đình nhớ tới biệt danh cô đặt cho Cừu Chính Khanh—— xin anh đứng đắn một chút. Cô tưởng tượng mới vừa rồi Cừu Chính Khanh nói với cô "Xin cô đứng đắn một chút", không khỏi bật cười, sau đó còn giáo dục anh: "Cho nên anh phải cho cô chú nhiều cơ hội hiểu anh hơn."
Đang nói, cha Doãn Đình đi tới. Thấy con trai con gái đang nói chuyện với người ta, dừng bước lại. Doãn Đình giới thiệu: "Cha, đây là cán tướng đắc lực nhà bác Tần - Cừu tổng."
Doãn Quốc Hào gật đầu một cái: "Cừu Chính Khanh? Từng nghe lão Tần nhắc qua. Chào cậu."
Cừu Chính Khanh vội vàng nghiêm nghị đáp, kêu một tiếng "chú Doãn". Doãn Đình cười hì hì, phất phất tay với Cừu Chính Khanh: "Vậy chúng tôi đi trước. Hẹn gặp lại." Mọi người chào nhau một tiếng, ba người nhà họ Doãn đi.
Cừu Chính Khanh đứng ở trước mộ cha mẹ, nghe được Doãn Thực dần dần đi xa hỏi Doãn Đình: "Bối Bối, số điện thoại của anh và cha là bao nhiêu?"
Doãn Đình đáp: "Hừ, dùng giễu cợt em làm mục đích kiểm tra thì em mới không cần để ý đấy."
Đi xa, từ từ nghe không rõ rồi. Cừu Chính Khanh nhìn mộ cha mẹ một chút, không nhịn được cười một tiếng: "Là bạn đồng nghiệp, cô gái nhỏ, còn rất hoạt bát." Anh dừng một chút, lại không biết còn có thể nói gì: "Vậy con đi trước. Lần sau trở lại thăm cha mẹ."
Cừu Chính Khanh xếp hoa tươi lại, nhìn mộ bia lần nữa, rốt cuộc rời đi.
Xe của anh dừng không xa, đi tới bên cạnh xe, thấy nơi xa ba người nhà họ Doãn đang chuẩn bị lên xe. Doãn Đình nhìn thấy anh, hướng anh phất phất tay hẹn gặp lại. Cừu Chính Khanh cũng phất phất tay coi như là đáp lại, sau đó anh mở cửa xe lên xe. Vừa muốn nổ máy xe, Mao Tuệ Châu gọi điện thoại tới.
Cừu Chính Khanh nhận, Mao Tuệ Châu hỏi: "Cậu có bận không? Có thể nói chuyện vài câu chứ?"
"Có thể." Cừu Chính Khanh cảm thấy bên gia tộc của Mao Tuệ Châu cũng không vui vẻ, muốn tìm người giãi bày.
Quả nhiên Mao Tuệ Châu nói: "Bên chúng tôi đang chuẩn bị ăn cơm, bảy dì tám bác đều đã tới. Một người một câu khiến tôi sắp chết đuối. Nói tôi trang điểm khó coi, khi còn bé thanh tú hơn. Còn nói quần áo của tôi khó coi, trái một cái dây bên phải một cái dải, hoa văn lạ lùng. Còn có nói sao già như vậy còn chưa có gả đi, rốt cục xảy ra chuyện gì? Đứa nhỏ nhà ai kia đã lên tiểu học, đứa thứ hai nhà nọ cũng sắp ra đời. Con gái học nhiều sách như vậy hữu dụng gì đâu, không ai thèm lấy nên cái gì đều không được. Lao thao líu ríu, tôi thật sự không có cách nào nhịn."
"Cho nên bây giờ cậu chạy ra bên ngoài thanh tĩnh sao?"
"Đúng vậy! Tôi nói bọn họ phiền quá, tôi muốn đi ra ngoài hút điếu thuốc."
Cừu Chính Khanh cười cười, Mao Tuệ Châu còn phản nghịch. "Vậy cậu trở về bọn họ càng càm ràm. Cậu cũng không cần suy nghĩ nhiều, có một số thật tâm sốt ruột vì cậu, có một số đố kỵ trong lòng, cảm thấy cậu hòa đồng được, luôn muốn chọn khuyết điểm của cậu để nói. Vô luận như thế nào luôn có thể tìm được chủ đề để bới móc, cậu quá để ý, bọn họ sẽ hả hê."
"Tôi biết rõ. Cho nên tôi biểu hiện xem thường cho bọn họ nhìn. Chẳng qua cha mẹ tôi cũng không có biện pháp. Bọn họ cảm thấy tôi kiêu ngạo, lại cảm thấy nói chuyện linh tinh quá nhiều mất mặt. Tôi mới vừa nói ra ngoài hút thuốc lá, sắc mặt cha tôi ấy à."
Cừu Chính Khanh không biết an ủi thế nào, tình huống như thế, thật không có biện pháp giải quyết. Có lúc con người chính là như vậy, anh không hòa đồng được, người khác đồng tình lại xem thường, anh hòa đồng quá tốt, người khác nhìn lại châm chọc. Cho dù anh vung thành tích lên trên mặt họ, bọn họ cũng sẽ quay lưng đi đoán nói không chừng anh dùng thủ đoạn bất chính nào đó, chẳng có gì ghê gớm. Hoặc là, một loại cực đoan khác, cảm thấy anh hòa đồng tốt liền thiếu nợ bọn họ, phải đem chỗ tốt lấy ra chia sẻ với bọn họ. Nếu không anh chính là không phóng khoáng, không nhớ chuyện trước đây, không có lương tâm. Cừu Chính Khanh có thể hiểu được Mao Tuệ Châu, cũng hiểu cô nói xã hội này kém bao dung đối với nữ sinh. Nhưng anh không giúp được cô, vì vậy chỉ có thể khuyên mấy câu: "Thôi, cậu cố chống đỡ hai ngày, rất nhanh sẽ trở lại, không cần để ý bọn họ."
"Nói thì nói thế, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái. Hàn huyên với cậu tốt hơn nhiều."
"Nhưng hút thuốc thật đúng là không tốt với thân thể." Cừu Chính Khanh là người rất tự hạn chế, cũng không hút thuốc lá. Trong quá trình buôn bán quả thật không ít người dâng thuốc lá, mà anh sẽ cự tuyệt. Có lẽ là khuôn mặt kia quá nghiêm túc, ngược lại không ai cố gắng nhét cho anh buộc anh rút ra.
"Cậu để ý?" Mao Tuệ Châu cười cười trong điện thoại, "Tôi ngược lại không nghiện thuốc lá, thời điểm phiền não mới hút. Chờ cậu xác nhận khả năng lui tới của chúng ta, trở thành người bầu bạn trong cuộc sống của tôi thì tôi sẽ từ bỏ. Hiện tại làm không chu đáo tôi cai thuốc như cậu nói thì quá bị thua thiệt."
Cừu Chính Khanh bật cười, quan niệm này cũng như anh. Điều khoản trước tiên có thể lập thành, sau ký hợp đồng sẽ thi hành.
Bên đầu kia điện thoại Mao Tuệ Châu lại nói: "Cậu suy tính thế nào? Đợi sau Trung thu sẽ gặp mặt lại thôi."
"Tốt." Cừu Chính Khanh không lý do cự tuyệt, anh cũng cảm thấy gặp mặt rất tốt, tiếp xúc nhiều sẽ hiểu rõ hơn, có thể trợ giúp quyết định của anh.
"Ngày mai tôi mới trở về, vậy đến lúc đó chúng ta sẽ hẹn." Mao Tuệ Châu nói xong, ngay sau đó còn nói: "Tôi phải tiến vào, mẹ tôi gọi tôi. Cám ơn cậu, tâm tình tôi tốt hơn nhiều. Trung thu vui vẻ."
"Trung thu vui vẻ." Cừu Chính Khanh đáp lời, từ khóe mắt chợt phát hiện bên cửa xe hình như có người đứng, anh vừa quay đầu, giật mình. Doãn Đình ôm một trái bưởi to đứng bên cửa xe anh cười toét miệng.
Bên kia Mao Tuệ Châu cúp điện thoại, Cừu Chính Khanh cũng vội vàng cúp, hạ cửa sổ xe xuống, còn chưa kịp mở miệng, Doãn Đình vui sướng hỏi: "Là Zoe sao?"
Cừu Chính Khanh chau chau mày, cô biết thuật đọc tâm sao?
Doãn Đình cười: "Tôi thấy anh cười thật vui vẻ, đoán." Nhưng cô cũng không còn rối rắm trên vấn đề nói điện thoại với người nào, không đợi Cừu Chính Khanh trả lời, liền đưa trái bưởi to trên tay vào: "Cha bạn tôi tặng nhà tôi, rất ngọt. Vừa đúng để trên xe, tặng anh một quả, Trung thu vui vẻ!"
Cừu Chính Khanh có chút ngoài ý muốn, nhận lấy, nói cám ơn. Doãn Đình không có khách sáo cùng anh, sảng khoái phất tay: "Hẹn gặp lại." Sau đó xoay người chạy. Cừu Chính Khanh thấy xe nhà họ Doãn đang dừng cách đó không xa, Doãn Đình chạy tới, mở cửa lên xe. Doãn Thực trên vị trí tài xế cũng phất phất tay hướng anh, sau đó khởi động xe, lái đi.
Tối hôm đó, mọi nhà đều ăn bữa cơm đoàn viên. Cừu Chính Khanh mua hộp cơm bên ngoài, nhìn tiết mục ti vi lặng lẽ ăn sạch sẽ. Sau đó anh cảm thấy cảm xúc hơi xuống thấp, không biết nên làm cái gì cho tốt. Không muốn xem máy vi tính, cũng không muốn xem tin tức tài chính, tết Trung thu cũng không có gì. Ngồi yên một hồi lâu, anh nhớ tới trái bưởi to kia. Vì vậy anh cầm dao gọt trái cây bóc trái bưởi. Ngày trước anh không thích ăn trái bưởi, bởi vì cảm thấy bóc vỏ rất phiền toái, hơn nữa anh chưa từng ăn đồ ngọt. Vừa phiền toái vừa đau muốn chết, cho nên anh không thích loại nước này.
Hôm nay coi là ngoại lệ đi, anh thấy chán chường. Bóc trái bưởi khiến anh có một số việc làm. Anh rất nghiêm túc cắt vỏ ngoài, từng chút bóc sạch sẽ cùi màu trắng. Tốn không ít thời gian, anh thế nhưng cảm thấy rất đã nghiền. Sau đó anh bắt đầu ăn.
Ngọt! Vô cùng ngọt!
Cừu Chính Khanh nhất thời thay đổi cái nhìn đối với trái bưởi. Có thể tiêu khiển thời gian lại rất ngon, trái cây này thực là không tồi. Cừu Chính Khanh vừa xem tiết mục trung thu vừa ăn, bất tri bất giác ăn hết hơn nửa, chờ anh phát giác, chỉ còn lại hai múi. Suy nghĩ một chút còn dư lại hai múi để làm gì, ăn hết!
Cuối cùng Cừu Chính Khanh ăn quá no, ngã xuống ghế sa lon.
Anh che dạ dày căng đến khó chịu không nhúc nhích nằm cố gắng xoa dịu. Anh không nhịn được tự giễu, anh sẽ không trở thành người đầu tiên bị chết do ăn no trái bưởi chứ? Anh lại nghĩ đến nụ cười vui vẻ lúc Doãn Đình đưa anh trái bưởi này. Nếu anh thật sự bị trái bưởi này làm căng hết cỡ, không biết cô có phản ứng gì? Đau lòng? Hay sẽ nói: "Ai da sớm biết cho anh quả nhỏ hơn" , hoặc giả là nói: "Đáng đời, tự anh ăn, chuyện liên quan gì tới tôi".
Cừu Chính Khanh gửi tin nhắn cho Doãn Đình, đầu tiên là "Trung thu vui vẻ", sau đó viết: "Cảm ơn trái bưởi của cô, quá lớn, tôi sắp bị căng chết rồi. Đây là chuyện có thực." Sau đó anh gửi đi, chờ xem Doãn Đình sẽ phản ứng như anh đoán hay không.
Chờ lại chờ, anh thiếu chút nữa ngủ, sau đó nhận được hồi đáp. Mở tin nhắn ra nhìn, một tràng "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha"! ! !
Mặt Cừu Chính Khanh xạm lại, đây là rất vui vẻ, cười đến không bị cản trở.
Sau đó không có nữa. Cô "Ha ha" xong, không nói gì. Phản ứng này hoàn toàn khác so với anh đoán. Cừu Chính Khanh càng cảm thấy mình nhàm chán. Anh bò dậy từ trên ghế sa lon, đi tắm, chuẩn bị ngủ.
Tắm xong ra ngoài dạ dày còn không tiêu. Anh bò đến trên giường, mở điện thoại di động lên xác nhận đồng hồ báo thức đặt không sai, lại kiểm tra hộp thư một lần xem có thư công việc sót mất hay không. Ngày mai sẽ phải đi làm, điều này làm cho anh vui vẻ. Lúc thoát hộp thư ra anh phát hiện có tin nhắn mới đến, mở ra nhìn, là Doãn Đình . Xem thời gian, hẳn là lỗi mạng, hiện tại mởi gửi tới.
Tin nhắn viết: "Xin anh đứng đắn một chút, tơ hồng nhất định có tác dụng, anh được đại thần hài hước ôm một cái, xin tiếp tục giữ vững. Như vậy nói tới yêu nhất định sẽ thuận lợi. Chúc anh như ý."
Mặt Cừu Chính Khanh xạm lại. Anh không cảm thấy tin nhắn anh gửi hài hước, anh rõ ràng là nghiêm túc nói, cho nên mới cường điệu đây là chuyện thực. Doãn Đình đầu dưa, cả ngày lẫn đêm suy nghĩ gì. Hơn nữa anh cũng không phải là muốn yêu, anh tính toán xác định điều khoản tốt nhưng thi hành liền chạy thẳng tới hôn nhân.
Chỉ là, cảm giác đại thần hài hước ôm một cái —— lời nói này rất thú vị. Anh đoán cô nàng Doãn Đình bị đại thần không có tim không có phổi ôm chặt không thả. . . .
Cừu Chính Khanh rất bất đắc dĩ nghe Doãn Đình tán gẫu, còn nói ông cụ đừng lo lắng, còn nói thật ra thì người trẻ tuổi bọn họ đều rất tốt, có thể chăm sóc mình, ngược lại sẽ nhớ thương ông bà, cho nên xin bọn họ yên tâm. Doãn Thực bên cạnh cũng mặt bất đắc dĩ, xin lỗi nhìn Cừu Chính Khanh một cái.
Cừu Chính Khanh cười cười, thật ra thì anh cũng không để ý có người tán gẫu với cha mẹ anh, miệng anh vụng về, không nói được mấy câu, hai phút nói của Doãn Đình còn nhiều hơn so với anh nói. Có tiểu bối trò chuyện, cha mẹ anh sẽ vui vẻ. Doãn Đình nhanh chóng báo cáo xong tình huống thời tiết cùng vật giá gần đây còn có thay Cừu Chính Khanh khoác lác thành tựu sự nghiệp.
Cừu Chính Khanh cũng không có ý tứ, Doãn Thực càng không có ý tứ, quyết định nhất định phải đưa thẻ khách quý cho người ta, tỏ chút áy náy.
Chỉ chốc lát Doãn Đình nói chuyện phiếm xong. Cô quay đầu nhìn mộ mẹ cô, oán trách Doãn Thực: "Cha hàn huyên thật lâu."
Doãn Thực giật nhẹ khóe miệng: "Em cũng không kém. Dầu gì cha cũng là tán gẫu với vợ mình, em cũng hàn huyên thật lâu với người không biết."
Doãn Đình trừng anh: "Không có lễ phép. Trưởng bối bạn bè chính là trưởng bối của chúng ta. Hơn nữa Cừu tổng khẳng định ngại khen bản thân, em giúp anh ấy nói, để các trưởng bối vui mừng một chút."
Doãn Thực cho Cừu Chính Khanh một ánh mắt xin lỗi, Cừu Chính Khanh chợt không nhịn được cười. Doãn Đình đầu dưa, nhất định không phải đầu dưa bình thường. Anh nói với Doãn Thực: "Đúng rồi, nếu như mà tôi là anh, nhất định bắt Doãn Đình nhớ số điện thoại cả nhà."
Doãn Đình sững sờ, đây là tố cáo? Sau khi cô giúp anh khoác lác với cha mẹ? Thật là quá không trượng nghĩa!
Bộ dạng ngơ ngác của cô khiến Cừu Chính Khanh cười vui vẻ hơn. Doãn Thực nhếch lông mày lên, kịp phản ứng, hỏi Doãn Đình: "Danh tiếng sơ ý lơ là của em đã truyền khắp bốn biển sao?"
"Nào có. Thanh danh của em luôn là cơ trí dũng cảm và lòng dạ rộng lớn." Doãn Đình nói hùng hồn.
Doãn Thực bị cô chọc cười, Cừu Chính Khanh cũng cười ha ha. Cơ trí dũng cảm và lòng dạ rộng lớn, bây giờ anh mới biết hai từ này lại đồng nghĩa với sơ ý lơ là cùng thần kinh không ổn định.
Doãn Đình tức giận, đến tột cùng là buồn cười chỗ nào? Cô quay đầu lại nói với cha mẹ Cừu Chính Khanh: "Cô chú, cô chú xem, hiện tại Cừu tổng chẳng những sự nghiệp thành công, cá tính cũng khá, hoạt bát đáng yêu. . . . . ." Nói còn chưa dứt lời liền bị Doãn Thực gõ đầu.
Doãn Đình ôm đầu nhe răng. Cừu Chính Khanh nén cười nói với cô: "Tốt lắm, tốt lắm, xin cô, đừng khen tôi nữa. Cha mẹ tôi sẽ bị cô hù, thiếu chút nữa không nhận ra con trai mình."
"Xin cô" Hai chữ này khiến Doãn Đình nhớ tới biệt danh cô đặt cho Cừu Chính Khanh—— xin anh đứng đắn một chút. Cô tưởng tượng mới vừa rồi Cừu Chính Khanh nói với cô "Xin cô đứng đắn một chút", không khỏi bật cười, sau đó còn giáo dục anh: "Cho nên anh phải cho cô chú nhiều cơ hội hiểu anh hơn."
Đang nói, cha Doãn Đình đi tới. Thấy con trai con gái đang nói chuyện với người ta, dừng bước lại. Doãn Đình giới thiệu: "Cha, đây là cán tướng đắc lực nhà bác Tần - Cừu tổng."
Doãn Quốc Hào gật đầu một cái: "Cừu Chính Khanh? Từng nghe lão Tần nhắc qua. Chào cậu."
Cừu Chính Khanh vội vàng nghiêm nghị đáp, kêu một tiếng "chú Doãn". Doãn Đình cười hì hì, phất phất tay với Cừu Chính Khanh: "Vậy chúng tôi đi trước. Hẹn gặp lại." Mọi người chào nhau một tiếng, ba người nhà họ Doãn đi.
Cừu Chính Khanh đứng ở trước mộ cha mẹ, nghe được Doãn Thực dần dần đi xa hỏi Doãn Đình: "Bối Bối, số điện thoại của anh và cha là bao nhiêu?"
Doãn Đình đáp: "Hừ, dùng giễu cợt em làm mục đích kiểm tra thì em mới không cần để ý đấy."
Đi xa, từ từ nghe không rõ rồi. Cừu Chính Khanh nhìn mộ cha mẹ một chút, không nhịn được cười một tiếng: "Là bạn đồng nghiệp, cô gái nhỏ, còn rất hoạt bát." Anh dừng một chút, lại không biết còn có thể nói gì: "Vậy con đi trước. Lần sau trở lại thăm cha mẹ."
Cừu Chính Khanh xếp hoa tươi lại, nhìn mộ bia lần nữa, rốt cuộc rời đi.
Xe của anh dừng không xa, đi tới bên cạnh xe, thấy nơi xa ba người nhà họ Doãn đang chuẩn bị lên xe. Doãn Đình nhìn thấy anh, hướng anh phất phất tay hẹn gặp lại. Cừu Chính Khanh cũng phất phất tay coi như là đáp lại, sau đó anh mở cửa xe lên xe. Vừa muốn nổ máy xe, Mao Tuệ Châu gọi điện thoại tới.
Cừu Chính Khanh nhận, Mao Tuệ Châu hỏi: "Cậu có bận không? Có thể nói chuyện vài câu chứ?"
"Có thể." Cừu Chính Khanh cảm thấy bên gia tộc của Mao Tuệ Châu cũng không vui vẻ, muốn tìm người giãi bày.
Quả nhiên Mao Tuệ Châu nói: "Bên chúng tôi đang chuẩn bị ăn cơm, bảy dì tám bác đều đã tới. Một người một câu khiến tôi sắp chết đuối. Nói tôi trang điểm khó coi, khi còn bé thanh tú hơn. Còn nói quần áo của tôi khó coi, trái một cái dây bên phải một cái dải, hoa văn lạ lùng. Còn có nói sao già như vậy còn chưa có gả đi, rốt cục xảy ra chuyện gì? Đứa nhỏ nhà ai kia đã lên tiểu học, đứa thứ hai nhà nọ cũng sắp ra đời. Con gái học nhiều sách như vậy hữu dụng gì đâu, không ai thèm lấy nên cái gì đều không được. Lao thao líu ríu, tôi thật sự không có cách nào nhịn."
"Cho nên bây giờ cậu chạy ra bên ngoài thanh tĩnh sao?"
"Đúng vậy! Tôi nói bọn họ phiền quá, tôi muốn đi ra ngoài hút điếu thuốc."
Cừu Chính Khanh cười cười, Mao Tuệ Châu còn phản nghịch. "Vậy cậu trở về bọn họ càng càm ràm. Cậu cũng không cần suy nghĩ nhiều, có một số thật tâm sốt ruột vì cậu, có một số đố kỵ trong lòng, cảm thấy cậu hòa đồng được, luôn muốn chọn khuyết điểm của cậu để nói. Vô luận như thế nào luôn có thể tìm được chủ đề để bới móc, cậu quá để ý, bọn họ sẽ hả hê."
"Tôi biết rõ. Cho nên tôi biểu hiện xem thường cho bọn họ nhìn. Chẳng qua cha mẹ tôi cũng không có biện pháp. Bọn họ cảm thấy tôi kiêu ngạo, lại cảm thấy nói chuyện linh tinh quá nhiều mất mặt. Tôi mới vừa nói ra ngoài hút thuốc lá, sắc mặt cha tôi ấy à."
Cừu Chính Khanh không biết an ủi thế nào, tình huống như thế, thật không có biện pháp giải quyết. Có lúc con người chính là như vậy, anh không hòa đồng được, người khác đồng tình lại xem thường, anh hòa đồng quá tốt, người khác nhìn lại châm chọc. Cho dù anh vung thành tích lên trên mặt họ, bọn họ cũng sẽ quay lưng đi đoán nói không chừng anh dùng thủ đoạn bất chính nào đó, chẳng có gì ghê gớm. Hoặc là, một loại cực đoan khác, cảm thấy anh hòa đồng tốt liền thiếu nợ bọn họ, phải đem chỗ tốt lấy ra chia sẻ với bọn họ. Nếu không anh chính là không phóng khoáng, không nhớ chuyện trước đây, không có lương tâm. Cừu Chính Khanh có thể hiểu được Mao Tuệ Châu, cũng hiểu cô nói xã hội này kém bao dung đối với nữ sinh. Nhưng anh không giúp được cô, vì vậy chỉ có thể khuyên mấy câu: "Thôi, cậu cố chống đỡ hai ngày, rất nhanh sẽ trở lại, không cần để ý bọn họ."
"Nói thì nói thế, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái. Hàn huyên với cậu tốt hơn nhiều."
"Nhưng hút thuốc thật đúng là không tốt với thân thể." Cừu Chính Khanh là người rất tự hạn chế, cũng không hút thuốc lá. Trong quá trình buôn bán quả thật không ít người dâng thuốc lá, mà anh sẽ cự tuyệt. Có lẽ là khuôn mặt kia quá nghiêm túc, ngược lại không ai cố gắng nhét cho anh buộc anh rút ra.
"Cậu để ý?" Mao Tuệ Châu cười cười trong điện thoại, "Tôi ngược lại không nghiện thuốc lá, thời điểm phiền não mới hút. Chờ cậu xác nhận khả năng lui tới của chúng ta, trở thành người bầu bạn trong cuộc sống của tôi thì tôi sẽ từ bỏ. Hiện tại làm không chu đáo tôi cai thuốc như cậu nói thì quá bị thua thiệt."
Cừu Chính Khanh bật cười, quan niệm này cũng như anh. Điều khoản trước tiên có thể lập thành, sau ký hợp đồng sẽ thi hành.
Bên đầu kia điện thoại Mao Tuệ Châu lại nói: "Cậu suy tính thế nào? Đợi sau Trung thu sẽ gặp mặt lại thôi."
"Tốt." Cừu Chính Khanh không lý do cự tuyệt, anh cũng cảm thấy gặp mặt rất tốt, tiếp xúc nhiều sẽ hiểu rõ hơn, có thể trợ giúp quyết định của anh.
"Ngày mai tôi mới trở về, vậy đến lúc đó chúng ta sẽ hẹn." Mao Tuệ Châu nói xong, ngay sau đó còn nói: "Tôi phải tiến vào, mẹ tôi gọi tôi. Cám ơn cậu, tâm tình tôi tốt hơn nhiều. Trung thu vui vẻ."
"Trung thu vui vẻ." Cừu Chính Khanh đáp lời, từ khóe mắt chợt phát hiện bên cửa xe hình như có người đứng, anh vừa quay đầu, giật mình. Doãn Đình ôm một trái bưởi to đứng bên cửa xe anh cười toét miệng.
Bên kia Mao Tuệ Châu cúp điện thoại, Cừu Chính Khanh cũng vội vàng cúp, hạ cửa sổ xe xuống, còn chưa kịp mở miệng, Doãn Đình vui sướng hỏi: "Là Zoe sao?"
Cừu Chính Khanh chau chau mày, cô biết thuật đọc tâm sao?
Doãn Đình cười: "Tôi thấy anh cười thật vui vẻ, đoán." Nhưng cô cũng không còn rối rắm trên vấn đề nói điện thoại với người nào, không đợi Cừu Chính Khanh trả lời, liền đưa trái bưởi to trên tay vào: "Cha bạn tôi tặng nhà tôi, rất ngọt. Vừa đúng để trên xe, tặng anh một quả, Trung thu vui vẻ!"
Cừu Chính Khanh có chút ngoài ý muốn, nhận lấy, nói cám ơn. Doãn Đình không có khách sáo cùng anh, sảng khoái phất tay: "Hẹn gặp lại." Sau đó xoay người chạy. Cừu Chính Khanh thấy xe nhà họ Doãn đang dừng cách đó không xa, Doãn Đình chạy tới, mở cửa lên xe. Doãn Thực trên vị trí tài xế cũng phất phất tay hướng anh, sau đó khởi động xe, lái đi.
Tối hôm đó, mọi nhà đều ăn bữa cơm đoàn viên. Cừu Chính Khanh mua hộp cơm bên ngoài, nhìn tiết mục ti vi lặng lẽ ăn sạch sẽ. Sau đó anh cảm thấy cảm xúc hơi xuống thấp, không biết nên làm cái gì cho tốt. Không muốn xem máy vi tính, cũng không muốn xem tin tức tài chính, tết Trung thu cũng không có gì. Ngồi yên một hồi lâu, anh nhớ tới trái bưởi to kia. Vì vậy anh cầm dao gọt trái cây bóc trái bưởi. Ngày trước anh không thích ăn trái bưởi, bởi vì cảm thấy bóc vỏ rất phiền toái, hơn nữa anh chưa từng ăn đồ ngọt. Vừa phiền toái vừa đau muốn chết, cho nên anh không thích loại nước này.
Hôm nay coi là ngoại lệ đi, anh thấy chán chường. Bóc trái bưởi khiến anh có một số việc làm. Anh rất nghiêm túc cắt vỏ ngoài, từng chút bóc sạch sẽ cùi màu trắng. Tốn không ít thời gian, anh thế nhưng cảm thấy rất đã nghiền. Sau đó anh bắt đầu ăn.
Ngọt! Vô cùng ngọt!
Cừu Chính Khanh nhất thời thay đổi cái nhìn đối với trái bưởi. Có thể tiêu khiển thời gian lại rất ngon, trái cây này thực là không tồi. Cừu Chính Khanh vừa xem tiết mục trung thu vừa ăn, bất tri bất giác ăn hết hơn nửa, chờ anh phát giác, chỉ còn lại hai múi. Suy nghĩ một chút còn dư lại hai múi để làm gì, ăn hết!
Cuối cùng Cừu Chính Khanh ăn quá no, ngã xuống ghế sa lon.
Anh che dạ dày căng đến khó chịu không nhúc nhích nằm cố gắng xoa dịu. Anh không nhịn được tự giễu, anh sẽ không trở thành người đầu tiên bị chết do ăn no trái bưởi chứ? Anh lại nghĩ đến nụ cười vui vẻ lúc Doãn Đình đưa anh trái bưởi này. Nếu anh thật sự bị trái bưởi này làm căng hết cỡ, không biết cô có phản ứng gì? Đau lòng? Hay sẽ nói: "Ai da sớm biết cho anh quả nhỏ hơn" , hoặc giả là nói: "Đáng đời, tự anh ăn, chuyện liên quan gì tới tôi".
Cừu Chính Khanh gửi tin nhắn cho Doãn Đình, đầu tiên là "Trung thu vui vẻ", sau đó viết: "Cảm ơn trái bưởi của cô, quá lớn, tôi sắp bị căng chết rồi. Đây là chuyện có thực." Sau đó anh gửi đi, chờ xem Doãn Đình sẽ phản ứng như anh đoán hay không.
Chờ lại chờ, anh thiếu chút nữa ngủ, sau đó nhận được hồi đáp. Mở tin nhắn ra nhìn, một tràng "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha"! ! !
Mặt Cừu Chính Khanh xạm lại, đây là rất vui vẻ, cười đến không bị cản trở.
Sau đó không có nữa. Cô "Ha ha" xong, không nói gì. Phản ứng này hoàn toàn khác so với anh đoán. Cừu Chính Khanh càng cảm thấy mình nhàm chán. Anh bò dậy từ trên ghế sa lon, đi tắm, chuẩn bị ngủ.
Tắm xong ra ngoài dạ dày còn không tiêu. Anh bò đến trên giường, mở điện thoại di động lên xác nhận đồng hồ báo thức đặt không sai, lại kiểm tra hộp thư một lần xem có thư công việc sót mất hay không. Ngày mai sẽ phải đi làm, điều này làm cho anh vui vẻ. Lúc thoát hộp thư ra anh phát hiện có tin nhắn mới đến, mở ra nhìn, là Doãn Đình . Xem thời gian, hẳn là lỗi mạng, hiện tại mởi gửi tới.
Tin nhắn viết: "Xin anh đứng đắn một chút, tơ hồng nhất định có tác dụng, anh được đại thần hài hước ôm một cái, xin tiếp tục giữ vững. Như vậy nói tới yêu nhất định sẽ thuận lợi. Chúc anh như ý."
Mặt Cừu Chính Khanh xạm lại. Anh không cảm thấy tin nhắn anh gửi hài hước, anh rõ ràng là nghiêm túc nói, cho nên mới cường điệu đây là chuyện thực. Doãn Đình đầu dưa, cả ngày lẫn đêm suy nghĩ gì. Hơn nữa anh cũng không phải là muốn yêu, anh tính toán xác định điều khoản tốt nhưng thi hành liền chạy thẳng tới hôn nhân.
Chỉ là, cảm giác đại thần hài hước ôm một cái —— lời nói này rất thú vị. Anh đoán cô nàng Doãn Đình bị đại thần không có tim không có phổi ôm chặt không thả. . . .
/32
|